Hai Chúa Tể Độc Thân
Chương 25
Máy quay của show đã ghi lại mọi khoảnh khắc trong trường quay, phải đến nửa đêm lần lượt mới có người hoàn thành tác phẩm trước, rời khỏi trường quay.
Sau một đêm phấn đấu, tất cả mọi người đều tương đối có thành quả, mọi người đều quay trở lại địa điểm ghi hình trước thời hạn làm nhiệm vụ, bàn giao tác phẩm của mình cho ê-kíp, ê-kíp truyền nhau đưa tác phẩm cho đối phương. Khi người khác nhìn thấy lễ phục đều cười, thậm chí còn rớt nước mắt, đó là thích thú, là phấn khích. Nhưng Bạch Dương và Trần Hàm Nhất đều thấy khá khó hiểu.
Bạch Dương nhìn chiếc váy màu đỏ này, giống như mấy mảnh vải vụn được ghép lại với nhau, không nhìn ra đây là váy cưới chút nào, “Đây là loại váy của nhà nào vậy?”
Lý Hưởng ở phía sau che miệng cười trộm, nghĩ thầm: “Để cậu may váy cưới sườn xám cho Trần Hàm Nhất, giờ là quả báo đây”. Quả báo này đến thật đúng lúc, hai người này quả thật là một cặp kỳ phùng địch thủ, nói về việc may quần áo này thì đúng là cái sau hơn cái trước.
Trần Hàm Nhất nhìn chiếc váy mà Bạch Dương đưa tới, nhìn trái ngó phải, “Tôi không nhìn nhầm chớ? Đây là quần áo hả? Đây rõ ràng là cái chụp đèn mà?”
Nam Nam cười cười không nói, trong lòng cũng nghĩ như vậy, nếu không phải được báo trước là một bộ quần áo thì Nam Nam còn tưởng rằng đó là một tấm màn dùng để che đèn cơ đấy trời.
“Tớ có thể không mặc được không?” Từ đáy lòng Hàm Nhất vô cùng ghét bỏ lễ phục được gọi là váy cưới sườn xám này. Các staff bên cạnh đều lắc đầu từ chối yêu cầu của Hàm Nhất.
Nam Nam đưa quần áo cho Hàm Nhất, “Từ bỏ vùng vẫy đi bạn êiii, chấp nhận số phận của mình đi nào.”
Đạo diễn Nghiêm được bầu chọn là người người chủ trì hôn lễ, lần đầu tiên khoác lên mình bộ vest chỉn chu để xuất hiện trước ống kính, gương mặt nghiêm túc, tay cầm kịch bản: “Kính thưa quý vị khách mời, quý cô quý ông thân mến, chúc các vị có một buổi chiều tốt lành! Hôm nay là một đám cưới đặc biệt dành cho ba cặp đôi của show “Chúng tôi đang yêu”, tiếp sau đây xin mời ba cặp đôi bước ra sân khấu với bộ lễ phục do người thương của họ đích thân may.”
100 khách mời vỗ tràng pháo tay tán thưởng, tất cả những khách mời này đều là fan CP, show đã đặc biệt mời tham gia ghi hình chương trình thông qua hình thức tuyển chọn tương tác trên Weibo để chọn ra những fan may mắn nhất.
Tiểu Giả cúi người sau màn hình giám sát, đến gần anh Chương, trầm giọng nói: “Ra mắt? Quê như vậy á. Ai viết lời thoại của đạo diễn Nghiêm thế?”
“Tôi, cậu có ý kiến gì không?” Anh Chương lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Giả.
Tiểu Giả giật giật khóe miệng, “Anh Chương, em rất thất vọng về anh.”
“…” Anh Chương tỏ vẻ bất lực: “Baidu đấy, trách tôi sao?”
Đạo diễn Nghiêm phát âm rõ ràng, “Bây giờ xin mời chú rể số một Trương Sơn.”
Trương Sơn mặc một bộ lễ phục màu đen, áo sơ mi trắng đuôi dài, thắt nơ đen, chân đi một đôi giày ren đen của Ý, tóc cũng được cố định bằng keo xịt tóc, tấm lưng rộng lớn đẹp trai. Trên tay cầm bó hoa, sải bước từ xa về phía trung tâm sân khấu. Với nụ cười hạnh phúc trên môi, Trương Sơn vẫy tay chào những vị khách có mặt tại đây.
“Xin mời cô dâu xinh đẹp của Trương Sơn—Dương Vũ.”
Cánh cửa cô dâu lần đầu tiên mở ra chất chứa bao mong đợi của mọi người, Dương Vũ búi mái tóc dài lên, trên đầu đội vương miện nhỏ, váy công chúa bồng bềnh, giày cao gót màu trắng, nụ cười không thể che giấu, bước từng bước chậm về phía chú rể. Trương Sơn nắm tay Dương Vũ đứng ở bên cạnh sân khấu. Dưới sân khấu, một tràng pháo tay vang lên.
“Xin mời chú rể thứ hai của chúng ta, Lý Nhất Hách!”
Không giống như Trương Sơn, áo vest của Lý Nhất Hách có màu xám, áo sơ mi đen làm nền, cà vạt màu xám bạc và giày da đen sáng.Tóc ngắn mát mẻ, trong tay cầm hoa hồng trắng, miệng luôn nở nụ cười, tự tin đi về phía người chủ trì.
“Vỗ tay cho cô dâu xinh đẹp Lưu Văn Văn của chúng ta.” Đạo diễn Nghiêm vẫy tay và cánh cửa lại mở ra. Lưu Văn Văn trên đầu đội tấm voan trắng, mái tóc dài ngang lưng đen mượt được xõa tự nhiên, cô mặc một chiếc váy cưới cúp ngực, lụa mỏng nhấp nhô xếp tầng, chiếc váy tôn lên đường cong tuyệt đẹp của Văn Văn. Đôi giày cao gót màu bạc dưới chân đã được giấu trong váy, Văn Văn thận trọng đi về phía Nhất Hách. Nhất Hách nắm lấy tay của Văn Văn, đan vào giữa hai cánh tay của mình, cả hai mỉm cười ngọt ngào với nhau. Những tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả vang lên, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng huýt sáo trêu đùa.
“Cuối cùng, mời chú rể thứ ba của chúng ta, và cũng chú rể cuối cùng của ngày hôm nay, Bạch Dương.”
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía cửa đón chú rể, một người đi giày vải trắng hở cổ chân, bên trong mặc áo trắng và áo choàng dài màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Từ trong ra ngoài là loại áo giữ nhiệt kết hợp với quần định hình, bên ngoài quàng khăn lụa đỏ của các bà thím, khách mời im lặng một lúc rồi chợt bật cười lớn, bàn tán về tạo hình độc lạ của Bạch Dương.
Trong tay Bạch Dương không biết là đang cầm thứ gì, vẻ mặt không vui, đau khổ bước đi, chịu đựng những lời bình luận của fan.
Ngay cả đạo diễn Nghiêm cũng phải nín cười, “Haha, sau đây là cô dâu cuối cùng của chúng ta, Trần Hàm Nhất.”
Mọi người tò mò nhìn về hướng cửa, khi cửa mở ra thì trước cửa là một người phụ nữ kì lạ. Tóc xoăn ngắn ngang vai, mặc chiếc váy dài tay thẳng màu đỏ dài đến đầu gối, chân đi đôi giày cao gót chưa đến năm phân, khó khăn bước từng bước, trong lòng không ngừng nguyền rủa.
Cổ áo cao bó chặt cổ của Hàm Nhất, chiều ngang vai quá hẹp, hai cánh tay không thể bỏ xuống mà chỉ có thể chống hai bên người, thiết kế thắt lưng thẳng tắp khiến Hàm Nhất trông như một cái thùng nước. Váy dài qua gối làm bắp chân cô rất thô to, tóm lại là hơi giống cái vại. Hàm Nhất còn cầm trong tay một vật không rõ lai lịch màu đen, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Dương, từng bước đi tới trung tâm sân khấu.
Fan đã được một phen cười vỡ bụng, thậm chí có người còn ngã cả xuống đất, chẳng màng đến hình ảnh của mình chứ đừng nói là vỗ tay tán thưởng.
Đạo diễn Nghiêm bị bộ trang phục kỳ quái của Trần Hàm Nhất làm cho sửng sốt không thôi, anh ta không thể kiềm chế được bản thân, không nhịn được cười. “Haha, vỗ tay, ưm, cho ba cặp đôi của chúng ta.”
Sau khi được người chủ trì nhắc nhở, quan khách mới hoàn hoàn, vỗ tay tán thưởng. Đạo diễn Nghiêm lấy lại vẻ nghiêm túc, “Xin mời các chú rể tặng những bó hoa tự làm của mình cho cô dâu.”
Khoảnh khắc Hàm Nhất nhận lấy bó hoa từ tay Bạch Dương, mắt Hàm Nhất như muốn rơi ra, giấy gói hoa không phải giấy gói hoa mà là được ghép lại từ những mảnh giấy vụn, Hàm Nhất liếc nhìn Bạch Dương, ngạc nhiên. Bạch Dương không chút che dấu thờ ơ, nói: “Có là tốt rồi đấy.”
“Đám cưới hôm nay là một đám cưới tỏ tình đặc biệt. Hãy nói cho cô dâu chú rể những cảm xúc chân thật nhất vào lúc này của các bạn. Hãy thành tâm thổ lộ và nói to lời yêu thương của mình. Bây giờ là thời gian của cặp đôi đầu tiên, chúng tôi sẽ trao micro cho Trương Sơn. “
Micro được đưa đến cho Trương Sơn, “Xin chào mọi người, tôi là Trương Sơn, lúc này tôi muốn nói với cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh tôi lúc này rằng.” Trương Sơn quay sang Dương Vũ, “Cảm ơn vì đã trở thành người đồng hành của tôi, cảm ơn em đã đem đến cho tôi bao niềm vui, rất vui vì được gặp em, cô gái xinh đẹp của tôi. “
Dương Vũ nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, “Cũng cảm ơn anh—Trương Sơn, đã chăm sóc em trong suốt thời gian qua, đã giúp em có nhiều kỷ niệm lãng mạn, hôm nay anh rất đẹp trai, em hy vọng anh có thể luôn ở bên cạnh em.”
Giọng nói ấm áp của Dương Vũ đã làm tan chảy trái tim của mọi người, mọi người cũng đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào, có người vỗ tay, có người cảm thán.
Hàm Nhất là một trong những người không thể hiểu được, “Chương trình này bây giờ chơi như thế này à?”
Bạch Dương đối với lời nói tỏ tình vừa rồi cũng có chút kháng cự, thật sự không phải phong cách của Bạch Dương, “Chịu không nổi.”
Đạo diễn Nghiêm vỗ tay, “Cảm ơn những lời bộc lộ chân thành của Trương Sơn và Dương Vũ. Tiếp theo là cặp đôi cô dâu chú rể thứ hai của chúng ta nói ra tình yêu của họ.”
Lưu Văn Văn nói trước: “Cảm ơn Nhất Hách đã xuất hiện trong cuộc đời em, mang đến cho em vô số điều bất ngờ và khiến em cảm thấy mình như một nàng công chúa được người khác chiều chuộng, cảm ơn Nhất Hách đã cho em thấy một bản thân xinh đẹp như vậy, có rất nhiều lời mà nói không ra, em hy vọng chúng ta vẫn có thể tay trong tay bước đi trong tương lai. “
Lý Nhất Hách lau nước mắt trên má Văn Văn, “Anh mới là người nên cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh có cơ hội tạo ra bất ngờ, để anh có thể sống vui vẻ mỗi ngày, đối với anh hôm nay em rất đẹp làm rung động lòng người, nhưng đối với anh đẹp nhất là khi lần tới vẫn có thể gặp được em. “
“Oa ~” Quan khách ở dưới phát ra tiếng cảm thán ngưỡng mộ, tuy là lời tâm tình hơi sến nhưng vẫn rất là cảm động.
Hàm Nhất kinh ngạc nhìn Lý Nhất Hách, “Thật dẻo miệng!”
Bạch Dương nghe được Trần Hàm Nhất, cảm thán nói: “Nói dối cũng không cần viết nháp!”
“Được rồi, cuối cùng, hãy mời Bạch Dương và Trần Hàm Nhất kể cho chúng tôi nghe về cảm xúc thật nhất của các bạn vào lúc này.” Đạo diễn Nghiêm kiểm soát rất tốt hiện trường.
Bạch Dương cầm lấy micro, đối mặt với Trần Hàm Nhất đang mặc tác phẩm của chính mình, “Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn sư phụ đã thiết kế chiếc váy cưới màu đỏ này cho tôi, và thứ hai, tôi muốn cảm ơn nghiêm khắc của cô ấy giúp tôi không ngừng tiến bộ. với tôi trong suốt thời gian qua, để tôi có thể tiếp tục tiến bộ, kế tiếp xin cảm ơn fan tại hội trường. Nếu không có các bạn, thì đã không có tôi của ngày hôm nay. Cuối cùng, tôi xin cảm ơn chính bản thân mình vì đã có mặt đứng trên sân khấu này. “
Trần Hàm Nhất cầm lấy micro, cuối cùng cô cũng có cơ hội được phát biểu, từ lâu cô đã quyết định tận dụng cơ hội này để trút bỏ sự bất mãn của mình, “Cảm ơn sự khẳng định đồ đệ, nhưng đối với trang phục mà anh thiết kế cho tôi, tôi bày tỏ vô cùng không vừa lòng. Tôi cảm thấy bây giờ tôi giống như một con chim cánh cụt trong bộ quần áo, xấu xí đến mức tôi không thể chịu được, không dám nhìn thẳng vào mình. Nhưng đồng thời, tôi muốn cảm ơn anh, vì anh, tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn, vì vậy tôi đặc biệt mang đến cho anh một món quà. “
Vừa nghe thấy có quà, Bạch Dương có hơi ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên ngay trong giây tiếp theo liền biến mất, Trần Hàm Nhất đội tóc giả lên đầu Bạch Dương, trong tích tắc thiếu niên tóc ngắn biến thành yêu quái tóc dài. Trần Hàm Nhất cảm thấy rất hợp với bộ quần áo này, “Hoàn hảo!” Bạch Dương điên cuồng chém dao vào Trần Hàm Nhất.
Hai tay của đạo diễn Nghiêm rõ ràng là đang run lên, “Đây là đang nói cái quái gì vậy.” Một đám cưới tỏ tình ý nghĩa bỗng chốc biến thành đại hội bóc phốt, fan từng từng đều không nhịn được cười.
Đạo diễn Nghiêm: “Phần tỏ tình hôm nay đến đây là kết thúc. Bây giờ chúng ta sẽ đi đến phần cuối cùng, tung hoa và gửi lời chúc phúc đến những fan có mặt tại đây. Bất cứ ai nhận được hoa đều có thể chụp ảnh cùng khách mời cảu chúng tôi”.
Hàm Nhất bối rối nhìn bó hoa giẻ rách trong tay, “Anh có chắc sẽ có người giật lấy thứ này không?” Bạch Dương ngạo nghễ ngẩng đầu lên, không thèm để ý.
Trần Hàm Nhất ném bó hoa, nhưng lại dùng sức quá mạnh, bó hoa bị xé toạc ra, những mảnh vải vụn bay tứ tung trên bầu trời, cô lớn tiếng hét “Tiên nữ rải hoa! “
“Cô đúng là xấu nữ giả khùng!” Bạch Dương liên tiếp bóc phốt, nhưng bị Trần Hàm Nhất ngó lơ.
Đạo diễn Nghiêm đứng ở giữa sân khấu, mặt tái xanh, trong lòng đã thầm mắng hai tên ngốc này vạn lần rồi. Đạo diễn Nghiêm sụp đổ, chắc là đài trưởng lại sắp tìm anh ta tâm sự nữa rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Hàm Nhất: “Anh còn có mặt mũi nói đây là may quần áo à?”
Bạch Dương phản bác: “Tại sao lại không phải quần áo? Cô còn dám nói của cô là quần áo ư?”
Trần Hàm Nhất vặn lại: “Áo, quần, áo khoác, muốn gì có nấy, anh nói không có gì hả?”
Lý Hưởng: “Hai người đừng có mà nói nhau nữa, đều là kẻ tám lạng người nửa cân!”
Nam Nam: “Đồng ý!”
Sau một đêm phấn đấu, tất cả mọi người đều tương đối có thành quả, mọi người đều quay trở lại địa điểm ghi hình trước thời hạn làm nhiệm vụ, bàn giao tác phẩm của mình cho ê-kíp, ê-kíp truyền nhau đưa tác phẩm cho đối phương. Khi người khác nhìn thấy lễ phục đều cười, thậm chí còn rớt nước mắt, đó là thích thú, là phấn khích. Nhưng Bạch Dương và Trần Hàm Nhất đều thấy khá khó hiểu.
Bạch Dương nhìn chiếc váy màu đỏ này, giống như mấy mảnh vải vụn được ghép lại với nhau, không nhìn ra đây là váy cưới chút nào, “Đây là loại váy của nhà nào vậy?”
Lý Hưởng ở phía sau che miệng cười trộm, nghĩ thầm: “Để cậu may váy cưới sườn xám cho Trần Hàm Nhất, giờ là quả báo đây”. Quả báo này đến thật đúng lúc, hai người này quả thật là một cặp kỳ phùng địch thủ, nói về việc may quần áo này thì đúng là cái sau hơn cái trước.
Trần Hàm Nhất nhìn chiếc váy mà Bạch Dương đưa tới, nhìn trái ngó phải, “Tôi không nhìn nhầm chớ? Đây là quần áo hả? Đây rõ ràng là cái chụp đèn mà?”
Nam Nam cười cười không nói, trong lòng cũng nghĩ như vậy, nếu không phải được báo trước là một bộ quần áo thì Nam Nam còn tưởng rằng đó là một tấm màn dùng để che đèn cơ đấy trời.
“Tớ có thể không mặc được không?” Từ đáy lòng Hàm Nhất vô cùng ghét bỏ lễ phục được gọi là váy cưới sườn xám này. Các staff bên cạnh đều lắc đầu từ chối yêu cầu của Hàm Nhất.
Nam Nam đưa quần áo cho Hàm Nhất, “Từ bỏ vùng vẫy đi bạn êiii, chấp nhận số phận của mình đi nào.”
Đạo diễn Nghiêm được bầu chọn là người người chủ trì hôn lễ, lần đầu tiên khoác lên mình bộ vest chỉn chu để xuất hiện trước ống kính, gương mặt nghiêm túc, tay cầm kịch bản: “Kính thưa quý vị khách mời, quý cô quý ông thân mến, chúc các vị có một buổi chiều tốt lành! Hôm nay là một đám cưới đặc biệt dành cho ba cặp đôi của show “Chúng tôi đang yêu”, tiếp sau đây xin mời ba cặp đôi bước ra sân khấu với bộ lễ phục do người thương của họ đích thân may.”
100 khách mời vỗ tràng pháo tay tán thưởng, tất cả những khách mời này đều là fan CP, show đã đặc biệt mời tham gia ghi hình chương trình thông qua hình thức tuyển chọn tương tác trên Weibo để chọn ra những fan may mắn nhất.
Tiểu Giả cúi người sau màn hình giám sát, đến gần anh Chương, trầm giọng nói: “Ra mắt? Quê như vậy á. Ai viết lời thoại của đạo diễn Nghiêm thế?”
“Tôi, cậu có ý kiến gì không?” Anh Chương lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Giả.
Tiểu Giả giật giật khóe miệng, “Anh Chương, em rất thất vọng về anh.”
“…” Anh Chương tỏ vẻ bất lực: “Baidu đấy, trách tôi sao?”
Đạo diễn Nghiêm phát âm rõ ràng, “Bây giờ xin mời chú rể số một Trương Sơn.”
Trương Sơn mặc một bộ lễ phục màu đen, áo sơ mi trắng đuôi dài, thắt nơ đen, chân đi một đôi giày ren đen của Ý, tóc cũng được cố định bằng keo xịt tóc, tấm lưng rộng lớn đẹp trai. Trên tay cầm bó hoa, sải bước từ xa về phía trung tâm sân khấu. Với nụ cười hạnh phúc trên môi, Trương Sơn vẫy tay chào những vị khách có mặt tại đây.
“Xin mời cô dâu xinh đẹp của Trương Sơn—Dương Vũ.”
Cánh cửa cô dâu lần đầu tiên mở ra chất chứa bao mong đợi của mọi người, Dương Vũ búi mái tóc dài lên, trên đầu đội vương miện nhỏ, váy công chúa bồng bềnh, giày cao gót màu trắng, nụ cười không thể che giấu, bước từng bước chậm về phía chú rể. Trương Sơn nắm tay Dương Vũ đứng ở bên cạnh sân khấu. Dưới sân khấu, một tràng pháo tay vang lên.
“Xin mời chú rể thứ hai của chúng ta, Lý Nhất Hách!”
Không giống như Trương Sơn, áo vest của Lý Nhất Hách có màu xám, áo sơ mi đen làm nền, cà vạt màu xám bạc và giày da đen sáng.Tóc ngắn mát mẻ, trong tay cầm hoa hồng trắng, miệng luôn nở nụ cười, tự tin đi về phía người chủ trì.
“Vỗ tay cho cô dâu xinh đẹp Lưu Văn Văn của chúng ta.” Đạo diễn Nghiêm vẫy tay và cánh cửa lại mở ra. Lưu Văn Văn trên đầu đội tấm voan trắng, mái tóc dài ngang lưng đen mượt được xõa tự nhiên, cô mặc một chiếc váy cưới cúp ngực, lụa mỏng nhấp nhô xếp tầng, chiếc váy tôn lên đường cong tuyệt đẹp của Văn Văn. Đôi giày cao gót màu bạc dưới chân đã được giấu trong váy, Văn Văn thận trọng đi về phía Nhất Hách. Nhất Hách nắm lấy tay của Văn Văn, đan vào giữa hai cánh tay của mình, cả hai mỉm cười ngọt ngào với nhau. Những tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả vang lên, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng huýt sáo trêu đùa.
“Cuối cùng, mời chú rể thứ ba của chúng ta, và cũng chú rể cuối cùng của ngày hôm nay, Bạch Dương.”
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía cửa đón chú rể, một người đi giày vải trắng hở cổ chân, bên trong mặc áo trắng và áo choàng dài màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Từ trong ra ngoài là loại áo giữ nhiệt kết hợp với quần định hình, bên ngoài quàng khăn lụa đỏ của các bà thím, khách mời im lặng một lúc rồi chợt bật cười lớn, bàn tán về tạo hình độc lạ của Bạch Dương.
Trong tay Bạch Dương không biết là đang cầm thứ gì, vẻ mặt không vui, đau khổ bước đi, chịu đựng những lời bình luận của fan.
Ngay cả đạo diễn Nghiêm cũng phải nín cười, “Haha, sau đây là cô dâu cuối cùng của chúng ta, Trần Hàm Nhất.”
Mọi người tò mò nhìn về hướng cửa, khi cửa mở ra thì trước cửa là một người phụ nữ kì lạ. Tóc xoăn ngắn ngang vai, mặc chiếc váy dài tay thẳng màu đỏ dài đến đầu gối, chân đi đôi giày cao gót chưa đến năm phân, khó khăn bước từng bước, trong lòng không ngừng nguyền rủa.
Cổ áo cao bó chặt cổ của Hàm Nhất, chiều ngang vai quá hẹp, hai cánh tay không thể bỏ xuống mà chỉ có thể chống hai bên người, thiết kế thắt lưng thẳng tắp khiến Hàm Nhất trông như một cái thùng nước. Váy dài qua gối làm bắp chân cô rất thô to, tóm lại là hơi giống cái vại. Hàm Nhất còn cầm trong tay một vật không rõ lai lịch màu đen, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Dương, từng bước đi tới trung tâm sân khấu.
Fan đã được một phen cười vỡ bụng, thậm chí có người còn ngã cả xuống đất, chẳng màng đến hình ảnh của mình chứ đừng nói là vỗ tay tán thưởng.
Đạo diễn Nghiêm bị bộ trang phục kỳ quái của Trần Hàm Nhất làm cho sửng sốt không thôi, anh ta không thể kiềm chế được bản thân, không nhịn được cười. “Haha, vỗ tay, ưm, cho ba cặp đôi của chúng ta.”
Sau khi được người chủ trì nhắc nhở, quan khách mới hoàn hoàn, vỗ tay tán thưởng. Đạo diễn Nghiêm lấy lại vẻ nghiêm túc, “Xin mời các chú rể tặng những bó hoa tự làm của mình cho cô dâu.”
Khoảnh khắc Hàm Nhất nhận lấy bó hoa từ tay Bạch Dương, mắt Hàm Nhất như muốn rơi ra, giấy gói hoa không phải giấy gói hoa mà là được ghép lại từ những mảnh giấy vụn, Hàm Nhất liếc nhìn Bạch Dương, ngạc nhiên. Bạch Dương không chút che dấu thờ ơ, nói: “Có là tốt rồi đấy.”
“Đám cưới hôm nay là một đám cưới tỏ tình đặc biệt. Hãy nói cho cô dâu chú rể những cảm xúc chân thật nhất vào lúc này của các bạn. Hãy thành tâm thổ lộ và nói to lời yêu thương của mình. Bây giờ là thời gian của cặp đôi đầu tiên, chúng tôi sẽ trao micro cho Trương Sơn. “
Micro được đưa đến cho Trương Sơn, “Xin chào mọi người, tôi là Trương Sơn, lúc này tôi muốn nói với cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh tôi lúc này rằng.” Trương Sơn quay sang Dương Vũ, “Cảm ơn vì đã trở thành người đồng hành của tôi, cảm ơn em đã đem đến cho tôi bao niềm vui, rất vui vì được gặp em, cô gái xinh đẹp của tôi. “
Dương Vũ nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, “Cũng cảm ơn anh—Trương Sơn, đã chăm sóc em trong suốt thời gian qua, đã giúp em có nhiều kỷ niệm lãng mạn, hôm nay anh rất đẹp trai, em hy vọng anh có thể luôn ở bên cạnh em.”
Giọng nói ấm áp của Dương Vũ đã làm tan chảy trái tim của mọi người, mọi người cũng đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào, có người vỗ tay, có người cảm thán.
Hàm Nhất là một trong những người không thể hiểu được, “Chương trình này bây giờ chơi như thế này à?”
Bạch Dương đối với lời nói tỏ tình vừa rồi cũng có chút kháng cự, thật sự không phải phong cách của Bạch Dương, “Chịu không nổi.”
Đạo diễn Nghiêm vỗ tay, “Cảm ơn những lời bộc lộ chân thành của Trương Sơn và Dương Vũ. Tiếp theo là cặp đôi cô dâu chú rể thứ hai của chúng ta nói ra tình yêu của họ.”
Lưu Văn Văn nói trước: “Cảm ơn Nhất Hách đã xuất hiện trong cuộc đời em, mang đến cho em vô số điều bất ngờ và khiến em cảm thấy mình như một nàng công chúa được người khác chiều chuộng, cảm ơn Nhất Hách đã cho em thấy một bản thân xinh đẹp như vậy, có rất nhiều lời mà nói không ra, em hy vọng chúng ta vẫn có thể tay trong tay bước đi trong tương lai. “
Lý Nhất Hách lau nước mắt trên má Văn Văn, “Anh mới là người nên cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh có cơ hội tạo ra bất ngờ, để anh có thể sống vui vẻ mỗi ngày, đối với anh hôm nay em rất đẹp làm rung động lòng người, nhưng đối với anh đẹp nhất là khi lần tới vẫn có thể gặp được em. “
“Oa ~” Quan khách ở dưới phát ra tiếng cảm thán ngưỡng mộ, tuy là lời tâm tình hơi sến nhưng vẫn rất là cảm động.
Hàm Nhất kinh ngạc nhìn Lý Nhất Hách, “Thật dẻo miệng!”
Bạch Dương nghe được Trần Hàm Nhất, cảm thán nói: “Nói dối cũng không cần viết nháp!”
“Được rồi, cuối cùng, hãy mời Bạch Dương và Trần Hàm Nhất kể cho chúng tôi nghe về cảm xúc thật nhất của các bạn vào lúc này.” Đạo diễn Nghiêm kiểm soát rất tốt hiện trường.
Bạch Dương cầm lấy micro, đối mặt với Trần Hàm Nhất đang mặc tác phẩm của chính mình, “Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn sư phụ đã thiết kế chiếc váy cưới màu đỏ này cho tôi, và thứ hai, tôi muốn cảm ơn nghiêm khắc của cô ấy giúp tôi không ngừng tiến bộ. với tôi trong suốt thời gian qua, để tôi có thể tiếp tục tiến bộ, kế tiếp xin cảm ơn fan tại hội trường. Nếu không có các bạn, thì đã không có tôi của ngày hôm nay. Cuối cùng, tôi xin cảm ơn chính bản thân mình vì đã có mặt đứng trên sân khấu này. “
Trần Hàm Nhất cầm lấy micro, cuối cùng cô cũng có cơ hội được phát biểu, từ lâu cô đã quyết định tận dụng cơ hội này để trút bỏ sự bất mãn của mình, “Cảm ơn sự khẳng định đồ đệ, nhưng đối với trang phục mà anh thiết kế cho tôi, tôi bày tỏ vô cùng không vừa lòng. Tôi cảm thấy bây giờ tôi giống như một con chim cánh cụt trong bộ quần áo, xấu xí đến mức tôi không thể chịu được, không dám nhìn thẳng vào mình. Nhưng đồng thời, tôi muốn cảm ơn anh, vì anh, tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn, vì vậy tôi đặc biệt mang đến cho anh một món quà. “
Vừa nghe thấy có quà, Bạch Dương có hơi ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên ngay trong giây tiếp theo liền biến mất, Trần Hàm Nhất đội tóc giả lên đầu Bạch Dương, trong tích tắc thiếu niên tóc ngắn biến thành yêu quái tóc dài. Trần Hàm Nhất cảm thấy rất hợp với bộ quần áo này, “Hoàn hảo!” Bạch Dương điên cuồng chém dao vào Trần Hàm Nhất.
Hai tay của đạo diễn Nghiêm rõ ràng là đang run lên, “Đây là đang nói cái quái gì vậy.” Một đám cưới tỏ tình ý nghĩa bỗng chốc biến thành đại hội bóc phốt, fan từng từng đều không nhịn được cười.
Đạo diễn Nghiêm: “Phần tỏ tình hôm nay đến đây là kết thúc. Bây giờ chúng ta sẽ đi đến phần cuối cùng, tung hoa và gửi lời chúc phúc đến những fan có mặt tại đây. Bất cứ ai nhận được hoa đều có thể chụp ảnh cùng khách mời cảu chúng tôi”.
Hàm Nhất bối rối nhìn bó hoa giẻ rách trong tay, “Anh có chắc sẽ có người giật lấy thứ này không?” Bạch Dương ngạo nghễ ngẩng đầu lên, không thèm để ý.
Trần Hàm Nhất ném bó hoa, nhưng lại dùng sức quá mạnh, bó hoa bị xé toạc ra, những mảnh vải vụn bay tứ tung trên bầu trời, cô lớn tiếng hét “Tiên nữ rải hoa! “
“Cô đúng là xấu nữ giả khùng!” Bạch Dương liên tiếp bóc phốt, nhưng bị Trần Hàm Nhất ngó lơ.
Đạo diễn Nghiêm đứng ở giữa sân khấu, mặt tái xanh, trong lòng đã thầm mắng hai tên ngốc này vạn lần rồi. Đạo diễn Nghiêm sụp đổ, chắc là đài trưởng lại sắp tìm anh ta tâm sự nữa rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Hàm Nhất: “Anh còn có mặt mũi nói đây là may quần áo à?”
Bạch Dương phản bác: “Tại sao lại không phải quần áo? Cô còn dám nói của cô là quần áo ư?”
Trần Hàm Nhất vặn lại: “Áo, quần, áo khoác, muốn gì có nấy, anh nói không có gì hả?”
Lý Hưởng: “Hai người đừng có mà nói nhau nữa, đều là kẻ tám lạng người nửa cân!”
Nam Nam: “Đồng ý!”
Bình luận truyện