Hắc Thiên Kim
Chương 110: Món quà của bố
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng vậy, rất cảm động.
Cả một ngày, ngoài ăn cơm ra, Chi Chi đều ở trong phòng vẽ tranh.
Tối đến, khi bức tranh sắp được hoàn thành, lão tú tài ngồi bên chiếc ghế, gật đầu liên tục. Bức tranh của cháu gái tuy kĩ thuật không bằng ông, nhưng bù lại mang đậm nét cảm xúc mà ông không có, rất độc đáo.
Đợi đến khi Chi Chi vẽ xong, lão tú tài mới lên tiếng.
“Ông nội, bức tranh này đẹp không ạ?” Chi Chi hỏi một cách kiêu ngạo. Mỗi lần cô vẽ tranh, ông nội đều đứng cạnh xem.
“Cũng được.” Lão tú tài cũng kiêu ngạo mà khen cô bé.
Chi Chi bĩu môi. Thôi được rồi. Ông nội mà nói là cũng được có nghĩa là rất tốt.
Cô quyết định gửi bức tranh này cho Lục Thành Tuấn.
Mở ngăn kéo tủ ra, Chi Chi lấy ra một3con dấu màu vàng, đóng dấu lên góc dưới bên phải bức tranh. Bức tranh coi như đã hoàn thành.
“Đúng rồi, cháu có thể mang theo con dấu này đến trường được không ông nội. Cái này dùng móc treo chìa khóa khá hợp.” Chi Chi ngắm nhìn con dấu.
Nhìn con dấu vàng ngọc trong tay cháu gái, lão tú tài gật đầu: “Được. Đây là quà ông tặng, cháu muốn mang đi đâu cũng được.”
Chi Chi vui sướng ôm chầm lấy ông nội.
Lão tú tài đứng cạnh chiếc ghế, vui vẻ đến râu cũng vểnh lên.
Nhớ tới chuyện Chu Mộc nhờ mình, lão tú tài có chút ngại ngùng nói: “Chi Chi, bố cháu có mua cho cháu một ít quần áo. Lúc nào mặc đồng phục cháu nhớ mặc thêm vào nhé.”
“Dạ, cháu biết rồi.” Chuyện nhỏ như vậy ông nội còn phải nhắc lại thêm một2lần. Chi Chi không để ý lắm.
“Bố cháu đâu rồi ạ?”
Chi Chi cảm thấy hơi kỳ lạ. Cả ngày hôm nay cô đều không thấy bố đâu. Không biết ông đi đâu rồi?
Vừa nói xong cô liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài, biết ngay đó là tiếng chân của bố.
Chi Chi nhảy xuống ghế, chạy ra ngoài. Cô nhìn thấy bố mình đang khiêng một chiếc xe đạp vào sân.
“Bố cháu đâu rồi ạ?”
Chi Chi cảm thấy hơi kỳ lạ. Cả ngày hôm nay cô đều không thấy bố đâu. Không biết ông đi đâu rồi?
Vừa nói xong cô liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài, biết ngay đó là tiếng chân của bố.
Chi Chi nhảy xuống ghế, chạy ra ngoài. Cô nhìn thấy bố mình đang khiêng một chiếc xe đạp vào sân.
“Bố, bố đang làm gì thế? Sao bố không đạp xe?"
Chu3Mộc thấy con gái liền đem chiếc xe đặt xuống đất, vỗ mạnh chiếc yên xe, cười nói: “Bố đang nghĩ sau này đi học con phải ở ký túc xá của trường. Trường lại rộng như vậy, nên bố muốn mua cho con chiếc xe đạp.”
Chi Chi không ngờ rằng bố mình lại chu đáo như vậy, cô vui lắm.
Chiếc xe rất đẹp, cũng rất chắc chắn, màu xanh lam, lại không quá cao. Chi Chi ngồi thử liền cảm thấy yên xe rất êm, tay lại hình vòng cung, rất ngầu.
“Chắc xe này đẹp quá. Bố mua ở đâu thế ạ?” Chi Chi tò mò hỏi. Cô chưa thấy ai đạp chiếc xe này trên đường bao giờ cả.
“Bố nhờ bạn mua ở nước ngoài. Ở đây không có đâu. Bọn họ đều nói chiếc xe này đạp rất an toàn.” Nhìn con gái cười vui vẻ, ông càng9cười vui vẻ hơn.
Chiếc xe này là ông đặt mua từ nước ngoài. Từ lúc dạy con gái lái xe mô tô ông đã nghĩ xe mô tô quá nguy hiểm, vẫn là đạp xe đạp an toàn nhất.
Đúng dịp Chi Chi thi đỗ Nhất Trung, ông cũng chưa tặng con bé món quà gì, vì vậy nên tặng con bé chiếc xe đạp.
Khung thân xe của chiếc xe này làm từ titan, lốp xe làm từ sợi cacbon. Có 14 bánh răng ở tâm lốp bánh xe sau. Để mua được chiếc xe này, Chu Mộc đã bỏ ra hơn hai mươi vạn tệ.
Chiếc xe này trên thế giới chỉ có 50 chiếc.
Tuy rằng Chu Mộc rất có tiền nhưng ông vẫn luôn tiết kiệm. Nhưng ông lại rất hào phóng với con gái, chỉ thiếu điều đem hết những gì tốt đẹp trên thế giới cho con gái mình.
Ông3sợ mình làm hỏng nó nên đã khiêng nó về nhà. Nhưng khi nhìn thấy con gái vui vẻ đạp xe quanh sân nhà, ông cảm thấy số tiền bỏ ra thật xứng đáng.
Vẽ tranh cả ngày nhưng Chi Chi vẫn còn tinh thần đạp xe đi tìm đám bạn của mình để khoe món quà bố tặng. Tuy rằng nó chỉ là một chiếc xe đạp nhưng Chi Chi đã rất mãn nguyện.
Năng khiếu vận động của Chi Chi từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, dù đạp xe đến bờ ruộng, bắn rất nhiều bùn nhưng cô vẫn giữ được thăng bằng.
Đợi đến khi Chi Chi đạp xe về nhà, chiếc xe mà Chu Mộc mua đã biến thành hình dạng hoàn toàn khác.
Chiếc lốp xe bằng sợi cacbon giờ dính đầy bùn. Khung thân xe thì dính đầy những tấm hình nữ chiến sĩ. Trên bộ phận an toàn tự động được lắp thêm một chiếc giỏ trúc.
Chi Chi nhảy xuống xe, mắt sáng lên nhìn bố: “Bố nhìn này. Hình nữ chiến sĩ trên thân xe là Mỹ Châu giúp con dán đấy. Bạn ấy thích con thỏ, con lại thích Á Mỹ, vì vậy nên lại dán thêm hai cái. Giỏ xe là bố của Thúy Thúy lắp cho con. Chú ấy nói như thế thì có thể tiện để cặp sách.”
Chu Mộc nhìn chiếc xe đạp giá hơn hai mươi vạn tệ bị thay đổi, lại nhìn nụ cười tươi tắn của con gái, sau đó gật đầu: “Rất đẹp.”
Như vậy thì sẽ không bị trộm mất. Con gái ông thật thông minh.
Nhưng không sao cả, dù không cải trang cho chiếc xe, ông cũng đã kêu hai người thợ mỏ khỏe mạnh, lại nhanh nhẹn đi đăng ký nhận làm bảo vệ ở Nhất Trung rồi. Cũng đã được nhận rồi. Sau này bảo bọn họ để ý một chút là được.
Chu Mộc tự khen cho sự cơ trí của bản thân. Ông và con gái đều thông minh như nhau.
Chiếc xe đã có giỏ mới, Chi Chi muốn bỏ Tiểu Hoa vào giỏ. Nhưng kết quả là Tiểu Hoa quá nặng, làm chiếc xe mắc kẹt lại. Chi Chi lại phải nhấc Tiểu Hoa xuống đất.
Nhìn cô bé cao ráo vẫn giống như lúc nhỏ thích bắt Tiểu Hoa, gương mặt Chu Mộc không giấu nổi nụ cười hạnh phúc. Ông ước gì có thể ôm con gái như lúc cô bé còn nhỏ. Nhưng con gái bây giờ đã là thiếu nữ rồi... Vì vậy ông đành phải quay qua ôm Nhị Hổ đang đứng xem một bên.
Nhị Hổ đột nhiên bị nhấc lên không trung, bốn chân không chạm đất liền ngơ ngác nhìn...
Đúng vậy, rất cảm động.
Cả một ngày, ngoài ăn cơm ra, Chi Chi đều ở trong phòng vẽ tranh.
Tối đến, khi bức tranh sắp được hoàn thành, lão tú tài ngồi bên chiếc ghế, gật đầu liên tục. Bức tranh của cháu gái tuy kĩ thuật không bằng ông, nhưng bù lại mang đậm nét cảm xúc mà ông không có, rất độc đáo.
Đợi đến khi Chi Chi vẽ xong, lão tú tài mới lên tiếng.
“Ông nội, bức tranh này đẹp không ạ?” Chi Chi hỏi một cách kiêu ngạo. Mỗi lần cô vẽ tranh, ông nội đều đứng cạnh xem.
“Cũng được.” Lão tú tài cũng kiêu ngạo mà khen cô bé.
Chi Chi bĩu môi. Thôi được rồi. Ông nội mà nói là cũng được có nghĩa là rất tốt.
Cô quyết định gửi bức tranh này cho Lục Thành Tuấn.
Mở ngăn kéo tủ ra, Chi Chi lấy ra một3con dấu màu vàng, đóng dấu lên góc dưới bên phải bức tranh. Bức tranh coi như đã hoàn thành.
“Đúng rồi, cháu có thể mang theo con dấu này đến trường được không ông nội. Cái này dùng móc treo chìa khóa khá hợp.” Chi Chi ngắm nhìn con dấu.
Nhìn con dấu vàng ngọc trong tay cháu gái, lão tú tài gật đầu: “Được. Đây là quà ông tặng, cháu muốn mang đi đâu cũng được.”
Chi Chi vui sướng ôm chầm lấy ông nội.
Lão tú tài đứng cạnh chiếc ghế, vui vẻ đến râu cũng vểnh lên.
Nhớ tới chuyện Chu Mộc nhờ mình, lão tú tài có chút ngại ngùng nói: “Chi Chi, bố cháu có mua cho cháu một ít quần áo. Lúc nào mặc đồng phục cháu nhớ mặc thêm vào nhé.”
“Dạ, cháu biết rồi.” Chuyện nhỏ như vậy ông nội còn phải nhắc lại thêm một2lần. Chi Chi không để ý lắm.
“Bố cháu đâu rồi ạ?”
Chi Chi cảm thấy hơi kỳ lạ. Cả ngày hôm nay cô đều không thấy bố đâu. Không biết ông đi đâu rồi?
Vừa nói xong cô liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài, biết ngay đó là tiếng chân của bố.
Chi Chi nhảy xuống ghế, chạy ra ngoài. Cô nhìn thấy bố mình đang khiêng một chiếc xe đạp vào sân.
“Bố cháu đâu rồi ạ?”
Chi Chi cảm thấy hơi kỳ lạ. Cả ngày hôm nay cô đều không thấy bố đâu. Không biết ông đi đâu rồi?
Vừa nói xong cô liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài, biết ngay đó là tiếng chân của bố.
Chi Chi nhảy xuống ghế, chạy ra ngoài. Cô nhìn thấy bố mình đang khiêng một chiếc xe đạp vào sân.
“Bố, bố đang làm gì thế? Sao bố không đạp xe?"
Chu3Mộc thấy con gái liền đem chiếc xe đặt xuống đất, vỗ mạnh chiếc yên xe, cười nói: “Bố đang nghĩ sau này đi học con phải ở ký túc xá của trường. Trường lại rộng như vậy, nên bố muốn mua cho con chiếc xe đạp.”
Chi Chi không ngờ rằng bố mình lại chu đáo như vậy, cô vui lắm.
Chiếc xe rất đẹp, cũng rất chắc chắn, màu xanh lam, lại không quá cao. Chi Chi ngồi thử liền cảm thấy yên xe rất êm, tay lại hình vòng cung, rất ngầu.
“Chắc xe này đẹp quá. Bố mua ở đâu thế ạ?” Chi Chi tò mò hỏi. Cô chưa thấy ai đạp chiếc xe này trên đường bao giờ cả.
“Bố nhờ bạn mua ở nước ngoài. Ở đây không có đâu. Bọn họ đều nói chiếc xe này đạp rất an toàn.” Nhìn con gái cười vui vẻ, ông càng9cười vui vẻ hơn.
Chiếc xe này là ông đặt mua từ nước ngoài. Từ lúc dạy con gái lái xe mô tô ông đã nghĩ xe mô tô quá nguy hiểm, vẫn là đạp xe đạp an toàn nhất.
Đúng dịp Chi Chi thi đỗ Nhất Trung, ông cũng chưa tặng con bé món quà gì, vì vậy nên tặng con bé chiếc xe đạp.
Khung thân xe của chiếc xe này làm từ titan, lốp xe làm từ sợi cacbon. Có 14 bánh răng ở tâm lốp bánh xe sau. Để mua được chiếc xe này, Chu Mộc đã bỏ ra hơn hai mươi vạn tệ.
Chiếc xe này trên thế giới chỉ có 50 chiếc.
Tuy rằng Chu Mộc rất có tiền nhưng ông vẫn luôn tiết kiệm. Nhưng ông lại rất hào phóng với con gái, chỉ thiếu điều đem hết những gì tốt đẹp trên thế giới cho con gái mình.
Ông3sợ mình làm hỏng nó nên đã khiêng nó về nhà. Nhưng khi nhìn thấy con gái vui vẻ đạp xe quanh sân nhà, ông cảm thấy số tiền bỏ ra thật xứng đáng.
Vẽ tranh cả ngày nhưng Chi Chi vẫn còn tinh thần đạp xe đi tìm đám bạn của mình để khoe món quà bố tặng. Tuy rằng nó chỉ là một chiếc xe đạp nhưng Chi Chi đã rất mãn nguyện.
Năng khiếu vận động của Chi Chi từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, dù đạp xe đến bờ ruộng, bắn rất nhiều bùn nhưng cô vẫn giữ được thăng bằng.
Đợi đến khi Chi Chi đạp xe về nhà, chiếc xe mà Chu Mộc mua đã biến thành hình dạng hoàn toàn khác.
Chiếc lốp xe bằng sợi cacbon giờ dính đầy bùn. Khung thân xe thì dính đầy những tấm hình nữ chiến sĩ. Trên bộ phận an toàn tự động được lắp thêm một chiếc giỏ trúc.
Chi Chi nhảy xuống xe, mắt sáng lên nhìn bố: “Bố nhìn này. Hình nữ chiến sĩ trên thân xe là Mỹ Châu giúp con dán đấy. Bạn ấy thích con thỏ, con lại thích Á Mỹ, vì vậy nên lại dán thêm hai cái. Giỏ xe là bố của Thúy Thúy lắp cho con. Chú ấy nói như thế thì có thể tiện để cặp sách.”
Chu Mộc nhìn chiếc xe đạp giá hơn hai mươi vạn tệ bị thay đổi, lại nhìn nụ cười tươi tắn của con gái, sau đó gật đầu: “Rất đẹp.”
Như vậy thì sẽ không bị trộm mất. Con gái ông thật thông minh.
Nhưng không sao cả, dù không cải trang cho chiếc xe, ông cũng đã kêu hai người thợ mỏ khỏe mạnh, lại nhanh nhẹn đi đăng ký nhận làm bảo vệ ở Nhất Trung rồi. Cũng đã được nhận rồi. Sau này bảo bọn họ để ý một chút là được.
Chu Mộc tự khen cho sự cơ trí của bản thân. Ông và con gái đều thông minh như nhau.
Chiếc xe đã có giỏ mới, Chi Chi muốn bỏ Tiểu Hoa vào giỏ. Nhưng kết quả là Tiểu Hoa quá nặng, làm chiếc xe mắc kẹt lại. Chi Chi lại phải nhấc Tiểu Hoa xuống đất.
Nhìn cô bé cao ráo vẫn giống như lúc nhỏ thích bắt Tiểu Hoa, gương mặt Chu Mộc không giấu nổi nụ cười hạnh phúc. Ông ước gì có thể ôm con gái như lúc cô bé còn nhỏ. Nhưng con gái bây giờ đã là thiếu nữ rồi... Vì vậy ông đành phải quay qua ôm Nhị Hổ đang đứng xem một bên.
Nhị Hổ đột nhiên bị nhấc lên không trung, bốn chân không chạm đất liền ngơ ngác nhìn...
Bình luận truyện