Hắc Thiên Kim
Chương 134: Dọn vệ sinh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bàn học của Chi Chi đối diện với cửa sổ nhìn ra bên hồ.
Hai người cùng làm bài tập, cùng đọc sách.
Mệt rồi thì có thể nghỉ ngơi, ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Lá cây xanh tươi, mặt hồ trong vắt.
Bố tớ làm món thịt kho tàu ngon lắm.” Hôm nay đã là một ngày thần kì ở nhà Chi Chi.
Nhưng Lý Nhị Phán vẫn muốn mời Chi Chi đến nhà mình.
Tuy rằng nhà của cô không giống như nhà của Chi Chi nhưng từ tận đáy lòng, cô vẫn hi vọng Chi Chi đồng ý.
“Được thôi.
Tớ cũng nhớ mẹ Tiểu Nhị rồi.
Ngựa trắng nhìn người trong phòng một lát rồi lại ve vẩy cái đuôi, rụt đầu lại, bước thong dong rời đi...
Chi Chi bắt đầu không yên một chỗ được nữa.
Nhị Phán cũng vậy.
Chiếc bút đang cầm trên tay cũng sắp bị cô cắn nát rồi.
Chi Chi3tò mò hỏi: “Chỗ này cậu không biết làm sao? Hay đói rồi?” Nhị Phán lắc đầu, cẩn thận lựa lời nói: “Chị Chi, mai đến nhà tớ chơi nhé.
Khung cảnh tuyệt đẹp.
Bên ngoài không phải là tiếng còi xe mà thay vào đó là tiếng chim hót và tiếng kêu của đàn ngựa.
Hai cô bé đang chăm chú làm bài tập thì cửa sổ đột nhiên mở ra.
Một chú ngựa trắng thò đầu vào quan sát bên trong.
Ánh mắt của nó vừa to vừa đáng yêu, lại còn long lanh ánh nước.
Nhưng Lý Nhị Phán vẫn muốn mời Chi Chi đến nhà mình.
Tuy rằng nhà của cô không giống như nhà của Chi Chi nhưng từ tận đáy lòng, cô vẫn hi vọng Chi Chi đồng ý.
“Được thôi.
Tớ cũng nhớ mẹ Tiểu Nhị rồi.
Nhưng tớ phải nói với bố và ông nội đã.” Dù sao bài tập cũng làm2sắp xong rồi.
Chi Chi kéo tay Nhị Phán đi cưỡi ngựa.
Nhị Phán không dám cưỡi nên chỉ có thể đứng xem Chi Chi cưỡi ngựa mà cười một cách ngốc nghếch.
Mái tóc của Lý Nhị Phán dài đến ngang tai, thân hình cao ráo, mắt to tròn, miệng tuy hơi rộng, nhưng tổng thể các đường nét lại rất hài hòa.
Đây cũng coi là một cô gái xinh xắn.
Chỉ có điều cô lại rất tự ti.
Đứng cạnh Nhị Phân là ông nội của Chi Chi.
Chơi cả ngày ở đây, Nhị Phán nhận ra nhà Chi Chi không có ai khác ngoài bố và ông nội.
Lúc này bố cậu ấy đang có việc phải ra ngoài, nên chỉ còn ông nội ở nhà.
Nhị Phán đẩy xe giúp ông nội, nhìn Chi Chi.
Đi đến đoạn có bậc thềm, cô giúp xoay bánh xe để tránh xóc nảy.
Lão tú tài ngạc nhiên ngoái đầu3lại nhìn.
Thật ra tự ông có thể tự đẩy xe.
Nếu đi qua đoạn có bậc thềm thì cũng chỉ xóc nảy một chút.
Nhưng lão tủ tài lại thích như vậy.
Có người giúp ông đẩy xe tốt hơn nhiều.
“Ông nội Chi Chi ơi, mai cháu có thể mời Chi Chi đến làm khách nhà cháu không ạ?” Chi Chi ngồi trên lưng ngựa, đẹp trai ngời ngời, vừa cưỡi cô vừa quay đầu lại gọi to: “Ông nội, Nhị Phán, nhìn này!”
Vừa dứt lời, cô cưỡi lên lưng ngựa, phi nước địa, chạy vụt qua trên bãi cỏ.
Khoảnh khắc đó, ánh trời chiều như trở thành nền, tô đậm nên nhân vật chính đang cười trên lưng ngựa là Chi Chi.
Trong làn gió, chiếc đuôi ngựa dài thật dài đang vung vẩy, chiếc chuông trên cổ nó cũng vang lên âm thanh vui tai.
Lão tú tài gật gật đầu: “Ừ được.
Sáng9mai ông để bố con bé đưa con bé đến nhà cháu.” Nhị Phán vui lắm, đẩy xe lăn của ông Chi Chi đi nhanh hơn.
Lão tú tài ngồi trên xe lăn, hai tay bám chặt vào thành ghế, ôi mẹ ơi, bạn cùng bàn của cháu gái cũng khỏe không kém gì cháu gái! Buổi tối, sau về nhà nhà, Nhị Phán rất hứng khởi.
Cô vui vẻ, hoa chân múa tay kể về bạn cùng bàn của mình cho bố mẹ nghe.
“Bố không biết đâu, bạn cùng bàn của con xinh lắm.
Bổ nhìn cô ngôi sao trên bìa báo kia kìa, bạn con còn xinh hơn cô ấy nhiều.
Con không lừa bố đâu, bố hỏi mẹ xem.” Lý Đại Niên đã rất lâu rồi không nhìn thấy con gái vui vẻ như vậy.
Hình như là kể từ khi cho con gái đi học ở trường trên phố, con bé đều3rất im lặng.
Hồi học tiểu học ở dưới quê con bé còn rất hoạt bát.
Con gái lớn lên giống mình, cao ráo, cũng khá xinh xắn.
Chỉ là mấy năm nay đi đâu cũng cúi gằm mặt xuống, có hơi rụt rè.
Công việc của Lý Đại Niên càng ngày càng tốt lên.
Tuy rằng là nghề thu đồng nát, nhưng những đồ thu về cũng kiếm được kha khá tiền.
Nhìn con gái như vậy, ông cũng lo lắng lắm.
Nhưng mỗi lần hỏi con bé đều không chịu nói, ông cũng không biết phải làm sao.
Cũng bao nhiêu năm như vậy rồi, con gái bỗng nhiên vui vẻ, cả nhà cũng náo nhiệt hẳn lên.
Vương Quế Hoa cười nói: “Cô bé đấy đúng là rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn.
Hôm tôi có nhắc đến người giúp tôi bị mấy cái thùng đồ đấy.
Chính là cô bé đấy.
Mấy đứa bé khác đều đi rồi, chỉ có cô bé đấy là ở lại giúp.” Lý Đại Niên tò mò hỏi: “Không phải bà nói là có lãnh đạo nào đó giúp sao? Nhà cô bé đó làm gì thế?” “Ban đầu cả lớp con đều nói bố cậu ấy là tội phạm cải tạo.
Còn nói nhà cậu ấy dưới quê, nghèo lắm.
Kết quả là hôm nay đến nhà cậu ấy làm con giật cả mình.” Lý Nhị Phán vừa nói vừa dùng tay để diễn tả lại.
Cô dùng tay trái vẽ một vòng tròn: “Đây là trường của bọn con.
Trường của bọn con to chừng này.” Tay phải lại vẽ một vòng tròn to hơn.
Vòng tròn lớn to gần gấp đôi nửa vòng tròn nhỏ.
“Đây là nhà của Chi Chi.
Nhà của Chi Chi còn to hơn cả trường học nữa.
Ông nội cậu ấy lo cậu ấy một mình ở thành phố nên bảo bố cậu ấy mua lại cả cái công viên.” Lời của con gái khoa trương đến mức làm hai vợ chồng Lý Đại Niên líu cả lưỡi.
“À đúng rồi.
Ông nội Chi Chi làm cho cậu ấy cái giường còn to hơn cả phòng ngủ của con nữa.
Giường êm lắm, không cứng một chút nào.
Trưa nay con nằm trên đấy ngủ đấy.” Lý Nhị Phán kích động nói, mặt còn đỏ hết cả lên.
Lý Đại Niên và vợ là Vương Quế Hoa nhìn nhau, vừa vui mừng, vừa xót xa.
Mấy năm nay, hiếm có lúc nào thấy con gái vui vẻ như vậy.
Trước giờ con bé cứ luôn lủi thủi một mình.
Bọn họ đều biết, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Trước đây thành tích học tập của con gái rất tốt.
Nhưng kể từ khi học ở Tây Hồ, thành tích lại tụt xuống.
“Bố ơi, mai con gọi Chi Chi qua đây chơi nhé.
Chi Chi quý mẹ lắm.” Lý Nhị Phản mong chờ hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô mời bạn đến nhà chơi.
Lúc này, Lý Đại Niên lại có hơi do dự.
Điều kiện gia đình nhà bạn con gái tốt như thế, cô bé ấy sẽ đồng ý đến nhà bọn họ chơi sao? Nghe con gái nói vậy, nhà của bạn cùng bàn con gái đầu phải chỉ là nhà có tiền không thôi đâu.
Chắc chắn là nhà phải cực giàu.
Làm gì có phụ huynh nào mà lo con gái đi học xa liền chuyển hẳn cả nhà, lại còn mua nhà ở ngay gần trường học như vậy?
Mà đứa trẻ nhà có điều kiện thì đều rất kiêu ngạo.
Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của con gái, Lý Đại Niên không nỡ từ chối.
“Được rồi, con có thể dẫn bạn về chơi đương nhiên là tốt rồi.” “Vâng ạ.
Con đã nói với Chi Chi là bổ làm thịt kho tàu ngon lắm.
Mai chúng ta làm món thịt kho tàu nhé.” Vương Quế Hoa lại nói: “Nhà mình lâu lắm không có khách đến chơi, bừa bộn quá.
Tối nay cả nhà dọn dẹp lại một chút, đừng để bạn con cười cho.” “Vâng ạ.” Nghe thấy muốn dọn dẹp để đón Chi Chi, Lý Nhị Phán nhét một thìa cơm vào miệng nói, rồi vùi đầu vào ăn.
Sau bữa cơm, một nhà ba người thật sự bắt tay vào dọn dẹp.
Lý Đại Niên không muốn để con gái thất vọng.
Vương Quế Hoa thật sự thích cô bé kia.
Nghe con gái nói cô bé còn không có mẹ thì càng yêu thương hơn.
Lý Nhị Phán lần đầu tiên mời bạn về nhà chơi nên rất phấn khích.
Cả ba người quyết định bắt đầu dọn dẹp từ cửa ra vào.
Lý Nhị Phán cầm lấy cái chổi, Lý Đại Niên cầm xẻng, Vương Quế Hoa cầm theo khăn lau.
Trời tối rồi.
Cũng may tối nay nhà bọn họ phân loại đồng nát, ngoài sân có treo đèn nên không bị tối.
Trên đường đi, Lý Đại Niên cầm xẻng, lo lắng nói: “Mẹ nó à, thật sự phải dọn từ ngoài cửa vào à.
Chúng ta dọn dẹp xong thì cũng sáng mất rồi.” Vương Quế Hoa tay cầm khăn lau nói: “Thì ít nhất cũng phải dọn dẹp cho cái cửa nhà nó gọn gàng một chút.
Ít nhất cũng phải lau nó một chút chứ.” Lý Nhị Phán một tay cầm chổi, một tay cầm xẻng hốt rác đi phía sau.
Đi một đoạn dài vẫn không đến cửa cổng, Hai bên đường đều là những núi rác.
Cô cũng có chút hoài nghi hỏi: “Hay là chúng ta dùng chiếc xe ba bánh để đón Chi Chi từ cổng vào đi, đoạn đường này cũng khá dài.”
Màn đêm buông xuống, ánh trăng dần nhô lên cao.
Giữa những núi rác, một nhà ba người đang chăm chỉ quét dọn, xúc rác.
Bên ngoài cửa cổng, tấm bảng sắt rỉ ghi bảy chữ lớn: “Nơi thu mua đồng nát Đại Niên” bị lau cho phần sắt rỉ càng rộng hơn, nổi lên bọt nước.
Xung quanh còn quẩn mấy vòng đèn nhấp nháy rẻ tiền, nhưng lại rất ấm áp.
Bàn học của Chi Chi đối diện với cửa sổ nhìn ra bên hồ.
Hai người cùng làm bài tập, cùng đọc sách.
Mệt rồi thì có thể nghỉ ngơi, ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Lá cây xanh tươi, mặt hồ trong vắt.
Bố tớ làm món thịt kho tàu ngon lắm.” Hôm nay đã là một ngày thần kì ở nhà Chi Chi.
Nhưng Lý Nhị Phán vẫn muốn mời Chi Chi đến nhà mình.
Tuy rằng nhà của cô không giống như nhà của Chi Chi nhưng từ tận đáy lòng, cô vẫn hi vọng Chi Chi đồng ý.
“Được thôi.
Tớ cũng nhớ mẹ Tiểu Nhị rồi.
Ngựa trắng nhìn người trong phòng một lát rồi lại ve vẩy cái đuôi, rụt đầu lại, bước thong dong rời đi...
Chi Chi bắt đầu không yên một chỗ được nữa.
Nhị Phán cũng vậy.
Chiếc bút đang cầm trên tay cũng sắp bị cô cắn nát rồi.
Chi Chi3tò mò hỏi: “Chỗ này cậu không biết làm sao? Hay đói rồi?” Nhị Phán lắc đầu, cẩn thận lựa lời nói: “Chị Chi, mai đến nhà tớ chơi nhé.
Khung cảnh tuyệt đẹp.
Bên ngoài không phải là tiếng còi xe mà thay vào đó là tiếng chim hót và tiếng kêu của đàn ngựa.
Hai cô bé đang chăm chú làm bài tập thì cửa sổ đột nhiên mở ra.
Một chú ngựa trắng thò đầu vào quan sát bên trong.
Ánh mắt của nó vừa to vừa đáng yêu, lại còn long lanh ánh nước.
Nhưng Lý Nhị Phán vẫn muốn mời Chi Chi đến nhà mình.
Tuy rằng nhà của cô không giống như nhà của Chi Chi nhưng từ tận đáy lòng, cô vẫn hi vọng Chi Chi đồng ý.
“Được thôi.
Tớ cũng nhớ mẹ Tiểu Nhị rồi.
Nhưng tớ phải nói với bố và ông nội đã.” Dù sao bài tập cũng làm2sắp xong rồi.
Chi Chi kéo tay Nhị Phán đi cưỡi ngựa.
Nhị Phán không dám cưỡi nên chỉ có thể đứng xem Chi Chi cưỡi ngựa mà cười một cách ngốc nghếch.
Mái tóc của Lý Nhị Phán dài đến ngang tai, thân hình cao ráo, mắt to tròn, miệng tuy hơi rộng, nhưng tổng thể các đường nét lại rất hài hòa.
Đây cũng coi là một cô gái xinh xắn.
Chỉ có điều cô lại rất tự ti.
Đứng cạnh Nhị Phân là ông nội của Chi Chi.
Chơi cả ngày ở đây, Nhị Phán nhận ra nhà Chi Chi không có ai khác ngoài bố và ông nội.
Lúc này bố cậu ấy đang có việc phải ra ngoài, nên chỉ còn ông nội ở nhà.
Nhị Phán đẩy xe giúp ông nội, nhìn Chi Chi.
Đi đến đoạn có bậc thềm, cô giúp xoay bánh xe để tránh xóc nảy.
Lão tú tài ngạc nhiên ngoái đầu3lại nhìn.
Thật ra tự ông có thể tự đẩy xe.
Nếu đi qua đoạn có bậc thềm thì cũng chỉ xóc nảy một chút.
Nhưng lão tủ tài lại thích như vậy.
Có người giúp ông đẩy xe tốt hơn nhiều.
“Ông nội Chi Chi ơi, mai cháu có thể mời Chi Chi đến làm khách nhà cháu không ạ?” Chi Chi ngồi trên lưng ngựa, đẹp trai ngời ngời, vừa cưỡi cô vừa quay đầu lại gọi to: “Ông nội, Nhị Phán, nhìn này!”
Vừa dứt lời, cô cưỡi lên lưng ngựa, phi nước địa, chạy vụt qua trên bãi cỏ.
Khoảnh khắc đó, ánh trời chiều như trở thành nền, tô đậm nên nhân vật chính đang cười trên lưng ngựa là Chi Chi.
Trong làn gió, chiếc đuôi ngựa dài thật dài đang vung vẩy, chiếc chuông trên cổ nó cũng vang lên âm thanh vui tai.
Lão tú tài gật gật đầu: “Ừ được.
Sáng9mai ông để bố con bé đưa con bé đến nhà cháu.” Nhị Phán vui lắm, đẩy xe lăn của ông Chi Chi đi nhanh hơn.
Lão tú tài ngồi trên xe lăn, hai tay bám chặt vào thành ghế, ôi mẹ ơi, bạn cùng bàn của cháu gái cũng khỏe không kém gì cháu gái! Buổi tối, sau về nhà nhà, Nhị Phán rất hứng khởi.
Cô vui vẻ, hoa chân múa tay kể về bạn cùng bàn của mình cho bố mẹ nghe.
“Bố không biết đâu, bạn cùng bàn của con xinh lắm.
Bổ nhìn cô ngôi sao trên bìa báo kia kìa, bạn con còn xinh hơn cô ấy nhiều.
Con không lừa bố đâu, bố hỏi mẹ xem.” Lý Đại Niên đã rất lâu rồi không nhìn thấy con gái vui vẻ như vậy.
Hình như là kể từ khi cho con gái đi học ở trường trên phố, con bé đều3rất im lặng.
Hồi học tiểu học ở dưới quê con bé còn rất hoạt bát.
Con gái lớn lên giống mình, cao ráo, cũng khá xinh xắn.
Chỉ là mấy năm nay đi đâu cũng cúi gằm mặt xuống, có hơi rụt rè.
Công việc của Lý Đại Niên càng ngày càng tốt lên.
Tuy rằng là nghề thu đồng nát, nhưng những đồ thu về cũng kiếm được kha khá tiền.
Nhìn con gái như vậy, ông cũng lo lắng lắm.
Nhưng mỗi lần hỏi con bé đều không chịu nói, ông cũng không biết phải làm sao.
Cũng bao nhiêu năm như vậy rồi, con gái bỗng nhiên vui vẻ, cả nhà cũng náo nhiệt hẳn lên.
Vương Quế Hoa cười nói: “Cô bé đấy đúng là rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn.
Hôm tôi có nhắc đến người giúp tôi bị mấy cái thùng đồ đấy.
Chính là cô bé đấy.
Mấy đứa bé khác đều đi rồi, chỉ có cô bé đấy là ở lại giúp.” Lý Đại Niên tò mò hỏi: “Không phải bà nói là có lãnh đạo nào đó giúp sao? Nhà cô bé đó làm gì thế?” “Ban đầu cả lớp con đều nói bố cậu ấy là tội phạm cải tạo.
Còn nói nhà cậu ấy dưới quê, nghèo lắm.
Kết quả là hôm nay đến nhà cậu ấy làm con giật cả mình.” Lý Nhị Phán vừa nói vừa dùng tay để diễn tả lại.
Cô dùng tay trái vẽ một vòng tròn: “Đây là trường của bọn con.
Trường của bọn con to chừng này.” Tay phải lại vẽ một vòng tròn to hơn.
Vòng tròn lớn to gần gấp đôi nửa vòng tròn nhỏ.
“Đây là nhà của Chi Chi.
Nhà của Chi Chi còn to hơn cả trường học nữa.
Ông nội cậu ấy lo cậu ấy một mình ở thành phố nên bảo bố cậu ấy mua lại cả cái công viên.” Lời của con gái khoa trương đến mức làm hai vợ chồng Lý Đại Niên líu cả lưỡi.
“À đúng rồi.
Ông nội Chi Chi làm cho cậu ấy cái giường còn to hơn cả phòng ngủ của con nữa.
Giường êm lắm, không cứng một chút nào.
Trưa nay con nằm trên đấy ngủ đấy.” Lý Nhị Phán kích động nói, mặt còn đỏ hết cả lên.
Lý Đại Niên và vợ là Vương Quế Hoa nhìn nhau, vừa vui mừng, vừa xót xa.
Mấy năm nay, hiếm có lúc nào thấy con gái vui vẻ như vậy.
Trước giờ con bé cứ luôn lủi thủi một mình.
Bọn họ đều biết, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Trước đây thành tích học tập của con gái rất tốt.
Nhưng kể từ khi học ở Tây Hồ, thành tích lại tụt xuống.
“Bố ơi, mai con gọi Chi Chi qua đây chơi nhé.
Chi Chi quý mẹ lắm.” Lý Nhị Phản mong chờ hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô mời bạn đến nhà chơi.
Lúc này, Lý Đại Niên lại có hơi do dự.
Điều kiện gia đình nhà bạn con gái tốt như thế, cô bé ấy sẽ đồng ý đến nhà bọn họ chơi sao? Nghe con gái nói vậy, nhà của bạn cùng bàn con gái đầu phải chỉ là nhà có tiền không thôi đâu.
Chắc chắn là nhà phải cực giàu.
Làm gì có phụ huynh nào mà lo con gái đi học xa liền chuyển hẳn cả nhà, lại còn mua nhà ở ngay gần trường học như vậy?
Mà đứa trẻ nhà có điều kiện thì đều rất kiêu ngạo.
Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của con gái, Lý Đại Niên không nỡ từ chối.
“Được rồi, con có thể dẫn bạn về chơi đương nhiên là tốt rồi.” “Vâng ạ.
Con đã nói với Chi Chi là bổ làm thịt kho tàu ngon lắm.
Mai chúng ta làm món thịt kho tàu nhé.” Vương Quế Hoa lại nói: “Nhà mình lâu lắm không có khách đến chơi, bừa bộn quá.
Tối nay cả nhà dọn dẹp lại một chút, đừng để bạn con cười cho.” “Vâng ạ.” Nghe thấy muốn dọn dẹp để đón Chi Chi, Lý Nhị Phán nhét một thìa cơm vào miệng nói, rồi vùi đầu vào ăn.
Sau bữa cơm, một nhà ba người thật sự bắt tay vào dọn dẹp.
Lý Đại Niên không muốn để con gái thất vọng.
Vương Quế Hoa thật sự thích cô bé kia.
Nghe con gái nói cô bé còn không có mẹ thì càng yêu thương hơn.
Lý Nhị Phán lần đầu tiên mời bạn về nhà chơi nên rất phấn khích.
Cả ba người quyết định bắt đầu dọn dẹp từ cửa ra vào.
Lý Nhị Phán cầm lấy cái chổi, Lý Đại Niên cầm xẻng, Vương Quế Hoa cầm theo khăn lau.
Trời tối rồi.
Cũng may tối nay nhà bọn họ phân loại đồng nát, ngoài sân có treo đèn nên không bị tối.
Trên đường đi, Lý Đại Niên cầm xẻng, lo lắng nói: “Mẹ nó à, thật sự phải dọn từ ngoài cửa vào à.
Chúng ta dọn dẹp xong thì cũng sáng mất rồi.” Vương Quế Hoa tay cầm khăn lau nói: “Thì ít nhất cũng phải dọn dẹp cho cái cửa nhà nó gọn gàng một chút.
Ít nhất cũng phải lau nó một chút chứ.” Lý Nhị Phán một tay cầm chổi, một tay cầm xẻng hốt rác đi phía sau.
Đi một đoạn dài vẫn không đến cửa cổng, Hai bên đường đều là những núi rác.
Cô cũng có chút hoài nghi hỏi: “Hay là chúng ta dùng chiếc xe ba bánh để đón Chi Chi từ cổng vào đi, đoạn đường này cũng khá dài.”
Màn đêm buông xuống, ánh trăng dần nhô lên cao.
Giữa những núi rác, một nhà ba người đang chăm chỉ quét dọn, xúc rác.
Bên ngoài cửa cổng, tấm bảng sắt rỉ ghi bảy chữ lớn: “Nơi thu mua đồng nát Đại Niên” bị lau cho phần sắt rỉ càng rộng hơn, nổi lên bọt nước.
Xung quanh còn quẩn mấy vòng đèn nhấp nháy rẻ tiền, nhưng lại rất ấm áp.
Bình luận truyện