Hắc Dục
Chương 40: SM (cẩn thận trước khi đọc)
Editor: Lam Vy
Nhìn thấy Nhâm Thần Phong lấy ra mấy hộp đá viên từ trong tủ lạnh, sắc mặt Thư Liên liền trắng bệch, nhưng dục vọng càng ngày càng nóng cháy làm cho cô cực kỳ khó nhịn, cô nóng quá, đầu cũng quay cuồng choáng váng, hạ thân cũng bắt đầu giống như con rắn nhỏ bất an vặn vẹo, cô đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi, nhưng cũng lại giống như đang khát vọng cái gì đó, đầu óc cô bây giờ đã nhũn ra thành một mớ hỗn độn, dường như đã không còn khả năng suy nghĩ nữa, bây giờ cô chỉ mong muốn có một thứ gì đó lấp đầy mình, nhồi vào rồi hung hăng luật động.
Nhâm Thần Phong kéo cô nghiêng qua một bên, để cô nằm theo tư thế úp sấp xuống, vì bị trói chặt , nên mông cao cao vểnh lênh, d*m thủy ẩm ướt giữa hai chân từng c=giọt từng giọt rơi xuống, làm cho một mảng lớn sô pha bị ướt nhẹp.
Dùng một ngón tay mở ra cúc huyệt của cô, Nhâm Thần Phong không thèm nhìn đến thân thể mẫn mẫn cảm của Thư Liên, lấy ra một viên đá, dùng sức đè vào địa phương chưa bao giờ khai phá kia, chậm rãi đem viên đá lạnh vô cùng kia nhét vào.
Viên đá lạnh băng trong nháy mắt chạm vào địa phương yếu ớt, cảm giác rét lạnh giống như bị điện giật làm cho toàn thân Thư Liên co rút lại, bụng có chút đau, khó chịu , ám ách , giống như vừa mới bị người ta đánh thật mạnh một quyền, làm cho thắt lưng cô căng cứng không đứng dậy nổi, lạnh run.
Viên thứ hai, viên thứ ba, viên thứ tư…
Thư Liên đã không còn chống đỡ được thân thể của chính mình nữa , hoàn toàn phải dựa vào dây thừng cố định mới miễn cưỡng giữ vững được tư thế quỳ sấp, cô cảm thấy bụng thực trướng, bên trong vừa lạnh vừa xót, đủ loại cảm giác dâng lên, bụng liên tục co rút kịch liệt, đau đớn làm cho mặt cô tráng tạc, rõ ràng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nhưng thân thể lại nóng đến dọa người.
Không biết Nhâm Thần Phong rốt cuộc đã cầm đến bao nhiêu viên đá, vẫn liên tục nhét vào bụng Thư Liên làm cho nó trướng cứng lên, nhìn cô đau đớn đến khuôn mặt đều trắng bệch, nhưng lại hiện lên sắc hồng không bình thường, Nhâm Thần Phong nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán cô: “Rất khó chịu đúng không? Nếu như em ngoan ngoãn một chút, sẽ không phải chịu khổ như thế này .”
Thư Liên mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là một mảnh mênh mông mơ hồ, đá viên rất lạnh, thân thể rất nóng, thân thể như đang ở giữa hai tầng băng hỏa, cô không thể nhìn thấy cửa để thoát ra ở đâu, tương lai ở đâu, nhưng cố tình trong hoàn cảnh không có lối thoát này, lại làm cho trở nên thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào.
Cô muốn cười, cười hắn tự cho là đúng, cười hắn tự nói tự vẽ, nhưng miệng lại bị bịt chặt, mọi âm thanh cô muốn phát ra đều chèn lại trong cổ họng.
“Ống tiêm…” Nhâm Thần Phong lại lấy ra một vật mới, “Để cho anh nghiên cứu tác dụng của nó một chút… hình như… Có thể dùng để… bơm nước (ko biết L nên đoán lụi, khụ khụ)…”
Một cây tinh tế gì đó để thượng cô hậu Đình, sau đó chất lỏng chậm rãi tiến vào thân thể , Thư Liên giãy dụa , lại bị người đàn ông ấn chặt lại , thân thể bị ép nuốt hết loại chất lỏng này, mãi cho đến khi bụng nhỏ chậm rãi hút hết, bởi vì tư thế của cô, rõ ràng nhìn lấy bụng cô tròn lên lủng lẳng
“Hóa ra bụng cũng có thể lớn thành như vậy.” Nhâm Thần Phong kinh ngạc nhìn vòng bụng luôn luôn bằng phẳng của cô bây giờ lại nhô cao lên , “Ân, lại thêm một chút, nhìn xem em có thể biến thành bộ dáng gì…”
Càng ngày càng nhiều chất lỏng từ trong ống tiêm được bơm vào hạ thể cô, nhìn bộ dáng Thư Liên thống khổ lại không thể kêu ra tiếng, khóe miệng Nhâm Thần Phong gợi lên một chút ý cười, nhưng đáy mắt lại lạnh băng.
“Phía duới của em còn chảy nước… Dưới loại tình huống này, em còn có thể như thế…” ngón tay thon dài tà ác đâm vào đóa hoa ướt đẫm của Thư Liên, Thư Liên lắc mạnh đầu nức nở, điên cuồng ức chế cảm giác mãnh liệt muốn tiểu ra ngoài,cảm giác nóng rát trong bụng càng rõ ràng, dòng nước vừa mới được bơm vào cơ thể cô sôi nào như muốn thoát ra ngoài, kêu gào, muốn phun ra.
Kẹp chặt hai chân liều mạng vặn vẹo , cô không muốn cứ như vậy tè ra quần, không muốn lại mất mặt trước mặt hắn như vậy, chỉ cần cố gắng chịu đựng đau đớn, qua đêm nay là tốt rồi, tất cả đều sẽ tốt lên!
Nước mắt trong khoé mắt không kịp thông qua suy nghĩ liên tục rơi xuống, cô nghĩ không ra, rốt cuộc cô đã làm sai cái gì, vì sao hắn lại muốn làm như vậy với cô! Cô đau quá, thật là khó chịu, vừa nóng vừa lạnh, Hàn Triệt đâu, Hàn Triệt ở đâu, vì sao cậu ấy lại không đến cứu cô…
Nhìn thấy Nhâm Thần Phong lấy ra mấy hộp đá viên từ trong tủ lạnh, sắc mặt Thư Liên liền trắng bệch, nhưng dục vọng càng ngày càng nóng cháy làm cho cô cực kỳ khó nhịn, cô nóng quá, đầu cũng quay cuồng choáng váng, hạ thân cũng bắt đầu giống như con rắn nhỏ bất an vặn vẹo, cô đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi, nhưng cũng lại giống như đang khát vọng cái gì đó, đầu óc cô bây giờ đã nhũn ra thành một mớ hỗn độn, dường như đã không còn khả năng suy nghĩ nữa, bây giờ cô chỉ mong muốn có một thứ gì đó lấp đầy mình, nhồi vào rồi hung hăng luật động.
Nhâm Thần Phong kéo cô nghiêng qua một bên, để cô nằm theo tư thế úp sấp xuống, vì bị trói chặt , nên mông cao cao vểnh lênh, d*m thủy ẩm ướt giữa hai chân từng c=giọt từng giọt rơi xuống, làm cho một mảng lớn sô pha bị ướt nhẹp.
Dùng một ngón tay mở ra cúc huyệt của cô, Nhâm Thần Phong không thèm nhìn đến thân thể mẫn mẫn cảm của Thư Liên, lấy ra một viên đá, dùng sức đè vào địa phương chưa bao giờ khai phá kia, chậm rãi đem viên đá lạnh vô cùng kia nhét vào.
Viên đá lạnh băng trong nháy mắt chạm vào địa phương yếu ớt, cảm giác rét lạnh giống như bị điện giật làm cho toàn thân Thư Liên co rút lại, bụng có chút đau, khó chịu , ám ách , giống như vừa mới bị người ta đánh thật mạnh một quyền, làm cho thắt lưng cô căng cứng không đứng dậy nổi, lạnh run.
Viên thứ hai, viên thứ ba, viên thứ tư…
Thư Liên đã không còn chống đỡ được thân thể của chính mình nữa , hoàn toàn phải dựa vào dây thừng cố định mới miễn cưỡng giữ vững được tư thế quỳ sấp, cô cảm thấy bụng thực trướng, bên trong vừa lạnh vừa xót, đủ loại cảm giác dâng lên, bụng liên tục co rút kịch liệt, đau đớn làm cho mặt cô tráng tạc, rõ ràng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nhưng thân thể lại nóng đến dọa người.
Không biết Nhâm Thần Phong rốt cuộc đã cầm đến bao nhiêu viên đá, vẫn liên tục nhét vào bụng Thư Liên làm cho nó trướng cứng lên, nhìn cô đau đớn đến khuôn mặt đều trắng bệch, nhưng lại hiện lên sắc hồng không bình thường, Nhâm Thần Phong nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán cô: “Rất khó chịu đúng không? Nếu như em ngoan ngoãn một chút, sẽ không phải chịu khổ như thế này .”
Thư Liên mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là một mảnh mênh mông mơ hồ, đá viên rất lạnh, thân thể rất nóng, thân thể như đang ở giữa hai tầng băng hỏa, cô không thể nhìn thấy cửa để thoát ra ở đâu, tương lai ở đâu, nhưng cố tình trong hoàn cảnh không có lối thoát này, lại làm cho trở nên thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào.
Cô muốn cười, cười hắn tự cho là đúng, cười hắn tự nói tự vẽ, nhưng miệng lại bị bịt chặt, mọi âm thanh cô muốn phát ra đều chèn lại trong cổ họng.
“Ống tiêm…” Nhâm Thần Phong lại lấy ra một vật mới, “Để cho anh nghiên cứu tác dụng của nó một chút… hình như… Có thể dùng để… bơm nước (ko biết L nên đoán lụi, khụ khụ)…”
Một cây tinh tế gì đó để thượng cô hậu Đình, sau đó chất lỏng chậm rãi tiến vào thân thể , Thư Liên giãy dụa , lại bị người đàn ông ấn chặt lại , thân thể bị ép nuốt hết loại chất lỏng này, mãi cho đến khi bụng nhỏ chậm rãi hút hết, bởi vì tư thế của cô, rõ ràng nhìn lấy bụng cô tròn lên lủng lẳng
“Hóa ra bụng cũng có thể lớn thành như vậy.” Nhâm Thần Phong kinh ngạc nhìn vòng bụng luôn luôn bằng phẳng của cô bây giờ lại nhô cao lên , “Ân, lại thêm một chút, nhìn xem em có thể biến thành bộ dáng gì…”
Càng ngày càng nhiều chất lỏng từ trong ống tiêm được bơm vào hạ thể cô, nhìn bộ dáng Thư Liên thống khổ lại không thể kêu ra tiếng, khóe miệng Nhâm Thần Phong gợi lên một chút ý cười, nhưng đáy mắt lại lạnh băng.
“Phía duới của em còn chảy nước… Dưới loại tình huống này, em còn có thể như thế…” ngón tay thon dài tà ác đâm vào đóa hoa ướt đẫm của Thư Liên, Thư Liên lắc mạnh đầu nức nở, điên cuồng ức chế cảm giác mãnh liệt muốn tiểu ra ngoài,cảm giác nóng rát trong bụng càng rõ ràng, dòng nước vừa mới được bơm vào cơ thể cô sôi nào như muốn thoát ra ngoài, kêu gào, muốn phun ra.
Kẹp chặt hai chân liều mạng vặn vẹo , cô không muốn cứ như vậy tè ra quần, không muốn lại mất mặt trước mặt hắn như vậy, chỉ cần cố gắng chịu đựng đau đớn, qua đêm nay là tốt rồi, tất cả đều sẽ tốt lên!
Nước mắt trong khoé mắt không kịp thông qua suy nghĩ liên tục rơi xuống, cô nghĩ không ra, rốt cuộc cô đã làm sai cái gì, vì sao hắn lại muốn làm như vậy với cô! Cô đau quá, thật là khó chịu, vừa nóng vừa lạnh, Hàn Triệt đâu, Hàn Triệt ở đâu, vì sao cậu ấy lại không đến cứu cô…
Bình luận truyện