Hai Người Chồng
Chương 158: Em chỉ duy nhất thuộc về hai người đàn ông
Tô Hiển Nhiên hì hục thở.
" Ưm... a... Vinh... Vinh... a... "
Nhậm Thừa Vinh nhếch mép, nhanh chóng nhấp ngày một nhanh hơn.
Tiếng " Bạch Bạch Bạch " hòa quyện cùng tiếng thở dốc rên rỉ đầy đâm mỹ liên tục vang lên.
Tô Hiển Nhiên không còn khí lực gì nhiều, cô chỉ biết dùng sức ôm lấy cổ Nhậm Thừa Vinh để anh ra sức mà vận động nhanh dần nhanh dần.
Cả hai dính chặt vào nhau không một khe hở.
Nhậm Thừa Vinh một tay giữ chặt eo của Tô Hiển Nhiên, đầu anh cúi xuống, trán anh đụng vai cô, ra sức thở...
Cũng không biết Nhậm Thừa Vinh trong lòng đang nghĩ gì, anh hé miệng ra, không chần chừ cắn vào vai cô.
Tô Hiển Nhiên ăn đau, nhưng cô mím chặt môi không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cắn đến chảy máu, Nhậm Thừa Vinh mới buông ra.
Nơi dính liền giữa hai người vẫn dính chặt nhau như vậy, dù không cử động nhưng nơi ấy ngày một chặt hơn.
Tô Hiển Nhiên phì phò thở mà vỗ nhẹ đầu của Nhậm Thừa Vinh.
Nhậm Thừa Vinh hai mắt đỏ ngầu nhìn cô, khàn khàn nói.
" Nhiên Nhiên biết anh cắn là có ý gì không? "
Tô Hiển Nhiên gật nhẹ đầu.
" Nhưng sao Nhiên Nhiên không ngăn anh lại? "
Nhậm Thừa Vinh hai mắt trừng to hỏi.
Tô Hiển Nhiên hôn hôn môi anh một cái nói.
" Là bởi vì em biết rõ anh đang nghĩ gì... cũng biết rõ vì sao anh lại làm như vậy. "
Hôn hôn má anh một cái nữa.
Tô Hiển Nhiên lại nói.
" Dù là hiện tại hay là tương lai, thì cuộc đời của Tô Hiển Nhiên em chỉ duy nhất thuộc về hai người đàn ông, đó là anh và Trí... ưm... em vĩnh viễn... ưm... không yêu thêm bất kỳ ai... "
Nhậm Thừa Vinh kinh ngạc nhìn Tô Hiển Nhiên, anh nhìn thật lâu thật kĩ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cúi xuống, ngậm lấy môi cô, từng cái mút máp mang đậm ngọt ngào cùng nhu tình... anh yêu cô... vĩnh viễn cả đời này cũng chỉ yêu một mình cô.
Tiếng da thịt chạm nhau, tiếng rên rỉ mật ngọt liên tục và liên tục vang lên không ngừng nghỉ.
Hai người dính chặt với nhau, triền miên cùng nhau không ngừng nghỉ.
Hai tiếng sau.
Tô Hiển Nhiên xụi lơ trong lòng Nhậm Thừa Vinh, Nhậm Thừa Vinh môi câu lên thỏa mãn hôn hôn trán cô một cái ôm thẳng cô lên phòng ngủ.
Sau đấy anh lại quay lại phòng bếp dọn dẹp hiện trường.
- -----
Phòng ngủ.
Tô Hiển Nhiên trùm chăn kín mít, hai mắt cô chứa đầy mệt mỏi mà mở ra, cả khuôn mặt đỏ bừng...
Cô thế mà lại... dụ dỗ Nhậm Thừa Vinh... không phải một lần... aaaaa... xấu hổ chết mất.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt đầy thỏa mãn của anh cũng đủ khiến cô vui sướng rồi...
" Ưm... a... Vinh... Vinh... a... "
Nhậm Thừa Vinh nhếch mép, nhanh chóng nhấp ngày một nhanh hơn.
Tiếng " Bạch Bạch Bạch " hòa quyện cùng tiếng thở dốc rên rỉ đầy đâm mỹ liên tục vang lên.
Tô Hiển Nhiên không còn khí lực gì nhiều, cô chỉ biết dùng sức ôm lấy cổ Nhậm Thừa Vinh để anh ra sức mà vận động nhanh dần nhanh dần.
Cả hai dính chặt vào nhau không một khe hở.
Nhậm Thừa Vinh một tay giữ chặt eo của Tô Hiển Nhiên, đầu anh cúi xuống, trán anh đụng vai cô, ra sức thở...
Cũng không biết Nhậm Thừa Vinh trong lòng đang nghĩ gì, anh hé miệng ra, không chần chừ cắn vào vai cô.
Tô Hiển Nhiên ăn đau, nhưng cô mím chặt môi không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cắn đến chảy máu, Nhậm Thừa Vinh mới buông ra.
Nơi dính liền giữa hai người vẫn dính chặt nhau như vậy, dù không cử động nhưng nơi ấy ngày một chặt hơn.
Tô Hiển Nhiên phì phò thở mà vỗ nhẹ đầu của Nhậm Thừa Vinh.
Nhậm Thừa Vinh hai mắt đỏ ngầu nhìn cô, khàn khàn nói.
" Nhiên Nhiên biết anh cắn là có ý gì không? "
Tô Hiển Nhiên gật nhẹ đầu.
" Nhưng sao Nhiên Nhiên không ngăn anh lại? "
Nhậm Thừa Vinh hai mắt trừng to hỏi.
Tô Hiển Nhiên hôn hôn môi anh một cái nói.
" Là bởi vì em biết rõ anh đang nghĩ gì... cũng biết rõ vì sao anh lại làm như vậy. "
Hôn hôn má anh một cái nữa.
Tô Hiển Nhiên lại nói.
" Dù là hiện tại hay là tương lai, thì cuộc đời của Tô Hiển Nhiên em chỉ duy nhất thuộc về hai người đàn ông, đó là anh và Trí... ưm... em vĩnh viễn... ưm... không yêu thêm bất kỳ ai... "
Nhậm Thừa Vinh kinh ngạc nhìn Tô Hiển Nhiên, anh nhìn thật lâu thật kĩ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cúi xuống, ngậm lấy môi cô, từng cái mút máp mang đậm ngọt ngào cùng nhu tình... anh yêu cô... vĩnh viễn cả đời này cũng chỉ yêu một mình cô.
Tiếng da thịt chạm nhau, tiếng rên rỉ mật ngọt liên tục và liên tục vang lên không ngừng nghỉ.
Hai người dính chặt với nhau, triền miên cùng nhau không ngừng nghỉ.
Hai tiếng sau.
Tô Hiển Nhiên xụi lơ trong lòng Nhậm Thừa Vinh, Nhậm Thừa Vinh môi câu lên thỏa mãn hôn hôn trán cô một cái ôm thẳng cô lên phòng ngủ.
Sau đấy anh lại quay lại phòng bếp dọn dẹp hiện trường.
- -----
Phòng ngủ.
Tô Hiển Nhiên trùm chăn kín mít, hai mắt cô chứa đầy mệt mỏi mà mở ra, cả khuôn mặt đỏ bừng...
Cô thế mà lại... dụ dỗ Nhậm Thừa Vinh... không phải một lần... aaaaa... xấu hổ chết mất.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt đầy thỏa mãn của anh cũng đủ khiến cô vui sướng rồi...
Bình luận truyện