Hắc Thiên Kim
Chương 21: Dao
Tiểu Chi Chi đã ăn xong bữa sáng bình yên đến lạ kì.
Mà lão tú tài mới đánh nhau với Chu Mộc một trận, lại còn đập vỡ cái bình không thương tiếc. Lúc cô bé đi ra ngoài, ông liền đưa cho cô bé mười hai con dao nhỏ giống nhau y đúc ngay trước mặt Chu Mộc. Trên chuôi dao còn có hoa văn cổ3điển bóng loáng, mũi dao màu đen sắc bén, vừa có thể dùng để chơi phi dao, vừa tiện điêu khắc đồ vật.
Chu Mộc bị lão tú tài đấm cho đau mắt, nhìn thấy mười hai cái chuôi dao cổ điển kia, hai mắt lại càng thêm co giật...
Trận đánh tối hôm trước thật đã tay, không giống như trước đây đơn giản chỉ là bị bắt2nạt, lão tú tài lại càng thêm khí thế, nở nụ cười nói: “Những cái dao này là ông đặc biệt chuẩn bị cho cháu, hãy dùng thật tốt nhé, làm hư cũng không sao, ông sẽ lại đưa cho cháu cái mới.”
Nói xong lão tú tài còn liếc mắt nhìn Chu Mộc một cách khiêu khích.
“Cảm ơn ông ạ.’’ Tiểu Chi Chi vô cùng thích thú,0kề sát gương mặt già nua của lão tú tài rồi thơm một cái.
Lão tú tài nhướn mày đắc ý.
Nhìn thấy cảnh đó mà hai con mắt của Chu Mộc lại càng đau hơn. Anh ta vội vã trở về phòng, cầm theo một cái túi vải nhỏ màu xanh, nhanh chóng giúp Tiểu Chi Chi thu dao bỏ vào trong bao, sau đó đưa lại cho0cô bé rồi nói: “Bố đã may cho con cái túi này, chuyên để bỏ những chiếc dao nhỏ vào trong.”
Tiểu Chi Chi đeo thử chiếc túi nhỏ mà bố đã làm cho cô bé, đeo chéo người, vừa vặn ở eo, có thể lấy dao vô cùng thuận lợi, Tiểu Chi Chi cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô bé liền thơm bố một cái.
Tiểu Chi3Chi đeo chiếc túi mà bố đã làm, bên trong là những con dao mà ông mới tặng. Cô bé cưỡi trên lưng Nhị Hổ, mang theo cả Tiểu Hoa, vui mừng háo hức suốt trên đường đi học.
***
Trên con đường quốc lộ từ huyện Chung Sơn đi tới thị trấn Lục Phong, một chiếc xe màu đen phóng nhanh như bay, đi một cách ngang ngược tưởng như xé tan dòng người đi đường. Trên cổ tên lái xe đeo một chiếc bùa màu đỏ đã cũ, vì lái xe nhanh nên chẳng biết lá bùa ấy đã lộ ra bên ngoài áo từ lúc nào. Mùi thuốc lá trong xe rất nồng nặc, còn có cả mùi rượu quyện cùng với mùi chân thối.
“Cẩu Tam, mau đi chiếc giày kia vào đi, hôi chết bố mày rồi.” Thanh niên ngồi ghế phụ đột nhiên quay về sau rồi rống lên.
Thanh niên ấy chính là người vừa mới ở trong khách sạn Lệ Hoa bị anh Man mắng té tát, Ngô Tự Cường. Hắn là cầm đầu của đám côn đồ ở huyện Chung Sơn, mọi người thường họi hắn là anh Cường.
Bị hắn rống lên một tiếng như vậy, trong xe liền lặng như tờ. Cẩu Tam muốn phản bác lại, rằng không phải do chân hắn thối, nhưng khi nhìn thấy nét mặt anh Cường thì chỉ có thể ngoan ngoãn đi giày vào.
Đại Bồn ở cạnh Cẩu Tam cũng lẳng lặng đi giày vào, toàn bộ cửa sổ trong xe cũng đều được hạ xuống, lúc này không khí trong xe dường như đã thoáng hơn một chút. Có điều bên ngoài cát bụi mù mịt, con đường này cũng không được tốt cho lắm, thường có xe tải đi qua.
Nhổ ra một ít bụi cát, đám người này lại phải kéo cửa sổ xe lên.
Ngô Tự Cường cầm một con dao trong tay, vô thức xoay đi xoay lại, chuôi dao bị hắn ta sờ đến bóng loáng. Trên chuôi còn có một đoạn dây đỏ, xem ra là một thứ đồ cũ kĩ.
“Anh Cường, chúng ta thật sự sẽ đi bắt một đứa trẻ sao? Em nghe nói dân trong thôn hung hãn lắm, ngộ nhỡ...” Trong xe đang yên tĩnh, Cẩu Tam đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ngộ nhỡ cái quái gì, cái gì mà dân hung hãn, chỉ là tin vịt mà thôi. Nông dân ở quê thì có cái bản lĩnh gì cơ chứ, cấy mạ giỏi à? Hay là gánh phân giỏi?”
Ngô Tự Cường bị người ta mắng, trong người tức giận, vừa lúc Cẩu Tam tự dâng mình đến, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Nhưng mà, anh Cường này, tên họ Chu kia dù sao cũng từng ngồi tù, nghe nói nhà giam Tây Hải vô cùng khắc nghiệt, tên họ Chu ấy lại có vẻ rất có bản lĩnh, mới ra tù vài năm đã làm trong đội xe vận tải rồi.” Tiểu Hoàng lái xe cũng không nhịn được mà hỏi.
Bởi cái xe này là của Tiểu Hoàng nên Ngô Tự Cường cũng không muốn hung hãn với anh ta, chỉ giải thích một câu: “Tao đương nhiên là biết tên họ Chu kia không dễ gì đối phó, có điều anh Man lại càng không phải dạng vừa, huống hồ cũng chẳng phải là làm không công, trói con bé kia lại, anh Man đã hứa số tiền này rồi.”
Ngô Tự Cường đắc ý giơ bàn tay lên đưa qua lại. Lập tức người trong xe đều trở nên kích động.
“Mười nghìn tệ? Nhiều như vậy ư?”
Tất cả đều yên lặng tính toán, tính trong nhóm bốn người, coi như anh Cường sẽ được nhận năm nghìn, còn lại là phần của mọi người, mỗi người cũng được nhận tới hơn một nghìn, cũng chính là tiền công một ngày. Một hai tháng cũng chẳng thể dễ dàng mà kiếm được nhiều như thế, tất cả ngay lập tức liền trở nên hăng hái.
Cẩu Tam lại thu bầu không khí về, hỏi: “Anh Cường, sao chúng ta không để cho đám Đại Long đi cùng, nhiều người thì sẽ dễ phối hợp hơn.”
Ngay lập tức Cẩu Tam liền bị Đại Bồn ngồi bên cạnh đập bộp một phát vào gáy, hùng hổ mắng: “Đồ ngu, nhiều người thì tiền chia ra sẽ ít đi, ba người chúng ta là đủ rồi, anh Cường coi trọng mày thì mới đưa mày đi cùng.”
Cẩu Tam bị mắng đến mức cảm động.
“Theo tao thì, con bé kia vẫn còn đang ở nhà trẻ, chúng ta sẽ trực tiếp giả làm lãnh đạo vào tham quan, vào lừa con bé kia ra ngoài là được rồi, sự việc bị phát giác, thì bọn chúng sẽ đi tìm lãnh đạo.” Đại Bồn bình thường là tên mưu mô nhất, hắn vừa mở miệng nói thì đám người kia đều cảm thấy ý kiến không tồi.
“Đúng vậy, tới nhà trẻ, dù sao chúng cũng chỉ là đám nông dân ít học, nói chúng ta là lãnh đạo cấp cao, không chừng còn được mời cơm.” Tên lái xe Tiểu Hoàng cao hứng đáp.
Một đám người thường ngày làm không ít thể loại việc như thế này, trong lúc đợi xe tới thôn Bình Khẩu của thị trấn Lục Phong, biển số xe đều đã được làm giả hết.
Ngô Tự Cường khoác trên mình áo sơ mi trắng, còn đeo một cái kính gọng vàng, vuốt tóc dựng đứng, trông rất giống dáng vẻ của lãnh đạo. Có điều cây dao kia của hắn vẫn còn mang theo mình, hắn liền đem bỏ vào trong túi.
Đây chính là đồ cổ. Ngô Tự Cường từ nhỏ đã thích đi dạo trên con phố bán đồ cổ. Sau khi trưởng thành lại không có công việc đàng hoàng, tuỳ tiện sống qua ngày. Hắn cũng lén lút bán được ít đồ, sau này quen biết được anh Man rồi thì phát hiện ra giúp anh Man kiếm tiền còn giàu hơn, liền không bán mấy thứ đồ cổ này nữa. Nhưng hắn ta vẫn là người có mắt, con dao nhỏ này, có thể bán được mấy vạn liền.
Ngô Tự Cường từ lúc kiếm được con dao này thì vô cùng ưa thích, từ đó tới giờ chưa từng rời tay, đến lúc ngủ cũng phải gối dưới đầu mới yên tâm.
Đại Bồn mang theo một cái túi da màu đen, giả làm thư kí.
Tiểu Hoàng vẫn mang bộ dạng ban đầu, làm tài xế.
Cẩu Tam bị mắng cũng không chịu tháo cái dây chuyền vàng giả trên cổ xuống, cũng mặc áo sơ mi, kẹp một cái túi đen. Trong túi còn nhét linh tinh đủ thứ đồ.
Một nhóm bốn người, nghênh ngang đi tới thôn Bình Khẩu.
Trưởng thôn Vương Đại Phú ra tiếp đón lãnh đạo liền bị đứng hình. Ban nãy hắn ta nghe nói là người của Cục Điện lực được chỉ đạo tới tham quan, hắn ta không nghi ngờ một chút nào, nhiệt tình tới nghênh đón.
Nhưng thấy đoàn người này muốn tham quan nhà trẻ, Vương Đại Phú cảm thấy kì lạ. Còn nhớ rằng lần trước vị lãnh đạo của Bộ Giáo dục nói muốn tham quan nhà trẻ, nhưng lại chạy còn nhanh hơn cả chó trong thôn, hắn ta tử tế khuyên nhủ: “Thưa lãnh đạo, nhà trẻ này thật sự không có gì để tham quan cả, tổng cộng cũng chỉ có bảy, tám học sinh.”
Lại không ngờ tới, hắn ta có tâm như vậy, vị lãnh đạo Cục Điện lực này lại không hề để ý. Thư kí của trưởng khoa Ngô đang đứng bên cạnh lúc này liền mở miệng đáp: “Bảy, tám học sinh thì cũng là học sinh, không thể vì thế mà lơ là vấn đề an toàn khi sử dụng điện được, có tin chúng tôi sẽ cắt điện của thôn các người hay không.”
Vương Đại Phú không dưng lại bị dạy dỗ như thế, vẻ mặt ngượng ngùng, chỉ là hắn ta tiếp đón cũng nhiều lãnh đạo rồi, nếu như ban đầu bị mắng một câu thì liền lo lắng sợ hãi cả tháng, giờ thì quen rồi, trong lòng còn oán thầm: “Còn không phải do đã để ý tới mỏ than của thôn ta hay sao, làm bộ bảy hay tám cái gì nữa!”
“Trưởng thôn cứ đi làm việc của mình trước đi. Chúng tôi sẽ đi xem tình hình sử dụng điện trước.” Trưởng khoa Ngô kia đáp.
Vương Đại Phú thấy vị trưởng khoa họ Ngô kia không muốn mình đi cùng thì cũng không muốn tiếp đón, vậy đi mà xem tình hình dùng điện đi...
Nhóm người của Ngô Tự Cường đi theo vị trí nhà trẻ đã được chỉ từ trước.
…
Hôm qua tên béo Vương Tam Bình nói muốn mang dao bổ củi tới, Vương Thúy Thúy cũng kêu người mang con dao lại, tên nhóc mới sớm ra đã đến trường học để khoe rồi.
Lý Hướng Tiến cũng đem theo cái liềm gặt lúa trong nhà, Vương Mỹ Châu có bố là người chuyên giết thịt cũng mang theo con dao giết lợn. Lý Tiểu Sơn cầm theo cả mã tấu ở trong nhà đi.
Buổi sáng Lý Hồ dậy muộn không tìm thấy dao trong nhà đâu, tiện tay cầm theo cái búa, xấu hổ đứng trong phòng học.
Vương Tiểu Xuân cũng cảm thấy xấu hổ, cậu bé không mang dao mà cầm theo cây côn nhọn dùng để gọt vỏ cây của nhà mình.
Hôm nay bọn trẻ đã được quy định rồi, mỗi người đem dao từ nhà tới nhà trẻ. Phụ huynh còn tưởng nhà trẻ có tiết lao động rất quan trọng, nên cũng chẳng để ý.
Lý Hữu Mai sáng hôm ấy cảm thấy bụng dạ không được thoải mái, liền dặn cả lớp không được đi lung tung, sau đó cùng mẹ chồng đi khám bác sĩ.
Nhà trẻ lại trở thành thiên đường của đám trẻ con.
Tiểu Chi Chi lấy quà mình mới được tặng ra, một đám trẻ ngưỡng mộ vây xung quanh để xem.
“Chi Chi, dao của chị thật là đẹp, nhưng dao của em còn to hơn, có thể dùng để bổ củi.” Vương Tam Bình nhìn chằm chằm vào mười hai con dao của Tiểu Chi Chi một cách thèm muốn, lại có chút không phục nói.
“Con dao thái rau của tớ cũng có thể.” Vương Thúy Thúy là kẻ phụ họa cho Vương Tam Bình, cũng nói hùa theo.
“Cái liềm của tớ cũng có thể gặt được lúa.” Lý Hướng Tiến giơ cái liềm của mình lên, nhìn bề mặt loang lổ rỉ sét của nó, chán nản đáp.
Bọn trẻ không quan tâm tới lời của cô giáo, nói một hồi liền cầm dao khua chân múa tay. Phòng học lóe lên ánh dao làm cho Nhị Hổ và Tiểu Hoa đang nằm ngoan ngoãn trong góc cũng phải tránh đi để khỏi bị thương.
Ngụy trang thành lãnh đạo của Cục Điện lực, Ngô Tự Cường cùng đồng bọn rất nhanh đã đi đến nhà trẻ.
Không ngờ trên đường đi lại chẳng có ai cản đường, thật sự quá dễ dàng. Cẩu Tam cười nói: “Anh Cường, thế mà có người nói dân ở thôn Bình Khẩu hung hãn lắm, nhìn thấy chúng ta liền ngoan ngoãn nhường đường. Chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, lát nữa hãy xem em đây, một mình em vào bắt con bé kia rồi sẽ ra.”
Mà lão tú tài mới đánh nhau với Chu Mộc một trận, lại còn đập vỡ cái bình không thương tiếc. Lúc cô bé đi ra ngoài, ông liền đưa cho cô bé mười hai con dao nhỏ giống nhau y đúc ngay trước mặt Chu Mộc. Trên chuôi dao còn có hoa văn cổ3điển bóng loáng, mũi dao màu đen sắc bén, vừa có thể dùng để chơi phi dao, vừa tiện điêu khắc đồ vật.
Chu Mộc bị lão tú tài đấm cho đau mắt, nhìn thấy mười hai cái chuôi dao cổ điển kia, hai mắt lại càng thêm co giật...
Trận đánh tối hôm trước thật đã tay, không giống như trước đây đơn giản chỉ là bị bắt2nạt, lão tú tài lại càng thêm khí thế, nở nụ cười nói: “Những cái dao này là ông đặc biệt chuẩn bị cho cháu, hãy dùng thật tốt nhé, làm hư cũng không sao, ông sẽ lại đưa cho cháu cái mới.”
Nói xong lão tú tài còn liếc mắt nhìn Chu Mộc một cách khiêu khích.
“Cảm ơn ông ạ.’’ Tiểu Chi Chi vô cùng thích thú,0kề sát gương mặt già nua của lão tú tài rồi thơm một cái.
Lão tú tài nhướn mày đắc ý.
Nhìn thấy cảnh đó mà hai con mắt của Chu Mộc lại càng đau hơn. Anh ta vội vã trở về phòng, cầm theo một cái túi vải nhỏ màu xanh, nhanh chóng giúp Tiểu Chi Chi thu dao bỏ vào trong bao, sau đó đưa lại cho0cô bé rồi nói: “Bố đã may cho con cái túi này, chuyên để bỏ những chiếc dao nhỏ vào trong.”
Tiểu Chi Chi đeo thử chiếc túi nhỏ mà bố đã làm cho cô bé, đeo chéo người, vừa vặn ở eo, có thể lấy dao vô cùng thuận lợi, Tiểu Chi Chi cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô bé liền thơm bố một cái.
Tiểu Chi3Chi đeo chiếc túi mà bố đã làm, bên trong là những con dao mà ông mới tặng. Cô bé cưỡi trên lưng Nhị Hổ, mang theo cả Tiểu Hoa, vui mừng háo hức suốt trên đường đi học.
***
Trên con đường quốc lộ từ huyện Chung Sơn đi tới thị trấn Lục Phong, một chiếc xe màu đen phóng nhanh như bay, đi một cách ngang ngược tưởng như xé tan dòng người đi đường. Trên cổ tên lái xe đeo một chiếc bùa màu đỏ đã cũ, vì lái xe nhanh nên chẳng biết lá bùa ấy đã lộ ra bên ngoài áo từ lúc nào. Mùi thuốc lá trong xe rất nồng nặc, còn có cả mùi rượu quyện cùng với mùi chân thối.
“Cẩu Tam, mau đi chiếc giày kia vào đi, hôi chết bố mày rồi.” Thanh niên ngồi ghế phụ đột nhiên quay về sau rồi rống lên.
Thanh niên ấy chính là người vừa mới ở trong khách sạn Lệ Hoa bị anh Man mắng té tát, Ngô Tự Cường. Hắn là cầm đầu của đám côn đồ ở huyện Chung Sơn, mọi người thường họi hắn là anh Cường.
Bị hắn rống lên một tiếng như vậy, trong xe liền lặng như tờ. Cẩu Tam muốn phản bác lại, rằng không phải do chân hắn thối, nhưng khi nhìn thấy nét mặt anh Cường thì chỉ có thể ngoan ngoãn đi giày vào.
Đại Bồn ở cạnh Cẩu Tam cũng lẳng lặng đi giày vào, toàn bộ cửa sổ trong xe cũng đều được hạ xuống, lúc này không khí trong xe dường như đã thoáng hơn một chút. Có điều bên ngoài cát bụi mù mịt, con đường này cũng không được tốt cho lắm, thường có xe tải đi qua.
Nhổ ra một ít bụi cát, đám người này lại phải kéo cửa sổ xe lên.
Ngô Tự Cường cầm một con dao trong tay, vô thức xoay đi xoay lại, chuôi dao bị hắn ta sờ đến bóng loáng. Trên chuôi còn có một đoạn dây đỏ, xem ra là một thứ đồ cũ kĩ.
“Anh Cường, chúng ta thật sự sẽ đi bắt một đứa trẻ sao? Em nghe nói dân trong thôn hung hãn lắm, ngộ nhỡ...” Trong xe đang yên tĩnh, Cẩu Tam đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ngộ nhỡ cái quái gì, cái gì mà dân hung hãn, chỉ là tin vịt mà thôi. Nông dân ở quê thì có cái bản lĩnh gì cơ chứ, cấy mạ giỏi à? Hay là gánh phân giỏi?”
Ngô Tự Cường bị người ta mắng, trong người tức giận, vừa lúc Cẩu Tam tự dâng mình đến, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Nhưng mà, anh Cường này, tên họ Chu kia dù sao cũng từng ngồi tù, nghe nói nhà giam Tây Hải vô cùng khắc nghiệt, tên họ Chu ấy lại có vẻ rất có bản lĩnh, mới ra tù vài năm đã làm trong đội xe vận tải rồi.” Tiểu Hoàng lái xe cũng không nhịn được mà hỏi.
Bởi cái xe này là của Tiểu Hoàng nên Ngô Tự Cường cũng không muốn hung hãn với anh ta, chỉ giải thích một câu: “Tao đương nhiên là biết tên họ Chu kia không dễ gì đối phó, có điều anh Man lại càng không phải dạng vừa, huống hồ cũng chẳng phải là làm không công, trói con bé kia lại, anh Man đã hứa số tiền này rồi.”
Ngô Tự Cường đắc ý giơ bàn tay lên đưa qua lại. Lập tức người trong xe đều trở nên kích động.
“Mười nghìn tệ? Nhiều như vậy ư?”
Tất cả đều yên lặng tính toán, tính trong nhóm bốn người, coi như anh Cường sẽ được nhận năm nghìn, còn lại là phần của mọi người, mỗi người cũng được nhận tới hơn một nghìn, cũng chính là tiền công một ngày. Một hai tháng cũng chẳng thể dễ dàng mà kiếm được nhiều như thế, tất cả ngay lập tức liền trở nên hăng hái.
Cẩu Tam lại thu bầu không khí về, hỏi: “Anh Cường, sao chúng ta không để cho đám Đại Long đi cùng, nhiều người thì sẽ dễ phối hợp hơn.”
Ngay lập tức Cẩu Tam liền bị Đại Bồn ngồi bên cạnh đập bộp một phát vào gáy, hùng hổ mắng: “Đồ ngu, nhiều người thì tiền chia ra sẽ ít đi, ba người chúng ta là đủ rồi, anh Cường coi trọng mày thì mới đưa mày đi cùng.”
Cẩu Tam bị mắng đến mức cảm động.
“Theo tao thì, con bé kia vẫn còn đang ở nhà trẻ, chúng ta sẽ trực tiếp giả làm lãnh đạo vào tham quan, vào lừa con bé kia ra ngoài là được rồi, sự việc bị phát giác, thì bọn chúng sẽ đi tìm lãnh đạo.” Đại Bồn bình thường là tên mưu mô nhất, hắn vừa mở miệng nói thì đám người kia đều cảm thấy ý kiến không tồi.
“Đúng vậy, tới nhà trẻ, dù sao chúng cũng chỉ là đám nông dân ít học, nói chúng ta là lãnh đạo cấp cao, không chừng còn được mời cơm.” Tên lái xe Tiểu Hoàng cao hứng đáp.
Một đám người thường ngày làm không ít thể loại việc như thế này, trong lúc đợi xe tới thôn Bình Khẩu của thị trấn Lục Phong, biển số xe đều đã được làm giả hết.
Ngô Tự Cường khoác trên mình áo sơ mi trắng, còn đeo một cái kính gọng vàng, vuốt tóc dựng đứng, trông rất giống dáng vẻ của lãnh đạo. Có điều cây dao kia của hắn vẫn còn mang theo mình, hắn liền đem bỏ vào trong túi.
Đây chính là đồ cổ. Ngô Tự Cường từ nhỏ đã thích đi dạo trên con phố bán đồ cổ. Sau khi trưởng thành lại không có công việc đàng hoàng, tuỳ tiện sống qua ngày. Hắn cũng lén lút bán được ít đồ, sau này quen biết được anh Man rồi thì phát hiện ra giúp anh Man kiếm tiền còn giàu hơn, liền không bán mấy thứ đồ cổ này nữa. Nhưng hắn ta vẫn là người có mắt, con dao nhỏ này, có thể bán được mấy vạn liền.
Ngô Tự Cường từ lúc kiếm được con dao này thì vô cùng ưa thích, từ đó tới giờ chưa từng rời tay, đến lúc ngủ cũng phải gối dưới đầu mới yên tâm.
Đại Bồn mang theo một cái túi da màu đen, giả làm thư kí.
Tiểu Hoàng vẫn mang bộ dạng ban đầu, làm tài xế.
Cẩu Tam bị mắng cũng không chịu tháo cái dây chuyền vàng giả trên cổ xuống, cũng mặc áo sơ mi, kẹp một cái túi đen. Trong túi còn nhét linh tinh đủ thứ đồ.
Một nhóm bốn người, nghênh ngang đi tới thôn Bình Khẩu.
Trưởng thôn Vương Đại Phú ra tiếp đón lãnh đạo liền bị đứng hình. Ban nãy hắn ta nghe nói là người của Cục Điện lực được chỉ đạo tới tham quan, hắn ta không nghi ngờ một chút nào, nhiệt tình tới nghênh đón.
Nhưng thấy đoàn người này muốn tham quan nhà trẻ, Vương Đại Phú cảm thấy kì lạ. Còn nhớ rằng lần trước vị lãnh đạo của Bộ Giáo dục nói muốn tham quan nhà trẻ, nhưng lại chạy còn nhanh hơn cả chó trong thôn, hắn ta tử tế khuyên nhủ: “Thưa lãnh đạo, nhà trẻ này thật sự không có gì để tham quan cả, tổng cộng cũng chỉ có bảy, tám học sinh.”
Lại không ngờ tới, hắn ta có tâm như vậy, vị lãnh đạo Cục Điện lực này lại không hề để ý. Thư kí của trưởng khoa Ngô đang đứng bên cạnh lúc này liền mở miệng đáp: “Bảy, tám học sinh thì cũng là học sinh, không thể vì thế mà lơ là vấn đề an toàn khi sử dụng điện được, có tin chúng tôi sẽ cắt điện của thôn các người hay không.”
Vương Đại Phú không dưng lại bị dạy dỗ như thế, vẻ mặt ngượng ngùng, chỉ là hắn ta tiếp đón cũng nhiều lãnh đạo rồi, nếu như ban đầu bị mắng một câu thì liền lo lắng sợ hãi cả tháng, giờ thì quen rồi, trong lòng còn oán thầm: “Còn không phải do đã để ý tới mỏ than của thôn ta hay sao, làm bộ bảy hay tám cái gì nữa!”
“Trưởng thôn cứ đi làm việc của mình trước đi. Chúng tôi sẽ đi xem tình hình sử dụng điện trước.” Trưởng khoa Ngô kia đáp.
Vương Đại Phú thấy vị trưởng khoa họ Ngô kia không muốn mình đi cùng thì cũng không muốn tiếp đón, vậy đi mà xem tình hình dùng điện đi...
Nhóm người của Ngô Tự Cường đi theo vị trí nhà trẻ đã được chỉ từ trước.
…
Hôm qua tên béo Vương Tam Bình nói muốn mang dao bổ củi tới, Vương Thúy Thúy cũng kêu người mang con dao lại, tên nhóc mới sớm ra đã đến trường học để khoe rồi.
Lý Hướng Tiến cũng đem theo cái liềm gặt lúa trong nhà, Vương Mỹ Châu có bố là người chuyên giết thịt cũng mang theo con dao giết lợn. Lý Tiểu Sơn cầm theo cả mã tấu ở trong nhà đi.
Buổi sáng Lý Hồ dậy muộn không tìm thấy dao trong nhà đâu, tiện tay cầm theo cái búa, xấu hổ đứng trong phòng học.
Vương Tiểu Xuân cũng cảm thấy xấu hổ, cậu bé không mang dao mà cầm theo cây côn nhọn dùng để gọt vỏ cây của nhà mình.
Hôm nay bọn trẻ đã được quy định rồi, mỗi người đem dao từ nhà tới nhà trẻ. Phụ huynh còn tưởng nhà trẻ có tiết lao động rất quan trọng, nên cũng chẳng để ý.
Lý Hữu Mai sáng hôm ấy cảm thấy bụng dạ không được thoải mái, liền dặn cả lớp không được đi lung tung, sau đó cùng mẹ chồng đi khám bác sĩ.
Nhà trẻ lại trở thành thiên đường của đám trẻ con.
Tiểu Chi Chi lấy quà mình mới được tặng ra, một đám trẻ ngưỡng mộ vây xung quanh để xem.
“Chi Chi, dao của chị thật là đẹp, nhưng dao của em còn to hơn, có thể dùng để bổ củi.” Vương Tam Bình nhìn chằm chằm vào mười hai con dao của Tiểu Chi Chi một cách thèm muốn, lại có chút không phục nói.
“Con dao thái rau của tớ cũng có thể.” Vương Thúy Thúy là kẻ phụ họa cho Vương Tam Bình, cũng nói hùa theo.
“Cái liềm của tớ cũng có thể gặt được lúa.” Lý Hướng Tiến giơ cái liềm của mình lên, nhìn bề mặt loang lổ rỉ sét của nó, chán nản đáp.
Bọn trẻ không quan tâm tới lời của cô giáo, nói một hồi liền cầm dao khua chân múa tay. Phòng học lóe lên ánh dao làm cho Nhị Hổ và Tiểu Hoa đang nằm ngoan ngoãn trong góc cũng phải tránh đi để khỏi bị thương.
Ngụy trang thành lãnh đạo của Cục Điện lực, Ngô Tự Cường cùng đồng bọn rất nhanh đã đi đến nhà trẻ.
Không ngờ trên đường đi lại chẳng có ai cản đường, thật sự quá dễ dàng. Cẩu Tam cười nói: “Anh Cường, thế mà có người nói dân ở thôn Bình Khẩu hung hãn lắm, nhìn thấy chúng ta liền ngoan ngoãn nhường đường. Chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, lát nữa hãy xem em đây, một mình em vào bắt con bé kia rồi sẽ ra.”
Bình luận truyện