Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O

Chương 47: Đều là vì em.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 47: Đều là vì em.

Giản Tùng Ý sửng sốt ba giây rồi vươn tay giành lại chăn, Bách Hoài lại kéo chăn về phía anh không buông tay.

Giản Tùng Ý không mạnh bằng anh, làm sao kéo chăn về được.

Thế là ai đó thẹn quá hóa giận: ‘’Anh đi ra ngoài!’’

Bách Hoài đè ý cười xuống: ‘’Đi ra ngoài từ chỗ nào cơ?’’

Lưu manh!

Giản Tùng Ý không nói nhiều, bắt đầu đẩy anh ra: ‘’Cút ra khỏi chăn cho ông!’’

Kết quả cái đẩy này lại vô tình đẩy luôn cả cái chăn ra, hắn hoàn toàn không giấu được mình vào cái bọc này nữa.

Giản Tiểu Tùng đỏ như con tôm luộc cứ như vậy lộ ra khỏi lớp chăn, như được bóc trần dưới ánh đèn.

Hoàn toàn bại lộ trong mắt Bách Hoài.

Giấu không được rồi.

Xong rồi, thất thủ rồi.

Giản Tùng Ý ngơ ngác rồi ỉu xìu, hai tay bụm mặt, quay lưng bò vào trong góc giường.

Hai vai hơi cong lên, lộ ra phần da cổ trắng mềm nay đã phủ một lớp phấn hồng.

Hai tay Bách Hoài chống mép giường, cúi người, nói khẽ với em ngúc nghích nào đó: ‘’Em thẹn thùng tới vậy sao?’’

‘’Tôi không thẹn thùng… Tôi…’’

Tôi e lệ.

Giản Tùng Ý mím môi, không nói chuyện.

Bách Hoài sợ mình đùa quá trớn dọa chạy ngúc nghích cho nên không đùa hắn nữa, yên lặng ngồi bên cạnh chờ hắn xẹp lông xuống.

Anh biết, chuyện Giản Tùng Ý nên hiểu cũng hiểu rồi, chỉ là hiện tại chưa tải được vào não em ấy, cần trải qua quá trình giảm sốc trước khi hấp thu.

Chỉ có điều em ngúc nghích nào đó một ngày được thơm thơm ba lần vẫn chỉ là e lệ mà thôi, không đấm mình bục mặt, điều này chứng minh em ấy cũng không phải không thể tiếp nhận mình được.

Ít nhất cơ thể và bản năng thành thực hơn.

Mình nhường em ấy một chút cũng đâu sao đâu…

Đầu óc ngúc nghích thật đấy.

Sau một lúc lâu, người ngúc nghích nào đó cuối cùng cũng mở miệng: ‘’Lúc trước giao kèo về việc thi tháng, anh đã hứa nếu tôi đứng thứ nhất thì phải thành thật trả lời tôi một vấn đề…’’

Ngón tay bấu chặt vào ga giường tạo thành những nếp gấp thật sâu.

Bách Hoài nhìn vành tai càng lúc càng hồng của hắn, cúi đầu ‘’Ừ’’ một tiếng.

Giản Tùng Ý nhắm tịt mắt, quyết tâm hỏi: ‘’Tôi muốn hỏi…’’

‘’Người giám hộ của Vương Hải tới rồi, mời hai cậu qua phòng đàm phán.’’

Lớp giấy mỏng nơi cửa sổ chuẩn bị bị xé rách ra thì nữ cảnh sát trẻ tuổi ban nãy gõ cửa, sai thời điểm mà cắt đứt cuộc đối thoại.

Cuối cùng vẫn là chính sự quan trọng hơn.

Bách Hoài đứng lên, ‘’Cơ thể cậu ấy còn không thoải mái, mình tôi đi là được rồi.’’

Nói xong anh lại đắp chăn một lần nữa cho Giản Tùng Ý, đắp kĩ từ đầu đến chân, cực kì nghiêm túc giống như sợ người chạy mất vậy.

Rồi sau đó anh mới đi theo nữ cảnh sát đi ra ngoài.

Khóa cửa ‘’Cạch’’ một tiếng vang lên thật nhẹ nhàng, Giản Tùng Ý lúc này mới dám thở ra.

Vừa may mắn vừa tiếc nuối.

‘’Ting ting!’’

Hắn bò từ trong chăn ra, lấy điện thoại để trêи ghế ở bên cạnh, mở ra.Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O - Chương 47: Đều là vì em.

Giản Tùng Ý cảm thấy Bách Hoài đang trào phúng trí lực của mình.

Mình cũng đâu có ngốc, làm sao lại không hiểu được chuyện một người hôn một người, đã vậy còn hôn ba lần thì mang ý nghĩa gì.

Chỉ là hắn không dám tin vào trực giác của mình mà thôi.

Bách Hoài thích ai không thích mà lại thích mình ư? Có phải ‘’thích’’ như trêи phim không? Chẳng lẽ bởi vì mình biến thành một Omega có độ khớp với anh rất cao cho nên anh mới thích mình à?

Nếu nói như vậy thì quá buồn cười rồi, Bách Hoài không phải là người nông cạn như thế.

Hơn nữa không phải ở Bắc thành thì anh còn thích một Omega nào đó sao? Lúc sinh nhật còn nói thích người ta, giờ mới có nửa tháng mà đã thay lòng đổi dạ rồi ư?

Mặc dù mình có sức quyến rũ hơn Omega bình thường rất nhiều, nhưng Bách Hoài sao lại có khả năng cặn bã thế được?

Giản Tiểu Tùng không tin Bách Hoài lại là kẻ cặn bã như vậy.

Thế nên Giản Tùng Ý mới ôm chút tâm lí may mắn bé xíu, nghĩ rằng không có khả năng Bách Hoài lại đùa mình nữa đâu.

Chỉ có điều ý tưởng này không quá thuyết phục.

Giản Tùng Ý lăn qua lộn lại một đỗi lâu.

Cốc cốc hai cái, ngoài cửa lại bị gõ vang lên.

Hắn tưởng Bách Hoài quay về, vội vàng vén chăn lên, chăn mới hé thì lại phát hiện là chị cảnh sát ban nãy, thế là ỉu xìu thả xuống.

Chị cảnh sát thấy hắn phản ứng trước sau chênh lệch như vậy, thật sự đáng yêu cực kì cho nên không nhịn được mà trêu hắn, ‘’Đợi đến mức gấp gáp như vậy sao?’’

Giản Tùng Ý sờ sờ lỗ tai, ‘’Không có.’’

Nữ cảnh sát không chừa lại cho hắn một chút mặt mũi nào: ‘’Không gấp là tốt rồi, lát nữa chị còn có một ít giấy tờ cần cậu ấy kí tên xác nhận, hơn nữa còn phải nói chuyện với mấy người giám hộ lâu đấy. Chị tìm em là bởi vì bên kia có người muốn gặp em.’’

‘’Gặp em?’’

‘’Ừ.’’

[…]

Lạnh như băng, lí trí, mạnh mẽ.

Mấy người trung niên nhìn thiếu niên ngồi ở bàn đối diện, họ thấy khí chất của người này và cục cảnh sát đúng là trời đất sinh một cặp.

Mọi biện pháp giải hòa của bọn họ đều bị cự tuyệt, chỉ có thể gửi hi vọng rằng người kia thấy cặp vợ chồng vô cùng đáng thương mà rủ lòng thương xót.

Nhưng người chồng mù kia chỉ cúi thấp đầu, một tay chống lên thái dương, liên tục thở dài, ngồi bên cạnh là một người phụ nữ gầy gò, bất lực ngồi lau nước mắt.

Người thiếu niên an vị nhìn hai người ở phía đối diện, mặt không cảm xúc.

Áp lực dồn nén trong bầu không khí trầm mặc được đẩy tới mức tận cùng, chỉ có thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc nức nở của người phụ nữ khiến cho mọi người ở đó nghẹn ngào.

Trêи một chỗ khác trong văn phòng, một người cảnh sát trẻ tuổi hạ giọng hỏi chuyện cấp trêи của mình: ‘’Bên khởi tố không cần gọi cha mẹ tới sao? Tuy rằng cậu ta mười tám tuổi rồi, thế nhưng… Không thích hợp lắm.’’

‘’Người ta là người bị hại chứ đâu phải là người phạm tội, cậu ấy có tư cách làm người đại diện hợp pháp mà. Hơn nữa cũng không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, không thích hợp ở chỗ nào chứ?’’

‘’Vậy cứ để cho cậu ta quậy như vậy à?’’

‘’Quậy cái gì mà quậy, cậu không phát hiện trêи bản tường trình viết cái gì ư? Người ta họ Bách đấy!’’

‘’Họ Bách thì làm sao?’’

‘’Bách trong Bách Chính, Bách trong Bách Hàn. Cậu dùng não suy nghĩ giùm tôi đi!’’

Giọng điệu được đè xuống cực thấp, cả hai người đều sợ người thứ ba nghe được.

Người cảnh sát cấp dưới kia im miệng, chỉ còn lại cấp trêи đang nhìn Bách Hoài, nhịn không được mà khen một câu.

‘’Đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử.’’

Trách không được phòng nghỉ của phó sở trưởng cũng được trưng dụng, trách không được người này thờ ơ với mức bồi thường trêи trời kia, trách không được người còn trẻ mà lại dày dặn kinh nghiệm thế.

Gặp phải tổ tông to như núi thế này, mấy tên du côn kia hết đường chạy chữa rồi.

Nhưng những người trong cuộc lại không hề biết chuyện này dù chỉ là một chút.

Bởi vì ngay cả Vương Hải cũng chỉ mơ hồ biết được gia thế của hai nhà họ Bách và họ Giản rất giàu mà thôi. Tình huống cụ thể như nào thì nó hoàn toàn không biết, đã thế nó lại còn tìm đến mấy tên du côn thất học, ếch ngồi đáy giếng, ngay cả khái niệm đánh chó cũng phải xem mặt chủ cũng mịt mờ.

Mà ban đầu bọn họ cũng chỉ đơn thuần muốn tiền mà thôi.

Đối với bọn họ, tiền gần như là cả cuộc sống.

Lúc trước Vương Hải đã từ bỏ đi ý muốn lừa tiền Giản Tùng Ý, thế nhưng lại có một dãy số lạ nhắn tin tới, hỏi về chuyện của Bách Hoài và Vương Sơn, chỉ cần nói rõ trước khi Bách Hoài đi đã xảy ra chuyện gì thì cho nó một ngàn.

Nó không dám đi hỏi anh mình nên tự mình đi kể những gì mà nó biết, nhận được năm trăm từ kẻ kia.

Rồi ngày hôm sau, đối phương lại nhắn nó chuyện Giản Tùng Ý là Omega, chỉ cần làm theo lời gã, quay lại được cảnh Giản Tùng Ý động ɖu͙ƈ trước mặt mọi người, không những lấy thêm được mười ngàn đồng tiền mặt thì còn có thể muốn lấy bao nhiêu từ nhà họ Giản cũng được.

Một công đôi việc, thuận tiện xả giận.

Dù sao Giản Tùng Ý là một Omega, chuyện này mà bị phát tán ra ngoài thì đúng là kẻ chê người cười không ít đâu.

Vì thế mà Vương Hải đáp ứng yêu cầu của người kia mà không cần nghĩ lại.

Về chuyện từ lừa tiền biến thành có ý đồ muốn xâm phạm Omega vị thành niên, tất cả cũng chỉ vì một ý nghĩ mà thôi.

Ba Alpha mà Vương Hải tìm tới để xử lí Giản Tùng Ý cũng không phải là loại có số má gì. Mà đám người này ban đầu tự cho là mình đã nắm chắc luật lệ thế nên chỉ cần có mồi ngon ở trước mặt, sẽ không thiết tha gì nữa mà lao tới giật lấy.

Một cá thể, khi đã tự xé nát rào cản đạo đức trói buộc thì không còn cách nào dừng lại trước vực sâu sa đọa không đáy được.

Cho nên nếu hôm nay Omega kia không phải là Giản Tùng Ý, Bách Hoài cũng tuyệt đối không có khả năng đồng ý giải hòa, nhất định phải đưa lũ cặn bã này vào tù mới được.

Bách Hoài một chút cũng không áy náy trước sự lạnh lùng của mình.

Huống chi người bị hại lại còn là Giản Tùng Ý.

Anh không có khả năng tha thứ cho tất cả bọn họ.

Cho nên dù người phụ nữ ở trước mặt có nghẹn ngào cầu xin, anh cũng không mủi lòng.

‘’Cậu Bách Hoài, cậu có thể vì mặt mũi của Vương Sơn mà buông tha cho Vương Hải được không? Cậu muốn bồi thường cái gì thì dù cho nhà tôi có đập nồi bán sắt cũng sẽ cố gắng đáp ứng mà…’’

Bách Hoài chỉ thản nhiên trả lời: ‘’Thật xin lỗi.’’

Người phụ nữ kia lại không kìm được mà khóc nấc lên.

‘’Tôi cầu xin cậu, thật sự cầu xin cậu, đứa con của chúng tôi vất vả lắm mới nuôi lớn. Một đứa thì tàn phế gãy chân, một đứa thì không nên thân nên dáng… Tôi… Đời này chúng tôi chỉ trông cậy vào hai đứa nó. Rốt cuộc tôi đã tạo nghiệp gì ở kiếp trước… Trách tôi, đều tại tôi, trách tôi không có tiền, không cho chúng nó được một cuộc sống tốt đẹp…’’

Người phụ nữ gầy nhom vùi đầu vào hai bàn tay, khóc thê lương.

‘’Dì, chuyện này không trách dì được.’’ Giọng điệu Bách Hoài mềm hơn một chút, thái độ cũng bớt cứng rắn, ‘’Hai người có thể thấy tôi đứng nói chuyện không đau lưng, thế nhưng tôi muố nói, trêи thế giới này ai cũng có cách sống riêng của họ. Tôi cũng có một người bạn, gia cảnh cũng khốn khó không thua kém gì nhà hai người, thế nhưng cậu ấy sống rất tốt, tôi cảm thấy tương lai sau này cậu ấy cũng sống tốt như vậy. Cho nên mỗi con đường đều là lựa chọn riêng của mỗi người. Nếu đã chọn, thì phải chịu trách nhiệm với lựa chọn ấy.’’

‘’Thế nhưng nó còn trẻ như vậy, nếu thật sự bị giam lỏng thì lí lịch cả đời này cũng coi như bị hoen ố, cả đời mà… Tôi cầu xin cậu, tôi cắn rơm cắn cỏ quỳ xuống cầu xin cậu, cầu xin cậu có được không? Cuộc đời của Vương Sơn coi như hỏng rồi, Vương Hải cũng không thể giống như anh nó được… Tôi quỳ lạy cậu mà…’’

Thanh âm dần trở nên khàn đục, tuyệt vọng thương tâm.

Bà muốn quỳ xuống nhưng Bách Hoài cầm được khuỷu tay của bà, đỡ lên rồi bình tĩnh đáp lại.

‘’Thế Giản Tùng Ý tuổi không trẻ sao? Thậm chí cậu ấy còn chưa mười tám tuổi, hơn nữa cậu ấy không làm gì sai cả.’’

Người phụ nữ kia ngẩn người, trái tim chết lặng, té phịch xuống đất, cúi đầu khóc to.

Đúng vậy! Con nhà người ta ngậm thìa vàng mà lớn, được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Con nhà người ta cũng trẻ, cuộc đời còn dài, nếu hôm nay làm ra chuyện gì sai lầm, thì con mình cũng đã làm hoen ố đi cuộc đời của một người khác. Hơn nữa người ta đã làm gì sai đâu? Chẳng lẽ con mình đáng sống, còn con nhà người ta thì không?

Bà còn tư cách gì mà cầu xin người khác tha thứ nữa…

Cảm giác xấu hổ khiến bà không dám mở miệng lại một lần nữa, nhưng đứng dưới cương vị là một người mẹ, bà cũng không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể khóc trong tuyệt vọng, gần như có thể ngất xỉu bất kì lúc nào.

Chồng của bà mò mẫm từng chút rồi đi tới, ngồi xổm xuống, ôm lấy bà rồi vỗ vỗ lưng.

‘’Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, nghiệp do chính bọn nó tạo mà chúng ta lại phải gánh. Thôi, về nhà mà sống cho tốt, chờ tiểu Hải cải tạo đi ra, chúng ta lại là một gia đình, bà còn khóc cái gì nữa? Đừng khóc, đừng khóc mà, tôi ở đây.’’

Người phụ nữ úp mặt vào trong lòng của người chồng mù lòa, khóc càng lúc càng xé lòng xé dạ.

Tựa hồ bà muốn tận dụng giây phút này để phát tiết ra tất cả những đau khổ của mấy mươi năm cuộc đời.

Bọn họ cũng chỉ là người bình thường cần cù chăm chỉ làm ăn, nỗ lực sống sao cho đáng sống nhưng cuối cùng mọi thứ cũng chẳng ra gì.

Hai tay của Bách Hoài rũ bên người, đầu ngón tay đâm sâu vào da thịt bên trong lòng bàn tay.

Anh vẫn cảm thấy mình giống Bách Hàn nhiều hơn, Bách Hàn là cha anh, ông lạnh lùng và lí trí đến tàn khốc, cả hai cũng đều chẳng phải là hạng thiện lương gì.

Nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ là một thiếu niên, lần đầu tiên nếm thử hương vị khổ ải của trần gian nên vẫn thấy đau lòng một chút.

Chỉ có điều cuối cùng, anh vẫn từ từ thả lỏng tay ra, lạnh nhạt mà kiên định: ‘’Thật xin lỗi, quyết định tôi đã nói sẽ không thu hồi lại, tất cả đều giao cho pháp luật xử lí.’’

Anh ngừng một chút rồi tiếp tục.

‘’Hơn nữa, dì à, tôi không biết dì hiểu được rốt cuộc mọi chuyện là ra sao nhưng thật ra tôi hoàn toàn không nợ Vương Sơn. Tôi không thẹn với lương tâm, hơn nữa đây là chuyện của nhà các người, tôi không tiện nói thêm gì cả cũng không có quyền chỉ trích. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi chưa từng làm điều gì sai lầm cả. Mà kẻ nào làm sai, thì kẻ đó phải trả giá thôi.’’

Không ai có thể phản bác anh, cũng không ai có tư cách chỉ trích anh không hiểu chuyện đời, đây mới là điều khiến cho người khác tuyệt vọng.

Bà khóc đến độ sắp ngất đi.

Người chồng chậm rãi giúp vợ run run mà đứng lên.

‘’Con nhà người ta nói đúng rồi, ai sai thì người đó phải trả giá thôi. Bà đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, về nhà thôi, tốt xấu gì cũng chừa cho nhà mình một chút thể diện.’’

Nói xong ông nhìn về phía Bách Hoài, chỉ hi vọng mình thấy được mặt của anh rồi thở dài: ‘’Cháu này, cảm ơn cháu.’’

Rồi ông dắt tay của bà: ‘’Đi thôi, tiểu Sơn còn đang chờ ở bên ngoài, đừng để cho con nó chờ sốt ruột chứ.’’

Hai người cùng đi ra khỏi cửa lớn của cục cảnh sát.

Người đang đợi ngoài cửa là một nam sinh ngồi trêи xe lăn, ngẩng đầu, dùng ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phía bọn họ.

Lắc đầu.

Nam sinh kia rũ mắt.

Người phụ nữ đi tới, vuốt tóc y, miễn cưỡng cười nói: ‘’Không sao đâu tiểu Sơn, em con không có gây ra hành vi tổn hại phía bên kia cho nên ở trong đó mấy tháng rồi sẽ về. Sau này con phải quản nó cho nghiêm vào.’’

Người chồng mù cũng gật đầu: ‘’Đúng vậy, là do chúng ta không dạy nó tốt, về sau phải giáo huấn nó cho nó biết thế nào là lễ độ mới được.’’

Người vợ lau nước mắt, hỏi chồng mình đang đứng bên cạnh: ‘’Chỉ có điều lúc nãy ông cảm ơn là có ý gì?’’

Ông chồng mù thở dài: ‘’Mắt tôi không tốt nhưng lỗ tai thì rất tốt. Tôi nghe thấy được tên người nhà của thằng nhóc kia rằng có người tên Bách Chính.’’

Vợ ông giật mình, nước mắt rơi càng lúc càng mãnh liệt.

Bọn họ thất học không có văn hóa, không biết đọc báo xem đài, không biết ông nội của Bách Hoài là nhân vật lớn như thế nào, cũng không ý thức được cái tên Bách Chính ở tại nơi Nam thành này có sức ảnh hưởng lớn bao nhiêu.

Bọn họ chỉ biết năm đó Vương Sơn té gãy chân, nhân viên phụ trách vụ án này nói rằng y tự nguyện nhảy xuống mà không chịu thừa nhận đây là bạo hành học đường. Hết chỗ này đến chỗ khác cũng chẳng ai thèm để ý sống chết, cũng không hề có bồi thường gì cả.

Rồi cho tới tận ngày đó, đột nhiên có người chủ động tới tận cửa để điều tra. Họ nói họ có nghĩa vụ giúp gia đình hai người khởi tố, cuối cùng cả nhà cũng nhận được tiền bồi thường, sau khi thanh toán xong viện phí trị liệu cho Vương Sơn cũng dư ra một ít. Cả gia đình thoát khỏi kiếp sống tạm bợ, bắt đầu xây được một căn nhà gạch be bé.

Người giúp bọn họ rất kín tiếng, chỉ nói là lãnh đạo ở phía trêи đột nhiên lên tiếng muốn giúp mà thôi.

Hai vợ chồng không thông minh nhưng tên người lãnh đạo kia, tới giờ bọn họ vẫn khắc ghi trong tim.

Người đó tên là Bách Chính.

Có đôi cuộc sống tàn nhẫn đến cùng cực như vậy, ngay cả muốn oán muốn hận một người, bạn cũng không đủ tư cách.

Vương Sơn vốn không biết chuyện này.

Đột nhiên y mở miệng: ‘’Mẹ, mẹ có thể xin giùm con được không, con muốn gặp Giản Tùng Ý.’’

[…]

Lúc Giản Tùng Ý thấy Vương Sơn, hắn lại thấy hơi sờ sợ.

Vương Sơn bây giờ trở thành một người gầy yếu, tái nhợt, tiều tụy, mặt mũi không nhìn ra cảm xúc, xung quanh cậu ta bao bọc bằng một bầu không khí ảm đạm.

Hoàn toàn không giống trong trí nhớ của hắn.

Trong trí nhớ của hắn, ba năm trước, Vương Sơn chính là cái người mà mặt mày thô kệch, người khác nhìn vào chỉ thấy nổi da gà. Vương Sơn ba năm trước, chính là tên bệnh cố chấp nói mãi một câu ‘’Bách Hoài, tao hận mày’’ kia mới đúng.

Lúc đó Giản Tùng Ý đi cùng Bách Hoài tới bệnh viện, giây phút đi vào phòng bệnh, ánh mắt Vương Sơn nhìn Giản Tùng Ý đầy âm hiểm lạnh lẽo, cực kì phức tạp, không những thế còn kèm theo một loại oán hận không rõ lí do.

Từ trước tới giờ chưa từng có người nào nhìn hắn như vậy, hắn chịu không nổi đành phải đi ra khỏi phòng bệnh, ngồi chờ Bách Hoài ở bên ngoài. Trong phòng, cả hai nói với nhau những gì, hắn không biết, chỉ biết ngày hôm sau, Bách Hoài cứ thế mà đi.

Cho nên sự u ám cố chấp của Vương Sơn lại khiến hắn cực kì khắc sâu lẫn cảm thấy đè nén. Vì thế Giản Tùng Ý rất kị cậu ta, chỉ duy nhất không muốn người này xuất hiện trong cuộc đời Bách Hoài thêm một lần nào nữa.

Lần này hắn vốn không muốn tới nhưng chuyện xưa để lâu như vậy cũng nên đến lúc tháo nút rồi, bằng không cứ lo rào trước đón sau cũng rất mệt.

Chỗ này là cửa của cục cảnh sát, làm gì có kẻ dám xằng bậy được.

Giản Tùng Ý đút hai tay vào trong túi quần, chậm rãi đi tới trước mặt Vương Sơn.

‘’Mày vội tới đây là vì muốn cầu tình cho Vương Hải sao?’’

Vương Sơn thản nhiên nói: ‘’Vương Hải tự mình gây tội cho nên nó phải tự trả giá đắt thôi.’’

‘’Chuyện này không liên quan tới mày à?’’

‘’Nếu tao biết thì tao sẽ không để nó làm càn như vậy. Hơn nữa, ba năm qua tao đã trị liệu tâm lí rồi, không còn điên như vậy đâu, mày có thể yên tâm.’’

Giản Tùng Ý cúi đầu, mũi chân khẩy khẩy hòn đá nhỏ, hắn không có hứng thú đối với những chuyện Vương Sơn đã trải qua mà hắn chỉ quan tâm tới Bách Hoài.

‘’Vậy giờ mày tìm lại được lương tâm, muốn sám hối hay gì?’’

‘’Có gì hay mà tao phải sám hối chứ? Tao vẫn còn rất ghét chúng mày đây, tao cũng chẳng thích xin lỗi Bách Hoài đấy. Tao tự làm gãy chân tao cho nên tao chỉ thấy có lỗi với ba mẹ tao thôi. Hôm nay tao tìm Bách Hoài chỉ là muốn nói tiếng cảm ơn, cảm ơn hắn lúc đó đã bỏ qua hiềm khích mà giúp ba mẹ tao vượt qua cơn khủng hoảng.’’

‘’Đừng, hắn không cần.’’

Đối với Bách Hoài mà nói, câu cảm ơn này thật sự rất thừa thãi, không ai còn muốn dính dáng tới những chuyện tối tăm trong quá khứ nữa.

Vương Sơn cười tự giễu, ‘’Tao biết, vậy nên tao mới tìm mày.’’

Mũi chân Giản Tùng Ý đá bay hòn đá: ‘’Nếu mày muốn ở trước mặt tao khen Bách Hoài có bao nhiêu tốt thì không cần thiết đâu, bởi vì tao cũng biết mà.’’

‘’Giản Tùng Ý, mày thật sự có khả năng khiến người ta ngứa mắt đấy.’’

‘’À, vinh dự quá nhỉ.’’

‘’Tao tìm mày là bởi vì chuyện khác.’’ Vương Sơn ngẩng đầu nhìn hắn, ‘’Mày có biết tao trộm thứ gì của Bách Hoài để rồi sau đó cả hai cãi nhau một trận to không? Để tao nói cho mày biết, giờ tự học tối hôm ấy quả thật là mở mang tầm mắt, Bách Hoài là người bình tĩnh như vậy mà lần đầu tiên nổi giận đùng đùng.’’

‘’Vậy mày nên phải ngẫm lại mày cũng thuộc loại khiến người ta ngứa mắt đấy.’’

Giản Tùng Ý không từ bỏ bất kì một cơ hội nào để bảy tỏ niềm chán ghét của mình đối với Vương Sơn.

Thế mà cậu ta không phủ nhận, ‘’Đúng, tao khiến người khác ngứa mắt, cũng đúng là tao đã trộm đồ của hắn hôm ấy. Thế nhưng mấy món đồ lúc trước của hắn thì không phải là tao trộm. Cái mà tao trộm của hắn, thật sự không đáng tiền như mọi người nghĩ.’’

Giản Tùng Ý không hề bất ngờ, Bách Hoài là kiểu người mà dù mày có đập cái đồng hồ Rolex triệu đô trước mặt anh thì anh cũng lười liếc mày một cái. Thế nên chuyện khiến Bách Hoài nổi giận đùng đùng, chắc chắn không hề liên quan tới tiền bạc.

‘’Món đồ ấy tao ném thẳng từ lầu sáu xuống đất, Bách Hoài cả đêm bật đèn pin đi tìm cũng không tìm được là bởi vì tao giấu đi rồi.’’

Vương Sơn lấy ra một cái ba lô từ phía sau lưng rồi lại lấy ra một cái bọc nhựa, bên trong cái bọc có một cái gì đó tựa như quyển vở rồi đưa cho hắn.

‘’Lần này tao mang món đồ kia đến vốn là muốn trao đổi nhưng giờ tao thấy vậy cũng không cần thiết nữa, vật về chủ cũ thôi.’’

‘’Đồ của Bách Hoài sao lại trả lại cho tao? Vậy thì vật về chủ cũ gì chứ.’’

Vương Sơn cúi đầu cười nhẹ, hai tay đặt lên bánh xe lăn rồi quay đầu xe.

‘’Giản Tùng Ý, mày có biết tại sao tao phải hận Bách Hoài không? Bởi tao quá thích hắn, nhưng cũng bởi vì tự ti cho nên chưa từng mở miệng.’’

Người cậu ta đem lòng yêu một cách hèn mọn thế mà lại thích một người khác, cũng hèn mọn chẳng kém gì.

Lại còn ra vẻ, thật nực cười làm sao.

Âm thanh tự giễu kèm theo tiếng bánh xe lăn lăn qua đá sỏi, dần dần biến mất trong màn đêm, chỉ để lại một người thẫn thờ.

Giản Tùng Ý cúi đầu, nhìn túi nhựa đơn sơ trong tay, bên trong chứa một tập giấy, là tập giấy vẽ cho thiếu nhi đã ngừng sản xuất từ rất lâu.

Bên ngoài dính đầy vết nước màu loang lổ, nhiều chỗ đã thấy không rõ vẽ gì, cả tập giấy cũng dần rã ra, từng tờ một giống như có thể rơi lả tả bất kì lúc nào vậy.

Cũ kĩ, rách nát.

Thế nhưng Giản Tùng Ý nhận ra tập giấy vẽ này.

Lúc bé hắn chưa có định hướng lớn lên muốn làm gì, cái gì cũng muốn học. Giản Tùng Ý đã từng có một quãng thời gian muốn học vẽ tranh, thế là chèo kéo Bách Hoài phải đi học cùng mình.

Kết quả hắn học được một năm thì ngừng, chỉ còn Bách Hoài tiếp tục học mà thôi.

Tờ thứ nhất của bản kí họa vẽ hai cái cây xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn xấu xí vô cùng. Ở dưới có nét chữ nguệch ngoạc, một cây viết ‘Bách’, một cây viết ‘Tùng’, giả bộ đây là cây bách cây tùng.

Bên cạnh cái cây có một dòng chữ rõ ràng, tràn đầy sức sống.

‘’Hi vọng hai người bạn nhỏ có thể trở thành người đàn ông giống như cây tùng cây bách.

Chú Chi Miên.’’

Tờ giấy vẽ thứ hai được lấp đầy bởi những hình vuông, bên trêи có mấy quả dâu, bên cạnh còn có một người que.

Rồi cũng có dòng chữ nghiêng nghiêng ngả ngả, người lạ xem đương nhiên không hiểu nhưng Giản Tùng Ý lại đọc được.

Đó là chữ của hắn.

Hoài ca ca là người đối xử với tôi tốt nhất trêи đời này.

Cuối trang lại có nét chữ mảnh khảnh quen thuộc: Tiểu Tùng biết viết chữ Hoài rồi, giỏi quá đi.

Trang thứ ba là một người que lớn và hai người que nhỏ, bên cạnh còn vẽ chi chít những hoa và lá.

Chủ nhân của nét chữ mảnh mai kia lại chú thích một câu: Đây là bức tranh hoa cát cánh tiểu Tùng vẽ mà chú Miên thích nhất đó.

Trang thứ năm, trang thứ sáu, trang thứ bảy.



Trang thứ mười bảy.

Hai người que đang ôm nhau khóc.

Không còn nét chữ mảnh mai khen Giản Tiểu Tùng ở mỗi cuối trang nữa.

Trang thứ mười tám, lại là một loại nét chữ mảnh mai khác.

Ba, con nhớ ba, rất nhớ ba.

Trang thứ mười chín.

Một bóng lưng đang ngồi trong gió của người thiếu niên kia, gầy gò.

Trang thứ hai mươi.

Góc nghiêng của người thiếu niên kia, lại được tô điểm thêm bằng một cặp mắt đào hoa lấp lánh.

Trang thứ hai mươi mốt.

Trang thứ hai mươi hai.



Cười, nhíu mày, ngồi, ngủ, đọc sách, đùa với mèo con.

Tất cả đều là một người.

Trang thứ bốn mươi lăm.

Ba, con vậy mà lại phân hóa thành Alpha rồi, vốn là nên vui mừng…

Thế nhưng hình như con thích em ấy.

Cho nên cũng không còn vui mừng như vậy.

Trang tiếp theo, vẫn còn trống.

Giản Tùng Ý thở dài, lau khóe mắt, cẩn thận cất tập giấy vẽ đã tả tơi này, dùng túi nhựa bọc bên ngoài thật chặt rồi ôm vào lòng.

Hắn quay người.

Trong bóng đêm của độ cuối thu, Bách Hoài đang giẫm lên ánh đèn đường mờ nhạt, từ trong sương mỏng chậm rãi đi tới, ngừng trước mặt hắn.

‘’Không phải tôi đã dặn em chờ tôi rồi mà, sao lại chạy ra đây?’’ Ngón tay mềm nhẹ xoa xoa đuôi mắt của hắn, ‘’Anh Tùng của chúng ta sao lại đỏ mắt thế này?’’

‘’Bụi bay vào.’’

‘’Vậy tôi thổi thổi cho em nhé?’’

‘’Cút.’’

‘’Sao bạn hung hăng thế?’’



Giản Tùng Ý nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, sụt sịt mũi.

‘’Bách Hoài.’’

‘’Ừ.’’

‘’Tôi hỏi anh một chuyện, lúc trước, rốt cuộc tại sao anh lại đi tới Bắc thành?’’

Bách Hoài quan sát khóe mắt hơi ửng đỏ lên của hắn, đầu ngón tay xoa nhè nhẹ nơi vùng da mỏng manh này rồi mới chậm rãi nói.

‘’Em.’’

Chỉ có duy nhất một chữ, ‘’Em.’’

Người EQ thấp như Giản Tùng Ý cũng hiểu phương diện tình cảm mà che giấu nhiều năm như vậy sẽ có biết bao giãy dụa, thống khổ, cô độc, cũng biết có bao thâm tình cố chấp, ấm lạnh tự mình cảm nhận.

‘’Vậy anh vì chuyện gì mà quay lại…’’

‘’Cũng vì em.’’

‘’…’’

‘’Giản Tùng Ý, từ đầu tới cuối đều là vì em cả. Cho nên bây giờ, em đã hiểu chưa?’’

╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện