Hạc Tân

Chương 29



Sau một đêm mưa, thời tiết chuyển lạnh.

Diệp Tân ngủ thẳng đến tận trưa mới rời giường. Lúc cậu tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai, thân thể đau nhức nhắc nhở cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Giống như sau cơn mưa trời lại sáng.

Cậu chống người dậy đảo mắt một vòng, phát hiện Tôn Thanh Hạ đang thu dọn đồ đạc. Một dòng duy nghĩ lướt qua, không quản thân thể mệt mỏi, Diệp Tân lập tức ngồi bật dậy.

Tiếng động trên giường làm Tôn Thanh Hạ chú ý. Hắn đảo mắt nhìn qua bả vai trần trụi cùng xương quai xanh của Diệp Tân lộ ra dưới lớp chăn, cười nói: “Tỉnh rồi?”

Diệp Tân không chú ý đến thâm ý trong mắt hắn, chỉ bối rối hỏi: “Anh muốn đi sao?”

Người đối diện thế mà lại gật đầu: “Ừ, ông nội về rồi”.

Diệp Tân càng gấp hơn: “Vậy những lời đã nói tối qua…..”

“Đều là thật, Diệp Tân”. Tôn Thanh Hạ ngắt lời cậu, thả bộ quần áo đã được gấp gọn xuống, bước lại gần giường, cầm bộ áo ngủ giúp cậu mặc lên, che khuất những vết đỏ hồng nhuốm màu tình dục còn lưu lại sau đêm qua, rồi nâng cậu dậy, đặt chân cậu lên đùi mình, cẩn thận xỏ dép cho cậu.

Đến khi chậm rãi làm xong hết thảy, Tôn Thanh Hạ vẫn nhìn chăm chú đôi chân trắng nõn được bọc trong dép bông ấm áp của cậu, là loại dép bông bình thường nhất vẫn hay dùng ở nhà. Sau đó nhẹ nhàng nói những lời mà Diệp Tân cả đời này khó quên:

“Giống như đôi dép này, em cảm thấy nó rất xấu, chỉ muốn bỏ nó đi, cũng có những người có được đôi dép khác tốt hơn trăm nghìn lần, nhưng trên đời này luôn có những người cần đến nó. Diệp Tân, anh không nói trước tương lai, nhưng hiện tại, anh chắc chắn anh cần em hơn bất cứ ai. Trên thế giới này cũng không có ai tốt hơn Diệp Tân của anh”.

“Vì vậy, đừng lo lắng, cũng không cần phải quá thận trọng như thế”.

Lúc sau Diệp Tân mới biết, ngày đó Tôn Thanh Hạ giúp cậu xin nghỉ vì dự định muốn cùng cậu về Tôn gia.

Cậu luôn lo được lo mất mà khó xử, lại may mắn có thể nghe được những lời từ tận đáy lòng của Tôn Thanh Hạ.

Ông nội Tôn trở về từ phương nam sau nhiều ngày an dưỡng, thấy Diệp Tân gầy hơn cả trước kia, nhất thời lại nhớ đến những lời khó xử của chiến hữu cũ qua điện thoại hôm đó, liền thở dài một hơi, vỗ vỗ bàn tay Diệp Tân: “Con phải chịu khổ rồi”.

Diệp Tân lắc đầu, trong khoảng thời gian ông nội không ở nhà đã xảy ra quá nhiều chuyện, lúc này trông thấy ông nội, cậu không khỏi sinh ra vài phần thân thiết, cười nói: “Không sao đâu ạ, con rất khỏe mà ông nội”.

Sau đó, ba người còn gọi điện thoại cha mẹ Tôn đang du lịch ở nước ngoài, dông dài thăm hỏi bình an một lúc lâu. Mọi chuyện lại trở về dáng vẻ ban đầu, mà hình như cũng có thứ gì đó bắt đầu thay đổi.

Nhớ lại trước đây, bạn cùng phòng đại học của cậu luôn nói bản tính con người là tham lam, lúc tốt nghiệp còn đặc biệt đi in băng rôn với khẩu hiểu: “Nguyện làm một hàng rào nhỏ, chẳng cần vươn cao làm cây vàng lá bạc, không biết điểm dừng, thành ra vật cực tất phản”. Những người khác thấy khẩu hiệu đó liền lắc đầu nói giả tạo, nhưng thời điểm ấy, cậu lại chỉ đứng xa quan sát và thầm đồng ý, chỉ mong có thể được ở bên Tôn Thanh Hạ, được thấy hắn mỗi ngày mà thôi. (vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, không tốt)

Chỉ là sau này, cậu lại có thể tham lam hơn, được thấy rất nhiều mặt trong con người hắn, được chạm đến những cảm xúc trong trái tim hắn mà trước đây cậu không bao giờ dám nghĩ, được hạnh phúc bên hắn, thậm chí cả hai người sẽ mãi bên cạnh nhau, cùng nhau già đi.

Cậu cảm thấy mình như cá gặp nước, thích ý dạt dào.

Tại mảnh đất nhỏ sau hàng rào này, cậu có đủ cả trăng sao sông núi, có cả những cảm xúc chưa từng trải qua, và có cả Tôn Thanh Hạ, cùng hắn trải qua những ngày vui nhỏ bé.



Tôn Thanh Hạ đưa ra ý kiến.

Hắn vuốt ve gò má đã có chút thịt của Diệp Tân, có vẻ khá là hài lòng, cười nói: “Diệp Tân, em đổi việc đi”.

Diệp Tân không né tránh tay hắn, hỏi lại: “Đổi sang việc gì?”

Cậu đã làm công việc này nhiều năm nên luôn thấy khó khăn khi phải thay đổi hoàn cảnh mới. Chưa kể mọi người trong công ty đối xử với cậu rất tốt, cậu cũng quen thân với họ rồi, thật sự không muốn đổi.

Chỉ là không biết vì sao Tôn Thanh Hạ lại đưa ra ý tưởng như vậy.

“Anh giúp em đổi, qua bên công ty anh làm việc với anh”. Tôn Thanh Hạ nói.

“Dạ?” Diệp Tân kinh ngạc, đầu óc đột nhiên tỉnh táo, hai mắt lấp lánh: “Nhưng anh ít đến công ty lắm mà”.

Tôn Thanh Hạ nhíu mày gật đầu: “Vậy em cũng không cần đi làm nữa”.

Dù Diệp Tân luôn muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh hắn, nhưng muốn cậu đột nhiên nghỉ việc thì vẫn có chút bối rối.

Diệp Tân nhăn mặt lắc đầu, từ chối Tôn Thanh Hạ.

Tôn Thanh Hạ: “….”

Hắn đứng dậy, chuyển hướng ngồi dối diện Diệp Tân, mỗi câu mỗi chữ đều thập phần cưng chiều: “Anh đi làm với em”.

Hai mắt Diệp Tân lại lần nữa phát sáng.

Cậu bắt đầu xoắn xuýt.

Khẽ cắn môi, vẫn lắc đầu.

Tôn Thanh Hạ: “……”

Sau đó…. hắn bắt đầu nỗ lực để Diệp Tân phải khóc đồng ý__ _______

“Hức…..a a…. đừng mà…..”

Tôn Thanh Hạ gác đôi chân trắng nõn của Diệp Tân lên vai, hung khí chôn trong cơ thể cậu ba phần, hung hăng đưa đẩy.

“A a a…..”

Bởi khoái cảm trào dâng, Diệp Tân bị ép chảy nước mắt, giọng nói còn có mấy phần nghẹn ngào nức nở.

“Diệp Tân, muốn cùng anh đi làm không?” Tôn Thanh Hạ vẫn tiếp tục đâm sâu, quyết tâm không cho cậu cơ hội lui bước.

“A a…. đừng…. đừng mà…..”

“Không muốn?” Tôn Thanh Hạ lại tiếp một cú thọc mãnh liệt.

“A a a……muốn…..đi….. không muốn….. đừng nhanh như thế…. ừm a…..”

Diệp Tân bị hắn đâm một giờ, rốt cuộc cũng khuất phục dưới dâm uy cùng dụ lợi từ Tôn Thanh Hạ.

Lúc này cậu đã bị yêu thương sâu đậm từ ai đó khiến cho thần trí mơ hồ, sao còn biết ai đó đang cười thỏa mãn chứ.

Tiếp đó không cần phải nói, lại là một màn hai chân mở rộng, lỗ nhỏ đáng thương ở giữa liên tục bị chà đạp không ngừng nghỉ.

Xuân tình vô hạn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện