Hai Người Chồng

Chương 105: Nếu yêu! yêu em của hiện tại. . .



Đỗ Đức Trí cũng như Nhậm Thừa Vinh, ánh mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm cô, môi anh câu lên, thật sự nếu như không phải Tô Hiển Nhiên chưa phát tình, anh đã lập tức tấn công rồi.

Tô Hiển Nhiên mím môi nhìn thẳng vào hai ánh mắt nóng rực của hai anh chồng, không hiểu sao cô lại thấy buồn, không đúng cô đương nhiên biết rõ tại sao bản thân cô buồn, nhưng... cô biết làm gì khác...

Hai anh là yêu cô, yêu chính Tô Hiển Nhiên của thế giới nam nữ bình đẳng hay yêu một Tô Hiển Nhiên của tinh cầu Lavin này.

Tự nhiên Tô Hiển Nhiên lại nhớ về vài ngày trước, khi cô tỉnh dậy... ánh mắt của hai anh tuy không có nhu tình hay ôn hòa như bây giờ, chính là cô vẫn thấy họ thật sự lo lắng...

Là cả hai anh yêu ai... yêu cô hay yêu nguyên chủ...

Tô Hiển Nhiên không còn bất kỳ tia ngại ngùng xấu hổ gì nữa, mà không nhanh không chậm dùng hai tay nhỏ bé của cô nắm lấy hai vật nam tính dưới lớp quần của hai anh chồng vốn đã sớm cương lên.

Nếu như cô càng ngại ngùng càng thẹn thùng, thì có khác gì hai anh đang nhìn thấy là một Tô Hiển Nhiên mới hai mươi tuổi, cô sẽ dùng những gì mà kiếp trước của cô đọc qua sách vở lại xem nhiều phim tâm lý tình cảm ra làm.

Hai anh trừng to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên kinh ngạc, Tô Hiển Nhiên không còn thẹn thùng hay ngại ngùng nữa... đây là xảy ra chuyện gì...

Tuy rằng hai anh có ý nghĩ không an phận nhưng tuyệt đối không làm gì đến Tô Hiển Nhiên khi không có sự cho phép của cô nhưng... nhìn bàn tay nhỏ bé đang vuốt ve lấy vật nam tính, Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh thở hắc ra. Cảm giác muốn nhiều hơn và nhiều hơn làm đầu óc hai anh khẽ run lên, nhưng hai anh chính mình có thể tự khống chế mà nắm lấy tay Tô Hiển Nhiên nói.

" Sao vậy? Nhiên Nhiên thật sự muốn? "

" Nhiên Nhiên... "

Tô Hiển Nhiên buông tay ra khỏi hai vật nam tính đang hừng hực kia, nhìn chằm chằm hai anh chồng, không chần chừ nói.

" Nếu yêu! Yêu em của hiện tại! Chứ đừng của quá khứ! "

Hai anh chồng khựng lại nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên khó hiểu, Tô Hiển Nhiên buồn bả đứng dậy đi ra khỏi phòng, chính cơ thể cô không một mảnh vải mà đi ra, Đỗ Đức Trí kịp thời xoay người nhìn bóng dáng của Tô Hiển Nhiên, cũng không biết anh đang nghĩ gì, tự dưng môi anh câu lên cười nhẹ đứng dậy đi nhanh ra ngoài hô.

" Nhiên Nhiên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện