Hạc Tân
Chương 16
Tôn Thanh Hạ nói, Diệp Tân, em theo anh đến dự sinh nhật, tặng quà cho một người bạn đi! Diệp Tân thoáng ngẩn người, cậu đặc biệt ghi nhớ mọi điều Tôn Thanh Hạ nói, trong lòng mừng rỡ nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnh.
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng cậu đã rời giường, đánh răng rửa mặt, sau đó mặc bộ đồ đã chuẩn bị sẵn từ tối qua, muốn để Tôn Thanh Hạ nhìn giúp xem mặc như vậy có hợp hay không. Nhưng cậu phát hiện, đối phương vẫn chưa tỉnh giấc.
Diệp Tân luống cuống, cậu sợ Tôn Thanh Hạ quên mất việc này, liền nhẹ nhàng gọi: “Anh tỉnh dậy đi!”, vừa nói vừa giơ tay đẩy nhẹ bả vai hắn.
Người trên giường bị Diệp Tân gọi nhoáng cái liền mở mắt. Thực ra hắn đã tỉnh lúc Diệp Tân rời giường, nhìn cậu bận rộn một hồi cũng biết cậu đã chờ mong từ tối qua, nhưng không dám hỏi thẳng, vậy nên hắn cứ vui vẻ nhìn con mèo nhỏ này lượn qua lượn lại, chỉnh lý bản thân đến mức không nhiễm một hạt bụi thôi.
Thật sự quá là đáng yêu.
Tây trang màu trắng làm Diệp Tân có vẻ ưu nhã hơn ngày thường, giống như một tiểu tinh linh tinh xảo, Tôn Thanh Hạ nhịn không được kéo đầu cậu xuống hôn nhẹ: “Không vội!”
Diệp Tân không đồng ý: “Sao không vội được, anh xem, đã 9h rồi”.
Tôn Thanh Hạ “ừ” một tiếng, đánh giá người trước mặt: “Mặc như vậy không lạnh sao?”
“Không lạnh, trong sơ mi em có mặc thêm áo nhung lông cừu.” Diệp Tân lắc đầu, cậu có chút ngượng ngùng, bởi chính bản thân cậu cũng chưa từng nghe qua có thể mặc áo giữ nhiệt trong áo sơ mi.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp bạn bè Tôn Thanh Hạ, muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt đối phương.
Tôn Thanh Hạ xốc chăn lên, trượt từ giường xuống, nhìn Diệp Tân một hồi lâu, sau đó xoa xoa mái tóc vừa cắt ngắn của cậu: “Không gấp, cũng không cần mặc nghiêm chỉnh như thế”, ý cười trên mặt cạn dần, “Bởi vì nơi chúng ta đến rất gần, ở ngay cách vách”.
Trong mắt Diệp Tân ẩn hiện mất mát, nhìn bụi cây khô héo ngoài cửa sổ: “Vậy sao?!”
Giọng nói cùng dáng dấp thất vọng ấy khiến tim Tôn Thanh Hạ chợt nhói, cảm giác đau nhức thoáng qua. Hắn hơi hối hận vì không sớm giải thích tình huống: “Không phải lễ tiệc quan trọng gì, cũng không có nhiều người dự, chỉ là bữa cơm trong nhà bình thường thôi”.
“À….. là vậy à…..” Diệp Tân hiểu ra, cúi đầu không nhìn hắn, góc tây trang bị cậu nắm chặt, co thành nếp uốn nhăn nhúm, “Em đổi bộ khác, nếu không….. họ thấy sẽ cười em mất”.
Tôn Thanh Hạ nhíu mày: “Diệp Tân”.
Diệp Tân xoay người, đưa lưng về phía hắn, bóng lưng lạc lõng, giọng nói như cành khô mùa đông không có sức sống: “Không có gì, cũng may không gấp, nếu không…. mọi chuyện sẽ hỏng bét mất”.
Tôn Thanh Hạ nhanh chóng tiến lên vài bước, ngăn trước mặt Diệp Tân, vẻ mặt đầy yêu thương: “Xin lỗi, tại anh sơ xuất, không để ý cảm nhận của em”.
Cả đời này hắn làm việc luôn chu toàn, nhưng chưa từng hạ thấp bản thân để ý người khác, ngay cả khi có ý với Trình Viêm, thái độ của hắn vẫn ba phần cứng rắn. Hắn cho rằng Diệp Tân luôn khả ái ngoan ngoãn, lại quên mất con mèo ôn hòa bị chọc giận cũng sẽ cáu kỉnh, mà sự cáu kỉnh này luôn làm hắn cảm thấy ảo não, còn thêm vài phần không nỡ.
Ôm Diệp Tân vào lòng, hôn cậu đến mềm nhũn, gió xuân bùng thổi: “Em mặc bộ này rất đẹp, anh rất thích, thích đến mức chỉ muốn em mặc cho mình anh ngắm, cho nên có thể thay bộ khác được không?”
Diệp Tân dựa đầu vào ngực Tôn Thanh Hạ, có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung động khi nói chuyện.
Thịch! Thịch! Thịch!
Chút tức giận trong nháy mắt tiêu tan, Diệp Tân nhẹ nhàng vòng tay qua eo đối phương, khóe mắt hơi đỏ, hờn dỗi lại chất chứa tình yêu say đắm: “Em cố tình gây sự như vậy có phải rất đáng ghét hay không?”
“Không, em rất tốt.” Tôn Thanh Hạ bế Diệp Tân lên, đi về phía phòng tắm, sau đó để cậu ngồi trên bệ đá, hai tay chống hai bên, cướp đoạt môi cậu.
Diệp Tân ngửa đầu thừa nhận, hơi thở bất ổn, cậu muốn đẩy người trước mặt ra, lại cảm giác được tay đối phương đang cởi quần áo mình.
Bị dục vọng sáng sớm của Tôn Thanh Hạ dọa sợ, Diệp Tân phản kháng yếu ớt: “Anh đừng…..”, lực giãy dụa kháng cự gia tăng, muốn nhắc nhở hắn lát phải ra ngoài.
Kết quả cậu vẫn bị hắn dẫn vào ái tình nồng đượm, thân thể lọt trong sương mù phiêu phiêu dục tiên dục tử.
“Ư…. Được rồi…..”
“Sắp tới rồi….. ư a~”
“Xin anh….. a….. chậm một chút….”
“A…..ưm…..”
“A a a…~”
Tiếng rên rỉ trong phòng tắm kéo dài một giờ đồng hồ liền ngừng lại. Tôn Thanh Hạ ôm người đi ra, Diệp Tân dựa vào ngực hắn đã sớm không còn mặc bộ vest trắng đẹp mắt, mà được bọc trong áo ngủ ấm áp, toàn thân xụi lơ bị hắn bế về giường.
Tôn Thanh Hạ để cậu nghỉ trên giường, sau khi chính mình ăn vận tử tế, liền tìm cho Diệp Tân một bộ quần áo khác, động tác nhẹ nhàng giúp cậu mặc.
Giờ này khắc này, ngay đến chính hắn cũng không nhận ra, Diệp Tân đối với hắn đã không chỉ là người bạn đời hợp pháp, mà đã thành một ngoại lệ không thể xâm phạm.
Ừ, ngoại lệ đó luôn tùy thời khiến hắn động dục, cảnh xuân phấp phới.
Lúc hai người đến Trình gia, phần đông mọi người đã có mặt. Thấy bọn họ tiến vào, đều nhất loạt quay đầu chăm chú nhìn. Người đến phần đông là bạn bè đã chơi với nhau từ bé trong khu biệt thự, còn có mấy người là bạn thời đại học của Lâm Lưu Ly, tuổi tác ngang ngửa Tôn Thanh Hạ, trò chuyện cũng rất cởi mở.
Đại thiếu gia nhà họ Tôn kết hôn cùng một người đàn ông dĩ nhiên khiến người người kinh sợ. Có vài người trong họ Diệp Tân đã gặp từ trước, cũng có người vừa từ nước ngoài trở về, bọn họ rất hiếu kỳ, vui vẻ trêu ghẹo. Một người đánh bạo lớn tiếng chọc: “Ây Tôn đại thiếu, lâu rồi không gặp”, sau đó đánh mắt nhìn Diệp Tân bên cạnh, pha trò, “Việc chung thân đại sự, cậu lại không để bọn tôi có cơ hội tặng quà!”
Tôn Thanh Hạ mắt cười lưu chuyển, nắm tay Diệp Tân lại gần, giới thiệu với mọi người: “Cậu ấy là Diệp Tân”, rồi quay sang nói với cậu: “Đây đều là bạn của anh”.
Diệp Tân mỉm cười, lễ phép chào: “Chào mọi người”, rồi khẽ đẩy tay Tôn Thanh Hạ ra. Trước mặt nhiều người, nắm tay vậy cậu có chút ngượng. Tôn Thanh Hạ cảm giác được cậu muốn tránh, cũng tùy ý cậu buông tay, cùng bạn bè cũ ôn chuyện.
Mà thọ tinh ngày hôm nay, Trình Viêm lại đang vây quanh vợ mình trong phòng bếp: “Lưu Ly Lưu Ly, có rửa gừng không? Có rửa hành không? Xương sườn trần thế nào?”. Lúc ngó qua cửa sổ, miệng lại không ngừng lải nhải: “Tôn Đại Hạc mang người nhà cậu ta đến, anh muốn ra xem thế nào, nhìn xem nhìn xem…..”
Trình Viêm ở bên cạnh líu ríu, huyên náo không ngừng, Lưu Ly cũng đã quen, việc trong tay lại càng thêm bận rộn, giọng nói tuy yêu thương lại không mất uy phong: “Được rồi, để em làm! Anh ra ngoài tiếp bọn họ đi!”
Thấy một bàn cơm nước phong phú, Trình Viêm quệt miệng, tâm tình bất nguyện: “Đám người kia chắc chắn đã được thần tiên phù trợ mới có thể được ăn đồ ăn em làm”.
Lưu Ly nhướn mi, cười nói:
“Dạ dạ dạ, đúng rồi, nhờ hôm nay là sinh nhật Trình công tử, họ cũng được lây dính tiên khí từ Trình công tử, mới có phúc đến đây ăn bữa cơm của thần tiên”.
Nói xong cô đột nhiên đổi sắc mặt: “Được chưa, Trình Viêm, anh phiền chết đi được, mau biến!”
…
Trình Viêm bi thương, cô vợ nhà mình ngày càng biết biến đổi sắc mặt mà. Cúi đầu hậm hực rời khỏi phòng bếp, Trình Viêm bất đắc dĩ ra sân tiếp chuyện cùng khách.
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng cậu đã rời giường, đánh răng rửa mặt, sau đó mặc bộ đồ đã chuẩn bị sẵn từ tối qua, muốn để Tôn Thanh Hạ nhìn giúp xem mặc như vậy có hợp hay không. Nhưng cậu phát hiện, đối phương vẫn chưa tỉnh giấc.
Diệp Tân luống cuống, cậu sợ Tôn Thanh Hạ quên mất việc này, liền nhẹ nhàng gọi: “Anh tỉnh dậy đi!”, vừa nói vừa giơ tay đẩy nhẹ bả vai hắn.
Người trên giường bị Diệp Tân gọi nhoáng cái liền mở mắt. Thực ra hắn đã tỉnh lúc Diệp Tân rời giường, nhìn cậu bận rộn một hồi cũng biết cậu đã chờ mong từ tối qua, nhưng không dám hỏi thẳng, vậy nên hắn cứ vui vẻ nhìn con mèo nhỏ này lượn qua lượn lại, chỉnh lý bản thân đến mức không nhiễm một hạt bụi thôi.
Thật sự quá là đáng yêu.
Tây trang màu trắng làm Diệp Tân có vẻ ưu nhã hơn ngày thường, giống như một tiểu tinh linh tinh xảo, Tôn Thanh Hạ nhịn không được kéo đầu cậu xuống hôn nhẹ: “Không vội!”
Diệp Tân không đồng ý: “Sao không vội được, anh xem, đã 9h rồi”.
Tôn Thanh Hạ “ừ” một tiếng, đánh giá người trước mặt: “Mặc như vậy không lạnh sao?”
“Không lạnh, trong sơ mi em có mặc thêm áo nhung lông cừu.” Diệp Tân lắc đầu, cậu có chút ngượng ngùng, bởi chính bản thân cậu cũng chưa từng nghe qua có thể mặc áo giữ nhiệt trong áo sơ mi.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp bạn bè Tôn Thanh Hạ, muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt đối phương.
Tôn Thanh Hạ xốc chăn lên, trượt từ giường xuống, nhìn Diệp Tân một hồi lâu, sau đó xoa xoa mái tóc vừa cắt ngắn của cậu: “Không gấp, cũng không cần mặc nghiêm chỉnh như thế”, ý cười trên mặt cạn dần, “Bởi vì nơi chúng ta đến rất gần, ở ngay cách vách”.
Trong mắt Diệp Tân ẩn hiện mất mát, nhìn bụi cây khô héo ngoài cửa sổ: “Vậy sao?!”
Giọng nói cùng dáng dấp thất vọng ấy khiến tim Tôn Thanh Hạ chợt nhói, cảm giác đau nhức thoáng qua. Hắn hơi hối hận vì không sớm giải thích tình huống: “Không phải lễ tiệc quan trọng gì, cũng không có nhiều người dự, chỉ là bữa cơm trong nhà bình thường thôi”.
“À….. là vậy à…..” Diệp Tân hiểu ra, cúi đầu không nhìn hắn, góc tây trang bị cậu nắm chặt, co thành nếp uốn nhăn nhúm, “Em đổi bộ khác, nếu không….. họ thấy sẽ cười em mất”.
Tôn Thanh Hạ nhíu mày: “Diệp Tân”.
Diệp Tân xoay người, đưa lưng về phía hắn, bóng lưng lạc lõng, giọng nói như cành khô mùa đông không có sức sống: “Không có gì, cũng may không gấp, nếu không…. mọi chuyện sẽ hỏng bét mất”.
Tôn Thanh Hạ nhanh chóng tiến lên vài bước, ngăn trước mặt Diệp Tân, vẻ mặt đầy yêu thương: “Xin lỗi, tại anh sơ xuất, không để ý cảm nhận của em”.
Cả đời này hắn làm việc luôn chu toàn, nhưng chưa từng hạ thấp bản thân để ý người khác, ngay cả khi có ý với Trình Viêm, thái độ của hắn vẫn ba phần cứng rắn. Hắn cho rằng Diệp Tân luôn khả ái ngoan ngoãn, lại quên mất con mèo ôn hòa bị chọc giận cũng sẽ cáu kỉnh, mà sự cáu kỉnh này luôn làm hắn cảm thấy ảo não, còn thêm vài phần không nỡ.
Ôm Diệp Tân vào lòng, hôn cậu đến mềm nhũn, gió xuân bùng thổi: “Em mặc bộ này rất đẹp, anh rất thích, thích đến mức chỉ muốn em mặc cho mình anh ngắm, cho nên có thể thay bộ khác được không?”
Diệp Tân dựa đầu vào ngực Tôn Thanh Hạ, có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung động khi nói chuyện.
Thịch! Thịch! Thịch!
Chút tức giận trong nháy mắt tiêu tan, Diệp Tân nhẹ nhàng vòng tay qua eo đối phương, khóe mắt hơi đỏ, hờn dỗi lại chất chứa tình yêu say đắm: “Em cố tình gây sự như vậy có phải rất đáng ghét hay không?”
“Không, em rất tốt.” Tôn Thanh Hạ bế Diệp Tân lên, đi về phía phòng tắm, sau đó để cậu ngồi trên bệ đá, hai tay chống hai bên, cướp đoạt môi cậu.
Diệp Tân ngửa đầu thừa nhận, hơi thở bất ổn, cậu muốn đẩy người trước mặt ra, lại cảm giác được tay đối phương đang cởi quần áo mình.
Bị dục vọng sáng sớm của Tôn Thanh Hạ dọa sợ, Diệp Tân phản kháng yếu ớt: “Anh đừng…..”, lực giãy dụa kháng cự gia tăng, muốn nhắc nhở hắn lát phải ra ngoài.
Kết quả cậu vẫn bị hắn dẫn vào ái tình nồng đượm, thân thể lọt trong sương mù phiêu phiêu dục tiên dục tử.
“Ư…. Được rồi…..”
“Sắp tới rồi….. ư a~”
“Xin anh….. a….. chậm một chút….”
“A…..ưm…..”
“A a a…~”
Tiếng rên rỉ trong phòng tắm kéo dài một giờ đồng hồ liền ngừng lại. Tôn Thanh Hạ ôm người đi ra, Diệp Tân dựa vào ngực hắn đã sớm không còn mặc bộ vest trắng đẹp mắt, mà được bọc trong áo ngủ ấm áp, toàn thân xụi lơ bị hắn bế về giường.
Tôn Thanh Hạ để cậu nghỉ trên giường, sau khi chính mình ăn vận tử tế, liền tìm cho Diệp Tân một bộ quần áo khác, động tác nhẹ nhàng giúp cậu mặc.
Giờ này khắc này, ngay đến chính hắn cũng không nhận ra, Diệp Tân đối với hắn đã không chỉ là người bạn đời hợp pháp, mà đã thành một ngoại lệ không thể xâm phạm.
Ừ, ngoại lệ đó luôn tùy thời khiến hắn động dục, cảnh xuân phấp phới.
Lúc hai người đến Trình gia, phần đông mọi người đã có mặt. Thấy bọn họ tiến vào, đều nhất loạt quay đầu chăm chú nhìn. Người đến phần đông là bạn bè đã chơi với nhau từ bé trong khu biệt thự, còn có mấy người là bạn thời đại học của Lâm Lưu Ly, tuổi tác ngang ngửa Tôn Thanh Hạ, trò chuyện cũng rất cởi mở.
Đại thiếu gia nhà họ Tôn kết hôn cùng một người đàn ông dĩ nhiên khiến người người kinh sợ. Có vài người trong họ Diệp Tân đã gặp từ trước, cũng có người vừa từ nước ngoài trở về, bọn họ rất hiếu kỳ, vui vẻ trêu ghẹo. Một người đánh bạo lớn tiếng chọc: “Ây Tôn đại thiếu, lâu rồi không gặp”, sau đó đánh mắt nhìn Diệp Tân bên cạnh, pha trò, “Việc chung thân đại sự, cậu lại không để bọn tôi có cơ hội tặng quà!”
Tôn Thanh Hạ mắt cười lưu chuyển, nắm tay Diệp Tân lại gần, giới thiệu với mọi người: “Cậu ấy là Diệp Tân”, rồi quay sang nói với cậu: “Đây đều là bạn của anh”.
Diệp Tân mỉm cười, lễ phép chào: “Chào mọi người”, rồi khẽ đẩy tay Tôn Thanh Hạ ra. Trước mặt nhiều người, nắm tay vậy cậu có chút ngượng. Tôn Thanh Hạ cảm giác được cậu muốn tránh, cũng tùy ý cậu buông tay, cùng bạn bè cũ ôn chuyện.
Mà thọ tinh ngày hôm nay, Trình Viêm lại đang vây quanh vợ mình trong phòng bếp: “Lưu Ly Lưu Ly, có rửa gừng không? Có rửa hành không? Xương sườn trần thế nào?”. Lúc ngó qua cửa sổ, miệng lại không ngừng lải nhải: “Tôn Đại Hạc mang người nhà cậu ta đến, anh muốn ra xem thế nào, nhìn xem nhìn xem…..”
Trình Viêm ở bên cạnh líu ríu, huyên náo không ngừng, Lưu Ly cũng đã quen, việc trong tay lại càng thêm bận rộn, giọng nói tuy yêu thương lại không mất uy phong: “Được rồi, để em làm! Anh ra ngoài tiếp bọn họ đi!”
Thấy một bàn cơm nước phong phú, Trình Viêm quệt miệng, tâm tình bất nguyện: “Đám người kia chắc chắn đã được thần tiên phù trợ mới có thể được ăn đồ ăn em làm”.
Lưu Ly nhướn mi, cười nói:
“Dạ dạ dạ, đúng rồi, nhờ hôm nay là sinh nhật Trình công tử, họ cũng được lây dính tiên khí từ Trình công tử, mới có phúc đến đây ăn bữa cơm của thần tiên”.
Nói xong cô đột nhiên đổi sắc mặt: “Được chưa, Trình Viêm, anh phiền chết đi được, mau biến!”
…
Trình Viêm bi thương, cô vợ nhà mình ngày càng biết biến đổi sắc mặt mà. Cúi đầu hậm hực rời khỏi phòng bếp, Trình Viêm bất đắc dĩ ra sân tiếp chuyện cùng khách.
Bình luận truyện