Hàm Quang
Chương 57
Hà Điền Điền đi về nhà thì gặp Phương Hướng Bắc ở dưới tầng. Vẻ mặt anh ta đầy bát quái, nhìn cô rồi lại nhìn ra phía sau cô, hỏi: “Hàm Quang đâu?”
“Hàm Quang bỏ nhà đi rồi.”
Phương Hướng Bắc ngẩn ra, “Hai người… cãi nhau à?”
“Ừ.”
Hà Điền Điền không để ý đến anh ta nữa, đi thẳng lên nhà.
Phương Hướng Bắc nhìn vẻ mặt cô cũng biết là có chuyện không ổn, đi theo sau lưng cô nói: “Tôi nghĩ có thể cậu ta muốn dọa cô thôi, một thời gian nữa sẽ về.”
Cô lại “ừ” một tiếng.
Anh ta thấy cô buồn bã, cũng không nói gì nữa.
Phương Hướng Bắc đưa Hà Điền Điền về nhà cô rồi về nhà mình nhìn Manh Manh chống cằm suy nghĩ. Sau khi Hàm Quang bỏ đi thì không hề có tin tức gì, nếu là cậu ta bỏ nhà đi thật thì không sao, nhưng nhỡ đâu không phải thì sao?
Trên thế giới này người muốn có được Hàm Quang không hề ít.
Nhưng nói trên thế giới này có người có thể khống chế tên người máy xảo quyệt kia thì anh ta không tin lắm.
Phương Hướng Bắc càng nghĩ càng thấy hoang mang.
…
Sau khi trở về thì Hà Điền Điền xin lãnh đạo đi làm bình thường.
Chị Anh Đào cảm thấy rất kỳ lạ, sao Điền Điền trở về mà vẻ mặt lại kém như vậy? Ngày nào cũng ỉu xìu buồn bã, giống như bị ma bắt mất hồn. Cô ấy muốn quan tâm hỏi han, cũng muốn tìm hiểu về người máy bí ẩn của Hà Điền Điền.
“Điền Điền, cuối tuần đi chơi nhé.” Anh Đào nói.
“Vâng.”
“Hay là đi núi Thiên Trung được không? Hoa đào nở rồi.”
“Được ạ.”
“Mang người máy đi cùng được không?”
“Được… À không, không nên mang người máy đi cùng đâu.”
“Vậy cũng được, hai chị em mình thôi. Đúng rồi, ở đó còn có chùa Thiên Trung, chúng ta đi xin quẻ hoa đào nhé.”
Hà Điền Điền cũng muốn đi chơi giải sầu một chút, cô không muốn đợi ở nhà.
Cuối tuần, Hà Điền Điền vừa lên tàu điện ngầm thì chị Anh Đào lại đột nhiên gọi điện thoại tới nói là không đi được vì mẹ của cô ấy bị ốm, cô ấy phải đến bệnh viện chăm mẹ.
Chị Anh Đào liên tục nói xin lỗi trong điện thoại, Hà Điền Điền hiển nhiên không thể trách cô ấy, đành an ủi vài câu thì cúp máy.
Hà Điền Điền nhìn bầu trời xa ngoài cửa sổ, một màu xanh biếc, không có gợn mây nào.
Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp.
Cuối cùng, một mình cô đi lên núi Thiên Trung.
Hoa đào nở dày đặc, giống như một đám khói hồng. Du khách đông nghìn nghịt, từng tốp ba đến năm người. Một mình cô cúi đầu đi trên con đường nhỏ lên núi, nghe người ta nói cười vui vẻ, cô chỉ biết im lặng.
Cô cứ lặng lẽ đi như thế cho đến khi đến chùa Thiên Trung. Cô tự làm các thao tác để quyên tiền vào máy đếm tiền tự động, hai bên trái phải có hai vị hòa thượng, vừa hướng dẫn du khách quyên tiền vừa tặng quà tặng cho du khách đã quyên tiền. Hòa thượng thấy Hà Điền Điền đi lẻ loi một mình nên rất chân thành tặng cho cô một lá bùa hoa đào, người ta nói nó có thể kéo “hoa đào” đến.
Hà Điền Điền kết thúc hành trình cũng chưa hết nửa ngày. Cô lại đi dạo các cửa hàng thêm một vòng, mua khá nhiều đồ linh tinh, đến khi thấy trời tối mới đi về.
Về nhà phải tự nấu cơm ăn.
Cô không muốn ăn gì nên định nấu một bát mì. Đập trứng thì không cẩn thận rơi cả vỏ trứng vào trong bát, cô dùng đũa gắp vỏ trứng ra nhưng trơn không gắp được, lúc này mì trong xoong sôi sùng sục, bọt trắng tràn ra bên ngoài, chỗ nào cũng là bọt, cô vội vàng cho trứng vào nồi rồi đậy vung.
Thật sự cô rất luống cuống.
Đột nhiên phía sau có tiếng cười khẽ, sau đó là giọng nói quen thuộc vang lên: "Hà Điền Điền là đồ đần.”
Cô vội vàng xoay người, tâm trạng vui vẻ chưa kịp lan rộng ra thì bị khung cảnh không một bóng người trước mắt dập tắt.
Cô không cam lòng, chạy ra phòng khách, chạy vào phòng ngủ, thậm chí chạy cả vào nhà vệ sinh tìm hết một lượt.
Không có ai, không có một ai hết, là cô tự tưởng tượng ra.
Hà Điền Điền cũng không ăn mì, chỉ ngồi ngẩn người trên ghế sofa trong phòng khách.
Manh Manh đang dọn dẹp trong phòng. Nó vẫn luôn tận tụy như vậy, anh bỏ đi cũng không ảnh hưởng gì đến nó. Cô nhìn thấy nó lau TV, khi nó lau ngăn kéo thì cái ngăn kéo bỗng phát sáng, yêu cầu nhập mật mã.
Hà Điền Điền vô cùng ngạc nhiên, cô rất ít khi động vào ngăn kéo này, cũng không thiết lập mật khẩu làm gì.
Chắc là Hàm Quang làm đúng không?
Cô đi tới, thử nhập mấy mật mã kiểu 1234567, 7654321... đều không được.
Suy nghĩ một chút, cô nhập sinh nhật của mình. Chữ số cuối cùng vừa được nhập xong thì ngăn kéo cũng tự động bật ra, cô tò mò mở ngăn kéo.
Trong ngăn kéo đặt một chiếc hộp, hộp không có khóa, cô có thể dễ dàng mở ra.
Trong hộp để một xấp tiền giấy và một cái kẹp tóc. Hà Điền Điền cầm kẹp tóc lên nhìn, cô rất ấn tượng với viên Đá Tinh Trần gắn trên kẹp tóc này. Đây là quà sinh nhật Tạ Trúc Tâm tặng cô, hóa ra bị anh giấu đi.
Cô mỉm cười, sống mũi đột nhiên cay xè.
Một xấp tiền rất dày, xem ra lần trước anh bới thùng rác xong thành giàu to rồi. Cô lấy hết tiền ra, bên dưới còn có một tấm thiệp.
Tấm thiệp làm bằng giấy cứng, giờ rất hiếm gặp.
Trên tấm thiệp là hình ảnh cánh đồng tuyết hoang vu dưới bầu trời đêm đầy sao, ở đó có một người tuyết. Người tuyết chiếm một vị trí rất nhỏ, nhìn không rõ vẻ mặt. Toàn bộ tấm thiệp chỉ có cánh đồng tuyết và bầu trời đêm, mênh mông và lặng lẽ, chỉ có một người tuyết, tô một điểm sinh động trên khung cảnh trống vắng ấy.
Cô lật tấm thiệp lại thì nhìn thấy dòng chữ được viết trên đó. Mực nước màu đen, nét chữ rất đẹp:
Nếu em không yêu anh,
Anh sẽ là sinh mệnh cô độc nhất trong vũ trụ này.
14/03/2067
Ngày 14 tháng 3 năm 2067, một ngày trước khi bọn họ đi thành phố Tằng Mẫu.
Tách… Nước mắt cô rơi trên tấm thiệp, nhòe ra như những đóa hoa ướt át.
Cuối cùng cô cũng không kiềm chế được, nắm chặt tấm thiệp khóc không thành tiếng.
“Hàm Quang bỏ nhà đi rồi.”
Phương Hướng Bắc ngẩn ra, “Hai người… cãi nhau à?”
“Ừ.”
Hà Điền Điền không để ý đến anh ta nữa, đi thẳng lên nhà.
Phương Hướng Bắc nhìn vẻ mặt cô cũng biết là có chuyện không ổn, đi theo sau lưng cô nói: “Tôi nghĩ có thể cậu ta muốn dọa cô thôi, một thời gian nữa sẽ về.”
Cô lại “ừ” một tiếng.
Anh ta thấy cô buồn bã, cũng không nói gì nữa.
Phương Hướng Bắc đưa Hà Điền Điền về nhà cô rồi về nhà mình nhìn Manh Manh chống cằm suy nghĩ. Sau khi Hàm Quang bỏ đi thì không hề có tin tức gì, nếu là cậu ta bỏ nhà đi thật thì không sao, nhưng nhỡ đâu không phải thì sao?
Trên thế giới này người muốn có được Hàm Quang không hề ít.
Nhưng nói trên thế giới này có người có thể khống chế tên người máy xảo quyệt kia thì anh ta không tin lắm.
Phương Hướng Bắc càng nghĩ càng thấy hoang mang.
…
Sau khi trở về thì Hà Điền Điền xin lãnh đạo đi làm bình thường.
Chị Anh Đào cảm thấy rất kỳ lạ, sao Điền Điền trở về mà vẻ mặt lại kém như vậy? Ngày nào cũng ỉu xìu buồn bã, giống như bị ma bắt mất hồn. Cô ấy muốn quan tâm hỏi han, cũng muốn tìm hiểu về người máy bí ẩn của Hà Điền Điền.
“Điền Điền, cuối tuần đi chơi nhé.” Anh Đào nói.
“Vâng.”
“Hay là đi núi Thiên Trung được không? Hoa đào nở rồi.”
“Được ạ.”
“Mang người máy đi cùng được không?”
“Được… À không, không nên mang người máy đi cùng đâu.”
“Vậy cũng được, hai chị em mình thôi. Đúng rồi, ở đó còn có chùa Thiên Trung, chúng ta đi xin quẻ hoa đào nhé.”
Hà Điền Điền cũng muốn đi chơi giải sầu một chút, cô không muốn đợi ở nhà.
Cuối tuần, Hà Điền Điền vừa lên tàu điện ngầm thì chị Anh Đào lại đột nhiên gọi điện thoại tới nói là không đi được vì mẹ của cô ấy bị ốm, cô ấy phải đến bệnh viện chăm mẹ.
Chị Anh Đào liên tục nói xin lỗi trong điện thoại, Hà Điền Điền hiển nhiên không thể trách cô ấy, đành an ủi vài câu thì cúp máy.
Hà Điền Điền nhìn bầu trời xa ngoài cửa sổ, một màu xanh biếc, không có gợn mây nào.
Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp.
Cuối cùng, một mình cô đi lên núi Thiên Trung.
Hoa đào nở dày đặc, giống như một đám khói hồng. Du khách đông nghìn nghịt, từng tốp ba đến năm người. Một mình cô cúi đầu đi trên con đường nhỏ lên núi, nghe người ta nói cười vui vẻ, cô chỉ biết im lặng.
Cô cứ lặng lẽ đi như thế cho đến khi đến chùa Thiên Trung. Cô tự làm các thao tác để quyên tiền vào máy đếm tiền tự động, hai bên trái phải có hai vị hòa thượng, vừa hướng dẫn du khách quyên tiền vừa tặng quà tặng cho du khách đã quyên tiền. Hòa thượng thấy Hà Điền Điền đi lẻ loi một mình nên rất chân thành tặng cho cô một lá bùa hoa đào, người ta nói nó có thể kéo “hoa đào” đến.
Hà Điền Điền kết thúc hành trình cũng chưa hết nửa ngày. Cô lại đi dạo các cửa hàng thêm một vòng, mua khá nhiều đồ linh tinh, đến khi thấy trời tối mới đi về.
Về nhà phải tự nấu cơm ăn.
Cô không muốn ăn gì nên định nấu một bát mì. Đập trứng thì không cẩn thận rơi cả vỏ trứng vào trong bát, cô dùng đũa gắp vỏ trứng ra nhưng trơn không gắp được, lúc này mì trong xoong sôi sùng sục, bọt trắng tràn ra bên ngoài, chỗ nào cũng là bọt, cô vội vàng cho trứng vào nồi rồi đậy vung.
Thật sự cô rất luống cuống.
Đột nhiên phía sau có tiếng cười khẽ, sau đó là giọng nói quen thuộc vang lên: "Hà Điền Điền là đồ đần.”
Cô vội vàng xoay người, tâm trạng vui vẻ chưa kịp lan rộng ra thì bị khung cảnh không một bóng người trước mắt dập tắt.
Cô không cam lòng, chạy ra phòng khách, chạy vào phòng ngủ, thậm chí chạy cả vào nhà vệ sinh tìm hết một lượt.
Không có ai, không có một ai hết, là cô tự tưởng tượng ra.
Hà Điền Điền cũng không ăn mì, chỉ ngồi ngẩn người trên ghế sofa trong phòng khách.
Manh Manh đang dọn dẹp trong phòng. Nó vẫn luôn tận tụy như vậy, anh bỏ đi cũng không ảnh hưởng gì đến nó. Cô nhìn thấy nó lau TV, khi nó lau ngăn kéo thì cái ngăn kéo bỗng phát sáng, yêu cầu nhập mật mã.
Hà Điền Điền vô cùng ngạc nhiên, cô rất ít khi động vào ngăn kéo này, cũng không thiết lập mật khẩu làm gì.
Chắc là Hàm Quang làm đúng không?
Cô đi tới, thử nhập mấy mật mã kiểu 1234567, 7654321... đều không được.
Suy nghĩ một chút, cô nhập sinh nhật của mình. Chữ số cuối cùng vừa được nhập xong thì ngăn kéo cũng tự động bật ra, cô tò mò mở ngăn kéo.
Trong ngăn kéo đặt một chiếc hộp, hộp không có khóa, cô có thể dễ dàng mở ra.
Trong hộp để một xấp tiền giấy và một cái kẹp tóc. Hà Điền Điền cầm kẹp tóc lên nhìn, cô rất ấn tượng với viên Đá Tinh Trần gắn trên kẹp tóc này. Đây là quà sinh nhật Tạ Trúc Tâm tặng cô, hóa ra bị anh giấu đi.
Cô mỉm cười, sống mũi đột nhiên cay xè.
Một xấp tiền rất dày, xem ra lần trước anh bới thùng rác xong thành giàu to rồi. Cô lấy hết tiền ra, bên dưới còn có một tấm thiệp.
Tấm thiệp làm bằng giấy cứng, giờ rất hiếm gặp.
Trên tấm thiệp là hình ảnh cánh đồng tuyết hoang vu dưới bầu trời đêm đầy sao, ở đó có một người tuyết. Người tuyết chiếm một vị trí rất nhỏ, nhìn không rõ vẻ mặt. Toàn bộ tấm thiệp chỉ có cánh đồng tuyết và bầu trời đêm, mênh mông và lặng lẽ, chỉ có một người tuyết, tô một điểm sinh động trên khung cảnh trống vắng ấy.
Cô lật tấm thiệp lại thì nhìn thấy dòng chữ được viết trên đó. Mực nước màu đen, nét chữ rất đẹp:
Nếu em không yêu anh,
Anh sẽ là sinh mệnh cô độc nhất trong vũ trụ này.
14/03/2067
Ngày 14 tháng 3 năm 2067, một ngày trước khi bọn họ đi thành phố Tằng Mẫu.
Tách… Nước mắt cô rơi trên tấm thiệp, nhòe ra như những đóa hoa ướt át.
Cuối cùng cô cũng không kiềm chế được, nắm chặt tấm thiệp khóc không thành tiếng.
Bình luận truyện