Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 174: Phòng tắm
Đây là lần đầu tiên Thế Huân nghe được Lộc Hàm thổ lộ tình yêu, trong lòng kích động không thôi, lập tức liền biến bị động thành chủ động, ngậm lấy đôi môi cậu dùng sức mút vào, nước mắt chảy xuống nơi gắng bó của hai người, hương vị mằn mặn, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Trải qua chuyện này của Quan Lâm, hai người không có tức giận cãi nhau, ngược lại thổ lộ với nhau, làm tình cảm càng tiến thêm một bước, hai đôi môi giao cùng một chỗ làm thế nào cũng không tách ra được. Bất quá giằng co nửa ngày, hai người cũng đều có chút đói bụng, tuy nói có tình uống nước cũng thấy no, nhưng cái này bất quá chỉ là hình tượng, dù sao người cũng không phải sắt thép, cơm chiều dù sao cũng phải ăn.
“Tay em bị thương, không được lộn xộn! Ngoan ngoãn ngồi xuống sofa xem TV đi, anh đi nấu cơm.” Thế Huân hôn đủ mới buông Lộc Hàm ra, chuẩn bị đi vào bếp nấu cơm. Chính là lại sợ Lộc Hàm động thủ, còn cố ý trương ra gương mặt đặt biệt nghiêm túc dặn dò một câu.
“Chỉ là vết thương nhỏ không sao đâu…” Lộc Hàm làm sao có thể để Thế Huân một mình bận việc, lo lắng muốn cùng đi.
“Vết cắt sâu như vậy sao có thể gọi là vết thương nhỏ! Lộc Hàm, em nếu cứ nhất định đòi nấu cơm, thì sau khi nấu xong phải theo anh đi bệnh viện khám vết thương ngay.” Thế Huân tiếp tục vẻ mặt nghiêm túc mà uy hiếp.
“Em… em không làm cơm. Nhưng mà em không muốn ở phòng khách xem TV, em muốn… cùng ở một chỗ với anh.” Lộc hàm nghĩ thầm vết thương trên tay chỉ là vết thương nhỏ, đi bệnh viện trị liệu nhất định sẽ bị bác sĩ cười cho, nên cũng không tái phản bác Thế Huân. Nhưng là lại muốn cùng Thế Huân ở chung một chỗ, nói xong sau đó lại ngượng ngùng mà đỏ mặt.
Thế Huân rốt cuộc không thể giả vờ nghiêm túc được nữa, nháy mắt trong lòng nhu tình vạn chủng, dắt tay Lộc Hàm cùng đi vào bếp nấu cơm.
Bất quá lúc nấu cơm, Thế Huân cũng thật không cho Lộc Hàm động một móng tay, chỉ cần đứng bên cạnh chỉ anh nấu là được. Tuy rằng trù nghệ Thế Huân kém xa Lộc Hàm, nhưng cậu lại cảm thấy đồ ăn anh làm mới là ngon nhất đẹp nhất.
Hai người cơm nước xong thu thập phòng bếp, sau đó liên ngồi vào sofa xem TV. Đợi lúc chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, Thế Huân sợ ngón tay bị thương của Lộc Hàm dính nước, liền dùng túi plastic bao một tầng lại một tầng, đem ngón tay cậu gói lại y như cái bánh chưng.
Lộc Hàm có một tay động tác không tiện, đành phải nhờ Thế Huân cỡi quần áo dùm mình.
Thế Huân đương nhiên vui lòng giúp đỡ, một bên giúp Lộc Hàm cỡi quần áo, một bên nhìn trộm thân mình trần trụi trắng nõn của ai kia. Nhưng khi Thế Huân cởi đến quần dài của Lộc Hàm, nhìn thấy hai bắp chân tinh thế có mấy vết bầm xanh, anh lặp tức liền thay đổi sắc mặt.
“Lộc Hàm, chỗ bầm này là do Quan Lâm đá hả!?” Thế Huân cơ hồ chính là nghiến răng nghiến lợi hỏi. Kỳ thật không cần Lộc Hàm trả lời, Thế Huân cũng có thể khẳng định suy đoán của mình, hiện tại anh thật hối hận vì vừa rồi đã để Quan Lâm dễ dàng cút đi, đáng ra nên hung hăng đánh hắn một chút mới đúng.
“Không sao không sao, đã không còn đau nữa.” Lộc Hàm nhanh chóng cuối người định che đi mấy vết bầm kia, nhưng toàn thân cao thấp đều bị Thế Huân cởi sạch, hơn nữa chỉ có một bàn tay làm sao che được nhiều chỗ, che đến che đi càng ngày càng lo lắng.
“Được rồi được rồi, em nói không sao thì không sao. Chúng ta đi tắm rửa.” Thế Huân biết Lộc Hàm không muốn để mình lo lắng, nên cũng không ép hỏi cậu nữa. Anh đem cậu nâng dậy, ôm lấy bờ vai của cậu đi đến dưới vòi phun nước.
Dòng nước ấm áp lao xuống, Lộc Hàm thoải mái ngẩng đầu lên, nhắm lại hai mắt.
“Lộc Hàm…” Theo cái cổ tinh thế, chảy qua đường cong nơi gáy, những bọt nước trong suốt xuôi theo thân thể trắng nõn mà chảy xuống… Cho dù phòng tắm tràn ngập hơi nước ẩm ướt, nhưng Thế Huân vẫn nhìn đến miệng khô lưỡi khô, bụng lủi khởi một cỗ nhiệt, dương vật cơ hồ nháy mắt liền cương. Nhưng hiện tại tay Lộc Hàm đang bị thương, hai chân lại đầy vết bầm, Thế Huân nghĩ thầm lúc này mà bổ nhào lại có phải hay không có chút không bằng cầm thú. Thân thể tuy rằng bị dục hỏa đốt khó chịu, chính là cố kỵ đến vết thương của cậu, anh lại do do dự dự không dám lộn xộn.
“Thế Huân.” Thân thể hai người cơ hồ chính là dính cùng một chỗ, Lộc Hàm sớm đã cảm giác được cơ thể Thế Huân có biến hóa, nhưng anh lại chậm chạp không hề động tay. Lộc Hàm mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt dục vọng của anh, ôn nhu mỉm cười, chủ động tiến lại hôn lên môi Thế Huân.
Lửa nóng dục vọng rất nhanh thiêu đốt, thậm chí ngay cả nhiệt độ trong phòng tắm cũng đột nhiên lên cao.
Ôm chằm, hôn môi, vuốt ve… Trong động tác vội vàng của Thế Huân lại dẫn theo một chút cẩn thận, tận lực không để mình đụng tới ngón tay bị thương của Lộc Hàm.
“Thế Huân… có… có thể … tiến vào…” Thế Huân ngồi xổm trước mặt Lộc Hàm, miệng phun ra nuốt vào cương dương vật, ngón tay cắm trong hậu huyệt rất nhanh khuếch trương. Trước sau hai bộ vị quan trọng đều bị kích thích làm Lộc Hàm đứng không vững, đứt quãng rên rỉ, khát vọng Thế Huân mau một chút thỏa mãn thân thể hư không của mình.
Thế Huân đứng lên buông ra Lộc Hàm, để cậu đưa lưng về phía mình, hai tay vịnh lấy vách tường chống đỡ thân thể. Anh cầm lấy dương vật chính mình để ở cửa huyệt ma xát qua lại, dụ đến Lộc Hàm lại vang lên tiếng rên rỉ ngọt ngào, lúc này Thế Huân mới đem dương vật đỉnh tiến vào trong, một hơi sáp nhập thẳng đến chỗ sâu nhất.
Trải qua chuyện này của Quan Lâm, hai người không có tức giận cãi nhau, ngược lại thổ lộ với nhau, làm tình cảm càng tiến thêm một bước, hai đôi môi giao cùng một chỗ làm thế nào cũng không tách ra được. Bất quá giằng co nửa ngày, hai người cũng đều có chút đói bụng, tuy nói có tình uống nước cũng thấy no, nhưng cái này bất quá chỉ là hình tượng, dù sao người cũng không phải sắt thép, cơm chiều dù sao cũng phải ăn.
“Tay em bị thương, không được lộn xộn! Ngoan ngoãn ngồi xuống sofa xem TV đi, anh đi nấu cơm.” Thế Huân hôn đủ mới buông Lộc Hàm ra, chuẩn bị đi vào bếp nấu cơm. Chính là lại sợ Lộc Hàm động thủ, còn cố ý trương ra gương mặt đặt biệt nghiêm túc dặn dò một câu.
“Chỉ là vết thương nhỏ không sao đâu…” Lộc Hàm làm sao có thể để Thế Huân một mình bận việc, lo lắng muốn cùng đi.
“Vết cắt sâu như vậy sao có thể gọi là vết thương nhỏ! Lộc Hàm, em nếu cứ nhất định đòi nấu cơm, thì sau khi nấu xong phải theo anh đi bệnh viện khám vết thương ngay.” Thế Huân tiếp tục vẻ mặt nghiêm túc mà uy hiếp.
“Em… em không làm cơm. Nhưng mà em không muốn ở phòng khách xem TV, em muốn… cùng ở một chỗ với anh.” Lộc hàm nghĩ thầm vết thương trên tay chỉ là vết thương nhỏ, đi bệnh viện trị liệu nhất định sẽ bị bác sĩ cười cho, nên cũng không tái phản bác Thế Huân. Nhưng là lại muốn cùng Thế Huân ở chung một chỗ, nói xong sau đó lại ngượng ngùng mà đỏ mặt.
Thế Huân rốt cuộc không thể giả vờ nghiêm túc được nữa, nháy mắt trong lòng nhu tình vạn chủng, dắt tay Lộc Hàm cùng đi vào bếp nấu cơm.
Bất quá lúc nấu cơm, Thế Huân cũng thật không cho Lộc Hàm động một móng tay, chỉ cần đứng bên cạnh chỉ anh nấu là được. Tuy rằng trù nghệ Thế Huân kém xa Lộc Hàm, nhưng cậu lại cảm thấy đồ ăn anh làm mới là ngon nhất đẹp nhất.
Hai người cơm nước xong thu thập phòng bếp, sau đó liên ngồi vào sofa xem TV. Đợi lúc chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, Thế Huân sợ ngón tay bị thương của Lộc Hàm dính nước, liền dùng túi plastic bao một tầng lại một tầng, đem ngón tay cậu gói lại y như cái bánh chưng.
Lộc Hàm có một tay động tác không tiện, đành phải nhờ Thế Huân cỡi quần áo dùm mình.
Thế Huân đương nhiên vui lòng giúp đỡ, một bên giúp Lộc Hàm cỡi quần áo, một bên nhìn trộm thân mình trần trụi trắng nõn của ai kia. Nhưng khi Thế Huân cởi đến quần dài của Lộc Hàm, nhìn thấy hai bắp chân tinh thế có mấy vết bầm xanh, anh lặp tức liền thay đổi sắc mặt.
“Lộc Hàm, chỗ bầm này là do Quan Lâm đá hả!?” Thế Huân cơ hồ chính là nghiến răng nghiến lợi hỏi. Kỳ thật không cần Lộc Hàm trả lời, Thế Huân cũng có thể khẳng định suy đoán của mình, hiện tại anh thật hối hận vì vừa rồi đã để Quan Lâm dễ dàng cút đi, đáng ra nên hung hăng đánh hắn một chút mới đúng.
“Không sao không sao, đã không còn đau nữa.” Lộc Hàm nhanh chóng cuối người định che đi mấy vết bầm kia, nhưng toàn thân cao thấp đều bị Thế Huân cởi sạch, hơn nữa chỉ có một bàn tay làm sao che được nhiều chỗ, che đến che đi càng ngày càng lo lắng.
“Được rồi được rồi, em nói không sao thì không sao. Chúng ta đi tắm rửa.” Thế Huân biết Lộc Hàm không muốn để mình lo lắng, nên cũng không ép hỏi cậu nữa. Anh đem cậu nâng dậy, ôm lấy bờ vai của cậu đi đến dưới vòi phun nước.
Dòng nước ấm áp lao xuống, Lộc Hàm thoải mái ngẩng đầu lên, nhắm lại hai mắt.
“Lộc Hàm…” Theo cái cổ tinh thế, chảy qua đường cong nơi gáy, những bọt nước trong suốt xuôi theo thân thể trắng nõn mà chảy xuống… Cho dù phòng tắm tràn ngập hơi nước ẩm ướt, nhưng Thế Huân vẫn nhìn đến miệng khô lưỡi khô, bụng lủi khởi một cỗ nhiệt, dương vật cơ hồ nháy mắt liền cương. Nhưng hiện tại tay Lộc Hàm đang bị thương, hai chân lại đầy vết bầm, Thế Huân nghĩ thầm lúc này mà bổ nhào lại có phải hay không có chút không bằng cầm thú. Thân thể tuy rằng bị dục hỏa đốt khó chịu, chính là cố kỵ đến vết thương của cậu, anh lại do do dự dự không dám lộn xộn.
“Thế Huân.” Thân thể hai người cơ hồ chính là dính cùng một chỗ, Lộc Hàm sớm đã cảm giác được cơ thể Thế Huân có biến hóa, nhưng anh lại chậm chạp không hề động tay. Lộc Hàm mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt dục vọng của anh, ôn nhu mỉm cười, chủ động tiến lại hôn lên môi Thế Huân.
Lửa nóng dục vọng rất nhanh thiêu đốt, thậm chí ngay cả nhiệt độ trong phòng tắm cũng đột nhiên lên cao.
Ôm chằm, hôn môi, vuốt ve… Trong động tác vội vàng của Thế Huân lại dẫn theo một chút cẩn thận, tận lực không để mình đụng tới ngón tay bị thương của Lộc Hàm.
“Thế Huân… có… có thể … tiến vào…” Thế Huân ngồi xổm trước mặt Lộc Hàm, miệng phun ra nuốt vào cương dương vật, ngón tay cắm trong hậu huyệt rất nhanh khuếch trương. Trước sau hai bộ vị quan trọng đều bị kích thích làm Lộc Hàm đứng không vững, đứt quãng rên rỉ, khát vọng Thế Huân mau một chút thỏa mãn thân thể hư không của mình.
Thế Huân đứng lên buông ra Lộc Hàm, để cậu đưa lưng về phía mình, hai tay vịnh lấy vách tường chống đỡ thân thể. Anh cầm lấy dương vật chính mình để ở cửa huyệt ma xát qua lại, dụ đến Lộc Hàm lại vang lên tiếng rên rỉ ngọt ngào, lúc này Thế Huân mới đem dương vật đỉnh tiến vào trong, một hơi sáp nhập thẳng đến chỗ sâu nhất.
Bình luận truyện