Hàm Đào

Chương 79: Đồ ăn



Edit by tytydauphu on Truyện Bất Hủ


"Sư phụ nói sẽ đích thân xử lý ngươi, ngươi tự cầu phúc đi." Hai vị sư tỷ nhìn Ngọc Hồ ở trong góc, không đành lòng. Dù gì cũng là tỷ muội lớn lên bên nhau từ nhỏ, không thể nào cứ trơ mắt nhìn nàng chết.


"Sư tỷ, hay là chúng ta..." Tam sư tỷ Ngọc Hà cắn môi nhìn Đại sư tỷ Ngọc Vận.


"Ngươi đừng ngớ ngẩn, muốn chết cùng hay sao?" Ngọc Vận trừng sư muội, lôi nàng rời đi, khóa cửa phòng chứa củi lại.


Ngọc Hà không nhịn được khóc òa lên, mỗi bước đều là sư tỷ kéo đi.


Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, Ngọc Hồ ngồi trong đống củi từ từ ngừng khóc. Khóc có ích gì đâu, qua giờ tý sư phụ sẽ đến thanh lý môn hộ. Trách mình nhất thời ngốc nghếch giúp Thần Tử Thích sao? Nghĩ kỹ lại thì, nếu quay lại lúc ấy nàng vẫn sẽ làm như vậy.


Tông môn vô cớ giữ mẫu thân người ta thì phải trả lại.


Lúc trước sứ thần của Hoàn vương tên là Khương Lương Tài đến Tố Tâm tông, sau đó sư tổ Vô Âm sư thái liền ra ngoài một chuyến bắt nữ tử xinh đẹp kia về. Thường Nga vừa đến Tố Tâm tông liền mắng hết những người mà nàng nhìn thấy, các sư tỷ muội ai cũng e ngại nên việc đưa cơm thường rơi xuống đầu Ngọc Hồ.


"Xì, Tố Tâm tông cái gì, chẳng khác gì cái quán ăn, đem đồ đệ đi làm thiếp cho người ta có khi lại dọa người ta phát hoảng!" Thường Nga vừa ăn cơm Ngọc Hồ đưa tới vừa mắng, "Không thích làm cô nương lại đi làm nữ hiệp. Ta khuyên ngươi nha, sớm rời khỏi nơi này tránh bị các nàng gieo vạ mà chết."


Vị Thái phi nương nương kia nói trúng rồi, Ngọc Hồ cười khổ, bản thân quả nhiên phải chết.


Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, Ngọc Hồ căng thẳng, lông tóc dựng đứng, nhìn chằm chằm cửa phòng chứa củi.


"Kẹt kẹt ——" cửa gỗ cũ nát phát ra tiếng vang chói tai, ánh trăng bạc ngoài cửa theo cánh cửa mở ra tiến vào càng khiến cho dáng vẻ người đứng trước cửa trở nên âm u đáng sợ.


Đã là giờ Tý, bốn phía vô cùng yên tĩnh, Triệu Tố Nhu nói muốn tự tay xử trí đồ đệ nên tự mình đến.


"Sư phụ." Ngọc Hồ chậm rãi đứng lên, nhìn nữ nhân đã nuôi nàng khôn lớn, đối với nàng mà nói, người này chính là mẹ của nàng.


Sắc mặt Triệu Tố Nhu lạnh lẽo cứng rắn, từng bước từng bước đi tới. Sau này nàng chính là chưởng môn Tố Tâm tông, phải sát phạt quả quyết giống Vô Âm sư thái mới có thể gánh vác được trọng trách này.


Yên lặng nhìn tiểu đồ đệ của mình một lúc, "Ngọc Hồ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"


"Mười ba," Ngọc Hồ khẽ đáp, "Theo sư phụ là năm thứ mười."


Triệu Tố Nhu không nói gì, chậm rãi giơ tay.


Tình sư đồ mười năm, đến khi sắp chết lại không có nổi một câu để nói với mình sao? Ngọc Hồ nhắm mắt lại chờ đón cái chết, một giọt nước mắt không nhịn được rơi xuống từ khóe mắt. Bỗng nhiên cảm giác cổ áo bị kéo, mở mắt ra thì thấy Triệu Tố Nhu cấp tốc lôi mình rời khỏi sân này, không bao lâu đã đến thiên môn Tố Tâm tông.


Triệu Tố Nhu dùng chưởng mở ra thiên môn, đẩy Ngọc Hồ ra ngoài. Bởi vì lực quá lớn nên Ngọc Hồ lảo đảo ngã nhào ra đất, ngây ngốc nhìn Triệu Tố Nhu bên kia cánh cửa, "Sư phụ?"


"Sư phụ nuôi ngươi lớn như vậy không phải để giết ngươi, " Giọng Triệu Tố Nhu vẫn lạnh lẽo cứng rắn, "Ngươi đi đi, đừng trở về." Nói xong, liền ầm một tiếng đóng cửa lại.


Ngọc Hồ sửng sốt hồi lâu mới hiểu được chuyện gì xảy ra, nước mắt rơi đầy mặt quỳ xuống, dập đầu ba cái về phía thiên môn đóng chặt kia.


"Tiểu Ngọc cô nương, chúng ta mau đi thôi." Ô Bất Kiến không biết nhảy ra từ chỗ nào, kéo Ngọc Hồ muốn rời đi.


"Ô đại ca, sao huynh lại ở chỗ này?" Ngọc Hồ hơi kinh ngạc.


"Vương gia bảo ta đi theo ngươi, sợ có chuyện ngoài ý muốn," Ô Bất Kiến nghĩ mà sợ, vừa nãy tại phòng chứa củi dù có ra một chưởng đánh ngất Triệu Tố Nhu, hắn cũng chưa chắc cứu được Ngọc Hồ ra, "Chúng ta đi mau, bị người khác nhìn thấy thì không xong." Nói xong, nhớ tới mình miệng xui xẻo, nhanh chóng phì phì hai tiếng, kéo Ngọc Hồ chạy đi.


Qua qua lại lại một vòng, Ngọc Hồ lại trở về Quy Vân cung.


Thần Tử Thích nhìn mắt nàng sưng thành hạch đào vì khóc, có chút thương xót, nên trò chuyện với nàng một lúc. "Tố Tâm tông đã thành như thế, không trở về cũng được. Ngươi nhìn ta đây này, Hoàng thất nát như vậy, ta thà không mang họ Thần." Thần Tử Thích so sánh với chính mình, dỗ cho nàng ngừng khóc rồi đưa công pháp hoàn chỉnh mà hắc y nhân sao chép được trong động cho nàng, "Đan Y nói, chương cuối cùng này rất dễ khiến tẩu hỏa nhập ma, ta để ngươi giữ trước, đợi ngươi học xong hết các chương trước rồi mới xem chương cuối này."


Ngọc Hồ nhìn mép mấy tờ bị cháy, nhìn Thần Tử Thích đầy cảm kích, "Thường Thích ca ca, cảm ơn huynh."


Thần Tử Thích thở dài, lúc ra khỏi tiểu viện thì thấy Đan Y khoanh tay đứng trên bờ ruộng. Bởi vì Ngọc Hồ là "Người", không tiện ở trên Ngọc sơn nên đã sắp xếp cho nàng ở núi Ngọc Trúc bên này.


Ngày hè nắng chói chiếu lên trường sam màu đỏ tươi làm cho thân ảnh thon dài mạnh mẽ kia như dát lên một tầng kim quang. Phượng hoàng xinh đẹp này dù đứng ở bờ ruộng đầy trúc vẫn chẳng khác gì đứng trên mây ở chín tầng trời, chói mắt mê người, cao không thể với tới.


"Cung chủ!" Mấy mỹ nhân đang làm đồng nhìn thấy Đan Y, nhao nhao đến hành lễ. Bọn họ đều là lễ vật do các môn phái đưa tới nhưng mãi vẫn không chiếm được sủng ái của Cung chủ, ngày nào cũng phải ở đây làm ruộng. Có người đã quen với sinh hoạt không buồn không lo này, nhưng cũng có người vẫn ảo tưởng câu được ánh mắt Cung chủ.


Đan Y chỉ lạnh nhạt liếc bọn họ một cái, tiếp tục mặt không đổi nhìn đồng trúc.


Thấy Cung chủ phớt lờ, bọn họ không dám nhiều lời, hành lễ xong liền tiếp tục làm việc. Chỉ có hai người mới tới vẫn không cam lòng, tiến lên phía trước mấy bước.


"Cung chủ..." Hai người kia là một đôi tỷ đệ, lớn lên khá giống nhau nhưng vẫn có nét phong cách khác biệt, "Tỷ đệ chúng ta là dược nhân fo Bách Thảo cốc luyện chế, rất có ích với tu vi của Cung chủ, bây giờ chỉ ở đây làm ruộng thì không có tác dụng với Cung chủ."


"Dược nhân?" Đan Y hơi nhíu mày, y thật sự không biết. Bách Thảo cốc thỉnh thoảng vẫn tặng lễ, hình như từng nghe Bạch Vân Sử đề cập đến hai thứ này.


"Khụ khụ!" Thần Tử Thích ho khan hai tiếng, ba người đồng thời nhìn sang, hắn hất cằm lên, nghênh ngang đi tới bên cạnh Đan Y, nhìn đôi tỷ đệ đầy hứng thú, "Dược nhân phải dùng thế nào?"


Hai tỷ đệ liếc mắt nhìn nhau, đỏ mặt cúi thấp đầu.


Thần Tử Thích nhíu mày, trong thoại bản nói đến một ít công pháp tà môn dựa vào giao hợp để luyện công, lẽ nào dược nhân chính là lô đỉnh luyện công?


"Chắc là để ăn." Đan Y suy nghĩ một lát, nói.


Ăn? Hai tỷ đệ kia trợn tròn mắt, kinh ngạc đến cằm cũng rớt.


Thần Tử Thích suýt nữa bị sặc, "Ăn à? Ăn thế nào?"


"Trước đây Bách Thảo cốc đưa cho cha ta một tên dược nhân để đuổi muỗi, chỉ cần để hắn ngủ ở phòng ngoài, một con muỗi cũng không đến gần được. Còn cái này trợ giúp tu vi, chắc là lấy máu nấu canh uống." Đan Y nghĩ, nếu vậy thì ở đây làm ruộng đúng là hơi lãng phí, phất tay gọi người trông coi đưa hai người này cho Mộc trưởng lão, xem thử xem ăn thế nào.


Hai dược nhân hoảng sợ đầy mặt bị bắt đi, đám mỹ nhân còn rục rịch đều cúi đầu, sợ bị Cung chủ chú ý tới.


Thần Tử Thích giật giật khóe miệng, "Ta nói này, đến cùng thì ngươi định ăn kiểu gì?"


"Ta không ăn thịt người, " Đan Y biết hắn đang nghĩ gì, cười nhạt, "Thứ ta có thể ăn đều ở nơi này, Trúc Mễ, măng tre, Ngọc Trúc trùng..."


Trùng? Thần Tử Thích bắt được trọng điểm, nhe răng đang định hỏi lại thì đã thấy Đan Y tiến đến bên tai hắn, có chút xấu hổ nói nhỏ một câu, "Còn có ngươi."


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường: (dược nhân có tác dụng lớn)


Điểu cha: Gần đây nhiều muỗi quá nha, gọi Bách Thảo cốc đưa mấy dược nhân đuổi muỗi đến


Cốc chủ Bách Thảo: Trọng điểm không phải để ngươi đuổi muỗi!


Điểu công: Gần đây Trúc Mễ bị trùng ăn, gọi Bách Thảo cốc đưa mấy dược nhân diệt trùng đến


Cốc chủ Bách Thảo: Không có dược nhân diệt trùng!


Điểu công: Tằm ít quần áo nhỏ, gọi Bách Thảo cốc đưa mấy dược nhân phun tơ đến đây đi


Cốc chủ Bách Thảo: Không có dược nhân phun tơ!


Điểu công: Ồ, vậy mang mấy dược nhân giết trùng đến đi


Cốc chủ Bách Thảo: Không có giết trùng a a!


Điểu công: Vậy thì mang mấy tên phun tơ đến đi


Cố chủ Bách Thảo:... (hộc máu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện