Hàm Đào

Chương 101: Hòa thân



Thiếu niên tinh xảo mặc một thân hoa phục như bạch nguyệt, tựa như sơn gian yêu mị, nháy mắt câu dẫn tâm thầnLục hoàng tử.


"Điện hạ." Bị thủ hạ nhắc nhở, Hung nô vương tử đầy đầu hoa bím tóc khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần, ngồi vào vị trí của mình, đôi mắt lại một khắc không rời khỏi thiếu niên đối diện.


Thần Tử Thích bị nhìn có chút mất hứng, người Man tộc cũng quá vô lễ. Đôi mắt Người Hung Nô so Trung Nguyên nhân có điểm thô thiển, cứ như vậy gắt gao nhìn qua làm y có cảm giác như bị dã lang nhìn.


"Hắn là ai?" Lục vương tử dùng cằm chỉ chỉ người đối diện, hỏi thái giám đang rót rượu.


"Hồi vương tử điện hạ, vị kia là Thất vương gia Đại Chương Giản Vương." Thái giám cung kính đáp.


"Hắn tên gọi là gì?" Lục vương tử hỏi trắng ra.


"Vương tử, hoàng tộc Trung Nguyên, không thể trực tiếp hỏi tên họ, kiêng dè." Phó sử bên người thấp giọng nhắc nhở.


Một hồi nói chuyện, Thiên Đức Đế tiến tới, tiếp mọi người khai tịch.


Lục hoàng tử nhìn Thiên Đức Đế trên đài, laik nhìn thiếu niên đối diện, sờ sờ râu quai nón rậm rạp. Đồng dạng là huynh đệ hoàng tộc, Giản Vương so với hoàng đế đẹp hơn nhiều.


Mặt ngoài mà nói, người Hung Nô tới để tiến cống. Phó sử tuyên đọc dâng lên da cùng dược liệu, ba xe hàng hóa, một xe dược liệu, ít đến đáng thương. Thiên Đức Đế sắc mặt có chút khó coi, Thừa tướng thay hoàng đế mở miệng chất vấn: "Cống phẩm người Hung Nô cũng chỉ có vậy sao?


"Đại Chương Hoàng đế bệ hạ, ngài cũng biết, năm nay mùa đông tới quá sớm, thảo nguyên tới tháng tám đã đổ tuyết, căn bản không thể săn thú. Những vật này đã là chúng ta lấy ra toàn bộ, đầu xuân muốn có lương thực còn chưa biết thế nào, hy vọng Hoàng đế bệ hạ có thể khẳng khái mà cho chúng ta nhiều lương thực hơn năm trước." Phó sử đứng ở giữa đại điện, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói, trong giọng nói cũng không có chút ý vị cầu xin nào.


Thiên Đức Đế rũ mắt không nói, lục vương tử bên kia bưng chén lên hướng Thiên Đức Đế kính rượu, thanh âm to lớn vang dội ở đại điện rõ ràng mà quanh quẩn, "Bộ tộc trên thảo nguyên rất nhiều, cũng không hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Khâu Lâm vương. Nếu không có đủ đồ ăn, những tên ác ôn ngoài biên cảnh có khả năng sẽ quấy rầy bá tánh Đại Chương, Khâu Lâm vương không muốn quản."


Khâu Lâm là dòng họ vương tộc Hung Nô hiện giờ. Hung Nô dựa vào du mục mà sống, chia làm rất nhiều bộ lạc, thời ban đầu năm bè bảy mảng, trăm năm trước bộ lạc Khâu Lâm thống nhất thảo nguyên, các bộ tộc sở hữu đều phải nghe theo hiệu lệnh của Khâu Lâm, tôn là vương.


Lục vương tử nói lời này, nói trắng ra là uy hiếp, không cho lương thực, liền đến biên ảnh Đại Chương đốt giết đánh cướp. Thiên Đức Đế sắc mặt trở nên khó coi, nhưng vẫn chịu đựng không phát giận, "Chuyện lương thực, ngày khác lại bàn, hôm nay đại yến, phải uống ba trăm ly."


Thấy có chuyển biến tốt, Lục Vương Tử cũng không cần phải nhiều lời nữa, hướng về phía Thiên Đức Đế xa xa nâng chén, trong mắt cũng lộ ra một tia khinh miệt.


Thần Tử Thích bĩu môi, gia hỏa Thiên Đức này như thế nào lại túng thành như vậy?


Rượu quá ba tuần, ca vũ cũng hạ màn, đám người Hung Nô nhìn nhau, phó sử lại lần nữa bước ra khỏi hàng, hướng Thiên Đức Đế hành lễ nói: "Đại Chương Hoàng đế bệ hạ, lão Khâu Lâm vương sắp thoái vị, tân Khâu Lâm vương sắp đăng cơ, không biết bệ hạ có thể ban cho chúng ta tân vương hậu."


Đây là muốn hòa thân.


Thần Tử Thích hơi nhíu mày, Đại Chương thời trước quốc lực cường thịnh, Hung nô muốn lấy lòng Đại Chương sẽ đưa công chúa tiến cung làm phi, hiện giờ lại muốn công chúa Đại Chương đến thảo nguyên, một trước một sau có thể thấy được khác biệt thật lớn.


Thiên Đức Đế nhìn người Hung Nô đắc ý, cũng không khỏi có chút bị đè nén, mở miệng khiêu khích: "Cũng không biết là vị vương tử nào kế thừa vương vị, trẫm còn căn cứ vào tuổi tác vương tử mà chọn lựa công chúa."


Lần này đi sứ là Lục Vương Tử, chính là nhi tử của Khâu Lâm vương hậu, có khả năng kế thừa vương vị nhất. Nhưng hắn còn có năm ca ca kiêu dũng thiện chiến, trong đó nhị vương tử là đệ nhất dũng sĩ thảo nguyên, tam vương tử lại là Thần Tiễn tướng quân nắm quyền không nhỏ, hai người đó ở Hung nô có địa vị phi thường cao, đối với Lục Vương Tử là cực đại uy hiếp.


"Không sao cả, hiện tại hòa thân là để trước mắt gả cho phụ thân ta, chờ phụ thân ta đi rồi, vị công chúa này sẽ trở thành vương hậu đời kế tiếp." Lục Vương Tử cười nhạo một tiếng nói.


"Cái gì!" Một đám đại thần kinh hô ra tiếng, cả đại điện lâm vào tiếng ong ong nghị luận.


"Này...... Quả thực là đồi phong bại tục!" Thừa tướng run run râu nói. Người Trung Nguyên chú ý luân lý cương thường, chưa từng nghe nói qua cha đã chết còn có thể đem tức phụ cấp nhi tử, việc này làm cho một đám xuất thân danh môn chính phái, quan viên chú trọng nhân nghĩa lễ trí tín khó có thể tiếp thu.


Thiên Đức Đế bị nghẹn quá mức, sau một lúc lâu nói không nên lời, đem chén rượu phanh một tiếng đập xuống bàn, "Việc hòa thân và tân vương đăng cơ bàn sau cũng không muộn."


"Vậy, có thể để vị Vương gia này làm người hòa thân không," Lục Vương Tử nói, dùng ngón tay thô to chỉ hướng Thần Tử Thích đối diện, "Đại mạc dân phong cởi mở, nam nữ đều có thể."


Thần Tử Thích đang trộm uy đồ ăn cho tiểu hồng điểu trong ngực liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Vương Tử trong ánh mắt lộ ra tham lam.


Lục Vương Tử thấy Thần Tử Thích nhìn qua, mới phát hiện hắn có một đôi mắt hoa đào câu hồn nhiếp phách, đuôi mắt chấm phấn nhàn nhạt, phi thường đáng yêu, nhịn không được nhiều thêm một câu, "Vị Vương gia này so với công chúa có khi còn xinh đẹp hơn nhiều."


Thần Tử Thích nghiến răng, cái tên đăng đồ tử đầu đầy bím tóc, dám đùa giỡn lão tử trước công chúng, nheo nheo mắt cười nhạt nói: "Lục vương tử coi trọng bổn vương, bổn lấy làm vương vinh hạnh. Bổn vương dù thích nữ tử nũng nịu hơn, nhưng Lục Vương Tử hăng hái như vậy cũng muốn nếm thử. Chỉ tiếc, vương tử không thể cho bổn vương nối dõi tông đường, chỉ sợ chỉ có thể làm trắc phi."


Người Hung Nô sửng sốt, ý tứ này là muốn lục vương tử gả đến đây, làm sao được. Phó sử nhanh đứng ra, muốn giải thích là Vương gia gả qua, không phải đem Vương Tử cưới vào cửa, nhưng bởi vì tiếng Trung Nguyên nói không tốt lắm, lại thêm sốt ruột liền nói không rõ.


Thiên Đức Đế nhìn người Hung Nô ăn mệt, tự nhiên cao hứng, cũng phụ họa theo: "Lão Thất a, ngươi đây là không đúng rồi, Lục Vương Tử thân phận tôn quý, sao có thể ủy khuất làm trắc phi. Trẫm làm chủ, để Lục Vương Tử làm Giản Vương chính phi, việc nối dõi tông đường có thể giao cho trắc phi."


"Pi!" Thần Tử Thích cười đồng ý, tiểu hồng điểu trong ngực thì không, hướng ngực y dùng sức mổ hai cái. Thần Tử Thích vặn vẹo thân mình, muốn né tránh cái miệng nhỏ nhọn nhọn kia, chẳng ngờ tiểu hồng điểu vẫn còn sinh khí, ở tiểu anh đào mẫn cảm mổ một ngụm, chọc hắn thiếu chút nữa kêu ra tiếng.


Dùng bữa trong chốc lát, Thần Tử Thích nhịn không được đứng dậy cáo lui, "Thần đệ thân thể không khoẻ, thỉnh hoàng huynh thứ tội."


Triều thần đều cho rằng Vương gia bị người Hung Nô chọc tức, Thiên Đức Đế cũng khó có được đứng về phía đệ đệ, xua tay ý bảo cho phép hắn rời đi trước.


Lục Vương Tử nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài của Thần Tử Thích, trong mắt toát ra một tia lửa, nắm chặt chén rượu trong tay, đột nhiên rót một ngụm. Mỹ nhân tính tình cứng rắn, miệng độc, đủ hăng hái! Vô luận như thế nào, cũng muốn thu vào tay.


Yến hội kết thúc, Lục Vương Tử lén lút đi gặp Thiên Đức Đế, đem một cái túi da hươu đẩy đến trước mặt hoàng đế. Thiên Đức Đế mở ra, thấy là một cây cung mộc chế, nói là cung cũng không chính xác, không cần sức người kéo cung mà thông qua cơ quán bắn tên ra.


Người hầu Hung nô cầm lấy nỏ, nhắm vào bình phong bằng gỗ đặc, "Vèo" một cái bắn ra một mũi tên. Mũi tên nhỏ nháy mắt xuyên thấu bình phong khắc hoa thật dày, chỉ để lại một cái lỗ nhỏ đen nhánh. Thiên Đức Đế lập tức đi qua xem xét, mũi tên cắm trên tấm gỗ ở phía sau bình phong, sâu tới ba phân, chỉ thừa nửa cái lông đuôi ở bên ngoài, quả nhiên lợi hại.


Loại trình độ này, chỉ có võ lâm cao thủ nội lực cao cường kéo cung mới có thể đạt tới. Mà người hầu ở phía sau Lục Vương Tử hiển nhiên cũng không phải có công phu cao gì, thậm chí vừa rồi cũng không giống như sử dụng lực. Nếu Hung nô có rất nhiều loại vũ khí này, hậu quả không dám tưởng tượng.


Thiên Đức Đế trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Đại Chương nhiều năm qua trọng võ, mọi người đều theo đuổi võ học lợi hại, hoàng thất cũng không chú ý quân đội, binh lính dùng binh khí không khác gì ngàn năm trước. Nếu gặp phải một trăm người Hung Nô cầm trong tay nỏ cơ, võ công dù cao cũng sợ là khó thoát chết.


"Tiểu vương đối với Giản Vương điện hạ nhất kiến chung tình, nếu Hoàng đế bệ hạ có thể để tiểu vương âu yếm, thứ này liền đưa cho ngài." Lục Vương Tử nhìn thấy Thiên Đức trong mắt tham lam, chậm rãi cười.


Thiên Đức Đế nhìn một lần nữa rồi thả lại nỏ vào túi da, tim đập như sấm.


Nếu có được thứ vũ khí này, liền có cách đối phó với võ lâm cao thủ, hoàng thất có thể lại cường đại lần nữa. Nếu không chiếm được, người Hung Nô lại sử dụng quy mô lớn, biên cảnh tức khắc lâm nguy.


Âu yếm, cũng không phải yêu cầu đem Thần Tử Thích mang đi......


Thiên Đức Đế nhịn xuống xúc động muốn lập tức đáp ứng, mặt âm trầm nói: "Tử Thích là thân đệ đệ của trẫm."


"Huynh đệ cùng cha khác mẹ mà thôi, chỉ là một đứa trẻ đoạt nãi sói con thôi. Ta tám tuổi đã giết nữ nô mới vừa sinh hạ thằng nhãi con của phụ vương, phụ vương còn khen ta là dũng sĩ." Lục Vương Tử khoe ra công tích vĩ đại của mình, đối với hoàng đế do dự không quyết đoán rất khinh thường.


Dưới mái hiên noãn các Tử Thần Cung, có chim chóc tại đây ngừng lại, đến khi lục vương tử cầm túi da hươu đi ra, chim chóc tựa như bị chấn kinh vỗ cánh bay đi, bay về phía thiên điện Thần Tử Thích đang ở.


Lục vương tử đi rồi, Thiên Đức Đế vội vàng đi tìm cổ sư áo xám.


Trong tiểu viện, cổ sư cả người ngồi ở nơi khuất ánh nến, ôm một bình gốm xanh đen, quanh thân bao phủ làn khí thâm trầm tối tăm.


"Cấp Thần Tử Thích mê tâm thôi tình cổ, trẫm cần dùng." Làm như cảm thấy mất mặt, Thiên Đức Đế ngữ tốc cực nhanh, sợ người khác nghe được.


"Mê tâm là mê tâm, thôi tình là thôi tình, Hoàng Thượng rốt cuộc muốn cái gì cổ?" Người áo xám ách thanh hỏi.


"Chính là cái loại có thể làm hắn thần chí không rõ mặc người khinh bạc cái." Thiên Đức Đế thấp giọng nói.
(Ta mà có anh thế này thì chém chết luôn)


"Hạ không được, trong người Giản Vương trong đã có cổ, hai loại cổ gặp nhau sẽ cắn xé. Huyết cổ so với tình cổ lợi hại gấp trăm lần, sợ là trong chốc lát sẽ bị cắn nuốt, không dùng được." Người áo xám sắc mặt lạnh lẽo nói.


Thiên Đức Đế nghe xong, bực mình sau một lúc lâu, phất tay áo mà đi.


Đám người đi rồi, người áo xám mới chậm rãi gỡ nắp bình gốm, bên trong trống trơn một mảnh, cái gì cũng không có, nhìn chằm chằm sau một lúc lâu, tròng mắt không khỏi trở nên đỏ đậm, "Cổ trùng của ta...... Quy Vân Cung đáng chết!"


Trong Thiên điện, Điêu Liệt hóa thành hình người đem một cái vại sứ nhỏ men xanh giao cho Đan Y.


Thần Tử Thích duỗi đầu nhìn thoáng qua, tức khắc nổi lên một thân da gà. Vại sứ men xanh phân rất nhiều ô vuông, mỗi cái ô vuông đều có một con cổ trùng bộ mặt dữ tợn, giương khẩu khí không tiếng động rít gào.


Đan Y nhìn thoáng qua biểu tình của Thần Tử Thích, trầm ngâm một lát, một lần nữa đạy nắp, giao cho Điêu Liệt, "Bổn tọa gần đây không muốn ăn cái này, ngươi cầm đi thưởng cấp dưới đi."


"Vâng." Điêu Liệt rất cao hứng mà tiếp nhận. Tuy rằng hắn không ăn sâu, nhưng thuộc hạ khác lại thích, đây chính là phần thưởng cực lớn.


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Thiên Đức Đế: Mang ra một con thôi tình cổ


Cổ sư: Không có


Thiên Đức Đế: Vậy một con mê tâm cổ


Cổ sư: Không có


Thiên Đức Đế: Vậy còn một con thôi tình mê tâm cổ


Cổ sư: Không có


Thiên Đức Đế: Sao cái gì cũng đều không có?


Cổ sư: Bị chim ăn QAQ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện