Hắc Thánh Thần Tiêu
Chương 105: Thiên Tù đường chủ
Nghe khẩu khí của Hồ quản sự, Đài Lương đã đoán ra quy củ ở đây là phàm giải tội phạm đến, thường chỉ một Đội trưởng đảm nhận nhiệm vụ đó, chứ chưa hề có lần nào mà hai Đội trưởng cùng đến một lượt. Cho nên hiện tại y thấy cả hai Đội trưởng cùng đến một lượt, tất phải lấy làm lạ.
Lão ngưng trọng thần sắc, đưa tay vào mình lấy chiếc ngân bài, thốt :
- Tại hạ và Lục huynh vâng lệnh Đường chủ, đến Thiên Lao tra khảo tội phạm.
Hồ quản sự lộ vẻ kinh dị, hỏi :
- Hàn đường chủ sai phái nhị vị tra khám Thiên Lao?
Giọng nói của y biểu lộ một sự nghi ngờ rõ rệt, không phải nghi hai người là giả mạo, mà nghi ngờ về công tác của họ. Y cho rằng công tác đó không thể do Hàn đường chủ phát động được.
Đài Lương gật đầu :
- Phải, nếu Hồ huynh không tin thì cứ khám nghiệm lệnh bài.
Hồ quản sự miễn cưỡng điểm một nụ cười :
- Cần gì phải khám nghiệm lệnh bài?
Đài Lương tiếp nối :
- Hàn đường chủ vừa tiếp nhận được một tin tức hãi hung, theo tin tức đó thì rất có thể sẽ có biến tại Thiên Lao.
Hồ quản sự giật mình :
- Thật như vậy sao?
Đài Lương nhẹ điểm một nụ cười :
- Việc mười phần cơ mật nên Hàn đường chủ mới đặc biệt sai phái cả hai anh em tại hạ cùng đến đây, quan sát qua một lượt.
Hồ quản sự hơi do dự :
- Chuyện này...
Đài Lương đứng lên, chặn lời y :
- Anh em tại hạ vâng lệnh hành sự, không thể trì hoãn công việc được, cảm phiền Hồ huynh mở lao cho anh em tại hạ vào xem qua một lúc.
Hồ quản sự chớp chớp mắt, song kịp lấy lại bình tĩnh, cười nói :
- Tôn huynh đã nói thế thì tại hạ xin dẫn đường.
Y bước tới bên vách, đưa tay ấn nhẹ vào một nơi.
Mấy tiếng lạch cạch vang lên, bức họa Đơn Phụng Triều Dương từ từ phân hai, mỗi phần dạt về một phía, bày ra một cánh cửa. Đằng sau cửa là một con đường hơi lài lài đi xuống.
Đài Lương vẫy tay :
- Vào đi.
Bốn vệ sĩ lập tức bước vào đại sảnh.
Đài Lương phân phó :
- Dao Năng đi theo bọn ta, còn Từ Vinh, Trương Long và Vương Hổ ở lại đây canh chừng, không được bỏ đi đâu cả.
Bốn tên vệ sĩ cúi đầu vâng một tiếng. Dao Năng bước đến gần Đài Lương và Phạm Thù, còn Từ Vinh, Trương Long và Vương Hổ cùng đặt tay lên chuôi đao, phân vị trí đứng hai bên khung cửa.
Hồ quản sự thấy tình hình có phần nghiêm trọng thì biến sắc, song y cũng chẳng dám nói gì, cười thốt :
- Mời Tôn huynh và Lục huynh theo tại hạ vào trong.
Y bước qua khung cửa, Đài Lương, Phạm Thù và Dao Năng cũng bước theo sau. Mọi người vừa đi qua thì cánh cửa lập tức đóng lại.
Con đường không tối lắm, do cứ cách khoảng độ trượng là lại có một ngọn đèn, đặc biệt là những ngọn đèn phía trước không cháy, chỉ khi nào đi ngang qua mới cháy lên, qua khỏi rồi đèn lại tắt như cũ, thành thử có rất nhiều ngọn đèn, nhưng chỉ có mỗi một ngọn đèn cháy thôi.
Họ đi được chừng mười trượng, đường đi càng lúc càng lài lài xuống. Đến cuối thì gặp một bậc thềm, thềm lại dốc lên, hai bên thềm có lan can cao độ ba thước, trên đầu lan can có chạm chín đầu sư tử.
Nơi đầu thềm có bốn cái trụ đá có treo mấy cái liễn chữ vàng, vì có việc khẩn cấp nên bọn Đài Lương chẳng ai nghĩ đến việc đọc những chữ vàng trên mấy tấm liễn đó.
Khi bốn người đến hành lang đầu thềm thì đèn dọc đường đều tắt hết. Trước mặt họ dường như là một tòa đại điện nóc cao, từ nóc thòng xuống một ngọn đèn lưu ly, ánh đèn màu xanh nhạt, ảm đạm vô cùng.
Hồ quản sự vượt lên, đưa bàn tay búng ra ba viên sỏi, lập tức có ba tiếng bung bung bung vang lên, thì ra y bắn ba viên sỏi vào mặt trống treo bên tả.
Tiếng trống vừa dứt thì hai bên tả hữu phía hậu điện có tám đại hán vận áo đen bước ra. Mỗi tên thủ một thanh quỷ đầu đao, bước đến chiếc bàn chính giữa đại điện, chia thành hai cánh nhạn đứng nghiêm.
Chúng dàn cảnh như vị đại lão gia sắp sửa thăng đường, đưa mắt trừng trừng nhìn bọn Đài Lương làm cả ba đột nhiên chột dạ.
Vừa lúc đó, từ trên điện có một giọng nói khàn khàn vọng xuống :
- Hồ Kỳ Cẩm vào đây.
Bọn Đài Lương kinh hãi, nhìn lên đại điện trông thấy một bóng người đang đứng sau chiếc bàn, không rõ người đó xuất hiện từ khi nào nữa.
Người đó gọi Hồ quản sự rồi liền ngồi xuống chiếc ghế đặt sau bàn.
Khoảng cách còn xa, bóng đèn lại lờ mờ nên bọn Đài Lương không thể trông rõ người đó mặt mũi thế nào, chỉ thấy y mặc chiếc áo đỏ, có rất nhiều râu, vì râu mọc xồm xoàm nên càng khó nhận diện.
Bọn Đài Lương ngạc nhiên thầm hỏi người đó có lai lịch thế nào trong Phân cung Vu Sơn mà kiểu cách xem chừng cũng hách dịch như thế.
Hồ quản sự quay ra sau bảo khẽ :
- Lục huynh và Tôn huynh cảm phiền đứng đây đợi một chút nhé.
Rồi y trịnh trọng bước vào đại điện, đến trước mặt người áo đỏ nghiêng mình nói nhỏ mấy tiếng. Giọng nói của y nhỏ quá, bọn Đài Lương chẳng thể nghe được tiếng nào.
Người áo đỏ nghe Hồ quản sự nói xong thì cao giọng bảo :
- Gọi chúng vào đây.
Hồ quản sự vâng một tiếng, quay mình trở ra, điểm một nụ cười :
- Đường chủ đang đợi Tôn đội trưởng và Lục đội trưởng trong đó.
Đường chủ? Vậy người áo đỏ chính là Đường chủ Thiên Tù đường?
Đài Lương thì thầm bên tai Phạm Thù :
- Lúc đối đáp với hắn, Phạm lão đệ phải hết sức cẩn thận nhé.
Phạm Thù gật đầu, rồi cùng Đài Lương sóng vai vào đại điện. Bạch Thiếu Huy, bất kể là mình có được phép hay không, cũng bám sát cả hai.
Đến trước chiếc bàn, Phạm Thù và Đài Lương cùng nghiêng mình thốt :
- Lục Trường Sanh và Tôn Nhất Phương tại Thần Long đường xin tham kiến Đường chủ.
Người áo đỏ mở to đôi mắt sáng nhu hai ngọn đèn, cất giọng khàn khàn hỏi :
- Hàn đường chủ sai hai ngươi đến tra khám Thiên Lao?
Đài Lương đáp :
- Phải, bọn tại hạ vâng lệnh Hàn đường chủ vào Thiên Lao tra xét một lượt.
Người áo đỏ lại hỏi :
- Ta vừa nghe Hồ quản sự báo cáo lại việc đó, có thật là trong Thiên Lao sẽ xảy ra biến cố chăng?
Đài Lương gật đầu :
- Chắc chắn là như vậy, cũng vì chuyện đó nên Hàn đường chủ mới sai bọn tại hạ đến đây.
Người áo đỏ gật đầu :
- Được lắm.
Rồi y hỏi :
- Các ngươi có lệnh bài chứ?
Đài Lương không do dự lấy tấm lệnh bào trao ra :
- Xin Đường chủ khám nghiệm.
Người áo đỏ tiếp lấy lệnh bài, lật qua lật lại xem một lúc rồi bỗng bật cười lớn, giọng nói của y khàn khàn nhưng khi y cười thì giọng cười lại mường tượng như tiếng lụa xé vậy.
Đài Lương giật mình thầm nghĩ :
- “Không xong, chẳng lẽ hắn phát giác ra lệnh bài là giả?”
Tuy nhiên lão vẫn trấn định tâm thần, hỏi :
- Đường chủ cười việc chi?
Người áo đỏ từ từ thốt :
- Đây là lệnh bài của Thần Long đường?
Đài Lương giật mình, cố trấn tĩnh, con tim suýt nhảy vọt khỏi lồng ngực :
- Đường chủ thấy có gì khác lạ ư?
Thực ra lão chưa hề trông thấy lệnh bài của Thần Long đường mà chế tạo chỉ hoàn toàn dựa vào lời miêu tả của Từ Vinh, chỉ có Từ Vinh quả quyết là giống thật, chứ lão cũng không dám chắc.
Hỏi xong câu đó, Đài Lương hết sức khẩn trương, định quyết thế nào cũng phải có sự bất tường xảy ra, và lão lập tức chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.
Người áo đỏ cất giọng :
- Không có gì bất thường, nhưng có phải đích thân Hàn đường chủ giao lệnh bài cho các người không? Lão có còn nói thêm gì nữa chăng?
Đài Lương nhẹ nhõm cả người, nhưng lão vẫn làm vẻ thản nhiên, bịa :
- Hàn đường chủ chỉ căn dặn bọn tại hạ phải chuyên tâm tra khám Thiên Lao nhằm tìm điểm khả nghi, ngoài ra không còn gì khác.
Người áo đỏ gật đầu, hỏi tiếp :
- Hàn đường chủ đã trình qua Phân cung chủ chưa?
Đài Lương đáp :
- Điều đó tại hạ không được rõ.
Người áo đỏ bỗng lộ vẻ phẫn nộ, vỗ tay mạnh xuống mặt bàn, hét :
- Giỏi cho Hàn Khuê, hắn là gì mà dám miệt thị bổn tọa đến thế?
Bạch Thiếu Huy giật mình, thức ngộ ngay, cũng là Đường chủ thì người này sao có thể bị ức chế của người kia chứ? Thiên Tù đường chủ có bổn phận của y, nếu muốn tra khám Thiên Lao thì Hàn đường chủ không thể tự ý sai thuộc hạ đến tùy ý hành sự, ít ra cũng phải trình qua Phân cung chủ mới được chứ?
Đài Lương đã làm một việc sơ ý hết sức, không khéo có thể sẽ sanh biến, tai hại không nhỏ.
Trong khi Bạch Thiếu Huy lo sợ thì Thiên Tù đường chủ gằn giọng, thốt :
- Ta cũng không muốn làm khó dễ các ngươi, bất quá chỉ tạm thời quản thúc các ngươi tại đây, sau đó cho người đến thông báo với Hàn Khuê, bảo hắn đến gặp ta, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với ta là được.
Y quay mặt về phía hậu, nói :
- Bắt chúng lại, an trí đâu đó, chờ lệnh của ta.
Tám đại hán áo đen dạ một tiếng, cùng nhào tới.
Đài Lương lùi hai bước, khoát tay lia lịa :
- Đường chủ hãy thư thả.
Người áo đỏ vẩy tay, ngăn chặn bọn áo đen rồi nhìn Đài Lương nói :
- Tôn Nhất Phương, bổn tòa hứa là chẳng làm khó dễ các ngươi, bất quả chỉ là giữ các ngươi ở đây một lúc, ngươi còn gì muốn nói?
Đài Lương trầm giọng :
- Đường chủ muốn bắt thì bọn tại hạ nào dám kháng cự, song chẳng biết bọn tại hạ đã đắc tội với Đường chủ chỗ nào mà Đường chủ lại muốn thị oai với bọn tại hạ như vậy?
Thiên Tù đường chủ cười ha hả :
- Hỏi như vậy là có khí phách đó, biết mình có tội gì thì mới chịu tội, quả là có cá tính. Quy củ ở đây, phàm giải tội nhân đến Thiên Lao thì chỉ cần trình lệnh bài là đủ, nhưng dùng lệnh bài để đòi hỏi tra khám Thiên Lao là phi phận. Các ngươi có thể bằng vào một tấm lệnh bài có quyền uy giới hạn để đòi hỏi làm một việc ngoài giới hạn quyền uy đó chăng?
Bạch Thiếu Huy và Đài Lương thầm kêu khổ, Phạm Thù cũng chẳng biết phải xoay trở làm sao cho xuôi việc.
Họ cùng nảy sinh một mối sợ hãi, địch đông người, còn họ bất quá chỉ có ba mạng, lại ở trong tay chúng thì dù có thắng những người tại Thiên Lao, họ cũng phải chạy ra ngoài, và từ Thiên Lao đến tường ngoài còn bao nhiêu trạm canh gác?
Huống chi sự tình bại lộ, toàn thể Phân cung được báo động thì liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ bao vây họ? Hơn nữa vùng ảnh hưởng của Phân cung lan rộng ngoài Vu Sơn đến mấy trăm dặm xa, nơi hiểm yếu nào cũng có chúng mai phục cả.
Đài Lương ấp úng :
- Việc đó...
Thiên Tù đường chủ cười nhẹ, chặn lời lão :
- Hàn Khuê không đợi lịnh của Phân cung chủ, tự ý dùng lệnh bài của hắn sai các ngươi đến đây thì hiển nhiên không xem ta ra gì. Ta bắt các ngươi cầm giữ lại cũng chỉ muốn hắn đích thân đến đây mà lãnh các ngươi về chứ chẳng làm khó dễ gì các ngươi cả.
Phạm Thù tức quá, vô tình tay hắn rờ vào đốc kiếm. Thiên Tù đường chủ bắt gặp cử chỉ đó của hắn, trầm giọng nói :
- Lục Trường Sanh, bổn tòa biết rõ ngươi ỷ Hàn Khuê tín nhiệm nhưng nên nhớ Thiên Tù đường không phải là giang sơn của ngươi đâu, đừng vọng động mà bổn tòa bắt buộc phải trừng trị ngươi theo quy củ.
Bỗng Bạch Thiếu Huy bước tới trước một bước nói :
- Việc này không thể trách Hàn đường chủ được.
Thiên Tù đường chủ quắc mắt nhìn Bạch Thiếu Huy, đoạn day mặt qua Hồ quản sự, hỏi :
- Tên này là ai?
Hồ quản sự nghiêng mình đáp :
- Hắn là Dao Năng, vệ sĩ của Lục Trường Sanh.
Rồi quay sang Bạch Thiếu Huy, quát :
- Ngươi là cái thá gì mà dám vô lễ trước mặt Đường chủ?
Bạch Thiếu Huy bất chấp Hồ quản sự, nhìn thẳng vào mặt Thiên Tù đường chủ, thản nhiên nói :
- Đường chủ chẳng cần biết tôi là ai, hãy nghĩ đến cái tin quan trọng về việc xảy ra biến cố trong tù. Chính tôi đưa tin tức này cho Hàn đường chủ, yêu cầu Hàn đường chủ sai phái hai vị Đội trưởng đến đây tra khám, sự việc là do chủ ý của tôi.
Chàng gằn giọng tiếp :
- Đúng vậy! Chính tôi đưa ra chủ ý đó, Hàn Khuê chỉ là tin lời tôi, còn Lục Trường Sanh, Tôn Nhất Phương chỉ là vâng lệnh hành sự.
Đài Lương và Phạm Thù xanh mặt, không hiểu Bạch Thiếu Huy làm vậy là có ý gì, vì trong lốt Dao Năng, một tên vệ sĩ thì không thể nào dám gọi tên Đường chủ và Đội trưởng thẳng ra như vậy được.
Thiên Tù đường chủ trố mắt nhìn chàng, kinh dị vô cùng, một lúc lâu sau y mới nói :
- Ngươi không phải là Dao Năng.
Bạch Thiếu Huy cười nhẹ :
- Tôi đã nói Đường chủ không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết rằng tôi có đủ thẩm quyền để tra khám tù nhân, nếu không thì khi nào Hàn Khuê lại chịu đưa lệnh bài và sai phái hai tên Đội trưởng đưa tôi đến đây chứ?
Thiên Tù đường chủ càng kinh dị hơn, y cau mày suy nghĩ một chút, dường như muốn hỏi Bạch Thiếu Huy thật sự là ai, nhưng chàng đã hai lần nhấn mạnh là y không cần biết thành thử y phải bỏ ý định đó. Nhưng y vẫn lặng lẽ giương mắt quan sát chàng.
Bạch Thiếu Huy mỉm cười, đưa tay vào mình lấy ra một chiếc ngọc phù, ngẩng cao mặt nói :
- Ngươi thân là Đường chủ, hẳn đã nhìn qua vật này chứ?
Sự cấp quá Bạch Thiếu Huy sực nhớ ra tấm ngọc phù mà Hoán Hoa phu nhân đã đưa cho mình ngày trước, chàng nghĩ lúc này có thể lấy ra giải nguy nên lập tức đưa ra.
Thiên Tù đường chủ trông thấy ngọc phù thì vụt biến sắc, vội đứng lên bước tới bên cạnh Bạch Thiếu Huy, cung cung kính kính nói :
- Thuộc hạ là Lộ Triệu Đường, không hay sứ giả đến đây nên thất lễ nghinh tiếp, tội rất đáng chết.
Y vừa nói vừa cúi đầu, nói xong mà vẫn chưa dám ngẩng đầu lên, chứng tỏ là đã quá sợ.
Đài Lương, Phạm Thù ngây người, chẳng hiểu sự tình ra sao cả.
Hồ Kỳ Cẩm cũng xanh mặt, lập tức quỳ xuống tại chỗ, run run giọng :
- Thuộc hạ đáng tội chết, đáng tội chết!
Bạch Thiếu Huy cười nhẹ :
- Đứng dậy hết đi.
Thiên Tù đường chủ và Hồ quản sự lí nhí mấy tiếng đa tạ rồi đứng sang hai bên, chắp tay vô cùng cung kính.
Bạch Thiếu Huy cất tấm ngọc phù vào mình đoạn nghiêm mặt, cao giọng thốt :
- Tại hạ vâng lệnh phu nhân đến đây tra cứu một việc vô cùng bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài...
Chàng cố ý bỏ lửng câu nói, chỉ đưa mắt nhìn đối phương.
Thiên Tù đường chủ hiểu ngụ ý của chàng, vội gật đầu nói :
- Thuộc hạ đã biết, sứ giả không cần dặn dò thêm.
Y quay mình sang một bên, quát :
- Hồ Kỳ Cẩm, nếu sự việc hôm nay mà tiết lộ ra ngoài thì người đầu tiên bổn tòa nhắm đến chính là ngươi đó.
Hồ quản sự cúi đầu :
- Thuộc hạ hiểu.
Lão ngưng trọng thần sắc, đưa tay vào mình lấy chiếc ngân bài, thốt :
- Tại hạ và Lục huynh vâng lệnh Đường chủ, đến Thiên Lao tra khảo tội phạm.
Hồ quản sự lộ vẻ kinh dị, hỏi :
- Hàn đường chủ sai phái nhị vị tra khám Thiên Lao?
Giọng nói của y biểu lộ một sự nghi ngờ rõ rệt, không phải nghi hai người là giả mạo, mà nghi ngờ về công tác của họ. Y cho rằng công tác đó không thể do Hàn đường chủ phát động được.
Đài Lương gật đầu :
- Phải, nếu Hồ huynh không tin thì cứ khám nghiệm lệnh bài.
Hồ quản sự miễn cưỡng điểm một nụ cười :
- Cần gì phải khám nghiệm lệnh bài?
Đài Lương tiếp nối :
- Hàn đường chủ vừa tiếp nhận được một tin tức hãi hung, theo tin tức đó thì rất có thể sẽ có biến tại Thiên Lao.
Hồ quản sự giật mình :
- Thật như vậy sao?
Đài Lương nhẹ điểm một nụ cười :
- Việc mười phần cơ mật nên Hàn đường chủ mới đặc biệt sai phái cả hai anh em tại hạ cùng đến đây, quan sát qua một lượt.
Hồ quản sự hơi do dự :
- Chuyện này...
Đài Lương đứng lên, chặn lời y :
- Anh em tại hạ vâng lệnh hành sự, không thể trì hoãn công việc được, cảm phiền Hồ huynh mở lao cho anh em tại hạ vào xem qua một lúc.
Hồ quản sự chớp chớp mắt, song kịp lấy lại bình tĩnh, cười nói :
- Tôn huynh đã nói thế thì tại hạ xin dẫn đường.
Y bước tới bên vách, đưa tay ấn nhẹ vào một nơi.
Mấy tiếng lạch cạch vang lên, bức họa Đơn Phụng Triều Dương từ từ phân hai, mỗi phần dạt về một phía, bày ra một cánh cửa. Đằng sau cửa là một con đường hơi lài lài đi xuống.
Đài Lương vẫy tay :
- Vào đi.
Bốn vệ sĩ lập tức bước vào đại sảnh.
Đài Lương phân phó :
- Dao Năng đi theo bọn ta, còn Từ Vinh, Trương Long và Vương Hổ ở lại đây canh chừng, không được bỏ đi đâu cả.
Bốn tên vệ sĩ cúi đầu vâng một tiếng. Dao Năng bước đến gần Đài Lương và Phạm Thù, còn Từ Vinh, Trương Long và Vương Hổ cùng đặt tay lên chuôi đao, phân vị trí đứng hai bên khung cửa.
Hồ quản sự thấy tình hình có phần nghiêm trọng thì biến sắc, song y cũng chẳng dám nói gì, cười thốt :
- Mời Tôn huynh và Lục huynh theo tại hạ vào trong.
Y bước qua khung cửa, Đài Lương, Phạm Thù và Dao Năng cũng bước theo sau. Mọi người vừa đi qua thì cánh cửa lập tức đóng lại.
Con đường không tối lắm, do cứ cách khoảng độ trượng là lại có một ngọn đèn, đặc biệt là những ngọn đèn phía trước không cháy, chỉ khi nào đi ngang qua mới cháy lên, qua khỏi rồi đèn lại tắt như cũ, thành thử có rất nhiều ngọn đèn, nhưng chỉ có mỗi một ngọn đèn cháy thôi.
Họ đi được chừng mười trượng, đường đi càng lúc càng lài lài xuống. Đến cuối thì gặp một bậc thềm, thềm lại dốc lên, hai bên thềm có lan can cao độ ba thước, trên đầu lan can có chạm chín đầu sư tử.
Nơi đầu thềm có bốn cái trụ đá có treo mấy cái liễn chữ vàng, vì có việc khẩn cấp nên bọn Đài Lương chẳng ai nghĩ đến việc đọc những chữ vàng trên mấy tấm liễn đó.
Khi bốn người đến hành lang đầu thềm thì đèn dọc đường đều tắt hết. Trước mặt họ dường như là một tòa đại điện nóc cao, từ nóc thòng xuống một ngọn đèn lưu ly, ánh đèn màu xanh nhạt, ảm đạm vô cùng.
Hồ quản sự vượt lên, đưa bàn tay búng ra ba viên sỏi, lập tức có ba tiếng bung bung bung vang lên, thì ra y bắn ba viên sỏi vào mặt trống treo bên tả.
Tiếng trống vừa dứt thì hai bên tả hữu phía hậu điện có tám đại hán vận áo đen bước ra. Mỗi tên thủ một thanh quỷ đầu đao, bước đến chiếc bàn chính giữa đại điện, chia thành hai cánh nhạn đứng nghiêm.
Chúng dàn cảnh như vị đại lão gia sắp sửa thăng đường, đưa mắt trừng trừng nhìn bọn Đài Lương làm cả ba đột nhiên chột dạ.
Vừa lúc đó, từ trên điện có một giọng nói khàn khàn vọng xuống :
- Hồ Kỳ Cẩm vào đây.
Bọn Đài Lương kinh hãi, nhìn lên đại điện trông thấy một bóng người đang đứng sau chiếc bàn, không rõ người đó xuất hiện từ khi nào nữa.
Người đó gọi Hồ quản sự rồi liền ngồi xuống chiếc ghế đặt sau bàn.
Khoảng cách còn xa, bóng đèn lại lờ mờ nên bọn Đài Lương không thể trông rõ người đó mặt mũi thế nào, chỉ thấy y mặc chiếc áo đỏ, có rất nhiều râu, vì râu mọc xồm xoàm nên càng khó nhận diện.
Bọn Đài Lương ngạc nhiên thầm hỏi người đó có lai lịch thế nào trong Phân cung Vu Sơn mà kiểu cách xem chừng cũng hách dịch như thế.
Hồ quản sự quay ra sau bảo khẽ :
- Lục huynh và Tôn huynh cảm phiền đứng đây đợi một chút nhé.
Rồi y trịnh trọng bước vào đại điện, đến trước mặt người áo đỏ nghiêng mình nói nhỏ mấy tiếng. Giọng nói của y nhỏ quá, bọn Đài Lương chẳng thể nghe được tiếng nào.
Người áo đỏ nghe Hồ quản sự nói xong thì cao giọng bảo :
- Gọi chúng vào đây.
Hồ quản sự vâng một tiếng, quay mình trở ra, điểm một nụ cười :
- Đường chủ đang đợi Tôn đội trưởng và Lục đội trưởng trong đó.
Đường chủ? Vậy người áo đỏ chính là Đường chủ Thiên Tù đường?
Đài Lương thì thầm bên tai Phạm Thù :
- Lúc đối đáp với hắn, Phạm lão đệ phải hết sức cẩn thận nhé.
Phạm Thù gật đầu, rồi cùng Đài Lương sóng vai vào đại điện. Bạch Thiếu Huy, bất kể là mình có được phép hay không, cũng bám sát cả hai.
Đến trước chiếc bàn, Phạm Thù và Đài Lương cùng nghiêng mình thốt :
- Lục Trường Sanh và Tôn Nhất Phương tại Thần Long đường xin tham kiến Đường chủ.
Người áo đỏ mở to đôi mắt sáng nhu hai ngọn đèn, cất giọng khàn khàn hỏi :
- Hàn đường chủ sai hai ngươi đến tra khám Thiên Lao?
Đài Lương đáp :
- Phải, bọn tại hạ vâng lệnh Hàn đường chủ vào Thiên Lao tra xét một lượt.
Người áo đỏ lại hỏi :
- Ta vừa nghe Hồ quản sự báo cáo lại việc đó, có thật là trong Thiên Lao sẽ xảy ra biến cố chăng?
Đài Lương gật đầu :
- Chắc chắn là như vậy, cũng vì chuyện đó nên Hàn đường chủ mới sai bọn tại hạ đến đây.
Người áo đỏ gật đầu :
- Được lắm.
Rồi y hỏi :
- Các ngươi có lệnh bài chứ?
Đài Lương không do dự lấy tấm lệnh bào trao ra :
- Xin Đường chủ khám nghiệm.
Người áo đỏ tiếp lấy lệnh bài, lật qua lật lại xem một lúc rồi bỗng bật cười lớn, giọng nói của y khàn khàn nhưng khi y cười thì giọng cười lại mường tượng như tiếng lụa xé vậy.
Đài Lương giật mình thầm nghĩ :
- “Không xong, chẳng lẽ hắn phát giác ra lệnh bài là giả?”
Tuy nhiên lão vẫn trấn định tâm thần, hỏi :
- Đường chủ cười việc chi?
Người áo đỏ từ từ thốt :
- Đây là lệnh bài của Thần Long đường?
Đài Lương giật mình, cố trấn tĩnh, con tim suýt nhảy vọt khỏi lồng ngực :
- Đường chủ thấy có gì khác lạ ư?
Thực ra lão chưa hề trông thấy lệnh bài của Thần Long đường mà chế tạo chỉ hoàn toàn dựa vào lời miêu tả của Từ Vinh, chỉ có Từ Vinh quả quyết là giống thật, chứ lão cũng không dám chắc.
Hỏi xong câu đó, Đài Lương hết sức khẩn trương, định quyết thế nào cũng phải có sự bất tường xảy ra, và lão lập tức chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.
Người áo đỏ cất giọng :
- Không có gì bất thường, nhưng có phải đích thân Hàn đường chủ giao lệnh bài cho các người không? Lão có còn nói thêm gì nữa chăng?
Đài Lương nhẹ nhõm cả người, nhưng lão vẫn làm vẻ thản nhiên, bịa :
- Hàn đường chủ chỉ căn dặn bọn tại hạ phải chuyên tâm tra khám Thiên Lao nhằm tìm điểm khả nghi, ngoài ra không còn gì khác.
Người áo đỏ gật đầu, hỏi tiếp :
- Hàn đường chủ đã trình qua Phân cung chủ chưa?
Đài Lương đáp :
- Điều đó tại hạ không được rõ.
Người áo đỏ bỗng lộ vẻ phẫn nộ, vỗ tay mạnh xuống mặt bàn, hét :
- Giỏi cho Hàn Khuê, hắn là gì mà dám miệt thị bổn tọa đến thế?
Bạch Thiếu Huy giật mình, thức ngộ ngay, cũng là Đường chủ thì người này sao có thể bị ức chế của người kia chứ? Thiên Tù đường chủ có bổn phận của y, nếu muốn tra khám Thiên Lao thì Hàn đường chủ không thể tự ý sai thuộc hạ đến tùy ý hành sự, ít ra cũng phải trình qua Phân cung chủ mới được chứ?
Đài Lương đã làm một việc sơ ý hết sức, không khéo có thể sẽ sanh biến, tai hại không nhỏ.
Trong khi Bạch Thiếu Huy lo sợ thì Thiên Tù đường chủ gằn giọng, thốt :
- Ta cũng không muốn làm khó dễ các ngươi, bất quá chỉ tạm thời quản thúc các ngươi tại đây, sau đó cho người đến thông báo với Hàn Khuê, bảo hắn đến gặp ta, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với ta là được.
Y quay mặt về phía hậu, nói :
- Bắt chúng lại, an trí đâu đó, chờ lệnh của ta.
Tám đại hán áo đen dạ một tiếng, cùng nhào tới.
Đài Lương lùi hai bước, khoát tay lia lịa :
- Đường chủ hãy thư thả.
Người áo đỏ vẩy tay, ngăn chặn bọn áo đen rồi nhìn Đài Lương nói :
- Tôn Nhất Phương, bổn tòa hứa là chẳng làm khó dễ các ngươi, bất quả chỉ là giữ các ngươi ở đây một lúc, ngươi còn gì muốn nói?
Đài Lương trầm giọng :
- Đường chủ muốn bắt thì bọn tại hạ nào dám kháng cự, song chẳng biết bọn tại hạ đã đắc tội với Đường chủ chỗ nào mà Đường chủ lại muốn thị oai với bọn tại hạ như vậy?
Thiên Tù đường chủ cười ha hả :
- Hỏi như vậy là có khí phách đó, biết mình có tội gì thì mới chịu tội, quả là có cá tính. Quy củ ở đây, phàm giải tội nhân đến Thiên Lao thì chỉ cần trình lệnh bài là đủ, nhưng dùng lệnh bài để đòi hỏi tra khám Thiên Lao là phi phận. Các ngươi có thể bằng vào một tấm lệnh bài có quyền uy giới hạn để đòi hỏi làm một việc ngoài giới hạn quyền uy đó chăng?
Bạch Thiếu Huy và Đài Lương thầm kêu khổ, Phạm Thù cũng chẳng biết phải xoay trở làm sao cho xuôi việc.
Họ cùng nảy sinh một mối sợ hãi, địch đông người, còn họ bất quá chỉ có ba mạng, lại ở trong tay chúng thì dù có thắng những người tại Thiên Lao, họ cũng phải chạy ra ngoài, và từ Thiên Lao đến tường ngoài còn bao nhiêu trạm canh gác?
Huống chi sự tình bại lộ, toàn thể Phân cung được báo động thì liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ bao vây họ? Hơn nữa vùng ảnh hưởng của Phân cung lan rộng ngoài Vu Sơn đến mấy trăm dặm xa, nơi hiểm yếu nào cũng có chúng mai phục cả.
Đài Lương ấp úng :
- Việc đó...
Thiên Tù đường chủ cười nhẹ, chặn lời lão :
- Hàn Khuê không đợi lịnh của Phân cung chủ, tự ý dùng lệnh bài của hắn sai các ngươi đến đây thì hiển nhiên không xem ta ra gì. Ta bắt các ngươi cầm giữ lại cũng chỉ muốn hắn đích thân đến đây mà lãnh các ngươi về chứ chẳng làm khó dễ gì các ngươi cả.
Phạm Thù tức quá, vô tình tay hắn rờ vào đốc kiếm. Thiên Tù đường chủ bắt gặp cử chỉ đó của hắn, trầm giọng nói :
- Lục Trường Sanh, bổn tòa biết rõ ngươi ỷ Hàn Khuê tín nhiệm nhưng nên nhớ Thiên Tù đường không phải là giang sơn của ngươi đâu, đừng vọng động mà bổn tòa bắt buộc phải trừng trị ngươi theo quy củ.
Bỗng Bạch Thiếu Huy bước tới trước một bước nói :
- Việc này không thể trách Hàn đường chủ được.
Thiên Tù đường chủ quắc mắt nhìn Bạch Thiếu Huy, đoạn day mặt qua Hồ quản sự, hỏi :
- Tên này là ai?
Hồ quản sự nghiêng mình đáp :
- Hắn là Dao Năng, vệ sĩ của Lục Trường Sanh.
Rồi quay sang Bạch Thiếu Huy, quát :
- Ngươi là cái thá gì mà dám vô lễ trước mặt Đường chủ?
Bạch Thiếu Huy bất chấp Hồ quản sự, nhìn thẳng vào mặt Thiên Tù đường chủ, thản nhiên nói :
- Đường chủ chẳng cần biết tôi là ai, hãy nghĩ đến cái tin quan trọng về việc xảy ra biến cố trong tù. Chính tôi đưa tin tức này cho Hàn đường chủ, yêu cầu Hàn đường chủ sai phái hai vị Đội trưởng đến đây tra khám, sự việc là do chủ ý của tôi.
Chàng gằn giọng tiếp :
- Đúng vậy! Chính tôi đưa ra chủ ý đó, Hàn Khuê chỉ là tin lời tôi, còn Lục Trường Sanh, Tôn Nhất Phương chỉ là vâng lệnh hành sự.
Đài Lương và Phạm Thù xanh mặt, không hiểu Bạch Thiếu Huy làm vậy là có ý gì, vì trong lốt Dao Năng, một tên vệ sĩ thì không thể nào dám gọi tên Đường chủ và Đội trưởng thẳng ra như vậy được.
Thiên Tù đường chủ trố mắt nhìn chàng, kinh dị vô cùng, một lúc lâu sau y mới nói :
- Ngươi không phải là Dao Năng.
Bạch Thiếu Huy cười nhẹ :
- Tôi đã nói Đường chủ không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết rằng tôi có đủ thẩm quyền để tra khám tù nhân, nếu không thì khi nào Hàn Khuê lại chịu đưa lệnh bài và sai phái hai tên Đội trưởng đưa tôi đến đây chứ?
Thiên Tù đường chủ càng kinh dị hơn, y cau mày suy nghĩ một chút, dường như muốn hỏi Bạch Thiếu Huy thật sự là ai, nhưng chàng đã hai lần nhấn mạnh là y không cần biết thành thử y phải bỏ ý định đó. Nhưng y vẫn lặng lẽ giương mắt quan sát chàng.
Bạch Thiếu Huy mỉm cười, đưa tay vào mình lấy ra một chiếc ngọc phù, ngẩng cao mặt nói :
- Ngươi thân là Đường chủ, hẳn đã nhìn qua vật này chứ?
Sự cấp quá Bạch Thiếu Huy sực nhớ ra tấm ngọc phù mà Hoán Hoa phu nhân đã đưa cho mình ngày trước, chàng nghĩ lúc này có thể lấy ra giải nguy nên lập tức đưa ra.
Thiên Tù đường chủ trông thấy ngọc phù thì vụt biến sắc, vội đứng lên bước tới bên cạnh Bạch Thiếu Huy, cung cung kính kính nói :
- Thuộc hạ là Lộ Triệu Đường, không hay sứ giả đến đây nên thất lễ nghinh tiếp, tội rất đáng chết.
Y vừa nói vừa cúi đầu, nói xong mà vẫn chưa dám ngẩng đầu lên, chứng tỏ là đã quá sợ.
Đài Lương, Phạm Thù ngây người, chẳng hiểu sự tình ra sao cả.
Hồ Kỳ Cẩm cũng xanh mặt, lập tức quỳ xuống tại chỗ, run run giọng :
- Thuộc hạ đáng tội chết, đáng tội chết!
Bạch Thiếu Huy cười nhẹ :
- Đứng dậy hết đi.
Thiên Tù đường chủ và Hồ quản sự lí nhí mấy tiếng đa tạ rồi đứng sang hai bên, chắp tay vô cùng cung kính.
Bạch Thiếu Huy cất tấm ngọc phù vào mình đoạn nghiêm mặt, cao giọng thốt :
- Tại hạ vâng lệnh phu nhân đến đây tra cứu một việc vô cùng bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài...
Chàng cố ý bỏ lửng câu nói, chỉ đưa mắt nhìn đối phương.
Thiên Tù đường chủ hiểu ngụ ý của chàng, vội gật đầu nói :
- Thuộc hạ đã biết, sứ giả không cần dặn dò thêm.
Y quay mình sang một bên, quát :
- Hồ Kỳ Cẩm, nếu sự việc hôm nay mà tiết lộ ra ngoài thì người đầu tiên bổn tòa nhắm đến chính là ngươi đó.
Hồ quản sự cúi đầu :
- Thuộc hạ hiểu.
Bình luận truyện