Hải Nộ Triều Âm
Chương 80: Cảnh tượng dâm ô
Thần Phong đạo trưởng mở cánh cửa phòng ra, choàng tay qua lưng dìu Thạch Cơ Cơ vào phòng.
Lão đạo nhân đóng chặt cánh cửa phòng lại, bế xốc Thạch Cơ Cơ tới chiếc giường trải nhung xanh, đặt ả nằm ngửa ra.
Thần Phong đạo trưởng nhìn lướt qua thân hình khêu gợi của ả, cười đắc chí :
- Thạch muội, đêm nay lão huynh sẽ đưa muội lên cực lạc thần tiên. Trọn đời muội không bao giờ quên huynh được.
Lão đạo nhân cúi xuống thân ngọc Thạch Cơ Cơ.
Thần Phong đạo trưởng thưởng thức mùi vị hương tình một cách say mê đắm đuối.
Một lúc thật lâu, Thần Phong đạo trưởng ngẩng lên với tay mở cánh động đào.
Một pho tuyết ngọc lồ lộ hiện ra, lão đạo nhân trố to hai mắt nhìn chết sững.
Lão nuốt đánh ực trong cổ họng một cái, từ từ trút bộ đạo y trần truồng như nhộng.
Thần Phong đạo trưởng bước lên giường vồ lấy thân tuyết ngọc của Thạch Cơ Cơ.
Phút chốc Thạch Cơ Cơ lạc vào thế giới chơi vơi, thân ngọc run rẩy theo từng nhịp sóng, khẽ rên ri rỉ.
Đôi mắt Thạch Cơ Cơ mơ màng lên cõi cực lạc thần tiên.
Thần Phong đạo trưởng cười khoái trá :
- Thạch muội, đêm nay chúng ta tận hưởng lạc thú thần tiên cho huynh được phỉ chí bình sinh.
Thạch Cơ Cơ đã đắm chìm vào bến mê, đôi mắt khép lại không có đáp lời...
Chợt...
- Phỉ chí bình sinh... ha ha ha... ha ha ha... ha ha ha...
Giọng cười chát chúa bên tai khiến cho Thần Phong đạo trưởng giật mình nhỏm ngay dậy.
Lão đạo nhân quay lại nhìn xem là ai mà lại lọt vào phòng giữa lúc lão và Thạch Cơ Cơ đang hưởng phút giây thần tiên.
Trước mắt Thần Phong đạo trưởng một gã thiếu niên mặt mũi cực kỳ tuấn mỹ đứng sững từ bao giờ mà lão chẳng hề hay biết.
Nhận rõ gương mặt gã thiếu niên, Thần Phong đạo trưởng kêu lên :
- Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch!
Quả vậy, có khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ kia không ai khác hơn là Phùng Phá Thạch.
Phùng Phá Thạch gật đầu :
- Đúng không sai, tiểu gia là Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đây.
Nghe nói đến Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch, Thạch Cơ Cơ giật mình tỉnh giấc vu sơn, mở bừng đôi mắt.
Vừa nhận ra gương mặt ngọc của Phùng Phá Thạch, Thạch Cơ Cơ kêu lên :
- Phùng Phá Thạch!
Ả toan xô Thần Phong đạo trưởng để ngồi lên nhưng Phùng Phá Thạch đã hét :
- Nằm yên đó cho ta, hai ngươi không được cử động.
Soạt!
Thanh Tàn Hồn huyết kiếm chớp rực huyết quang cầm chắc trong tay Phùng Phá Thạch, ánh mắt sáng rực lửa căm thù nhìn thẳng vào mặt Thần Phong đạo trưởng.
Trông thấy thanh Tàn Hồn huyết kiếm, Thần Phong đạo trưởng rất đỗi kinh hoàng không dám cử động vì lão đã hiểu rõ sự lợi hại của quái kiếm và công lực của Phùng Phá Thạch cao thâm đến quỷ thần vô lượng.
Mấy lần giao đấu với chàng, Thần Phong đạo trưởng biết rõ điều đó.
Thạch Cơ Cơ khiếp đảm nằm im mở tròn đôi mắt nhìn thanh Tàn Hồn huyết kiếm tay Phùng Phá Thạch.
Ả quên đi cả chuyện Thần Phong đạo trưởng vẫn còn nguyên trạng trên thân ngọc của mình.
Thần Phong đạo trưởng cất giọng run run :
- Phùng Phá Thạch, ngươi định làm gì đó?
Phùng Phá Thạch cầm ngang thanh Tàn Hồn huyết kiếm như chuẩn bị xuất chiêu nếu Thần Phong đạo trưởng động đậy.
Chàng lạnh băng :
- Lão đạo ngốc, ngươi chưa biết ta định làm gì ư? Trước mắt ngươi hãy nghe ta kể tội.
Phùng Phá Thạch nói rõ từng tiếng một :
Năm xưa ngươi cùng các lão ác đạo Vô Lượng thiền sư, Pháp Thiền đạo trưởng, Thiên Ấn đạo sư, Diệu Tịnh sư thái cùng các bang hội Thanh Vân bang, Bạch Kỳ bang, Long Hổ hội vâng lệnh lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn kéo chúng môn đồ Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành, Côn Luân tới đánh phá Phùng Sơn bảo, tàn sát trên bảy mươi thuộc hạ, giết chết phụ thân ta. Tội ác của bọn ngươi chồng chất tày non...
Dừng lại, Phùng Phá Thạch nghiến răng tiếp :
- Ngày nay các ngươi Vô Lượng thiền sư, Pháp Thiền đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Thiên Ấn đạo sư bức tử ta trong đêm phó hội tại Ngũ Lý bình, hiện đang bủa vây rình rập theo dõi ta ở khắp mọi nơi để thừa cơ sát hại, thù sâu hơn biển. Bây giờ ta phải lấy máu ngươi đền hai cái tội bằng trời đó, kế đó ta sẽ giết luôn lão ác đạo Vô Lượng thiền sư, Pháp Thiền đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái và bọn lão đại ác ma rửa sạch oán thù.
Bỗng Thần Phong đạo trưởng cử động toan phóng người lên.
Nhưng Phùng Phá Thạch đã hét :
- Ngồi yên đó!
Cùng trong lúc hét, tả chưởng của Phùng Phá Thạch biến thành năm đạo chỉ sắc bén bắn vào người Thần Phong đạo trưởng luôn cả Thạch Cơ Cơ.
Bịch... bịch...
Hứ... hứ...
Bịch... bịch...
Hự... hự...
Thần Phong đạo trưởng bất động trong tư thế ngồi trên thân ngọc của Thạch Cơ Cơ.
Thạch Cơ Cơ cũng bất động trong tư thế nằm ngửa vô cùng kỳ quái.
Nhìn Thần Phong đạo trưởng bằng ánh mắt khinh bỉ, Phùng Phá Thạch nói :
- Tiểu gia muốn ngươi chết trên thân mình của Thạch Cơ Cơ, ngươi có biết tại sao không?
Tuy toàn thân đã bị Phùng Phá Thạch điểm huyệt bất động nhưng khẩu huyệt còn khai thông, Thần Phong đạo trưởng cất giọng run run :
- Tại sao?
Phùng Phá Thạch khỉnh giọng :
- Tại từ lâu các ngươi mệnh danh là kẻ xuất gia đầu Phật, tu hành chánh đạo, nghĩa khí ngất trời nhưng sự thực các ngươi chỉ là những tên dâm tặc, ác đạo, hành vi đê tiện bại hoại. Ngươi chết như thế để cho mọi người thấy cái thân xác trần tục của ngươi. Từ đấy bọn giang hồ sẽ phỉ nhổ, sỉ vả các ngươi và các ngươi không còn dám khoe khoang khoác lác mình vẫn là chánh đạo võ lâm nữa.
Thần Phong đạo trưởng kinh hoàng quát :
- Phùng Phá Thạch...
Nhưng hai làn huyết quang đã chớp tới làm tắc nghẹn tiếng nói của Thần Phong đạo trưởng.
Hự... hự...
Thần Phong đạo trưởng kêu lên nửa tiếng uất nghẹn gục xuống thân ngọc của Thạch Cơ Cơ.
Thạch Cơ Cơ rùng mình lên một cái, rồi im đi, hai mắt nhắm lại hồn lìa khỏi xác.
Nơi cổ họng của Thần Phong đạo trưởng lẫn Thạch Cơ Cơ hai vòi máu bắn ra lênh láng trên tấm nhung xanh.
Phùng Phá Thạch nhìn hai cái tử thi chồng lên nhau, khẽ hừ một tiếng mở cánh cửa phòng biến dạng trong màn đêm.
* * * * *
Tên tiểu nhị cầm chiếc đèn còn ánh sáng lờ mờ dẫn Vô Lượng thiền sư lên phòng Thần Phong đạo trưởng.
Đến nơi tiểu nhị dừng lại trỏ vào phòng :
- Bạch đại sư, vị đạo trưởng đang ở trong phòng này.
Vô Lượng thiền sư bảo :
- Ngươi hãy bước vào trước, bần tăng theo sau.
Tên tiểu nhị bước vô phòng, bóng tối mịt mùng. Gã tới gần chiếc giường.
Gã cất tiếng gọi :
- Đạo trưởng... đạo trưởng...
Không nghe có tiếng đáp, tên tiểu nhị gọi tiếp :
- Đạo trưởng... đạo trưởng, có vị đại sư đi tìm đạo trưởng.
Im bặt!
Tên tiểu nhị bước tới gần chiếc giường giơ cao chiếc đèn con lên đưa mắt nhìn.
Gã kêu thất thanh :
- Ai giết đạo trưởng...
Tên tiểu nhị lui lại hai bước trợn tròn hai mắt nhìn Thần Phong đạo trưởng đang nằm bất động trên thân ngọc của Thạch Cơ Cơ.
Gã run lập cập...
Vô Lượng thiền sư nhìn Thần Phong đạo trưởng và Thạch Cơ Cơ trong tư thế ái ân liền biến sắc.
Lão đạo nhân trợn trừng hai mắt, đứng chết lặng không nói được nên lời.
Thật là nhục nhã cho kẻ tu hành trong cảnh tượng dâm ô chán chường này.
Vô Lượng thiền sư đứng bất động.
Phía ngoài có nhiều tiếng chân cập rập tới căn phòng.
Bọn người có tới hàng trăm, trong đó có tới mấy mươi cao thủ hắc, bạch thuê phòng nghe tiếng la quát tỉnh giấc chạy tới.
Bọn họ hét :
- Ai giết ai?
- Ai giết?
Hàng chục cây bạch lạp rọi vào căn phòng.
Mọi người đồng thanh la to :
- Thần Phong đạo trưởng đã chết!
Một cao thủ hét :
- Tại sao đạo trưởng lại chết thế này? Ai giết đạo trưởng?
Hai tên cao thủ bước tới gần giường nhìn vết thương nơi cổ Thần Phong đạo trưởng và Thạch Cơ Cơ.
Tên cao thủ đứng bên cạnh giường bỗng la hoảng :
- Tiểu huyết hận Phùng Phá Thạch.
Mười mấy tên cao thủ hắc, bạch đổ xô vào nhìn vết thương nơi cổ họng Thần Phong đạo trưởng.
Bọn họ đồng thét :
- Phùng Phá Thạch!
- Thủ phạm là Phùng Phá Thạch.
Tiếng hét của bọn cao thủ hắc, bạch chấn động khắp cả khách điếm Tứ Phương.
Trên ba mươi người từ dưới nghe la quát, chạy ùn ùn lên lầu. Trong đó có bốn tên đạo sĩ trung niên của môn phái Võ Đang.
Vô Lượng thiền sư nhìn bốn tên trung niên đạo sĩ niệm Phật hiệu :
- A di đà phật! Chư vị đạo hữu thành toàn cho Thần Phong đạo trưởng đưa trở về Võ Đang, trình bẩm lại với lão Chưởng môn nhân là chính tên tut Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đã giết chết Thần Phong đạo hữu.
Bốn tên trung niên đạo sĩ Võ Đang nhìn Thần Phong đạo trưởng dâm ô thảy đều cau mày.
Bốn gã nhắm mắt, vơ lấy đạo y mặc lại cho Thần Phong đạo trưởng rồi khiêng xuống lầu.
Liền đó hai nữ đồng môn Hồng Loan cung vào tới, Vô Lượng thiền sư nhìn hai ả :
- A di đà phật! Thạch thí chủ đã chết, nhị vị nữ thí chủ hãy thành toàn cho Thạch thí chủ đưa trở về Hồng Loan cung, bẩm trình lại hung thủ là gã Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch.
Hai ả nữ đồng môn Hồng Loan cung vâng dạ thu xếp xiêm y cho Thạch Cơ Cơ rồi khiêng ra khỏi cánh cửa phòng.
Lúc bấy giờ tất cả mọi người trong khách điếm Tứ Phương đã tỉnh giấc, tay cầm chiếc đèn chạy lên lầu.
Vô Lượng thiền sư lớn tiếng :
- Thủ phạm Phùng Phá Thạch còn ở lẩn quẩn đâu đây, chư vị hãy chia ra làm nhiều toán để bắt gã.
Mọi người cùng hô lên vang dội, liền đó chia thành nhiều toán cầm đèn chạy đu lục soát tất cả các phòng trọ của khách điếm Tứ Phương.
Đèn đuốc trong ngoài khách điếm Tứ Phương sáng rực, tiếng chân người chạy rầm rập, một lớp lục soát, một lớp đón chặn tất cả các nẻo đường khám xét người qua lại.
* * * * *
Vô Lượng thiền sư tay cầm cây Cổ ma trượng dẫn đầu tám tên trung niên hòa thượng khám các căn phòng bên cạnh phòng của Thần Phong đạo trưởng.
Các căn phòng này đều mở cửa chờ bọn người đến khám xét, chẳng thấy tung tích thủ phạm.
Vô Lượng thiền sư và tám tên tăng nhân sang phòng thứ tư trông thấy cánh cửa đóng im lìm.
Trong lòng nghi hoặc thủ phạm đang trốn trong căn phòng, Vô Lượng thiền sư bảo tên trung niên hòa thượng đứng bên cạnh :
- Đạo hữu hãy gọi cửa phòng này mau.
Tên trung niên hòa thượng vâng dạ bước tới đưa tay gõ cánh cửa phòng.
Cộp... cộp cộp...
Tên trung niên hòa thượng gõ ba cái vẫn không nghe có tiếng đáp ứng phía trong.
Võ lâm tại sao lại bảo :
- Đạo hữu gõ một lần nữa xem sao.
Tên trung niên hòa thượng lại đưa tay gõ thêm ba tiếng.
Cộp... cộp... cộp...
Im bặt!
Lòng cảm thấy nghi hoặc, Vô Lượng thiền sư ra lệnh :
- Đạo hữu hãy phá cửa mau.
Tên trung niên hòa thượng cất ngọn chưởng vỗ đạo kình nặng như chiếc búa đồng.
Rầm!
Cánh cửa phòng bật mở tung ra.
Trong phòng tối om om như vùng mực loãng.
Bọn trung niên hòa thượng rọi đèn bước vào trong phòng.
Đến chiếc giường gã thiếu niên mặt mũi đen sì nằm ngửa cất tiếng ngáy vang như sấm.
Vô Lượng thiền sư nhìn gã thiếu niên mặt mũi đen sì cất tiếng gọi :
- Tiểu thí chủ thức dậy nghe bần tăng hỏi đây.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì ngủ say như chết, vẫn cất tiếng ngáy vang.
Vô Lượng thiền sư gọi ba bốn lượt vẫn không thấy gã thiếu niên mặt mũi đen sì đáp ứng.
Cốp!
Lão hòa thượng gõ cây Cổ ma trượng vào chân gã thiếu niên mặt mũi đen sì.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì kêu oái một tiếng mở mắt ra ngồi bật dậy.
Gã vừa đưa tay lên dụi mắt vừa mắng :
- Tên bại hoại nào dám phá khuấy giấc ngủ của tiểu gia?
Vô Lượng thiền sư chú mắt nhìn kỹ gương mặt của gã thiếu niên mặt mũi đen sì niệm Phật hiệu :
- A di đà phật! Tiểu thí chủ nghe bần tăng hỏi đây.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì nhìn Vô Lượng thiền sư bằng cặp mắt còn say ngủ cất giọng lè nhè sặc nồng mùi rượu :
- Lão đạo muốn hỏi cái gì?
Vô Lượng thiền sư trấn áp :
- Tiểu thí chủ vừa giết người rồi chạy về đây vờ nằm ngủ phải không?
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì nhảy phóc xuống giường trợn mắt.
Gã hầm hừ :
- Lão đại hòa thượng nói cái gì? Ta giết ai?
Vô Lượng thiền sư chỉnh sắc :
- Tiểu thí chủ giết một vị đạo trưởng bên kia phòng rồi trở về phòng này.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì hét :
- Lão đại hòa thượng là kẻ xuất gia đầu Phật, không nên vô cớ vu khống người.
Gã hỏi :
- Đại hòa thượng ở chùa nào lại vào đây khám phòng của ta?
Gã khè ra sặc nồng mùi rượu phả vào mặt Vô Lượng thiền sư không một chút kính nể.
Vô Lượng thiền sư hắt hơi một cái, niệm Phật hiệu :
- A di đà phật! Bần tăng là đại cao tăng của chùa Thiếu Lâm có bổn phận lo chuyện an nguy cho giang hồ tới đây thấy có án mạng xảy ra nên phóng đi tìm hung thủ. Tiểu thí chủ chớ có nên ương ngạnh, hồ đồ sẽ đắc tội với Phật môn.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì khỉnh giọng :
- Ta hỏi lão đại hòa thượng một vài câu: khách điếm Từ Phương này là nơi hồng trần phàm tục, gái lầu xanh luôn luôn có mặt tại đây, vị đạo trưởng nào đó là kẻ tu hành, tại sao lại đến nơi ô uế, làm chuyện bại hoại để bị hung thủ giết đi rồi còn trút lỗi cho ai.
Tin tức này đồn đãi ra chốn giang hồ chư vị hòa thượng trả lời thế nào với thiên hạ?
Lão đại hòa thượng là một cao tăng lẽ nào không hiểu cái đạo lý đó sao?
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì gằn mạnh từng tiếng :
- Huống nữa nơi phàm trần này có quan sở tại, phàm khi có án mạng xảy ra trách nhiệm lùng tìm, khám xét đều thuộc quyền của họ, đâu phải thuộc quyền của chùa Thiếu Lâm mà đại hòa thượng lại xô phá cửa phòng vào đây tra vấn, lại còn dọa dẫm ta. Đại hòa thượng vì quá nóng lòng vì cái chết mờ ám của vị đạo trưởng kia hành động sai lầm, trái với đạo pháp của nhà Phật và trái luôn cả luật pháp của triều đình, chẳng hiểu đại hòa thượng có nghĩ ra cái đạo lý đó chưa.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì dọa khiếp Vô Lượng thiền sư.
Vô Lượng thiền sư sửng sốt trước lời nói chí tình, chí lý của gã thiếu niên mặt mũi đen sì.
Chợt nhớ lại cảnh dâm ô của Thần Phong đạo trưởng, mình trần truồng như nhộng và Thạch Cơ Cơ khỏa thân trong phòng, quần hùng hắc, bạch đều thấy rõ, Vô Lượng thiền sư giật mình tỉnh ngộ, hiểu ngay mình đã sai lầm trong chuyện phá cửa phòng của gã thiếu niên mặt mũi đen sì, tra vấn gã về chuyện bại hoại của Thần Phong đạo trưởng.
Vô Lượng thiền sư tự nhủ :
- "Gã tiểu tử mặt mũi đen sì này hữu lý, nếu chuyện làm bại hoại của Thần Phong đạo trưởng và Thạch Cơ Cơ đồn đại ra giang hồ, ngũ đại môn phái sẽ mất hết cả thanh danh, thiên hạ sẽ chê khinh, bai biếm, nhẽ đâu còn lãnh đạo được quần hùng hắc, bạch được nữa. Tốt hơn là ta hãy nhân nhượng gã, ngấm ngầm cho môn đồ theo dõi gã, xem gã đích thực là ai, như vậy mới là thượng sách".
Nghĩ ra như vậy, Vô Lượng thiền sư chắp tay trước ngực, cất giọng hết sức từ hòa :
- A di đà phật! Tiểu thí chủ tuổi trẻ mà rất cao minh, quả là hậu sinh khả húy. Bần tăng vô cùng bái phục.
Nói dứt, Vô Lượng thiền sư xá một xá rồi phất cánh tay áo cà sa ra hiệu cho tám tên trung niên hòa thượng lần lượt rời khỏi căn phòng của gã thiếu niên mặt mũi đen sì.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì nhìn theo Vô Lượng thiền sư và tám tên trung niên hòa thượng nở một nụ cười thần bí, đóng chặt cánh cửa leo lên giường nằm nghỉ ngơi.
Lão đạo nhân đóng chặt cánh cửa phòng lại, bế xốc Thạch Cơ Cơ tới chiếc giường trải nhung xanh, đặt ả nằm ngửa ra.
Thần Phong đạo trưởng nhìn lướt qua thân hình khêu gợi của ả, cười đắc chí :
- Thạch muội, đêm nay lão huynh sẽ đưa muội lên cực lạc thần tiên. Trọn đời muội không bao giờ quên huynh được.
Lão đạo nhân cúi xuống thân ngọc Thạch Cơ Cơ.
Thần Phong đạo trưởng thưởng thức mùi vị hương tình một cách say mê đắm đuối.
Một lúc thật lâu, Thần Phong đạo trưởng ngẩng lên với tay mở cánh động đào.
Một pho tuyết ngọc lồ lộ hiện ra, lão đạo nhân trố to hai mắt nhìn chết sững.
Lão nuốt đánh ực trong cổ họng một cái, từ từ trút bộ đạo y trần truồng như nhộng.
Thần Phong đạo trưởng bước lên giường vồ lấy thân tuyết ngọc của Thạch Cơ Cơ.
Phút chốc Thạch Cơ Cơ lạc vào thế giới chơi vơi, thân ngọc run rẩy theo từng nhịp sóng, khẽ rên ri rỉ.
Đôi mắt Thạch Cơ Cơ mơ màng lên cõi cực lạc thần tiên.
Thần Phong đạo trưởng cười khoái trá :
- Thạch muội, đêm nay chúng ta tận hưởng lạc thú thần tiên cho huynh được phỉ chí bình sinh.
Thạch Cơ Cơ đã đắm chìm vào bến mê, đôi mắt khép lại không có đáp lời...
Chợt...
- Phỉ chí bình sinh... ha ha ha... ha ha ha... ha ha ha...
Giọng cười chát chúa bên tai khiến cho Thần Phong đạo trưởng giật mình nhỏm ngay dậy.
Lão đạo nhân quay lại nhìn xem là ai mà lại lọt vào phòng giữa lúc lão và Thạch Cơ Cơ đang hưởng phút giây thần tiên.
Trước mắt Thần Phong đạo trưởng một gã thiếu niên mặt mũi cực kỳ tuấn mỹ đứng sững từ bao giờ mà lão chẳng hề hay biết.
Nhận rõ gương mặt gã thiếu niên, Thần Phong đạo trưởng kêu lên :
- Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch!
Quả vậy, có khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ kia không ai khác hơn là Phùng Phá Thạch.
Phùng Phá Thạch gật đầu :
- Đúng không sai, tiểu gia là Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đây.
Nghe nói đến Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch, Thạch Cơ Cơ giật mình tỉnh giấc vu sơn, mở bừng đôi mắt.
Vừa nhận ra gương mặt ngọc của Phùng Phá Thạch, Thạch Cơ Cơ kêu lên :
- Phùng Phá Thạch!
Ả toan xô Thần Phong đạo trưởng để ngồi lên nhưng Phùng Phá Thạch đã hét :
- Nằm yên đó cho ta, hai ngươi không được cử động.
Soạt!
Thanh Tàn Hồn huyết kiếm chớp rực huyết quang cầm chắc trong tay Phùng Phá Thạch, ánh mắt sáng rực lửa căm thù nhìn thẳng vào mặt Thần Phong đạo trưởng.
Trông thấy thanh Tàn Hồn huyết kiếm, Thần Phong đạo trưởng rất đỗi kinh hoàng không dám cử động vì lão đã hiểu rõ sự lợi hại của quái kiếm và công lực của Phùng Phá Thạch cao thâm đến quỷ thần vô lượng.
Mấy lần giao đấu với chàng, Thần Phong đạo trưởng biết rõ điều đó.
Thạch Cơ Cơ khiếp đảm nằm im mở tròn đôi mắt nhìn thanh Tàn Hồn huyết kiếm tay Phùng Phá Thạch.
Ả quên đi cả chuyện Thần Phong đạo trưởng vẫn còn nguyên trạng trên thân ngọc của mình.
Thần Phong đạo trưởng cất giọng run run :
- Phùng Phá Thạch, ngươi định làm gì đó?
Phùng Phá Thạch cầm ngang thanh Tàn Hồn huyết kiếm như chuẩn bị xuất chiêu nếu Thần Phong đạo trưởng động đậy.
Chàng lạnh băng :
- Lão đạo ngốc, ngươi chưa biết ta định làm gì ư? Trước mắt ngươi hãy nghe ta kể tội.
Phùng Phá Thạch nói rõ từng tiếng một :
Năm xưa ngươi cùng các lão ác đạo Vô Lượng thiền sư, Pháp Thiền đạo trưởng, Thiên Ấn đạo sư, Diệu Tịnh sư thái cùng các bang hội Thanh Vân bang, Bạch Kỳ bang, Long Hổ hội vâng lệnh lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn kéo chúng môn đồ Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành, Côn Luân tới đánh phá Phùng Sơn bảo, tàn sát trên bảy mươi thuộc hạ, giết chết phụ thân ta. Tội ác của bọn ngươi chồng chất tày non...
Dừng lại, Phùng Phá Thạch nghiến răng tiếp :
- Ngày nay các ngươi Vô Lượng thiền sư, Pháp Thiền đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Thiên Ấn đạo sư bức tử ta trong đêm phó hội tại Ngũ Lý bình, hiện đang bủa vây rình rập theo dõi ta ở khắp mọi nơi để thừa cơ sát hại, thù sâu hơn biển. Bây giờ ta phải lấy máu ngươi đền hai cái tội bằng trời đó, kế đó ta sẽ giết luôn lão ác đạo Vô Lượng thiền sư, Pháp Thiền đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái và bọn lão đại ác ma rửa sạch oán thù.
Bỗng Thần Phong đạo trưởng cử động toan phóng người lên.
Nhưng Phùng Phá Thạch đã hét :
- Ngồi yên đó!
Cùng trong lúc hét, tả chưởng của Phùng Phá Thạch biến thành năm đạo chỉ sắc bén bắn vào người Thần Phong đạo trưởng luôn cả Thạch Cơ Cơ.
Bịch... bịch...
Hứ... hứ...
Bịch... bịch...
Hự... hự...
Thần Phong đạo trưởng bất động trong tư thế ngồi trên thân ngọc của Thạch Cơ Cơ.
Thạch Cơ Cơ cũng bất động trong tư thế nằm ngửa vô cùng kỳ quái.
Nhìn Thần Phong đạo trưởng bằng ánh mắt khinh bỉ, Phùng Phá Thạch nói :
- Tiểu gia muốn ngươi chết trên thân mình của Thạch Cơ Cơ, ngươi có biết tại sao không?
Tuy toàn thân đã bị Phùng Phá Thạch điểm huyệt bất động nhưng khẩu huyệt còn khai thông, Thần Phong đạo trưởng cất giọng run run :
- Tại sao?
Phùng Phá Thạch khỉnh giọng :
- Tại từ lâu các ngươi mệnh danh là kẻ xuất gia đầu Phật, tu hành chánh đạo, nghĩa khí ngất trời nhưng sự thực các ngươi chỉ là những tên dâm tặc, ác đạo, hành vi đê tiện bại hoại. Ngươi chết như thế để cho mọi người thấy cái thân xác trần tục của ngươi. Từ đấy bọn giang hồ sẽ phỉ nhổ, sỉ vả các ngươi và các ngươi không còn dám khoe khoang khoác lác mình vẫn là chánh đạo võ lâm nữa.
Thần Phong đạo trưởng kinh hoàng quát :
- Phùng Phá Thạch...
Nhưng hai làn huyết quang đã chớp tới làm tắc nghẹn tiếng nói của Thần Phong đạo trưởng.
Hự... hự...
Thần Phong đạo trưởng kêu lên nửa tiếng uất nghẹn gục xuống thân ngọc của Thạch Cơ Cơ.
Thạch Cơ Cơ rùng mình lên một cái, rồi im đi, hai mắt nhắm lại hồn lìa khỏi xác.
Nơi cổ họng của Thần Phong đạo trưởng lẫn Thạch Cơ Cơ hai vòi máu bắn ra lênh láng trên tấm nhung xanh.
Phùng Phá Thạch nhìn hai cái tử thi chồng lên nhau, khẽ hừ một tiếng mở cánh cửa phòng biến dạng trong màn đêm.
* * * * *
Tên tiểu nhị cầm chiếc đèn còn ánh sáng lờ mờ dẫn Vô Lượng thiền sư lên phòng Thần Phong đạo trưởng.
Đến nơi tiểu nhị dừng lại trỏ vào phòng :
- Bạch đại sư, vị đạo trưởng đang ở trong phòng này.
Vô Lượng thiền sư bảo :
- Ngươi hãy bước vào trước, bần tăng theo sau.
Tên tiểu nhị bước vô phòng, bóng tối mịt mùng. Gã tới gần chiếc giường.
Gã cất tiếng gọi :
- Đạo trưởng... đạo trưởng...
Không nghe có tiếng đáp, tên tiểu nhị gọi tiếp :
- Đạo trưởng... đạo trưởng, có vị đại sư đi tìm đạo trưởng.
Im bặt!
Tên tiểu nhị bước tới gần chiếc giường giơ cao chiếc đèn con lên đưa mắt nhìn.
Gã kêu thất thanh :
- Ai giết đạo trưởng...
Tên tiểu nhị lui lại hai bước trợn tròn hai mắt nhìn Thần Phong đạo trưởng đang nằm bất động trên thân ngọc của Thạch Cơ Cơ.
Gã run lập cập...
Vô Lượng thiền sư nhìn Thần Phong đạo trưởng và Thạch Cơ Cơ trong tư thế ái ân liền biến sắc.
Lão đạo nhân trợn trừng hai mắt, đứng chết lặng không nói được nên lời.
Thật là nhục nhã cho kẻ tu hành trong cảnh tượng dâm ô chán chường này.
Vô Lượng thiền sư đứng bất động.
Phía ngoài có nhiều tiếng chân cập rập tới căn phòng.
Bọn người có tới hàng trăm, trong đó có tới mấy mươi cao thủ hắc, bạch thuê phòng nghe tiếng la quát tỉnh giấc chạy tới.
Bọn họ hét :
- Ai giết ai?
- Ai giết?
Hàng chục cây bạch lạp rọi vào căn phòng.
Mọi người đồng thanh la to :
- Thần Phong đạo trưởng đã chết!
Một cao thủ hét :
- Tại sao đạo trưởng lại chết thế này? Ai giết đạo trưởng?
Hai tên cao thủ bước tới gần giường nhìn vết thương nơi cổ Thần Phong đạo trưởng và Thạch Cơ Cơ.
Tên cao thủ đứng bên cạnh giường bỗng la hoảng :
- Tiểu huyết hận Phùng Phá Thạch.
Mười mấy tên cao thủ hắc, bạch đổ xô vào nhìn vết thương nơi cổ họng Thần Phong đạo trưởng.
Bọn họ đồng thét :
- Phùng Phá Thạch!
- Thủ phạm là Phùng Phá Thạch.
Tiếng hét của bọn cao thủ hắc, bạch chấn động khắp cả khách điếm Tứ Phương.
Trên ba mươi người từ dưới nghe la quát, chạy ùn ùn lên lầu. Trong đó có bốn tên đạo sĩ trung niên của môn phái Võ Đang.
Vô Lượng thiền sư nhìn bốn tên trung niên đạo sĩ niệm Phật hiệu :
- A di đà phật! Chư vị đạo hữu thành toàn cho Thần Phong đạo trưởng đưa trở về Võ Đang, trình bẩm lại với lão Chưởng môn nhân là chính tên tut Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đã giết chết Thần Phong đạo hữu.
Bốn tên trung niên đạo sĩ Võ Đang nhìn Thần Phong đạo trưởng dâm ô thảy đều cau mày.
Bốn gã nhắm mắt, vơ lấy đạo y mặc lại cho Thần Phong đạo trưởng rồi khiêng xuống lầu.
Liền đó hai nữ đồng môn Hồng Loan cung vào tới, Vô Lượng thiền sư nhìn hai ả :
- A di đà phật! Thạch thí chủ đã chết, nhị vị nữ thí chủ hãy thành toàn cho Thạch thí chủ đưa trở về Hồng Loan cung, bẩm trình lại hung thủ là gã Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch.
Hai ả nữ đồng môn Hồng Loan cung vâng dạ thu xếp xiêm y cho Thạch Cơ Cơ rồi khiêng ra khỏi cánh cửa phòng.
Lúc bấy giờ tất cả mọi người trong khách điếm Tứ Phương đã tỉnh giấc, tay cầm chiếc đèn chạy lên lầu.
Vô Lượng thiền sư lớn tiếng :
- Thủ phạm Phùng Phá Thạch còn ở lẩn quẩn đâu đây, chư vị hãy chia ra làm nhiều toán để bắt gã.
Mọi người cùng hô lên vang dội, liền đó chia thành nhiều toán cầm đèn chạy đu lục soát tất cả các phòng trọ của khách điếm Tứ Phương.
Đèn đuốc trong ngoài khách điếm Tứ Phương sáng rực, tiếng chân người chạy rầm rập, một lớp lục soát, một lớp đón chặn tất cả các nẻo đường khám xét người qua lại.
* * * * *
Vô Lượng thiền sư tay cầm cây Cổ ma trượng dẫn đầu tám tên trung niên hòa thượng khám các căn phòng bên cạnh phòng của Thần Phong đạo trưởng.
Các căn phòng này đều mở cửa chờ bọn người đến khám xét, chẳng thấy tung tích thủ phạm.
Vô Lượng thiền sư và tám tên tăng nhân sang phòng thứ tư trông thấy cánh cửa đóng im lìm.
Trong lòng nghi hoặc thủ phạm đang trốn trong căn phòng, Vô Lượng thiền sư bảo tên trung niên hòa thượng đứng bên cạnh :
- Đạo hữu hãy gọi cửa phòng này mau.
Tên trung niên hòa thượng vâng dạ bước tới đưa tay gõ cánh cửa phòng.
Cộp... cộp cộp...
Tên trung niên hòa thượng gõ ba cái vẫn không nghe có tiếng đáp ứng phía trong.
Võ lâm tại sao lại bảo :
- Đạo hữu gõ một lần nữa xem sao.
Tên trung niên hòa thượng lại đưa tay gõ thêm ba tiếng.
Cộp... cộp... cộp...
Im bặt!
Lòng cảm thấy nghi hoặc, Vô Lượng thiền sư ra lệnh :
- Đạo hữu hãy phá cửa mau.
Tên trung niên hòa thượng cất ngọn chưởng vỗ đạo kình nặng như chiếc búa đồng.
Rầm!
Cánh cửa phòng bật mở tung ra.
Trong phòng tối om om như vùng mực loãng.
Bọn trung niên hòa thượng rọi đèn bước vào trong phòng.
Đến chiếc giường gã thiếu niên mặt mũi đen sì nằm ngửa cất tiếng ngáy vang như sấm.
Vô Lượng thiền sư nhìn gã thiếu niên mặt mũi đen sì cất tiếng gọi :
- Tiểu thí chủ thức dậy nghe bần tăng hỏi đây.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì ngủ say như chết, vẫn cất tiếng ngáy vang.
Vô Lượng thiền sư gọi ba bốn lượt vẫn không thấy gã thiếu niên mặt mũi đen sì đáp ứng.
Cốp!
Lão hòa thượng gõ cây Cổ ma trượng vào chân gã thiếu niên mặt mũi đen sì.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì kêu oái một tiếng mở mắt ra ngồi bật dậy.
Gã vừa đưa tay lên dụi mắt vừa mắng :
- Tên bại hoại nào dám phá khuấy giấc ngủ của tiểu gia?
Vô Lượng thiền sư chú mắt nhìn kỹ gương mặt của gã thiếu niên mặt mũi đen sì niệm Phật hiệu :
- A di đà phật! Tiểu thí chủ nghe bần tăng hỏi đây.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì nhìn Vô Lượng thiền sư bằng cặp mắt còn say ngủ cất giọng lè nhè sặc nồng mùi rượu :
- Lão đạo muốn hỏi cái gì?
Vô Lượng thiền sư trấn áp :
- Tiểu thí chủ vừa giết người rồi chạy về đây vờ nằm ngủ phải không?
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì nhảy phóc xuống giường trợn mắt.
Gã hầm hừ :
- Lão đại hòa thượng nói cái gì? Ta giết ai?
Vô Lượng thiền sư chỉnh sắc :
- Tiểu thí chủ giết một vị đạo trưởng bên kia phòng rồi trở về phòng này.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì hét :
- Lão đại hòa thượng là kẻ xuất gia đầu Phật, không nên vô cớ vu khống người.
Gã hỏi :
- Đại hòa thượng ở chùa nào lại vào đây khám phòng của ta?
Gã khè ra sặc nồng mùi rượu phả vào mặt Vô Lượng thiền sư không một chút kính nể.
Vô Lượng thiền sư hắt hơi một cái, niệm Phật hiệu :
- A di đà phật! Bần tăng là đại cao tăng của chùa Thiếu Lâm có bổn phận lo chuyện an nguy cho giang hồ tới đây thấy có án mạng xảy ra nên phóng đi tìm hung thủ. Tiểu thí chủ chớ có nên ương ngạnh, hồ đồ sẽ đắc tội với Phật môn.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì khỉnh giọng :
- Ta hỏi lão đại hòa thượng một vài câu: khách điếm Từ Phương này là nơi hồng trần phàm tục, gái lầu xanh luôn luôn có mặt tại đây, vị đạo trưởng nào đó là kẻ tu hành, tại sao lại đến nơi ô uế, làm chuyện bại hoại để bị hung thủ giết đi rồi còn trút lỗi cho ai.
Tin tức này đồn đãi ra chốn giang hồ chư vị hòa thượng trả lời thế nào với thiên hạ?
Lão đại hòa thượng là một cao tăng lẽ nào không hiểu cái đạo lý đó sao?
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì gằn mạnh từng tiếng :
- Huống nữa nơi phàm trần này có quan sở tại, phàm khi có án mạng xảy ra trách nhiệm lùng tìm, khám xét đều thuộc quyền của họ, đâu phải thuộc quyền của chùa Thiếu Lâm mà đại hòa thượng lại xô phá cửa phòng vào đây tra vấn, lại còn dọa dẫm ta. Đại hòa thượng vì quá nóng lòng vì cái chết mờ ám của vị đạo trưởng kia hành động sai lầm, trái với đạo pháp của nhà Phật và trái luôn cả luật pháp của triều đình, chẳng hiểu đại hòa thượng có nghĩ ra cái đạo lý đó chưa.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì dọa khiếp Vô Lượng thiền sư.
Vô Lượng thiền sư sửng sốt trước lời nói chí tình, chí lý của gã thiếu niên mặt mũi đen sì.
Chợt nhớ lại cảnh dâm ô của Thần Phong đạo trưởng, mình trần truồng như nhộng và Thạch Cơ Cơ khỏa thân trong phòng, quần hùng hắc, bạch đều thấy rõ, Vô Lượng thiền sư giật mình tỉnh ngộ, hiểu ngay mình đã sai lầm trong chuyện phá cửa phòng của gã thiếu niên mặt mũi đen sì, tra vấn gã về chuyện bại hoại của Thần Phong đạo trưởng.
Vô Lượng thiền sư tự nhủ :
- "Gã tiểu tử mặt mũi đen sì này hữu lý, nếu chuyện làm bại hoại của Thần Phong đạo trưởng và Thạch Cơ Cơ đồn đại ra giang hồ, ngũ đại môn phái sẽ mất hết cả thanh danh, thiên hạ sẽ chê khinh, bai biếm, nhẽ đâu còn lãnh đạo được quần hùng hắc, bạch được nữa. Tốt hơn là ta hãy nhân nhượng gã, ngấm ngầm cho môn đồ theo dõi gã, xem gã đích thực là ai, như vậy mới là thượng sách".
Nghĩ ra như vậy, Vô Lượng thiền sư chắp tay trước ngực, cất giọng hết sức từ hòa :
- A di đà phật! Tiểu thí chủ tuổi trẻ mà rất cao minh, quả là hậu sinh khả húy. Bần tăng vô cùng bái phục.
Nói dứt, Vô Lượng thiền sư xá một xá rồi phất cánh tay áo cà sa ra hiệu cho tám tên trung niên hòa thượng lần lượt rời khỏi căn phòng của gã thiếu niên mặt mũi đen sì.
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì nhìn theo Vô Lượng thiền sư và tám tên trung niên hòa thượng nở một nụ cười thần bí, đóng chặt cánh cửa leo lên giường nằm nghỉ ngơi.
Bình luận truyện