Hắc Long
Chương 2: Biệt đội hoa hồng
Tại nơi khác là căn cứ BIỆT ĐỘI HOA HỒNG, Thúy Hoa hỏi gặm Ngọc – – Sư tỷ hôm nay có cậu con trai nói chuyện với tỷ là ai vây? Em thấy tỷ có vẻ hiền đối với cậu ta hay là người yêu tỷ hả? Hihi… bắt quả tang nhé!
– Ai nói, chỉ là cậu ta giúp ta trị thương thôi, chả có gì cả. – Giọng Ngọc nói ấp úng.
– Sư tỷ, lại đây coi này, có ai vừa phá tường lửa xem thông tin của chúng ta – Giọng hốt hoảng của Diễm My bởi lẽ tường lửa của cô chưa bao giờ có ai phá được cả.
– Điều tra coi là ai, thiên đường có cửa không đi, địa ngục không lối chui vào, tên này quả là tự tay kí sổ thần chết rồi mà – Giọng Ngọc nói lạnh lùng.
– Để coi nào, ghê nhỉ phá được tường lửa của ta, co dịp làm bạn thú vị đây. A… ra rồi! Tên – Võ Minh Thiên 20 tuổi, sống ở chung cư tầng bốn gần chỗ lúc sáng ta truy sát lão Tuấn – Giọng My vui mừng.
– Được rồi, ta tử đi, tên này muốn được tặng vé một chiều xuống thăm diêm vương đây – Giọng Ngọc nói lúc đó ai mà chứng kiến cũng nổi hết da gà.
Tại căn hộ Thiên bắt đầu chợp mắt ngủ, cậu lại xôn xao nhớ về Ngọc. Đang tự cười thì bỗng dưng…
– RẦM… ai? – Một tiếng đạp cửa rõ to khiến Thiên giật mình.
Một hình bóng cô gái lao tới với con dao găm khiến Thiên chả biết gì ngoài hét lên:
– Từ đã… – Giọng Thiên vang lên khiến mũi dao dừng nay trước cổ họng cách nó chỉ một phân, lưỡi dao dừng lại không phải cô gái kia chần chừ mà là do giọng cậu kia khá quen, lúc dừng lại Thiên vội mở đèn thì cả hai người ngạc nhiên:
– Là ngươi… là cô? – Cả hai đồng thanh nói.
– Sao cô muốn giết tôi? – Giọng Thiên run cầm cập vì con dao trước cổ.
– Ngươi lại dám xem trộm thông tin của nhóm ta, thật đang chết – Giọng Ngọc nói đồng thời đưa cao dao hất cằm Thiên lên.
– Từ đã, có gì từ từ nói.
– Có gì để nói, kẻ trước lúc chết cũng có lời trăn trối sao?
– Tôi chỉ là tò mò chút thôi, với lại… với… lại… – Giọng Thiên ấp úng.
– Nói mau. – Giọng Ngọc nói như xé toang không khí xung quanh.
– Với lại tôi cũng có chút ấn tượng về cô nên muốn hiểu cô thêm chút.
– Ngươi… ngươi dám, đồ mặt dày này – Ngọc có vẻ lúng túng, dao cũng buông xuôi xuống, có vẻ lúc này Ngọc không còn là sát thủ nữa mà là một cô gái – một cô gái e thẹn khi nghe câu nói như lời thả thính từ chàng trai.
– Cận thận! – Thiên vội thốt lên ngay sau đó ôm Ngọc ngã xuống nền khi thấy tia laser đỏ đang nhắm vào mình, trong tíc tắc viên đạn xé gió bay xuyên cửa sổ nhắm trúng bóng đèn ngủ làm nó nổ tung.
– Đi nhanh vào đây trốn đi, có súng tỉa – Thiên nói rồi cầm tay Ngọc kéo vào phòng tắm bởi lẽ chỉ có đó là không có cửa sổ. Ngọc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn chạy theo như bị ăn thính.
– Ngươi làm gì vậy mà để người ta truy sát vậy? – Một hồi sau Ngọc lên tiếng.
– Ta cũng không biết họ là ai? Giọng Thiên nói nhanh. Mắt vẫn nhìn ra ngoài coi có hình ảnh tia laser không.
– Ở ngoài thì bị truy sát, ở trong thì bị ám sát, thôi cô muốn thì cứ giết đi – Giọng Thiên nói còn mắt nhìn chằm chằm Ngọc.
– Khỏi đi, đây coi như trả ơn lúc sáng ngươi cứu ta, từ nay chúng ta không ai nợ ai – Ngọc nói rồi định vút đi thì Thiên nói:
– Từ đã.
– Chuyện gì? – Ngọc nói giọng lạnh lùng.
– Ta giờ không còn chỗ đi nữa, giờ đây đâu đâu cũng nguy hiểm rình rập, cô có thể… cho ta theo với không – Giọng Thiên ấp úng.
– Không được… ngươi lại muốn chết – Vẫn cái giọng dựng tóc gáy, nói xong Ngọc đi ra cửa thì khựng lại.
– Thôi, được rồi, đàng nào ngươi cũng biết rõ nhóm ta rồi với lại ngươi giỏi máy tính nên cũng giúp ích được, theo ta – Ngọc thay đổi ý định vì nhớ câu nói của My hay một lý do khác nào đó thì các bạn đọc phải động não rồi. Nghe thế mà Thiên như ăn phải trái gấm liền đi theo.
Tại căn cứ, Thiên bước vào với vẻ choáng ngợp.
– Sư tỷ về rồi! Ủa, tên này là ai vậy? – Giọng Hoa làm Thiên giật mình.
– Chuyện này nói sau, tạm thời để cậu ta ở đây, tỷ sẽ tự giám sát cậu ta, ngươi dám có ý đồ gì thì coi chừng cái đầu – Ngọc nói còn mắt nhìn Thiên khiến cậu rùng mình.
– Đừng lo, ta không có ý gì đâu… hihi – Thiên cười nhẹ.
– Cậu là Thiên? – Giọng cô gái trên cầu thang xuống, không ai khác đó là My. Cô dễ nhận ra đó là Thiên vì cô đã thấy mặt cậu ta qua lúc điều tra.
– Cô là…
– Tôi là My, rất vui được găp cậu – thiên tài máy tính – Giọng My nói đỡ.
– À… không dám, tôi chỉ may mắn thôi – Giọng Thiên ấp úng khi được My khen.
– Mà cậu biết rõ nhóm tôi chưa, hay để tôi giới thiểu nha! Giọng My tươi cười.
– Ừ! Cảm ơn… hihi – Thiên cười.
Sau hồi giới thiểu, Thiên được sắp xếp chỗ nghỉ, nơi cậu ở gần phòng My, có lẽ do My tự sắp xếp. Phòng Thiên ở có nguyên một dàn máy tính, chắc chắn do My thu xếp rồi.
– Hi… Cậu thấy thế nào? – Đang quan sát phòng thì tiếng My gọi vào.
– À… hôooooo. – Thiên định trả lời thì thứ khiến cậu khựng là do bộ đồ bó sát người của My, nó làm nên đường cong mềm mại của My. Với chiếc quần da ngắn ngang đùi cùng chiếc áo thun trắng ngắn chỉ đủ che phần ngực, tất cả điều trước mắt Thiên khiến cậu đơ ra. Cách ăn mạch này bình thường vì trước giờ căn cứ này toàn nữ.
– Này, cậu sao vậy? – My vẫn tỏ ra ngây ngô.
– À… không có gì, phòng này tốt lắm, cảm ơn cậu, hihi… – Thiên vội gã đầu chuyển mắ hướng khác.
– Không cần đâu, tớ sắp xếp thế cũng mong có thế cũng để nhờ cậu giúp chút ít về máy tính ấy mà. Mà nhắc mới nhớ sao cậu giỏi vậy, có thể phá được tường lửa của tớ.
– Không có gì, chỉ cố thể ăn may thôi.
– Ăn may? Vậy cậu nhờ sự ăn may đó giúp tớ nhé. – My cười đáp.
– À… Ừ… tớ sẽ cố gắng. – Thiên vẫn thấy ngượng.
– Thôi! Cậu coi tiếp đi, tớ có việc đi trước đây.
– Ừ, cậu đi đi. – Thiên nói mà mắt khé nhìn lại thân hình của My.
– Mọi người nghe đay, lần này chúng ta có vụ mới khá khó nên mọi người cận thận – Giọng Ngọc nghiêm nghị.
– Sư tỷ, lần này hoạt động thế nào? – Giọng Trang hỏi.
– Vì nhiệm vụ khó nên nên lần này chỉ có My ở lai căn cứ còn tất cả theo tỷ – Giọng Ngọc có vẻ lo lắng.
– Được rồi, mọi người chuẩn bị đi, tối nay hành động. – Ngọc nói.
– Vâng! Tất cả đồng thanh rõ to khiến Thiên lúc nãy giờ đã nghe hết. Cậu có vẻ vui mừng vì lần này có thể riêng tư với My, mặc dù mới gặp nhưng cậu có vẻ thích cô gái này vì tính cách có vẻ không giống sát thủ, rất tình cảm.
Đêm đó như dự tính, tất cả đều rời căn cứ chỉ mỗi My ở lại cùng Thiên. My có nhiệm vụ nói rõ thông tin cho các đồng đội cô cần biết. Tại tòa nhà chung cư…
– Đánh nhanh thắng nhanh, mục tiêu là Akander, giết được thì mau rút. – Giọng Ngọc ra dáng người đọi trưởng. (Akander từng là hải quân Pháp, về hưu lão ta là trùm ma tuy mà không ai hay biết ngay cả chính phủ Pháp, lão ta sang Việt Nam nhằm mục đích tránh tai mắt chính phủ).
Trong chung cư là Akander với 4 tên vệ sĩ lực lưỡng. Nhìn có vẻ ít nhưng BIỆT ĐỘI HOA HỒNG dường như không để ý trên tòa nhà cách hai dãy là tay bắn tỉa. Cũng có lẽ vì vậy mà My không nhận ra được.
– Đại ca, vụ lần này chúng ta giàu rồi. – Một tên cận vệ lên tiếng.
– Hừ… chưa thể nói trước được. – Ankander lên tiếng.
– RẦM, CHOANG… có sát… t, chưa kịp nói thì 4 tên vệ sĩ đã chết nhăn răng.
– Ngươi là ai? – Akander lên tiêng nhưng không có vẻ lo lắng.
– Người chết không nên hỏi nhiều – Dứt câu Ngọc lao tới với tốc độ xé gió, bỗng dưng.
– Phụp… aaa… hừ – Ngọc chỉ kịp kêu lên 1 tiếng sau khi bị ăn đạn từ tay bắn tỉa vào mạn sườn rất may không trúng tim.
– Aaaa… – Ngay sau đó Ngọc liền bị dính 2 cước từ Akander.
– Hừ… chỉ vậy mà cũng đòi ám sát ta, hahaha… nực cười. – Akander lạnh lùng.
– Sư tỷ… giọng của Trang va Hoa bay vào với hai khẩu súng.
– Cận thận, khôngggg… aaa… – Ngay sau khi Ngọc nói thì Hoa liền dính đạn ngay bả vai.
– RẸT… RETTTT… tiếng súng dòn tan sấy cả không khí của Trang nhưng không dính một viên vào Akander. Ngay sau đó Akander nhảy lên với khẩu súng trong ngăn kéo ra bắn vào Trang. Súng đỡ đạn cho Trang nên bị hỏng, ngay lập tức Trang lao tới với con dao găm sát thủ.
– Aaa… phụp… aaa… hừ – Trang thì bị ăn đạn vào chân còn con dao Trang phóng kịp dắt vào vai lão ta. Ngay sau đó Hoa cố gắng dùng con dao của mình lao tới, nhận thấy nguy hiểm Akander đã xoay người lại định chụp lấy con dao từ Hoa nhưng đã chậm hơn một nhịp, con dao ngay sau đó khăm vào ngực lão ta đồng thời lấy mạng lão tao nhưng Hoa ngay sau đó cũng đã bị ăn đạn từ tay bắn tỉa dính vào chân làm cô như kiệt quể.
– Sư tỷ không sao chứ? Sư tỷ rút thôi, chúng đang đến rất đông – Ngay sau câu hỏi của My là tiếng nói của Diễm, cô cùng Quỳnh – Thảo – Thư – Chi – Kiều đang cố giết người như giết chuột tuy nhiên đây không không phải chuột mà là kiến, đơn giản một ông trùm ma túy xuyên quốc gia như lão Akander thì không đơn giản được, hơn nữa ông ta cũng đã mua chuộc một số lính hải quân từng chiến đấu cùng ông ta nên võ kĩ của họ không thể coi thường được.
– My tìm nơi rút đi – Ngọc nói nhanh.
– Lối ra bị phong tỏa rồi chỉ còn nhảy qua cửa sổ sang tòa nha bên cạnh nữa thôi nhưng rất nguy hiểm vì em chưa tìm ra địa điểm tên bắn tỉa – Giọng My gấp gáp.
– Nhanh đi, không còn thời gian nữa đâu. – Ngọc nói.
– Vânggg… em đang cố gắng đây.
– Hêl… cần giúp không? – Bỗng có giọng nói và không ai khác la Thiên.
– Cậu làm được sao, mà thôi nhanh đi nào. – Giọng My dục.
– Để coi nàoooo… ok ra rồi này! Thiên chỉ mất vài phút đã tìm được địa điểm của tên bắn tỉa và đồng thời cậu cũng tìm ra được cả cách thoát ra an toàn hơn.
– Sư tỷ, tên đó ở tầng 11 tòa nhà chung cư cách hai dãy nhà hướng 3 giờ, à còn nữa tỷ hãy di chuyển theo địa chỉ này nhanh va an toàn hơn. – Giọng My có vẻ vui mừng hẳn.
– Được rồi! Tỷ biết rồi, mọi người di chuyển nhanh nào – Ngọc hướng sang chị em nói.....
– Ai nói, chỉ là cậu ta giúp ta trị thương thôi, chả có gì cả. – Giọng Ngọc nói ấp úng.
– Sư tỷ, lại đây coi này, có ai vừa phá tường lửa xem thông tin của chúng ta – Giọng hốt hoảng của Diễm My bởi lẽ tường lửa của cô chưa bao giờ có ai phá được cả.
– Điều tra coi là ai, thiên đường có cửa không đi, địa ngục không lối chui vào, tên này quả là tự tay kí sổ thần chết rồi mà – Giọng Ngọc nói lạnh lùng.
– Để coi nào, ghê nhỉ phá được tường lửa của ta, co dịp làm bạn thú vị đây. A… ra rồi! Tên – Võ Minh Thiên 20 tuổi, sống ở chung cư tầng bốn gần chỗ lúc sáng ta truy sát lão Tuấn – Giọng My vui mừng.
– Được rồi, ta tử đi, tên này muốn được tặng vé một chiều xuống thăm diêm vương đây – Giọng Ngọc nói lúc đó ai mà chứng kiến cũng nổi hết da gà.
Tại căn hộ Thiên bắt đầu chợp mắt ngủ, cậu lại xôn xao nhớ về Ngọc. Đang tự cười thì bỗng dưng…
– RẦM… ai? – Một tiếng đạp cửa rõ to khiến Thiên giật mình.
Một hình bóng cô gái lao tới với con dao găm khiến Thiên chả biết gì ngoài hét lên:
– Từ đã… – Giọng Thiên vang lên khiến mũi dao dừng nay trước cổ họng cách nó chỉ một phân, lưỡi dao dừng lại không phải cô gái kia chần chừ mà là do giọng cậu kia khá quen, lúc dừng lại Thiên vội mở đèn thì cả hai người ngạc nhiên:
– Là ngươi… là cô? – Cả hai đồng thanh nói.
– Sao cô muốn giết tôi? – Giọng Thiên run cầm cập vì con dao trước cổ.
– Ngươi lại dám xem trộm thông tin của nhóm ta, thật đang chết – Giọng Ngọc nói đồng thời đưa cao dao hất cằm Thiên lên.
– Từ đã, có gì từ từ nói.
– Có gì để nói, kẻ trước lúc chết cũng có lời trăn trối sao?
– Tôi chỉ là tò mò chút thôi, với lại… với… lại… – Giọng Thiên ấp úng.
– Nói mau. – Giọng Ngọc nói như xé toang không khí xung quanh.
– Với lại tôi cũng có chút ấn tượng về cô nên muốn hiểu cô thêm chút.
– Ngươi… ngươi dám, đồ mặt dày này – Ngọc có vẻ lúng túng, dao cũng buông xuôi xuống, có vẻ lúc này Ngọc không còn là sát thủ nữa mà là một cô gái – một cô gái e thẹn khi nghe câu nói như lời thả thính từ chàng trai.
– Cận thận! – Thiên vội thốt lên ngay sau đó ôm Ngọc ngã xuống nền khi thấy tia laser đỏ đang nhắm vào mình, trong tíc tắc viên đạn xé gió bay xuyên cửa sổ nhắm trúng bóng đèn ngủ làm nó nổ tung.
– Đi nhanh vào đây trốn đi, có súng tỉa – Thiên nói rồi cầm tay Ngọc kéo vào phòng tắm bởi lẽ chỉ có đó là không có cửa sổ. Ngọc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn chạy theo như bị ăn thính.
– Ngươi làm gì vậy mà để người ta truy sát vậy? – Một hồi sau Ngọc lên tiếng.
– Ta cũng không biết họ là ai? Giọng Thiên nói nhanh. Mắt vẫn nhìn ra ngoài coi có hình ảnh tia laser không.
– Ở ngoài thì bị truy sát, ở trong thì bị ám sát, thôi cô muốn thì cứ giết đi – Giọng Thiên nói còn mắt nhìn chằm chằm Ngọc.
– Khỏi đi, đây coi như trả ơn lúc sáng ngươi cứu ta, từ nay chúng ta không ai nợ ai – Ngọc nói rồi định vút đi thì Thiên nói:
– Từ đã.
– Chuyện gì? – Ngọc nói giọng lạnh lùng.
– Ta giờ không còn chỗ đi nữa, giờ đây đâu đâu cũng nguy hiểm rình rập, cô có thể… cho ta theo với không – Giọng Thiên ấp úng.
– Không được… ngươi lại muốn chết – Vẫn cái giọng dựng tóc gáy, nói xong Ngọc đi ra cửa thì khựng lại.
– Thôi, được rồi, đàng nào ngươi cũng biết rõ nhóm ta rồi với lại ngươi giỏi máy tính nên cũng giúp ích được, theo ta – Ngọc thay đổi ý định vì nhớ câu nói của My hay một lý do khác nào đó thì các bạn đọc phải động não rồi. Nghe thế mà Thiên như ăn phải trái gấm liền đi theo.
Tại căn cứ, Thiên bước vào với vẻ choáng ngợp.
– Sư tỷ về rồi! Ủa, tên này là ai vậy? – Giọng Hoa làm Thiên giật mình.
– Chuyện này nói sau, tạm thời để cậu ta ở đây, tỷ sẽ tự giám sát cậu ta, ngươi dám có ý đồ gì thì coi chừng cái đầu – Ngọc nói còn mắt nhìn Thiên khiến cậu rùng mình.
– Đừng lo, ta không có ý gì đâu… hihi – Thiên cười nhẹ.
– Cậu là Thiên? – Giọng cô gái trên cầu thang xuống, không ai khác đó là My. Cô dễ nhận ra đó là Thiên vì cô đã thấy mặt cậu ta qua lúc điều tra.
– Cô là…
– Tôi là My, rất vui được găp cậu – thiên tài máy tính – Giọng My nói đỡ.
– À… không dám, tôi chỉ may mắn thôi – Giọng Thiên ấp úng khi được My khen.
– Mà cậu biết rõ nhóm tôi chưa, hay để tôi giới thiểu nha! Giọng My tươi cười.
– Ừ! Cảm ơn… hihi – Thiên cười.
Sau hồi giới thiểu, Thiên được sắp xếp chỗ nghỉ, nơi cậu ở gần phòng My, có lẽ do My tự sắp xếp. Phòng Thiên ở có nguyên một dàn máy tính, chắc chắn do My thu xếp rồi.
– Hi… Cậu thấy thế nào? – Đang quan sát phòng thì tiếng My gọi vào.
– À… hôooooo. – Thiên định trả lời thì thứ khiến cậu khựng là do bộ đồ bó sát người của My, nó làm nên đường cong mềm mại của My. Với chiếc quần da ngắn ngang đùi cùng chiếc áo thun trắng ngắn chỉ đủ che phần ngực, tất cả điều trước mắt Thiên khiến cậu đơ ra. Cách ăn mạch này bình thường vì trước giờ căn cứ này toàn nữ.
– Này, cậu sao vậy? – My vẫn tỏ ra ngây ngô.
– À… không có gì, phòng này tốt lắm, cảm ơn cậu, hihi… – Thiên vội gã đầu chuyển mắ hướng khác.
– Không cần đâu, tớ sắp xếp thế cũng mong có thế cũng để nhờ cậu giúp chút ít về máy tính ấy mà. Mà nhắc mới nhớ sao cậu giỏi vậy, có thể phá được tường lửa của tớ.
– Không có gì, chỉ cố thể ăn may thôi.
– Ăn may? Vậy cậu nhờ sự ăn may đó giúp tớ nhé. – My cười đáp.
– À… Ừ… tớ sẽ cố gắng. – Thiên vẫn thấy ngượng.
– Thôi! Cậu coi tiếp đi, tớ có việc đi trước đây.
– Ừ, cậu đi đi. – Thiên nói mà mắt khé nhìn lại thân hình của My.
– Mọi người nghe đay, lần này chúng ta có vụ mới khá khó nên mọi người cận thận – Giọng Ngọc nghiêm nghị.
– Sư tỷ, lần này hoạt động thế nào? – Giọng Trang hỏi.
– Vì nhiệm vụ khó nên nên lần này chỉ có My ở lai căn cứ còn tất cả theo tỷ – Giọng Ngọc có vẻ lo lắng.
– Được rồi, mọi người chuẩn bị đi, tối nay hành động. – Ngọc nói.
– Vâng! Tất cả đồng thanh rõ to khiến Thiên lúc nãy giờ đã nghe hết. Cậu có vẻ vui mừng vì lần này có thể riêng tư với My, mặc dù mới gặp nhưng cậu có vẻ thích cô gái này vì tính cách có vẻ không giống sát thủ, rất tình cảm.
Đêm đó như dự tính, tất cả đều rời căn cứ chỉ mỗi My ở lại cùng Thiên. My có nhiệm vụ nói rõ thông tin cho các đồng đội cô cần biết. Tại tòa nhà chung cư…
– Đánh nhanh thắng nhanh, mục tiêu là Akander, giết được thì mau rút. – Giọng Ngọc ra dáng người đọi trưởng. (Akander từng là hải quân Pháp, về hưu lão ta là trùm ma tuy mà không ai hay biết ngay cả chính phủ Pháp, lão ta sang Việt Nam nhằm mục đích tránh tai mắt chính phủ).
Trong chung cư là Akander với 4 tên vệ sĩ lực lưỡng. Nhìn có vẻ ít nhưng BIỆT ĐỘI HOA HỒNG dường như không để ý trên tòa nhà cách hai dãy là tay bắn tỉa. Cũng có lẽ vì vậy mà My không nhận ra được.
– Đại ca, vụ lần này chúng ta giàu rồi. – Một tên cận vệ lên tiếng.
– Hừ… chưa thể nói trước được. – Ankander lên tiếng.
– RẦM, CHOANG… có sát… t, chưa kịp nói thì 4 tên vệ sĩ đã chết nhăn răng.
– Ngươi là ai? – Akander lên tiêng nhưng không có vẻ lo lắng.
– Người chết không nên hỏi nhiều – Dứt câu Ngọc lao tới với tốc độ xé gió, bỗng dưng.
– Phụp… aaa… hừ – Ngọc chỉ kịp kêu lên 1 tiếng sau khi bị ăn đạn từ tay bắn tỉa vào mạn sườn rất may không trúng tim.
– Aaaa… – Ngay sau đó Ngọc liền bị dính 2 cước từ Akander.
– Hừ… chỉ vậy mà cũng đòi ám sát ta, hahaha… nực cười. – Akander lạnh lùng.
– Sư tỷ… giọng của Trang va Hoa bay vào với hai khẩu súng.
– Cận thận, khôngggg… aaa… – Ngay sau khi Ngọc nói thì Hoa liền dính đạn ngay bả vai.
– RẸT… RETTTT… tiếng súng dòn tan sấy cả không khí của Trang nhưng không dính một viên vào Akander. Ngay sau đó Akander nhảy lên với khẩu súng trong ngăn kéo ra bắn vào Trang. Súng đỡ đạn cho Trang nên bị hỏng, ngay lập tức Trang lao tới với con dao găm sát thủ.
– Aaa… phụp… aaa… hừ – Trang thì bị ăn đạn vào chân còn con dao Trang phóng kịp dắt vào vai lão ta. Ngay sau đó Hoa cố gắng dùng con dao của mình lao tới, nhận thấy nguy hiểm Akander đã xoay người lại định chụp lấy con dao từ Hoa nhưng đã chậm hơn một nhịp, con dao ngay sau đó khăm vào ngực lão ta đồng thời lấy mạng lão tao nhưng Hoa ngay sau đó cũng đã bị ăn đạn từ tay bắn tỉa dính vào chân làm cô như kiệt quể.
– Sư tỷ không sao chứ? Sư tỷ rút thôi, chúng đang đến rất đông – Ngay sau câu hỏi của My là tiếng nói của Diễm, cô cùng Quỳnh – Thảo – Thư – Chi – Kiều đang cố giết người như giết chuột tuy nhiên đây không không phải chuột mà là kiến, đơn giản một ông trùm ma túy xuyên quốc gia như lão Akander thì không đơn giản được, hơn nữa ông ta cũng đã mua chuộc một số lính hải quân từng chiến đấu cùng ông ta nên võ kĩ của họ không thể coi thường được.
– My tìm nơi rút đi – Ngọc nói nhanh.
– Lối ra bị phong tỏa rồi chỉ còn nhảy qua cửa sổ sang tòa nha bên cạnh nữa thôi nhưng rất nguy hiểm vì em chưa tìm ra địa điểm tên bắn tỉa – Giọng My gấp gáp.
– Nhanh đi, không còn thời gian nữa đâu. – Ngọc nói.
– Vânggg… em đang cố gắng đây.
– Hêl… cần giúp không? – Bỗng có giọng nói và không ai khác la Thiên.
– Cậu làm được sao, mà thôi nhanh đi nào. – Giọng My dục.
– Để coi nàoooo… ok ra rồi này! Thiên chỉ mất vài phút đã tìm được địa điểm của tên bắn tỉa và đồng thời cậu cũng tìm ra được cả cách thoát ra an toàn hơn.
– Sư tỷ, tên đó ở tầng 11 tòa nhà chung cư cách hai dãy nhà hướng 3 giờ, à còn nữa tỷ hãy di chuyển theo địa chỉ này nhanh va an toàn hơn. – Giọng My có vẻ vui mừng hẳn.
– Được rồi! Tỷ biết rồi, mọi người di chuyển nhanh nào – Ngọc hướng sang chị em nói.....
Bình luận truyện