Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên

Chương 17: Là một nam hài



Hoắc Tranh nói là làm, buổi tối hôm đó liền kiểm kê lại số tiền còn lại trên người, lấy ra một số để mua gạo cho Bạch Tế, còn lại, dùng để vào Vũ Thành mời đại phu giỏi đến xem Bạch Tế có bệnh không.

Trời chưa sáng, Hoắc Tranh đã tự mình vào thành mời đại phu.

Bạch Tế thức dậy không thấy Hoắc Tranh, ngồi yên lặng trong viện, một lúc sau mới nhớ tới Hoắc Tranh đã nói hôm nay sẽ vào thành, kêu đại phu tới xem đầu óc mình...

Bạch Tế sờ sờ ót, lẩm bẩm “Đầu óc ta không ngốc nha.”

Y ăn cháo xong liền đi bộ hai vòng trong sân, đến khi mặt trời treo trên ngọn cây, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, là Hoắc Tranh mời đại phu vào nhà.

Đi lại hai đoạn đường dài, tinh thần Hoắc Tranh vẫn không bị ảnh hưởng gì, mời đại phu đến trước mặt Bạch Tế, “Tẩu tử, đây là Vương đại phu.”

Vương đại phu tuy đã quá năm mươi tuổi, nhưng vẫn mắt tinh tai thính, thân mình khỏe mạnh, cùng người trẻ tuổi như Hoắc Tranh đi đến thôn cũng không mệt lắm. Lão vuốt vuốt chòm râu, nếp nhăn khóe mắt mang ý cười, “Ngươi sáng sớm mời ta đến đây, là muốn ta xem bệnh cho tiểu nương tử này sao?”

Hoắc Tranh gật đầu nói phải.

Xem bệnh chú trọng vọng, văn, vấn, thiết*, Vương đại phu đi vòng quanh Bạch Tế, quan sát một lúc, phát hiện hắn sắc mặt hồng nhuận da thịt mềm mại trắng nõn, hai mắt sáng ngời trong suốt, môi hồng nhỏ nhỏ, trừ bỏ khi đối diện với người lạ ánh mắt có hơi e dè không biết nhìn chổ nào ra, thật không nhìn ra người này có bệnh gì.

*Vọng, văn, vấn, thiết: 4 bước khám bệnh theo đông y (tứ chẩn), Vọng là nhìn quan sát (vóc dáng, sắc mặt, da, tóc,...), Văn là nghe và ngửi (tiếng nói, ho, thở,...) Vấn là hỏi (nguyên nhân, dấu hiệu bệnh), Thiết là sờ, chạm (bắt mạch,...).

Vương đại phu vỗ vỗ hòm thuốc, “Chúng ta vào nhà xem, ở ngoài này cũng nhìn không rõ.”

Vào trong nhà, Vương đại phu đem cái hòm thuốc mở ra, cùng Bạch Tế nói chuyện tùy ý với nhau. Đại phu hỏi cái gì, Bạch Tế liền đáp cái đó, vừa hỏi vừa đáp, Bạch Tế nói chuyện rõ ràng, mồm miệng không có mùi lạ gì, tiếng nói mềm nhẹ êm tai nghe như chim oanh ca hót, lão đại phu nhìn thế nào cũng thấy tiểu nương tử này không có bệnh, ngoài ra còn thật đáng yêu.

Vương đại phu ngồi xuống, dò hỏi: “Hoắc phu nhân gần đây thân thể có mệt mỏi không?”

Bạch Tế lắc đầu.

“Có bị nóng không?”

Tiếp tục lắc đầu.

“Có bị lạnh? Nôn ói? Choáng váng đầu, vô lực.”

Bạch Tế nghe đến hai mắt đều hoa.

Nhìn nghe hỏi đều không có kết quả, kỳ thật là Hoắc Tranh mời đại phu đến vốn để nhìn xem đầu óc Bạch Tế, Vương đại phu hành y đã nhiều năm, khám bệnh đều dựa theo tứ chẩn mà tiếng hành, thấy Hoắc Tranh quan tâm Bạch Tế, đại phu cũng cho hắn vào phòng nhìn xem, thật ra cũng tốt.

Vương đại phu trầm ngâm, “Kia, để lão phu bắt mạch cho phu nhân, lại...nhìn xem đầu óc.”

Dù bắt mạch cho nữ tử là chuyện tư mật, nhưng người trong nhà có thể không cần tránh đi, Bạch Tế thân mình mảnh khảnh xinh đẹp, làm Hoắc Tranh không dám ở lâu một khắc, cùng Vương đại phu nói vài câu, liền đi ra ngoài cửa phòng im lặng đứng chờ như môn thần giữ cửa.

Vương đại phu bảo Bạch Tế duỗi tay, y liền vươn hai tay mình ra.

Đại phu cười cười, “Phu nhân, chúng ta xem trước một bàn tay.”

Bạch Tế ngoan ngoãn thu tay phải về, ánh mắt vẫn luôn nhìn hướng ra ngoài cửa.

Vương đại phu hành nghề y nhiều năm, còn chưa bao giờ gặp qua nhà nào không thèm che giấu phu nhân, theo lời Hoắc Tranh nói, Bạch Tế là tiểu tẩu tử của hắn, nhưng thử hỏi có tẩu tử nhà ai ở trước mắt người ngoài luôn nhìn chăm chăm tiểu thúc đâu. Bạch Tế nhìn qua không giống người thường, Hoắc Tranh đã nói ‘nàng’ tâm trí có vấn đề, Vương đại phu lại không nghĩ như vậy, Bạch Tế có thể hiểu được đại khái lời nói người khác, hành vi cử chỉ hoàn toàn bình thường, chỗ nào giống ngốc tử tâm trí có vấn đề đâu.

Trên thế gian này cũng có người từ nhỏ đã thiên chân vô tà*, chỉ là người như vậy thực hiếm thấy, nếu không được bảo hộ thật tốt, không biết cuộc sống khó khăn, nhân tâm hiểm ác, liền rất khó duy trì tâm tư đơn thuần.

*Thiên chân vô tà: ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên như cô tiên (giống tui nè:)))))

Tóm lại Vương đại phu cho rằng tiểu nương tử Hoắc gia này không bị ngốc.

Vương đại phu cẩn thận bắt mạch cho Bạch Tế, luân phiên hai tay hai lần, hắn âm thầm thở dài, thần sắc kinh ngạc, tin tưởng không phải là bản thân già cả mắt mờ chẩn sai, bởi vì mạch tượng vị phu nhân này hình như không giống nữ nhân nha.

Bạch Tế hôm nay dậy trễ, lười biếng nên chưa buộc tóc lên, Vương đại phu bảo Bạch Tế vén tóc rơi bên má lên, thoáng nhìn qua, ánh mắt liền dừng ở hầu kết nho nhỏ nhô lên.

Bạch Tế khó hiểu, Vương đại phu nhìn xong, liên tục kêu ba tiếng “Hồ đồ, hồ đồ, hồ đồ!”

Bạch Tế cười hắn, “Cái gì hồ đồ?”

“Ngươi hồ đồ, hắn hồ đồ, không nên hồ đồ đều hồ đồ, lão già ta đã một bó tuổi còn hồ đồ theo các ngươi!”

Bạch Tế nghe Vương đại phu hồ đồ liên tiếp muốn hoa mắt xoay mòng mòng, y chỉ chỉ chính mình, “Ta hồ đồ?” Lại chỉ ra ngoài cửa, “Tranh Tranh hồ đồ?” Xong nhếch miệng bật cười, “Ông cũng hồ đồ?”

“Ai!” Vương đại phu nói: “Ngươi là một nam hài như thế nào lại ăn mặc thành nữ nhi, là người bên ngoài cho ngươi mặc như vậy? Hắn không biết ngươi là nam hài sao?”

Bạch Tế ngẩn mặt không nói, lão đại phu hỏi y: “Người bên ngoài đối với ngươi tốt không?”

Bạch Tế dùng sức gật đầu, chỉ sợ người khác không biết Hoắc Tranh đối tốt với mình, “Tranh Tranh là người tốt.”

Hoắc Tranh mời Vương đại phu đến xem đầu óc Bạch Tế, kết quả đầu óc không thấy xem, lại nhìn ra một nam hài ăn mặc thành nữ nhân, lão đại phu tâm địa vẫn tốt, từ miệng Bạch Tế xác nhận Hoắc Tranh đối với y thật chiếu cố, Hoắc Tranh tướng mạo đoan chính, nói vậy chắc cũng sẽ không vì Bạch Tế là nam hài mà trở mặt với y.

Hỏi chuyện xong, Vương đại phu liền dựng râu trừng mắt, thu thập hòm thuốc đi ra ngoài phòng tìm Hoắc Tranh nói chuyện.

Hoắc Tranh hỏi: “Đại phu, tẩu tử ta tình huống như thế nào, có cách trị khỏi không?”

Đại phu kéo Hoắc Tranh tới góc hậu viện, suy nghĩ một lúc, xác nhận đầu óc Bạch Tế không có bị ngốc, ngữ khí vừa chuyển, đem chân tướng chuyện Bạch Tế là nam hài nói cho hắn.

Tiểu tẩu tử cùng sống dưới một mái hiên là một nam hài, Hoắc Tranh một chốc không tiếp thu được sự thật này.

Tẩu tử hắn, là nam nhân?

Hoắc Tranh nhìn chằm chằm đại phu, “Đại phu, ngươi, ngươi không có khám sai?”

Vương đại phu ghét nhất người khác có thái độ nghi ngờ y thuật của mình, tức giận đến cổ đều đỏ, lâp tức lớn tiếng “Y thật ra là một nam hài. Huynh đệ! Là ngươi mắt mũi vụng về nhìn nhầm người ta thành nữ nhân mà nuôi, người nên nhìn xem đầu óc là ngươi mới đúng.”

Hoắc Tranh: “.......”

Sự tình bại lộ, Hoắc Tranh lâm vào trầm mặc. Hắn tiễn đại phu đi xong lại đứng trong sân một lúc lâu, khi Bạch Tế đi ra ngoài tìm hắn, cảm giác được đối phương cực kì tức giận.

“Tranh Tranh?”

Bạch Tế vòng đến trước mặt Hoắc Tranh, ngẩn đầu nhìn xem, Hoắc Tranh chỉ chừa cho y một cái cằm cứng rắn.

“Ngươi tức giận sao? Vì sao lại tức giận vậy?” Y nhớ mình đâu có lén trốn ra ngoài đâu.

Bạch Tế nắm lấy ống tay áo Hoắc Tranh, bị ném ra, lại nắm lấy, Hoắc Tranh dứt khoát xoay người đưa lưng về phía y, nặng nề thở dốc.

“Ngươi vì cái gì không nói cho ta ngươi là nam.” Hoắc Tranh cơ hồ đem mấy chữ này cắn trong miệng, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Bạch Tế, ánh mắt phẫn hận, “Ngươi lừa gạt ta, rốt cuộc ngươi là ai?!”

Bạch Tế bị hắn rống lui nửa bước, chân mềm nhũn, “Ta là Bạch Tế nha.”

Hoắc Tranh ép sát, “Nói thật!”

Thật hung dữ.

Hoắc Tranh hung dữ làm y giật mình, “Ta, ta chính là Bạch Tế...”

Đến nỗi y là nam hay nữ, ngay từ đầu Bạch Tế còn không biết đâu.

Y chỉ biết động vật phân biệt đực cái, y là con thỏ đực, còn con người trong mắt y, người thì chính là người, có khác biệt gì đâu. Tựa như động vật chỉ có đực cái không có nam nữ, thì y làm sao mà biết phân biệt giới tính như thế nào chứ.

“Ta không biết mình chính là nam.” Rõ ràng y là con thỏ đực.

Chỉ một câu, làm Hoắc Tranh nghẹn đến á khẩu không trả lời được.

Hoắc Tranh trầm mặc, làm Bạch Tế càng bất an, sợ đối phương lại rống mình, hai tay nắm chặt ống tay áo Hoắc Tranh, ánh mắt trông mong “Tranh Tranh, ngươi đừng nóng giận được không? Ngươi nói ta là nam hài, thì ta chính là nam hài.”

Y không giống như nam tử tầm thường thành thục ổn trọng, thân mình cường tráng, không có phơi nắng đến làn da ngăm đen. Hoắc Tranh biết người trước mắt có bao nhiêu mềm mại, vẫn theo bản năng dời đi tầm mắt, mặc dù đã biết rõ Bạch Tế là nam hài, nhưng mỗi khi đối mặt với dung mạo này, Hoắc Tranh vẫn không quen nhìn thẳng y, giống như chạm vào kiêng kị, chạm đến điểm mấu chốt trong lòng.

Mà hiện giờ điểm mấu chốt kia đã sụp đổ.

Chân tướng bại lộ, Bạch Tế thật sự là nam hài, tiểu thư Bạch gia không có khả năng là nam nhân. Vậy, Bạch Tế không thể là tẩu tử hắn.

Sống chung lâu như vậy, hắn đường đường là nam nhi bảy thước, cư nhiên bị người ta lừa gạt!

Hoắc Tranh sắc mặt lạnh lẽo, cảm thấy thật khó khăn.

Trong nháy mắt, Bạch Tế bị Hoắc Tranh dùng sức kéo ra ngoài cửa, y ai ai kêu, bàn tay bị hất ra, loạng choạng bám trên khung cửa, “Tranh Tranh Tranh Tranh, ngươi vì sao đem ta đẩy ra?”

Hoắc Tranh nhìn y, vô tình nói: “Việc này cùng chuyện cũ ta sẽ bỏ qua, nhưng cũng không dại dột lưu ngươi lại, ngươi đi đi.”

Hết chương 17

Ủa ủa, dụ dì dị bây =))))

<Edit: Thỏ Cụp Tai>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện