Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 634: Một kiếp tình duyên
Hoa sen trôi nổi lững lờ khắp tứ phương. Cả thiên địa trong nháy mắt cơ hồ đều bị sự lộng lẫy này làm cho lặng ngắt. Hết thảy đều hết sức im lặng. Chỉ trừ từng đóa sen cứ không ngừng bay lên màn trời.
“Không, không, Đế Sát!” Phong Vân tức giận. Nàng vừa ôm chặt lấy hắn, tay vừa vội vội vàng vàng tóm lấy những đóa sen từ người hắn thoát ra.
Có điều, năm đầu ngón tay lướt qua một cái, rõ ràng đã quơ được đóa sen đang tung bay ra ngoài, vậy mà đầu ngón tay lại hoàn toàn xuyên qua đóa hoa màu đen đó, cứ như vậy mà xuyên qua.
Từng đóa bay lên và tản ra rất xa.
Một đóa, hai đóa, ba đoá… Phong Vân nhìn đầu ngón tay của mình lẫn trong đám hoa sen màu đen, cả người cơ hồ bắt đầu run rẩy.
Không, không thể như vậy, đó là sinh lực của Đế Sát mà…
Nghiến chặt hàm răng, Phong Vân phóng hết mọi linh lực bạch sắc, linh lực hắc ám trên người mình để vây bắt Ám Chi Nguyên đang tản ra tứ phía.
Có điều… Có điều…
Ám Chi Nguyên của nàng là do Đế Sát cấp. Lúc này làm sao có thể dùng nó để kéo thứ nguyên bản kia lại được.
Sắc mặt của Phong Vân trong nháy mắt hoàn toàn biến đổi.
“Đừng nóng, nàng không bắt được đâu.” Đế Sát đang bị Phong Vân ôm chặt vào lòng, thấy sắc mặt nàng biến đổi như thế, hắn không khỏi khe khẽ mỉm cười. Sau đó, hắn chậm rãi vươn tay ra vuốt lên hai má Phong Vân.
“Có thể bắt trở lại, nhất định có thể!” Phong Vân cắn chặt môi và vẫn kiên trì cố gắng để Ám Chi Nguyên không thoát ra khỏi người Đế Sát. Nhưng mà, Ám Chi Nguyên có hình bông sen kia vẫn từng đóa từng đóa lướt qua tay nàng, bay qua phạm vi linh lực của nàng mà trôi nổi vào màn trời phía trên. Từng đóa hoa cao quý nhưng lại cứ tuyệt tình nở rộ và lơ lửng bay lên làm sáng lạn rực rỡ cả một khoảng trời.
Vốn điên cuồng vọt về phía Phong Vân, lúc này, nhìn thấy Phong Vân và Đế Sát ở cách đó không xa, Mộc Hoàng lập tức dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn những đóa sen đang bay múa đầy trời, nhìn thấy Đế Sát chắn trước mặt Phong Vân, nhìn thấy cảnh Phong Vân biến sắc đuổi bắt sức mạnh toát ra quanh người Đế Sát. Năm ngón tay hắn nắm chặt lại thành quyền. Trong đôi mắt thâm thúy của hắn ánh lên sự kích động, sự nhẹ nhõm, sự khiếp sợ, sự kinh hãi, …
Đủ loại cảm xúc đan xen vào một chỗ, cuối cùng, không nói lời nào, Mộc Hoàng khẽ vung tay. Một luồng linh lực màu trắng thánh khiết lập tức bao vây lấy lực hắc ám đang tản ra tứ phía.
Không thể để chúng tản ra, không thể để chúng biến mất.
Những đóa sen màu đen nhẹ nhàng bồng bềnh quanh Đế Sát và Phong Vân. Một cảnh tượng đẹp đẽ không gì sánh được.
Đế Sát vuốt ve khuôn mặt Phong Vân, lần đầu tiên hắn được tiếp cận với da thịt của nàng một cách gần gũi và dịu dàng như thế. Trên mặt Đế Sát lộ ra một nụ cười thư thái. Thật tốt, thật tốt quá!
“Đừng cố sức nữa, ta tự biết mình…”
“Không được nói lung tung, ngươi nhất định sẽ không có việc gì.” Đế Sát chưa nói xong, Phong Vân đã vội vàng ngắt lời. Có điều, sự bất lực khi thấy Ám Chi Nguyên cứ lần lượt toát ra từ người Đế Sát khiến cả người nàng càng lúc càng run rẩy cơ hồ không thể khống chế được.
Lần đầu tiên Đế Sát trông thấy PhongVân cấp bách vì hắn như thế, lần đầu tiên để lộ cảm xúc ra ngoài, lần đầu tiên sốt ruột vì hắn, run rẩy vì hắn. Trong lòng hắn bỗng trào dâng một cảm giác ngọt ngào không thể nói thành lời.
Rốt cuộc Phong Vân đã dừng bước vì hắn, đã ôm lấy hắn.
Gương mặt Đế Sát hiện lên sự vui sướng, cả khuôn mặt tái nhợt lại nổi lên một chút ửng đỏ.
Phong Vân vừa nhìn hắn vừa nghẹn ngào trong lòng.
“Không việc gì, không việc gì đâu!” Cố nén nỗi kinh sợ và đau đớn vào trong, Phong Vân cơ hồ nghẹn ngào thốt ra vài từ.
Đế Sát nhìn sự xúc động của Phong Vân, vẻ tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Thật tốt, thật tốt quá, hết thảy những điều này đều vì hắn phải không?
“Đế Sát, Đế Sát, ngươi sẽ không việc gì đâu, đừng sợ, đừng sợ!” Tiểu Thực đã lấy lại được tinh thần. Nó vọt ra khỏi người Phong Vân và quấn chặt xung quanh Đế Sát.
“Nàng cười một cái đi!” Vuốt ve khuôn mặt của Phong Vân, Đế Sát đột nhiên mở miệng.
Nghe thấy những lời này, nhìn thấy vẻ tươi cười của Đế Sát, lại nhìn từng vệt từng vệt máu đang ứa ra từ miệng hắn rồi hòa vào bụi bặm, lúc này, nàng sao còn có thể cười được nữa? Có điều, cảm nhận được cơ thể của Đế Sát trong lòng mình càng lúc càng nhẹ, Phong Vân cơ hồ nghiến chặt răng lại. Hít sâu một hơi, nàng vừa nhìn Đế Sát vừa miễn cưỡng nở nụ cười.
“Giờ mới được, ta thích nhìn nàng cười.” Đế Sát nhìn vẻ tươi cười của Phong Vân, mọi chuyện đã qua cứ chầm chậm diễn ra trước mắt.
Tại đế đô của Nam Viên, cảnh tượng nhất kiến chung tình hiện lên trong mắt hắn, trong lòng hắn. Sự hăng hái của nàng, gương mặt tươi cười của nàng, vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại của nàng, sự càn rỡ cao ngạo của nàng, tất cả làm cho hắn vừa gặp đã thương, trái tim hắn cũng vĩnh viễn bị giam cầm. Từ đó về sau, hắn đã quyết dù núi cao sông dài thế nào cũng phải có được nàng.
Rồi bên bờ Huyễn Hải, hắn không tiếc hết thảy chạy tới, hóa ra lại bị nàng tính kế.
Tại không gian vũ mang, hắn vì nàng mà từ bỏ chính mình, hắn đã khiến nàng cảm động.
Ở đế đô Nam Viên, lễ cưới khiến hắn đau lòng đứt gan đứt ruột, thế nhưng hắn vẫn không thể từ bỏ được tình yêu say đắm đó.
Tại vực sâu nơi địa ngục, hắn muốn giết chết Mộc Hoàng. Phong Vân lại vì Mộc Hoàng mà hủy diệt Hắc Ngục. Vậy mà hắn vẫn không nỡ xuống tay hạ thủ.
Hắn càng không thể quên khi Ám Chi Nguyên tấn công, nàng đã đỡ cho hắn một đòn.
Nhiều chuyện đã qua lúc này lại giống như từng thước phim quay chậm cứ thoáng hiện lại trước mắt hắn. Cũng không có chuyện gì tốt đẹp, thứ tốt đẹp duy nhất chính là đoạn thời gian hắn chữa thương cho Phong Vân. Mỗi ngày đều có thể thấy nàng, mỗi ngày có thể cùng nàng nói chuyện phiếm, cùng nhau uống rượu, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời hắn.
Đáng tiếc là… Đáng tiếc nó không kéo dài được bao lâu…
Nghĩ tới đủ loại chuyện trước kia, Đế Sát âm thầm thở dài.
Có điều, hắn không hối hận, thực sự không hối hận. Hắn không hối hận khi trong đời mình đã có một tình yêu mãnh liệt dành cho một người như thế, khi dùng mọi cách để nàng được sống tốt, khi dành cho nàng một tình yêu say đắm muốn thiêu đốt tất cả như thế. Đã có một người khiến mình điên cuồng, say đắm, tổn thương… Thế là đủ rồi.
Phục hồi lại tinh thần, Đế Sát nhìn Phong Vân ở trước mặt đang cố gắng nở nụ cười vì mình. Hắn nhẹ nhàng vỗ lên hai má Phong Vân.
Nàng không sao là tốt rồi, chỉ cần nàng không sao là tốt rồi.
Gương mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, cơ thể của Đế Sát lại càng lúc càng nhẹ. Từng đóa hoa sen toát ra đã nhuộm đẫm cả một khoảng không gian.
“Không, không…” Thấy vậy, Phong Vân sợ hãi tới mức tóc tai cơ hồ dựng đứng lên. Nàng vừa ôm Đế Sát vừa run rẩy như thể không ôm nổi hắn nữa.
“Đế Sát, đừng chết…” Tiểu Thực cũng bắt đầu khóc lóc.
Mộc Hoàng đứng một bên nghiến chặt răng lại, linh lực thánh khiết quanh hắn cứ không ngừng tăng lên một lớp lại một lớp.
Xuyên qua những bông sen đang lơ lửng bay lên.
Kéo chúng về phía Đế Sát.
Phong Vân lấy hắc ám đối với hắc ám không được, nhưng hắn làm được.
Cổ tay Mộc Hoàng nhanh nhẹn huy động, pháp quyết bắn ra liên tiếp, hơi thở của hắn lúc này đã lạnh như băng, trán bắt đầu đổ mồ hôi từng giọt.
Đó là sự lo lắng chân thực xuất phát từ nội tâm.
“Đế Sát sao lại…”
“Trời ơi… Sao có thể chết như vậy…”
Đám người Á Phi ở bên tam đại lục hiển nhiên cũng không ngờ tình huống đột nhiên thay đổi thành ra như vậy. Cả đám không khỏi chấn động không nói ra lời khi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bọn họ sớm đã biết Đế Sát là người thâm tình, sớm đã biết người này dám yêu dám hận. Ngày hôm nay, nếu mỗi người bọn họ ở vào vị trí của Đế Sát, ở bên cạnh Phong Vân, mỗi người bọn họ cũng sẽ xông lên bảo vệ cho nàng. Đó là điều tuyệt đối không thể nghi ngờ. Nhưng đó không phải là tình yêu. Còn Đế Sát này, đã bị tổn thương quá nhiều, đã biết rõ ràng là vô vọng, đã biết rõ ràng quay đầu là bờ, thế nhưng hắn vẫn…
Thật không thể không khiến người ta xúc động, không thể không khiến người ta cảm động, không thể khiến người ta nhìn tình cảnh như vậy mà có thể thờ ơ.
Đế Sát này vì sao lại thế, vì sao lại thế?
Ba vầng thái dương trên bầu trời vẫn tỏa nắng chói chang làm nổi bật những đóa sen u ám. Cảnh tượng lúc đó thật đẹp đẽ tới mức không thể dùng lời để tả, thật khiến người ta hít thở không thông.
“Kiếp sau để cho ta được không?” Nhìn Phong Vân đỏ hoe hai mắt, Đế Sát mỉm cười nói với nàng.
Lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi nhưng bên trong lại chất chứa hy vọng…
“Đế Sát!” Năm đầu ngón tay của Phong Vân cắm chặt vào lòng bàn tay. Lời hứa hẹn này… Lời hứa hẹn này…
“Không, không cần.” Không đợi Phong Vân trả lời, Đế Sát bỗng khe khẽ lắc đầu.
“Ta không cần kiếp sau của nàng. Nếu có thể luân hồi, ta nguyện đi tới kiếp trước của nàng, để nàng không thể biết hắn, chỉ có thể gặp ta mà thôi.”
Lời nói yếu ớt lại vô cùng càn rỡ tung bay lên màn trời.
Điều tươi đẹp nhất chính là người đó hướng cả về mình. Không cần gặp lại ở kiếp sau, bởi nàng đã hứa hẹn với một người khác. Chỉ mong gặp nàng ở kiếp trước, để nàng không thể nhìn thấy ai khác được nữa. Như vậy, đời đời kiếp kiếp nàng chỉ thuộc về hắn. Đó là lòng tham, là tính ích kỷ của hắn. Hắn phải có được trọn vẹn, phải có được hết thảy.
Rõ ràng biết chuyện này hoàn toàn không có khả năng, rõ ràng biết người này không thể trở lại kiếp trước, rõ ràng biết đó chỉ làm mộng tưởng, nhưng khi nhìn thấy tia hy vọng và chờ đợi trong mắt Đế Sát, Phong Vân rốt cuộc không nhịn được mà đỏ hoe hai mắt. Nàng cắn răng gật đầu nói, “Được!”
Nghe nàng nói thế, trong mắt Đế Sát lập tức lấp lánh muôn vàn tia sáng đẹp đẽ vô cùng.
Từng bông sen u tối vẫn bay lên khoảng không.
Giống như một dải ngân hà đang bao quanh lấy hắn.
Cơ thể của Đế Sát càng lúc càng mờ nhạt, cũng càng lúc càng nhẹ bẫng đi.
“Đế Sát, Đế Sát, Mộc Hoàng…” Phong Vân trở nên luống cuống tay chân. Linh lực của nàng không thể ổn định cơ thể của Đế Sát, nàng không có cách nào, nàng…
“Đế Sát, ổn định!” Tiếng nói trầm như băng của Mộc Hoàng vang lên. Hắn nhanh chóng lao đến, linh lực trong tay bao trụ cả người Đế Sát, tay không bắt Ám Chi Nguyên quay lại nữa. Hắn dùng linh lực bao lấy cơ thể Đế Sát. Làm vậy có lẽ Đế Sát còn có cơ hội.
Ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, là kẻ thù đối địch vạn năm không đổi.
“Ta hận ngươi!” Đế Sát quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Hoàng đang liều mạng cứu mình, lời nói thực nhẹ nhàng.
“Ta biết. Vậy ngươi tiếp tục sống sót để hận tiếp đi!” Mộc Hoàng vừa nói, tay vừa vung ra nhanh hơn.
Có điều, hắn đã nhanh mà căn nguyên trên người Đế Sát còn tán ra nhanh hơn.
Dần dần, Phong Vân đã không còn có thể ôm được thân thể của Đế Sát nữa. Từ trong tay Phong Vân, Đế Sát như làn khói nhẹ bắt đầu trượt ra ngoài.
“Không!” Phong Vân nhất thời hoảng hốt, bàn tay lại tiếp tục ôm chặt lấy Đế Sát. Thế nhưng, nàng chỉ túm được một bàn tay của hắn.
Đế Sát đang lơ lửng giữa không trung. Phong Vân vội vàng túm chặt lấy hắn. Mộc Hoàng ở bên cạnh cũng khẩn trương huy động linh lực. Linh lực trong tay hắn cứ từng tầng từng tầng phủ lên Đế Sát.
Thân hình càng lúc càng mờ nhạt như khói nhẹ có thể biến mất bất cứ lúc nào trong không trung, Đế Sát cúi đầu nhìn Phong Vân đang nắm tay hắn, lại nhìn Mộc Hoàng vẻ mặt nghiêm túc lo lắng bên cạnh. Hắn nói rất nhẹ.
“Ta không muốn chúc phúc hai người. Ta muốn nguyền rủa, rất muốn, có điều… Ta yêu nàng như vậy, sao có thể cam lòng khi nàng không được hạnh phúc.”
Lời nói nhẹ nhàng phiêu đãng giữa màn trời. Rất nhẹ, thế nhưng lại nặng tựa núi sông.
“Đế Sát!” Nghe Đế Sát nói thế, nước mắt của Phong Vân lập tức rơi xuống. Những lời này cơ hồ làm nàng sụp đổ.
“Hạnh phúc nhé!” Gương mặt đang mỉm cười ấy ở giữa màn trời trông thật sáng lạn và rực rỡ. Khi lời nói còn tung bay trong không gian, vạn đóa sen từ trên người Đế Sát tỏa ra bắt đầu tiêu tán. Trên màn trời chỉ còn lại một bóng dáng Đế Sát.
“Đế Sát…” Ruột gan Phong Vân như muốn vỡ ra.
“Đế Sát!” Nhìn thấy Đế Sát sắp tan thành mây khói, Mộc Hoàng không khỏi hô to một tiếng. Thần sắc dao động, không kịp nghĩ ngợi, năm đầu ngón tay hắn đang tỏa ra năng lượng thần thánh lập tức chộp tới ngay giữa thân hình của Đế Sát sắp tiêu tán mà đi.
Hoa sen đen vẫn phấp phới đầy trời, mà trên màn trời cao cao đã không còn dấu vết của Đế Sát.
“Sát Sát…” Tiểu Thực thấy mình đang ôm vào khoảng không, Đế Sát ở bên trong đã không còn nữa…
“Không…” Tiếng gào thét sắc nhọn chợt vang lên chấn vỡ phía chân trời, truyền lên tận chín tầng mây.
“Đế Sát.”
Không người nào ở vị diện tam đại lục cất tiếng nói. Mọi người nắm tay nhau nhưng không thể nói được một lời.
“Một kẻ si tình, quá si tình…” Cuối cùng, chỉ có Mặc Đế thở dài một tiếng.
Mọi chuyện nói thì chậm nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“Ha ha, kẻ đối địch với Thiên Phụ Sênh Thủy chúng ta sẽ có kết cục như vậy đó, ha ha…”
Giữa bầu trời đầy hoa sen phiêu đãng, những tiếng cười to kiêu ngạo tàn ác chợt vang lên.
“Hắn đáng chết…”
Năm đầu ngón tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, từng giọt máu từ bàn tay rơi xuống bụi bặm, Phong Vân không ngẩng đầu lên, nhưng khí tức của nàng bắt đầu lưu chuyển.
Mộc Hoàng nắm chặt tay. Hắn xoay người nhìn ba gã đại nhân của tam đại thần cung kiêu ngạo kia, màu đỏ trong mắt bắt đầu bốc lên.
“Mau trở lại đi!” Sư tử Hoàng Kim bỗng kêu to một tiếng. Thông đạo vị diện cơ hồ chỉ còn có thể chứa được một người. Nếu chuyến này bọn họ không trở về…
Có điều, Phong Vân không hề động, Mộc Hoàng cũng vậy. Khí tức quanh hai người càng lúc càng mãnh liệt, sát khí càng lúc càng bốc cao.
Dưới ánh nắng chói chang của ba vầng thái dương đang thi nhau chiếu rọi, mây đen bỗng kéo đến đầy trời. Thật dày, thật nặng nề, cùng với những đóa sen đang lơ lửng kia, chỉ trong nháy mắt, một áp lực xuất hiện khiến người ta hầu như không thể thở nổi.
“Sao lại…” Ba gã đại nhân kiêu ngạo của tam đại thần cung lập tức nhíu mày.
“A…” Trong nháy mắt khi bọn chúng nhíu mày, mái tóc đen của Phong Vân bỗng phần phật tung ra tứ phía. Một tiếng thét đau xót tới mức tận cùng như rồng cuộn tầng mây vút thẳng lên trời. Giữa tiếng thét ai oán này, Phong Vân chậm rãi ngẩng đầu lên. Hai mắt nàng đỏ rực và tràn ngập sát khí. Trên gương mặt dữ tợn, tất cả đều là phẫn hận.
Không khí tứ phương bắt đầu dao động. Một luồng linh lực hai màu hắc bạch với khí thế ngất trời lập tức vút lên trời cao. Bầu trời chấn động, mặt đất sục sôi, không khí rít gào. Từng đám cành lá xanh biếc bắt đầu nhanh chóng sinh sôi và điên cuồng vươn lên. Những dây leo không hề vô hại mà đều mang theo gai nhọn, so với những vũ khí bén nhọn nhất thì chúng còn sắc nhọn hơn rất nhiều.
Phong Vân đứng đó với tư thái tiễu trừ tất cả.
Giữa bầu không khí đang điên cuồng xoay tít, từng đóa sen màu đen bắt đầu toát ra.
“Phong Vân phát điên rồi!” Ngàn Dạ Lan vẫn là người mẫn cảm nhất.
“Cả Mộc Hoàng nữa.” Á Phi nhìn không chớp mắt.
Mái tóc của Mộc Hoàng cũng bay lên phần phật, luồng ánh sáng trắng thần thánh không bão táp như Phong Vân mà dựng thẳng lên trời, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khủng bố.
“Mạnh quá…” Gã đại nhân lão hổ của Mẫn Hạc Thần Cung đã bắt đầu kinh sợ. Đây là sức mạnh do tiểu nữ nhân vừa rồi còn yếu ớt kia phát ra? Cái này… Đây là thực hay giả vậy?
“Mau, lùi lại phía sau…” Gã đại nhân của Lân An Thần Cung là người giảo hoạt nhất. Vừa thấy tình huống này, thần sắc lập tức biến đổi, gã nhanh chóng lùi lại phía sau.
Nhưng mà, lúc này đã muộn.
“Sao lại thế này, ta không động đậy được?”
“Không hay rồi, không gian của chúng ta đã bị phong tỏa.”
Ba gã đại nhân của tam đại thần cung cực kỳ kinh hãi. Trong lúc bọn chúng còn chưa nhận thức được, không gian xung quanh bọn chúng đã bị phong tỏa rồi ư? Bọn chúng lại bị phong tỏa ngay trên địa bàn của mình, điều này sao có thể?
Quanh người bọn chúng bỗng xuất hiện những luồng sáng màu trắng, đó là quang lực thần thánh. Là Thánh Quang Chi Vũ của Mộc Hoàng.
“Chết hết cho ta!” Điên cuồng gào thét giữa đất trời, mái tóc đen của Phong Vân đã dựng thẳng đứng, cả người nàng đều đang trong tư thái hết sức điên cuồng.
Một tiếng này vừa hạ xuống, chỉ thấy luồng năng lượng hắc bạch và đám dây leo xanh biếc với tư thái quét sạch hết thảy, quyết liệt liều sống mái một phen, mang theo sự phẫn nộ và yêu hận ngập trời, phóng thẳng về phía ba gã đại nhân của tam đại thần cung.
Bầu trời chỉ còn lại hai màu đen trắng, đầy trời đều là từng đóa hoa sen.
Cùng lúc đó, Mộc Hoàng đánh một chưởng lên lưng Phong Vân.
“Nợ máu phải trả bằng máu.” Lời nói lạnh băng mang theo sự phẫn nộ vô cùng lại vang lên. Hắn cũng không thích Đế Sát, nhưng hắn tuyệt đối không muốn Đế Sát cứ thế biến mất ở nơi này.
Linh lực thần thánh truyền vào trong cơ thể Phong Vân. Lập tức, đòn tấn công đen xanh trắng ngập trời kia bỗng như hổ thêm cánh càng thêm mạnh mẽ. Đồng thời, xung quanh nó còn xuất hiện thêm ba luồng sáng trắng so với yêu thú siêu siêu cấp cấp mười lăm còn mạnh hơn nhiều.
Luồng năng lượng với khí thế không gì cản nổi hướng thẳng về phía ba gã đại nhân của tam đại thần cung kia.
Bị sự phẫn nộ và đau thương vô cùng kích thích thành ra hung bạo, Phong Vân và Mộc Hoàng liên thủ với nhau tạo ra luồng sức mạnh tinh tuyệt thiên địa, sáng với cổ kim. Cùng lúc đó, hàng vạn đóa sen màu đen cứ phiêu phù quấn lấy hai luồng sức mạnh của Phong Vân và Mộc Hoàng, như thể Đế Sát cũng đang ở bên cạnh bọn họ vậy.
Hỗ trợ, áp chế, liên hợp. Sóng gió thay nhau nổi lên, thế không thể đỡ. Ở những nơi luồng sức mạnh quét qua, núi bị xén, tinh thạch biến thành bụi bặm, người biến thành tro bụi…
“Ầm…” Một tiếng nổ xé trời vang lên. Bụi đất bay lên đầy trời, linh lực tóe ra tứ phía. Ba nguồn năng lượng giống như hồng thủy tuôn trào bao phủ lên hết thảy, rửa trôi hết thảy, cắn nuốt hết thảy…
“Bọn họ điên rồi.”
“Thực là…”
Từng người trong đám Á Phi, Li Giang, Mặc Đế, Ngàn Dạ Cách ở phía bên tam đại lục không người nào không bị tình cảnh trước mắt làm cho chấn động. Loại sức mạnh điên cuồng như vậy, kiểu phát tiết điên cuồng như vậy… Bọn họ cơ hồ chưa từng gặp qua.
“Chết tiệt, hai người kia điên rồi, còn không mau trở về.” Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, sư tử Hoàng Kim vẫn giữ được lý trí. Lúc này, thấy không gian thông đạo đang nhanh chóng khép lại đến mức một người đi qua còn khó khăn, mà Phong Vân với Mộc Hoàng lại chẳng có vẻ gì là định quay lại, nó không khỏi hung hăng nói một câu rồi giơ chân lên.
“Ngươi chặn nơi này lại, ta đi một chuyến.” Một móng vuốt tóm lấy Ngàn Dạ Lan vẫn một mực chống đỡ bên cạnh, sư tử Hoàng Kim vội la lên.
Ngàn Dạ Lan đang cầm cổ kiếm duy trì vị diện không cho nó nhanh chóng khép lại. Khi nghe sư tử Hoàng Kim nói thế, hắn nhanh chóng gật đầu, “Ngươi đi nhanh đi!”
Ở đây chỉ có sư tử Hoàng Kim có thể kéo hai người kia quay về.
Bụi đất bay múa đầy trời giống như một trận đại hồng thủy càn quét hết thảy mọi thứ ở không gian nơi này, cái gì cũng không còn tồn tại. Đã không còn tinh thạch bay loạn, đã không còn đám người hùng hổ xâm lấn, càng không có ba gã đại nhân của tam đại thần cung.
Nhưng mà, cũng không có Đế Sát.
Phong Vân chậm rãi ngẩng đầu nhìn màn trời. Bầu trời âm u bắt đầu nổi gió. Vạn đóa sen màu đen chậm rãi bay một vòng trên không trung. Sau đó, từng giọt mưa lẳng lặng rơi xuống.
Trên thế gian trong sạch này đã không còn hắn nữa.
Hai mắt Phong Vân đỏ au, nàng cắn chặt khớp hàm.
Mộc Hoàng cầm tay Phong Vân, tay kia chậm rãi hứng từng giọt mưa.
Là nước mắt của trời phải không?
“Đi thôi, bây giờ không về là không về được đâu.” Không biết sư tử Hoàng Kim đã đứng cạnh bọn họ từ khi nào. Một tay nó tóm lấy Tiểu Thực, bắt Tiểu Thực trở về nguyên hình, một vuốt vỗ vỗ lên Phong Vân và Mộc Hoàng.
“Nơi này không phải nhà của các ngươi, cũng không phải nhà của Đế Sát.”
Dứt lời, không để Phong Vân và Mộc Hoàng lên tiếng, nó túm lấy hai người và nhanh chóng lao về phía không gian thông đạo.
Nơi này không phải nơi sinh sống của bọn họ, bọn họ không nên ở lại.
“Ta muốn mang hắn đi…” Phong Vân vẫn nhìn màn trời mưa bay trước mắt.
Sư tử Hoàng Kim nói rất đúng, nơi này không phải nhà của bọn họ, cũng không phải… nhà của Đế Sát.
“Hắn đến từ hư vô, đương nhiên sẽ trở về hư vô.” Sư tử Hoàng Kim không nhiều lời.
“Hư vô ư?” Mộc Hoàng vẫn nắm chặt tay liền khẽ khàng hỏi.
“Đi thôi!” Không để hai người bọn họ phản đối, sư tử Hoàng Kim mạnh mẽ kéo cả hai chui vào trong không gian thông đạo.
Sao trời lưu chuyển, ngân hà di động…
“Ầm…” Ngay khi hai người một thú biến mất ở không gian thông đạo, không gian vị diện lập tức ầm một tiếng và hoàn toàn đóng lại.
Màn trời cao cao, từ nay về sau, tam đại lục là tam đại lục, Thiên Phụ Sênh Thủy vẫn là Thiên Phụ Sênh Thủy.
Phật nói: Vạn pháp giai sinh, giai hệ duyên phận, ngẫu nhiên tương ngộ, mộ nhiên quay đầu, nhất định là vì khi còn sống, chỉ vì khoảnh khắc ánh mắt giao hòa.
Duyên khởi tức diệt, duyên sinh dĩ không.
Một đời này,
Chuyển sơn chuyển thủy chuyển phật tháp,
Không tu kiếp sau,
Chỉ vì trên đường… cùng người gặp lại…
“Không, không, Đế Sát!” Phong Vân tức giận. Nàng vừa ôm chặt lấy hắn, tay vừa vội vội vàng vàng tóm lấy những đóa sen từ người hắn thoát ra.
Có điều, năm đầu ngón tay lướt qua một cái, rõ ràng đã quơ được đóa sen đang tung bay ra ngoài, vậy mà đầu ngón tay lại hoàn toàn xuyên qua đóa hoa màu đen đó, cứ như vậy mà xuyên qua.
Từng đóa bay lên và tản ra rất xa.
Một đóa, hai đóa, ba đoá… Phong Vân nhìn đầu ngón tay của mình lẫn trong đám hoa sen màu đen, cả người cơ hồ bắt đầu run rẩy.
Không, không thể như vậy, đó là sinh lực của Đế Sát mà…
Nghiến chặt hàm răng, Phong Vân phóng hết mọi linh lực bạch sắc, linh lực hắc ám trên người mình để vây bắt Ám Chi Nguyên đang tản ra tứ phía.
Có điều… Có điều…
Ám Chi Nguyên của nàng là do Đế Sát cấp. Lúc này làm sao có thể dùng nó để kéo thứ nguyên bản kia lại được.
Sắc mặt của Phong Vân trong nháy mắt hoàn toàn biến đổi.
“Đừng nóng, nàng không bắt được đâu.” Đế Sát đang bị Phong Vân ôm chặt vào lòng, thấy sắc mặt nàng biến đổi như thế, hắn không khỏi khe khẽ mỉm cười. Sau đó, hắn chậm rãi vươn tay ra vuốt lên hai má Phong Vân.
“Có thể bắt trở lại, nhất định có thể!” Phong Vân cắn chặt môi và vẫn kiên trì cố gắng để Ám Chi Nguyên không thoát ra khỏi người Đế Sát. Nhưng mà, Ám Chi Nguyên có hình bông sen kia vẫn từng đóa từng đóa lướt qua tay nàng, bay qua phạm vi linh lực của nàng mà trôi nổi vào màn trời phía trên. Từng đóa hoa cao quý nhưng lại cứ tuyệt tình nở rộ và lơ lửng bay lên làm sáng lạn rực rỡ cả một khoảng trời.
Vốn điên cuồng vọt về phía Phong Vân, lúc này, nhìn thấy Phong Vân và Đế Sát ở cách đó không xa, Mộc Hoàng lập tức dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn những đóa sen đang bay múa đầy trời, nhìn thấy Đế Sát chắn trước mặt Phong Vân, nhìn thấy cảnh Phong Vân biến sắc đuổi bắt sức mạnh toát ra quanh người Đế Sát. Năm ngón tay hắn nắm chặt lại thành quyền. Trong đôi mắt thâm thúy của hắn ánh lên sự kích động, sự nhẹ nhõm, sự khiếp sợ, sự kinh hãi, …
Đủ loại cảm xúc đan xen vào một chỗ, cuối cùng, không nói lời nào, Mộc Hoàng khẽ vung tay. Một luồng linh lực màu trắng thánh khiết lập tức bao vây lấy lực hắc ám đang tản ra tứ phía.
Không thể để chúng tản ra, không thể để chúng biến mất.
Những đóa sen màu đen nhẹ nhàng bồng bềnh quanh Đế Sát và Phong Vân. Một cảnh tượng đẹp đẽ không gì sánh được.
Đế Sát vuốt ve khuôn mặt Phong Vân, lần đầu tiên hắn được tiếp cận với da thịt của nàng một cách gần gũi và dịu dàng như thế. Trên mặt Đế Sát lộ ra một nụ cười thư thái. Thật tốt, thật tốt quá!
“Đừng cố sức nữa, ta tự biết mình…”
“Không được nói lung tung, ngươi nhất định sẽ không có việc gì.” Đế Sát chưa nói xong, Phong Vân đã vội vàng ngắt lời. Có điều, sự bất lực khi thấy Ám Chi Nguyên cứ lần lượt toát ra từ người Đế Sát khiến cả người nàng càng lúc càng run rẩy cơ hồ không thể khống chế được.
Lần đầu tiên Đế Sát trông thấy PhongVân cấp bách vì hắn như thế, lần đầu tiên để lộ cảm xúc ra ngoài, lần đầu tiên sốt ruột vì hắn, run rẩy vì hắn. Trong lòng hắn bỗng trào dâng một cảm giác ngọt ngào không thể nói thành lời.
Rốt cuộc Phong Vân đã dừng bước vì hắn, đã ôm lấy hắn.
Gương mặt Đế Sát hiện lên sự vui sướng, cả khuôn mặt tái nhợt lại nổi lên một chút ửng đỏ.
Phong Vân vừa nhìn hắn vừa nghẹn ngào trong lòng.
“Không việc gì, không việc gì đâu!” Cố nén nỗi kinh sợ và đau đớn vào trong, Phong Vân cơ hồ nghẹn ngào thốt ra vài từ.
Đế Sát nhìn sự xúc động của Phong Vân, vẻ tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Thật tốt, thật tốt quá, hết thảy những điều này đều vì hắn phải không?
“Đế Sát, Đế Sát, ngươi sẽ không việc gì đâu, đừng sợ, đừng sợ!” Tiểu Thực đã lấy lại được tinh thần. Nó vọt ra khỏi người Phong Vân và quấn chặt xung quanh Đế Sát.
“Nàng cười một cái đi!” Vuốt ve khuôn mặt của Phong Vân, Đế Sát đột nhiên mở miệng.
Nghe thấy những lời này, nhìn thấy vẻ tươi cười của Đế Sát, lại nhìn từng vệt từng vệt máu đang ứa ra từ miệng hắn rồi hòa vào bụi bặm, lúc này, nàng sao còn có thể cười được nữa? Có điều, cảm nhận được cơ thể của Đế Sát trong lòng mình càng lúc càng nhẹ, Phong Vân cơ hồ nghiến chặt răng lại. Hít sâu một hơi, nàng vừa nhìn Đế Sát vừa miễn cưỡng nở nụ cười.
“Giờ mới được, ta thích nhìn nàng cười.” Đế Sát nhìn vẻ tươi cười của Phong Vân, mọi chuyện đã qua cứ chầm chậm diễn ra trước mắt.
Tại đế đô của Nam Viên, cảnh tượng nhất kiến chung tình hiện lên trong mắt hắn, trong lòng hắn. Sự hăng hái của nàng, gương mặt tươi cười của nàng, vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại của nàng, sự càn rỡ cao ngạo của nàng, tất cả làm cho hắn vừa gặp đã thương, trái tim hắn cũng vĩnh viễn bị giam cầm. Từ đó về sau, hắn đã quyết dù núi cao sông dài thế nào cũng phải có được nàng.
Rồi bên bờ Huyễn Hải, hắn không tiếc hết thảy chạy tới, hóa ra lại bị nàng tính kế.
Tại không gian vũ mang, hắn vì nàng mà từ bỏ chính mình, hắn đã khiến nàng cảm động.
Ở đế đô Nam Viên, lễ cưới khiến hắn đau lòng đứt gan đứt ruột, thế nhưng hắn vẫn không thể từ bỏ được tình yêu say đắm đó.
Tại vực sâu nơi địa ngục, hắn muốn giết chết Mộc Hoàng. Phong Vân lại vì Mộc Hoàng mà hủy diệt Hắc Ngục. Vậy mà hắn vẫn không nỡ xuống tay hạ thủ.
Hắn càng không thể quên khi Ám Chi Nguyên tấn công, nàng đã đỡ cho hắn một đòn.
Nhiều chuyện đã qua lúc này lại giống như từng thước phim quay chậm cứ thoáng hiện lại trước mắt hắn. Cũng không có chuyện gì tốt đẹp, thứ tốt đẹp duy nhất chính là đoạn thời gian hắn chữa thương cho Phong Vân. Mỗi ngày đều có thể thấy nàng, mỗi ngày có thể cùng nàng nói chuyện phiếm, cùng nhau uống rượu, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời hắn.
Đáng tiếc là… Đáng tiếc nó không kéo dài được bao lâu…
Nghĩ tới đủ loại chuyện trước kia, Đế Sát âm thầm thở dài.
Có điều, hắn không hối hận, thực sự không hối hận. Hắn không hối hận khi trong đời mình đã có một tình yêu mãnh liệt dành cho một người như thế, khi dùng mọi cách để nàng được sống tốt, khi dành cho nàng một tình yêu say đắm muốn thiêu đốt tất cả như thế. Đã có một người khiến mình điên cuồng, say đắm, tổn thương… Thế là đủ rồi.
Phục hồi lại tinh thần, Đế Sát nhìn Phong Vân ở trước mặt đang cố gắng nở nụ cười vì mình. Hắn nhẹ nhàng vỗ lên hai má Phong Vân.
Nàng không sao là tốt rồi, chỉ cần nàng không sao là tốt rồi.
Gương mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, cơ thể của Đế Sát lại càng lúc càng nhẹ. Từng đóa hoa sen toát ra đã nhuộm đẫm cả một khoảng không gian.
“Không, không…” Thấy vậy, Phong Vân sợ hãi tới mức tóc tai cơ hồ dựng đứng lên. Nàng vừa ôm Đế Sát vừa run rẩy như thể không ôm nổi hắn nữa.
“Đế Sát, đừng chết…” Tiểu Thực cũng bắt đầu khóc lóc.
Mộc Hoàng đứng một bên nghiến chặt răng lại, linh lực thánh khiết quanh hắn cứ không ngừng tăng lên một lớp lại một lớp.
Xuyên qua những bông sen đang lơ lửng bay lên.
Kéo chúng về phía Đế Sát.
Phong Vân lấy hắc ám đối với hắc ám không được, nhưng hắn làm được.
Cổ tay Mộc Hoàng nhanh nhẹn huy động, pháp quyết bắn ra liên tiếp, hơi thở của hắn lúc này đã lạnh như băng, trán bắt đầu đổ mồ hôi từng giọt.
Đó là sự lo lắng chân thực xuất phát từ nội tâm.
“Đế Sát sao lại…”
“Trời ơi… Sao có thể chết như vậy…”
Đám người Á Phi ở bên tam đại lục hiển nhiên cũng không ngờ tình huống đột nhiên thay đổi thành ra như vậy. Cả đám không khỏi chấn động không nói ra lời khi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bọn họ sớm đã biết Đế Sát là người thâm tình, sớm đã biết người này dám yêu dám hận. Ngày hôm nay, nếu mỗi người bọn họ ở vào vị trí của Đế Sát, ở bên cạnh Phong Vân, mỗi người bọn họ cũng sẽ xông lên bảo vệ cho nàng. Đó là điều tuyệt đối không thể nghi ngờ. Nhưng đó không phải là tình yêu. Còn Đế Sát này, đã bị tổn thương quá nhiều, đã biết rõ ràng là vô vọng, đã biết rõ ràng quay đầu là bờ, thế nhưng hắn vẫn…
Thật không thể không khiến người ta xúc động, không thể không khiến người ta cảm động, không thể khiến người ta nhìn tình cảnh như vậy mà có thể thờ ơ.
Đế Sát này vì sao lại thế, vì sao lại thế?
Ba vầng thái dương trên bầu trời vẫn tỏa nắng chói chang làm nổi bật những đóa sen u ám. Cảnh tượng lúc đó thật đẹp đẽ tới mức không thể dùng lời để tả, thật khiến người ta hít thở không thông.
“Kiếp sau để cho ta được không?” Nhìn Phong Vân đỏ hoe hai mắt, Đế Sát mỉm cười nói với nàng.
Lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi nhưng bên trong lại chất chứa hy vọng…
“Đế Sát!” Năm đầu ngón tay của Phong Vân cắm chặt vào lòng bàn tay. Lời hứa hẹn này… Lời hứa hẹn này…
“Không, không cần.” Không đợi Phong Vân trả lời, Đế Sát bỗng khe khẽ lắc đầu.
“Ta không cần kiếp sau của nàng. Nếu có thể luân hồi, ta nguyện đi tới kiếp trước của nàng, để nàng không thể biết hắn, chỉ có thể gặp ta mà thôi.”
Lời nói yếu ớt lại vô cùng càn rỡ tung bay lên màn trời.
Điều tươi đẹp nhất chính là người đó hướng cả về mình. Không cần gặp lại ở kiếp sau, bởi nàng đã hứa hẹn với một người khác. Chỉ mong gặp nàng ở kiếp trước, để nàng không thể nhìn thấy ai khác được nữa. Như vậy, đời đời kiếp kiếp nàng chỉ thuộc về hắn. Đó là lòng tham, là tính ích kỷ của hắn. Hắn phải có được trọn vẹn, phải có được hết thảy.
Rõ ràng biết chuyện này hoàn toàn không có khả năng, rõ ràng biết người này không thể trở lại kiếp trước, rõ ràng biết đó chỉ làm mộng tưởng, nhưng khi nhìn thấy tia hy vọng và chờ đợi trong mắt Đế Sát, Phong Vân rốt cuộc không nhịn được mà đỏ hoe hai mắt. Nàng cắn răng gật đầu nói, “Được!”
Nghe nàng nói thế, trong mắt Đế Sát lập tức lấp lánh muôn vàn tia sáng đẹp đẽ vô cùng.
Từng bông sen u tối vẫn bay lên khoảng không.
Giống như một dải ngân hà đang bao quanh lấy hắn.
Cơ thể của Đế Sát càng lúc càng mờ nhạt, cũng càng lúc càng nhẹ bẫng đi.
“Đế Sát, Đế Sát, Mộc Hoàng…” Phong Vân trở nên luống cuống tay chân. Linh lực của nàng không thể ổn định cơ thể của Đế Sát, nàng không có cách nào, nàng…
“Đế Sát, ổn định!” Tiếng nói trầm như băng của Mộc Hoàng vang lên. Hắn nhanh chóng lao đến, linh lực trong tay bao trụ cả người Đế Sát, tay không bắt Ám Chi Nguyên quay lại nữa. Hắn dùng linh lực bao lấy cơ thể Đế Sát. Làm vậy có lẽ Đế Sát còn có cơ hội.
Ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, là kẻ thù đối địch vạn năm không đổi.
“Ta hận ngươi!” Đế Sát quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Hoàng đang liều mạng cứu mình, lời nói thực nhẹ nhàng.
“Ta biết. Vậy ngươi tiếp tục sống sót để hận tiếp đi!” Mộc Hoàng vừa nói, tay vừa vung ra nhanh hơn.
Có điều, hắn đã nhanh mà căn nguyên trên người Đế Sát còn tán ra nhanh hơn.
Dần dần, Phong Vân đã không còn có thể ôm được thân thể của Đế Sát nữa. Từ trong tay Phong Vân, Đế Sát như làn khói nhẹ bắt đầu trượt ra ngoài.
“Không!” Phong Vân nhất thời hoảng hốt, bàn tay lại tiếp tục ôm chặt lấy Đế Sát. Thế nhưng, nàng chỉ túm được một bàn tay của hắn.
Đế Sát đang lơ lửng giữa không trung. Phong Vân vội vàng túm chặt lấy hắn. Mộc Hoàng ở bên cạnh cũng khẩn trương huy động linh lực. Linh lực trong tay hắn cứ từng tầng từng tầng phủ lên Đế Sát.
Thân hình càng lúc càng mờ nhạt như khói nhẹ có thể biến mất bất cứ lúc nào trong không trung, Đế Sát cúi đầu nhìn Phong Vân đang nắm tay hắn, lại nhìn Mộc Hoàng vẻ mặt nghiêm túc lo lắng bên cạnh. Hắn nói rất nhẹ.
“Ta không muốn chúc phúc hai người. Ta muốn nguyền rủa, rất muốn, có điều… Ta yêu nàng như vậy, sao có thể cam lòng khi nàng không được hạnh phúc.”
Lời nói nhẹ nhàng phiêu đãng giữa màn trời. Rất nhẹ, thế nhưng lại nặng tựa núi sông.
“Đế Sát!” Nghe Đế Sát nói thế, nước mắt của Phong Vân lập tức rơi xuống. Những lời này cơ hồ làm nàng sụp đổ.
“Hạnh phúc nhé!” Gương mặt đang mỉm cười ấy ở giữa màn trời trông thật sáng lạn và rực rỡ. Khi lời nói còn tung bay trong không gian, vạn đóa sen từ trên người Đế Sát tỏa ra bắt đầu tiêu tán. Trên màn trời chỉ còn lại một bóng dáng Đế Sát.
“Đế Sát…” Ruột gan Phong Vân như muốn vỡ ra.
“Đế Sát!” Nhìn thấy Đế Sát sắp tan thành mây khói, Mộc Hoàng không khỏi hô to một tiếng. Thần sắc dao động, không kịp nghĩ ngợi, năm đầu ngón tay hắn đang tỏa ra năng lượng thần thánh lập tức chộp tới ngay giữa thân hình của Đế Sát sắp tiêu tán mà đi.
Hoa sen đen vẫn phấp phới đầy trời, mà trên màn trời cao cao đã không còn dấu vết của Đế Sát.
“Sát Sát…” Tiểu Thực thấy mình đang ôm vào khoảng không, Đế Sát ở bên trong đã không còn nữa…
“Không…” Tiếng gào thét sắc nhọn chợt vang lên chấn vỡ phía chân trời, truyền lên tận chín tầng mây.
“Đế Sát.”
Không người nào ở vị diện tam đại lục cất tiếng nói. Mọi người nắm tay nhau nhưng không thể nói được một lời.
“Một kẻ si tình, quá si tình…” Cuối cùng, chỉ có Mặc Đế thở dài một tiếng.
Mọi chuyện nói thì chậm nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“Ha ha, kẻ đối địch với Thiên Phụ Sênh Thủy chúng ta sẽ có kết cục như vậy đó, ha ha…”
Giữa bầu trời đầy hoa sen phiêu đãng, những tiếng cười to kiêu ngạo tàn ác chợt vang lên.
“Hắn đáng chết…”
Năm đầu ngón tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, từng giọt máu từ bàn tay rơi xuống bụi bặm, Phong Vân không ngẩng đầu lên, nhưng khí tức của nàng bắt đầu lưu chuyển.
Mộc Hoàng nắm chặt tay. Hắn xoay người nhìn ba gã đại nhân của tam đại thần cung kiêu ngạo kia, màu đỏ trong mắt bắt đầu bốc lên.
“Mau trở lại đi!” Sư tử Hoàng Kim bỗng kêu to một tiếng. Thông đạo vị diện cơ hồ chỉ còn có thể chứa được một người. Nếu chuyến này bọn họ không trở về…
Có điều, Phong Vân không hề động, Mộc Hoàng cũng vậy. Khí tức quanh hai người càng lúc càng mãnh liệt, sát khí càng lúc càng bốc cao.
Dưới ánh nắng chói chang của ba vầng thái dương đang thi nhau chiếu rọi, mây đen bỗng kéo đến đầy trời. Thật dày, thật nặng nề, cùng với những đóa sen đang lơ lửng kia, chỉ trong nháy mắt, một áp lực xuất hiện khiến người ta hầu như không thể thở nổi.
“Sao lại…” Ba gã đại nhân kiêu ngạo của tam đại thần cung lập tức nhíu mày.
“A…” Trong nháy mắt khi bọn chúng nhíu mày, mái tóc đen của Phong Vân bỗng phần phật tung ra tứ phía. Một tiếng thét đau xót tới mức tận cùng như rồng cuộn tầng mây vút thẳng lên trời. Giữa tiếng thét ai oán này, Phong Vân chậm rãi ngẩng đầu lên. Hai mắt nàng đỏ rực và tràn ngập sát khí. Trên gương mặt dữ tợn, tất cả đều là phẫn hận.
Không khí tứ phương bắt đầu dao động. Một luồng linh lực hai màu hắc bạch với khí thế ngất trời lập tức vút lên trời cao. Bầu trời chấn động, mặt đất sục sôi, không khí rít gào. Từng đám cành lá xanh biếc bắt đầu nhanh chóng sinh sôi và điên cuồng vươn lên. Những dây leo không hề vô hại mà đều mang theo gai nhọn, so với những vũ khí bén nhọn nhất thì chúng còn sắc nhọn hơn rất nhiều.
Phong Vân đứng đó với tư thái tiễu trừ tất cả.
Giữa bầu không khí đang điên cuồng xoay tít, từng đóa sen màu đen bắt đầu toát ra.
“Phong Vân phát điên rồi!” Ngàn Dạ Lan vẫn là người mẫn cảm nhất.
“Cả Mộc Hoàng nữa.” Á Phi nhìn không chớp mắt.
Mái tóc của Mộc Hoàng cũng bay lên phần phật, luồng ánh sáng trắng thần thánh không bão táp như Phong Vân mà dựng thẳng lên trời, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khủng bố.
“Mạnh quá…” Gã đại nhân lão hổ của Mẫn Hạc Thần Cung đã bắt đầu kinh sợ. Đây là sức mạnh do tiểu nữ nhân vừa rồi còn yếu ớt kia phát ra? Cái này… Đây là thực hay giả vậy?
“Mau, lùi lại phía sau…” Gã đại nhân của Lân An Thần Cung là người giảo hoạt nhất. Vừa thấy tình huống này, thần sắc lập tức biến đổi, gã nhanh chóng lùi lại phía sau.
Nhưng mà, lúc này đã muộn.
“Sao lại thế này, ta không động đậy được?”
“Không hay rồi, không gian của chúng ta đã bị phong tỏa.”
Ba gã đại nhân của tam đại thần cung cực kỳ kinh hãi. Trong lúc bọn chúng còn chưa nhận thức được, không gian xung quanh bọn chúng đã bị phong tỏa rồi ư? Bọn chúng lại bị phong tỏa ngay trên địa bàn của mình, điều này sao có thể?
Quanh người bọn chúng bỗng xuất hiện những luồng sáng màu trắng, đó là quang lực thần thánh. Là Thánh Quang Chi Vũ của Mộc Hoàng.
“Chết hết cho ta!” Điên cuồng gào thét giữa đất trời, mái tóc đen của Phong Vân đã dựng thẳng đứng, cả người nàng đều đang trong tư thái hết sức điên cuồng.
Một tiếng này vừa hạ xuống, chỉ thấy luồng năng lượng hắc bạch và đám dây leo xanh biếc với tư thái quét sạch hết thảy, quyết liệt liều sống mái một phen, mang theo sự phẫn nộ và yêu hận ngập trời, phóng thẳng về phía ba gã đại nhân của tam đại thần cung.
Bầu trời chỉ còn lại hai màu đen trắng, đầy trời đều là từng đóa hoa sen.
Cùng lúc đó, Mộc Hoàng đánh một chưởng lên lưng Phong Vân.
“Nợ máu phải trả bằng máu.” Lời nói lạnh băng mang theo sự phẫn nộ vô cùng lại vang lên. Hắn cũng không thích Đế Sát, nhưng hắn tuyệt đối không muốn Đế Sát cứ thế biến mất ở nơi này.
Linh lực thần thánh truyền vào trong cơ thể Phong Vân. Lập tức, đòn tấn công đen xanh trắng ngập trời kia bỗng như hổ thêm cánh càng thêm mạnh mẽ. Đồng thời, xung quanh nó còn xuất hiện thêm ba luồng sáng trắng so với yêu thú siêu siêu cấp cấp mười lăm còn mạnh hơn nhiều.
Luồng năng lượng với khí thế không gì cản nổi hướng thẳng về phía ba gã đại nhân của tam đại thần cung kia.
Bị sự phẫn nộ và đau thương vô cùng kích thích thành ra hung bạo, Phong Vân và Mộc Hoàng liên thủ với nhau tạo ra luồng sức mạnh tinh tuyệt thiên địa, sáng với cổ kim. Cùng lúc đó, hàng vạn đóa sen màu đen cứ phiêu phù quấn lấy hai luồng sức mạnh của Phong Vân và Mộc Hoàng, như thể Đế Sát cũng đang ở bên cạnh bọn họ vậy.
Hỗ trợ, áp chế, liên hợp. Sóng gió thay nhau nổi lên, thế không thể đỡ. Ở những nơi luồng sức mạnh quét qua, núi bị xén, tinh thạch biến thành bụi bặm, người biến thành tro bụi…
“Ầm…” Một tiếng nổ xé trời vang lên. Bụi đất bay lên đầy trời, linh lực tóe ra tứ phía. Ba nguồn năng lượng giống như hồng thủy tuôn trào bao phủ lên hết thảy, rửa trôi hết thảy, cắn nuốt hết thảy…
“Bọn họ điên rồi.”
“Thực là…”
Từng người trong đám Á Phi, Li Giang, Mặc Đế, Ngàn Dạ Cách ở phía bên tam đại lục không người nào không bị tình cảnh trước mắt làm cho chấn động. Loại sức mạnh điên cuồng như vậy, kiểu phát tiết điên cuồng như vậy… Bọn họ cơ hồ chưa từng gặp qua.
“Chết tiệt, hai người kia điên rồi, còn không mau trở về.” Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, sư tử Hoàng Kim vẫn giữ được lý trí. Lúc này, thấy không gian thông đạo đang nhanh chóng khép lại đến mức một người đi qua còn khó khăn, mà Phong Vân với Mộc Hoàng lại chẳng có vẻ gì là định quay lại, nó không khỏi hung hăng nói một câu rồi giơ chân lên.
“Ngươi chặn nơi này lại, ta đi một chuyến.” Một móng vuốt tóm lấy Ngàn Dạ Lan vẫn một mực chống đỡ bên cạnh, sư tử Hoàng Kim vội la lên.
Ngàn Dạ Lan đang cầm cổ kiếm duy trì vị diện không cho nó nhanh chóng khép lại. Khi nghe sư tử Hoàng Kim nói thế, hắn nhanh chóng gật đầu, “Ngươi đi nhanh đi!”
Ở đây chỉ có sư tử Hoàng Kim có thể kéo hai người kia quay về.
Bụi đất bay múa đầy trời giống như một trận đại hồng thủy càn quét hết thảy mọi thứ ở không gian nơi này, cái gì cũng không còn tồn tại. Đã không còn tinh thạch bay loạn, đã không còn đám người hùng hổ xâm lấn, càng không có ba gã đại nhân của tam đại thần cung.
Nhưng mà, cũng không có Đế Sát.
Phong Vân chậm rãi ngẩng đầu nhìn màn trời. Bầu trời âm u bắt đầu nổi gió. Vạn đóa sen màu đen chậm rãi bay một vòng trên không trung. Sau đó, từng giọt mưa lẳng lặng rơi xuống.
Trên thế gian trong sạch này đã không còn hắn nữa.
Hai mắt Phong Vân đỏ au, nàng cắn chặt khớp hàm.
Mộc Hoàng cầm tay Phong Vân, tay kia chậm rãi hứng từng giọt mưa.
Là nước mắt của trời phải không?
“Đi thôi, bây giờ không về là không về được đâu.” Không biết sư tử Hoàng Kim đã đứng cạnh bọn họ từ khi nào. Một tay nó tóm lấy Tiểu Thực, bắt Tiểu Thực trở về nguyên hình, một vuốt vỗ vỗ lên Phong Vân và Mộc Hoàng.
“Nơi này không phải nhà của các ngươi, cũng không phải nhà của Đế Sát.”
Dứt lời, không để Phong Vân và Mộc Hoàng lên tiếng, nó túm lấy hai người và nhanh chóng lao về phía không gian thông đạo.
Nơi này không phải nơi sinh sống của bọn họ, bọn họ không nên ở lại.
“Ta muốn mang hắn đi…” Phong Vân vẫn nhìn màn trời mưa bay trước mắt.
Sư tử Hoàng Kim nói rất đúng, nơi này không phải nhà của bọn họ, cũng không phải… nhà của Đế Sát.
“Hắn đến từ hư vô, đương nhiên sẽ trở về hư vô.” Sư tử Hoàng Kim không nhiều lời.
“Hư vô ư?” Mộc Hoàng vẫn nắm chặt tay liền khẽ khàng hỏi.
“Đi thôi!” Không để hai người bọn họ phản đối, sư tử Hoàng Kim mạnh mẽ kéo cả hai chui vào trong không gian thông đạo.
Sao trời lưu chuyển, ngân hà di động…
“Ầm…” Ngay khi hai người một thú biến mất ở không gian thông đạo, không gian vị diện lập tức ầm một tiếng và hoàn toàn đóng lại.
Màn trời cao cao, từ nay về sau, tam đại lục là tam đại lục, Thiên Phụ Sênh Thủy vẫn là Thiên Phụ Sênh Thủy.
Phật nói: Vạn pháp giai sinh, giai hệ duyên phận, ngẫu nhiên tương ngộ, mộ nhiên quay đầu, nhất định là vì khi còn sống, chỉ vì khoảnh khắc ánh mắt giao hòa.
Duyên khởi tức diệt, duyên sinh dĩ không.
Một đời này,
Chuyển sơn chuyển thủy chuyển phật tháp,
Không tu kiếp sau,
Chỉ vì trên đường… cùng người gặp lại…
Bình luận truyện