Hàm Đan

Quyển 3 - Chương 20



Kiếm trủng ngàn năm mở một lần, nhưng thường chỉ có tháng đầu tiên là náo nhiệt nhất, càng về sau, càng ít người.

Nhưng năm nay, người đến Kiếm trủng ngày một nhiều.

“Song Đồ chân nhân Thanh Hàn quan lấy thân tuẫn đạo, ngươi nghe nói chưa?”

“Tân nhiệm chưởng môn Thanh Hàn quan cũng thật đáng thương, phải thu thập cục diện rối rắm này.”

“Tân nhiệm chưởng môn, là vị Quý chưởng môn kia?”

“Đúng rồi.”

Cố Tam và Vân Trường Ly đưa Tử Hàm về Kiếm trủng, nhưng trên đường đi, đều là những lời như thế.

Mùa hạ nhân gian đi qua, lá lìa cành, thu dần đến. Ban đầu Cố Tam sẽ còn hỏi Tử Hàm, có muốn đi nhanh hơn, khỏi phải nghe những lời này. Nhưng hắn lắc đầu. Phàm là nghe thấy ai nói, hắn đều phải dừng lại để nghe, nghe những người kia tán thưởng Cố Thanh Miên, nghe bọn họ tiếc hận. Nhưng nghe rồi nghe hắn lại cảm thấy bọn họ dong dài, cảm thấy họ căn bản không hiểu người kia.

Nghe xong thì vui, vui rồi lại buồn. Nhưng khi gặp đám người tiếp theo, hắn lại vẫn muốn nghe.

Hồ Đồ, Hồ Đồ của hắn.

Hắn nghĩ Hồ Đồ xứng đáng được thiên hạ thiên vị, rồi lại nghĩ y hẳn chỉ nên để một mình hắn thấy.

Ngày đó, đêm đó, một màn thần hồn điên đảo kia. Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ không phải bước theo con đường của Giang Thanh, nào biết, kết quả vẫn là trăm sông về một biển.

Hắn đi đường rất chậm, hắn đi tìm nơi cũ của Nam Cố. Hắn mua rất nhiều rất nhiều tơ hồng nhân gian, cố thắt tà kết mà không cần yêu lực. Hắn là ngọc yêu một giới, không tin nhất là thần phật, nhưng hắn cảm thấy, chắc vì hắn lười biếng dùng yêu lực để tết, nên điệp kết mới không linh nghiệm.

Nếu như hắn tết điệp kết đúng cách, nếu như hắn sớm phát hiện, nếu như hôm đó hắn chú ý Hồ Đồ nhiều hơn, nếu như hắn —

Nếu như hắn —

Cố Tam thở dài: “Đạo hữu, nén bi thương.”

Hắn cười lạnh: “Bản tọa không quan tâm.”

Hắn đường đường là yêu tôn thập giai, thọ cùng trời đất, sao lại quan tâm một đan tu nho nhỏ chứ.

Không quan tâm. Hắn nói với mình, hắn không quan tâm.

Kết quả cuối cùng khi đến Kiếm trủng, hắn lại đổi lộ tuyến lần nữa. Hắn dựa theo trí nhớ, đi tìm ông cháu Cảnh gia. Nhưng Cảnh Thừa đã đi, chỉ còn lại người cháu kia. Cảnh Đức lại chẳng nhắc tới sứ hoa sen nữa, chỉ yên tâm làm nông dân.

Tử Hàm cũng không màng mặt mũi, lại đi tranh một mảnh vỡ của sứ hoa sen, cùng với khối ngọc bài trước kia Cố Thanh Miên để lại. Cuối cùng vẫn là Cố Tam nhìn không được, lấy một lệnh bài của Khô Diệp cốc đổi với Cảnh Đức. 

Cảnh Đức lẩm bẩm: “Tiên nhân này ngươi thật không nói đạo lý, đây là vật mà một vị tiên nhân khác đưa cho ta, sao có thể nói cho là cho.”

“À.” Tử Hàm nói, “Tiên nhân gì? Bản tọa là yêu, bản tọa không nói đạo lý đấy.”

Lấy được ngọc bài, hành trình của họ cũng nhanh hơn được chút. Tử Hàm tìm được tơ hồng rồi, cũng giữ ngọc bài bên mình, hơn nửa thời gian còn lại, chỉ lo nhìn chằm chằm sứ hoa sen.

Ngoài Kiếm trủng đã sớm thành biển người. Sợ là từ đầu Giang Thanh đã nghĩ tới ngày hôm nay, cánh đồng hoa Hải Lan thu đan đạo, lại mở thêm một lối vào khác, để mọi người không cần đi vào Kiếm trủng cũng có thể vào thẳng đồng hoa.

Cố Tam dừng lại, xoay người nói: “Đã đến Kiếm trủng, đạo hữu ngươi —”

“Ừ.” Tử Hàm, “Cứ dừng ở đây đi.”

Cố Tam gật đầu. Tử Hàm hóa thành một luồng ánh xanh, bay vào trong Kiếm trủng. Đến lúc này, hắn lại cảm thấy lúc trước mình đối xử với tiểu Nhạn yêu hà khắc quá rồi. Trên chữ tình là một con dao, không cứa vào người mình, sẽ mãi chẳng biết đớn đau là thế nào.

Cánh đồng hoa Hải Lan vạn năm yên tĩnh nay náo nhiệt vô cùng, có thể thấy được một ngàn năm kế tiếp, đan đạo chắc chắn rực rỡ muôn màu. Khắp nơi là đan tu trầm tư nghiên cứu, ngẫu nhiên còn có thể xảy ra tranh chấp, nhưng lại không đánh nhau, chỉ nhỏ giọng biện luận.

Tử Hàm đi thẳng một đường đến Kiếm bia — lối vào nơi ở của hắn ở đó, cho nên hắn đã tích trữ rất nhiều rượu ngon. Uống vài hớp, vui vẻ ngủ một giấc, ngàn năm lại trôi qua. Huống chi lúc này, kiếm tu có thể đến Kiếm bia đã đi hết rồi, Kiếm bia cũng chẳng còn ai.

Đi qua cánh đồng hoa, đi qua hành lang ảo cảnh uốn lượn, vào Kiếm bia.

Tử Hàm đang muốn đi lấy rượu, lại nghe có người hỏi: “Sao lại đi lâu vậy?”

Trong phút chốc, hắn cảm thấy toàn thân mình đông cứng. Tim Tử Hàm đập loạn xạ cả lên, ngay cả một sợi tóc cũng không động đậy. Thật lâu sau, cuối cùng hắn mới khó khăn nghiêng đầu sang chỗ khác, thì thấy một người ngồi trên Kiếm bia, hoặc là nói, một quỷ hồn ngồi đó.

Hồ Đồ của hắn.

Tử Hàm trừng lớn mắt, hít thở mấy hơi.

“Ngươi —”

Cố Thanh Miên cười, đứng dậy. Toàn thân y đã trở nên trong suốt, duy chỉ có tơ hồng trên tóc trộn lẫn yêu lực, vẫn sinh động như cũ.

Cố Thanh Miên nói: “Xin lỗi tiền bối. Lúc đầu ta cũng không nắm chắc, nên không dám nói với ai.”

Trình Chu từng nói, chỉ cần lưu trên Kiếm bia một vết kiếm, kiếm này đạo này sẽ ghi vào Kiếm trủng, một khi chủ nhân ngã xuống, vết kiếm y lưu lại sẽ nhập vào Kiếm trủng. Y thân là song trọng kiếm tâm, hồn kiếm một thể, nếu có thể lưu lại một vết trên Kiếm bia, vậy đó có phải là minh chứng, thiên đạo cũng có thể ghi lại y là một thanh kiếm?

Cho nên y cược một ván, y làm mình hồn phi phách tán, nghiền bản thân thành một phần hồn. Trốn khỏi lục đạo luân hồi, lấy thân làm kiếm, trở lại Kiếm trủng.

Thực chất từ trong xương y vẫn là một người xấu, là một người ích kỷ điên cuồng.

Y tính toán hết thảy, đời này y khổ cực bao nhiêu, mất mát bao nhiêu, khó khăn lắm mới có được một Tử Hàm, y tuyệt không chịu nhường cho cái gọi là “kiếp sau”. Đời đời kiếp kiếp gì chứ, y chỉ cần một đời một kiếp.

Dựa vào cái gì thứ y coi trọng, vất vả giành được, lại để cho “kiếp sau” ngồi mát ăn bát vàng?

Cho nên y đánh cược, cược thắng thì vào Kiếm trủng; cược thua, y cũng muốn Tử Hàm tận mắt thấy, muốn hắn biết rõ không thể tìm được người này nữa. Y không muốn hắn giống sư tổ, bồi hồi vạn năm, cũng chẳng tìm được tung tích đối phương. 

Nhưng may thay, y thắng.

Đời này y đã thua rất nhiều canh bạc, may mà ván quan trọng nhất, y thắng.

Tử Hàm: “Ngươi điên rồi?”

Hắn ngẩng đầu, trong mắt sợ hãi đan xen, vui mừng lo lắng: “Ngươi có biết điều này nghĩa là gì không? Ngươi không thể vào lại luân hồi, không thể ra khỏi Kiếm trủng. Ngươi không còn được nếm rượu ngon thiên hạ, không được nhìn thấy bên ngoài — Ngươi, ngươi —”

Sẽ vĩnh viễn là một thanh kiếm, không thể lại làm người.

Tử Hàm “ngươi” nửa ngày, cả giận: “Ngươi hồ nháo!”

“Vâng, vâng.” Cố Thanh Miên cười nói, “Vãn bối hồ nháo.”

“Nhưng vậy thì sao?” Y cười, thả người nhảy xuống.

Tử Hàm vô thức vươn tay ra đón, nhưng Cố Thanh Miên lại đột ngột dừng lại, lơ lửng giữa không trung. Cố Thanh Miên bật cười, sắc mặt Tử Hàm lạnh tanh, tức quá tức rồi, nhưng hai tay vẫn giữ ở đó, chỉ sợ y nhảy xuống mình không tiếp được.

“Tiền bối, vãn bối đã làm hoàng đế.” Cố Thanh Miên, “Vãn bối đã nhìn thấy tận cùng của hồng trần, thanh sắc sâu thẳm. Đã hưởng qua rượu thơm nhất thiên hạ, đã được xem điệu múa đẹp nhất thế nhân. Có lẽ vãn bối còn chưa đi qua núi sông nức tiếng, nhưng đã được ở trong cung điện lộng lẫy quý giá nhất, được vào tiên môn thanh lãnh nhất.”

“Nhưng cẩn thận ngẫm lại, những thứ đó đều chẳng bằng ngươi.”

Tiên lộ cũng được, giang sơn cũng được.

Cố Thanh Miên tùy ý thả mình, nhẹ nhàng rơi vào trong lòng Tử Hàm. Y ôm cổ hắn, rút một phần hồn lực, thận trọng buộc một điệp kết lên tóc ngọc yêu.

Ngày hè năm đó vừa đẹp, hoa sen thanh lệ. Không thể quay về một năm kia, y ngây ngốc ngoài cung Nam Cố với Mộ Thiên Sơn, lựa đến chọn đi giữa mấy loại tơ hồng. Năm ấy, y đã nói — “Ta chọn cái này, không cho phép giành với ta.”

Ta chọn cái này.

Núi không mồ, sông cạn đáy.

Sấm ngày đông, tuyết mùa hạ.

Thiên địa hợp nhất, ta đủ lòng quyết tuyệt cùng quân.

Tử Hàm ôm y.

Hắn ngửa đầu, y cúi đầu. Nhẹ nhàng hôn lên, sau này là tháng năm dài lâu vô tận.

Giữa môi hôn hòa quyện, Cố Thanh Miên thấp giọng cười, “Tiền bối.”

“Ừm?”

“Đan đạo và quân, ta đều muốn tất.”

[Hàm đan hoàn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện