Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O
Chương 6: Tôi được dạy là phải thông cảm cho người bị tàn tật.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đây Bách Hoài học ban Văn.
Bây giờ lại đứng đầu ban Lý của trường Nam Ngoại nổi tiếng trong nước.
Bạn cùng lớp 12A1 cũng lần lượt biết được tin này, ánh mắt nhìn Bách Hoài từ ngưỡng mộ dần biến thành sợ hãi.
Đại thần là để ngưỡng mộ, còn biến thái là để sợ hãi!
Cuối cùng Giản Tùng Ý cũng hiểu tại sao từ lúc bắt đầu cho tới giờ, người này đêm ngày làm đề Vật lý, đi đâu cũng mang đề Lý để làm. Vốn hắn cho là anh chăm chỉ, bây giờ ngẫm lại thì không phải như vậy.
Đột nhiên sự chú ý của hắn đã va phải cái tên Bách Hoài.
Trong trí nhớ của hắn, Bách Hoài là một người vừa lí tính vừa khắc nghiệt, không bao giừ sẽ làm ra chuyện chuyển trường năm lớp mười hai từ Bắc vào Nam cả, đã vậy còn là từ Văn nhảy sang Lý.
Coi như anh ta đủ ngúc nghích đi chăng nữa thì anh cũng nên có chính kiến về việc học của mình chứ, ba Bách Hoài muốn anh đi học Quản trị kinh doanh để thừa kế sự nghiệp của mình thì cũng đừng có mà đồng ý không suy nghĩ.
Giản Tùng Ý thấy mình là hàng xóm kiêm bạn cùng bàn, cũng nên quan tâm người ta một xíu.
Hắn thoát khỏi cuộc trò chuyện với Chu Lạc, mở cái icon đầu người mặc định kia ra.Không đợi anh seen tin nhắn, hắn gửi tiếp.Tin nhắn của Bách Hoài chạy tới.…
Nói phát là muốn đấm vào mặt ngay.
Người này chính là một tên súc vật thuần, mình đúng là rỗi hơi mới đi lo lắng anh ta có nỗi khổ hay nỗi niềm sâu kín khó nói gì chứ.
Tiếng chuông vào học lại vừa vặn vang lên. Thầy Vật lý mang bài thi đi vào lớp, Giản Tùng Ý cất điện thoại di động vào hộc bàn, danh chính ngôn thuận không thèm trả lời tên kia.
Môn Lý lớp hắn được dạy bởi thầy Thạch Thanh, đây là một thầy rất trẻ tuổi, thường thường cũng được học sinh mến. Thầy đưa xấp bài cho ban cán sự để phát cho các bạn.
Hôm nay bài làm của Giản Tùng Ý bị thầy chê viết chữ như xoắn quẩy vậy.
Trêи bục giảng truyền tới âm thanh có vẻ chê trách của thầy: ”Trò Giản Tùng Ý này, chữ của trò trêи bài… Tôi thật sự… Cháu tôi nó còn viết đẹp hơn trò đấy!”
Nghe nói cháu thầy năm nay ba tuổi.
Giản Tùng Ý không chút nào xấu hổ trả lời: ”Chữ xoắn quẩy thì sao đâu thầy, viết đẹp thì có ích gì chứ? Thầy cho em 101 điểm sao?”
”…”
Bách Hoài thầm cảm thán, thằng nhóc này đúng là thiếu đánh mà. Anh nhìn lên bảng, cầm cây bút đỏ bắt đầu sửa đáp án trêи bảng vào bài.
Giản Tùng Ý dùng khóe mắt liếc anh một cái, phát hiện hai câu hỏi nhỏ cuối cùng trong đề anh làm không được, cảm giác như bắt được cục vàng: ”Thấy chưa?! Đêm đó không nói tôi không bình thường là tôi đã chỉ cái dạng này cho anh rồi. Sao làm bài gì mà thảm quá vậy?”
Bách Hoài bình tĩnh nhàn nhã nói: ”Ừ, đúng, nếu không cậu sẽ danh chính ngôn thuận ở phía dưới tôi.”
”…”
Má nó bực!
Giản Tùng Ý móc một quyển luyện đề thi ra quăng cái bộp lên bàn, không nói gì cả.
Thạch Thanh đứng trêи bục giảng có thể thấy rõ mồn một hai đứa ngồi ở cuối lớp kia, mặc dù không nghe rõ chúng nó nói gì nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của trùm ban Vật Lý kia, tâm tình nhỏ mọn của ông thầy vui lên hẳn: ”Mọi người lấy bài thi ra, tiết này chúng ta sẽ sửa các câu trong đề tổng hợp.”
”Đây là bộ đề sát hạch, nếu các em thi vào trường đại học thì đề như vậy không hề khó một chút nào. Vậy mà cả trường chỉ có Giản Tùng Ý làm được, tôi thật không hài lòng về lớp chúng ta lần này đấy.”
Giản Tùng Ý không biết nhận ra điểm mấu chốt gì, liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh.
Người nào đó đang chăm chú dùng bút đỏ chép hết đáp án chính xác mà thầy ghi trêи bảng, đã vậy mà Thạch Thanh cứ đứng lải nhải mấy chuyện vớ vẩn không thôi.
Cái người này.
Được lắm.
[…]
Tiết giải đề kiểm tra hôm nay trôi qua rất nhanh.
Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên, mọi người trong lớp như ong vỡ tổ xông thẳng qua vườn hoa chạy tới hàng rào để mua hàng rong.
Trong phòng học chỉ còn Bách Hoài và Giản Tùng Ý đợi dì giúp việc mang cơm tới.
Thật ra nhu cầu ăn của Bách Hoài không nhiều lắm, qua bữa là ổn, chẳng qua là do người nào đó bắt bẻ kén ăn mãi mà thôi.
Một xíu không hợp khẩu vị sẽ không ăn, không ăn thì đau dạ dày, đau dạ dày thì lại nín không nói.
Bệnh cũ không biết bao nhiêu năm cũng không biết sửa, chẳng trách sao lại gầy như vậy.
Bách Hoài liếc người đang ngồi chơi game kia, nhìn đồng hồ trêи điện thoại rồi nói: ”Tôi đi lấy cơm.”
Vừa mới đứng dậy thì cửa phòng học bị đẩy ra, tiếng bóng rổ nện xuống sàn nhà bộp bộp hai cái.
”Tiểu Ý, trời tạnh mưa rồi kìa! Bên ban Quốc tế lập kèo bóng rổ, cậu có muốn tham gia không?”
Một Alpha đứng ở cửa phòng học thân hình rất cao, tay xoay trái bóng rổ, ngũ quan kiên nghị, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười rực rỡ.
Nói xong Lục Kỳ Phong thấy Bách Hoài, cười một cái rồi mời anh: ”Bách gia cũng ở đây à, lâu rồi không gặp. Trận bóng này anh tham gia không?”
Lục Kỳ Phong và Bách Hoài biết nhau nhưng không quen, nói cách khác không ân không oán.
Anh ta chỉ theo lễ mà hỏi thăm xã giao một chút, dẫu sao cũng không tưởng tượng được dáng vẻ cao lãnh như Bách Hoài mà đổ mồ hôi đầm đìa trêи sân bóng.
Quả nhiên, Bách Hoài chỉ trả lời có hai chữ: ”Không được.”
Giọng điệu nhạt nhẽo vô cùng.
Màn hình điện thoại Giản Tùng Ý mới lóe lên bảng vàng MVP đã vụt tắt. Hắn vừa nghe ba chữ ”ban Quốc tế”, con ngươi đen nhánh đã hiện lên nụ cười châm chọc, lười biếng tắt điện thoại rồi đứng lên duỗi người.
”Đi thôi.”
[…]
Bên cạnh lớp Một ở lầu Bắc có sân bóng rổ nhỏ.
Cảnh mưa dầm dề ngày qua ngày cũng dần đi tới hồi kết, chiều nay trời tạnh ráo, bên ngoài sân bóng còn có mấy vũng nước đọng. Mấy nam sinh bực bội vì lâu ngày không được ra sân bóng đã dùng ʍôиɠ cà sạch hết, dùng chính vải quần mà lau khô mấy vũng nước.
Không chơi mấy trận là không thoải mái rồi!
Bên ban Quốc tế tới bảy tám người, bên Giản Tùng Ý thì chỉ có năm người, mọi người vào sân rồi chia đội.
Quả bóng trêи đầu ngón tay của Giản Tùng Ý xoay tít mù rồi hắn nện nện xuống đất: ”Hai hiệp hay bốn hiệp?”
”Nhiều người vậy thì đấu bốn hiệp đi!”
”Được.” Giản Tùng Ý khởi động cổ tay, ném bóng về phía Hoàng Phủ Dật, ”Mấy người bắt đầu trận đấu trước đi!”
Quyền được phát bóng trước quả thật quá tiện nghi cho đội bên kia, nhưng Hoàng Phủ Dật lại trề môi nói: ”Sao bên tôi phải bắt đầu trước?”
Giản Tùng Ý nhấc mắt, quét lên người tên kia một cái: ”Học sinh giỏi được dạy là phải thông cảm cho người bị tàn tật.”
Hàm ý bên kia vừa ngu vừa tàn tật.
Tựu trường mới có năm ngày đã bị đánh tới hai lần, Hoàng Phủ Dật liền bực bội, cau có quay đầu ra hiệu cho mấy Alpha đội bọn họ ra đấu.
Ban Quốc tế đặc biệt hơn so với những ban khác trong trường, bọn họ học ba năm trong nước rồi sẽ được chuyển ra nước ngoài, không tính là lên lớp. Hệ thống quản lí bọn họ cũng khác, hiếm có người vào trường nổi tiếng của thế giới dựa vào thực lực, phần lớn đều là bọn nhà giàu có tiền, ba mẹ là cổ đông của trường.
Đám tạp nham này phần lớn vào trường đều là tuyển thẳng bởi môn thể ɖu͙ƈ, tuy học hành dốt nát nhưng thể trạng Alpha tuyệt đối là loại tốt nhất.
Mấy người đó đứng dàn hàng ngang trêи sân, khí thế có vẻ hơn hẳn ban Lý bên kia.
Nhưng tất cả ánh mắt của Omega vây xem cũng chỉ dán lên mỗi Giản Tùng Ý mà thôi.
Dẫu sao mặt trời mọc chỗ nào thì người ta nhìn chỗ đó, có gì lạ đâu!
Trận đấu này Hoàng Phủ Dật hẹn đội Giản Tùng Ý chỉ là muốn lấy lí do chính đáng gây phiền phức cho hắn. Tiếng còi mới phát lên, năm người phía đối diện đã bổ nhào xông lên.
Muốn gây sự thì không nói đi, động tác còn bẩn thỉu vô cùng!
Bên này Lục Kỳ Phong mới tiến lên đón được quả bóng rồi ném cho Giản Tùng Ý. Ngay lập tức bốn tên cao to liền chạy tới vây hắn lại.
Hắn nhếch miệng: ”Sao vậy, tiền đạo nhà các người sao lại giống côn đồ thế này?”
Mấy tên tiền đạo đang bao vây hắn sắc mặt đen kịt.
Mặt Giản Tùng Ý thì có vẻ bất cần nhưng động tác trêи tay chân cũng không dừng lại. Hắn thực hiện động tác giả, bên kia liền nhào qua bên phải. Vài giây ngắn ngủi trôi qua, hắn đã thoát được vòng vây, dẫn bóng về phía bên trái đội mình.
Mặc dù bốn tên cao to kia hơi vụng về nhưng cao gần một mét chín để làm cảnh hay sao? Phát hiện mình bị lừa, chúng lại dàn thành bức tường, Giản Tùng Ý không dẫn bóng nữa, dứt khoát nâng cổ tay, bóng đảo một cái rồi bay lên.
Phản ứng của hắn quá nhanh, lấy đà trong thời gian ngắn rồi bật người. Quả bóng màu đỏ vẽ trêи không khí một đường cung đẹp mắt.
Kết quả Giản Tùng Ý một chọi bốn dẫn bóng về được, chuyền cho Lục Kỳ Phong. Cả đội phối hợp cực kì ăn ý, quả bóng kia chẳng mấy chốc đã vào rổ.
Đối diện với đám người nhăn nhó ở bên kia, Giản Tùng Ý nhún nhún vai, từ tốn đi ngang qua rồi high five với Lục Kỳ Phong.
Bốn lạng đấu ngàn cân*, hoàn toàn không để đám ruồi kia vào mắt!
Hai hiệp qua đi, bên Giản Tùng Ý 29 điểm cách đội của Hoàng Phủ Dật chật vật với 12 điểm một vòng trái đất.
Một bên khán đài full Omega ngồi xem, dưới sự hướng dẫn của Chu Lạc rần rật phát ra tiếng cổ vũ chói tai.
”A a a! Nhóm anh Tùng đỉnh quá! Tùng ca đệ nhất thiên hạ!”
Lâm Viên Viên cũng chen chân được trong đám người, quơ quơ hai chai nước suối cổ vũ.
Mặt của Hoàng Phủ Dật càng thối hơn.
Thời gian nghỉ giữa hiệp một và hai kéo dài hai phút, Hoàng Phủ Dật kêu mấy tên trong bọn lại rồi chụm đầu nói gì đó.
Lục Kỳ Phong liếc bên kia, cười với Giản Tùng Ý: ”Cái bọn ngu ngục không biết đang bàn cái gì kìa!”
Giản Tùng Ý bật nắp bình nước ra: ”Cậu này, đừng có cay nghiệt như vậy! Người ta lớn lên khuyết tật não như vậy có phải là họ muốn đâu, cậu sống phải có tấm lòng chứ hả?”
Cái giọng lúc hắn nói chuyện luôn mang mùi vị lười biếng không có sức lực gì cả, giọng cũng không có lớn, ai nên nghe đều nghe được cả thôi mà.
Hoàng Phủ Dật hoàn toàn không muốn kết thúc trận đấu bóng rổ này một cách đàng hoàng.
Hiệp ba vừa mới bắt đầu, Giản Tùng Ý chặn rồi cướp được bóng. Hắn làm động tác giả hai cái rồi bước về phía trước ba bước, chân nhảy lên nhẹ nhàng xoay bóng rồi úp vào rổ!
Nước chảy mây trôi, nhịp điệu trận bóng càng lúc càng nhanh.
Theo quán tính muốn giảm tốc độ lại, hai tay hắn nắm vành rổ đu đưa. Cánh tay thon dài mặc áo bóng rổ liền lộ ra đường cong bắp tay rắn chắc, vạt áo tốc lên trêи lộ ra da thịt vùng eo vừa trắng vừa thon.
Tuy nhỏ nhưng rất mềm dẻo, giống như nhánh trúc, lại giống như lưỡi đao.
Dưới sắc hoàng hôn chạng vạng, đèn ở sân bóng đổ xuống ánh sáng trắng khiến Giản Tùng Ý rực rỡ đến chói mắt, chọc người không biết làm thế nào mới phải.
Lúc Bách Hoài cầm hộp cơm quay lại lớp học thì vừa lúc nhìn thấy cảnh này qua khung cửa kính.
Vòng eo của người kia nhỏ quá…
Làm gì có Alpha mà eo thắt lại như này chứ?
Giản Tùng Ý thấy pha úp rổ của này của mình vừa tuyệt vời lại đẹp trai vô cùng, buông lỏng cảnh giác, thả tay ra chuẩn bị rơi xuống đất.
Mũi chân vừa mới chạm xuống còn chưa đứng vững thì hậu vệ bên đội kia chạy tới dùng cùi chỏ dội lên lưng hắn. Giản Tùng Ý lảo đảo, xém chút nữa đã ngã quỵ xuống, may mà phản ứng nhanh nên chống một tay xuống giữ thăng bằng.
Cái này không thể xem là phạm quy được, đây là cố tình gây hấn mới đúng!
Lục Kỳ Phong ngay lập tức nổi đóa, xách cổ hậu vệ kia lên rồi gầm vào mặt gã: ”Mày muốn gì?!”
Hậu vệ kia tái mặt, xua xua tay: ”Xin… Xin lỗi, tôi không chú ý, không đứng vững.”
”Má nó! Cặp giò to như giò ngựa của mày chẳng lẽ là đồ giả hay sao mà không đứng vững hả?”
Mấy người Lục Kỳ Phong cũng không phải là loại đèn cạn dầu, vốn ban đầu đã không vừa mắt nổi bọn Hoàng Phủ Dật. Nếu như không phải sợ đánh nhau liên lụy đến Giản Tùng Ý, lửa giận trong lòng cháy hừng hực như vậy chẳng lẽ còn đứng yên để cho bọn nó khiêu khích hay sao.
Hết lần này đến lần khác Hoàng Phủ Dật điếc không sợ súng, chỉ mong chuyện bé xé ra to cho nên dẫn mấy tên cao to đen hôi bên ban Quốc tế chạy tới rồi đứng cười khẩy: ”Không đứng vững mà bắt người ta xin lỗi sao? Ai đó cũng đâu phải Omega sao mà yếu ớt đến vậy chứ, có úp rổ cũng không úp nổi!”
Giản Tùng Ý đứng lên, phủi đất bụi dính trêи người.
Đội của hắn thấy hắn hơi cau mày lại, mặc dù rất nhanh nhưng cái cau mày đó rõ rành rành hai chữ khó-chịu.
Lục Kỳ Phong đi tới rồi thấp giọng hỏi hắn: ”Có sao không?”
”Ừm, không sao.” Đuôi mắt Giản Tùng Ý nhấc lên, liếc Hoàng Phủ Dật một cái, ”Tiếp tục chứ?”
Thanh âm hắn lạnh đi, khóe mi hơi rũ xuống chứng tỏ Giản Tùng Ý đang cố nén xuống cảm giác muốn giết người.
Giản Tùng Ý không phải là người sợ gây chuyện nhưng hắn không thích đánh nhau ở nơi đông người. Huống chi đánh nhau trước mặt một đống con gái và bạn học chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp cả, mẹ dặn không được dọa người khác.
Hắn thích để người khác thua mà tâm phục khẩu phục hơn.
Hai đội tiếp tục tranh tài, khí thế của Giản Tùng Ý càng lúc càng lẫm liệt, mỗi lần tấn công đều sắc bén không có chỗ hở. Cả đội như hiểu được ý của hắn cho nên trận đấu càng lúc càng kịch tính, chênh lệch điểm của cả hai đội đã xấp xỉ con số ba mươi.
Mà học sinh giải quyết xong chuyện cơm nước cũng bắt đầu túa ra xem.
Từ Gia Hành ngồi trêи bệ cửa gần mình nhìn xuống sân bóng rổ, chậc lưỡi luôn miệng: ”Cũng không trách mỗi lần đánh bóng rổ người đông chẳng khác gì đi xem NBA. Anh Tùng của tôi quá đẹp, Omega nào chắc có phước lắm mới có được anh ấy! Nếu tôi là Omega, nhất định tôi cũng chẳng bỏ qua cơ hội mà theo đuổi đâu.”
Bách Hoài ngửa người ra đằng sau, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, giọng điệu lạnh lùng: ”Cậu là Alpha cũng có thể theo đuổi.”
”Vậy không được.” Từ Gia Hành không hề nghĩ ngợi mà nói, ”Hai A với nhau không có kết quả gì tốt, không thể sinh con mà còn phải nộp tiền phạt nữa.”
Đầu ngón tay của Bách Hoài đang gõ mặt bàn đột nhiên ngừng lại, anh nghiêng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, im lặng một chút rồi nhẹ nói: ”Chắc cũng không đắt.”
”Hả? Cái gì không đắt?” Não của Từ Gia Hành làm sao chạy kịp não của ông lớn ngồi bên cạnh, ngớ ngẩn nhìn Bách Hoài.
Bách Hoài rũ mắt: ”Không có gì.”
╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚
Tác giả có lời muốn nói: Bách gia có tiền nên Bách gia không sợ phạt đâu ~
CHÚ THÍCH ( ˘ ³˘)♥
Luật thi đấu bóng rổ cơ bản (Phổ cập kiến thức cho bạn nào muốn biết thêm)
NBA: là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ. Thông tin thêm tại Wiki.
Tứ lượng bạt thiên cân (四两拨千斤) = Bốn lạng địch ngàn cân: là một thế võ xuất hiện trong Thái Cực quyền | Phép ”Tứ lượng bạt thiên cân” trong cuộc sống và kinh doanh (nên đọc để hiểu rõ hơn)
Trước đây Bách Hoài học ban Văn.
Bây giờ lại đứng đầu ban Lý của trường Nam Ngoại nổi tiếng trong nước.
Bạn cùng lớp 12A1 cũng lần lượt biết được tin này, ánh mắt nhìn Bách Hoài từ ngưỡng mộ dần biến thành sợ hãi.
Đại thần là để ngưỡng mộ, còn biến thái là để sợ hãi!
Cuối cùng Giản Tùng Ý cũng hiểu tại sao từ lúc bắt đầu cho tới giờ, người này đêm ngày làm đề Vật lý, đi đâu cũng mang đề Lý để làm. Vốn hắn cho là anh chăm chỉ, bây giờ ngẫm lại thì không phải như vậy.
Đột nhiên sự chú ý của hắn đã va phải cái tên Bách Hoài.
Trong trí nhớ của hắn, Bách Hoài là một người vừa lí tính vừa khắc nghiệt, không bao giừ sẽ làm ra chuyện chuyển trường năm lớp mười hai từ Bắc vào Nam cả, đã vậy còn là từ Văn nhảy sang Lý.
Coi như anh ta đủ ngúc nghích đi chăng nữa thì anh cũng nên có chính kiến về việc học của mình chứ, ba Bách Hoài muốn anh đi học Quản trị kinh doanh để thừa kế sự nghiệp của mình thì cũng đừng có mà đồng ý không suy nghĩ.
Giản Tùng Ý thấy mình là hàng xóm kiêm bạn cùng bàn, cũng nên quan tâm người ta một xíu.
Hắn thoát khỏi cuộc trò chuyện với Chu Lạc, mở cái icon đầu người mặc định kia ra.Không đợi anh seen tin nhắn, hắn gửi tiếp.Tin nhắn của Bách Hoài chạy tới.…
Nói phát là muốn đấm vào mặt ngay.
Người này chính là một tên súc vật thuần, mình đúng là rỗi hơi mới đi lo lắng anh ta có nỗi khổ hay nỗi niềm sâu kín khó nói gì chứ.
Tiếng chuông vào học lại vừa vặn vang lên. Thầy Vật lý mang bài thi đi vào lớp, Giản Tùng Ý cất điện thoại di động vào hộc bàn, danh chính ngôn thuận không thèm trả lời tên kia.
Môn Lý lớp hắn được dạy bởi thầy Thạch Thanh, đây là một thầy rất trẻ tuổi, thường thường cũng được học sinh mến. Thầy đưa xấp bài cho ban cán sự để phát cho các bạn.
Hôm nay bài làm của Giản Tùng Ý bị thầy chê viết chữ như xoắn quẩy vậy.
Trêи bục giảng truyền tới âm thanh có vẻ chê trách của thầy: ”Trò Giản Tùng Ý này, chữ của trò trêи bài… Tôi thật sự… Cháu tôi nó còn viết đẹp hơn trò đấy!”
Nghe nói cháu thầy năm nay ba tuổi.
Giản Tùng Ý không chút nào xấu hổ trả lời: ”Chữ xoắn quẩy thì sao đâu thầy, viết đẹp thì có ích gì chứ? Thầy cho em 101 điểm sao?”
”…”
Bách Hoài thầm cảm thán, thằng nhóc này đúng là thiếu đánh mà. Anh nhìn lên bảng, cầm cây bút đỏ bắt đầu sửa đáp án trêи bảng vào bài.
Giản Tùng Ý dùng khóe mắt liếc anh một cái, phát hiện hai câu hỏi nhỏ cuối cùng trong đề anh làm không được, cảm giác như bắt được cục vàng: ”Thấy chưa?! Đêm đó không nói tôi không bình thường là tôi đã chỉ cái dạng này cho anh rồi. Sao làm bài gì mà thảm quá vậy?”
Bách Hoài bình tĩnh nhàn nhã nói: ”Ừ, đúng, nếu không cậu sẽ danh chính ngôn thuận ở phía dưới tôi.”
”…”
Má nó bực!
Giản Tùng Ý móc một quyển luyện đề thi ra quăng cái bộp lên bàn, không nói gì cả.
Thạch Thanh đứng trêи bục giảng có thể thấy rõ mồn một hai đứa ngồi ở cuối lớp kia, mặc dù không nghe rõ chúng nó nói gì nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của trùm ban Vật Lý kia, tâm tình nhỏ mọn của ông thầy vui lên hẳn: ”Mọi người lấy bài thi ra, tiết này chúng ta sẽ sửa các câu trong đề tổng hợp.”
”Đây là bộ đề sát hạch, nếu các em thi vào trường đại học thì đề như vậy không hề khó một chút nào. Vậy mà cả trường chỉ có Giản Tùng Ý làm được, tôi thật không hài lòng về lớp chúng ta lần này đấy.”
Giản Tùng Ý không biết nhận ra điểm mấu chốt gì, liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh.
Người nào đó đang chăm chú dùng bút đỏ chép hết đáp án chính xác mà thầy ghi trêи bảng, đã vậy mà Thạch Thanh cứ đứng lải nhải mấy chuyện vớ vẩn không thôi.
Cái người này.
Được lắm.
[…]
Tiết giải đề kiểm tra hôm nay trôi qua rất nhanh.
Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên, mọi người trong lớp như ong vỡ tổ xông thẳng qua vườn hoa chạy tới hàng rào để mua hàng rong.
Trong phòng học chỉ còn Bách Hoài và Giản Tùng Ý đợi dì giúp việc mang cơm tới.
Thật ra nhu cầu ăn của Bách Hoài không nhiều lắm, qua bữa là ổn, chẳng qua là do người nào đó bắt bẻ kén ăn mãi mà thôi.
Một xíu không hợp khẩu vị sẽ không ăn, không ăn thì đau dạ dày, đau dạ dày thì lại nín không nói.
Bệnh cũ không biết bao nhiêu năm cũng không biết sửa, chẳng trách sao lại gầy như vậy.
Bách Hoài liếc người đang ngồi chơi game kia, nhìn đồng hồ trêи điện thoại rồi nói: ”Tôi đi lấy cơm.”
Vừa mới đứng dậy thì cửa phòng học bị đẩy ra, tiếng bóng rổ nện xuống sàn nhà bộp bộp hai cái.
”Tiểu Ý, trời tạnh mưa rồi kìa! Bên ban Quốc tế lập kèo bóng rổ, cậu có muốn tham gia không?”
Một Alpha đứng ở cửa phòng học thân hình rất cao, tay xoay trái bóng rổ, ngũ quan kiên nghị, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười rực rỡ.
Nói xong Lục Kỳ Phong thấy Bách Hoài, cười một cái rồi mời anh: ”Bách gia cũng ở đây à, lâu rồi không gặp. Trận bóng này anh tham gia không?”
Lục Kỳ Phong và Bách Hoài biết nhau nhưng không quen, nói cách khác không ân không oán.
Anh ta chỉ theo lễ mà hỏi thăm xã giao một chút, dẫu sao cũng không tưởng tượng được dáng vẻ cao lãnh như Bách Hoài mà đổ mồ hôi đầm đìa trêи sân bóng.
Quả nhiên, Bách Hoài chỉ trả lời có hai chữ: ”Không được.”
Giọng điệu nhạt nhẽo vô cùng.
Màn hình điện thoại Giản Tùng Ý mới lóe lên bảng vàng MVP đã vụt tắt. Hắn vừa nghe ba chữ ”ban Quốc tế”, con ngươi đen nhánh đã hiện lên nụ cười châm chọc, lười biếng tắt điện thoại rồi đứng lên duỗi người.
”Đi thôi.”
[…]
Bên cạnh lớp Một ở lầu Bắc có sân bóng rổ nhỏ.
Cảnh mưa dầm dề ngày qua ngày cũng dần đi tới hồi kết, chiều nay trời tạnh ráo, bên ngoài sân bóng còn có mấy vũng nước đọng. Mấy nam sinh bực bội vì lâu ngày không được ra sân bóng đã dùng ʍôиɠ cà sạch hết, dùng chính vải quần mà lau khô mấy vũng nước.
Không chơi mấy trận là không thoải mái rồi!
Bên ban Quốc tế tới bảy tám người, bên Giản Tùng Ý thì chỉ có năm người, mọi người vào sân rồi chia đội.
Quả bóng trêи đầu ngón tay của Giản Tùng Ý xoay tít mù rồi hắn nện nện xuống đất: ”Hai hiệp hay bốn hiệp?”
”Nhiều người vậy thì đấu bốn hiệp đi!”
”Được.” Giản Tùng Ý khởi động cổ tay, ném bóng về phía Hoàng Phủ Dật, ”Mấy người bắt đầu trận đấu trước đi!”
Quyền được phát bóng trước quả thật quá tiện nghi cho đội bên kia, nhưng Hoàng Phủ Dật lại trề môi nói: ”Sao bên tôi phải bắt đầu trước?”
Giản Tùng Ý nhấc mắt, quét lên người tên kia một cái: ”Học sinh giỏi được dạy là phải thông cảm cho người bị tàn tật.”
Hàm ý bên kia vừa ngu vừa tàn tật.
Tựu trường mới có năm ngày đã bị đánh tới hai lần, Hoàng Phủ Dật liền bực bội, cau có quay đầu ra hiệu cho mấy Alpha đội bọn họ ra đấu.
Ban Quốc tế đặc biệt hơn so với những ban khác trong trường, bọn họ học ba năm trong nước rồi sẽ được chuyển ra nước ngoài, không tính là lên lớp. Hệ thống quản lí bọn họ cũng khác, hiếm có người vào trường nổi tiếng của thế giới dựa vào thực lực, phần lớn đều là bọn nhà giàu có tiền, ba mẹ là cổ đông của trường.
Đám tạp nham này phần lớn vào trường đều là tuyển thẳng bởi môn thể ɖu͙ƈ, tuy học hành dốt nát nhưng thể trạng Alpha tuyệt đối là loại tốt nhất.
Mấy người đó đứng dàn hàng ngang trêи sân, khí thế có vẻ hơn hẳn ban Lý bên kia.
Nhưng tất cả ánh mắt của Omega vây xem cũng chỉ dán lên mỗi Giản Tùng Ý mà thôi.
Dẫu sao mặt trời mọc chỗ nào thì người ta nhìn chỗ đó, có gì lạ đâu!
Trận đấu này Hoàng Phủ Dật hẹn đội Giản Tùng Ý chỉ là muốn lấy lí do chính đáng gây phiền phức cho hắn. Tiếng còi mới phát lên, năm người phía đối diện đã bổ nhào xông lên.
Muốn gây sự thì không nói đi, động tác còn bẩn thỉu vô cùng!
Bên này Lục Kỳ Phong mới tiến lên đón được quả bóng rồi ném cho Giản Tùng Ý. Ngay lập tức bốn tên cao to liền chạy tới vây hắn lại.
Hắn nhếch miệng: ”Sao vậy, tiền đạo nhà các người sao lại giống côn đồ thế này?”
Mấy tên tiền đạo đang bao vây hắn sắc mặt đen kịt.
Mặt Giản Tùng Ý thì có vẻ bất cần nhưng động tác trêи tay chân cũng không dừng lại. Hắn thực hiện động tác giả, bên kia liền nhào qua bên phải. Vài giây ngắn ngủi trôi qua, hắn đã thoát được vòng vây, dẫn bóng về phía bên trái đội mình.
Mặc dù bốn tên cao to kia hơi vụng về nhưng cao gần một mét chín để làm cảnh hay sao? Phát hiện mình bị lừa, chúng lại dàn thành bức tường, Giản Tùng Ý không dẫn bóng nữa, dứt khoát nâng cổ tay, bóng đảo một cái rồi bay lên.
Phản ứng của hắn quá nhanh, lấy đà trong thời gian ngắn rồi bật người. Quả bóng màu đỏ vẽ trêи không khí một đường cung đẹp mắt.
Kết quả Giản Tùng Ý một chọi bốn dẫn bóng về được, chuyền cho Lục Kỳ Phong. Cả đội phối hợp cực kì ăn ý, quả bóng kia chẳng mấy chốc đã vào rổ.
Đối diện với đám người nhăn nhó ở bên kia, Giản Tùng Ý nhún nhún vai, từ tốn đi ngang qua rồi high five với Lục Kỳ Phong.
Bốn lạng đấu ngàn cân*, hoàn toàn không để đám ruồi kia vào mắt!
Hai hiệp qua đi, bên Giản Tùng Ý 29 điểm cách đội của Hoàng Phủ Dật chật vật với 12 điểm một vòng trái đất.
Một bên khán đài full Omega ngồi xem, dưới sự hướng dẫn của Chu Lạc rần rật phát ra tiếng cổ vũ chói tai.
”A a a! Nhóm anh Tùng đỉnh quá! Tùng ca đệ nhất thiên hạ!”
Lâm Viên Viên cũng chen chân được trong đám người, quơ quơ hai chai nước suối cổ vũ.
Mặt của Hoàng Phủ Dật càng thối hơn.
Thời gian nghỉ giữa hiệp một và hai kéo dài hai phút, Hoàng Phủ Dật kêu mấy tên trong bọn lại rồi chụm đầu nói gì đó.
Lục Kỳ Phong liếc bên kia, cười với Giản Tùng Ý: ”Cái bọn ngu ngục không biết đang bàn cái gì kìa!”
Giản Tùng Ý bật nắp bình nước ra: ”Cậu này, đừng có cay nghiệt như vậy! Người ta lớn lên khuyết tật não như vậy có phải là họ muốn đâu, cậu sống phải có tấm lòng chứ hả?”
Cái giọng lúc hắn nói chuyện luôn mang mùi vị lười biếng không có sức lực gì cả, giọng cũng không có lớn, ai nên nghe đều nghe được cả thôi mà.
Hoàng Phủ Dật hoàn toàn không muốn kết thúc trận đấu bóng rổ này một cách đàng hoàng.
Hiệp ba vừa mới bắt đầu, Giản Tùng Ý chặn rồi cướp được bóng. Hắn làm động tác giả hai cái rồi bước về phía trước ba bước, chân nhảy lên nhẹ nhàng xoay bóng rồi úp vào rổ!
Nước chảy mây trôi, nhịp điệu trận bóng càng lúc càng nhanh.
Theo quán tính muốn giảm tốc độ lại, hai tay hắn nắm vành rổ đu đưa. Cánh tay thon dài mặc áo bóng rổ liền lộ ra đường cong bắp tay rắn chắc, vạt áo tốc lên trêи lộ ra da thịt vùng eo vừa trắng vừa thon.
Tuy nhỏ nhưng rất mềm dẻo, giống như nhánh trúc, lại giống như lưỡi đao.
Dưới sắc hoàng hôn chạng vạng, đèn ở sân bóng đổ xuống ánh sáng trắng khiến Giản Tùng Ý rực rỡ đến chói mắt, chọc người không biết làm thế nào mới phải.
Lúc Bách Hoài cầm hộp cơm quay lại lớp học thì vừa lúc nhìn thấy cảnh này qua khung cửa kính.
Vòng eo của người kia nhỏ quá…
Làm gì có Alpha mà eo thắt lại như này chứ?
Giản Tùng Ý thấy pha úp rổ của này của mình vừa tuyệt vời lại đẹp trai vô cùng, buông lỏng cảnh giác, thả tay ra chuẩn bị rơi xuống đất.
Mũi chân vừa mới chạm xuống còn chưa đứng vững thì hậu vệ bên đội kia chạy tới dùng cùi chỏ dội lên lưng hắn. Giản Tùng Ý lảo đảo, xém chút nữa đã ngã quỵ xuống, may mà phản ứng nhanh nên chống một tay xuống giữ thăng bằng.
Cái này không thể xem là phạm quy được, đây là cố tình gây hấn mới đúng!
Lục Kỳ Phong ngay lập tức nổi đóa, xách cổ hậu vệ kia lên rồi gầm vào mặt gã: ”Mày muốn gì?!”
Hậu vệ kia tái mặt, xua xua tay: ”Xin… Xin lỗi, tôi không chú ý, không đứng vững.”
”Má nó! Cặp giò to như giò ngựa của mày chẳng lẽ là đồ giả hay sao mà không đứng vững hả?”
Mấy người Lục Kỳ Phong cũng không phải là loại đèn cạn dầu, vốn ban đầu đã không vừa mắt nổi bọn Hoàng Phủ Dật. Nếu như không phải sợ đánh nhau liên lụy đến Giản Tùng Ý, lửa giận trong lòng cháy hừng hực như vậy chẳng lẽ còn đứng yên để cho bọn nó khiêu khích hay sao.
Hết lần này đến lần khác Hoàng Phủ Dật điếc không sợ súng, chỉ mong chuyện bé xé ra to cho nên dẫn mấy tên cao to đen hôi bên ban Quốc tế chạy tới rồi đứng cười khẩy: ”Không đứng vững mà bắt người ta xin lỗi sao? Ai đó cũng đâu phải Omega sao mà yếu ớt đến vậy chứ, có úp rổ cũng không úp nổi!”
Giản Tùng Ý đứng lên, phủi đất bụi dính trêи người.
Đội của hắn thấy hắn hơi cau mày lại, mặc dù rất nhanh nhưng cái cau mày đó rõ rành rành hai chữ khó-chịu.
Lục Kỳ Phong đi tới rồi thấp giọng hỏi hắn: ”Có sao không?”
”Ừm, không sao.” Đuôi mắt Giản Tùng Ý nhấc lên, liếc Hoàng Phủ Dật một cái, ”Tiếp tục chứ?”
Thanh âm hắn lạnh đi, khóe mi hơi rũ xuống chứng tỏ Giản Tùng Ý đang cố nén xuống cảm giác muốn giết người.
Giản Tùng Ý không phải là người sợ gây chuyện nhưng hắn không thích đánh nhau ở nơi đông người. Huống chi đánh nhau trước mặt một đống con gái và bạn học chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp cả, mẹ dặn không được dọa người khác.
Hắn thích để người khác thua mà tâm phục khẩu phục hơn.
Hai đội tiếp tục tranh tài, khí thế của Giản Tùng Ý càng lúc càng lẫm liệt, mỗi lần tấn công đều sắc bén không có chỗ hở. Cả đội như hiểu được ý của hắn cho nên trận đấu càng lúc càng kịch tính, chênh lệch điểm của cả hai đội đã xấp xỉ con số ba mươi.
Mà học sinh giải quyết xong chuyện cơm nước cũng bắt đầu túa ra xem.
Từ Gia Hành ngồi trêи bệ cửa gần mình nhìn xuống sân bóng rổ, chậc lưỡi luôn miệng: ”Cũng không trách mỗi lần đánh bóng rổ người đông chẳng khác gì đi xem NBA. Anh Tùng của tôi quá đẹp, Omega nào chắc có phước lắm mới có được anh ấy! Nếu tôi là Omega, nhất định tôi cũng chẳng bỏ qua cơ hội mà theo đuổi đâu.”
Bách Hoài ngửa người ra đằng sau, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, giọng điệu lạnh lùng: ”Cậu là Alpha cũng có thể theo đuổi.”
”Vậy không được.” Từ Gia Hành không hề nghĩ ngợi mà nói, ”Hai A với nhau không có kết quả gì tốt, không thể sinh con mà còn phải nộp tiền phạt nữa.”
Đầu ngón tay của Bách Hoài đang gõ mặt bàn đột nhiên ngừng lại, anh nghiêng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, im lặng một chút rồi nhẹ nói: ”Chắc cũng không đắt.”
”Hả? Cái gì không đắt?” Não của Từ Gia Hành làm sao chạy kịp não của ông lớn ngồi bên cạnh, ngớ ngẩn nhìn Bách Hoài.
Bách Hoài rũ mắt: ”Không có gì.”
╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚
Tác giả có lời muốn nói: Bách gia có tiền nên Bách gia không sợ phạt đâu ~
CHÚ THÍCH ( ˘ ³˘)♥
Luật thi đấu bóng rổ cơ bản (Phổ cập kiến thức cho bạn nào muốn biết thêm)
NBA: là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ. Thông tin thêm tại Wiki.
Tứ lượng bạt thiên cân (四两拨千斤) = Bốn lạng địch ngàn cân: là một thế võ xuất hiện trong Thái Cực quyền | Phép ”Tứ lượng bạt thiên cân” trong cuộc sống và kinh doanh (nên đọc để hiểu rõ hơn)
Bình luận truyện