Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O
Chương 19: Con trai của chúng ta sắp có thể tống đi được rồi~
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba mẹ của Giản Tùng Ý ngồi cười tủm tỉm trong phòng khách khi thấy hắn đi xuống. Thật ra Giản Tùng Ý cũng không vì chuyện này mà ôm suy nghĩ nhiều, hắn chỉ mặc định trong đầu biểu thức duy nhất: Bách Hoài = cẩu tâm cơ một trăm phần trăm, thời thời khắc khắc đều muốn giết mình.
Mặc dù Bách Hoài nghiêm trang nhưng gió thoảng mây trôi thêu dệt ra một đống bậy bạ để giải thích cái ôm đó, nhưng từ đầu đến cuối Giản Tùng Ý thấy ba mẹ hắn chả tin một chút nào.
Mà cứ lạ lắm, hắn cứ hết lần này tới lần khác nhếch nhác như vậy. Áo quần xộc xệch, mồ hôi đầm đìa còn Bách Hoài thì ăn mặc gọn gàng, cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí mắt kính gọng vàng còn chễm chệ gác trêи sống mũi, nhìn ngay thẳng biết bao nhiêu.
Giản Tùng Ý hơi xấu hổ trước cái ôm đột ngột của Bách Hoài nên gò má đỏ ửng, lúng ta lúng túng còn Bách Hoài mặt vẫn nghiêm túc như thường.
Hắn biết ba mẹ mình bổ não như thế nào luôn ấy!
Tất nhiên, hắn cảm thấy Bách Hoài cố ý.
Dịch vụ chăm sóc khách hàng? Há mồm một cái là nói bậy nói bạ!
Siêu thối tha!
Thế là một người nào đó mặt đen kìn kịt đá đít một người nào đó ra khỏi nhà mình.
Hai tay anh đút trong túi quần, thẳng người đứng ngoài cửa nhìn vẻ mặt của hắn, không nhịn được mà cong môi cười.
”Hình như ba mẹ cậu hiểu lầm rồi, chuyện này vẫn tiếp tục hay ngừng lại đây?”
Huấn luyện mới có bốn mươi phần trăm mà mình đã miễn cưỡng gắng gượng thế rồi, chắc thực chiến đã sớm ngỏm củ tỏi.
Cuộc sống với tên cẩu tâm cơ Bách Hoài sao mà dài thấy ghét vậy!
Lòng Giản Tùng Ý chết lặng, đen mặt nói: ”Tiếp tục.”
”Nhưng tin tức tố tôi thả ra ba mẹ cậu ngửi thấy, lúc đó tôi cũng không biết nói sao đâu nhé.”
”…”
”Ông nội tôi đi vùng khác thị sát bất động sản, gần đây không có ở nhà…”
”Được.”
Anh gật đầu, quay người nhưng mới vừa đi hai bước lại dừng lại, đi ngược về phía hắn.
Bàn tay đang đút trong túi quần vươn ra rồi thả cái gì đó vào túi áo ngủ Giản Tùng Ý, vỗ vỗ hai cái rồi mới đi về.
Giản Tùng Ý thò tay móc ra nhìn thử.
Một viên kẹo sữa.
Cửa nhà đối diện đóng lại, điện thoại đang cầm trong tay sáng lên.
[Hôm nay biểu hiện của người bạn nhỏ rất tốt, huấn luyện viên tiểu Bách thưởng cho em]
Người này…
Cái đồ ngây thơ!
Giản Tùng Ý trong lòng thấy sai nhưng ngoài miệng không nói, lột viên kẹo rồi nhai trèo trẹo cho đỡ ghét.
Từ đó mỗi lúc tan trường về, Giản Tùng Ý đều không về nhà mà theo chân Bách Hoài đi vào nhà anh.
Đi đến tối mới đỏ mặt, mồ hôi đầm đìa mà trở lại.
Ngài Giản và Đường nữ sĩ âm thầm lắp kính viễn vọng quan sát, giả vờ giả vịt không biết nhưng trong lòng vui vẻ sâu sắc lẫn yên tâm sâu sắc.
Con trai nhà mình nhìn ngúc nghích vậy mà cũng biết lựa chồng khéo ghê!
”Bà nó ơi, con trai của chúng ta sắp có thể tống đi được rồi!”
”Ông nó ơi, chúng ta cũng không cần phải kiếm cho nó một thằng chồng nhặt ve chai nữa!”
”Chúc mừng, chúc mừng Đường nữ sĩ!”
”Cung hỉ, cung hỉ ngài Giản!”
[…]
Căn cứ huấn luyện Sồ Ưng nằm ở một ngọn núi vùng ngoại ô của Nam thành. Diện tích lớn, trang thiết bị đầy đủ, có phòng nghỉ chân và phòng ăn.
Không còn nghi ngờ gì đây chính là khu huấn luyện xịn nhất, chuyên nhận thầu huấn luyện quân sự của mấy trường cấp ba tại Nam Ngoại.
Theo mấy anh chị khóa trêи từng trải chia sẻ kinh nghiệm đau thương của mình, ai cũng huyết lệ ròng ròng mà chỉ bảo cho đàn em khóa dưới còn chưa trải sự đời. Một số ác mộng như xà đơn, xà kép, bắn bia di động, vật nhau, bò qua dây thép, chạy vượt rào, chạy vượt chướng ngại vật, chạy đường dài trêи núi,… đều không thiếu một món nào.
Thậm chí thầy giáo ma quỷ Bành Minh Hồng đã từng đến đây dự thính các buổi kiểm tra. Nếu kĩ thuật các môn quá èo uột, nói trắng ra là không vừa mắt ông ta thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện học sinh giỏi. Cuối học kì khi người ta thi xong nghỉ ngơi thì những học viên bị đánh rớt sẽ một mình đến khu huấn luyện, thi đến khi nào đạt thì thôi.
Một đống cậu ấm cô chiêu, chết tâm loại nào cũng có.
Thứ sáu hôm đó, toàn bộ học sinh lớp mười hai mặt mày ủ dột, xì xầm thảo luận chuyện nên khắc lên bia mộ câu gì mới bộc lộ được cảm xúc lâm li này.
Tiết cuối lão Bạch dạy xong, ông đảo mắt một vòng nhìn bầu không khí yên lặng nặng nề trong lớp mà cười đầy ý tứ hai tiếng.
”Ha ha, nói cho các trò một tin tốt này!”
”Tin gì vậy thầy?”
”Tối hôm nay không cần ở lại tự học!”
”Wow wow! Éc éc éc, thầy ơi, buổi tối thứ sáu làm gì có giờ tự học hả thầy?!”
”He he!” Lão Bạch giả bộ không nghe thấy, tiếp tục cười xấu xa.
”Đương nhiên rồi, đây là tin đệm cho một tin tốt hơn nữa đó các trò à!”
”Tin gì vậy thầy?”
”Tối nay tập thể lớp chúng ta sẽ ngồi xe buýt của trường đi tới căn cứ, năm giờ ba mươi sáng mai chính thức bắt đầu quân huấn!”
”…”
”Lớp phó sinh hoạt đã nhắc nhở mọi người chuẩn bị đồ đạc xong chưa? Thiếu cái gì thì mau soạn ra, đến đó không được sử dụng điện thoại đâu. Trò nào cần đồ gì bên ngoài thì nói thầy để thầy mua. Nhưng lưu ý là không mang quà vặt và thiết bị điện tử theo, đến nơi bên đó soát ra sẽ bị thu lại hết đấy.”
Tiếng khóc ai oán tỉ tê vang lên, khóc đến động lòng người.
”Thầy, kì phát tình của em sắp tới ròi! Ưm ưm~!”
”Thầy, em đang ở trong kì phát tình đó!~”
”Chà chà, hai người các trò đều là Alpha, có cần thầy dẫn đi tới trung tâm phẫu thuật thân thể quốc gia để xem mã gen của các trò có lạ hay không nào?”
”Không không không không! Kì phát tình của em không vui, nó nhắn tin bảo không tới nữa!”
”…”
Lão Bạch giỏi nhất là trò vừa đấm vừa xoa, thu giáo án lại, từ tốn nói: ”Được rồi, tan học thôi. Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ rồi tập trung lại ở sân trường. Lớp trưởng và lớp phó thể ɖu͙ƈ đi theo tôi để lấy đồng phục huấn luyện phát cho các bạn, bây giờ thử đồ, có vấn đề thì để tôi đổi lại. Bảy giờ rưỡi tối tất cả tập trung điểm danh.”
Mặc dù bất đắc dĩ nhưng ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, chuyện không thay đổi được thì phải chấp nhận thôi. Mọi người nhanh chóng từ bàn việc nên khắc gì lên bia mộ sang mặc quân phục như nào mới đẹp.
Lần này coi như nhà trường có lương tâm, quân phục chất lượng rất tốt, boots đen được phát theo size chân của mỗi người.
Chỉ tiếc rằng người đẹp mặc gì cũng đẹp, còn kẻ xấu thì mặc gì cũng xấu, phần lớn mọi người đều như bơi trong bộ quân phục, lôi thôi lếch thếch.
Nhất là Du Tử Quốc, cậu ta gầy như một cái que củi vậy. Bộ đồ camo hoàn toàn biến thành một cái bao bố, dây nịt thắt đến lỗ cuối cùng mà mặc quần vẫn cứ rớt lên rớt xuống, luộm thuộm như mặc đồ đi diễn kinh kịch ngày xưa.
Cậu cúi đầu sờ sờ dây nịt, khổ sở không biết làm sao mới phải, sứt đầu mẻ trán cả buổi.
Dương Nhạc liếc nhìn hai vị đại soái đang ngồi yên, có lòng tốt nhắc nhở: ”Trùm trường à, nam vương à, sao hai anh không thử đồ? Lỡ đâu không vừa thì sao?”
Giản Tùng Ý ngồi tại chỗ xua tay: ”Có gì hay ho đâu mà thử. Anh Tùng của cậu mặc gì mà chả đẹp.”
Bách Hoài: ”…”
Được rồi, vậy thì anh giả vờ không biêt có người thích sang chảnh thối nát, kiên quyết không chịu ở nhà vệ sinh công cộng thay quần áo.
Huống chi người ta nói cũng không sai.
Đám Du Tử Quốc, Dương Nhạc đối với Bách Hoài và Giản Tùng Ý có loại hâm mộ lẫn sùng bái mù quáng, cảm thấy nam thần nói cái gì cũng hợp lí, vì vậy gật đầu như mổ thóc.
Du Tử Quốc nghe thấy đại thần nói vậy, sờ sờ đai lưng, mặt mày ủ dột: ”Không được, tôi phải nghĩ cách. Đai lưng rộng quá làm qυầи ɭót tôi không có cảm giác an toàn!”
Giản Tùng Ý nghe câu lẩm bẩm kia mà bật cười: ”Tôi thấy cậu hơi bị có thiên phú ngôn ngữ đấy!”
Bách Hoài nhìn Du Tử Quốc, nhìn một hồi rồi như nghĩ tới điều gì đó mà đứng lên, đi ra khỏi phòng cho đến lúc tập hợp buổi tối mới quay lại.
Trêи xe bus đã đầy người, chỉ có chỗ bên cạnh Giản Tùng Ý còn trống.
Chỗ đó được xí bởi túi đồ của hắn, nhìn qua là biết muốn giữ chỗ cho anh rồi.
Vậy mà anh đi lại chỗ hắn thì hắn hất mặt lên: ”Chẳng lẽ túi đồ của tôi không xứng có một chỗ riêng sao?”
Bách Hoài lười vạch trần, xốc lên túi đồ, bỏ trêи giá rồi ngồi xuống.
”Chậc chậc, anh là người xấu.”
[…]
Lúc tới được căn cứ đã hơn mười giờ, các giáo viên chủ nhiệm bắt đầu phân phòng cho học sinh và sắp xếp lịch trình hôm sau.
Các phòng ở được chia thành từng khu, gồm sáu giới tính, sáu tầng lầu, mỗi tầng đều có phòng tắm công cộng riêng.
Mọi người ai cũng ngầm thừa nhận Giản Tùng Ý là Alpha nên hắn nghiễm nhiên được phân đến khu Alpha, chẳng ai thấy gì bất thường cả.
Phòng nghỉ cũng phân theo thành tích môn, Giản Tùng Ý và Dương Nhạc cùng một phòng, còn Bách Hoài là học sinh chuyển trường nên cùng tên đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên Từ Gia Hành ở chung.
Sau khi xếp xong, Dương Nhạc và Từ Gia Hành mỗi người đeo một cái ba lô to chà bá, vui vẻ hí hửng: ”Thích thật đó, được chung phòng với người quen vẫn tốt hơn với mấy tên lạ hoắc lạ huơ kia!”
Giản Tùng Ý liếc Từ Gia Hành: ”Chẳng lẽ chung phòng với tôi thì tốt hơn sao?”
”Chả thế lại còn gì! Ai bảo mấy anh đẹp trai như vậy, nhìn bổ mắt nên em mới mừng, mới chịu ở chung ó nho!”
Từ Gia Hành chẳng có ưu điểm gì, chỉ có cái miệng ngọt.
Giản Tùng Ý được người ta vuốt lông đến là thoải mái.
Hơn nữa hắn thấy chung phòng với Dương Nhạc cũng được. Tên này tính gà mẹ, thích sạch sẽ, làm osin cũng ổn vì vậy hắn không nói gì, cầm chìa khóa từ tay lão Bạch rồi xách túi đi với Dương Nhạc về phòng.
Bách Hoài đứng yên tại nơi đó, cúi đầu nói nhảm nhí với lão Bạch mấy câu gì đấy.
Mấy bạn đứng bên cạnh không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện mà chỉ bất ngờ nghe thấy lão Bạch gọi Giản Tùng Ý.
”Giản Tùng Ý, trò và Dương Nhạc dừng lại, đổi phòng đi. Từ giờ trò sẽ chung phòng với Bách Hoài, Dương Nhạc và Từ Gia Hành một phòng.”
”?”
Bách Hoài coi thường ánh mắt ”Mi-lại-làm-trò-khỉ-gì” đang chĩa về phía mình, anh đi về phía bên này, cầm chùm chìa khóa trêи tay Giản Tùng Ý đưa cho Dương Nhạc.
Rồi sau đó nhàn nhạt nhìn Từ Gia Hành một cái.
Hiểu ý chưa?
Dương Nhạc hiểu ý, lập tức nhấc đít lên chạy!
Mặc dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng biết đường mà chạy là khôn lắm! Trâu bò đấm nhau ruồi muỗi chết!
Giản Tùng Ý nhíu mày: ”Anh lại ôm tâm tư ác độc gì đấy?”
”Nếu như cậu chắc chắn muốn những ngày huấn luyện sắp tới không bị phát hiện xịt thuốc ức chế, không bị phát hiện kì phát tình thì chẳng lẽ cậu lại muốn một Alpha béo bụng như Dương Nhạc mặc độc một cái qυầи ɭót trêи người đu đưa trước mặt sao? Vậy thì tôi đổi lại với Dương Nhạc nhé, cậu đồng ý không?”
Bách Hoài vừa nói vừa cầm lấy túi đồ trêи tay hắn, đi vào phòng.
”…”
Giản Tùng Ý giờ mới phát hiện ra vấn đề. Bà nội nó, mình lại quên bén mất chuyện mình là Omega!
Được rồi, tôi chịu, là anh chu đáo!
Thế nhưng ngoài miệng lại chẳng hề ngừng châm chọc.
”Vậy chẳng lẽ anh không mặc qυầи ɭót lắc lư trước mặt tôi à?”
Bách Hoài đang đi ở phía trước chợt ngừng lại, quay đầu nhìn hắn nhẹ nhàng, ung dung thong thả nói: ”Có lẽ sẽ như vậy. Nhưng ít nhất tôi không béo, hơn nữa cơ thể rất đẹp, chắc chắn không để cậu phải thua thiệt.”
”…”
Giản Tùng Ý chỉ hận không thể tìm một cái loa khuếch đại âm thanh, đem lời Bách Hoài thu lại rồi phát cho toàn trường, để cho đám Omega u mê vẻ ngoài cao lãnh cấm ɖu͙ƈ, xem anh ta là thần linh, là bông hoa cao lãnh mọc đầu cành nghe cho biết! Nghe xem đây là một con cẩu tâm cơ, không biết xấu hổ, mặt người dạ thú cỡ nào!
Hắn cướp chìa khóa trong tay Bách Hoài, tai đỏ lựng lên, lạch cạch mở cửa rồi xông vào phòng.
Anh cẩn thận đi đằng sau xách túi lớn túi bé cho hắn, mím môi cười.
Huấn luyện quân sự thú vị thật.
Vào trong phòng, Giản Tùng Ý vẫn có ý định thử đồng phục huấn luyện, dẫu sao nhớ tới tên Du Tử Quốc một tay níu quần hồi chiều, hắn thấy qυầи ɭót mình không có cảm giác an toàn!
Bách Hoài biết da mặt hắn mỏng, tự giác không đi vào, dựa tường đứng ở bên ngoài, chờ đại thiếu gia mở miệng sai bảo.
Quả nhiên năm phút sau, cửa hé ra một cái khe nho nhỏ.
Lúc này Bách Hoài mới quay người, đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy người đang đứng bên trong, ánh mắt anh liền sáng lên.
Đúng thật là đồ gì mặc trêи người Giản Tùng Ý cũng đều sẽ đẹp đến lay động lòng người!
Quân phục may vải camo người khác mặt chẳng ra gì vậy mà trêи người hắn lại mang một loại khí chất khác biệt. Áo may rất vừa vặn, vai lưng thẳng tắp, bởi vì tỉ lệ cơ thể tốt nên cặp chân dưới lớp quân phục càng tôn thêm dáng. Ống quần được nghiêm chỉnh cuộn lại bằng boot bands bó lên.
Hắn cúi người, trêи tay luồn thắt lưng nhưng thắt lưng vốn là không đủ chặt nên còn dư một đoạn từ eo tới đai quần, lộ ra đường cong như ẩn như hiện dụ dỗ người khác.
”Cái này hư hay sao mà thắt mãi mà vẫn không chặt thế này?”
Khóe mắt đầu mày đều lộ ra nét thiếu kiên nhẫn, bởi vì đẹp xuất sắc nên người nhìn thì tim sẽ đau.
Bách Hoài thấy mình gặp sắc nảy lòng tham mất rồi…
Anh đi về phía trước một bước, hai bàn tay đặt ở hai bên hông của Giản Tùng Ý, ngón tay cắm vào bên trong khe hở của dây nịt, nhanh chóng không để cho người ta đề phòng mà kéo hắn tới trước mặt mình. Khoảng cách của hai người rất gần, kề cận cách nhau chưa tới năm xăng ti mét.
Bách Hoài cúi người xuống, khóe môi khẽ nâng lên, giọng nói trầm trầm.
”Để tôi giúp cậu.”
╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚
Đây là chủ nhà: Để tôi ”húp” cậu, mlem mlem =)))
CHÚ THÍCH ( ˘ ³˘)♥
Đồ camo: là đồ lính, mọi người lên mạng để xem nhé. Vì tui không tìm ra được anh nào đẹp như anh nhà nên mạn phép không để hình =)))
Boots đen: Boots bands: ~ dây cột ống quần. Đây là video hướng dẫn sử dụng boots band, mọi người xem tham khảo.
Ba mẹ của Giản Tùng Ý ngồi cười tủm tỉm trong phòng khách khi thấy hắn đi xuống. Thật ra Giản Tùng Ý cũng không vì chuyện này mà ôm suy nghĩ nhiều, hắn chỉ mặc định trong đầu biểu thức duy nhất: Bách Hoài = cẩu tâm cơ một trăm phần trăm, thời thời khắc khắc đều muốn giết mình.
Mặc dù Bách Hoài nghiêm trang nhưng gió thoảng mây trôi thêu dệt ra một đống bậy bạ để giải thích cái ôm đó, nhưng từ đầu đến cuối Giản Tùng Ý thấy ba mẹ hắn chả tin một chút nào.
Mà cứ lạ lắm, hắn cứ hết lần này tới lần khác nhếch nhác như vậy. Áo quần xộc xệch, mồ hôi đầm đìa còn Bách Hoài thì ăn mặc gọn gàng, cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí mắt kính gọng vàng còn chễm chệ gác trêи sống mũi, nhìn ngay thẳng biết bao nhiêu.
Giản Tùng Ý hơi xấu hổ trước cái ôm đột ngột của Bách Hoài nên gò má đỏ ửng, lúng ta lúng túng còn Bách Hoài mặt vẫn nghiêm túc như thường.
Hắn biết ba mẹ mình bổ não như thế nào luôn ấy!
Tất nhiên, hắn cảm thấy Bách Hoài cố ý.
Dịch vụ chăm sóc khách hàng? Há mồm một cái là nói bậy nói bạ!
Siêu thối tha!
Thế là một người nào đó mặt đen kìn kịt đá đít một người nào đó ra khỏi nhà mình.
Hai tay anh đút trong túi quần, thẳng người đứng ngoài cửa nhìn vẻ mặt của hắn, không nhịn được mà cong môi cười.
”Hình như ba mẹ cậu hiểu lầm rồi, chuyện này vẫn tiếp tục hay ngừng lại đây?”
Huấn luyện mới có bốn mươi phần trăm mà mình đã miễn cưỡng gắng gượng thế rồi, chắc thực chiến đã sớm ngỏm củ tỏi.
Cuộc sống với tên cẩu tâm cơ Bách Hoài sao mà dài thấy ghét vậy!
Lòng Giản Tùng Ý chết lặng, đen mặt nói: ”Tiếp tục.”
”Nhưng tin tức tố tôi thả ra ba mẹ cậu ngửi thấy, lúc đó tôi cũng không biết nói sao đâu nhé.”
”…”
”Ông nội tôi đi vùng khác thị sát bất động sản, gần đây không có ở nhà…”
”Được.”
Anh gật đầu, quay người nhưng mới vừa đi hai bước lại dừng lại, đi ngược về phía hắn.
Bàn tay đang đút trong túi quần vươn ra rồi thả cái gì đó vào túi áo ngủ Giản Tùng Ý, vỗ vỗ hai cái rồi mới đi về.
Giản Tùng Ý thò tay móc ra nhìn thử.
Một viên kẹo sữa.
Cửa nhà đối diện đóng lại, điện thoại đang cầm trong tay sáng lên.
[Hôm nay biểu hiện của người bạn nhỏ rất tốt, huấn luyện viên tiểu Bách thưởng cho em]
Người này…
Cái đồ ngây thơ!
Giản Tùng Ý trong lòng thấy sai nhưng ngoài miệng không nói, lột viên kẹo rồi nhai trèo trẹo cho đỡ ghét.
Từ đó mỗi lúc tan trường về, Giản Tùng Ý đều không về nhà mà theo chân Bách Hoài đi vào nhà anh.
Đi đến tối mới đỏ mặt, mồ hôi đầm đìa mà trở lại.
Ngài Giản và Đường nữ sĩ âm thầm lắp kính viễn vọng quan sát, giả vờ giả vịt không biết nhưng trong lòng vui vẻ sâu sắc lẫn yên tâm sâu sắc.
Con trai nhà mình nhìn ngúc nghích vậy mà cũng biết lựa chồng khéo ghê!
”Bà nó ơi, con trai của chúng ta sắp có thể tống đi được rồi!”
”Ông nó ơi, chúng ta cũng không cần phải kiếm cho nó một thằng chồng nhặt ve chai nữa!”
”Chúc mừng, chúc mừng Đường nữ sĩ!”
”Cung hỉ, cung hỉ ngài Giản!”
[…]
Căn cứ huấn luyện Sồ Ưng nằm ở một ngọn núi vùng ngoại ô của Nam thành. Diện tích lớn, trang thiết bị đầy đủ, có phòng nghỉ chân và phòng ăn.
Không còn nghi ngờ gì đây chính là khu huấn luyện xịn nhất, chuyên nhận thầu huấn luyện quân sự của mấy trường cấp ba tại Nam Ngoại.
Theo mấy anh chị khóa trêи từng trải chia sẻ kinh nghiệm đau thương của mình, ai cũng huyết lệ ròng ròng mà chỉ bảo cho đàn em khóa dưới còn chưa trải sự đời. Một số ác mộng như xà đơn, xà kép, bắn bia di động, vật nhau, bò qua dây thép, chạy vượt rào, chạy vượt chướng ngại vật, chạy đường dài trêи núi,… đều không thiếu một món nào.
Thậm chí thầy giáo ma quỷ Bành Minh Hồng đã từng đến đây dự thính các buổi kiểm tra. Nếu kĩ thuật các môn quá èo uột, nói trắng ra là không vừa mắt ông ta thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện học sinh giỏi. Cuối học kì khi người ta thi xong nghỉ ngơi thì những học viên bị đánh rớt sẽ một mình đến khu huấn luyện, thi đến khi nào đạt thì thôi.
Một đống cậu ấm cô chiêu, chết tâm loại nào cũng có.
Thứ sáu hôm đó, toàn bộ học sinh lớp mười hai mặt mày ủ dột, xì xầm thảo luận chuyện nên khắc lên bia mộ câu gì mới bộc lộ được cảm xúc lâm li này.
Tiết cuối lão Bạch dạy xong, ông đảo mắt một vòng nhìn bầu không khí yên lặng nặng nề trong lớp mà cười đầy ý tứ hai tiếng.
”Ha ha, nói cho các trò một tin tốt này!”
”Tin gì vậy thầy?”
”Tối hôm nay không cần ở lại tự học!”
”Wow wow! Éc éc éc, thầy ơi, buổi tối thứ sáu làm gì có giờ tự học hả thầy?!”
”He he!” Lão Bạch giả bộ không nghe thấy, tiếp tục cười xấu xa.
”Đương nhiên rồi, đây là tin đệm cho một tin tốt hơn nữa đó các trò à!”
”Tin gì vậy thầy?”
”Tối nay tập thể lớp chúng ta sẽ ngồi xe buýt của trường đi tới căn cứ, năm giờ ba mươi sáng mai chính thức bắt đầu quân huấn!”
”…”
”Lớp phó sinh hoạt đã nhắc nhở mọi người chuẩn bị đồ đạc xong chưa? Thiếu cái gì thì mau soạn ra, đến đó không được sử dụng điện thoại đâu. Trò nào cần đồ gì bên ngoài thì nói thầy để thầy mua. Nhưng lưu ý là không mang quà vặt và thiết bị điện tử theo, đến nơi bên đó soát ra sẽ bị thu lại hết đấy.”
Tiếng khóc ai oán tỉ tê vang lên, khóc đến động lòng người.
”Thầy, kì phát tình của em sắp tới ròi! Ưm ưm~!”
”Thầy, em đang ở trong kì phát tình đó!~”
”Chà chà, hai người các trò đều là Alpha, có cần thầy dẫn đi tới trung tâm phẫu thuật thân thể quốc gia để xem mã gen của các trò có lạ hay không nào?”
”Không không không không! Kì phát tình của em không vui, nó nhắn tin bảo không tới nữa!”
”…”
Lão Bạch giỏi nhất là trò vừa đấm vừa xoa, thu giáo án lại, từ tốn nói: ”Được rồi, tan học thôi. Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ rồi tập trung lại ở sân trường. Lớp trưởng và lớp phó thể ɖu͙ƈ đi theo tôi để lấy đồng phục huấn luyện phát cho các bạn, bây giờ thử đồ, có vấn đề thì để tôi đổi lại. Bảy giờ rưỡi tối tất cả tập trung điểm danh.”
Mặc dù bất đắc dĩ nhưng ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, chuyện không thay đổi được thì phải chấp nhận thôi. Mọi người nhanh chóng từ bàn việc nên khắc gì lên bia mộ sang mặc quân phục như nào mới đẹp.
Lần này coi như nhà trường có lương tâm, quân phục chất lượng rất tốt, boots đen được phát theo size chân của mỗi người.
Chỉ tiếc rằng người đẹp mặc gì cũng đẹp, còn kẻ xấu thì mặc gì cũng xấu, phần lớn mọi người đều như bơi trong bộ quân phục, lôi thôi lếch thếch.
Nhất là Du Tử Quốc, cậu ta gầy như một cái que củi vậy. Bộ đồ camo hoàn toàn biến thành một cái bao bố, dây nịt thắt đến lỗ cuối cùng mà mặc quần vẫn cứ rớt lên rớt xuống, luộm thuộm như mặc đồ đi diễn kinh kịch ngày xưa.
Cậu cúi đầu sờ sờ dây nịt, khổ sở không biết làm sao mới phải, sứt đầu mẻ trán cả buổi.
Dương Nhạc liếc nhìn hai vị đại soái đang ngồi yên, có lòng tốt nhắc nhở: ”Trùm trường à, nam vương à, sao hai anh không thử đồ? Lỡ đâu không vừa thì sao?”
Giản Tùng Ý ngồi tại chỗ xua tay: ”Có gì hay ho đâu mà thử. Anh Tùng của cậu mặc gì mà chả đẹp.”
Bách Hoài: ”…”
Được rồi, vậy thì anh giả vờ không biêt có người thích sang chảnh thối nát, kiên quyết không chịu ở nhà vệ sinh công cộng thay quần áo.
Huống chi người ta nói cũng không sai.
Đám Du Tử Quốc, Dương Nhạc đối với Bách Hoài và Giản Tùng Ý có loại hâm mộ lẫn sùng bái mù quáng, cảm thấy nam thần nói cái gì cũng hợp lí, vì vậy gật đầu như mổ thóc.
Du Tử Quốc nghe thấy đại thần nói vậy, sờ sờ đai lưng, mặt mày ủ dột: ”Không được, tôi phải nghĩ cách. Đai lưng rộng quá làm qυầи ɭót tôi không có cảm giác an toàn!”
Giản Tùng Ý nghe câu lẩm bẩm kia mà bật cười: ”Tôi thấy cậu hơi bị có thiên phú ngôn ngữ đấy!”
Bách Hoài nhìn Du Tử Quốc, nhìn một hồi rồi như nghĩ tới điều gì đó mà đứng lên, đi ra khỏi phòng cho đến lúc tập hợp buổi tối mới quay lại.
Trêи xe bus đã đầy người, chỉ có chỗ bên cạnh Giản Tùng Ý còn trống.
Chỗ đó được xí bởi túi đồ của hắn, nhìn qua là biết muốn giữ chỗ cho anh rồi.
Vậy mà anh đi lại chỗ hắn thì hắn hất mặt lên: ”Chẳng lẽ túi đồ của tôi không xứng có một chỗ riêng sao?”
Bách Hoài lười vạch trần, xốc lên túi đồ, bỏ trêи giá rồi ngồi xuống.
”Chậc chậc, anh là người xấu.”
[…]
Lúc tới được căn cứ đã hơn mười giờ, các giáo viên chủ nhiệm bắt đầu phân phòng cho học sinh và sắp xếp lịch trình hôm sau.
Các phòng ở được chia thành từng khu, gồm sáu giới tính, sáu tầng lầu, mỗi tầng đều có phòng tắm công cộng riêng.
Mọi người ai cũng ngầm thừa nhận Giản Tùng Ý là Alpha nên hắn nghiễm nhiên được phân đến khu Alpha, chẳng ai thấy gì bất thường cả.
Phòng nghỉ cũng phân theo thành tích môn, Giản Tùng Ý và Dương Nhạc cùng một phòng, còn Bách Hoài là học sinh chuyển trường nên cùng tên đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên Từ Gia Hành ở chung.
Sau khi xếp xong, Dương Nhạc và Từ Gia Hành mỗi người đeo một cái ba lô to chà bá, vui vẻ hí hửng: ”Thích thật đó, được chung phòng với người quen vẫn tốt hơn với mấy tên lạ hoắc lạ huơ kia!”
Giản Tùng Ý liếc Từ Gia Hành: ”Chẳng lẽ chung phòng với tôi thì tốt hơn sao?”
”Chả thế lại còn gì! Ai bảo mấy anh đẹp trai như vậy, nhìn bổ mắt nên em mới mừng, mới chịu ở chung ó nho!”
Từ Gia Hành chẳng có ưu điểm gì, chỉ có cái miệng ngọt.
Giản Tùng Ý được người ta vuốt lông đến là thoải mái.
Hơn nữa hắn thấy chung phòng với Dương Nhạc cũng được. Tên này tính gà mẹ, thích sạch sẽ, làm osin cũng ổn vì vậy hắn không nói gì, cầm chìa khóa từ tay lão Bạch rồi xách túi đi với Dương Nhạc về phòng.
Bách Hoài đứng yên tại nơi đó, cúi đầu nói nhảm nhí với lão Bạch mấy câu gì đấy.
Mấy bạn đứng bên cạnh không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện mà chỉ bất ngờ nghe thấy lão Bạch gọi Giản Tùng Ý.
”Giản Tùng Ý, trò và Dương Nhạc dừng lại, đổi phòng đi. Từ giờ trò sẽ chung phòng với Bách Hoài, Dương Nhạc và Từ Gia Hành một phòng.”
”?”
Bách Hoài coi thường ánh mắt ”Mi-lại-làm-trò-khỉ-gì” đang chĩa về phía mình, anh đi về phía bên này, cầm chùm chìa khóa trêи tay Giản Tùng Ý đưa cho Dương Nhạc.
Rồi sau đó nhàn nhạt nhìn Từ Gia Hành một cái.
Hiểu ý chưa?
Dương Nhạc hiểu ý, lập tức nhấc đít lên chạy!
Mặc dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng biết đường mà chạy là khôn lắm! Trâu bò đấm nhau ruồi muỗi chết!
Giản Tùng Ý nhíu mày: ”Anh lại ôm tâm tư ác độc gì đấy?”
”Nếu như cậu chắc chắn muốn những ngày huấn luyện sắp tới không bị phát hiện xịt thuốc ức chế, không bị phát hiện kì phát tình thì chẳng lẽ cậu lại muốn một Alpha béo bụng như Dương Nhạc mặc độc một cái qυầи ɭót trêи người đu đưa trước mặt sao? Vậy thì tôi đổi lại với Dương Nhạc nhé, cậu đồng ý không?”
Bách Hoài vừa nói vừa cầm lấy túi đồ trêи tay hắn, đi vào phòng.
”…”
Giản Tùng Ý giờ mới phát hiện ra vấn đề. Bà nội nó, mình lại quên bén mất chuyện mình là Omega!
Được rồi, tôi chịu, là anh chu đáo!
Thế nhưng ngoài miệng lại chẳng hề ngừng châm chọc.
”Vậy chẳng lẽ anh không mặc qυầи ɭót lắc lư trước mặt tôi à?”
Bách Hoài đang đi ở phía trước chợt ngừng lại, quay đầu nhìn hắn nhẹ nhàng, ung dung thong thả nói: ”Có lẽ sẽ như vậy. Nhưng ít nhất tôi không béo, hơn nữa cơ thể rất đẹp, chắc chắn không để cậu phải thua thiệt.”
”…”
Giản Tùng Ý chỉ hận không thể tìm một cái loa khuếch đại âm thanh, đem lời Bách Hoài thu lại rồi phát cho toàn trường, để cho đám Omega u mê vẻ ngoài cao lãnh cấm ɖu͙ƈ, xem anh ta là thần linh, là bông hoa cao lãnh mọc đầu cành nghe cho biết! Nghe xem đây là một con cẩu tâm cơ, không biết xấu hổ, mặt người dạ thú cỡ nào!
Hắn cướp chìa khóa trong tay Bách Hoài, tai đỏ lựng lên, lạch cạch mở cửa rồi xông vào phòng.
Anh cẩn thận đi đằng sau xách túi lớn túi bé cho hắn, mím môi cười.
Huấn luyện quân sự thú vị thật.
Vào trong phòng, Giản Tùng Ý vẫn có ý định thử đồng phục huấn luyện, dẫu sao nhớ tới tên Du Tử Quốc một tay níu quần hồi chiều, hắn thấy qυầи ɭót mình không có cảm giác an toàn!
Bách Hoài biết da mặt hắn mỏng, tự giác không đi vào, dựa tường đứng ở bên ngoài, chờ đại thiếu gia mở miệng sai bảo.
Quả nhiên năm phút sau, cửa hé ra một cái khe nho nhỏ.
Lúc này Bách Hoài mới quay người, đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy người đang đứng bên trong, ánh mắt anh liền sáng lên.
Đúng thật là đồ gì mặc trêи người Giản Tùng Ý cũng đều sẽ đẹp đến lay động lòng người!
Quân phục may vải camo người khác mặt chẳng ra gì vậy mà trêи người hắn lại mang một loại khí chất khác biệt. Áo may rất vừa vặn, vai lưng thẳng tắp, bởi vì tỉ lệ cơ thể tốt nên cặp chân dưới lớp quân phục càng tôn thêm dáng. Ống quần được nghiêm chỉnh cuộn lại bằng boot bands bó lên.
Hắn cúi người, trêи tay luồn thắt lưng nhưng thắt lưng vốn là không đủ chặt nên còn dư một đoạn từ eo tới đai quần, lộ ra đường cong như ẩn như hiện dụ dỗ người khác.
”Cái này hư hay sao mà thắt mãi mà vẫn không chặt thế này?”
Khóe mắt đầu mày đều lộ ra nét thiếu kiên nhẫn, bởi vì đẹp xuất sắc nên người nhìn thì tim sẽ đau.
Bách Hoài thấy mình gặp sắc nảy lòng tham mất rồi…
Anh đi về phía trước một bước, hai bàn tay đặt ở hai bên hông của Giản Tùng Ý, ngón tay cắm vào bên trong khe hở của dây nịt, nhanh chóng không để cho người ta đề phòng mà kéo hắn tới trước mặt mình. Khoảng cách của hai người rất gần, kề cận cách nhau chưa tới năm xăng ti mét.
Bách Hoài cúi người xuống, khóe môi khẽ nâng lên, giọng nói trầm trầm.
”Để tôi giúp cậu.”
╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚
Đây là chủ nhà: Để tôi ”húp” cậu, mlem mlem =)))
CHÚ THÍCH ( ˘ ³˘)♥
Đồ camo: là đồ lính, mọi người lên mạng để xem nhé. Vì tui không tìm ra được anh nào đẹp như anh nhà nên mạn phép không để hình =)))
Boots đen: Boots bands: ~ dây cột ống quần. Đây là video hướng dẫn sử dụng boots band, mọi người xem tham khảo.
Bình luận truyện