Hải Nộ Triều Âm
Chương 40: Cái bang lâm nạn
Người ngựa Phùng Phá Thạch, Tạ Ánh Đào đã trải qua hai dãy đồi, một cánh rừng già trên hai trăm dặm, còn khoảng chừng tám mươi dặm nữa mới tới Tổng đàn Cái bang.
Trời đã hoàng hôn.
Trong lòng Phùng Phá Thạch cảm thấy bất an, thúc ngựa chạy nhanh hơn trước.
Chuyện quá khẩn cấp nên chàng và nàng suốt cuộc hành trình không ai nói với ai một lời nào.
Mỗi người đều nóng lòng tới Tổng đàn hành khất xem tình thế ra sao.
Vượt qua khỏi dãy núi tới một cánh rừng, bấy giờ trời đã tối hẳn.
Một giờ sau ra khỏi cánh rừng, trước mặt là một dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Trước mắt Phùng Phá Thạch và Tạ Ánh Đào một vùng ánh sáng hừng trời.
Tạ Ánh Đào kinh hãi kêu lên :
- Nguy mất, bọn giáo đồ Thần Đạo giáo đã tới đánh phá Tổng đàn Cái bang từ lâu rồi. Phùng ca ca hãy cho ngựa chạy nhanh lên.
Phùng Phá Thạch như có lửa đốt trong lòng, giật dây cương liền liền. Con hùng mã lồng lên, cất bốn vó chạy nhanh tưởng chừng không chạm tới mặt đất.
Vùng ánh sáng hừng trời trước mắt chàng và nàng càng lúc càng hiện rõ.
Ánh sáng của đèn đuốc rực tới tầng mây.
Trong lòng Phùng Phá Thạch lẫn Tạ Ánh Đào đều khẩn trương đến cực độ.
Chàng và nàng đều muốn có cánh bay nhanh đến nơi, nhưng chẳng làm sao được.
Chẳng bao lâu tới một con sơn đạo nhỏ rẽ vào dãy núi trùng điệp, Tạ Ánh Đào trỏ tay nói nhanh :
- Phùng ca ca, hãy rẽ vào con đường đó, nơi đây còn cách Tổng đàn chừng hai mươi dặm.
Phùng Phá Thạch gật đầu, phi tới rẽ con hùng mã vào sơn đạo ngoằn ngoèo, rồi chạy nhanh như trước.
Chàng chạy bất kể hầm hố gai chông ở hai bên đường.
Không bao lâu, còn cách Tổng đàn Cái bang chừng hơn một dặm, nơi vùng ánh sáng tiếng quát tháo, tiếng la hét lẫn lộn, tiếng sấm chưởng nổ vang rền.
Tạ Ánh Đào kinh hãi :
Nguy mất, bọn giáo đồ Thần Đạo giáo đang tàn sát Cái bang. Phùng ca ca hãy thúc ngưa chạy nhanh đi.
Phùng Phá Thạch giật dây cương liền liền, hai chân kềm vào hông con hùng mã, chạy nhanh như biến.
Nháy mắt người ngựa Phùng Phá Thạch và Tạ Ánh Đào đã tới trước cửa cổng Tổng đàn hành khất.
Chàng và nàng phóng mắt nhìn vào trông thấy hàng trăm môn đồ Cái bang sử dụng đả cẩu bổng và hàng trăm giáo đồ Thần Đạo giáo vung giới đao sáng lòa đang giao đấu vô cùng ác liệt.
Bang chủ hành khất Thân Vô Tư đang bị hai mươi tên đại hán áo xanh vây hãm, chiếc trường y đã nhuộm đầy vết máu, chiêu pháp đã chậm lại.
Tạ Ánh Đào thét :
- Phùng ca ca, hãy theo muội!
Đang khi thét, Tạ Ánh Đào cũng vừa rời khỏi lưng con hùng mã băng mình vào cửa cổng Tổng đàn Cái bang.
Chẳng chút chậm trễ, Phùng Phá Thạch thi triển thân pháp "Thần Mã Đăng Vân" theo sau Tạ Ánh Đào.
Chân vừa chấm đất, Phùng Phá Thạch đã rút thanh Tàn Hồn huyết kiếm chớp rực huyết quang.
Chàng hét :
- Các ngươi phải chết!
Phùng Phá Thạch cùng theo tiếng hét rung thanh Tàn Hồn huyết kiếm xuất luôn ba chiêu Tàn Hồn nhất thức.
Ba làn huyết quang chớp sang bọn đại hán áo đen giáo đồ Thần Đạo giáo.
Ba tiếng rú thảm khốc, ba tên đại hán áo đen ngã lăn xuống đất nằm im.
Trên ngực của bọn chúng bị thanh Tàn Hồn huyết kiếm đâm suốt ra sau lưng.
Hàng trăm tên đại hán cao đồ Thần Đạo giáo nhận ra Phùng Phá Thạch đồng loạt hô to :
- Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch!
- Tiểu quỷ Phùng Phá Thạch!
- Tiểu Huyết Thần!
Bọn chúng hãi hùng khi trông thấy chàng xuất hiện bất ngờ trên đấu trường.
Hai mươi tên đại hán áo xanh đang bao vây Bang chủ Cái bang Thân Vô Tư ngó thấy Phùng Phá Thạch liền dừng lại, tháo lui về phía sau mấy bước.
Phùng Phá Thạch đảo mắt nhìn qua Bang chủ Cái bang, vừa đúng lúc lão nhân té quỵ.
Tạ Ánh Đào kinh hãi kêu lên :
- Thúc phụ...
Nàng phóng mình vào đỡ lấy thân hình đầy máu của Bang chủ hành khất Thân Vô Tư, Phùng Phá Thạch nói mau :
- Tạ hiền muội hãy lo chữa trị thương tích cho lão tiền bối, bọn quỷ quái này đã có huynh lo liệu rồi.
Đảo mắt nhìn qua đấu trường, nhận ra có trên năm mươi tử thi môn đồ hành khất, dòng máu căm thù trong trái tim Phùng Phá Thạch sôi lên.
Chàng nhìn tên đại hán áo xanh to lớn :
- Bọn ngươi, tên nào cầm đầu trong trận tàn sát Cái bang này, nói mau!
Tên đại hán áo xanh to lớn ngạo nghễ cất giọng oang oang :
- Ta là đại đầu lãnh, đêm nay vâng lệnh Giáo chủ Thần Đạo giáo tới đây thu nạp Tổng đàn bang hành khất. Lão Bang chủ ngu ngốc chống lại mệnh lệnh của Giáo chủ nên bọn ta phát giết.
Phùng Phá Thạch nổi cơn thịnh nộ, trỏ kiếm vào mặt tên đại hán áo xanh tự xưng là đại đầu lãnh.
Chàng nghiến răng :
- Ngươi là đại đầu lãnh cầm đầu trận tàn sát này, bây giờ ta giết ngươi trước, kế đó ta sẽ giết sạch bọn quỷ quái kia báo thù cho chúng môn đồ hành khất.
Chàng cất thanh Tàn Hồn huyết kiếm lên toan xuất chiêu bỗng nghe Tạ Ánh Đào kêu thét :
- Thúc phụ... thúc phụ...
Phùng Phá Thạch giật mình nhìn qua trông thấy hai mắt của Bang chủ hành khất đã nhắm nghiền trong tay Tạ Ánh Đào.
Phùng Phá Thạch sôi máu căm thù, hét lên một tiếng lộng tràng, xuất luôn tám chiêu Tàn Hồn nhất thức nhằm vào hai mươi tên đại hán áo xanh.
Hai mươi tên đại hán áo xanh vung hai mươi thanh giới đao lên chống trả.
Loạt tiếng đao, kiếm chạm nhau. Từng chùm hoa lửa bắn xẹt sang tứ phía.
Loạt tiếng rú hãi hùng, ba chiếc thủ cấp của ba tên đại hán áo xanh rụng xuống.
Phùng Phá Thạch đang say máu hận thù, không dừng tay, xuất luôn mười sáu chiêu Tàn Hồn nhất thức liên hoàn.
Huyết ảnh trùng trùng như trận mưa máu xối vào mười bảy tên đại hán áo xanh còn lại.
Phập... phập...
Oái... oái...
Lại thêm bốn tên đại hán áo xanh ngã lăn xuống đất.
Huyết trường hỗn loạn trong phút giây, nhìn kỹ đã có tất cả mười lăm tên đại hán áo xanh phơi xác kể luôn cả tên đại đầu lãnh.
Bấy giờ, bộ lam y của Phùng Phá Thạch đã biến thành bộ huyết y, hai ánh mắt đỏ vời tợ lửa, trông chàng chẳng khác nào một vị Tiểu Huyết Thần vô cùng khủng khiếp.
Lòng thù hận của bốn mối thù trước kia: phụ thân chàng Phùng Phá Sơn, sư thúc Tạ Chử Giang, sư phụ Tàn Hồn Quái Nhân, sư bá Địa Cốc Thần Tà đã là cả một bầu trời huyết hận, giờ lại thêm một huyết thù của Tạ Ánh Đào, cũng chính là mối huyết thù của chàng khiến chàng thẳng tay tàn sát chúng môn đồ Thần Đạo giáo.
Năm tên đại hán áo xanh còn lại trông thấy đồng bọn chết thảm vỡ mật bay hồn, phóng ra ngoài ba trượng trố mắt nhìn Phùng Phá Thạch đã như con người máu.
Bọn chúng chôn chân tại chỗ, chẳng khác những pho tượng quỷ tạc thành hình.
Trỏ kiếm vào mặt năm tên đại hán áo xanh, Phùng Phá Thạch hét :
- Các ngươi đừng hòng chạy thoát, tiểu gia sẽ giết sạch chẳng chừa một tên nào.
Phùng Phá Thạch lao tới lắc thanh Tàn Hồn huyết kiếm toan giết luôn năm tên đại hán áo xanh còn lại.
Nhưng trước đó, nhanh như chớp không ai bảo ai, năm tên đại hán áo xanh cùng hú lên như quỷ tru, nhất tề vọt lên cao như bốn cây pháo thăng thiên, tránh khỏi làn huyết quang vừa chớp tới.
Bọn chúng lao đi vùn vụt trên bầu trời sáng tỏ ánh trăng và muôn ngàn tinh tú, bỏ mặc trên bảy mươi tên giáo đồ Thần Đạo giáo hãy còn đang giao chiến với chúng môn đồ Cái bang.
Nhiều tiếng hú thảm nổi lên, bốn tên giáo đồ Thần Đạo giáo trúng nhằm đả cẩu bổng của hai vị trưởng lão Cái bang vỡ sọ chết tươi.
Bọn giáo đồ Thần Đạo giáo còn lại, đảo mắt nhìn không thấy chủ tướng, quá đỗi kinh hoàng, hè nhau một lượt phóng rào rào ra ngoài cánh cửa cổng Tổng đàn, nháy mắt chẳng còn một tên nào.
Đấu trường trở lại im lặng.
Phùng Phá Thạch tra thanh Tàn Hồn huyết kiếm trở vào vỏ đưa mắt nhìn không thấy Bang chủ Cái bang Thân Vô Tư và Tạ Ánh Đào nơi đâu cả.
Trên sân cỏ tử thi có trên sáu mươi tên môn đồ hành khất, trên ba mươi xác chết giáo đồ Thần Đạo giáo và mười lăm tên đại hán áo xanh cầm đầu bọn chúng.
Phùng Phá Thạch lo âu không hiểu Bang chủ hành khất chết sống lẽ nào, Tạ Ánh Đào có cứu nổi hay không. Vị trưởng lão hành khất cao niên bước tới đứng trước mặt Phùng Phá Thạch.
Lão vòng tay :
- Đa tạ công đức cứu nguy bản bang của thiếu hiệp. Lão ăn mày muốn biết cao danh của thiếu hiệp gọi là gì, hầu được đáp tạ công ơn.
Phùng Phá Thạch chắp tay trước ngực đáp lễ, từ tốn :
- Trưởng lão chớ nên đa lễ khiến cho tiểu bối chẳng được an lòng. Tệ danh của tiểu bối là Phùng Phá Thạch, bọn giang hồ gọi là Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch.
Trưởng lão hành khất sửng sốt trố mắt nhìn Phùng Phá Thạch không chớp.
Phút giây trưởng lão nói :
Đại danh của thiếu hiệp tệ bang đã ngưỡng mộ từ lâu. Bang chủ cũng thường hay nhắc nhở thiếu hiệp, mong có phen được diện kiến, không ngờ đêm nay thiếu hiệp giáng lâm tới đây, gặp lúc bọn Thần Đạo giáo kéo tới đánh phá, bọn lão khất không hay tiếp kiến, xin thiếu hiệp miễn thứ.
Phùng Phá Thạch lắc đầu :
- Tiểu bối đâu dám làm chuyện phiền phức cho quý bang, xin trưởng lão chớ nên quan tâm đến những điều tiểu tiết chi cho bận lòng.
Chàng hỏi :
- Tiểu bối muốn biết tình trạng của Bang chủ hiện nay ra như thế nào, có còn cứu được không?
Vị trưởng lão bang khách thể hiện trên nét mặt vẻ buồn thảm :
- Bang chủ tệ bang trúng nhiều vết giới đao của bọn Thần Đạo giáo quá nặng, tất cả có tới mười ba vết thương trên ngực và sau lưng, chỉ sợ e không còn cứu nổi.
Phùng Phá Thạch gấp lên.
- Xin trưởng lão hãy cho tiểu bối gặp Bang chủ xem bệnh tình như thế nào, có còn cứu được hay không.
Vị trưởng lão hành khất gật đầu.
- Xin Phùng thiếu hiệp đi theo lão ăn mày.
Vị trưởng lão hành khất đi trước, Phùng Phá Thạch theo phía sau tiến vào đại sảnh.
Vào tới hậu sảnh Phùng Phá Thạch nhìn thấy Tạ Ánh Đào đang ngồi khóc ngất bên cạnh thi hài Bang chủ hành khất Thân Vô Tư. Ba vị trưởng lão hành khất đứng gần đó nét mặt ai nấy đều thảm sầu.
Bọn môn đồ hành khất chạy lăng xăng lo đồ tang lễ và áo quan tẩm liệm.
Một bầu không khí tang tóc bao trùm khắp cả Tổng đàn bang hành khất.
Phùng Phá Thạch chỉ nhìn thi hài Bang chủ bang hành khất và Tạ Ánh Đào mà chẳng nói lên được một lời nào trong cảnh tang tóc này...
* * * * *
Chôn cất Bang chủ bang hành khất xong, ba ngày sau đó, các vị trưởng lão hành khất theo lời di ngôn của Bang chủ, cử hành lễ đăng quang, tôn vinh Tạ Ánh Đào lên ngôi vị tân Bang chủ bang hành khất.
Sáng ngày thứ tư, Phùng Phá Thạch vào phòng Tạ Ánh Đào tạ từ nàng lên đường.
Chàng nói :
- Tạ hiền muội, sáng mai huynh phải đi rồi. Ở lại nơi này muội phải bàn bạc với chư vị trưởng lão kế hoạch an toàn bảo vệ cơ đồ của quý bang. Cứ như huynh hiểu chắc chắn lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn sẽ còn sai phái bọn giáo đồ Thần Đạo giáo đến đây đánh phá một lần nữa, phục thù trận vừa qua bọn chúng bị tổn thất quá nặng. Có thể đích thân lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn cầm đầu trận sắp tới, hoặc sai khiến một trong bốn lão đại ma đầu Diêm Vương Tôn Giả, Liệt Hỏa Ma Quân, Lưỡng Diện Quái Nhân hoặc Vạn Độc Thánh Sư, cùng một số đông giáo đồ đến đây tàn sát chúng môn đồ của quý bang. Thực lòng mà nói, các cao thủ trong quý bang không có một vị bào đối phó nổi với năm lão quỷ đó đâu và chúng môn đồ Cái bang cũng không thể đấu lại bọn giáo đồ Thần Đạo giáo. Nếu diễn ra trận ác chiến hậu quả sẽ không thể nào đo lường trước được. Muội đã có kế hoạch nào đối phó với tình hình sắp tới hay chưa?
Tạ Ánh Đào lắc đầu :
- Muội đang bối rối về cái chết của nghĩa phụ, muội chưa nghĩ ra kế hoạch nào đối phó với lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn. Phùng ca ca có kế hoạch nào không?
Phùng Phá Thạch đáp :
- Mấy ngày qua huynh đi quan sát chung quanh Tổng đàn bang hành khất, huynh trông thấy phía sau có một dãy núi vô cùng hiểm trở. Chính giữa núi có thể chứa hàng ngàn người. Theo huynh muội hãy nên chọn nơi đó làm một căn cứ bí mật, truyền lệnh cho chúng môn đồ bố trí ngay từ bây giờ. Muội cho một số lớn môn đồ di tản vào trong hang động đó, chỉ chừa lại một số ít ở lại canh giữ Tổng đàn này. Khi nhận ra bọn giáo đồ Thần Đạo giáo sắp tới đánh phá, tất cả chạy vào căn cứ cố thủ. Muội cho chôn vài trăm quả lôi oanh nơi ngoài cửa hang động, nếu bọn chúng kéo tới sẽ cho nổ, tránh đừng giao đấu với bọn chúng. Chờ huynh đi tìm pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục luyện hai tuyệt chiêu, gặp năm lão quỷ bọn Xích Phát Đại Ma Tôn giết chúng trả thù xong năm mối huyết thù, huynh sẽ trở về đây tìm muội.
Tạ Ánh Đào chớp mắt :
- Phùng ca ca có thể cho muội đi theo ca ca được không?
Phùng Phá Thạch lắc mạnh :
- Hiện nay Tạ hiền muội là vị Bang chủ của Cái bang. Trách nhiệm của muội rất nặng nề, sự còn mất của quý bang là do nơi muội. Vì vậy muội không thể nào đi theo huynh được. Muội hãy nán lòng ở lại đây chờ huynh.
Tạ Ánh Đào rơi lệ :
- Phùng ca ca ra đi một mình muội chẳng yên tâm một chút nào. Muội không hiểu trên đường đi tìm pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục của ca ca rồi sẽ ra sao. Bọn lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn công lực vô lường, những kẻ tử thù của ca ca lại quá đông đảo, bao gồm cả hai đạo hắc, bạch do nỗi tham vọng chiếm đoạt pho bí kíp đó. Muội xin ca ca đừng quá nóng lòng trong chuyện báo thù tiết hận sẽ phải gặp điều hối tiếc, ở lại đây đêm đêm muội thắp hướng cầu nguyện cho ca ca gặp nhiều may mắn, ca ca hãy cố bảo trọng lấy thân.
Dứt tiếng giọt lệ thương tâm rơi thánh thót xuống hai má Tạ Ánh Đào.
Phùng Phá Thạch xúc động ôm lấy Tạ Ánh Đào vào lòng, chàng cất giọng nhẹ nhàng :
- Tạ hiền muội chớ quá bi thương, lo nghĩ mà hao tổn vóc ngọc mình vàng. Trên đường báo thù, tiết hận huynh sẽ biết bảo trọng lấy thân, vả lại, con người có số mạng.
Nếu chưa hết số dù có xông vào trăm ngàn nguy hiểm cũng chẳng sao. Về phần muội, huynh nhắc lại một lần nữa, bắt đầu từ ngày mai muội hãy lo mọi việc cho chu toàn, chậm trễ sẽ có điều ân hận.
Tạ Ánh Đào cảm xúc :
- Muội xin vâng theo lời Phùng ca ca chỉ bảo. Muội sẽ làm theo kế hoạch của ca ca.
Trời đã hoàng hôn.
Trong lòng Phùng Phá Thạch cảm thấy bất an, thúc ngựa chạy nhanh hơn trước.
Chuyện quá khẩn cấp nên chàng và nàng suốt cuộc hành trình không ai nói với ai một lời nào.
Mỗi người đều nóng lòng tới Tổng đàn hành khất xem tình thế ra sao.
Vượt qua khỏi dãy núi tới một cánh rừng, bấy giờ trời đã tối hẳn.
Một giờ sau ra khỏi cánh rừng, trước mặt là một dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Trước mắt Phùng Phá Thạch và Tạ Ánh Đào một vùng ánh sáng hừng trời.
Tạ Ánh Đào kinh hãi kêu lên :
- Nguy mất, bọn giáo đồ Thần Đạo giáo đã tới đánh phá Tổng đàn Cái bang từ lâu rồi. Phùng ca ca hãy cho ngựa chạy nhanh lên.
Phùng Phá Thạch như có lửa đốt trong lòng, giật dây cương liền liền. Con hùng mã lồng lên, cất bốn vó chạy nhanh tưởng chừng không chạm tới mặt đất.
Vùng ánh sáng hừng trời trước mắt chàng và nàng càng lúc càng hiện rõ.
Ánh sáng của đèn đuốc rực tới tầng mây.
Trong lòng Phùng Phá Thạch lẫn Tạ Ánh Đào đều khẩn trương đến cực độ.
Chàng và nàng đều muốn có cánh bay nhanh đến nơi, nhưng chẳng làm sao được.
Chẳng bao lâu tới một con sơn đạo nhỏ rẽ vào dãy núi trùng điệp, Tạ Ánh Đào trỏ tay nói nhanh :
- Phùng ca ca, hãy rẽ vào con đường đó, nơi đây còn cách Tổng đàn chừng hai mươi dặm.
Phùng Phá Thạch gật đầu, phi tới rẽ con hùng mã vào sơn đạo ngoằn ngoèo, rồi chạy nhanh như trước.
Chàng chạy bất kể hầm hố gai chông ở hai bên đường.
Không bao lâu, còn cách Tổng đàn Cái bang chừng hơn một dặm, nơi vùng ánh sáng tiếng quát tháo, tiếng la hét lẫn lộn, tiếng sấm chưởng nổ vang rền.
Tạ Ánh Đào kinh hãi :
Nguy mất, bọn giáo đồ Thần Đạo giáo đang tàn sát Cái bang. Phùng ca ca hãy thúc ngưa chạy nhanh đi.
Phùng Phá Thạch giật dây cương liền liền, hai chân kềm vào hông con hùng mã, chạy nhanh như biến.
Nháy mắt người ngựa Phùng Phá Thạch và Tạ Ánh Đào đã tới trước cửa cổng Tổng đàn hành khất.
Chàng và nàng phóng mắt nhìn vào trông thấy hàng trăm môn đồ Cái bang sử dụng đả cẩu bổng và hàng trăm giáo đồ Thần Đạo giáo vung giới đao sáng lòa đang giao đấu vô cùng ác liệt.
Bang chủ hành khất Thân Vô Tư đang bị hai mươi tên đại hán áo xanh vây hãm, chiếc trường y đã nhuộm đầy vết máu, chiêu pháp đã chậm lại.
Tạ Ánh Đào thét :
- Phùng ca ca, hãy theo muội!
Đang khi thét, Tạ Ánh Đào cũng vừa rời khỏi lưng con hùng mã băng mình vào cửa cổng Tổng đàn Cái bang.
Chẳng chút chậm trễ, Phùng Phá Thạch thi triển thân pháp "Thần Mã Đăng Vân" theo sau Tạ Ánh Đào.
Chân vừa chấm đất, Phùng Phá Thạch đã rút thanh Tàn Hồn huyết kiếm chớp rực huyết quang.
Chàng hét :
- Các ngươi phải chết!
Phùng Phá Thạch cùng theo tiếng hét rung thanh Tàn Hồn huyết kiếm xuất luôn ba chiêu Tàn Hồn nhất thức.
Ba làn huyết quang chớp sang bọn đại hán áo đen giáo đồ Thần Đạo giáo.
Ba tiếng rú thảm khốc, ba tên đại hán áo đen ngã lăn xuống đất nằm im.
Trên ngực của bọn chúng bị thanh Tàn Hồn huyết kiếm đâm suốt ra sau lưng.
Hàng trăm tên đại hán cao đồ Thần Đạo giáo nhận ra Phùng Phá Thạch đồng loạt hô to :
- Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch!
- Tiểu quỷ Phùng Phá Thạch!
- Tiểu Huyết Thần!
Bọn chúng hãi hùng khi trông thấy chàng xuất hiện bất ngờ trên đấu trường.
Hai mươi tên đại hán áo xanh đang bao vây Bang chủ Cái bang Thân Vô Tư ngó thấy Phùng Phá Thạch liền dừng lại, tháo lui về phía sau mấy bước.
Phùng Phá Thạch đảo mắt nhìn qua Bang chủ Cái bang, vừa đúng lúc lão nhân té quỵ.
Tạ Ánh Đào kinh hãi kêu lên :
- Thúc phụ...
Nàng phóng mình vào đỡ lấy thân hình đầy máu của Bang chủ hành khất Thân Vô Tư, Phùng Phá Thạch nói mau :
- Tạ hiền muội hãy lo chữa trị thương tích cho lão tiền bối, bọn quỷ quái này đã có huynh lo liệu rồi.
Đảo mắt nhìn qua đấu trường, nhận ra có trên năm mươi tử thi môn đồ hành khất, dòng máu căm thù trong trái tim Phùng Phá Thạch sôi lên.
Chàng nhìn tên đại hán áo xanh to lớn :
- Bọn ngươi, tên nào cầm đầu trong trận tàn sát Cái bang này, nói mau!
Tên đại hán áo xanh to lớn ngạo nghễ cất giọng oang oang :
- Ta là đại đầu lãnh, đêm nay vâng lệnh Giáo chủ Thần Đạo giáo tới đây thu nạp Tổng đàn bang hành khất. Lão Bang chủ ngu ngốc chống lại mệnh lệnh của Giáo chủ nên bọn ta phát giết.
Phùng Phá Thạch nổi cơn thịnh nộ, trỏ kiếm vào mặt tên đại hán áo xanh tự xưng là đại đầu lãnh.
Chàng nghiến răng :
- Ngươi là đại đầu lãnh cầm đầu trận tàn sát này, bây giờ ta giết ngươi trước, kế đó ta sẽ giết sạch bọn quỷ quái kia báo thù cho chúng môn đồ hành khất.
Chàng cất thanh Tàn Hồn huyết kiếm lên toan xuất chiêu bỗng nghe Tạ Ánh Đào kêu thét :
- Thúc phụ... thúc phụ...
Phùng Phá Thạch giật mình nhìn qua trông thấy hai mắt của Bang chủ hành khất đã nhắm nghiền trong tay Tạ Ánh Đào.
Phùng Phá Thạch sôi máu căm thù, hét lên một tiếng lộng tràng, xuất luôn tám chiêu Tàn Hồn nhất thức nhằm vào hai mươi tên đại hán áo xanh.
Hai mươi tên đại hán áo xanh vung hai mươi thanh giới đao lên chống trả.
Loạt tiếng đao, kiếm chạm nhau. Từng chùm hoa lửa bắn xẹt sang tứ phía.
Loạt tiếng rú hãi hùng, ba chiếc thủ cấp của ba tên đại hán áo xanh rụng xuống.
Phùng Phá Thạch đang say máu hận thù, không dừng tay, xuất luôn mười sáu chiêu Tàn Hồn nhất thức liên hoàn.
Huyết ảnh trùng trùng như trận mưa máu xối vào mười bảy tên đại hán áo xanh còn lại.
Phập... phập...
Oái... oái...
Lại thêm bốn tên đại hán áo xanh ngã lăn xuống đất.
Huyết trường hỗn loạn trong phút giây, nhìn kỹ đã có tất cả mười lăm tên đại hán áo xanh phơi xác kể luôn cả tên đại đầu lãnh.
Bấy giờ, bộ lam y của Phùng Phá Thạch đã biến thành bộ huyết y, hai ánh mắt đỏ vời tợ lửa, trông chàng chẳng khác nào một vị Tiểu Huyết Thần vô cùng khủng khiếp.
Lòng thù hận của bốn mối thù trước kia: phụ thân chàng Phùng Phá Sơn, sư thúc Tạ Chử Giang, sư phụ Tàn Hồn Quái Nhân, sư bá Địa Cốc Thần Tà đã là cả một bầu trời huyết hận, giờ lại thêm một huyết thù của Tạ Ánh Đào, cũng chính là mối huyết thù của chàng khiến chàng thẳng tay tàn sát chúng môn đồ Thần Đạo giáo.
Năm tên đại hán áo xanh còn lại trông thấy đồng bọn chết thảm vỡ mật bay hồn, phóng ra ngoài ba trượng trố mắt nhìn Phùng Phá Thạch đã như con người máu.
Bọn chúng chôn chân tại chỗ, chẳng khác những pho tượng quỷ tạc thành hình.
Trỏ kiếm vào mặt năm tên đại hán áo xanh, Phùng Phá Thạch hét :
- Các ngươi đừng hòng chạy thoát, tiểu gia sẽ giết sạch chẳng chừa một tên nào.
Phùng Phá Thạch lao tới lắc thanh Tàn Hồn huyết kiếm toan giết luôn năm tên đại hán áo xanh còn lại.
Nhưng trước đó, nhanh như chớp không ai bảo ai, năm tên đại hán áo xanh cùng hú lên như quỷ tru, nhất tề vọt lên cao như bốn cây pháo thăng thiên, tránh khỏi làn huyết quang vừa chớp tới.
Bọn chúng lao đi vùn vụt trên bầu trời sáng tỏ ánh trăng và muôn ngàn tinh tú, bỏ mặc trên bảy mươi tên giáo đồ Thần Đạo giáo hãy còn đang giao chiến với chúng môn đồ Cái bang.
Nhiều tiếng hú thảm nổi lên, bốn tên giáo đồ Thần Đạo giáo trúng nhằm đả cẩu bổng của hai vị trưởng lão Cái bang vỡ sọ chết tươi.
Bọn giáo đồ Thần Đạo giáo còn lại, đảo mắt nhìn không thấy chủ tướng, quá đỗi kinh hoàng, hè nhau một lượt phóng rào rào ra ngoài cánh cửa cổng Tổng đàn, nháy mắt chẳng còn một tên nào.
Đấu trường trở lại im lặng.
Phùng Phá Thạch tra thanh Tàn Hồn huyết kiếm trở vào vỏ đưa mắt nhìn không thấy Bang chủ Cái bang Thân Vô Tư và Tạ Ánh Đào nơi đâu cả.
Trên sân cỏ tử thi có trên sáu mươi tên môn đồ hành khất, trên ba mươi xác chết giáo đồ Thần Đạo giáo và mười lăm tên đại hán áo xanh cầm đầu bọn chúng.
Phùng Phá Thạch lo âu không hiểu Bang chủ hành khất chết sống lẽ nào, Tạ Ánh Đào có cứu nổi hay không. Vị trưởng lão hành khất cao niên bước tới đứng trước mặt Phùng Phá Thạch.
Lão vòng tay :
- Đa tạ công đức cứu nguy bản bang của thiếu hiệp. Lão ăn mày muốn biết cao danh của thiếu hiệp gọi là gì, hầu được đáp tạ công ơn.
Phùng Phá Thạch chắp tay trước ngực đáp lễ, từ tốn :
- Trưởng lão chớ nên đa lễ khiến cho tiểu bối chẳng được an lòng. Tệ danh của tiểu bối là Phùng Phá Thạch, bọn giang hồ gọi là Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch.
Trưởng lão hành khất sửng sốt trố mắt nhìn Phùng Phá Thạch không chớp.
Phút giây trưởng lão nói :
Đại danh của thiếu hiệp tệ bang đã ngưỡng mộ từ lâu. Bang chủ cũng thường hay nhắc nhở thiếu hiệp, mong có phen được diện kiến, không ngờ đêm nay thiếu hiệp giáng lâm tới đây, gặp lúc bọn Thần Đạo giáo kéo tới đánh phá, bọn lão khất không hay tiếp kiến, xin thiếu hiệp miễn thứ.
Phùng Phá Thạch lắc đầu :
- Tiểu bối đâu dám làm chuyện phiền phức cho quý bang, xin trưởng lão chớ nên quan tâm đến những điều tiểu tiết chi cho bận lòng.
Chàng hỏi :
- Tiểu bối muốn biết tình trạng của Bang chủ hiện nay ra như thế nào, có còn cứu được không?
Vị trưởng lão bang khách thể hiện trên nét mặt vẻ buồn thảm :
- Bang chủ tệ bang trúng nhiều vết giới đao của bọn Thần Đạo giáo quá nặng, tất cả có tới mười ba vết thương trên ngực và sau lưng, chỉ sợ e không còn cứu nổi.
Phùng Phá Thạch gấp lên.
- Xin trưởng lão hãy cho tiểu bối gặp Bang chủ xem bệnh tình như thế nào, có còn cứu được hay không.
Vị trưởng lão hành khất gật đầu.
- Xin Phùng thiếu hiệp đi theo lão ăn mày.
Vị trưởng lão hành khất đi trước, Phùng Phá Thạch theo phía sau tiến vào đại sảnh.
Vào tới hậu sảnh Phùng Phá Thạch nhìn thấy Tạ Ánh Đào đang ngồi khóc ngất bên cạnh thi hài Bang chủ hành khất Thân Vô Tư. Ba vị trưởng lão hành khất đứng gần đó nét mặt ai nấy đều thảm sầu.
Bọn môn đồ hành khất chạy lăng xăng lo đồ tang lễ và áo quan tẩm liệm.
Một bầu không khí tang tóc bao trùm khắp cả Tổng đàn bang hành khất.
Phùng Phá Thạch chỉ nhìn thi hài Bang chủ bang hành khất và Tạ Ánh Đào mà chẳng nói lên được một lời nào trong cảnh tang tóc này...
* * * * *
Chôn cất Bang chủ bang hành khất xong, ba ngày sau đó, các vị trưởng lão hành khất theo lời di ngôn của Bang chủ, cử hành lễ đăng quang, tôn vinh Tạ Ánh Đào lên ngôi vị tân Bang chủ bang hành khất.
Sáng ngày thứ tư, Phùng Phá Thạch vào phòng Tạ Ánh Đào tạ từ nàng lên đường.
Chàng nói :
- Tạ hiền muội, sáng mai huynh phải đi rồi. Ở lại nơi này muội phải bàn bạc với chư vị trưởng lão kế hoạch an toàn bảo vệ cơ đồ của quý bang. Cứ như huynh hiểu chắc chắn lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn sẽ còn sai phái bọn giáo đồ Thần Đạo giáo đến đây đánh phá một lần nữa, phục thù trận vừa qua bọn chúng bị tổn thất quá nặng. Có thể đích thân lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn cầm đầu trận sắp tới, hoặc sai khiến một trong bốn lão đại ma đầu Diêm Vương Tôn Giả, Liệt Hỏa Ma Quân, Lưỡng Diện Quái Nhân hoặc Vạn Độc Thánh Sư, cùng một số đông giáo đồ đến đây tàn sát chúng môn đồ của quý bang. Thực lòng mà nói, các cao thủ trong quý bang không có một vị bào đối phó nổi với năm lão quỷ đó đâu và chúng môn đồ Cái bang cũng không thể đấu lại bọn giáo đồ Thần Đạo giáo. Nếu diễn ra trận ác chiến hậu quả sẽ không thể nào đo lường trước được. Muội đã có kế hoạch nào đối phó với tình hình sắp tới hay chưa?
Tạ Ánh Đào lắc đầu :
- Muội đang bối rối về cái chết của nghĩa phụ, muội chưa nghĩ ra kế hoạch nào đối phó với lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn. Phùng ca ca có kế hoạch nào không?
Phùng Phá Thạch đáp :
- Mấy ngày qua huynh đi quan sát chung quanh Tổng đàn bang hành khất, huynh trông thấy phía sau có một dãy núi vô cùng hiểm trở. Chính giữa núi có thể chứa hàng ngàn người. Theo huynh muội hãy nên chọn nơi đó làm một căn cứ bí mật, truyền lệnh cho chúng môn đồ bố trí ngay từ bây giờ. Muội cho một số lớn môn đồ di tản vào trong hang động đó, chỉ chừa lại một số ít ở lại canh giữ Tổng đàn này. Khi nhận ra bọn giáo đồ Thần Đạo giáo sắp tới đánh phá, tất cả chạy vào căn cứ cố thủ. Muội cho chôn vài trăm quả lôi oanh nơi ngoài cửa hang động, nếu bọn chúng kéo tới sẽ cho nổ, tránh đừng giao đấu với bọn chúng. Chờ huynh đi tìm pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục luyện hai tuyệt chiêu, gặp năm lão quỷ bọn Xích Phát Đại Ma Tôn giết chúng trả thù xong năm mối huyết thù, huynh sẽ trở về đây tìm muội.
Tạ Ánh Đào chớp mắt :
- Phùng ca ca có thể cho muội đi theo ca ca được không?
Phùng Phá Thạch lắc mạnh :
- Hiện nay Tạ hiền muội là vị Bang chủ của Cái bang. Trách nhiệm của muội rất nặng nề, sự còn mất của quý bang là do nơi muội. Vì vậy muội không thể nào đi theo huynh được. Muội hãy nán lòng ở lại đây chờ huynh.
Tạ Ánh Đào rơi lệ :
- Phùng ca ca ra đi một mình muội chẳng yên tâm một chút nào. Muội không hiểu trên đường đi tìm pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục của ca ca rồi sẽ ra sao. Bọn lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn công lực vô lường, những kẻ tử thù của ca ca lại quá đông đảo, bao gồm cả hai đạo hắc, bạch do nỗi tham vọng chiếm đoạt pho bí kíp đó. Muội xin ca ca đừng quá nóng lòng trong chuyện báo thù tiết hận sẽ phải gặp điều hối tiếc, ở lại đây đêm đêm muội thắp hướng cầu nguyện cho ca ca gặp nhiều may mắn, ca ca hãy cố bảo trọng lấy thân.
Dứt tiếng giọt lệ thương tâm rơi thánh thót xuống hai má Tạ Ánh Đào.
Phùng Phá Thạch xúc động ôm lấy Tạ Ánh Đào vào lòng, chàng cất giọng nhẹ nhàng :
- Tạ hiền muội chớ quá bi thương, lo nghĩ mà hao tổn vóc ngọc mình vàng. Trên đường báo thù, tiết hận huynh sẽ biết bảo trọng lấy thân, vả lại, con người có số mạng.
Nếu chưa hết số dù có xông vào trăm ngàn nguy hiểm cũng chẳng sao. Về phần muội, huynh nhắc lại một lần nữa, bắt đầu từ ngày mai muội hãy lo mọi việc cho chu toàn, chậm trễ sẽ có điều ân hận.
Tạ Ánh Đào cảm xúc :
- Muội xin vâng theo lời Phùng ca ca chỉ bảo. Muội sẽ làm theo kế hoạch của ca ca.
Bình luận truyện