Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ
Chương 79: Trở lại Remulas
Một tháng trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến ngày khai giảng, Giản Lục và Hynes cần về học viện.
Khi nghe họ nói phải đến trường, người trong biệt thự đều rất đỗi kinh ngạc, không ai ngờ rằng hóa ra hai người họ vẫn là học sinh. Nhưng cũng chẳng có gì lạ, tuy bốn đế quốc lớn trên đại lục Olaven có Học viện Phép–Võ riêng, nhưng vì đủ loại nguyên nhân nên rất nhiều người có thiên phú về phép thuật và đấu khí không đến nhập học, tuổi còn trẻ đã bắt đầu ra ngoài mạo hiểm, trang trải cuộc sống.
Joyce vốn cho rằng hai người Giản Lục được tổ chức nào đó đào tạo, gần đây mới đến trung tâm đại lục rèn luyện, chỉ không ngờ rằng họ đến rèn luyện thật đấy, nhưng đó là vì nhiệm vụ thực tập.
“Các cậu là học viên của học viện nào?”
Giản Lục hơi hất cằm, khi nhìn người khác từ góc độ này, trông cậu lạnh lùng cao quý đến lạ, nói trắng ra là khiến người ta muốn tẩn cho một trận, ít nhất thì Rius đối diện cậu đã xanh mặt, Joyce cũng không nói được lời nào.
Tuyệt đối không được đánh cậu ta, cậu ta là ân nhân cứu mạng!
Hynes lặng thinh.
Thấy thế, Joyce và phu nhân Griffin cũng hiểu rằng có nguyên nhân không thể nói, bèn không hỏi thêm gì nữa.
Biết họ phải đi, phu nhân Griffin nhanh chóng cho người sửa soạn hành lý cho họ, thực ra cái gọi là hành lý bao gồm những thứ để ăn, dùng, chơi, nhớ cái gì thì nhét thêm cái đó, như thể bà đang chuẩn bị hành lý cho một đứa con sắp đi xa, khiến Giản Lục không nỡ lòng từ chối.
So ra thì những thứ Joyce và Harris chuẩn bị hợp ý họ hơn.
Joyce đưa Giản Lục một quyển sách cổ tên “Sổ tay về Ma văn”, cho Hynes một bộ giáp vàng chói, trên bộ giáp này có nạm một loại vật liệu đá cẩm thạch, nâng cao khả năng phòng ngự giúp nó cản được một đòn của Võ thánh, là thứ có tiền cũng không mua được. Phải thừa nhận rằng Joyce rất hiểu hai người, món đồ y đưa khiến họ rất hài lòng, thậm chí còn quá quý giá là đằng khác, thật không muốn từ chối chút nào.
Nếu hiện tại không có đủ nguyên nhân kéo họ về chung phe, Giản Lục nghĩ Joyce sẽ trở thành một đối thủ cực kỳ đáng gờm, may mà mọi cố gắng không uổng phí.
Harris đưa Giản Lục một quyển sổ ghi chép khi nghiên cứu về y dược của hắn, đây cũng là thứ vô cùng quý giá, còn Hynes thì được tặng một hộp thuốc cao cấp dùng để cứu mạng lúc nguy cấp, cái này cũng rất hữu ích.
Lúc họ đến, hai tay trống trơn, còn mang theo toan tính, lúc ra đi lại được thêm nhiều thứ đến vậy, đến Giản Lục cũng thấy hơi xấu hổ.
Joyce và phu nhân Grifin đích thân tiễn họ ra bến tàu của đảo Tarantas, họ sắp ngồi tàu năm ngày để đến một tòa thành gần đây, nơi đó có cổng dịch chuyển phép thuật đến thành Ferral.
“Cậu bé thân mến, ta rất mong được gặp lại con, có rảnh lại ra đảo Tarantas chơi nhé.” Phu nhân Griffin ôm họ, bà rất quý mến hai ân nhân cứu mạng này.
“Cảm ơn phu nhân, khi nào có thời gian ta sẽ đến.” Nét mặt Giản Lục trở nên dịu dàng, cậu cảm thấy phu nhân Griffin rất giống người mẹ ở thế giới thực của mình, vừa lạc quan vừa phóng khoáng.
Joyce thấy Hynes nhìn chằm chằm mẹ mình, vội kéo mẹ ra xa Giản Lục, xung phong lên trước.
“Hynes, ta cũng rất muốn được gặp lại cậu, mong rằng lần sau sẽ được nghe tin tốt của cậu.” Joyce chăm chú nhìn y, trong mắt chứa cảm xúc không rõ.
Hynes mỉm cười trước ánh mắt khó hiểu của Giản Lục, nói: “Ta cũng mong là vậy.”
Tàu sắp rời bến, Giản Lục và Hynes tạm biệt họ rồi lên tàu rời đi.
Vì phải ngồi tàu năm ngày nên khoang tàu có phòng riêng cho khách nghỉ ngơi, hơn nữa đây là tàu Thương hội Griffin đặt cho họ nên quả thực là rất xa hoa.
Lúc được hưởng thụ, không ai lại từ chối cả.
Giản Lục ngồi trên sofa mềm mại, nhìn Hynes đến bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra xa, chợt nói: “Quan hệ của cậu và Joyce không tệ.”
Hynes sững người, quay lại nhìn cậu.
Thiếu niên có nét mặt dịu dàng, tóc vàng mắt xanh, đúng chuẩn chàng đẹp trai phương Tây, nhất là khi y còn sở hữu một khuôn mặt tuấn tú như được dùng cây bút tốt nhất để vẽ nên ngũ quan, khiến y trông điển trai vô cùng, y càng lớn, hơi thở đàn ông trên người càng nồng, cực kỳ quyến rũ.
“Ngày nào anh cũng ở trong phòng thí nghiệm, em thấy hơi chán nên mấy hôm vừa rồi đều đến đánh nhau với hắn, hắn là một đối thủ không tồi.” Hynes trông rất vui vẻ.
Giản Lục chợt nhớ đến dáng vẻ khi hóa Ma của Joyce, gần đây nhìn hình thái Nhân loại trông như nhược thụ của hắn quá nhiều, suýt nữa thì cậu quên bẵng mất hình thái cường công lúc hóa Ma.
Cậu nhìn Hynes thật kỹ, không chắc chắn liệu y đã hợp tác với Joyce hay chưa. Một boss phản diện chỉ số hung hãn cao ngút trời đã khiến cậu phải đau đầu, lại thêm một Bán ma nhân chỉ số thông minh cao ngất ngưởng thì sao mà sống nổi.
Bỗng có mong muốn tương lai họ đừng dây dưa gì với nhau.
Đang nghĩ ngợi thì Hynes ngồi vào bên cạnh cậu, dường như vì sofa quá mềm nên y đổ người về phía cậu, gác cằm lên vai cậu: “Giản, em thấy Joyce là người tốt.” Một người đáng để hợp tác, chỉ nói một chút là hiểu, hơn nữa với mạng lưới quan hệ và tài sản khổng lồ của Thương hội Griffin, mong muốn của y hẳn sẽ sớm thành hiện thực thôi.
Nghĩ vậy, y hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú vành tai xinh đẹp của người trước mặt, hai mắt trở nên nóng bỏng.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua cổ khiến Giản Lục hơi ngứa, cậu xoa đầu y, đồng tình: “Anh ta quả thật là người tốt, rất nghĩa khí.”
Hynes mỉm cười, ý y không phải vậy, nhưng dáng vẻ không hiểu gì của cậu khiến y thấy rất thú vị.
Trên tàu không có chuyện gì để làm, Giản Lục bèn lấy quyển “Sổ tay về Ma văn” Joyce tặng ra đọc, trang giấy ố vàng, chắc đã lâu năm lắm rồi, khiến cậu cẩn thận hơn bình thường, sợ sơ ý làm rách giấy, khi nhìn thấy ma văn bên trong, Giản Lục nhanh chóng bị cuốn vào đọc say mê.
Trong năm ngày, Giản Lục lật đi lật lại quyển “Sổ tay về Ma văn” chỉ có hai mươi trang, nếu Hynes không ở bên giám sát ba bữa cơm của cậu, thì chắc cậu đã quên luôn chuyện phải ăn cơm.
Năm ngày sau, tàu cập bến đúng lịch tại một tòa thành được sông nước bao quanh.
So với đảo Tarantas, tòa thành tên Naffy này còn mênh mang sóng nước hơn, gần như được xây trên hồ nước, đường trong thành đều là đường thủy, muốn đi đâu phải ngồi thuyền.
Một điều không thể phủ nhận là con người và cảnh vật của thế giới này vô cùng thú vị và đa dạng, Giản Lục không phải người khô khan mà ngược lại, thật ra cậu rất thích đi du lịch, kỳ nghỉ nào cũng phóng xe với bạn bè thăm thú khắp nơi, trải nghiệm phong tục của từng vùng. Tiếc rằng từ khi đến thế giới này, vì bị thanh đao tên Hủy Diệt Thế Giới lơ lửng trên đầu đe dọa mạng sống nên cậu buộc phải ở trong nhà, gồng mình học đủ loại kỹ năng giữ mạng.
Hiếm có một dịp như bây giờ, tất nhiên không vội lên đường mà dừng chân ở đây đã.
Họ dành ba ngày để thưởng thức cảnh nước non chỉ thành Naffy mới có, nếm thử đặc sản nơi đây và mua một ít quà lưu niệm cho bạn bè rồi mới vào cổng dịch chuyển phép thuật về thành Ferral.
Khi họ có mặt ở thành Ferral, chỉ còn mười ngày là khai giảng.
“Đến Thần điện Ánh Sáng trước xem bọn Amelia về chưa, nếu chưa thì chúng ta ở đây chờ họ.”
Nhưng khi đến chi nhánh của Thần điện Ánh Sáng, Cha xứ cho biết bọn Amelia đã về trường từ nửa tháng trước, còn sớm hơn cả họ.
Biết bọn Amelia đã về Remulas, Giản Lục và Hynes cũng chẳng ở lại làm gì, hai người bèn cầm thẻ học sinh đến Hiệp hội Pháp sư thành Ferral.
Ở Hiệp hội Pháp sư có cổng dịch chuyển phép thuật đến Remulas, chỉ người có thẻ học sinh của Remulas mới được sử dụng cổng dịch chuyển phép thuật này. Đây là đặc quyền Hiệp hội Pháp sư bí mật dành riêng cho Remulas, nơi nào có Hiệp hội Pháp sư, nơi ấy sẽ có cổng dịch chuyển phép thuật về Remulas.
Nửa ngày sau, họ về đến Remulas, thành thị thân quen, khu chợ ồn ào đều khiến hai người cảm thấy thật thân thương.
Họ về đúng vào phiên chợ mỗi tháng một lần của Remulas.
Trên đường từ cửa thành vào, hai người gặp rất nhiều gương mặt thân quen.
“Jane, Hynes, các cậu về rồi đấy à!” Một học viên nam mặc áo Luyện kim sư kinh ngạc thốt lên, nhìn Giản Lục từ trên xuống dưới một lượt: “Tốt quá, không thiếu cái tay cái chân nào, mà lại còn về sớm mấy ngày, đúng là may mắn quá.” Rồi lại gần tò mò hỏi: “Jane, cậu có hoàn thành nhiệm vụ thực tập chưa? Hay là phải vào không gian trừng phạt chạy thục mạng một tháng? Nếu vậy thì cậu không tham gia được giải đấu giao lưu giữa các Học viện Phép–Võ trên đại lục đúng không?”
“Gì?” Giản Lục ngạc nhiên: “Giải đấu giao lưu giữa các Học viện Phép–Võ?”
“Ừ, bọn tôi cũng về trường rồi mới biết.” Người nọ vô cùng phấn khích, tuôn một tràng mới cậu: “Nghe nói bốn Học viện Phép–Võ của bốn đế quốc cứ cách ba năm sẽ lại tổ chức một giải đấu giao lưu, Remulas hiếm khi tham gia lắm, phải mười năm mới tham gia một lần. Năm nay vừa hay chính là năm thứ mười, chúng ta vô cùng may mắn được tham gia vào năm cuối cấp thế này, đúng lúc có thể đi bắt nạt đám chết tiệt ở bốn Học viện Phép–Võ của đế quốc, cho chúng biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn…”
Giản Lục: “…”
Người nọ đương cao hứng liến thoắng thì có những người khác cũng nhận ra bọn Giản Lục, thi nhau đến gần chào hỏi họ, ai nấy ân cần hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu, tiện đà hỏi thêm về việc cậu sắp bị phạt, theo như quan sát của đám người này, Giản Lục trở về không què chân cụt tay, thậm chí còn không bị thương, thì hẳn là không hoàn thành nhiệm vụ.
Ngục Ma nổi tiếng nguy hiểm, Đại pháp sư vào còn nguy hiểm nữa là, vậy nên ai nấy đều nghĩ rằng Giản Lục không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ đành chấp nhận chịu phạt.
Bấy giờ, một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên, cùng với đó là giọng nói đầy kiêu ngạo: “Tránh ra!”
Họ quay sang thì thấy một con sư tử cường tráng xông đến xô đẩy đám đông, mở ra một con đường, theo sau sư tử là một Tinh linh cực kỳ tuấn tú.
Hynes đã thấy sư tử và Tinh linh, gật đầu với họ nói: “Quan hệ của các cậu tốt nhỉ.”
Mặt Tinh linh lập tức tái mét.
Khi sư tử đến trước mặt họ thì hóa thành người, vừa mở miệng đã than phiền: “Đừng nói nữa, tôi sắp phát điên vì tên Tinh linh cứng đầu này rồi, một năm xử lý thủy quái ở đầm lầy Ikalit trôi qua vô cùng khó chịu, cậu ta không cho thế này không cho thế kia, hạch sách đủ đường, chẳng được tự do gì cả.”
Sắc mặt Priestley càng xấu tệ, nghiến răng: “Nếu không nể tình là bạn cùng trường, lại thấy đồ sư tử ngu ngốc cậu sắp sửa trở thành đồ ăn cho thủy quái, thì ta quan tâm đến cậu làm quái gì? Cậu không biết dùng cái đầu nhồi toàn nắm đấm để nghĩ à? Thủy quái đâu phải chỉ cần cậu biến thành sư tử xông lên thì ngồi yên cho cậu đánh, đến chiến lược cũng không biết, đúng là đồ Thú nhân mọi rợ.”
“Xùy, Tinh linh kia, cái thứ quỷ quái của các cậu mới khiến người ta khó chịu ấy…”
Cuối cùng Tinh linh và Thú nhân lại cãi nhau.
Giản Lục bất đắc dĩ, họ đến đây đón bọn cậu cơ mà? Sao lại thành ra cãi vã thế này.
“Jane, cậu về rồi à.”
Giọng nữ dịu dàng cất lên, Giản Lục nhìn sang thì thấy một cô gái xinh đẹp đang đến với nét mặt mừng rỡ, tuy khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại đầy niềm vui.
“Chào Amelia, bọn ta về rồi.” Giản Lục nở nụ cười với cô.
Amelia lần lượt tặng cho hai chàng trai vừa trở về mỗi người một cái ôm, sau đó mỗi tay kéo một người ra chỗ khác.
“Jane, cậu có bị thương không? Có hoàn thành nhiệm vụ không?” Amelia hỏi, cùng một mối lo như những người khác, nhất là khi mãi chẳng thấy Giản Lục về, cô càng lo hơn.
“Không bị sao cả, hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Amelia nhìn cậu đầy kinh ngạc.
Giản Lục cười với cô, nói: “Hynes giúp ta rất nhiều.”
Amelia liếc nhìn Hynes, cuối cùng trên mặt cũng hiện ra một nụ cười như trút được gánh nặng.
Bấy giờ Priestley và Taylor cũng theo kịp, hai người cùng hỏi về một vấn đề như Amelia, biết họ đã hoàn thành nhiệm vụ thì rất kinh ngạc, nhưng cũng mừng cho Giản Lục.
“Lẽ nào Ngục Ma không quá đáng sợ, chỉ do người đời đồn thổi linh tinh?” Taylor ngạc nhiên hỏi.
“Không, đáng sợ lắm.” Vẻ mặt Giản Lục rất nghiêm túc: “Nếu có thể thì sau này đừng đến đó.” Một ngón tay của Ma Vương thôi cũng cũng có thể nghiền chết họ rồi.
Mọi người sững sờ trước vẻ mặt của cậu, nếu thực sự đáng sợ như vậy thì Giản Lục lấy hoa Máu bằng cách nào?
Giản Lục không muốn nhiều lời, sau khi về trường, cậu và Hynes muốn đi báo cáo trước, tiện thể bàn giao nhiệm vụ và chứng minh họ đã bình an trở lại. Thật ra thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, tỉ lệ tử vong cực cao, dù chỉ là nhiệm vụ thực tập của trường học cũng có thể sẽ gặp phải tình huống bất ngờ nào đó khiến học viên mất mạng. Đây là điều không ai lường trước được, thế nên lúc còn ở trường, những giáo viên kia dạy dỗ họ nghiêm khắc đến vậy cũng chỉ giúp họ có thêm cơ hội sống sót.
“Hiếm có dịp mọi người đề trở về cả rồi, hôm nay tụ tập làm một bữa đi.” Priestley bỗng nói.
Nghe đến thức ăn, Taylor là người đầu tiên giơ tay tán thành, nhìn Giản Lục với ánh mắt đầy mong đợi, khỏi nói cũng biết hắn muốn gì.
Priestley không nhịn nổi, thú nhân phản ứng rất nhanh, linh hoạt tránh được một dây leo quất tới, còn nhào lộn hai vòng giữa không trung, xoay người một trăm tám mươi độ, tiếp đất hoàn mỹ như diễn xiếc.
Giản Lục phát hiện Taylor tránh đòn của Tinh linh ngày càng giỏi, trước kia con sư tử này thường xuyên bị dây leo của Tinh linh trói gô lại, hẳn là trong một năm qua hai người tập luyện rất chăm chỉ, sao câu này nghe thấy hơi thảm nhỉ?
“Đồ ngu.” Hynes khẽ giọng.
Sau khi tạm biệt mấy người bạn, Giản Lục và Hynes đến gặp giáo viên chủ nhiệm của họ, văn phòng của Nicola.
Từ một tháng trước, Nicola đã bắt đầu yên vị trong trường để đón các học viên về báo cáo nhiệm vụ kiểm tra năng lực, khi học viên về ngày càng nhiều mà vẫn không có tin tức của Giản Lục và Hynes, cô cũng bồn chồn theo, thậm chí còn lo Giản Lục thật sự bỏ mạng ở Ngục Ma.
Cho đến hôm nay, thấy Giản Lục và Hynes đẩy cửa bước vào, cô sửng sốt một lúc lâu rồi cười thật tươi.
“Các cục cưng, chào mừng trở về.” Nicola đứng dậy, tặng mỗi người một cái ôm, ghì mạnh họ vào hung khí trước ngực mình.
Giản Lục đờ đẫn, Hynes trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, suýt đã bị nữ Kỵ sĩ rồng nóng tính tẩn cho một trận.
“Báo cáo nhiệm vụ của các cậu trước đã.” Nicola kéo một màn ảnh đen ra.
Nhiệm vụ của Hynes là tiêu diệt vong linh trong thành Sardegna, lấy quyền trượng Sardegna, còn nhiệm vụ của Giản lục là lấy hoa Máu.
Khi hoa Máu được mang ra, trong không gian thoang thoảng hương hoa, hộp gỗ vạn năm cũng không ngăn được mùi hương quyến rũ ấy.
Nicola chỉ ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại chứ không bị mê hoặc, hiển nhiên ý chí của nữ Kỵ sĩ rồng vô cùng kiên định.
Sau khi kiểm tra quyền trượng Sardegna, cô cầm thẻ học viên của Hynes đặt xuống màn ảnh đen, ánh sáng trắng lóe lên ghi nhận thông tin về nhiệm vụ của y. Khi mở hộp gỗ vạn năm đựng hoa Máu ra, phát hiện hoa Máu chỉ còn một nửa thì khá ngạc nhiên.
“Nửa kia ta tặng bạn để chữa bệnh cho mẹ anh ta.” Giản Lục giải thích.
Nicola liếc nhìn cậu, chắc chắn rằng cậu không nói dối thì không nói gì thêm. Sau khi xác nhận nhiệm vụ của Giản Lục và cất quyền trượng Sardegna, cô lấy một con dao làm từ gỗ, cắt một mẩu lá hoa Máu thật cẩn thận rồi đưa chỗ còn lại cho Giản Lục.
“Thường thì phải nộp nhiệm vụ thực tập về trường, nhưng trường hợp của cậu thì khác.” Nicola giải thích: “Nó xứng đáng với cậu.” Nói đoạn, cô nháy mắt với cậu, lén nói cho cậu biết: “Nhóm giáo viên bọn tôi cùng bắt hiệu trưởng ra quyết định này đấy.”
Giản Lục hiểu ý cô, cậu cũng thấy tiếc khi phải nộp thứ quý hiếm như hoa Máu, trường học tâm lý như vậy khiến Giản Lục vui lắm.
Remulas đúng là nơi khiến người ta không nỡ rời xa, bảo sao nhiều học viên sau khi tốt nghiệp vẫn xem Remulas là niềm tự hào. Nếu không có mối đe dọa mang tên Hủy Diệt Thế Giới, Giản Lục cũng muốn tốt nghiệp xong rồi ở lại Remulas làm một giáo viên nhàn nhã.
Tạm biệt Nicola, hai người về ký túc xá đã xa cách một năm.
Qua một năm không có người ở, ký túc phủ đầy bụi, dùng thần chú dọn dẹp là lại sạch bong, sau đó lấy hành lý ở nhẫn không gian ra là xong, chẳng mất chút thời gian nào.
Hynes cầm mấy quả Shatin vào bếp ép thành nước hoa quả rồi ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, vừa nghỉ ngơi vừa cùng Giản Lục nhấm nháp hương vị đã lâu không được nếm.
Hai người vừa ngồi xuống thì tiếng gõ cửa đã vang lên, khỏi nói cũng biết là ai.
Hynes đứng dậy mở cửa, khi thấy mấy khuôn mặt ngu ngốc ngoài đó, y lập tức muốn đóng sầm cửa lại.
Priestley liếc nhìn y, lạnh lùng kiêu ngạo hừ một tiếng, tao nhã uyển chuyển bước vào.
“Hynes, bọn ta đến rồi đây.” Taylor cười ngây ngô: “Tiện thể mua ít thức ăn, Priestley và Rupert đi mua với ta đấy.”
Tinh linh vừa vào nhà hụt chân suýt ngã, quay đầu giận dữ quát: “Câm mồm!”
“Được thôi, Taylor ạ, có những người chẳng ra làm sao như thế đấy, lạnh lùng là đức tính bẩm sinh của họ, họ cực kỳ bất lịch sự, cậu không muốn nói thì họ lại tưởng cậu xúc phạm họ!” Giọng nói của Người lùn vang lên, ồm ồm như tiếng sét.
Amelia đi cuối cùng, không tham gia vào ân oán của ba chủng tộc kia.
Từ khi họ vào, căn phòng thoáng chốc trở nên nhộn nhịp.
Giản Lục bảo Taylor để nguyên liệu trong bếp, mời họ ngồi xuống rồi rót nước hoa quả cho họ, tiện thể tâm sự về nhiệm vụ thực tập của nhau, ai nấy đều nhao nhao, nghĩ gì nói nấy, Tinh linh, Người lùn và Thú nhân phe nào cũng cho là mình đúng.
Tóm lại, mọi người trót lọt hoàn thành nhiệm vụ thực tập lần này, hơn nữa còn nhờ đó mà tăng kỹ năng thực chiến, gặt hái nhiều thành quả. Nhưng Giản Lục nghe xong thì thấy thành quả có nhiều nữa cũng chẳng bằng được Hynes, y không những choảng vỡ đầu một tên Ác ma Vực Sâu mà còn lấy được Thần cách, biết được bí mật về việc thành Thần…
Nghĩ đến đây, Giản Lục lại thấy hơi đau lòng, cậu có cảm giác dù kẻ ngoại lai như cậu có quấy rối đến mức nào thì cốt truyện rồi cũng quay lại như cũ một cách thần kỳ, ví dụ như Hynes nhờ linh hồn trong Thần cách của Nữ thần Annabis mà biết được quan hệ giữa Thánh và Thần, từ đó nảy sinh tham vọng.
“Về nhiệm vụ của ta, thật ra ta phát hiện một chuyện kỳ lạ.” Amelia nói: “Dưới thung lũng Coomera không bình thường, ta nghi ngờ…” Ánh mắt của cô lướt qua những người có mặt ở đây, người bị cô nhìn đều thấy căng thẳng, cô nói tiếp: “Hình như ở đó có một ngôi mộ của vị Thần đã ngã xuống trong chiến tranh giữa các vị Thần.”
Tất cả im phăng phắc, sau đó một tiếng hú vang lên, Người lùn và Thú nhân mừng rỡ hỏi mộ Thần có thật không hay chỉ đùa thôi và có bao nhiêu người phát hiện ra chuyện này.
“Lúc đó chỉ có ta phát hiện thôi.” Amelia nói, cô nhún vai: “Nhưng ta không chắc sau này có ai phát hiện không, nếu các cậu muốn đi, ta có thể nói địa điểm cụ thể cho các cậu, biết đâu lại tìm được thứ gì đó ngoài sức tưởng tượng.”
“Ta hi vọng có thể tìm được một Thần khí từ thời chiến tranh giữa các vị thần.” Người lùn nói, phấn khởi đến chóp mũi đỏ ửng cả lên: “Hỏng rồi cũng được, có thể dùng để nghiên cứu trình độ rèn đúc thời bấy giờ.”
Khi nghe họ nói phải đến trường, người trong biệt thự đều rất đỗi kinh ngạc, không ai ngờ rằng hóa ra hai người họ vẫn là học sinh. Nhưng cũng chẳng có gì lạ, tuy bốn đế quốc lớn trên đại lục Olaven có Học viện Phép–Võ riêng, nhưng vì đủ loại nguyên nhân nên rất nhiều người có thiên phú về phép thuật và đấu khí không đến nhập học, tuổi còn trẻ đã bắt đầu ra ngoài mạo hiểm, trang trải cuộc sống.
Joyce vốn cho rằng hai người Giản Lục được tổ chức nào đó đào tạo, gần đây mới đến trung tâm đại lục rèn luyện, chỉ không ngờ rằng họ đến rèn luyện thật đấy, nhưng đó là vì nhiệm vụ thực tập.
“Các cậu là học viên của học viện nào?”
Giản Lục hơi hất cằm, khi nhìn người khác từ góc độ này, trông cậu lạnh lùng cao quý đến lạ, nói trắng ra là khiến người ta muốn tẩn cho một trận, ít nhất thì Rius đối diện cậu đã xanh mặt, Joyce cũng không nói được lời nào.
Tuyệt đối không được đánh cậu ta, cậu ta là ân nhân cứu mạng!
Hynes lặng thinh.
Thấy thế, Joyce và phu nhân Griffin cũng hiểu rằng có nguyên nhân không thể nói, bèn không hỏi thêm gì nữa.
Biết họ phải đi, phu nhân Griffin nhanh chóng cho người sửa soạn hành lý cho họ, thực ra cái gọi là hành lý bao gồm những thứ để ăn, dùng, chơi, nhớ cái gì thì nhét thêm cái đó, như thể bà đang chuẩn bị hành lý cho một đứa con sắp đi xa, khiến Giản Lục không nỡ lòng từ chối.
So ra thì những thứ Joyce và Harris chuẩn bị hợp ý họ hơn.
Joyce đưa Giản Lục một quyển sách cổ tên “Sổ tay về Ma văn”, cho Hynes một bộ giáp vàng chói, trên bộ giáp này có nạm một loại vật liệu đá cẩm thạch, nâng cao khả năng phòng ngự giúp nó cản được một đòn của Võ thánh, là thứ có tiền cũng không mua được. Phải thừa nhận rằng Joyce rất hiểu hai người, món đồ y đưa khiến họ rất hài lòng, thậm chí còn quá quý giá là đằng khác, thật không muốn từ chối chút nào.
Nếu hiện tại không có đủ nguyên nhân kéo họ về chung phe, Giản Lục nghĩ Joyce sẽ trở thành một đối thủ cực kỳ đáng gờm, may mà mọi cố gắng không uổng phí.
Harris đưa Giản Lục một quyển sổ ghi chép khi nghiên cứu về y dược của hắn, đây cũng là thứ vô cùng quý giá, còn Hynes thì được tặng một hộp thuốc cao cấp dùng để cứu mạng lúc nguy cấp, cái này cũng rất hữu ích.
Lúc họ đến, hai tay trống trơn, còn mang theo toan tính, lúc ra đi lại được thêm nhiều thứ đến vậy, đến Giản Lục cũng thấy hơi xấu hổ.
Joyce và phu nhân Grifin đích thân tiễn họ ra bến tàu của đảo Tarantas, họ sắp ngồi tàu năm ngày để đến một tòa thành gần đây, nơi đó có cổng dịch chuyển phép thuật đến thành Ferral.
“Cậu bé thân mến, ta rất mong được gặp lại con, có rảnh lại ra đảo Tarantas chơi nhé.” Phu nhân Griffin ôm họ, bà rất quý mến hai ân nhân cứu mạng này.
“Cảm ơn phu nhân, khi nào có thời gian ta sẽ đến.” Nét mặt Giản Lục trở nên dịu dàng, cậu cảm thấy phu nhân Griffin rất giống người mẹ ở thế giới thực của mình, vừa lạc quan vừa phóng khoáng.
Joyce thấy Hynes nhìn chằm chằm mẹ mình, vội kéo mẹ ra xa Giản Lục, xung phong lên trước.
“Hynes, ta cũng rất muốn được gặp lại cậu, mong rằng lần sau sẽ được nghe tin tốt của cậu.” Joyce chăm chú nhìn y, trong mắt chứa cảm xúc không rõ.
Hynes mỉm cười trước ánh mắt khó hiểu của Giản Lục, nói: “Ta cũng mong là vậy.”
Tàu sắp rời bến, Giản Lục và Hynes tạm biệt họ rồi lên tàu rời đi.
Vì phải ngồi tàu năm ngày nên khoang tàu có phòng riêng cho khách nghỉ ngơi, hơn nữa đây là tàu Thương hội Griffin đặt cho họ nên quả thực là rất xa hoa.
Lúc được hưởng thụ, không ai lại từ chối cả.
Giản Lục ngồi trên sofa mềm mại, nhìn Hynes đến bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra xa, chợt nói: “Quan hệ của cậu và Joyce không tệ.”
Hynes sững người, quay lại nhìn cậu.
Thiếu niên có nét mặt dịu dàng, tóc vàng mắt xanh, đúng chuẩn chàng đẹp trai phương Tây, nhất là khi y còn sở hữu một khuôn mặt tuấn tú như được dùng cây bút tốt nhất để vẽ nên ngũ quan, khiến y trông điển trai vô cùng, y càng lớn, hơi thở đàn ông trên người càng nồng, cực kỳ quyến rũ.
“Ngày nào anh cũng ở trong phòng thí nghiệm, em thấy hơi chán nên mấy hôm vừa rồi đều đến đánh nhau với hắn, hắn là một đối thủ không tồi.” Hynes trông rất vui vẻ.
Giản Lục chợt nhớ đến dáng vẻ khi hóa Ma của Joyce, gần đây nhìn hình thái Nhân loại trông như nhược thụ của hắn quá nhiều, suýt nữa thì cậu quên bẵng mất hình thái cường công lúc hóa Ma.
Cậu nhìn Hynes thật kỹ, không chắc chắn liệu y đã hợp tác với Joyce hay chưa. Một boss phản diện chỉ số hung hãn cao ngút trời đã khiến cậu phải đau đầu, lại thêm một Bán ma nhân chỉ số thông minh cao ngất ngưởng thì sao mà sống nổi.
Bỗng có mong muốn tương lai họ đừng dây dưa gì với nhau.
Đang nghĩ ngợi thì Hynes ngồi vào bên cạnh cậu, dường như vì sofa quá mềm nên y đổ người về phía cậu, gác cằm lên vai cậu: “Giản, em thấy Joyce là người tốt.” Một người đáng để hợp tác, chỉ nói một chút là hiểu, hơn nữa với mạng lưới quan hệ và tài sản khổng lồ của Thương hội Griffin, mong muốn của y hẳn sẽ sớm thành hiện thực thôi.
Nghĩ vậy, y hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú vành tai xinh đẹp của người trước mặt, hai mắt trở nên nóng bỏng.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua cổ khiến Giản Lục hơi ngứa, cậu xoa đầu y, đồng tình: “Anh ta quả thật là người tốt, rất nghĩa khí.”
Hynes mỉm cười, ý y không phải vậy, nhưng dáng vẻ không hiểu gì của cậu khiến y thấy rất thú vị.
Trên tàu không có chuyện gì để làm, Giản Lục bèn lấy quyển “Sổ tay về Ma văn” Joyce tặng ra đọc, trang giấy ố vàng, chắc đã lâu năm lắm rồi, khiến cậu cẩn thận hơn bình thường, sợ sơ ý làm rách giấy, khi nhìn thấy ma văn bên trong, Giản Lục nhanh chóng bị cuốn vào đọc say mê.
Trong năm ngày, Giản Lục lật đi lật lại quyển “Sổ tay về Ma văn” chỉ có hai mươi trang, nếu Hynes không ở bên giám sát ba bữa cơm của cậu, thì chắc cậu đã quên luôn chuyện phải ăn cơm.
Năm ngày sau, tàu cập bến đúng lịch tại một tòa thành được sông nước bao quanh.
So với đảo Tarantas, tòa thành tên Naffy này còn mênh mang sóng nước hơn, gần như được xây trên hồ nước, đường trong thành đều là đường thủy, muốn đi đâu phải ngồi thuyền.
Một điều không thể phủ nhận là con người và cảnh vật của thế giới này vô cùng thú vị và đa dạng, Giản Lục không phải người khô khan mà ngược lại, thật ra cậu rất thích đi du lịch, kỳ nghỉ nào cũng phóng xe với bạn bè thăm thú khắp nơi, trải nghiệm phong tục của từng vùng. Tiếc rằng từ khi đến thế giới này, vì bị thanh đao tên Hủy Diệt Thế Giới lơ lửng trên đầu đe dọa mạng sống nên cậu buộc phải ở trong nhà, gồng mình học đủ loại kỹ năng giữ mạng.
Hiếm có một dịp như bây giờ, tất nhiên không vội lên đường mà dừng chân ở đây đã.
Họ dành ba ngày để thưởng thức cảnh nước non chỉ thành Naffy mới có, nếm thử đặc sản nơi đây và mua một ít quà lưu niệm cho bạn bè rồi mới vào cổng dịch chuyển phép thuật về thành Ferral.
Khi họ có mặt ở thành Ferral, chỉ còn mười ngày là khai giảng.
“Đến Thần điện Ánh Sáng trước xem bọn Amelia về chưa, nếu chưa thì chúng ta ở đây chờ họ.”
Nhưng khi đến chi nhánh của Thần điện Ánh Sáng, Cha xứ cho biết bọn Amelia đã về trường từ nửa tháng trước, còn sớm hơn cả họ.
Biết bọn Amelia đã về Remulas, Giản Lục và Hynes cũng chẳng ở lại làm gì, hai người bèn cầm thẻ học sinh đến Hiệp hội Pháp sư thành Ferral.
Ở Hiệp hội Pháp sư có cổng dịch chuyển phép thuật đến Remulas, chỉ người có thẻ học sinh của Remulas mới được sử dụng cổng dịch chuyển phép thuật này. Đây là đặc quyền Hiệp hội Pháp sư bí mật dành riêng cho Remulas, nơi nào có Hiệp hội Pháp sư, nơi ấy sẽ có cổng dịch chuyển phép thuật về Remulas.
Nửa ngày sau, họ về đến Remulas, thành thị thân quen, khu chợ ồn ào đều khiến hai người cảm thấy thật thân thương.
Họ về đúng vào phiên chợ mỗi tháng một lần của Remulas.
Trên đường từ cửa thành vào, hai người gặp rất nhiều gương mặt thân quen.
“Jane, Hynes, các cậu về rồi đấy à!” Một học viên nam mặc áo Luyện kim sư kinh ngạc thốt lên, nhìn Giản Lục từ trên xuống dưới một lượt: “Tốt quá, không thiếu cái tay cái chân nào, mà lại còn về sớm mấy ngày, đúng là may mắn quá.” Rồi lại gần tò mò hỏi: “Jane, cậu có hoàn thành nhiệm vụ thực tập chưa? Hay là phải vào không gian trừng phạt chạy thục mạng một tháng? Nếu vậy thì cậu không tham gia được giải đấu giao lưu giữa các Học viện Phép–Võ trên đại lục đúng không?”
“Gì?” Giản Lục ngạc nhiên: “Giải đấu giao lưu giữa các Học viện Phép–Võ?”
“Ừ, bọn tôi cũng về trường rồi mới biết.” Người nọ vô cùng phấn khích, tuôn một tràng mới cậu: “Nghe nói bốn Học viện Phép–Võ của bốn đế quốc cứ cách ba năm sẽ lại tổ chức một giải đấu giao lưu, Remulas hiếm khi tham gia lắm, phải mười năm mới tham gia một lần. Năm nay vừa hay chính là năm thứ mười, chúng ta vô cùng may mắn được tham gia vào năm cuối cấp thế này, đúng lúc có thể đi bắt nạt đám chết tiệt ở bốn Học viện Phép–Võ của đế quốc, cho chúng biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn…”
Giản Lục: “…”
Người nọ đương cao hứng liến thoắng thì có những người khác cũng nhận ra bọn Giản Lục, thi nhau đến gần chào hỏi họ, ai nấy ân cần hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu, tiện đà hỏi thêm về việc cậu sắp bị phạt, theo như quan sát của đám người này, Giản Lục trở về không què chân cụt tay, thậm chí còn không bị thương, thì hẳn là không hoàn thành nhiệm vụ.
Ngục Ma nổi tiếng nguy hiểm, Đại pháp sư vào còn nguy hiểm nữa là, vậy nên ai nấy đều nghĩ rằng Giản Lục không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ đành chấp nhận chịu phạt.
Bấy giờ, một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên, cùng với đó là giọng nói đầy kiêu ngạo: “Tránh ra!”
Họ quay sang thì thấy một con sư tử cường tráng xông đến xô đẩy đám đông, mở ra một con đường, theo sau sư tử là một Tinh linh cực kỳ tuấn tú.
Hynes đã thấy sư tử và Tinh linh, gật đầu với họ nói: “Quan hệ của các cậu tốt nhỉ.”
Mặt Tinh linh lập tức tái mét.
Khi sư tử đến trước mặt họ thì hóa thành người, vừa mở miệng đã than phiền: “Đừng nói nữa, tôi sắp phát điên vì tên Tinh linh cứng đầu này rồi, một năm xử lý thủy quái ở đầm lầy Ikalit trôi qua vô cùng khó chịu, cậu ta không cho thế này không cho thế kia, hạch sách đủ đường, chẳng được tự do gì cả.”
Sắc mặt Priestley càng xấu tệ, nghiến răng: “Nếu không nể tình là bạn cùng trường, lại thấy đồ sư tử ngu ngốc cậu sắp sửa trở thành đồ ăn cho thủy quái, thì ta quan tâm đến cậu làm quái gì? Cậu không biết dùng cái đầu nhồi toàn nắm đấm để nghĩ à? Thủy quái đâu phải chỉ cần cậu biến thành sư tử xông lên thì ngồi yên cho cậu đánh, đến chiến lược cũng không biết, đúng là đồ Thú nhân mọi rợ.”
“Xùy, Tinh linh kia, cái thứ quỷ quái của các cậu mới khiến người ta khó chịu ấy…”
Cuối cùng Tinh linh và Thú nhân lại cãi nhau.
Giản Lục bất đắc dĩ, họ đến đây đón bọn cậu cơ mà? Sao lại thành ra cãi vã thế này.
“Jane, cậu về rồi à.”
Giọng nữ dịu dàng cất lên, Giản Lục nhìn sang thì thấy một cô gái xinh đẹp đang đến với nét mặt mừng rỡ, tuy khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại đầy niềm vui.
“Chào Amelia, bọn ta về rồi.” Giản Lục nở nụ cười với cô.
Amelia lần lượt tặng cho hai chàng trai vừa trở về mỗi người một cái ôm, sau đó mỗi tay kéo một người ra chỗ khác.
“Jane, cậu có bị thương không? Có hoàn thành nhiệm vụ không?” Amelia hỏi, cùng một mối lo như những người khác, nhất là khi mãi chẳng thấy Giản Lục về, cô càng lo hơn.
“Không bị sao cả, hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Amelia nhìn cậu đầy kinh ngạc.
Giản Lục cười với cô, nói: “Hynes giúp ta rất nhiều.”
Amelia liếc nhìn Hynes, cuối cùng trên mặt cũng hiện ra một nụ cười như trút được gánh nặng.
Bấy giờ Priestley và Taylor cũng theo kịp, hai người cùng hỏi về một vấn đề như Amelia, biết họ đã hoàn thành nhiệm vụ thì rất kinh ngạc, nhưng cũng mừng cho Giản Lục.
“Lẽ nào Ngục Ma không quá đáng sợ, chỉ do người đời đồn thổi linh tinh?” Taylor ngạc nhiên hỏi.
“Không, đáng sợ lắm.” Vẻ mặt Giản Lục rất nghiêm túc: “Nếu có thể thì sau này đừng đến đó.” Một ngón tay của Ma Vương thôi cũng cũng có thể nghiền chết họ rồi.
Mọi người sững sờ trước vẻ mặt của cậu, nếu thực sự đáng sợ như vậy thì Giản Lục lấy hoa Máu bằng cách nào?
Giản Lục không muốn nhiều lời, sau khi về trường, cậu và Hynes muốn đi báo cáo trước, tiện thể bàn giao nhiệm vụ và chứng minh họ đã bình an trở lại. Thật ra thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, tỉ lệ tử vong cực cao, dù chỉ là nhiệm vụ thực tập của trường học cũng có thể sẽ gặp phải tình huống bất ngờ nào đó khiến học viên mất mạng. Đây là điều không ai lường trước được, thế nên lúc còn ở trường, những giáo viên kia dạy dỗ họ nghiêm khắc đến vậy cũng chỉ giúp họ có thêm cơ hội sống sót.
“Hiếm có dịp mọi người đề trở về cả rồi, hôm nay tụ tập làm một bữa đi.” Priestley bỗng nói.
Nghe đến thức ăn, Taylor là người đầu tiên giơ tay tán thành, nhìn Giản Lục với ánh mắt đầy mong đợi, khỏi nói cũng biết hắn muốn gì.
Priestley không nhịn nổi, thú nhân phản ứng rất nhanh, linh hoạt tránh được một dây leo quất tới, còn nhào lộn hai vòng giữa không trung, xoay người một trăm tám mươi độ, tiếp đất hoàn mỹ như diễn xiếc.
Giản Lục phát hiện Taylor tránh đòn của Tinh linh ngày càng giỏi, trước kia con sư tử này thường xuyên bị dây leo của Tinh linh trói gô lại, hẳn là trong một năm qua hai người tập luyện rất chăm chỉ, sao câu này nghe thấy hơi thảm nhỉ?
“Đồ ngu.” Hynes khẽ giọng.
Sau khi tạm biệt mấy người bạn, Giản Lục và Hynes đến gặp giáo viên chủ nhiệm của họ, văn phòng của Nicola.
Từ một tháng trước, Nicola đã bắt đầu yên vị trong trường để đón các học viên về báo cáo nhiệm vụ kiểm tra năng lực, khi học viên về ngày càng nhiều mà vẫn không có tin tức của Giản Lục và Hynes, cô cũng bồn chồn theo, thậm chí còn lo Giản Lục thật sự bỏ mạng ở Ngục Ma.
Cho đến hôm nay, thấy Giản Lục và Hynes đẩy cửa bước vào, cô sửng sốt một lúc lâu rồi cười thật tươi.
“Các cục cưng, chào mừng trở về.” Nicola đứng dậy, tặng mỗi người một cái ôm, ghì mạnh họ vào hung khí trước ngực mình.
Giản Lục đờ đẫn, Hynes trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, suýt đã bị nữ Kỵ sĩ rồng nóng tính tẩn cho một trận.
“Báo cáo nhiệm vụ của các cậu trước đã.” Nicola kéo một màn ảnh đen ra.
Nhiệm vụ của Hynes là tiêu diệt vong linh trong thành Sardegna, lấy quyền trượng Sardegna, còn nhiệm vụ của Giản lục là lấy hoa Máu.
Khi hoa Máu được mang ra, trong không gian thoang thoảng hương hoa, hộp gỗ vạn năm cũng không ngăn được mùi hương quyến rũ ấy.
Nicola chỉ ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại chứ không bị mê hoặc, hiển nhiên ý chí của nữ Kỵ sĩ rồng vô cùng kiên định.
Sau khi kiểm tra quyền trượng Sardegna, cô cầm thẻ học viên của Hynes đặt xuống màn ảnh đen, ánh sáng trắng lóe lên ghi nhận thông tin về nhiệm vụ của y. Khi mở hộp gỗ vạn năm đựng hoa Máu ra, phát hiện hoa Máu chỉ còn một nửa thì khá ngạc nhiên.
“Nửa kia ta tặng bạn để chữa bệnh cho mẹ anh ta.” Giản Lục giải thích.
Nicola liếc nhìn cậu, chắc chắn rằng cậu không nói dối thì không nói gì thêm. Sau khi xác nhận nhiệm vụ của Giản Lục và cất quyền trượng Sardegna, cô lấy một con dao làm từ gỗ, cắt một mẩu lá hoa Máu thật cẩn thận rồi đưa chỗ còn lại cho Giản Lục.
“Thường thì phải nộp nhiệm vụ thực tập về trường, nhưng trường hợp của cậu thì khác.” Nicola giải thích: “Nó xứng đáng với cậu.” Nói đoạn, cô nháy mắt với cậu, lén nói cho cậu biết: “Nhóm giáo viên bọn tôi cùng bắt hiệu trưởng ra quyết định này đấy.”
Giản Lục hiểu ý cô, cậu cũng thấy tiếc khi phải nộp thứ quý hiếm như hoa Máu, trường học tâm lý như vậy khiến Giản Lục vui lắm.
Remulas đúng là nơi khiến người ta không nỡ rời xa, bảo sao nhiều học viên sau khi tốt nghiệp vẫn xem Remulas là niềm tự hào. Nếu không có mối đe dọa mang tên Hủy Diệt Thế Giới, Giản Lục cũng muốn tốt nghiệp xong rồi ở lại Remulas làm một giáo viên nhàn nhã.
Tạm biệt Nicola, hai người về ký túc xá đã xa cách một năm.
Qua một năm không có người ở, ký túc phủ đầy bụi, dùng thần chú dọn dẹp là lại sạch bong, sau đó lấy hành lý ở nhẫn không gian ra là xong, chẳng mất chút thời gian nào.
Hynes cầm mấy quả Shatin vào bếp ép thành nước hoa quả rồi ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, vừa nghỉ ngơi vừa cùng Giản Lục nhấm nháp hương vị đã lâu không được nếm.
Hai người vừa ngồi xuống thì tiếng gõ cửa đã vang lên, khỏi nói cũng biết là ai.
Hynes đứng dậy mở cửa, khi thấy mấy khuôn mặt ngu ngốc ngoài đó, y lập tức muốn đóng sầm cửa lại.
Priestley liếc nhìn y, lạnh lùng kiêu ngạo hừ một tiếng, tao nhã uyển chuyển bước vào.
“Hynes, bọn ta đến rồi đây.” Taylor cười ngây ngô: “Tiện thể mua ít thức ăn, Priestley và Rupert đi mua với ta đấy.”
Tinh linh vừa vào nhà hụt chân suýt ngã, quay đầu giận dữ quát: “Câm mồm!”
“Được thôi, Taylor ạ, có những người chẳng ra làm sao như thế đấy, lạnh lùng là đức tính bẩm sinh của họ, họ cực kỳ bất lịch sự, cậu không muốn nói thì họ lại tưởng cậu xúc phạm họ!” Giọng nói của Người lùn vang lên, ồm ồm như tiếng sét.
Amelia đi cuối cùng, không tham gia vào ân oán của ba chủng tộc kia.
Từ khi họ vào, căn phòng thoáng chốc trở nên nhộn nhịp.
Giản Lục bảo Taylor để nguyên liệu trong bếp, mời họ ngồi xuống rồi rót nước hoa quả cho họ, tiện thể tâm sự về nhiệm vụ thực tập của nhau, ai nấy đều nhao nhao, nghĩ gì nói nấy, Tinh linh, Người lùn và Thú nhân phe nào cũng cho là mình đúng.
Tóm lại, mọi người trót lọt hoàn thành nhiệm vụ thực tập lần này, hơn nữa còn nhờ đó mà tăng kỹ năng thực chiến, gặt hái nhiều thành quả. Nhưng Giản Lục nghe xong thì thấy thành quả có nhiều nữa cũng chẳng bằng được Hynes, y không những choảng vỡ đầu một tên Ác ma Vực Sâu mà còn lấy được Thần cách, biết được bí mật về việc thành Thần…
Nghĩ đến đây, Giản Lục lại thấy hơi đau lòng, cậu có cảm giác dù kẻ ngoại lai như cậu có quấy rối đến mức nào thì cốt truyện rồi cũng quay lại như cũ một cách thần kỳ, ví dụ như Hynes nhờ linh hồn trong Thần cách của Nữ thần Annabis mà biết được quan hệ giữa Thánh và Thần, từ đó nảy sinh tham vọng.
“Về nhiệm vụ của ta, thật ra ta phát hiện một chuyện kỳ lạ.” Amelia nói: “Dưới thung lũng Coomera không bình thường, ta nghi ngờ…” Ánh mắt của cô lướt qua những người có mặt ở đây, người bị cô nhìn đều thấy căng thẳng, cô nói tiếp: “Hình như ở đó có một ngôi mộ của vị Thần đã ngã xuống trong chiến tranh giữa các vị Thần.”
Tất cả im phăng phắc, sau đó một tiếng hú vang lên, Người lùn và Thú nhân mừng rỡ hỏi mộ Thần có thật không hay chỉ đùa thôi và có bao nhiêu người phát hiện ra chuyện này.
“Lúc đó chỉ có ta phát hiện thôi.” Amelia nói, cô nhún vai: “Nhưng ta không chắc sau này có ai phát hiện không, nếu các cậu muốn đi, ta có thể nói địa điểm cụ thể cho các cậu, biết đâu lại tìm được thứ gì đó ngoài sức tưởng tượng.”
“Ta hi vọng có thể tìm được một Thần khí từ thời chiến tranh giữa các vị thần.” Người lùn nói, phấn khởi đến chóp mũi đỏ ửng cả lên: “Hỏng rồi cũng được, có thể dùng để nghiên cứu trình độ rèn đúc thời bấy giờ.”
Bình luận truyện