Hai Lần Bao Dưỡng

Chương 30



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhâm Thiệu Quân có một câu nói rất đúng, người phải luôn hướng về phía trước, có một số việc đã qua rồi thì bỏ qua luôn đi.

Tổ phim bên kia bởi vì còn chưa sắp xếp được lịch với nữ diễn viên chính, cho nên thời gian khởi động máy quay bị vô thời hạn chậm lại. Lâm Mặc không khỏi cảm thấy may mắn, trước hết liền đem chuyện kết hôn đẩy lên trên thời gian lịch trình quay phim.

Ngày đó đi lĩnh chứng, Lâm Mặc cười tới mức hai mắt đều cong cong. Không thèm để ý tới một đám nhân viên trong Cục dân chính đang dùng ánh mắt quỷ dị để nhìn mình, con mèo nhỏ cầm lấy bánh kẹo đi phân phát cho từng người. Cuối cùng cậu từ trong túi áo lấy ra chín tờ giấy màu xanh biếc có in hình Mao gia gia để đưa qua, đổi trở về một cuốn sổ vuông vắn có màu đỏ.

* tục phát bánh kẹo:  ở bên Trung Quốc, người ta sau khi kết hôn sẽ tặng bánh kẹo cho bạn bè, người thân cùng người quen. Đây là một cách để đôi vợ chồng mới kết hôn gửi lời cảm ơn, đồng thời cũng như chia sẻ niềm vui, niềm may mắn và hạnh phúc của bản thân tới những người khác

* tờ giấy màu xanh biếc in hình Mao gia gia:  là tờ tiền 50 nhân dân tệ của Trung Quốc

* cuốn sổ vuông vắn có màu đỏ:  là sổ kết hôn của người Trung Quốc

Cuốn sổ màu đỏ này vốn là do Sở Diễm sử dụng một chút thủ đoạn mới lấy được tới tay, không có pháp luật bảo hộ. Bất quá nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của người yêu, kim chủ đại nhân quyết định không nói cho con mèo nhỏ ngu ngốc nhà mình tin tức này. Pháp luật không bảo hộ, vậy thì hắn sẽ bảo hộ.

Dựa vào thân phận của Sở Diễm, hôn lễ của hai người hẳn là phải tổ chức thật lớn. Lâm Mặc ban đầu còn lo lắng truyền thông sẽ truyền ra tin tức gì đó □□, dù sao hai người nam nhân kết hôn với nhau vẫn rất hiếm gặp. Hơn nữa trong hai người, có một người là nghệ nhân, cho dù không nổi tiếng, nhưng vẫn là người của quần chúng; một người lại là ‘tinh anh thành công’, là thanh niên tuấn tài trong mắt đại chúng, là sủng nhi của các tờ tạp chí sách báo.

Bất quá kim chủ đại nhân làm sao cho phép truyền thông có thể đưa tin? Lâm Mặc đi theo Sở Diễm nhiều năm như vậy, chưa từng bao giờ truyền ra scandal hoặc là chuyện xấu, ngay cả chuyện tình bị bao dưỡng rõ ràng như vậy cũng chưa từng bị tuồn ra ngoài.

Không phải là không có cẩu tử chụp được hình của hai người bọn họ, thậm chí có không ít người mới không hiểu quy củ, cầm ảnh chụp chạy tới muốn lừa bịp tống tiền Sở Diễm. Đương nhiên, kết cục của đám người mới kia như thế nào thì Lâm Mặc không biết, cậu chỉ biết sau đó kim chủ đại nhân liền cầm về ‘chiến lợi phẩm’, cùng cậu tham khảo đánh giá.

* cẩu tử:  paparazzi

Lần này toàn bộ tin tức đều bị Sở Diễm áp chế, không có bất cứ nhà truyền thông nào dám chán sống tới mức muốn đi đối nghịch với vị Thái tử gia đứng đầu thủ đô này.

Kim chủ đại nhân ôm lấy con mèo nhỏ, đưa cho cậu một đống thiệp mời, “Muốn mời ai? Tên em viết đi.”

Ở dưới sự kiên trì của Lâm Mặc, Sở Diễm cuối cùng vẫn buông tha cho ý tưởng sử dụng thiệp mời màu đỏ thẫm bên trên có in hoa văn màu vàng kim. Loại thiệp mời này tuy rằng vừa nhìn liền thấy được là có hỉ sự, nhưng mà… tóm lại cảnh tượng Thái tử gia hắc đạo cầm một tấm thiệp như vậy, thật sự là rất quỷ dị.

Lâm Mặc nhìn chăm chú sổ kết hôn mới lấy được tới tay, hôn hôn môi của nam nhân, “Chúng ta không làm hôn lễ nữa có được hay không, có cái này là đủ rồi.”

Câu nói này cũng không phải là lần đầu tiên con mèo nhỏ nói ra. Sở Diễm hy vọng có thể cấp cho Lâm Mặc một thân phận đường đường chính chính, chứ không phải là quan hệ của một tình nhân với một kim chủ. Hôn lễ là một cơ hội, có thể ngăn chặn miệng của những kẻ khác, cũng có thể buộc chặt được tức phụ nhi.

Chỉ là đối với Lâm Mặc mà nói, có thể ở chung một chỗ với Sở Diễm, đây đã là một việc đáng mừng ngoài ý muốn. Còn dư lại đó là về sau hai người sống chung với nhau như thế nào, những thứ khác không cần quá mức trương dương.

* trương dương:  ở đây có ý là muốn làm lộ rõ ra, nói toạc ra cho thiên hạ biết

Cuối cùng, vẫn là hai người mỗi người chịu lui một bước, quyết định mời tới một ít bằng hữu. Vì thế con mèo nhỏ bắt đầu xòe móng vuốt ra để tính toán, Sở Diễm bên kia như thế nào thì cậu mặc kệ. Đầu tiên Diệp Thanh đương nhiên là phải mời tới, sau đó là vài vị bằng hữu có quan hệ không tồi, Nhâm Thiệu Hành hẳn là sẽ được kim chủ đại nhân mời, bỏ qua! Thời điểm tính khá đủ người rồi, Lâm Mặc khựng lại một chút, cuối cùng vẫn chọn bỏ qua.

Tính đi tính lại, Lâm Mặc phát hiện ra bằng hữu của mình thật ít, ngay cả một bàn cũng gom không đủ. Đem những tấm thiệp đã được viết xong tên đưa cho Sở Diễm, kim chủ đại nhân nhíu mày, “Không còn?”

“Ừm.” Con mèo nhỏ vô tội nhìn nam nhân.

Lâm Mặc tính tình tốt, nhân duyên cũng tốt, chỉ là trong mắt của con mèo nhỏ, những người kia lui tới đều bởi vì công tác, cũng không thể tính vào hàng ngũ bằng hữu.

Sở Diễm đem những tấm thiệp lật lại để xem tên, không có Tề Sách, tốt lắm. Vài người này cùng Lâm Mặc có quan hệ khá thân thiết, kim chủ đại nhân đều đã điều tra qua, cuối cùng toàn bộ đều bị ném vào trong vòng ‘khuê mật’ của tức phụ nhi.

“Không mời… cha sao?” Sở Diễm vốn định bảo là ‘cha vợ’, nhưng sợ con mèo nhỏ tạc mao, vội vàng sửa miệng.

Lâm Mặc tự nhiên biết hắn là đang nhắc tới cha của mình. Cha mẹ Sở Diễm từ hơn 10 năm trước đã chết trong lúc nội loạn bang phái. Thái tử gia khi ấy tuổi còn nhỏ liền lâm vào tình cảnh nguy hiểm, lập tức tiếp nhận gia tộc, dùng thủ đoạn cực kỳ cường ngạnh để bình ổn nội loạn, hơn nữa lấy xu thế sét đánh không kịp để loại trừ một số những kẻ có tư tưởng bỏ đá xuống giếng. Từ sau sự kiện kia, không còn ai dám cho rằng Sở Diễm là một nhị thế tổ chỉ biết ăn chơi. Hiện giờ mỗi khi nhắc lại thủ đoạn của Sở Diễm năm đó, không ít người trong lòng vẫn như cũ cảm thấy may mắn, may mắn vì bản thân không nhất thời xúc động, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Con mèo nhỏ cúi đầu trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Em cũng không biết có nên mời cha hay không.”

Từ khi Lâm Mặc bắt đầu có trí nhớ, cậu cùng với cha của mình cũng không tính là rất gần gũi. Cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng cha đối với mình rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng đánh mắng qua, ngay cả trách cứ cũng rất ít khi xảy ra, thế nhưng bản thân vẫn cảm thấy giữa hai cha con chung quy vẫn có một tầng ngăn cách khó hiểu. Trên thực tế, cho dù là quan hệ giữa cha cùng mẹ, tựa hồ cũng không phải là quá thân thiết.

Sau đó mẹ lại ngoài ý muốn qua đời, cha sau khi lo liệu xong xuôi tang lễ liền trực tiếp di cư ra nước ngoài, để lại Tiểu Lâm Mặc khi đó còn đang trong thời kỳ vị thành niên một mình sống trong nước. Nhưng mà, Lâm Mặc cũng không hề cảm thấy bất ngờ, giống như mọi chuyện vốn nên như vậy.

Hai năm trước, khi mình tới Vancouver để thăm cha, ông tựa hồ sống rất tốt. Ông có gia đình mới, có vợ mới, cuộc sống trước kia tựa hồ không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì trong lòng của ông. Mà bản thân… tựa hồ cũng dần dần biến mất trong cuộc sống của cha.

Con mèo nhỏ mất mác khiến cho người ta đau lòng không thôi. Kim chủ đại nhân không biết cách an ủi, đành phải buông thiệp mời xuống, đem người bế tới trên giường. Đêm tân hôn, phù dung nở rộ, màn giường buông xuống, thanh âm thì thầm mang theo ái tình nồng đậm, hứa quân giai lão.

* hứa quân giai lão:  cùng người thương hứa hẹn sống với nhau tới bạc đầu



“Sở ca, có chuyện này, về chị dâu…” Trong văn phòng tổng tài, thuộc hạ thanh âm hạ thấp, không biết có nên nói hay không.

Sở Diễm không kiên nhẫn nhướng nhướng mày, thuộc hạ ấp a ấp úng nói: “Chúng tôi ở trong bệnh viện tìm được một tờ đơn xét nghiệm từ rất lâu về trước, là của Lâm phu nhân tại trước khi không may qua đời. Trên đó có ghi rõ Lâm phu nhân thuộc nhóm máu O…”

“Cho nên?” Sở Diễm cầm lấy tờ xét nghiệm do thuộc hạ mang tới.

“Chị dâu là nhóm máu A, nhưng Lâm tiên sinh lại là nhóm máu B. Bác sĩ nói, nhóm máu O cùng nhóm máu B không thể sinh ra đứa nhỏ có nhóm máu A…”

“Không có tình huống đặc biệt?”

“Trừ phi là đột biến gen, nhưng khả năng này là quá nhỏ, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?” Sở Diễm nhíu mày, có cái gì mà không nói thể nói dứt khoát trong một lần?

“Hơn nữa Tề tiên sinh vài năm trước cũng đã từng xem qua đơn xét nghiệm này.”

“Tề tiên sinh nào?”

“Chính là con trai của Tần gia nhị tiểu thư, Tề Sách. Nghe bác sĩ nói, đại khái là chuyện tình của 5, 6 năm trước. Thời điểm ấy hẳn là sau khi Tề tiên sinh cùng chị dâu có duyên hợp tác qua với nhau…”

“Có chuyện gì nói dứt khoát trong một lần, bằng không đầu lưỡi của cậu cũng không cần phải lưu lại.” Sở Diễm bị những lời lan man này của thuộc hạ chọc cho tức giận.

Thuộc hạ hoảng sợ, nhanh chóng nói: “Chuyện này không khỏi quá mức trùng hợp, sau đó Tề tiên sinh vẫn luôn quấn quýt lấy chị dâu. Chúng tôi nghe được anh ta từng làm xét nhiệm DNA trong một phòng khám tư nhân, trong đó có một mẫu thử thuộc về chị dâu, một người khác thì tôi chưa điều tra ra. Bất quá, Tam ca đoán, có thể là gia chủ đương nhiệm của Tần gia.”

Tề Sách là cháu ngoại của gia chủ đương nhiệm Tần gia, hiện tại Tần gia vô tự, người có khả năng cao nhất được thừa kế Tần gia gia tộc chính là Tề Sách. Anh ta sẽ không vô duyên vô cớ làm xét nhiệm DNA cho Lâm Mặc, trừ phi… Tề Sách hoài nghi Lâm Mặc chính là đứa con riêng bên ngoài của Tần gia trong tin đồn.

* vô tự:  không có con trai để thừa kế

Sở Diễm nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình máy tính, bên trên là ảnh chụp poster tuyên truyền phim mới của Tề Sách cùng Lâm Mặc. Trên đỉnh tuyết sơn, hai người thâm tình hôn nhau, lông mi của Lâm Mặc run nhè nhẹ, hình ảnh đẹp tới mức không dính chút khói lửa hồng trần.

________

Tác giả: Cuối cùng cũng làm rõ được thân phận của Ảnh đế. Anh ta là con trai của Tần gia nhị tiểu thư, cháu ngoại của gia chủ đương nhiệm Tần gia. Trước đó Sở Diễm từng nói Tề Sách là biểu thiếu gia của gia tộc Borgia, chính là bởi vì Tần gia đại tiểu thư được gả tới gia tộc Borgia tại Italia, một gia tộc Mafia cổ xưa, cho nên quan hệ giữa Tề Ảnh đế cùng gia chủ gia tộc Gambino mới tốt tới như vậy.

~ ~ ~ ~ ~

* tờ 50 nhân dân tệ:

rmbnew50a

* sổ kết hôn của người Trung Quốc

if0uvn23

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện