Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 7: Ngài Nguyên soái áp đảo Bush 1



…Kỳ thật tôi rất nhớ anh, nếu có thể cùng XX và OO thì tốt rồi thì tốt rồi thì tốt rồi thì tốt rồi…

Xem nhẹ mấy động từ chỉ hành động giữa câu, ý nghĩa câu nói này Lotus có thể luận ra được, cũng vì vậy mà nhóm lên chút hy vọng trong tim hắn, lúc trước đã lén cài đặt tín hiệu báo tin nhắn của Hồ Bất Thích vào hàng quan trọng nhất, cho nên, vừa nhận được tin nhắn của Hồ Bất Thích, Lotus lập tức tỉnh lại! Tỉnh hơi bị chậm, nhưng dù sao thì người ta cũng là người thực vật mà

Cấp tốc đọc xong, sau đó, ngài Nguyên soái bị kích động rồi.

Kích động một cái, liền nở hoa! Hoa là bộ phận sinh dục của cây, cây kích động -> nở hoa, đối chiếu sang, người kích động -> ‘cứng’, cho nên hãy thấu hiểu cho anh í ¬‿¬

Giống như đem toàn bộ xúc động đã tích lũy nhiều năm một lần phóng xuất hết ra, Lotus cảm thấy mình sinh trưởng rồi, hắn thậm chí còn gần như nghe được âm thanh bản thân lớn lên, tầng tầng lớp lớp những đóa hoa màu đỏ xinh đẹp cũng theo đó mà bung nở, một đóa lại một đóa, thình thịch! Thình thịch! Cực kỳ giống trong tiếng tim đập truyền thuyết.

Tôi rất nhớ em rất nhớ em rất nhớ em ——

Vui sướng ngập tràn nội tâm Lotus, hắn cảm thấy mình đang say, khẽ mở mắt, nhìn thấy — một người đang từ xa vội vàng chạy tới, khuôn mặt kia… Chính là người trong tấm ảnh của Hồ Bất Thích!

Lửa tình đã bùng cháy không làm sao kiềm nén được, ngài Lotus cũng hướng về phía Hồ Bất Thích —— chạy lại ——

Chạy ——

Sao lại không di chuyển?!

Quên mất bản thân hiện tại vẫn còn đang trong lốt cây, ngài Lotus xui xẻo còn chưa kịp nhổ chân lên khỏi đất, đã đổ cái rầm về phía Hồ Bất Thích vửa chạy tới.

Hàng thật giá thật, Thái Sơn áp đỉnh… Đổ cái rầm…

Rầm một tiếng, ngài Nguyên soái cuối cùng cũng áp đảo Hồ Bất Thích rồi.

Vấn đề là, ngài Nguyên soái vẫn đang trong lốt cây đem Hồ Bất Thích lốt người áp đảo, ai sẽ là người bị thương nặng nhất?

A. Ngài Nguyên soái.

B. Hồ Bất Thích tiên sinh.

Đáp án là C: Lyon • Jackson.

Lyon • Jackson dần hồi tỉnh.

“Anh rốt cục cũng tỉnh!”

Một âm thanh mang theo khẩu âm ngoại quốc vang lên bên tai, Lyon nhíu mày, tầm mắt dời về phía đùi phải của mình, giờ phút này, được bao bọc bởi tầng tầng băng vải.

“Chân của anh bị gãy, bác sĩ đã xử lý rồi.”

Thanh âm kia lại giải thích, lúc này gã mới dời tầm mắt về phía người vừa nói chuyện, kẻ lải nhải bên tai gã chính là một tên đàn ông châu Á, thoạt nhìn có chút quen mắt. Từ từ ——

Đây chẳng phải là cái người vừa hô to tên mình vừa chạy tới trước lúc mình ngất xỉu sao?

Chết tiệt —— tên này làm sao biết tên mình? Nhíu mày, biểu tình Lyon trở nên có chút dữ tợn, đúng lúc này, tên nam giới kia lại mỉm cười với gã, “Thật tốt quá! Tôi đi báo với cảnh sát là anh đã tỉnh!”

Nghe thấy hai chữ “Cảnh sát”, Lyon ngây ngẩn cả người.

Lyon • Jackson, giới tính nam, tuổi ba mươi lăm, nghề nghiệp cướp ngân hàng.

Mười năm trước sau khi bị ngân hàng đuổi việc, gã bắt đầu cướp ngân hàng, mỗi lần cướp là một lần nhuốm máu hiện trường, mười bước giết một người, từ trước tới nay chưa ai sống sót, gã được xưng là tên cướp độc ác nhất trong lịch sử.

Nghe nói có rất nhiều đạo diễn nổi tiếng của Hollywood đã tới nơi gã từng cướp lấy cảm hứng, từ 《 Công viên kỷ Jura 》 đến 《 CSI crime scene investigation – Đội điều tra hiện trường 》, từ 《 Final destination – Lưỡi hái tử thần 》 đến 《 Saw – Lưỡi cưa 》, nơi nơi chốn chốn đều có thể thấy được cách thức phạm tội đầy thông minh của Lyon • Jackson. Thế nhưng chính vì gã là kẻ giết người không chừa một ai, cho nên đến nay cảnh sát vẫn không thể xác định thân phận của gã, mà ảnh chụp trên lệnh truy nã gã vẫn bị bỏ trống.

Cho tới hôm nay, tại lần cướp bóc lần thứ bảy của gã, việc ngoài ý muốn đã xảy ra.

Ngày hôm qua là một ngày bình thường, sau khi gã giống như trước đây đi cướp ngân hàng, giống như trước đây giết toàn bộ nhân viên rồi cẩn thận bố trí hiện trường xong, Lyon • Jackson mang theo chiến lợi phẩm của mình —— một cái vali chứa khoảng một nghìn vạn đồng Euro tiền mặt tẩu thoát.

Nhưng mà gã cũng không thuận lợi như trước đây, đi được một lúc, gã phát hiện tắc đường, phía trước hình như xảy ra tai nạn, cảnh sát chặn các xe đi qua tiến hành kiểm tra từng xe một. Mà lúc này, xe của gã đã không thể quay đầu lại được nữa rồi.

Bỏ xe chạy không phải là một lựa chọn sáng suốt, nếu hiện tại bỏ một chiếc xe trống ở đây, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ tra được thân thế của gã, cho nên Lyon nghĩ đến một phương án khác: Xuống xe, tạm thời mang tiền cướp được và toàn bộ hung khí gây án giấu ở nơi khác, sau này lại tới lấy.

Gã rất nhanh đã tìm được địa điểm: Một khu nhà cách đó không xa hiện tại vẫn còn mở cổng, mà giờ có người đang chăm cây trong đó, làm gì còn nơi nào khác tốt hơn chứ?

Trước mắt sáng ngời, Lyon thuận lợi bước vào khu nhà, sau khi nhân viên chăm sóc cây cối rời đi thì lẻn vào chôn vali, sau đó trở lại xe, trên đường trở về còn dừng lại vào siêu thị mua một chai nước, điều này rất bình thường, rất nhiều chủ xe trong lúc chờ cảnh sát tới kiểm tra xe đều làm như vậy, vì thế gã thuận lợi thông qua.

Có sợ hãi nhưng không nguy hiểm, thuận lợi bình an.

Màn đêm buông xuống, trời nhá nhem tối, Lyon quay trở lại khu nhà này, mục đích lần này là thu hồi lại những thứ đã chôn, thế nhưng, gã vừa mới tới dưới gốc cây đã nghe thấy có người hô to tên mình, trong lòng chấn động, vừa xoay người —— liền ngất xỉu!

“…Hai chúng ta đều bị đè ngất xỉu, may mắn có mấy cảnh sát đi ngang qua đúng lúc đưa chúng ta tới bệnh viện.”

Tên đàn ông châu Á không biết khi nào bước vào, theo sau quả nhiên là mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, mà mấy cảnh sát này hiện giờ đang chăm chú theo dõi gã…

Lyon nuốt nước miếng.

“Chúng ta phải cám ơn mấy ngài cảnh sát.”

Ngay lúc gã đang vắt óc suy nghĩ cách đối phó với cảnh sát, tên đàn ông châu Á đã lại mở miệng, ít ra cậu ta vẫn nói luôn mồm, không khí mới không biến thành kỳ quái, Lyon bắt đầu cảm thấy tên này thuận mắt hơn.

“Cám ơn.” Vì thế Lyon rất nghe lời nói hai tiếng cám ơn với cảnh sát.

“Lúc tôi về nhà lấy quần áo, thuận tiện có đem nước theo, muốn uống chút không?” Ngay lúc Lyon lần thứ hai bí từ, tên đàn ông châu Á lại kịp thời lên tiếng giải vây cho gã.

Vì thế Lyon lại rất nghe lời bắt chước những người khác, cầm chai nước, sau đó lại rất nghe lời uống một ngụm thật lớn.

Sau đó gã lại ngất xỉu thêm lần nữa.

“A!? Thôi chết —— đó là thuốc trừ sâu sở nghiên cứu của tôi mới chế ra! Bởi vì vỏ chai này rất giống chai đồ uống nên tôi lấy nhầm mất rồi!”

Loáng thoáng, gã hình như nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của tên châu Á kia.

Lần thứ hai tỉnh lại, Lyon không chỉ đau chân, mà còn đau đầu, dạ dày càng đau.

Lyon không nhịn được xoa xoa dạ dày.

“Dạ dày của cậu, vừa mới rửa xong. Chú ý giữ gìn.” Lúc này, ngay cả vị cảnh sát mới vừa rồi còn nghiêm mặt hiện tại trong mắt cũng mang theo một tia đồng tình, ngay cả ghi chép cũng không làm, gã thậm chí còn vỗ bả vai Lyon, “Tôi có việc phải đi trước, thế nhưng tôi sẽ để lại một cấp dưới để đưa hai người về nhà.”

Cảnh sát trưởng sau khi gật đầu với gã, liền rời đi. Một lúc sau, cấp dưới của ông dùng xe cảnh sát đưa bọn họ về khu nhà của Hồ Bất Thích.

+++++

Khéo léo cự tuyệt ý tốt muốn đưa bọn họ lên lầu của vị cảnh sát, Lyon rốt cục nhẹ nhàng thở ra, đem tinh lực tập trung trên người tên châu Á kia. Gã không rõ, vì sao đối phương có thể biết tên mình.

Thế nhưng chân tướng lại đơn giản ngoài dự đoán của mọi người: Bush nhận nhầm người.

Bush trước nay chưa từng gặp mặt người bạn qua mạng của cậu ta, mà tên bạn kia lại cực kỳ trùng hợp có tên na ná gã, chẳng những thế, cái cây chết tiệt đè gã gẫy xương hình như cũng là do vị bạn trên mạng kia trồng, vì vậy Bush vừa gọi, gã quay đầu lại, thành ra cứ tự nhiên nhầm lẫn vậy thôi.

Thế nhưng cũng may là hiểu lầm, nếu không phải đối phương trong lúc gã hôn mê giải thích với cảnh sát, cảnh sát nhất định đã tra ra thân phận thật của gã rồi, chỉ cần vậy thôi, chính gã cũng xong đời.

Lyon nhẹ nhàng thở ra, gã tính toán tạm thời giả vờ là bạn qua mạng của Bush, tiền của gã vẫn còn chôn dưới gốc cây. Gã đã suy nghĩ kỹ, đây là lần cuối cùng, lấy được tiền gã sẽ lập tức xuất ngoại, chọn bừa một nơi hẻo lánh nào đó làm chỗ ở, mai danh ẩn tích vài năm, sau đó kiếm một thân phận mới một lần nữa trở lại.

Lyon nhìn Hồ Bất Thích ngồi bên cạnh, đối phương vẫn luôn trộm nhìn gã, đến khi gã phát hiện nhìn qua sẽ lập tức thu hồi tầm mắt, hơn nữa còn đỏ mặt!

Lyon cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Gã lúc này mới nghĩ tới, tên này cùng bạn trên mạng cũng là nam gặp mặt… Shit! Hóa ra là gay!

Lyon run rẩy nổi lên một tầng da gà.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Lyon và Hồ Bất Thích đồng thời xoay người, lúc thấy rõ người tới là ai, Hồ Bất Thích cao hứng vẫy tay, “Hi, Johnny, cậu đã về ~”

Johnny ôm một chú chó đi tới, nếu là chó nhỏ như mấy loại chó cảnh thì không nói, thế nhưng chú chó tên này ôm trên tay… lại là Rotti.

Trong đầu Lyon đột nhiên lướt qua một đoạn thông tin:

Rotti (tên đầy đủ là Rottweiler): chó đực cao từ sáu mươi bảy đến bảy mươi ba xentimet, nặng khoảng sáu mươi đến bảy mươi kilogam; chó cái cao từ năm mươi tám đến sáu mươi bảy xentimet, nặng khoảng bốn mươi tám đến năm mươi tám kilogam. Thân hình cường tráng, động tác  nhanh nhẹn, vô cùng dũng mãnh, là một trong những loại chó trung thành và mạnh mẽ nhất trên thế giới, có thể coi đây là loại chó hộ vệ và cũng là chó cảnh sát ưu tú nhất.

“Johnny cậu định nuôi thú cưng sao?” Hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, Hồ Bất Thích cười cười. Thần kinh thô hơn ống nước -_-

“A? Thú cưng cái gì? Đây là do tôi nhặt được đấy, nhìn qua có vẻ ăn rất ngon…”

Một tay bóp mõm, tay kia thì giữ chặt thân chó trong ngực, mặt Johnny rốt cục cũng ló ra từ phía sau mình con chó.

Là một anh chàng đẹp trai, nhìn qua có vẻ nho nhã lịch sự, không chỗ nào giống mấy tay vai u thịt bắp chuyên đi bắt chó, thế nhưng tên này chẳng những bắt được, mà hình như còn muốn lấy con chó này làm một nồi lẩu nữa.

“…” Lyon im lặng không nói gì.

“Ây… Tôi thấy hình như chú chó này có chủ.” Hồ Bất Thích nói xong, còn cẩn thận đưa tay về phía cổ con chó, đương nhiên, nếu không phải thấy Johnny đã giữ chặt khiến con chó không động đậy được, anh tuyệt đối sẽ không dám chạm vào một con chó lớn dữ tợn như vậy.

Trên cổ chú chó quả nhiên có đeo vòng, bên trên còn đính một thẻ sắt.

“Mr. Smith, a! Đây chẳng phải là chó nhà ngài Smith lầu trên sao! Cậu có thật là nhặt được ngoài cửa không đấy?” Hồ Bất Thích đọc tên trên thẻ sắt, sau đó thử kêu tên ngài Smith, sau đó chú chó trong lòng Johnny càng giãy dụa kịch liệt hơn, cuối cùng nhân lúc Johnny không chú ý, giật được miệng ra, lớn tiếng “Gâu”  một tiếng về phía Hồ Bất Thích.

“Có khi đúng là chó nhà ngài Smith đó, Johnny, cậu vẫn nên tới hỏi một tiếng thì hơn.”

“A? Cứ nghĩ sẽ có chút thịt giắt răng cơ…” Johnny dài giọng, xem ra có vẻ tiếc rẻ lắm, “Nhưng ngài Smith là ai? Sao tôi không biết?”

“Ở ngay trên phòng tôi, cùng tầng với cậu mà, anh ta cũng dọn tới được hai năm rồi. Suýt quên, tôi mới phát hiện gần đây có một tiệm ăn ngon lắm, hôm nào chúng ta kêu Jerry cùng đi ăn đi?”

Nhìn thấy bộ dạng uể oải của Johnny, Hồ Bất Thích vội vàng đề nghị, việc có thể khiến Johnny cực kỳ ham ăn vui vẻ nhất chính là tiệm nào ăn ngon. Mà Jerry trong miệng anh là một tên khác cũng sống ở khu nhà này — một tên tham ăn, cũng sống ở lầu trên của Hồ Bất Thích, là hàng xóm của Johnny, bổ sung thêm, Jerry cũng là người nước ngoài.

“Johnny, quên mất chưa giới thiệu với cậu. Đây là Lotus, bạn của tôi.”

“A! Là anh bạn qua mạng lần trước cậu nhắc tới hả? Cuối cùng cũng gặp mặt rồi! Chúc mừng!” Johnny trí nhớ không tồi, Hồ Bất Thích chỉ nhắc tới một lần, cậu ta đã nhớ rõ tên Lotus, vì muốn bắt tay, cậu ta phải buông chú chó trong ngực ra, đổi thành tay trái xách vòng cổ chó, “Xin chào, tôi là Johnny, ở lầu trên của Bush phòng 509, đúng rồi, tôi là diễn viên, lần đầu gặp mặt, tặng cậu ảnh kèm chữ ký của tôi nè!”

Johnny nói xong, móc ra một tập ảnh thật dày trong ba lô đeo trước người, tùy tiện rút một tấm, sau đó không thèm phân trần nhét vào tay Lyon.

Lyon cau mày nhìn lướt qua tấm ảnh: Hình như là áp-phích bộ phim điện ảnh nào đó, bên trên là một dàn trai xinh gái đẹp mặt đầy sợ hãi đang chạy trốn, đuổi theo phía sau là một con khủng long dữ tợn, bên cạnh còn in tên bộ phim《Jurassic World》.

Lyon méo miệng: Kêu là ảnh chụp của cậu, vậy mà bên trên chả có cái mặt nào giống cậu cả, đừng nói với tôi, con khủng long kia chính là cậu nhá!

Bingo! Ngài Lyon chúc mừng ngài – vua chân tướng!

Thực ra, Johnny đúng là ‘người’ hành tinh khủng long tới đây làm công. Từ khi đàn anh đi trước tham gia diễn xuất 《Công viên kỷ Jura》 một lần là nổi tiếng, sau đó mỗi ngày thịt ba chỉ chân giò thịt mỡ thịt trâu, ăn đến mức thể trọng vượt quá mức cho phép, không thể không về với ông bà ông vải, cậu ta liền tiếp nhận công việc của đàn anh, từ quê hương phi tới trái đất.

Tiếp tiếp, các bạn độc giả, mời đem tầm mắt dời xuống dưới, có nhìn thấy chú chó kia không? Đúng! Chính là con Rotti bị Johnny túm cổ đó, thực ra, là ai, hiện tại chắc mọi người cũng đoán ra rồi chứ?

Kỳ thật, người ngoài hành tinh với người nước ngoài giống nhau, lúc nào cũng có thể đang sinh sống ngay bên cạnh chúng ta.

Thế nhưng điều này đương nhiên là Lyon không biết, dựa theo giới thiệu của Hồ Bất Thích, gã cho rằng Johnny chính là một gã từ vùng nông thôn ở một quốc gia nhỏ nào đó thuộc châu Âu tới Mỹ làm công mà thôi.

“Thang máy đến rồi.” Johnny một tay xách theo ngài Smith, tay kia thì vô cùng phong độ mời bọn Hồ Bất Thích đi trước.

Lyon yên lặng đứng ở góc bên phải thang máy, bên cạnh gã, Hồ Bất Thích và Johnny đang nói chuyện trên trời dưới biển, còn chú chó bị Johnny xách cổ, hai mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Lyon, loại ánh mắt này khiến Lyon vô cùng khó chịu.

Dặn đi dặn lại Johnny nhất định phải ghé qua hỏi thăm ngài Smith một cái, xác định Johnny sẽ không trộm giấu chó đi ăn luôn, Hồ Bất Thích mới đỡ Lyon ra khỏi thang máy.

Lấy chìa khóa ra mở cửa nhà, ngay lúc vào cửa, Hồ Bất Thích cảm thấy may mắn vạn phần rằng ngài Smith hôm qua tới chơi, vì đãi khách, cho nên anh có dọn dẹp phòng ở, bằng không giờ Lotus vào hẳn sẽ chỉ thấy một bãi rác mang tên ổ chó của một thằng đàn ông độc thân.

“Có chút nhỏ, giường ở bên kia.” Phòng khách rất nhỏ, Hồ Bất Thích mau chóng dẫn “Lotus” tới phòng ngủ của mình, bước tới trước giường, anh mới như phát hiện ra điều gì đó mà đỏ bừng cả mặt, “Cái này… Tôi thấy chân anh bị thương, nên nằm trên giường dưỡng bệnh thì tốt hơn… Tôi không có ý gì khác đâu! Tôi sẽ không làm gì anh cả!”

Cho dù hai chân tôi đều gãy hết, cậu cũng chẳng thể làm gì được tôi. Trong lòng yên lặng nghĩ, Lyon chậm rãi leo lên nằm trên giường Hồ Bất Thích.

Phải lập tức đào tiền ra —— Ngài Nguyên soái giả Lyon lại bắt đầu vạch kế hoạch.

Lotus đang nằm trên giường của mình, đắp chăn của mình, gối lên gối của mình —— buộc tạp dề, Hồ Bất Thích hai tay che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.

~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện