Hắc Thiên Kim
Chương 112: Trái tim ông nội ấm áp như trời tháng sáu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão tú tài phiền muộn ngồi ở cửa, vuốt ve Tiểu Hoa, cảm thấy có chút lạnh lẽo, lại thu tay về.
“Chú cảm thấy, thật ra, cái này, Chi Chi mới mười mấy tuổi, chưa cần thiết phải sớm tự lập làm gì.
Cháu xem chú, đã bảy mấy rồi cũng không tự lập.” Lão tú tài ngượng ngùng nói.
Chu Mộc cười.
Ai bảo chú cậy già lên mặt dạy đời, chẳng làm gì đã dạy dỗ người khác, bây giờ bản thân chú lại không chịu nổi chứ gì.
Chu Mộc đi vào phòng đẩy xe lăn của lão tú tài ra, chuyển lên phía thùng sau xe của ông.
“Làm gì đây?” Lão tủ tài hỏi.
“Lên xe trước đã.” Chu Mộc thuận tay ôm lão tủ tài lên ghế phụ, sau khi để ông3lão ngồi ngay ngắn lại cúi người thắt đai an toàn cho ông lão.
Sau đó ông lái xe.
Có một lần đi thăm con gái nên cùng ăn ở nhà ăn đó.
Anh ta nói đồ ăn còn không ngon bằng đồ ăn ở trong mỏ của chúng ta.
Chẳng trách mấy đứa học sinh đứa nào cũng gây nhom, vừa nhìn là biết không có tí dinh dưỡng nào.” Lão tú tài nói xong đột nhiên vỗ đùi, hộ: “Ôi dời, quên mất rồi.
Đáng ra chú phải mang theo chỗ thịt ngan nướng, chỗ đó còn có thể để hai ngày.
Tiểu Mộc, hay là cháu quay xe lại để chủ đi lấy.” Nghe thấy tên gọi Tiểu Mộc này, Chu Mộc liền biết trong lòng lão tú tài thực sự đang rất vui vẻ, vui2vẻ đến nỗi gọi mình là Tiểu Mộc...
Lão tú tài thành thục hạ gương xuống, lấy cái lược từ trong túi áo ra, cẩn thận nhìn gương chải tóc, chải râu và chải lông mày một lượt.
Vẻ mặt ông lão vui vẻ nói: “Chúng ta đi tạo bất ngờ cho Chi Chi đúng không? Bây giờ đi còn có thể kịp ăn cơm trưa cùng nhau.
Con bé ăn cơm chú nấu quen rồi, huấn luyện quân sự được nửa tháng đã gầy đi bao nhiêu.
Cũng không biết đến trường thì thế nào, nghe nói nhà ăn của Nhất Trung nổi tiếng là làm đồ ăn không ngon.”
“Chú nghe ai nói?” “Chính là một anh công nhân của mỏ than chúng ta, nói là con gái anh ta cũng học ở Nhất Trung.
Anh ta3nói đồ ăn còn không ngon bằng đồ ăn ở trong mỏ của chúng ta.
Chẳng trách mấy đứa học sinh đứa nào cũng gây nhom, vừa nhìn là biết không có tí dinh dưỡng nào.” Lão tú tài nói xong đột nhiên vỗ đùi, hộ: “Ôi dời, quên mất rồi.
Đáng ra chú phải mang theo chỗ thịt ngan nướng, chỗ đó còn có thể để hai ngày.
Tiểu Mộc, hay là cháu quay xe lại để chủ đi lấy.” Nghe thấy tên gọi Tiểu Mộc này, Chu Mộc liền biết trong lòng lão tú tài thực sự đang rất vui vẻ, vui vẻ đến nỗi gọi mình là Tiểu Mộc...
Tiểu Mộc.
Đúng là cứng miệng nhưng lại mềm lòng, buổi tối còn giảng dạy ông mấy lời đạo lý, kết quả người dễ kích động nhất9lại là ông lão.
“Chú tủ tài, đừng vội.
Chúng ta không đi thăm Chi Chi.
Con bé mới đến trường ngày đầu tiên, phụ huynh đã tìm đến thì người khác sẽ cười nhạo con bé.
Chú quên là chúng ta đã đọc trong sách sức khỏe tâm sinh lý cấp ba là đứa trẻ lúc này rất coi trọng mặt mũi, không tự lập được thì cũng phải giả vờ tự lập.” Lão tú tài vừa nghe thấy không phải đi thăm cháu gái, lông mày liền nhấc ngược lên.
“Thế cháu gọi chú lên xe làm gì?” “Trước tiên chú xem cái này đã.” Lão tú tài thầy Chu Mộc đưa từng chồng sách một cho mình.
Công viên Tiền Sơn? Cái gì đây? Chu Mộc vừa lái xe vừa đắc ý nói: “Cháu tính cả rồi.
Cháu3định sẽ mua hết cái công viên và cả những mảnh đất xung quanh để làm thành công viên động vật hoang dã.
Nhị Hố và Tiểu Hoa cũng có thể sang đây, còn có thể di chuyển một phần động vật ở bãi chăn nuôi.
Chúng ta cũng chuyển sang bên này ở.” “Chúng ta đều qua đó là rất tốt, nhưng Chi Chi thì vẫn phải ở trong trường mà?” Lão tủ tài buồn bực hỏi.
Chu Mộc lại đưa cho ông lão một cái bản đồ.
Lão tú tài cầm bản đồ, lấy chiếc kính lão ra, càng xem mắt ông lão càng trừng to.
Ở giữa bản đồ là trường Nhất Trung Tây Hồ, phía sau là công viên Tiền Sơn bao quanh, phía trước là con phố kinh doanh.
Việc Chu Mộc mua cửa tiệm, mua nhà ở con phố kinh doanh lão tú tài cũng biết.
Từ lúc Chi Chi học cấp hai, Chu Mộc đã chuẩn bị mua rồi.
Lúc này, công viên cùng với dãy núi hoang to lớn bao quanh phía sau kia lại được Chu Mộc mua hết.
Lão tú tài kinh ngạc, cũng vui mừng, sau đó lại bắt đầu nổi giận: “Hôm qua chủ nói cháu không nghe vào câu nào đấy à, nếu như chủ không đồng ý thì sao?” Chu Mộc cười nói: “Chú nhìn thấy cái đảo giữa hồ ở ngay giữa công viên không? Phía trên có một tòa nhà từ đời nhà Thanh, nghe nói là sơn trang được một vị Hộ bộ Thượng thư nghỉ hưu về đây xây lên, bên trong còn có nơi cất giấu sách.
Sách ở đây đều là sách ôn tập dành cho các con em trong gia tộc chuẩn bị thi cử, bây giờ nghe nói đã được lãnh đạo trưng dụng làm thành văn phòng làm việc của công viên.” Lão tú tài nghe nói căn phòng của nhà Thanh bị đem làm văn phòng làm việc của công viên thì không đợi Chu Mộc nói xong đã oán giận nói: “Lãng phí, lãng phí quá.
Thật sự quá lãng phí, đúng là lũ sâu mọt của đất nước!” Chu Mộc biết lão tú tài sẽ như vậy, cười nói tiếp: “Cháu đi xem qua rồi, bảo tồn vẫn tốt.
Bởi vì nơi đó có phong cảnh đẹp nhất nên văn phòng làm việc sẽ không để những khách du lịch bình thường đến.
Thế nhưng sau khi chúng ta
mua nó thì có thể ở trong đó.” “Ồ! Chúng ta ở đó? Thế thì được.” Lão tú tài lập tức thay đổi sắc mặt.
Chu Mộc lái xe rất vững, con đường đi thẳng lên thành phố này đều do công ty mỏ than Bình Khẩu xuất tiền sửa chữa lại, vô cùng chắc chắn.
Lão tú tài ngồi ở ghế phụ, nghiêm túc và tỉ mỉ giống như nhìn thấy một miếng thịt ba chỉ chất lượng tốt.
Lâu dần, ông lão lấy một chiếc bút từ trong túi áo, cẩn thận vẽ một đường từ đảo giữa hồ đến trung tâm trường học.
“Tiểu Mộc, cháu xem.
Chúng ta xây một cái cầu ở đây, đi đến trường học của Chi Chi sẽ rất gần đấy.
Thế này thì Chi Chi muốn về nhà cũng rất thuận tiện, đi thẳng cầu là được.
Lại còn không vi phạm quy định của trường Chi Chi, không cần ra khỏi cổng trường cũng có thể về nhà” Lão tú tài vừa nói, chòm râu cũng vểnh cả lên.
Chu Mộc cười nói: “Cháu đã sớm nghĩ xong rồi.
Đợi chú thì có mà ba năm sau vẫn chưa xây xong cầu.
Lúc mua công viên cháu đã bàn bạc xong xuôi rồi, muốn xây cầu thì cần xin phê chuẩn.
Thế nhưng xây cầu còn cần thời gian thế nên cháu cứ mua cano trước, thể thì Chi Chi có thể ngồi cano về nhà.” Lão tú tài càng nghe mắt càng sáng rực, ông lão lấy vở bắt đầu vẽ vẽ.
Cơn gió bên ngoài cửa xe thổi bay mái tóc bạc và chòm râu của ông lão, ông lão không hề để ý đến chuyện đó.
Lưu Sơn Quy nhiệt tình giúp Chi Chi xách hành lý, cả đoạn đường vừa nói vừa cười nhưng lại khiến những người đang hóng chuyện ngơ ngác.
Những người vốn còn lo lắng cho Liễu Hử - hoa khôi trường sẽ bị Lưu Sơn Quy gây tai họa, bây giờ đang kinh ngạc.
Lưu Sơn Quy căn bản không phải đi đợi Liễu Hử.
Tất cả bọn họ đều tưởng bở.
Chẳng lẽ nữ sinh kia là em gái của Lưu Sơn Quy? Chưa từng nghe nói cậu ta có em gái mà.
Nữ sinh đen và béo hồi nãy lại kích động nói: “Các cậu xem, kia là nữ sinh mà tớ nói.
Cá nhân ưu tú của lớp 10, ngầu không?” Nam sinh đeo kính vừa nãy còn lớn tiếng khen ngợi Liễu Hử giờ lại ngơ ngác không nói gì.
Cậu ta vô cùng thích xem truyện tranh Nhật Bản.
Trước đây cậu ta thích Liễu Hử là bởi cảm thấy Liễu Hử giống với nữ sinh trong truyện tranh, ngọt ngào xinh đẹp vô đối.
Mái tóc dài bay bay lại càng khiến người ta động lòng không thôi.
Thế nhưng nữ sinh trước mặt này không chỉ giống mà còn sinh động như người thật bước ra từ trong truyện tranh, thực sự quá xinh đẹp.
Đôi chân dài, cái eo nhỏ, mái tóc ngắn như không có tóc, ngũ quan xinh đẹp.
Quan trọng nhất là tư thể thanh cao thoát tục kia, chắc hẳn cả nam và nữ đều rất thích.
Lưu Sơn Quy nhìn thấy Chi Chi thì vô cùng vui vẻ và ngạc nhiên.
Tuy rằng trong lòng vẫn bị ám ảnh về chuyện bị chú Chu chà đạp, thế nhưng anh ta lại không ngăn được sự mong đợi với Chi Chi.
Anh ta thích Chi Chi, từ lúc tiểu học đã thích.
Cũng là từ lúc tiểu học đã bị chú Chu âm thầm bắt nạt quá chừng.
Bởi vậy, Lưu Sơn Quy vô cùng giỏi đánh nhau.
Bây giờ một người đánh bốn năm người cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng nhìn thấy Chi Chi, anh ta liền quên sạch những lời dặn dò của chú Chu, anh ta hận không thể xông đến ôm lấy cô.
Lúc này có thể giúp Chi Chi xách hành lý, sau đó còn học cùng trường với Chi Chi một năm, Lưu Sơn Quy cảm thấy những nỗ lực học tập của mình thật xứng đáng! Phải biết rằng, anh ta cùng lũ côn đồ kia vừa ăn thịt xiên nướng bên đường cũng không quên học thuộc tiếng Anh.
Trong cặp sách, ngoài cây gậy đánh nhau còn có các loại sách tham khảo, mô phỏng bài thi đại học, lúc nào cũng có thể lấy ra làm bài thi.
Chi Chi càng ngày càng xinh.
Trong mắt Lưu Sơn Quy, chẳng có ai trong trường này xinh hơn Chi Chi.
Ngoại trừ Chi Chi, những năm sinh và nữ sinh khác chẳng hề khác nhau.
“Sao chú Chu không đưa em đến?” Lưu Sơn Quy có chút vui mừng hỏi.
“Bố nói em đã lớn, là một học sinh cấp ba thì phải rèn luyện bản thân có năng lực tự lập nên để em tự mình đến trường” Chi Chi cười tủm tỉm nói.
Lưu Sơn Quy kinh ngạc, không thể nào, chú Chu sẽ nói những câu này sao? Lý Hướng Tiến đứng phía sau cũng muốn chửi bới trong lòng, chú Chu chắc chắn sắp xuất chiêu lớn, có âm mưu, làm sao có thể để Chi Chi tự mình đến trường được? “Thế à, không sao, sau này anh bảo kê cho em.
Có việc gì em cứ nói tên anh, chắc chắn không có ai dám bắt nạt em.” Lưu Sơn Quy ngạo mạn nói.
“Vâng ạ!” Chi Chi cười hihi đồng ý.
Một đoàn người đi về phía ký túc xá, tiếc là, Lưu Sơn Quy vừa nãy còn bảo nói tên anh nay lại bị dì quản lý ký túc xá nữ chặn lại.
Nhìn thấy Lưu Sơn Quy bị di quản lý ký túc xá trừng mắt đứng bên ngoài, Chi Chi cười ha ha.
Nhận lấy hành lý của mình, Chi Chi đẩy xe đạp vào trong.
“Chi Chi, cậu ở phòng 608 này, tớ với Mỹ Châu ở 301” Thúy Thúy nhìn Chi Chi khóa xe đạp lại, có chút tiếc nói.
“Không sao, sau này tớ xuống tầng tìm các cậu.
Các cậu cũng có thể lên tầng tìm tớ.” Mỗi người cách một hành lý lên tầng, không có thang máy nên phải đi thang bộ.
Mỹ Châu hơi đuối sức, Chi Chi còn giúp cô ấy xách vài bậc.
Đúng là Mỹ Châu không hề kế thừa được kỹ năng cùng sức mạnh giết lợn từ người bố của mình.
Chi Chi xách hành lý của mình đến tầng sáu, phòng 608.
Ở phía cuối hành lang, bên cạnh cũng có cầu thang.
Chi Chi gõ cửa vào, phát hiện trong phòng rất náo nhiệt.
Phòng ký túc có sáu người, bên trong đã có ba bạn rồi, còn có cả phụ huynh.
Trần Nhã Kỳ đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn hồ nước bên ngoài, còn có công viên của bố ở phía đối diện và hơi gió lạnh đang thổi.
Mẹ cô ta thì đang bận giúp cô ta trải giường đơn.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần Nhã Kỳ quay đầu xem người đến, giật mình, giọng nói to và sắc bén: “Chu Chi Chi, sao cậu lại ở phòng này?”
Lão tú tài phiền muộn ngồi ở cửa, vuốt ve Tiểu Hoa, cảm thấy có chút lạnh lẽo, lại thu tay về.
“Chú cảm thấy, thật ra, cái này, Chi Chi mới mười mấy tuổi, chưa cần thiết phải sớm tự lập làm gì.
Cháu xem chú, đã bảy mấy rồi cũng không tự lập.” Lão tú tài ngượng ngùng nói.
Chu Mộc cười.
Ai bảo chú cậy già lên mặt dạy đời, chẳng làm gì đã dạy dỗ người khác, bây giờ bản thân chú lại không chịu nổi chứ gì.
Chu Mộc đi vào phòng đẩy xe lăn của lão tú tài ra, chuyển lên phía thùng sau xe của ông.
“Làm gì đây?” Lão tủ tài hỏi.
“Lên xe trước đã.” Chu Mộc thuận tay ôm lão tủ tài lên ghế phụ, sau khi để ông3lão ngồi ngay ngắn lại cúi người thắt đai an toàn cho ông lão.
Sau đó ông lái xe.
Có một lần đi thăm con gái nên cùng ăn ở nhà ăn đó.
Anh ta nói đồ ăn còn không ngon bằng đồ ăn ở trong mỏ của chúng ta.
Chẳng trách mấy đứa học sinh đứa nào cũng gây nhom, vừa nhìn là biết không có tí dinh dưỡng nào.” Lão tú tài nói xong đột nhiên vỗ đùi, hộ: “Ôi dời, quên mất rồi.
Đáng ra chú phải mang theo chỗ thịt ngan nướng, chỗ đó còn có thể để hai ngày.
Tiểu Mộc, hay là cháu quay xe lại để chủ đi lấy.” Nghe thấy tên gọi Tiểu Mộc này, Chu Mộc liền biết trong lòng lão tú tài thực sự đang rất vui vẻ, vui2vẻ đến nỗi gọi mình là Tiểu Mộc...
Lão tú tài thành thục hạ gương xuống, lấy cái lược từ trong túi áo ra, cẩn thận nhìn gương chải tóc, chải râu và chải lông mày một lượt.
Vẻ mặt ông lão vui vẻ nói: “Chúng ta đi tạo bất ngờ cho Chi Chi đúng không? Bây giờ đi còn có thể kịp ăn cơm trưa cùng nhau.
Con bé ăn cơm chú nấu quen rồi, huấn luyện quân sự được nửa tháng đã gầy đi bao nhiêu.
Cũng không biết đến trường thì thế nào, nghe nói nhà ăn của Nhất Trung nổi tiếng là làm đồ ăn không ngon.”
“Chú nghe ai nói?” “Chính là một anh công nhân của mỏ than chúng ta, nói là con gái anh ta cũng học ở Nhất Trung.
Anh ta3nói đồ ăn còn không ngon bằng đồ ăn ở trong mỏ của chúng ta.
Chẳng trách mấy đứa học sinh đứa nào cũng gây nhom, vừa nhìn là biết không có tí dinh dưỡng nào.” Lão tú tài nói xong đột nhiên vỗ đùi, hộ: “Ôi dời, quên mất rồi.
Đáng ra chú phải mang theo chỗ thịt ngan nướng, chỗ đó còn có thể để hai ngày.
Tiểu Mộc, hay là cháu quay xe lại để chủ đi lấy.” Nghe thấy tên gọi Tiểu Mộc này, Chu Mộc liền biết trong lòng lão tú tài thực sự đang rất vui vẻ, vui vẻ đến nỗi gọi mình là Tiểu Mộc...
Tiểu Mộc.
Đúng là cứng miệng nhưng lại mềm lòng, buổi tối còn giảng dạy ông mấy lời đạo lý, kết quả người dễ kích động nhất9lại là ông lão.
“Chú tủ tài, đừng vội.
Chúng ta không đi thăm Chi Chi.
Con bé mới đến trường ngày đầu tiên, phụ huynh đã tìm đến thì người khác sẽ cười nhạo con bé.
Chú quên là chúng ta đã đọc trong sách sức khỏe tâm sinh lý cấp ba là đứa trẻ lúc này rất coi trọng mặt mũi, không tự lập được thì cũng phải giả vờ tự lập.” Lão tú tài vừa nghe thấy không phải đi thăm cháu gái, lông mày liền nhấc ngược lên.
“Thế cháu gọi chú lên xe làm gì?” “Trước tiên chú xem cái này đã.” Lão tú tài thầy Chu Mộc đưa từng chồng sách một cho mình.
Công viên Tiền Sơn? Cái gì đây? Chu Mộc vừa lái xe vừa đắc ý nói: “Cháu tính cả rồi.
Cháu3định sẽ mua hết cái công viên và cả những mảnh đất xung quanh để làm thành công viên động vật hoang dã.
Nhị Hố và Tiểu Hoa cũng có thể sang đây, còn có thể di chuyển một phần động vật ở bãi chăn nuôi.
Chúng ta cũng chuyển sang bên này ở.” “Chúng ta đều qua đó là rất tốt, nhưng Chi Chi thì vẫn phải ở trong trường mà?” Lão tủ tài buồn bực hỏi.
Chu Mộc lại đưa cho ông lão một cái bản đồ.
Lão tú tài cầm bản đồ, lấy chiếc kính lão ra, càng xem mắt ông lão càng trừng to.
Ở giữa bản đồ là trường Nhất Trung Tây Hồ, phía sau là công viên Tiền Sơn bao quanh, phía trước là con phố kinh doanh.
Việc Chu Mộc mua cửa tiệm, mua nhà ở con phố kinh doanh lão tú tài cũng biết.
Từ lúc Chi Chi học cấp hai, Chu Mộc đã chuẩn bị mua rồi.
Lúc này, công viên cùng với dãy núi hoang to lớn bao quanh phía sau kia lại được Chu Mộc mua hết.
Lão tú tài kinh ngạc, cũng vui mừng, sau đó lại bắt đầu nổi giận: “Hôm qua chủ nói cháu không nghe vào câu nào đấy à, nếu như chủ không đồng ý thì sao?” Chu Mộc cười nói: “Chú nhìn thấy cái đảo giữa hồ ở ngay giữa công viên không? Phía trên có một tòa nhà từ đời nhà Thanh, nghe nói là sơn trang được một vị Hộ bộ Thượng thư nghỉ hưu về đây xây lên, bên trong còn có nơi cất giấu sách.
Sách ở đây đều là sách ôn tập dành cho các con em trong gia tộc chuẩn bị thi cử, bây giờ nghe nói đã được lãnh đạo trưng dụng làm thành văn phòng làm việc của công viên.” Lão tú tài nghe nói căn phòng của nhà Thanh bị đem làm văn phòng làm việc của công viên thì không đợi Chu Mộc nói xong đã oán giận nói: “Lãng phí, lãng phí quá.
Thật sự quá lãng phí, đúng là lũ sâu mọt của đất nước!” Chu Mộc biết lão tú tài sẽ như vậy, cười nói tiếp: “Cháu đi xem qua rồi, bảo tồn vẫn tốt.
Bởi vì nơi đó có phong cảnh đẹp nhất nên văn phòng làm việc sẽ không để những khách du lịch bình thường đến.
Thế nhưng sau khi chúng ta
mua nó thì có thể ở trong đó.” “Ồ! Chúng ta ở đó? Thế thì được.” Lão tú tài lập tức thay đổi sắc mặt.
Chu Mộc lái xe rất vững, con đường đi thẳng lên thành phố này đều do công ty mỏ than Bình Khẩu xuất tiền sửa chữa lại, vô cùng chắc chắn.
Lão tú tài ngồi ở ghế phụ, nghiêm túc và tỉ mỉ giống như nhìn thấy một miếng thịt ba chỉ chất lượng tốt.
Lâu dần, ông lão lấy một chiếc bút từ trong túi áo, cẩn thận vẽ một đường từ đảo giữa hồ đến trung tâm trường học.
“Tiểu Mộc, cháu xem.
Chúng ta xây một cái cầu ở đây, đi đến trường học của Chi Chi sẽ rất gần đấy.
Thế này thì Chi Chi muốn về nhà cũng rất thuận tiện, đi thẳng cầu là được.
Lại còn không vi phạm quy định của trường Chi Chi, không cần ra khỏi cổng trường cũng có thể về nhà” Lão tú tài vừa nói, chòm râu cũng vểnh cả lên.
Chu Mộc cười nói: “Cháu đã sớm nghĩ xong rồi.
Đợi chú thì có mà ba năm sau vẫn chưa xây xong cầu.
Lúc mua công viên cháu đã bàn bạc xong xuôi rồi, muốn xây cầu thì cần xin phê chuẩn.
Thế nhưng xây cầu còn cần thời gian thế nên cháu cứ mua cano trước, thể thì Chi Chi có thể ngồi cano về nhà.” Lão tú tài càng nghe mắt càng sáng rực, ông lão lấy vở bắt đầu vẽ vẽ.
Cơn gió bên ngoài cửa xe thổi bay mái tóc bạc và chòm râu của ông lão, ông lão không hề để ý đến chuyện đó.
Lưu Sơn Quy nhiệt tình giúp Chi Chi xách hành lý, cả đoạn đường vừa nói vừa cười nhưng lại khiến những người đang hóng chuyện ngơ ngác.
Những người vốn còn lo lắng cho Liễu Hử - hoa khôi trường sẽ bị Lưu Sơn Quy gây tai họa, bây giờ đang kinh ngạc.
Lưu Sơn Quy căn bản không phải đi đợi Liễu Hử.
Tất cả bọn họ đều tưởng bở.
Chẳng lẽ nữ sinh kia là em gái của Lưu Sơn Quy? Chưa từng nghe nói cậu ta có em gái mà.
Nữ sinh đen và béo hồi nãy lại kích động nói: “Các cậu xem, kia là nữ sinh mà tớ nói.
Cá nhân ưu tú của lớp 10, ngầu không?” Nam sinh đeo kính vừa nãy còn lớn tiếng khen ngợi Liễu Hử giờ lại ngơ ngác không nói gì.
Cậu ta vô cùng thích xem truyện tranh Nhật Bản.
Trước đây cậu ta thích Liễu Hử là bởi cảm thấy Liễu Hử giống với nữ sinh trong truyện tranh, ngọt ngào xinh đẹp vô đối.
Mái tóc dài bay bay lại càng khiến người ta động lòng không thôi.
Thế nhưng nữ sinh trước mặt này không chỉ giống mà còn sinh động như người thật bước ra từ trong truyện tranh, thực sự quá xinh đẹp.
Đôi chân dài, cái eo nhỏ, mái tóc ngắn như không có tóc, ngũ quan xinh đẹp.
Quan trọng nhất là tư thể thanh cao thoát tục kia, chắc hẳn cả nam và nữ đều rất thích.
Lưu Sơn Quy nhìn thấy Chi Chi thì vô cùng vui vẻ và ngạc nhiên.
Tuy rằng trong lòng vẫn bị ám ảnh về chuyện bị chú Chu chà đạp, thế nhưng anh ta lại không ngăn được sự mong đợi với Chi Chi.
Anh ta thích Chi Chi, từ lúc tiểu học đã thích.
Cũng là từ lúc tiểu học đã bị chú Chu âm thầm bắt nạt quá chừng.
Bởi vậy, Lưu Sơn Quy vô cùng giỏi đánh nhau.
Bây giờ một người đánh bốn năm người cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng nhìn thấy Chi Chi, anh ta liền quên sạch những lời dặn dò của chú Chu, anh ta hận không thể xông đến ôm lấy cô.
Lúc này có thể giúp Chi Chi xách hành lý, sau đó còn học cùng trường với Chi Chi một năm, Lưu Sơn Quy cảm thấy những nỗ lực học tập của mình thật xứng đáng! Phải biết rằng, anh ta cùng lũ côn đồ kia vừa ăn thịt xiên nướng bên đường cũng không quên học thuộc tiếng Anh.
Trong cặp sách, ngoài cây gậy đánh nhau còn có các loại sách tham khảo, mô phỏng bài thi đại học, lúc nào cũng có thể lấy ra làm bài thi.
Chi Chi càng ngày càng xinh.
Trong mắt Lưu Sơn Quy, chẳng có ai trong trường này xinh hơn Chi Chi.
Ngoại trừ Chi Chi, những năm sinh và nữ sinh khác chẳng hề khác nhau.
“Sao chú Chu không đưa em đến?” Lưu Sơn Quy có chút vui mừng hỏi.
“Bố nói em đã lớn, là một học sinh cấp ba thì phải rèn luyện bản thân có năng lực tự lập nên để em tự mình đến trường” Chi Chi cười tủm tỉm nói.
Lưu Sơn Quy kinh ngạc, không thể nào, chú Chu sẽ nói những câu này sao? Lý Hướng Tiến đứng phía sau cũng muốn chửi bới trong lòng, chú Chu chắc chắn sắp xuất chiêu lớn, có âm mưu, làm sao có thể để Chi Chi tự mình đến trường được? “Thế à, không sao, sau này anh bảo kê cho em.
Có việc gì em cứ nói tên anh, chắc chắn không có ai dám bắt nạt em.” Lưu Sơn Quy ngạo mạn nói.
“Vâng ạ!” Chi Chi cười hihi đồng ý.
Một đoàn người đi về phía ký túc xá, tiếc là, Lưu Sơn Quy vừa nãy còn bảo nói tên anh nay lại bị dì quản lý ký túc xá nữ chặn lại.
Nhìn thấy Lưu Sơn Quy bị di quản lý ký túc xá trừng mắt đứng bên ngoài, Chi Chi cười ha ha.
Nhận lấy hành lý của mình, Chi Chi đẩy xe đạp vào trong.
“Chi Chi, cậu ở phòng 608 này, tớ với Mỹ Châu ở 301” Thúy Thúy nhìn Chi Chi khóa xe đạp lại, có chút tiếc nói.
“Không sao, sau này tớ xuống tầng tìm các cậu.
Các cậu cũng có thể lên tầng tìm tớ.” Mỗi người cách một hành lý lên tầng, không có thang máy nên phải đi thang bộ.
Mỹ Châu hơi đuối sức, Chi Chi còn giúp cô ấy xách vài bậc.
Đúng là Mỹ Châu không hề kế thừa được kỹ năng cùng sức mạnh giết lợn từ người bố của mình.
Chi Chi xách hành lý của mình đến tầng sáu, phòng 608.
Ở phía cuối hành lang, bên cạnh cũng có cầu thang.
Chi Chi gõ cửa vào, phát hiện trong phòng rất náo nhiệt.
Phòng ký túc có sáu người, bên trong đã có ba bạn rồi, còn có cả phụ huynh.
Trần Nhã Kỳ đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn hồ nước bên ngoài, còn có công viên của bố ở phía đối diện và hơi gió lạnh đang thổi.
Mẹ cô ta thì đang bận giúp cô ta trải giường đơn.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần Nhã Kỳ quay đầu xem người đến, giật mình, giọng nói to và sắc bén: “Chu Chi Chi, sao cậu lại ở phòng này?”
Bình luận truyện