Hắc Thiên Kim
Chương 54: Thư hồi đáp
Tiền để mua chỗ đồ dùng học tập chỉ là số tiền nhỏ nhặt đối với hội phụ huynh năm nhất lớp một trường tiểu học Lam Tinh.
Mà viết thư là một bài tập, dần dần mọi người cũng quên đi.
Vậy mà, ngày hôm nay,3giáo viên nhận được một sấp thư từ người bảo vệ trường.
Mọi người ấy thế mà có thư trả lời.
Các bạn học sinh của trường tiểu học Lam Tinh vốn từ trước đến nay không có khái niệm về tiền bạc, nhìn thấy phong thư2bằng da bò, xé phong thư ra, bên trong là giấy được xé từ vở bài tập? Còn nhìn thấy những chữ khó coi xiêu xiêu vẹo vẹo, dường như có cảm giác không mấy khác biệt.
Lục Tiểu Mãn cảm thấy cũng rất thú vị,0cô bé mở thư ra đọc.
Chữ không quá khó đọc, nhưng cũng không đẹp, nơi ghi tên người nhận lại là mỏ than Bình Khẩu?
Đây là nơi gửi giấy?
“Chào bạn Tiểu Mãn, mình và bạn cùng bàn đều nhận được thư của cậu rồi, thôn0các bạn đều là họ Lục à, chữ bạn rất đẹp, mặc dù không đẹp bằng bạn ngồi cùng bàn mình nhưng ngoài bạn ý ra thì cậu là người mình thấy chữ đẹp nhất. Đúng rồi, mình còn muốn nói với cậu, điều kiện3sống của chúng mình không khổ, thôn chúng mình là thôn giàu nhất khu vực xung quanh, bố mình cũng chuẩn bị mua xe rồi, sau này cậu có thể về chỗ mình chơi, nơi này rất thú vị. Cuối cùng, cũng chúc bạn học tập tiến bộ, sức khỏe dồi dào. Lý Hướng Tiến.”
Lục Tiểu Mãn vốn chỉ đọc cho vui, nhưng đọc xong hết sức buồn bực… chỉ cảm thấy bản thân viết thư cho một người bị điên, một đứa lỗ mãng, mẹ của cô bé còn đặc biệt cho cô bé theo học thư pháp đại sư Cung Chí Thành, sao có thể không bằng một con nhóc dưới quê chứ?
Còn mua xe thì có gì ghê gớm, tài xế nhà cô bé còn có xe, trong thư còn rủ cô bé về quê chơi, lại còn bảo cô bé sống ở thôn, cười chết mất.
Lục Tiểu Mãn ném thư lên phía trước bàn, không thèm để ý nữa, dù sao giáo viên cũng chỉ bảo viết thư, không nói có thư hồi đáp thì làm sao.
Lục Thành Tuấn ngồi trước bàn không bóc thư, cậu bé cúi đầu cật lực chơi điện tử, bởi vì lúc này cậu bé đeo một cái kính kì quái, vải đen che một bên lại, chỉ còn một con mắt có thể nhìn, dù cho như vậy cậu bé vẫn chuyên tâm vào chơi điện tử, chẳng quan tâm ai.
Thành tích học tập của cậu bé rất tốt, nhưng có chút không thích nói chuyện với người khác, dù sao cũng chỉ thấy cậu bé dành phần lớn thời gian để chơi điện tử, còn đeo tai nghe, giống như không màng thế sự.
Hết tiết, cậu bé đi vệ sinh một mình, lúc ra khỏi nhà vệ sinh bị một học sinh khác va một cái, ngã luôn xuống đất, rất đau, kính mắt cũng bị văng ra. Nhưng nghiêm trọng hơn là cậu bé bị va vào gần chỗ bồn tè, những đứa trẻ khác cười lớn.
Lục Thành Tuấn nhặt kính dưới đất lên, đeo lại, sau đó đứng dậy, lặng lẽ về lớp học.
Trên người có mùi làm gì cũng không hết.
Cậu bé bước vào lớp học, lúc ngồi về ghế của mình, Lục Tiểu Mãn che mũi hét ầm lên: “Thành Tuấn, người em khó ngửi thế, em rơi xuống bồn cầu hay gì?”
Các bạn học sinh nam khác biết sự tình thì cười ha ha.
Lục Thành Tuấn chỉnh lại mắt kính, bỏ hết sách vở cho vào balo, đeo lên rồi ra ngoài.
Lục Tiểu Mãn không biết em trai mình nổi điên cái gì mà cứ thế trốn học. Tiết sau là tiết số học, giáo viên rất khó tính. Cô bé nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không đuổi theo, dù sao Lục Thành Tuấn từ nhỏ tính cách vốn đã kì lạ.
Lục Thành Tuấn lưng đeo balo, không ra ngoài cổng trường, bởi vì trường Tiểu học Lam Tinh rất nghiêm ngặt, không có người phụ trách đưa đón thì nội bất xuất ngoại bất nhập.
Nhưng trường Lam Tinh lại vô cùng rộng lớn, Lục Thành Tuấn một mình đi đến sân trường phía Tây Bắc, ở đó có một tòa nhà có phòng thí nghiệm, ngày thường vắng vẻ, cậu bé bước vào nhấn thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất không khóa, đẩy cái là có thể vào.
Phía trên là sân thượng, đặt vài cái bàn học cũ.
Lục Thành Tuấn thích một mình ở chỗ này chơi điện tử, đọc sách, làm gì cũng được, cậu bé thích một mình ngây người ra.
Gió trên đây khá lớn.
Cậu bé đổ đồ đạc trong balo ra, rồi ngồi lên trên sách dựa mình vào một góc. Gió thổi qua người cậu bé vẫn còn mùi khó ngửi. Gió thổi tóc cậu bé bay loạn. Gió thổi vào quần áo cậu bé tạo nên những âm thanh ào ào.
Cậu bé thích như vậy.
Một lá thư kẹp trong chồng sách bị gió thổi bay. Lục Thành Tuấn bắt được lá thư. Không dùng tay mà cậu bé dùng một cái dao nhỏ, vuông vắn cắt ra.
Lục Thành Tuấn lấy ra ba tờ giấy rất dày ở bên trong. Mặc dù bình thường cậu bé luôn tỏ vẻ không quan tâm đối với người bên ngoài nhưng thực sự luôn để ý tới mọi thứ xung quanh.
Cậu bé nhớ tới bạn ngồi cùng bàn chỉ nhận được một trang giấy, chữ chỉ có mấy dòng. Chị gái cậu bé cũng vậy.
Nhưng cậu bé lại được tận ba tờ. Chữ viết bên ngoài đẹp ngoài mong đợi.
“Xin chào bạn Lục Thành Tuấn. Rất vui khi nhận được thư của bạn, các bạn học của mình cũng rất vui, vì các bạn đều có hộp bút, bút, vở mới, giống như là ăn tết vậy. Bạn nói là viết thư cho mình là một bài tập, vậy thì mình trả lời thư của bạn cũng là một bài tập, cảm thấy làm học sinh tiểu học thật vất vả, so với lúc ở mẫu giáo bài tập còn nhiều hơn nhiều…”
Mà viết thư là một bài tập, dần dần mọi người cũng quên đi.
Vậy mà, ngày hôm nay,3giáo viên nhận được một sấp thư từ người bảo vệ trường.
Mọi người ấy thế mà có thư trả lời.
Các bạn học sinh của trường tiểu học Lam Tinh vốn từ trước đến nay không có khái niệm về tiền bạc, nhìn thấy phong thư2bằng da bò, xé phong thư ra, bên trong là giấy được xé từ vở bài tập? Còn nhìn thấy những chữ khó coi xiêu xiêu vẹo vẹo, dường như có cảm giác không mấy khác biệt.
Lục Tiểu Mãn cảm thấy cũng rất thú vị,0cô bé mở thư ra đọc.
Chữ không quá khó đọc, nhưng cũng không đẹp, nơi ghi tên người nhận lại là mỏ than Bình Khẩu?
Đây là nơi gửi giấy?
“Chào bạn Tiểu Mãn, mình và bạn cùng bàn đều nhận được thư của cậu rồi, thôn0các bạn đều là họ Lục à, chữ bạn rất đẹp, mặc dù không đẹp bằng bạn ngồi cùng bàn mình nhưng ngoài bạn ý ra thì cậu là người mình thấy chữ đẹp nhất. Đúng rồi, mình còn muốn nói với cậu, điều kiện3sống của chúng mình không khổ, thôn chúng mình là thôn giàu nhất khu vực xung quanh, bố mình cũng chuẩn bị mua xe rồi, sau này cậu có thể về chỗ mình chơi, nơi này rất thú vị. Cuối cùng, cũng chúc bạn học tập tiến bộ, sức khỏe dồi dào. Lý Hướng Tiến.”
Lục Tiểu Mãn vốn chỉ đọc cho vui, nhưng đọc xong hết sức buồn bực… chỉ cảm thấy bản thân viết thư cho một người bị điên, một đứa lỗ mãng, mẹ của cô bé còn đặc biệt cho cô bé theo học thư pháp đại sư Cung Chí Thành, sao có thể không bằng một con nhóc dưới quê chứ?
Còn mua xe thì có gì ghê gớm, tài xế nhà cô bé còn có xe, trong thư còn rủ cô bé về quê chơi, lại còn bảo cô bé sống ở thôn, cười chết mất.
Lục Tiểu Mãn ném thư lên phía trước bàn, không thèm để ý nữa, dù sao giáo viên cũng chỉ bảo viết thư, không nói có thư hồi đáp thì làm sao.
Lục Thành Tuấn ngồi trước bàn không bóc thư, cậu bé cúi đầu cật lực chơi điện tử, bởi vì lúc này cậu bé đeo một cái kính kì quái, vải đen che một bên lại, chỉ còn một con mắt có thể nhìn, dù cho như vậy cậu bé vẫn chuyên tâm vào chơi điện tử, chẳng quan tâm ai.
Thành tích học tập của cậu bé rất tốt, nhưng có chút không thích nói chuyện với người khác, dù sao cũng chỉ thấy cậu bé dành phần lớn thời gian để chơi điện tử, còn đeo tai nghe, giống như không màng thế sự.
Hết tiết, cậu bé đi vệ sinh một mình, lúc ra khỏi nhà vệ sinh bị một học sinh khác va một cái, ngã luôn xuống đất, rất đau, kính mắt cũng bị văng ra. Nhưng nghiêm trọng hơn là cậu bé bị va vào gần chỗ bồn tè, những đứa trẻ khác cười lớn.
Lục Thành Tuấn nhặt kính dưới đất lên, đeo lại, sau đó đứng dậy, lặng lẽ về lớp học.
Trên người có mùi làm gì cũng không hết.
Cậu bé bước vào lớp học, lúc ngồi về ghế của mình, Lục Tiểu Mãn che mũi hét ầm lên: “Thành Tuấn, người em khó ngửi thế, em rơi xuống bồn cầu hay gì?”
Các bạn học sinh nam khác biết sự tình thì cười ha ha.
Lục Thành Tuấn chỉnh lại mắt kính, bỏ hết sách vở cho vào balo, đeo lên rồi ra ngoài.
Lục Tiểu Mãn không biết em trai mình nổi điên cái gì mà cứ thế trốn học. Tiết sau là tiết số học, giáo viên rất khó tính. Cô bé nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không đuổi theo, dù sao Lục Thành Tuấn từ nhỏ tính cách vốn đã kì lạ.
Lục Thành Tuấn lưng đeo balo, không ra ngoài cổng trường, bởi vì trường Tiểu học Lam Tinh rất nghiêm ngặt, không có người phụ trách đưa đón thì nội bất xuất ngoại bất nhập.
Nhưng trường Lam Tinh lại vô cùng rộng lớn, Lục Thành Tuấn một mình đi đến sân trường phía Tây Bắc, ở đó có một tòa nhà có phòng thí nghiệm, ngày thường vắng vẻ, cậu bé bước vào nhấn thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất không khóa, đẩy cái là có thể vào.
Phía trên là sân thượng, đặt vài cái bàn học cũ.
Lục Thành Tuấn thích một mình ở chỗ này chơi điện tử, đọc sách, làm gì cũng được, cậu bé thích một mình ngây người ra.
Gió trên đây khá lớn.
Cậu bé đổ đồ đạc trong balo ra, rồi ngồi lên trên sách dựa mình vào một góc. Gió thổi qua người cậu bé vẫn còn mùi khó ngửi. Gió thổi tóc cậu bé bay loạn. Gió thổi vào quần áo cậu bé tạo nên những âm thanh ào ào.
Cậu bé thích như vậy.
Một lá thư kẹp trong chồng sách bị gió thổi bay. Lục Thành Tuấn bắt được lá thư. Không dùng tay mà cậu bé dùng một cái dao nhỏ, vuông vắn cắt ra.
Lục Thành Tuấn lấy ra ba tờ giấy rất dày ở bên trong. Mặc dù bình thường cậu bé luôn tỏ vẻ không quan tâm đối với người bên ngoài nhưng thực sự luôn để ý tới mọi thứ xung quanh.
Cậu bé nhớ tới bạn ngồi cùng bàn chỉ nhận được một trang giấy, chữ chỉ có mấy dòng. Chị gái cậu bé cũng vậy.
Nhưng cậu bé lại được tận ba tờ. Chữ viết bên ngoài đẹp ngoài mong đợi.
“Xin chào bạn Lục Thành Tuấn. Rất vui khi nhận được thư của bạn, các bạn học của mình cũng rất vui, vì các bạn đều có hộp bút, bút, vở mới, giống như là ăn tết vậy. Bạn nói là viết thư cho mình là một bài tập, vậy thì mình trả lời thư của bạn cũng là một bài tập, cảm thấy làm học sinh tiểu học thật vất vả, so với lúc ở mẫu giáo bài tập còn nhiều hơn nhiều…”
Bình luận truyện