Hắc Thiên Kim
Chương 47: Hiện trường sự cố
Cảnh tượng một cô bé đi chân trần lấm lem bùn đất, kết thúc rồi.
Còn muốn nhìn lại, nhưng do Tiểu Chi Chi bị vợ của Đại Ngưu bế đi nên không nhìn lại được nữa.
“Bên ngoài đều là người xấu, tuyệt đối đừng để bị lừa.” Vợ của Đại Ngưu nhìn thấy những kẻ ngoại lai cứ thế mà tiến tới phía trước đám trẻ con, vội vàng xông tới.
Phóng viên Tiểu Trịnh còn muốn phỏng vấn nhưng chỉ có thể nhìn3thấy bóng lưng của một thím cánh tay rộng, eo to, còn thấy trên tay ôm một đứa bé, tay còn lại xách theo một tên nhóc mập cùng những cái đánh bôm bốp vang vọng.
Phần sau của cảnh tượng hung tàn này, người quay phim không dám quay tiếp, rồi tiếp tục quay phần trên của mỏ than bị sụt lún, chờ tin tức trực tiếp.
Trước mắt nghe nói đội cứu viện chuyên nghiệp của tỉnh cũng đang bị kẹt trên đường,2không đi được, bên này đội thợ mỏ mỏ than Bình Khẩu chỉ có thể tự nghĩ cách cứu trợ.
Đội cứu viện vẫn chưa tới, nhưng lãnh đạo địa phương cũng đã đến hết rồi.
Huyện trưởng huyện Chung Sơn - Từ Đức Bình chạy đến đây đầu tiên. Ông ta vốn đang ngồi ở nhà ăn lẩu, khó khăn lắm cuối tuần mới có chút thời gian, vừa hay mẹ vợ lại tới, ông ta còn đang rửa thịt, kết quả thì mẹ0nó, tin tức truyền tới, cái thôn ông ta quản lý xảy ra sự cố mỏ than rồi.
Còn chưa kịp ăn một miếng thịt ba chỉ mình rửa thì đã phải đến. Thực sự là khi chạy tới, ông ta còn không kịp đi tất, chỉ xỏ đôi giày da rồi chạy ra khỏi nhà.
Thư ký huyện ủy thì vừa đi họp trên tỉnh, Từ Đức Bình cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ phải chịu cái tội danh này rồi.
Đặc biệt là0lúc này, nhìn thấy phóng viên tác nghiệp ồn ào, da đầu ông ta ngứa ran, quả thật khóc không ra nước mắt. Đây còn là biết nơi này xảy ra sự cố, không biết có khi còn tưởng là địa điểm du lịch mới được khai thác.
Tóc tai của ông ta dường như bị nhiễm khói hơi của nồi lẩu mà trở nên bóng nhẫy. Thế nhưng vào lúc này, ông ta làm gì quan tâm kiểu tóc của mình như thế3nào, nếu như thật sự xảy ra chuyện mấy chục người bỏ mạng vì tai nạn mỏ than, vậy thì cái chức huyện trưởng của ông ta…, ông ta làm ăn không đến nơi đến chốn… Ông ta vội mở miệng hỏi:
“Bây giờ tình hình dưới đó như thế nào? Gọi cứu viện chưa? Dưới hầm hiện tại có bao nhiêu người?”
Tới tiếp đón huyện trưởng Từ là trưởng thôn Vương Đại Phú và sở trưởng được thị trấn Lục Phong cử đến - Lưu Văn Hùng.
“Đội cứu hộ chuyên dụng của tỉnh đang trên đường tới. Hiện tại công nhân mỏ của mỏ than Bình Khẩu đang nghĩ cách xuống hầm, trước mắt chưa có dấu hiện sạt lún lần hai.” Sở trưởng Lưu nhanh chóng trả lời.
“Người phụ trách mỏ than Bình Khẩu đâu?”
Trưởng thôn Vương Đại Phú run rẩy đáp lại: “Khi sự cố xảy ra, tổng giám đốc của mỏ than cũng đang ở dưới hầm, bây giờ ở bên ngoài là do phó tổng triển khai cứu trợ.”
Huyện trưởng Từ trước mắt có chút ấn tượng với tên béo này, vì trong thôn hắn ta có mỏ than, vào huyện mở cuộc họp, nhưng nghe được lời hắn ta nói, ông ta vẫn có chút kinh ngạc:
“Vậy là tổng giám đốc mỏ than Bình Khẩu cũng dưới hầm?”
Vương Đại Phú gật đầu kiên định.
Huyện trưởng Từ trên đường tới đây xem qua tư liệu của mỏ than Bình Khẩu, mỏ than là do người trong thôn góp vốn xây dựng lên, người tổng phụ trách cũng là người trong thôn, có điều trước kia từng ngồi tù nhưng trong nhà giam có biểu hiện tích cực nên được thả ra sớm.
Huyện trưởng Từ vô cùng nóng giận, chuyện xảy ra rồi, mà không có ai để trút giận, nhưng chuyện đã tới nước này chỉ có thể tìm cách giải quyết. Ông ta đứng trước mặt tên béo có chút ngu ngơ kia hét: “Cậu đừng có đứng đây mà chào hỏi tôi nữa, đi tìm bản đồ của khu mỏ này đưa tôi.”
Đợi đến lúc Vương Đại Phú đem bản đồ tới, nhìn thấy bản đồ chi chít các đường cao thấp đan xen, huyện trưởng Từ chỉ muốn khóc, mẹ nó, chỉ là cái mỏ than nông thôn nhỏ mà sao phải có cái bản đồ phức tạp thế này, định chơi trốn tìm à?
Hơn nữa bản đồ này là vẽ tay bằng bút lông à? Mấy ghi chú kia là dùng chữ Sấu Kim Thể*? Ban tuyên truyền mỏ than Bình Khẩu dưới góc phải là cái quái gì?
* Một thể chữ thư pháp.
Huyện trưởng Từ kinh ngạc, ngày thường vốn có chút hứng thú với cổ văn, nhưng giờ phút này chẳng để ý tới những điểm này, một mặt nghiêm túc hỏi:
“Trước mắt nơi xảy ra sự cố ở đoạn nào?”
Vương Đại Phú muốn dùng ngón tay để chỉ chỗ nhưng ngón tay thô to, chỉ vào bản đồ liền che hết một loạt đường hầm. Không biết có phải là do quá gấp gáp, hắn ta nhìn thấy túi áo trước ngực của huyện trưởng có kẹp một cái bút máy liền vươn tay rút ra, sau đó cúi đầu vẽ mấy vòng trên bản đồ hầm mỏ.
Vương Đại Phú khoanh vòng tròn lớn ở góc tây bắc của bản đồ chằng chịt, vẻ mặt thành thục: “Ngay ở dưới này.”
Huyện trưởng Từ ngực phập phồng nhìn xuống mấy vòng tròn lớn được khoanh, trên dưới đan xen mấy cái hầm đạo, khuôn mặt đỏ lên, một lúc lâu mới phun ra một câu: “Đưa bút cho tôi.”
Còn muốn nhìn lại, nhưng do Tiểu Chi Chi bị vợ của Đại Ngưu bế đi nên không nhìn lại được nữa.
“Bên ngoài đều là người xấu, tuyệt đối đừng để bị lừa.” Vợ của Đại Ngưu nhìn thấy những kẻ ngoại lai cứ thế mà tiến tới phía trước đám trẻ con, vội vàng xông tới.
Phóng viên Tiểu Trịnh còn muốn phỏng vấn nhưng chỉ có thể nhìn3thấy bóng lưng của một thím cánh tay rộng, eo to, còn thấy trên tay ôm một đứa bé, tay còn lại xách theo một tên nhóc mập cùng những cái đánh bôm bốp vang vọng.
Phần sau của cảnh tượng hung tàn này, người quay phim không dám quay tiếp, rồi tiếp tục quay phần trên của mỏ than bị sụt lún, chờ tin tức trực tiếp.
Trước mắt nghe nói đội cứu viện chuyên nghiệp của tỉnh cũng đang bị kẹt trên đường,2không đi được, bên này đội thợ mỏ mỏ than Bình Khẩu chỉ có thể tự nghĩ cách cứu trợ.
Đội cứu viện vẫn chưa tới, nhưng lãnh đạo địa phương cũng đã đến hết rồi.
Huyện trưởng huyện Chung Sơn - Từ Đức Bình chạy đến đây đầu tiên. Ông ta vốn đang ngồi ở nhà ăn lẩu, khó khăn lắm cuối tuần mới có chút thời gian, vừa hay mẹ vợ lại tới, ông ta còn đang rửa thịt, kết quả thì mẹ0nó, tin tức truyền tới, cái thôn ông ta quản lý xảy ra sự cố mỏ than rồi.
Còn chưa kịp ăn một miếng thịt ba chỉ mình rửa thì đã phải đến. Thực sự là khi chạy tới, ông ta còn không kịp đi tất, chỉ xỏ đôi giày da rồi chạy ra khỏi nhà.
Thư ký huyện ủy thì vừa đi họp trên tỉnh, Từ Đức Bình cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ phải chịu cái tội danh này rồi.
Đặc biệt là0lúc này, nhìn thấy phóng viên tác nghiệp ồn ào, da đầu ông ta ngứa ran, quả thật khóc không ra nước mắt. Đây còn là biết nơi này xảy ra sự cố, không biết có khi còn tưởng là địa điểm du lịch mới được khai thác.
Tóc tai của ông ta dường như bị nhiễm khói hơi của nồi lẩu mà trở nên bóng nhẫy. Thế nhưng vào lúc này, ông ta làm gì quan tâm kiểu tóc của mình như thế3nào, nếu như thật sự xảy ra chuyện mấy chục người bỏ mạng vì tai nạn mỏ than, vậy thì cái chức huyện trưởng của ông ta…, ông ta làm ăn không đến nơi đến chốn… Ông ta vội mở miệng hỏi:
“Bây giờ tình hình dưới đó như thế nào? Gọi cứu viện chưa? Dưới hầm hiện tại có bao nhiêu người?”
Tới tiếp đón huyện trưởng Từ là trưởng thôn Vương Đại Phú và sở trưởng được thị trấn Lục Phong cử đến - Lưu Văn Hùng.
“Đội cứu hộ chuyên dụng của tỉnh đang trên đường tới. Hiện tại công nhân mỏ của mỏ than Bình Khẩu đang nghĩ cách xuống hầm, trước mắt chưa có dấu hiện sạt lún lần hai.” Sở trưởng Lưu nhanh chóng trả lời.
“Người phụ trách mỏ than Bình Khẩu đâu?”
Trưởng thôn Vương Đại Phú run rẩy đáp lại: “Khi sự cố xảy ra, tổng giám đốc của mỏ than cũng đang ở dưới hầm, bây giờ ở bên ngoài là do phó tổng triển khai cứu trợ.”
Huyện trưởng Từ trước mắt có chút ấn tượng với tên béo này, vì trong thôn hắn ta có mỏ than, vào huyện mở cuộc họp, nhưng nghe được lời hắn ta nói, ông ta vẫn có chút kinh ngạc:
“Vậy là tổng giám đốc mỏ than Bình Khẩu cũng dưới hầm?”
Vương Đại Phú gật đầu kiên định.
Huyện trưởng Từ trên đường tới đây xem qua tư liệu của mỏ than Bình Khẩu, mỏ than là do người trong thôn góp vốn xây dựng lên, người tổng phụ trách cũng là người trong thôn, có điều trước kia từng ngồi tù nhưng trong nhà giam có biểu hiện tích cực nên được thả ra sớm.
Huyện trưởng Từ vô cùng nóng giận, chuyện xảy ra rồi, mà không có ai để trút giận, nhưng chuyện đã tới nước này chỉ có thể tìm cách giải quyết. Ông ta đứng trước mặt tên béo có chút ngu ngơ kia hét: “Cậu đừng có đứng đây mà chào hỏi tôi nữa, đi tìm bản đồ của khu mỏ này đưa tôi.”
Đợi đến lúc Vương Đại Phú đem bản đồ tới, nhìn thấy bản đồ chi chít các đường cao thấp đan xen, huyện trưởng Từ chỉ muốn khóc, mẹ nó, chỉ là cái mỏ than nông thôn nhỏ mà sao phải có cái bản đồ phức tạp thế này, định chơi trốn tìm à?
Hơn nữa bản đồ này là vẽ tay bằng bút lông à? Mấy ghi chú kia là dùng chữ Sấu Kim Thể*? Ban tuyên truyền mỏ than Bình Khẩu dưới góc phải là cái quái gì?
* Một thể chữ thư pháp.
Huyện trưởng Từ kinh ngạc, ngày thường vốn có chút hứng thú với cổ văn, nhưng giờ phút này chẳng để ý tới những điểm này, một mặt nghiêm túc hỏi:
“Trước mắt nơi xảy ra sự cố ở đoạn nào?”
Vương Đại Phú muốn dùng ngón tay để chỉ chỗ nhưng ngón tay thô to, chỉ vào bản đồ liền che hết một loạt đường hầm. Không biết có phải là do quá gấp gáp, hắn ta nhìn thấy túi áo trước ngực của huyện trưởng có kẹp một cái bút máy liền vươn tay rút ra, sau đó cúi đầu vẽ mấy vòng trên bản đồ hầm mỏ.
Vương Đại Phú khoanh vòng tròn lớn ở góc tây bắc của bản đồ chằng chịt, vẻ mặt thành thục: “Ngay ở dưới này.”
Huyện trưởng Từ ngực phập phồng nhìn xuống mấy vòng tròn lớn được khoanh, trên dưới đan xen mấy cái hầm đạo, khuôn mặt đỏ lên, một lúc lâu mới phun ra một câu: “Đưa bút cho tôi.”
Bình luận truyện