Hắc Phong Thần Đạo

Chương 30: Vân Dẫn



Sau Khai Thiên Đại Điển kết thúc, Triệu Thiên Bình lại trở về với cuộc sống tu luyện bình thường.

Những tưởng đã đạt tới giới hạn cảm ứng linh khí, nhưng sau khi trở về thử lại nó nhận ra giới hạn của mình đã được tăng lên. Có lẽ nhờ lúc nhập định ở Đại Điển. Nó được lợi, người khác chắc cũng như vậy, hèn gì tông phái yêu cầu tất cả môn nhân phải tập trung đầy đủ, chắc là do nguyên nhân này.

Một phần thời gian cảm ứng trong Diệu Vân Kinh đại trận, một phần cảm ứng linh khí bên ngoài, một phần thì vừa luyện thể vừa đọc sách. Đến ngày thứ hai mươi sau đó, nó đã một lần nữa đã tới giới hạn cảm ứng, kho thư tịch nhập môn và tạp thư cùng nhồi hết vào đầu.

Bây giờ Triệu Thiên Bình đã có thể xem là người tu luyện.

Nó hiểu thêm được vài thứ. Như linh căn nói là đơn tính nhưng thực chất không chỉ luyện hóa ra một loại linh lực, trong cơ thể cũng có ngũ hành, linh lực luyện hóa được mang thuộc tính thổ là chính và trộn lẫn trong đó một chút linh lực ngũ hành, chỉ một chút thôi. Vì thế Thổ linh căn tu sĩ có khả năng thi triển hầu hết các loại đạo pháp và đặc biệt nổi trội ở việc thi triển các đạo thuật hệ Thổ.

Rất hiếm người sinh ra linh căn thuần một thuộc tính, khi đó không còn là linh căn ngũ hành nữa mà đã trở thành dị linh căn. Do cơ thể con người bình thường là đầy đủ ngũ hành, nhưng người dị linh căn thuần thuộc tính chỉ có thuần nhất một hành, khi đó cơ thể sống sẽ rối loạn, sức sống suy giảm dẫn đến tử vong. Những thai nhi mang linh căn như vậy thường chết non trong bụng mẹ, dù may mắn được sinh ra cũng không sống được bao lâu cả, trừ khi cơ duyên dẫn dắt gặp được tu sĩ đạo hạnh cao thâm dùng tự thân linh lực bảo trì tính ổn định cho cơ thể thì mới tồn tại được.

Nhưng họa phúc tương liên, nếu họ được tu luyện đến nơi đến chốn thì khi đạo hạnh tinh tiến đến một cảnh giới nhất định sẽ có khả năng bỏ qua sự cản trở của ngũ hành mà kích phát tiềm năng thiên bẩm, tạo ra thứ lực lượng tinh thuần nhất thiên hạ và mạnh mẽ không thể tưởng tượng, người ta gọi là Thuần nguyên tu sĩ. Đó là năm loại dị linh căn “thường thấy”, dùng thường thấy để biểu thị nó xuất hiện nhiều hơn “dị linh căn” khác mà thôi, nhưng độ hiếm của nó thì còn hơn tiên căn nhiều lần. Những loại dị linh căn khác thì dựa vào sự biến đổi của ngũ hành linh căn trong cơ thể, vô vàn sự biến hóa tạo ra vô số các loại dị linh căn.

Ngoài vấn đề linh căn ra Triệu Thiên Bình còn đọc được vài thứ khác như về các loài sinh vật thông thường và các linh vật kì bí trên Lưu Thiên Tinh, hoặc các loại bảo thạch mà Viêm thiết trước đây nó từng gặp cũng là một trong. Còn có vấn đề về tu luyện tạp nhâm như phân chia cảnh giới, thực ra phân chia ba cảnh giới cơ bản không phải quá rõ ràng như từ Trúc cơ trở đi, ở Lưu Vân Tông là Dẫn khí, Uẩn linh, Khai linh; mà ở một vài tông phái khác lại sử dụng Luyên thể, Luyện khí, Luyện thần để phân chia, lại còn có chỗ gộp hết lại làm một là Nhập linh kì, tóm lại tất cả đều ám chỉ sơ cấp tu đạo giả.

Những gì có thể đọc nó cũng đã đọc hết, những gì không đọc được thì nó cũng chẳng động vô làm gì cho nhức đầu. Bây giờ việc quan trọng là tu luyện thiên thứ hai tâm pháp.

Vân Dẫn thiên cần sự trợ giúp của tâm quyết để dẫn dắt Vân năng hỗ trợ việc luyện hóa. Đầu tiên là tìm ra lộ tuyến vận công phù hợp với bản thân.

Mỗi người sinh ra có cơ địa khác nhau, dù là anh em sinh đôi khi lớn lên cũng có nét khác biệt. Dẫn đến một điều tất yếu đó là sự sắp xếp các linh trận tiên thiên trong linh căn khác nhau, nên lộ tuyến luyện công cũng vì thế mà với mỗi người thì ứng mỗi kiểu, nhỏ thì khác ở vài lạc mạch, lớn thì ngược dòng cả kinh mạch, do vậy tìm ra sự phù hợp vận hành công pháp phải dựa vào chính bản thân mình.

Như Vân Ứng thiên quan trọng trong việc tạo ra nguyên liệu chất lượng thì Vân Dẫn Thiên chính là tìm ra quy trình sản xuất phù hợp nhất.

Đây là một việc không chỉ quan trọng mà phải thực hiện lâu dài. Cơ thể con người có vô vàng điều cần phải khám phá, ví dụ như ẩn huyệt, mỗi khi phát hiện ra một ẩn huyệt thì lộ tuyến vận hành linh khí phải có chút điều chỉnh nhỏ, cư như vậy, cho đến khi đột phá Thông Thiên cảnh giới mới có thể coi nhẹ việc này một chút.

Việc học được lộ tuyến vận công từ Diệu Vân Kinh trận pháp không phải đơn giản như việc cảm ứng sự tồn tại của linh khí. Muốn linh khí trong trận dẫn đường cho linh lực trong cơ thể thì đòi hỏi phải có sự hòa nhập giữa cơ thể và mây. Một sự hòa nhập hoàn toàn trong cảm giác thể xác, nếu đạo hạnh cao thâm thì rất dễ dàng, nhưng nhập môn tu luyện như Triệu Thiên Bình thì khó khăn vô cùng.

Nhưng khó khăn chứ không phải là không có khả năng. Việc đầu tiên Triệu Thiên Bình cần làm là niệm tâm quyết để Vân năng tràn vào cơ thể. Vân năng lúc này không phải dùng để trợ giúp luyện hóa mà là tạo ra cảm giác gắn kết giữa cơ thể và linh khí trong mây.

Triệu Thiên Bình khẽ lẩm bẩm pháp quyết: “Lưu Vân thiên vạn tướng…”, tức thì cảm giác được một dòng khí lạnh buốt từ khí quan tràn vào cơ thể, nó va chạm bừa bãi một hồi rồi dần dần thoát ra ngoài.

Đau và ngứa. Đó là thứ nó cảm nhận rõ ràng nhất. Cứ như bị một đàn kiến xông vào cơ thể rồi bò loạn cắn xé khắp nơi vậy. Chỉ một lần mà nó đã toát mồ hôi thành cục, thật sự là thở không ra hơi. Cảm giác khó thể chịu được từ sâu trong thịt khiến thân hình nó phải vặn vẹo một hồi mới thấy đỡ hơn.

- Thế này còn khủng khiếp hơn lúc vượt núi nữa.

Lúc đó còn có giáp dây tự chế để đỡ đau, hay dùng mộc đằng để trị thương, nhưng giờ là cảm giác sâu trong thịt, mà năng lượng này ngoài gây khó chịu thì không có tổn thương gì thực chất. Triệu Thiên Bình hết cách, đành phải cắn răng niệm thêm một lần pháp quyết.

- Ôi mẹ ơi chết con.

Lại một lần.

- Ư ư ư…yaaaaaa…


Triệu Thiên Bình mơ màng tỉnh dậy.

Nó vẫn còn đang phiêu phù trong đại trận. Hóa ra do đau đớn liên tục không chịu nổi mà nó bị ngất đi lúc nào chả hay. Nó thở dài một hơi ngán ngẩm:

- Tu luyện thật sự chẳng dễ dàng chút nào. Muốn hòa nhập với mây thì trước tiên phải hòa hợp với cơn đau chết tiệt này đã. Chậc. Nghĩ lại mấy người có trưởng bối dẫn đạo thật sự khỏe. Hây da, coi như là luyện thân vậy.

Nghĩ vậy nó ảm đạm tiếp tục một lần niệm pháp.

Ra khỏi Điện Truyền Đạo mà Triệu Thiên Bình cảm giác người mình cứ như đi trên mây, ý thức bị hành hạ đến mức mơ hồ. Nó cứ theo bản năng bước về thiện phòng, tới khi ngửi thấy mùi thức ăn mới hồi thần lại được. Nó lấy một lồng bánh bao định đi về phòng nghỉ thì gặp Vũ Thanh Hà đúng lúc đi vào. Thấy sự phờ phạt của nó Vũ Thanh Hà cười to hỏi:

- Vân Dẫn sao?

Triệu Thiên Bình gật đầu chẳng buồn nói dài:

- Ừ.

Vũ Thanh Hà vỗ vỗ vai nó an ủi:

- Tu luyện gian khổ là vậy. Nếu đệ cảm thấy không chịu nổi có thể xin sư phụ dẫn đạo cho.

Triệu Thiên Bình nghe vậy mắt hơi sáng lên, đau đớn làm nó thật sự sợ, nhưng nghĩ kĩ nó lại lắc đầu:

- Không sao. Khó khăn bước đầu mà thôi. Đệ còn chịu được.

Vũ Thanh Hà cười gật đầu:

- Được rồi, đệ muốn về nghỉ thì đi đi. Muốn đỡ đau khổ thì tu luyện chầm chậm lại.

Triệu Thiên Bình khô khan cười một cái rồi rời đi.

Trở về tiểu viện, nó quăng mình cái bịch lên giường. Bánh bao để khi nào thức dậy rồi ăn. Việc tu luyện hôm nay đã khiến nó quá sức mệt mỏi rồi, sự mệt mỏi về thể xác nó còn chịu được nhưng sự mệt mỏi tinh thần thì chỉ có ngủ một giấc mới giải quyết nổi. Thế là nó đánh một giấc tới sáng.

Ngày thứ hai nó niệm được mười lần tâm pháp thì hết thở nỗi.

Ngày thứ ba vẫn mười lần.

Ngày thứ tư lên được mười một.

Ngày thứ năm, thứ sáu, mãi đến ngày thứ hai mươi nó mới quen thuộc được cảm giác như dòi trong xương đó, lúc này nó đã có thể niệm đến lần thứ ba mươi ba. Quen nhưng không phải là có thể bỏ qua ảnh hưởng của cơn đau được, chỉ giúp nó giảm sự mệt mỏi của tinh thần xuống thôi, chứ đau thì vẫn còn đau lắm.

Một tháng trôi qua.

Đến hai tháng sau đó Triệu Thiên Bình mới có thể thả lỏng tâm thần để hòa hợp với Vân năng trong cơ thể. Lúc này nó đã không còn tĩnh tọa mà bắt đầu đứng lên khua tay múa chân nhẹ nhàng theo cảm giác có được, cứ như là linh khí trong trận diều đỡ cánh tay nó vung lên vậy.

Lại một tháng trôi qua. Sự đau đớn đã không còn mảy may ảnh hưởng gì đến nó nữa, đau quá chai sạn rồi. Chịu đau ba tháng không phải vô ích, ít nhất nó cũng thấy được cơ thể của mình đã khỏe hơn rất nhiều, có lực hơn, mặc dù vẫn gầy như trước nhưng chiều cao cũng tăng được một phần. Thu hoạch nhiều nhất chính là nó đã tìm thấy sự hòa hợp với trận pháp xung quanh, những động tác của nó bây giờ nhẹ nhàng biến ảo như mây bay, có lúc lại nhanh như mây cuốn trong bão, lúc lại mềm mại trong những cơn gió vi vi, có khi còn bất động như mây trên đỉnh núi.

Lúc này Triệu Thiên Bình bắt đầu dùng linh lực kết nối với Vân năng để dẫn dắt một tia linh khí bên ngoài vào. Linh khí vào khí quan rồi tan ra trong kinh mạch, sau đó dưới sự diều dắt của Vân năng mà tự động vận chuyển trong cơ thể một vòng. Nhiệm vụ của Triệu Thiên Bình lúc này là tập trung nhớ rõ lộ tuyến du hành của linh khí.

Thật sự kì diệu, Vân năng dưới sự vận động hòa hợp của cơ thể trong mây dẫn đường linh khí không gây ra một chút đau đớn nào mà mang đến cảm giác thư sướng khiến nó muốn rên thành tiếng. Đúng là qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai mà.

Một vòng hoàn tất, cảm giác thoải mái không nói thành lời vẫn còn đọng lại trong cơ thể của Triệu Thiên Bình. Không thấy vấn đề gì nó lại tiếp tục vừa du tập các động tác cơ thể vừa tiến hành hấp thu linh khí đê luyện hóa.

Một lần, hai lần, ba lần… Đến khi đủ một tiểu chu thiên ba mươi sáu lần thì nó mới dừng lại. Tu luyện phải hợp với lẽ tự nhiên mới dễ dàng tinh tiến và vững chắc, một cơ thể sơ nhập tu hành như nó chỉ được giới hạn chừng đó mà thôi. Người ta nói nhiều quá đôi khi lại hóa dở cũng là như vậy, khi vận hành nhiều hơn cơ thể cảm thấy sung túc nhưng kinh mạch sẽ làm việc liên tục khiến nó dễ bị hư hại, lúc bắt đầu tu luyện sẽ không cảm thấy gì nhưng dần già tích tụ lại sẽ khiên kinh mạch sơ cứng dẫn đến những biến chứng nguy hiểm hơn. Triệu Thiên Bình cũng đã đọc được chuyện đó nên biết điều dừng lại, mặc dù nó rất muốn tiến nhanh trong tu luyện nhưng dục tốc bất đạt không phải không có đạo lí. Đây cũng là điểm khác biệt cơ bản giữa người tu hành theo ma đạo và theo chính đạo.

Người tu luyện theo chính đạo thương thông thuận theo lẽ tự nhiên, lấy tiến chậm mà chắc. Còn người ma đạo thường làm những thứ nghịch thiên, lấy nhanh mà thắng. Nhưng nhanh thì phải trả giá. Ma tu muốn tu luyện nhanh nhưng không để lại di chứng thì một cách duy nhất đó là đoạt, đoạt cơ duyên, đoạt tài phú, đoạt mọi thứ có thể giúp mình tu luyện và củng cố căn cơ, có ma tu kinh khủng đến nỗi sử dụng chính thân thể người khác làm tài liệu tu luyện để bù vào căn cơ bất ổn. Thật ra sự phân biệt chính ma cũng không phải rõ ràng, có ma đội lốt chính, ma quy tâm cải tính thành chính, lại có chính thích giả ma hoặc chính tha hóa thành ma. Thế gian muôn vạn đạo lộ, chỉ cần thành đạo thì chính hay ma đối với một người không còn quá quan trọng, là ma hay chính, chỉ có tự tâm mới hiểu được mà thôi.

Mỗi ngày tiếp đó Triệu Thiên Bình đều như vậy vận hành một tiểu chu thiên, đến ngày thứ mười lăm thì nó cơ bản đã ghi nhớ toàn bộ. Lúc này Vân Dẫn thiên về cơ bản đã hoàn thành, mục tiêu của Triệu Thiên Bình lúc này là Vân Tưởng. Nhưng trước tiên nó phải dần dần khai thông huyệt khiếu và điều khiển linh lực để làm quen với việc vận hành linh lực trước đã.

Khai thông huyệt khiếu tất nhiên không phải là đục một lỗ trên da để linh khí chảy qua được, mà nó là dùng linh lực kích hoạt huyệt đạo ở đó đến một mức độ linh động đủ cho linh khí có thể thẩm thấu đi vào. Giai đoạn kích hoạt ba trăm sáu mươi khiếu huyệt cơ bản không phải khó, chỉ tốn chút thời gian mà thôi, giai đoạn tuy tìm và kích hoạt ẩn huyệt sau đó mới là nan giải, nhưng bây giờ Triệu Thiên Bình không quan tâm được nhiều như vậy. Nhiệm vụ lúc này của nó là vận chuyển linh lực để giao lưu tìm hiểu cơ thể rồi kết nối tam vị đang điền lại với nhau thành một thể thống nhất. Một nhiệm vụ không mấy khó khăn vì lúc này nó đã có một sự trợ giúp quan trọng, chính là đạo thuật.

Nói chính xác hơn là đạo thuật dưỡng sinh cơ sở. Vì thế Triệu Thiên Bình liền từ giá sách trên cùng mà mang đi một quyển trục có ghi Dưỡng Sinh Thuật. Dưỡng sinh thực chất chỉ là một giai đoạn nhỏ trong việc tu luyện, nó khác với trường sinh ở một điểm cơ bản đó là dưỡng sinh thuật chỉ kéo dài tuổi thọ, còn trường sinh chính là nâng cao thọ mệnh.

Một người bình thường tuổi thọ tầm bảy mươi, nếu luyện dưỡng sinh thuật cơ bản bao gồm những phương pháp vận động, nghỉ ngơi, ăn uống hợp lí thì cơ thể sẽ bền bỉ dẻo dai và lão hóa chậm, khi đó tuổi thọ sẽ được kéo dài ra thêm vài năm thậm chí vài chục năm. Một con người nếu chỉ luyện dưỡng sinh có khi sống lên đến một trăm vài chục tuổi. Còn thuật dưỡng sinh của đạo gia có đặc biệt hơn chút nhưng tác dụng cũng như vậy, một sơ cấp tu sĩ nhờ dưỡng sinh thuật có thể sống được đến một trăm năm mươi tuổi, nhưng chỉ có vậy mà thôi. Vì mỗi loài tồn tại đều có một giới hạn thọ mệnh nhất định.

Còn trường sinh là nâng cao trực tiếp thọ mệnh lên một giớ hạn mới mà bước đầu tiên đặt chân trên con đường trường sinh chính là Trúc cơ kì. Khi đạt đến giai đoạn này con người được thoát thai hoán cốt, thọ mệnh tăng thêm ít nhất năm mươi năm. Một khoảng thời gian hơn nữa đời người mình thường. Nhờ có việc đột phá tăng thọ mệnh như vậy mới giúp tu sĩ đủ thời gian tìm hiểu sự vô cùng vô tận của thiên địa đại đạo. Cảnh giới càng cao, thọ mệnh càng nhiều, đến một mức độ khiến con người thoát li sự kiềm hãm của thiên địa thì lúc đó mới là cảnh giới mà bao kẻ tu hành mong muốn đạt được, vĩnh sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện