Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O

Chương 67: Từng qua biển lớn, không gì nước – Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 67: Từng qua biển lớn, không gì nước – Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.

Bách Hoài đăng lên vòng bạn bè một tấm ảnh, trêи cổ anh có một dấu răng đỏ hồng còn mới, tus viết:Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O - Chương 67: Từng qua biển lớn, không gì nước – Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.







Mẹ nó anh mới là sóc nhỏ!

Đậu má anh mới là đồ răng dài!

Ông đây đúng là thích cắn người!

Nhưng như thế nào lại ra nông nỗi này?!

Dương Nhạc nhìn Giản Tùng Ý đột nhiên đỏ mặt lên, trong lòng bắt đầu sợ hãi.

Cậu chưa từng thấy qua dáng vẻ Tùng ca tức đến đỏ mặt tía tai, vội vàng lấy điện thoại lại, thấp thỏm nói: ‘’Tùng ca, đằng ấy có ổn không đấy?’’

Giản Tùng Ý phục hồi trạng thái: ‘’Tôi thì có thể bị làm sao chứ?’’

Dương Nhạc quan sát vẻ mặt của hắn, đúng là không có chút nào thương tâm cả, vậy mới dám thở ra một hơi: ‘’Được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là chúng ta mới đi Bắc thành được một tuần mà Bách gia lại có thể tìm được đối tượng. Sáng nay tôi về nghe cái tin này mà muốn xỉu ngang luôn đó, nhắn tin nhóm đằng ấy cũng không seen, tôi còn tưởng đằng ấy trầm kãm đến nơi rồi.’’

Tôi không trầm kãm, tôi chỉ là nát màn hình điện thoại thôi, nhưng ai đó thừa nước đục thả câu, không nói không rằng làm chuyện siêu rác rưởi.

Đây là sợ thiên hạ bất loạn, muốn cạo đi mái tóc người thương của Giản Tùng Ý này rồi.

*insert chửi tục*

Dương Nhạc nhìn Giản Tùng Ý không kinh ngạc một chút nào, thử nói: ‘’Chẳng lẽ Tùng ca sớm biết rồi sao?’’

Giản Tùng Ý cười nhẹ: ‘’Biết, sao lại không biết, đương nhiên biết, Bách gia của chúng ta giỏi giang đến cỡ nào.’’

Bách Hoài cảm thấy mình có thể theo đuổi được Giản Tùng Ý, đúng là giỏi giang thật, gật đầu phụ họa: ‘’Đúng vậy.’’

Từ Gia Hành ngồi bên cạnh ăn dưa mù quáng, kϊƈɦ động chà tay: ‘’Vậy Tùng ca có biết đối tượng của Bách gia là ai không? Omega hay Beta? Nam hay nữ? Đẹp không?’’

Giản Tùng Ý cắn răng mỉm cười: ‘’Omega, nam, đẹp nghiêng nước nghiêng thùng.’’

‘’Adu vjp! Bách gia xịn dữ ta!’’

Từ Gia Hành kϊƈɦ động vỗ tay.

Du Tử Quốc nghe xong, quả thật đây là cú gõ búa định BE cho bè lá của Bách Tùng. Ngay lập tức cu cậu khóc thét lên, vừa khóc vừa an ủi Giản Tùng Ý: ‘’Tùng ca, không sao đâu. Anh phải tin tưởng bản thân mình. Nhất định anh cũng sẽ tìm được một nửa thuộc về anh, chắc chắn sẽ có người thay Bách gia yêu anh hơn sinh mệnh.’’

Giản Tùng Ý quyết định cà khịa Bách Hoài một chút, gật đầu tán thành: ‘’Cậu nói chí phải.’’

Bách Hoài liếc hắn, giống như tỏ vẻ bất mãn với câu trả lời này, chỉ có điều Giản Tùng Ý hất mặt trừng mắt nhìn lại.

Cẩu tâm cơ thản nhiên mở miệng: ‘’Thật ra bạn trai của tôi là…’’

‘’Thế nhưng!’’ Giản Tùng Ý ngay lập tức cắt ngang, bày ra dáng vẻ con ngoan trò giỏi, ‘’Trái tim này chỉ hướng về học tập, không còn chỗ trống để đi tìm một nửa khác đâu!’’

Tiểu nhân rác rưởi, dám uy hϊế͙p͙ ông đây ư?

Mà Bách Hoài cảm thấy vẫn không đủ, bàn tay anh ở dưới gầm bàn mò qua, đặt trêи đùi Giản Tùng Ý, cào nhẹ.

Giản Tùng Ý bị đánh úp, nháy mắt sợ đến run rẩy, ý nghĩ cầu sinh khiến hắn nói chuyện không dùng não, ngay lập tức thốt ra: ‘’Hơn nữa không có ai hợp với Bách Hoài hơn tôi cả!’’

Nói năng có khí phách, chân tình thấm thía từng từ.

Giọng nói của ngúc nghích không lớn, chỉ tiếc rằng lớp học quá yên tĩnh.

Tiếng nói vừa dứt, trong lớp càng yên tĩnh hơn.

Ba giây sau, Du Tử Quốc gào khóc thê lương: ‘’Hu hu hu hu hu, yêu đơn phương thật thê thảm quá! ! ! Tùng ca của em, hu hu hu! ! !’’

Cơ thể Dương Nhạc cũng chấn động: ‘’Thì ra Tùng ca anh… Anh thật sự… Tôi… Haiz…’’

Từ Gia Hành nước mắt như mưa, ngửa mặt lên trời thở dài: ‘’Đây đúng là ‘Từng qua biển lớn, không gì nước, chưa đến Vu Sơn chẳng biết mây’.’’

Bách Hoài cười khẽ: ‘’Không ngờ cậu đánh giá tôi cao như thế.’’

Giản Tùng Ý chợt hoàn hồn, nhận ra mình mới vừa nói cái gì, thẹn quá hóa giận, đè cái tay đang sờ tới sờ lui trêи đùi mình kia, ý muốn bẻ gãy nhưng ngược lại bị tay không thuận của Bách Hoài bọc lấy tay hắn, nắm thật chặt.

Trêи mặt nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, khóe môi còn cong lên một nụ cười hư hỏng.

Giản Tùng Ý muốn rút tay ra nhưng lại không thể, tức đến mức chỉ muốn xắn tay áo lên đập tên này một trận. Kết quả mới vừa đứng lên, giọng của lão Bạch hồ hởi vang lên: ‘’Bạn học Giản Tùng Ý, cuối cùng trò cũng đã về rồi!’’

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Giản Tùng Ý.

Giản Tùng Ý cứng đờ.

Trước mắt bao người, dĩ nhiên trùm trường không thể dùng bạo lực, vậy thì chớ, hắn còn phải hao tổn tâm trí sợ người ta phát hiện Bách Hoài đang nắm tay mình. Chẳng biết lúc nào tên súc sinh này lại dở chứng làm chuyện gì xấu hổ, cho nên hắn chỉ có thể ngoan ngoãn để anh nắm tay, ngồi lại vị trí, gật gật đầu: ‘’Vâng, tôi đã về.’’

Cực kì bình tĩnh, giống như bình thường, cũng như chưa từng có bàn tay đang bị đùa bỡn dưới hộc bàn bởi bạn cùng bàn.

Chỉ có điều bạn cùng bàn đang nô đùa hắn càng thêm bình tĩnh, một tay chơi Giản Tùng Ý, một tay làm đề, cái mặt than chết tiệt trưng ra vẻ tập trung cao độ. Hay cho một học sinh giỏi đứng đắn, hay cho một con súc sinh cao lãnh làm người!

Giản Tùng Ý thầm muốn tiếng chuông tan học vang lên nhanh một chút, rồi tiến hành phạm tội mưu sát chồng.

Nhưng lão Bạch nhìn hai bạn nhỏ mặt mày xinh xẻo, nghĩ tới thành tích ưu việt của bọn họ, chỉ cảm thấy bọn họ đáng yêu giống như những bé thiên sứ vậy!

Càng nghĩ càng vui, ông lộ ra nụ cười của phật Di Lặc: ‘’Trước khi học, thầy muốn thông báo cho mọi người hai tin tức tốt. Cái thứ nhất chính là bạn học Bách Hoài ở lớp chúng ta, không phụ sự mong đợi từ mọi người, đã thi tháng đứng thứ nhất toàn khối, lấy được thành tích cực kì tốt, liên tiếp đứng nhất hai tháng.’’

Bốp bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên bên cạnh, Giản Tùng Ý cười nhẹ một tiếng: ‘’Thừa dịp tôi không có ở đây mới để cho nhĩ hầu tử xưng Vương xưng Bá, trân trọng đi, lần sau vinh danh bảng vàng không còn duyên với đằng ấy nữa đâu.’’

Bách Hoài không giận, chỉ mân mê đốt ngón tay hắn, thấp giọng nói: ‘’Ừ, tôi đã nói rồi, vị trí đầu khối của thi cuối học kì để cho em, tôi nói lời giữ lời.’’

‘’Thôi, ai thèm đồ anh cho chứ.’’

Tay phải của Giản Tùng Ý được Bách Hoài sờ đến thoải mái, vì thế hắn cam chịu để tay cho anh chơi, tay trái cầm bút, cúi đầu làm bài, ngoài miệng vẫn không quên cà khịa, ‘’Chỉ có điều tôi không lạ gì anh, anh không được lật mặt không biết xấu hổ đâu đấy.’’

Nói cách khác, mình bị dụ dỗ để cho anh cắn một cái là lỗ rồi. Rõ ràng mình là nhà tài trợ, đã thế còn lại bị cắn, đây là cảm giác thất bại mình đã tài trợ mà giờ còn phải trả tiền thù lao thêm vì người ta phục vụ tốt.

Bách Hoài khẽ cười một tiếng: ‘’Được, tôi sẽ làm người biết xấu hổ, giữ lời hứa, nhất định cho em.’’

Hai người lặng lẽ giao kèo, âm điệu cực thấp.

Trêи bục giảng, lão Bạch lại nâng volume lên: ‘’Tin tốt thứ hai đó chính là bạn học Giản Tùng Ý và bạn Dương Nhạc, đều đạt được giải đặc biệt trong cuộc thi huấn luyện toàn quốc. Bằng cách tự tuyển sinh trong kì thi năng lực, cả hai trò có thể trực tiếp gởi đơn cho các trường cao đẳng và trưởng đại học, không cần phải tham gia kì thi tuyển sinh đại học sắp tới. Cả lớp chúc mừng hai bạn nào!’’

Lần này tiếng vỗ tay và trầm trồ càng nhiều hơn nữa.

Dù sao chuyện không cần tham gia thi đại học cũng là chuyện được học sinh cấp ba hâm mộ nhất.

Có khả năng được người khác hâm mộ thì cũng có khả năng chịu bòn rút một chút, vậy mới phải lẽ.

Vì thế cả lớp đang ồn ào, đột nhiên có bạn ngẩng đầu lên tag chủ sòng vào: ‘’Tùng ca, lớp trưởng, vậy hai người nhất định phải mời cả lớp một chầu nha!’

Giản Tùng Ý đang cùng bạn trai liếc mắt đưa tình, đột nhiên bị gọi hồn, vốn đang chột dạ, vừa ngẩng đầu lên thì lại thấy cả lớp đang nhìn mình với ánh mắt như nhìn dê béo, nhất thời càng chột dạ hơn nữa. Hắn muốn rút tay ra nhưng lại bị nắm chặt lại, sợ bị mọi người phát hiện cho nên chỉ có thể vội vàng huơ huơ tay trái: ‘’Được được được, mời.’’

Tâm trạng của Dương Nhạc cũng tốt, rộng rãi vung tay lên: ‘’Mời mời mời, không thành vấn đề, tất cả đều được mời.’’

Ngay lập tức trong lớp lại nổi lên tiếng reo hò: ‘’Tùng ca đệ nhất! Lớp trưởng vạn tuế!’’

Lão Bạch cũng cười hềnh hệch: ‘’Được, lúc nào các trò quyết định xong thời gian thì nhớ nói với tôi một tiếng. Tôi cũng muốn đến chung vui, con tôi năm nay bắt đầu thi cấp ba, tôi đến cùng hưởng chung bầu không khí vui mừng.’’

Chỉ cần có người bao, cả lớp có thể ngay lập tức hòa thuận vui vẻ.

Thế giới của người trưởng thành cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.

Sau khi tan lớp, Dương Nhạc quay người tụm lại nói chuyện với Giản Tùng Ý: ‘’Thứ sáu tuần này là ngày Ba mươi, tết Dương lịch đó. Nếu mời mọi người một bữa thì tôi đoán xêm xêm cũng bốn bàn.’’

‘’Được, cậu cứ sắp xếp đi.’’

Giản Tùng Ý thật sự không thèm để ý, dù sao thì Dương Nhạc chắc chắn sẽ sắp xếp tốt mà thôi.

Hai người mới vừa sắp xếp xong, đột nhiên Bách Hoài nói: ‘’Mời khách tính thêm tôi nữa.’’

Không đợi Dương Nhạc hỏi, Bách Hoài thản nhiên giải thích: ‘’Tiệc cưới, tiệc độc thân.’’

‘’…’’

‘’…’’

‘’…’’

Trong khoảng thời gian ngắn mọi người không biết đáp lại như thế nào, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, một ngàn loại tâm trạng xẹt qua, không nói nên lời.

Chỉ có Bách Hoài cực kì bình tĩnh, giống như mình chưa từng phát ngôn gây chấn động địa cầu vậy.

Giản Tùng Ý không biết bọn Dương Nhạc đang nghĩ gì, hắn cảm thấy Bách Hoài đang làm chuyện khiêu khích tôn nghiêm của gia chủ, nhà là phải có nóc, thế nhưng vì ngại đây không phải ở nhà cho nên không thể đánh chồng, chỉ có thể vỗ bàn, lạnh lùng nói: ‘’Bách Hoài, anh tránh ra cho tôi.’’

Bên cạnh, bạn học Du Tử Quốc đang rầu thối ruột vì cái kết BE cho chiếc bè lá mình chèo bấy lâu, ngay lập tức chúi đầu về phía trước, ôm lấy Giản Tùng Ý: ‘’Tùng ca, chúng ta bình tĩnh, không đáng đâu anh! Tôi biết yêu một người không yêu mình là chuyện rất đau khổ, thế nhưng chúng tôi vẫn muốn chúc phúc cho cả hai! Đừng vì tình yêu không được đáp lại mà hận anh ơi!’’

Dương Nhạc cũng vội vàng khuyên nhủ: ‘’Đúng vậy đó, Bách gia anh cũng nên kiềm chế một chút. Chúng tôi hiểu tâm trạng muốn show ân ái của anh, thế nhưng anh cũng phải nghĩ tới cảm nhận của Tùng ca nữa chứ, đừng show quá đà!’’

Ngay cả Từ Gia Hành ngu ngu cũng bắt đầu rưng rưng nước mắt: ‘’Chỉ có điều anh Tùng à, anh cũng không thể trách Bách gia được, vốn dĩ AA đã không có kết quả, mình không làm người yêu thì cũng có thể làm bạn bè mà anh. Anh cứ như vậy thì sao Bách gia dám mang bạn trai của mình đến cho chúng ta xem được.’’

Giản Tùng Ý: … ? ? ?

Ông mày đây chính là bạn trai của tên này, anh ta muốn show ân ái với ông đấy, tụi mi đừng có ở đó mà nói nhăng nói cuội!

Giản Tùng Ý cảm thấy thế giới này không có nổi một người bình thường.

Hắn thở sâu, hít một hơi rồi bình tĩnh nói: ‘’Mọi người yên tâm, chúng tôi không đánh nhau, chúng tôi là anh em tốt.’’

Rồi gỡ tay Du Tử Quốc, đi ra ngoài.

Bách Hoài cũng đứng lên, nhìn quần chúng ăn dưa đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thản nhiên nói: ‘’Yên tâm, không đánh nhau.’’

Sau đó anh đi ra ngoài, vừa đi vừa cúi đầu nghịch điện thoại.

Hai người một trước một sau, đứa này mặt còn thản nhiên hơn đứa kia, bầu không khí căng thẳng khiến khiến quần chúng ăn dưa tò mò vãi nồi nhưng trong lòng lại run sợ, cũng không có lá gan đuổi theo hóng chuyện.

Cả hai đi lên sân thượng.

Bách Hoài thuận tay đóng cửa, quay người lại thì đã bị Giản Tùng Ý đè lên góc tường.

Hắn lôi cổ áo anh, nghiến răng nghiến lợi: ‘’Anh đã bảo là em nói cái gì thì là cái đó cơ mà?’’

Bách Hoài rũ mắt nhìn hắn, không thẹn với lương tâm một chút nào: ‘’Quả thật tôi cũng đâu nói cho người khác biết chúng ta quen nhau đâu.’’

Giản Tùng Ý: ‘’…’’

Đúng là như vậy…

‘’Vậy anh đăng ảnh vết cắn là có ý gì?!’’

‘’Không phải em nói kí hiệu này là của em sao? Cho nên tôi phải cho người khác biết tôi là hoa đã có chủ, ngăn người ta nhớ thương đêm ngày, đến lúc đó em lại ghen lên khó chịu.’’

‘’…’’

‘’Tôi chỉ là muốn để cho người khác biết tôi có bạn trai rồi, tôi còn cực kì cực kì thích người ấy.’’

‘’…’’

‘’Thật ra tôi cũng không muốn công khai vào thời điểm này. Em da mặt mỏng, tôi sợ em sẽ xấu hổ. Chỉ là theo đuổi được em tôi thật sự rất vui, giây lát không kiềm lại được, về sau tôi sẽ không như vậy, cho nên em đừng nóng giận, được không?’’

Bách Hoài nói xong, giúp Giản Tùng Ý sửa sang lại khăn choàng, kéo kín một chút.

Ánh mắt và giọng nói của anh dịu dàng đến đau lòng.

Trùng cỏ ngàn năm nay gặp được hồ li tinh vạn năm, sức chiến đấu rơi về số âm.

Giản Tùng Ý vốn định dạy cách làm người cho súc sinh, thế nhưng không hiểu vì sao lại không còn tức giận, không chỉ không giận mà còn có một chút náy náy. Bách Hoài dịu dàng như thế, mình lại cứ hung hăng, chẳng biết tốt xấu gì cả.

Lông xù lên dần dần xẹp xuống: ‘’Em không tức giận.’’

‘’Thật sự không tức giận?’’

‘’Thật sự.’’

Bách Hoài híp mắt, nhìn bé nói dối kia rồi cuời: ‘’Vậy em bảo tôi lên sân thượng làm gì? Không phải để đánh tôi sao?’’

‘’…’’

Là để đánh anh.

Chỉ có điều thay đổi chủ ý rồi.

Giản Tùng Ý lôi cổ áo Bách Hoài xuống, lỗ tai đỏ bừng: ‘’Bạn trai muốn mang anh lên sân thượng yêu sớm đấy, được không?’’

Bách Hoài cười híp mắt, khóe môi hơi cong lên: ‘’Vậy bạn trai có thể nói cho tôi biết cách yêu sớm không? Tôi chưa từng yêu sớm cho nên không có kinh nghiệm, không hiểu chuyện.’’

Giản Tùng Ý kéo cổ áo Bách Hoài xuống, vành tai đỏ lựng, yếu mà còn ra gió: ‘’Đúng đấy, tìm một chỗ vắng người ép bán hoa hồng cho anh.’’

Nói xong hắn ngẩng đầu, tặng anh môi mình.

Khoảng cách gần trong gang tấc.

‘’Rầm!’’

Cửa sân thượng bị đẩy ra.

‘’Giản Tùng Ý, Bách Hoài! Cuối cùng tôi cũng tìm được hai trò rồi!’’

╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚

CHÚ THÍCH ( ˘ ³˘)♥

Tiệc độc thân (Bachelor/Bachelorette Party): Bữa tiệc chia tay thời độc thân hay còn gọi là tiệc độc thân là bữa tiệc được tổ chức vào đêm trước đám cưới của cô dâu và chú rể, theo đó, cô dâu, chú rể sẽ mời những bạn bè thân thiết nhất, cùng làm những việc không thể làm sau khi cưới. (Cre: Wiki)

2. Từng qua biển lớn, không gì nước/Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây: Câu gốc là ”Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ/ Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.”

Câu thơ này nằm trong bài Ly tứ kỳ 4.

Cả bài:

Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.

Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,

Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.

Dịch thơ (bản của Điệp luyến hoa)

Từng qua biển lớn, không gì nước,

Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.

Lần lữa khóm hoa lười để ý,

Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây!

ʕっ•ᴥ•ʔっ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện