Hám Sinh

Chương 17



Hám Sinh rất muốn nói rằng “Em làm sao mà biết được tại sao anh trai anh lại đến đây?”. Nhưng lúc này Diệp Quyền đã chạy rầm rầm xuống nhà mở cổng.

Tán cây cổ thủ vươn dài bên chiếc cổng lớn, che hết cả tầm mắt. Diệp Quyền mở cánh cổng ra rồi hét lên vì kinh ngạc “Anh?!”. Dường như người mới đến thấp giọng nói gì đó, âm thanh quá nhỏ nên không nghe được.

Một lát sau, từ bên dưới tán cây có một người đi vào. Khoảnh khắc hình dáng người mới đến đập vào mắt, Hám Sinh dường như cảm thấy máu trong cơ thể cô trước nay vẫn chảy rất chậm nay bỗng vang lên âm thanh ồ ạt. Máu như con sóng giận dữ chảy cuồng loạn trong mạch máu, mạnh mẽ dồn từng cơn ngược về trái tim cô. Cô từ từ đứng lên, giây phút ấy cô đứng thẳng thân mình, con ngươi toát lên vẻ u ám.

Người mới đến có dáng người cao lớn, đứng thẳng mình. Ngũ quan sắc nét như đao phủ, gương mặt không giận mà vẫn toát lên vẻ uy nghiêm. Gương mặt này trải qua bao nhiêu năm tháng lăn lộn trong cuộc sống mà trở nên thầm trầm, lời nói toát ra từ khoé miệng đều như đang ra lệnh. Lúc đi lại bả vai vẫn giữ yên như thế, mỗi bước đi đều ẩn chứa sự trầm ổn. Anh ta ngẩng đầu, quét ánh mắt uy nghiêm về phía Hám Sinh. Đây rõ ràng là bản sao cao cấp của Đông Dạ Huy.

Cả đời này Hám Sinh chỉ hiểu thấu duy nhất một người. Cô tin rằng sau này Đông Dạ Huy cũng sẽ có loại khí chất và tư thái này. Tuy rằng một năm trước, lúc cô gặp anh vẫn còn non nớt hơn so với người đàn ông trước mắt, nhưng sẽ có ngày anh trở nên như vậy. Dã tâm và quyền lực cuối cùng sẽ giúp anh khoác vào mình cái loại khí chất ấy.

Dưới tầng, Diệp Quyền đã đón anh của anh ta vào phòng khách. Anh ta đi sau Diệp Chí, Diệp Chí đem theo hai vali nhìn giống hệt của em trai.

Diệp Chí đi vào trong nhà, nhìn xung quanh một lượt, thần thái có vẻ tuỳ ý mà tự nhiên, trông không giống người làm khách cho lắm.

Diệp Quyền đặt va li ở cửa phòng khách, đi tới hỏi Diệp Chí “Anh, sao anh lại đến đây?” Anh ta đứng cách Diệp Chí một khoảng, không dám tỏ ra thân thiết. Ở nhà bọn họ, Diệp Quyền được ba mẹ cưng chiều, chỉ có Diệp Chí mới có thể chỉnh anh ta. Tuổi tác của Diệp Chí và anh ta lại cách xa nhau, đối với anh ta Diệp Chí vừa là anh trai lại vừa là bố. Diệp Quyền vừa sợ lại vừa kính trọng anh ta.

Diệp Chí không quan tâm đến câu hỏi của Diệp Quyền, đi đến phía trước bàn thờ trên tường, rút hai nén hương trên bàn thờ rồi đốt lên. Trên bàn thờ có hai bức ảnh đặt song song, Diệp Chí không nói gì, chỉ cung kính cúi đầu rồi cắm hương vào bát hương. Nhìn thấy trong bát hương đầy tàn hương nhưng không có chân hương, trên mặt anh ta thoáng hiện lên vẻ hài lòng.

Diệp Chí quay người lại, lúc này anh ta mới nhìn Diệp Quyền rồi chậm rãi nói “Em gửi về bức tranh của cô gái đó, Diệp gia đã tra ra bối cảnh của cô ấy. Việc này cũng kinh động đến ba. Tư liệu về cô gái kia anh cũng đã xem qua, lần nay tiện đường đi qua đây nhìn xem rốt cuộc cô ấy là người thế nào. Em muốn dẫn con dâu về nhà, anh cũng không thể không xem qua.” Diệp Chí nói xong, bước đến sô pha tra trong phòng khách rồi ngồi xuống. Cũng ý bảo Diệp Quyền ngồi xuống bên cạnh, ra vẻ muốn nói chuyện đàng hoàng.

Diệp Quyền nghe anh trai nói xong câu đầu tiên đã nhận ra, cả nhà bọn họ từ trên xuống dưới đều hiểu lầm chuyện này. Anh ta nhìn Diệp Chí, vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh anh trai, vội vàng phân bua “Anh, em và Hám Sinh không hề có quan hệ đó.”

Căn nhà này thiết kế đơn giản thoải mái, hơn nữa có Diệp Quyền ở đây, Diệp Chí bắt đầu thả lỏng người trên sô pha. Tàu vừa cập bến anh ta đã đi thẳng một mạch tới đây, cả đường lại đầu trần phơi nắng, hơi khát nước, theo thói quen vươn tay đến bàn trà định lấy nước uống, lại quên mất đây không phải nhà mình, có người giúp việc xung quanh. Anh ta chỉ với được tay không, quay đầu chau mày nhìn Diệp Quyền. Diệp Chí vốn là người có quyền uy tuyệt đối, anh ta không bao giờ muốn thừa nhận mình phán đoán sai về bất cứ chuyện gì.

Diệp Quyền bị anh ta chau mày nhìn, trong lòng bắt đầu sợ hãi. Dù sao thì lợi dụng gia tốc chỉ để điều tra về thân thế của một người xa lạ, đây là chuyện lãng phí thời gian và của cải. Cho dù thân phận của anh ta có chút đặc biệt, vừa rồi giải thích quá vội, anh ta bắt đầu chột dạ nói “Chuyện đó, Hám Sinh là một người rất đặc biệt.” Diệp Quyền không biết phải nói thế nào cho rõ, cuối cũng nói một câu “Dù sao, anh gặp rồi sẽ biết.”

“Anh, anh muốn ở đây?” Diệp Quyền rõ ràng đang đánh lảng sang chuyện khác. Diệp Chí vốn đang khát nên có chút nóng nảy, nghe thấy Diệp Quyền nói vài câu chẳng ra đâu vào với đâu, anh ta lại đang tức giận, anh ta trừng mắt liếc Diệp Quyền “Em nói xem?”

Diệp quyền cảm thấy mình vừa oan uổng vừa sợ hãi, biết rõ anh trai thế nào rồi còn chọc giận. Diệp Chí tính tình không tốt, chỉ cần nổi giận thì cả nhà đều phải nhường nhịn. Anh ta bị Diệp Chí trừng mắt nhìn, vội vội vàng vàng đứng lên, vẻ mặt hoang mang, đầu hàng nói “Đừng nóng, để em nói chuyện với Hám Sinh.”

Diệp Quyền quay lên tầng, khó xử nói hỏi Hám Sinh “Hám Sinh, anh trai anh cũng ở lại đây được không?” Anh ta sống ở đây với Hám Sinh cũng được một khoảng thời gian, vốn mở miệng nói chuyện này với cô không khó. Nhưng anh ta cũng biết Hám Sinh thích yên tĩnh, anh ta cũng không muốn làm phiền cô. Cuối cùng anh ta do dự rồi nói thêm một câu “Nếu không anh cũng trả tiền thuê nhà cho anh ấy giống của anh được không?”

Hám Sinh ngồi khoanh chân trên chiếu, ngẩng đầu nhìn Diệp Quyền. Cười tủm tỉm, lắc đầu nói “Anh trai anh có thể ở đây, không cần tiền.” Hám Sinh cười khiến Diệp Quyền nhẹ lòng. Anh ta đi đến xoa xoa đầu Hám Sinh “Hám Sinh, cảm ơn nhé.”

Hám Sinh chỉ cười không nói, bỗng nhiên cô nhảy dựng lên, giãy khỏi cánh tay của Diệp Quyền, hỏi anh ta “Anh trai anh uống trà không?”

Diệp Quyền mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn trả lời “Uống chứ.” Hám Sinh quay người chạy vội đi.

Hám Sinh chạy vội xuống dưới tầng, tiếng bàn chân cô dẫm lên cầu thang bằng gỗ vang lên tiếng “Bịch bịch”. Tới tận giờ Diệp Quyền chưa từng thấy một Hám Sinh hoạt bát đến như vậy. Anh ta kinh ngạc, vươn nửa người ra khỏi lan can nhìn Hám Sinh chạy nhanh như chớp xuống căn phòng nhỏ trong phòng khách. Căn phòng nhỏ đó bọn họ không mấy khi dùng, bên trong ngoài một cái bàn ăn chỉ có một quầy bar nhỏ và tủ rượu. Không hiểu Hám Sinh vội vã chạy vào đó để làm gì. Diệp Quyền lại mơ hồ lùi về phía sau, đúng lúc quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt bé tí của Mông Bự đang nhìn mình. Mông Bự thấy anh ta nhìn lại mình, trừng mắt nhìn anh ta một lúc, quay người lắc lắc cái mông to của nó rồi đi xuống tầng theo Hám Sinh.

Hám Sinh chạy vào căn phòng nhỏ dưới tầng, lấy một bộ trà cụ bám đầy bụi từ tủ rượu rồi đi ra ngoài. Sau đó mang vào bếp cọ rửa sạch sẽ, lúc đi đến phòng bếp còn cố tình vòng qua hành lang, không đi qua cửa phòng khách.

([1] Trà cụ: Dụng cụ pha trà.)

Hám Sinh tỉ mỉ rửa bộ trà cụ sạch sẽ. Bình trà bằng thuỷ tinh được cô lau đến bóng loáng, chén trà nhỏ cũng được lau đến phát ra ánh sáng lung linh. Cuối cùng cô bưng khay trà cụ, trông giống hệt thục nữ, trên mặt còn khẽ mỉm cười, thong thả chậm rãi đi vào phòng khách.

Trong phòng khác, hai anh em ngồi đó ngượng nghịu. Diệp Chí ngồi trên ghế bóc cái tem trên phòng bì, Diệp Quyền ngồi bên phải anh ta. Tay chân Diệp Quyền giữ tư thế ngoan ngoãn, ngồi đó trông như con trai của Diệp Chí vậy. Khuôn mặt Diệp Chí vẫn điềm tĩnh, Diệp Quyền không dám tiếp tục chọc giận anh ta, ngồi yên không dám động đậy.

Diệp Quyền nhìn thấy Hám Sinh chạy vào cửa nên vội vã đứng lên giới thiệu “Anh, đây là Hám Sinh, cô ấy là chủ căn nhà này. Hám Sinh, đây là anh trai anh.” Diệp Quyền vốn không phải người biết kiềm chế cảm xúc, đứng trước mặt anh trai vẻ mặt như đứng ngồi không yên.

Hám Sinh cười cười đi đến đó, ngồi khoanh chân dưới sàn nhà, đối diện với Diệp Chí, cách anh ta chiếc bàn trà. Sau đó đặt khay trà lên bàn, nói với Diệp Chí “Chào anh cả.”

Diệp Chí và Diệp Quyền đều sửng sốt. Diệp Chí không trả lời, nhìn Hám Sinh bằng vẻ nghiêm khắc. Hám Sinh vờ như không cảm nhận được không khí kỳ lạ trong phòng khách, cũng không để ý đến cái nhìn của Diệp Chí, cô thong thả cắm điện cho bình trà, nhỏ nhẹ hỏi Diệp Chí “Khát nước không? Em pha trà cho anh uống.”

Diệp Quyền mở to hai mắt nhìn Hám Sinh, anh ta cảm thấy Hám Sinh lúc này thật không bình thường. Diệp Chí quay đầu nhìn Diệp Quyền ý bảo anh ta giải thích. Diệp Quyền buông thõng hai tay, muốn nói không phải quan hệ đó đâu. Nhưng Hám Sinh dường như chẳng quan tâm, cô cười tủm tỉm nhìn Diệp Chí, lại quay sang nhìn Diệp Quyền, không nói gì cả, cúi đầu nhìn nước đang bắt đầu sôi lục bục trong bình trà.

Bộ trà cụ này vốn do người chủ cũ để lại. Nhìn vào cuộc sống trước đây của Hám Sinh, làm sao cô có thể biết được trà đạo và hiểu biết sâu sắc về nó chứ. Nhưng nếu chỉ pha một ấm trà đơn giản cô vẫn biết làm, cô cho vào một ấm trà nhỏ một chút lá trà, sau khi đổ nước sôi một lát, lại rót ra một chén nhỏ, đưa cho Diệp Chí “Đây, anh uống đi.” Hám Sinh không giỏi giao tiếp, cô chỉ biết dùng câu nói đơn giản như vậy để tỏ rõ thiện ý.

Diệp Chí im lặng tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm nhỏ. Cách pha trà không đúng, mới đổ nước sôi vào một chút đã rót ra chén, trà đúng là trà thượng hạng, nhưng cách pha không đúng nên mất ngon. Chỉ có điều năm xưa, Diệp Chí đã từng trải, đã nếm đủ mùi vị khổ sở trong cuộc đời nên anh ta không nói gì. Nhấp mấy ngụm nữa uống hết chén trà trong tay. Hám Sinh lại rót thêm cho anh ta một chén, anh ta cũng nhận rồi uống hết sạch. Diệp Quyền ngồi một bên nhìn hai người này một cách kỳ lạ.

Diệp Chí uống xong chén trà thứ hai Hám Sinh mới đưa, đưa chén trà trả lại cho cô, nói “Cám ơn cô, cô Mạc.”

Hám Sinh nhìn anh ta cười, lại rót thêm cho anh ta một chén nữa. Diệp Chí nhận chén trà một cách cứng nhắc, uống một ngụm rồi mới nói “Được rồi, cô Mạc. Tôi đã đỡ khát.”

Hám Sinh nghe lời, rút tay lại. Cô đặt hai tay gọn gàng trên đầu gối, nhìn Diệp Chí, hỏi “Anh muốn ở lại đây sao?”

Diệp Chí trầm ngâm rồi trả lời “Đúng là tôi có ý này, hơn nữa em trai tôi cũng ở đây. Tôi ở lại đây vẫn tiện hơn. Đương nhiên nếu cô Mạc không tiện, tôi cũng có thể đến…”

Hám Sinh vừa nghe Diệp Chí nói vừa cười tủm tỉm, không đợi Diệp Chí nói xong, cô đã cắt ngang lời anh ta, nói “Tiện mà, trên tầng còn một căn phòng để trống.” Nói xong cô đứng lên, nhìn Diệp Chí, nâng cao giọng nói “Đi nào, em dẫn anh lên.”

Diệp Quyền hoàn toàn bị cô làm cho chấn động, Diệp Chí cũng hơi sửng sốt, sau đó anh ta liền đứng lên, khách sáo nói “Vậy thì làm phiền cô Mạc.”

Hám Sinh dẫn Diệp Chí lên một căn phòng ở hướng Bắc, còn lấy khăn trải giường sạch sẽ trải phẳng. Diệp Quyền đứng ở một bên nhìn, cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nếu so sánh lúc cô đối xử với anh ta lúc mới thì đúng là một trời một vực. Cũng may Hám Sinh trải chăn ga đâu đấy rồi cũng biết ý, vội vàng xin phép rời đi để Diệp Chí có không gian tắm rửa nghỉ ngơi.

Hám Sinh đi ra từ phòng Diệp Chí, Diệp Quyền vẫn chờ sẵn ở cửa phòng vội bổ ngào đến chỗ cô, há miệng hỏi ngay lập tức “Em thích anh trai anh?”

Hám Sinh ngây ngô cười “Ha ha”, không hề phản bác.

Diệp Quyền bày ra bộ mặt vừa nghiêm trọng, vừa đáng yêu nói “Anh nói cho em, anh trai anh đã có vợ con. Tuy rằng bây giờ anh ấy đã ly hôn, nhưng sẽ nuôi con đến lớn. Hơn nữa anh ấy với vợ trước dẫu xa cách nhau nhưng vẫn còn vương vấn tơ lòng. Rối rắm như vậy em dám xen vào nữa không?”

Hám Sinh bị Diệp Quyền vặn một hồi trên mặt vẫn nở nụ cười. Cô ôm lấy cánh tay Diệp Quyền kéo anh ta hướng đến cầu thang, hỏi Diệp Quyền “Anh hai, anh cả thích ăn món gì? Tối nay chúng ta làm món gì đó ngon ngon chào mừng anh ấy nhé?”

Diệp Quyền bị thái độ thay đổi 180 độ của Hám Sinh khiến cho suýt ngất. Ngoài lần Hám Sinh gọi “Anh hai” lúc mời anh ta ăn kem ốc quế, từ đó về sau không gọi anh ta như thế nữa. Anh ta tuyệt đối không tin Hám Sinh là cô gái háo sắc, nhưng nghĩ đến cách đối xử của cô khi anh ta mới đến đây, đúng là một trời một vực mà.

Hai người vừa bước xuống cầu thang, Diệp Quyền nghiêm mặt hỏi Hám Sinh “Em thích anh trai anh thật đấy à?”

Hám Sinh đứng cao hơn Diệp quyền một bậc thang, có thể nhìn thẳng vào mắt anh ta. Cô vừa nói vừa giơ tay ra vỗ nhẹ vào trán Diệp Quyền một cái “Tư tưởng của anh rất để đi đâu thế? Anh thích em à? Hẳn là thích rồi? Em cũng thích anh, nhưng không phải kiểu thích đó, anh hiểu không?”

Diệp Quyền dường như không hiểu, nhưng vẫn tỏ vẻ rất hiểu. Cuối cùng bị Hám Sinh lôi lôi kéo kéo đi đến chợ mua thức ăn về.

Hám Sinh chỉ nói dối Diệp Quyền. Cô nhất định sẽ không nói cho Diệp Quyền biết, khoảnh khắc ấy khi cô nhìn thấy Diệp Chí, toàn bộ máu trong người cô tuôn trào, khiến cô cảm thấy ấm áp. Bởi Diệp Chí chính là Đông Dạ Huy của tám hay mười năm sau này. Cô vẫn không thể bỏ được thói quen đối xử tốt với Đông Dạ Huy. Rõ ràng là Đông Dạ Huy chán ghét cô, cô cũng đã phải trả cái giá đắt vì tình yêu của mình, vậy mà cho tới giờ cô vẫn luôn hèn hạ như thế. Cô cũng không quan tâm Diệp chí, cô biết rõ, Diệp Quyền và Diệp Chí chỉ như khách qua đường trong cuộc đời cô mà thôi. Chẳng qua họ có duyên, gặp được nhau ở đây, sau này hết đoạn duyên phận đó lại rời xa nhau. Cô và bọn họ chẳng có ràng buộc, cô không sợ Diệp Chí sẽ chán ghét cô, bởi cô không có dục niệm với Diệp Chí. Chỉ là trên người anh ta toát lên cái vẻ giống hệt Đông Dạ Huy, khiến cho cô cảm nhận được máu trong người cũng chảy nhanh hơn, cảm thấy hơi ấm áp. Cô đem những đoạn ký ức trong lòng bấy lâu nay đặt vào người Diệp Chí. Cô biết như vậy không bình thường, nhưng chuyện này cũng chẳng sao cả, cô chỉ muốn giải phóng hết tình cảm trong lòng một lần, thật ra đối với ai cũng chẳng quan trọng.

Một cái măng to bị bóc từng lớp từng lớp vỏ, chỉ còn lại cái ruột nho nhỏ mà thôi. Ruột măng được cắt thành từng mảnh rồi trần quan nước sôi. Thịt sườn non mềm được cắt thành lát, thêm ít bột gia vị, cho vào nồi hầm canh với măng. Nấu thêm một bát canh cá biển giúp tẩy trần, lấy rong biển màu xanh nhạt từ một chiếc túi trên mặt bàn ở sau lưng, rong mềm mại được cắt thành mảnh nhỏ. Hám Sinh hết sức chăm chú, món nào cũng làm có trình tự. Nhiều năm trước cô cũng từng làm đồ ăn tỉ mỉ như lúc này.

Hám Sinh theo tin tình báo của Diệp Quyền tiết lộ đã làm một bữa tối phong phú thịnh soạn. Mọi việc xong xuôi cũng vừa lúc hoàng hôn buông xuống. Ánh chiều tà của buổi hoàng hôn khiến nửa khoảnh sân nhỏ trở nên râm mát. Trên hành lang đặt một chiếc bàn nhỏ, ba người ngồi trên chiếu, một bàn đầy thức ăn ngon, trông không tệ lắm, mùi vị cũng rất được, bầu không khí ấm úng, đáng tiếc từ đầu tới cuối chỉ có một mình Hám Sinh vui vẻ nói cười.

Diệp Quyền cảm thấy Hám Sinh rất lạ, nhưng anh không biết tại sao Hám Sinh lại có ánh mắt vui vẻ như vậy nên chỉ có thể kết luận cô điên rồi. Anh ta không thể nào hiểu nổi sự thay đổi của Hám Sinh, chỉ có thể mơ hồ nhìn cô. Còn Diệp Chí, anh ta không hề nói chuyện, khẩu vị không tốt nên không ăn được nhiều. Bữa cơm này chỉ có mình Hám Sinh là ăn ngon miệng, ăn liền một mạch hai bát cơm lớn không hề thở một hơi. Diệp Quyền thấy trong bữa cơm cô cũng không có những hành động nhiệt tình đại loại như kiểu gắp thức ăn hay xới cơm cho Diệp Chí, mọi chuyện cũng tạm được coi là bình thường. Thật ra Hám Sinh chẳng để ý đến phản ứng của Diệp Quyền và Diệp Chí, đối với cô mà nói, cô chỉ đang ăn bữa cơm mà mình đã dùng tình cảm để làm mà thôi.

Ăn cơm tối xong, Diệp Quyền dọn bàn rồi vào bếp rửa bát. Hám Sinh rủ Diệp Chí gia nhập vào hàng ngũ đi bộ sau khi ăn. Lúc đó Diệp Quyền vẫn đang dọn bát đũa chuẩn bị đi vào bếp, ba người đang đứng trên hành lang. Hám Sinh đưa ra lời mời, Diệp Quyền tròn mắt nhìn người anh trai uy nghiêm của mình lúc này mới do dự trong chớp mắt, nhưng rất nhanh sau đó đã gật đầu đồng ý. Diệp Quyền khiếp sợ đến nỗi há hốc miệng.

Lúc chuẩn bị xuất phát Mông Bự nhất định sống chết cũng không ra cửa. Dạo gần đây ngày nào nó cũng bị kéo ra ngoài, Mông Bự chỉ biết bọn họ mỗi ngày sau khi ra cửa đều đi một đoạn đường rất dài. Mấy ngày đầu còn tạm ổn, có thể đi chơi, còn được ăn kem ốc quế. Nhưng sau đó nó bắt đầu thấy mệt, mệt gần chết ý chứ, mệt đến nỗi thở cũng khó khăn. Nó rất khó chịu, vài lần về sau nó đã biết cách sống chết cũng không chịu ra khỏi cửa.

Hai người và một chó đứng ở cửa, Hám Sinh đứng ngoài cửa kéo nó, Diệp Quyền đứng phía sau đẩy cái mông to của nó. Mông Bự sủa hai tiếng “Gâu gâu” rất lớn. Diệp Chí từ trong nhà đi ra, đứng phía sau bọn họ chau mày nhìn một lúc, không kiên nhẫn mà hắng giọng. Tiếng hắng giọng của Diệp Chí vừa vang lên, Mông Bự bỗng nhiên không sủa cũng không dám làm loạn nữa. Rên ư ử một tiếng rồi chạy ra khỏi cửa, tốc độ rất nhanh. Hám Sinh và Diệp Quyền nhìn nhau không nói được câu nào.

Ba người tạo thành một đội hình đi bộ rất có tổ chức. Diệp Chí đi thẳng về phía trước. Hám Sinh và Diệp Quyền đi sau, Mông Bự đi sát vào bên cạnh Hám Sinh. Cả đường không có ai mở miệng nói chuyện, đi được một vòng mà Mông Bự cũng không dám làm loạn. Cuối cũng chỉ còn nghe thấy tiếng thở hồng hộc của mỗi người. Dọc đường Diệp Quyền vẫn hết nhìn Đông lại nhìn Tây để xem có mỹ nữ đi qua không.

Hám Sinh hỏi Diệp Quyền “Sao Mông Bự lại sợ anh trai anh?”

Diệp Quyền lười nhác đáp lại “Trên người anh trai anh có sát khí.”

“Ồ!” Hám Sinh đã hiểu ra.

Lần này đi bộ không khí nặng nề chưa từng có, chỉ có Hám Sinh cả đường tự cười tủm tỉm, tâm trạng thả lỏng.

Về đến nhà ai về phòng nấy, Diệp Chí trở về phòng đã muốn đi ngủ luôn. Diệp Quyền không dám quấy rầy, về phòng làm việc của mình. Mông Bự mới về đến nhà đã lủi vào phòng Hám Sinh không dám đi ra, thề sống chết cũng không muốn xuất hiện trước mắt Diệp Chí.

Hám Sinh vẫn là người ở lại cuối cùng, khoá cửa chính cửa sổ kỹ càng rồi mới trở về phòng tắm rửa đi ngủ. Khoảnh sân trước nhà rất nhanh chóng chìm vào yên tĩnh, Diệp Chí cũng cứ như vậy mà yên lặng ngủ.

Ngày hôm sau Diệp Quyền rời gường từ sáng sớm. Phát hiện bữa sáng là mỳ tôm lâu nay không thay đổi đã biến thành đĩa cơm rang vàng ruộm, bánh bao quết bơ. Anh ta bị phân biệt đối xử cả nửa ngày hôm qua nên đã tự mình điều chỉnh được tâm trạng. Ăn bữa sáng xong xuôi đâu đấy lại trở về phòng làm việc cần làm.

Hám Sinh ăn sáng xong, lại lau dọn tầng trên tầng dưới, sau đó lại chăn Mông Bự rồi tưới hoa. Đến lúc cô làm xong việc thì mặt trời đã lên rất cao, thời tiết trở nên ấm áp hơn. Trong khoảnh sân trước nhà cô vẫn râm mát như cũ. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô thấy Diệp Chí ngồi ở đó bỗng nhiên lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Diệp Chí ăn bữa sáng qua loa thấy trong phòng khách ánh sáng khá tốt, ôm máy tính ngồi trong này làm việc. Lúc Hám Sinh bưng khay trà cụ kia bước vào phòng khách, anh ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhưng chẳng nói gì mà cúi đầu tiếp tục công việc.

Hám Sinh vẫn như ngày hôm qua, ngồi khoanh chân trên sàn nhà, ngay trước mặt Diệp Chí. Cô bắt đầu đun nước pha trà. Lúc cô đang chuẩn bị đổ nước vào ấm trà, Diệp Chí chợt mở miệng nói “Nước thứ nhất, là để rửa trà, không phải dùng để uống.” Giọng đàn ông trung niên khá nặng nề, như đang dạy bảo. Hám Sinh ngẩng đầu nhìn anh ta, Diệp Chí vẫn dán mắt vào màn hình máy tính.

“Ồ!” Hám Sinh cảm thán một tiếng, ngoan ngoãn đổ nước thứ nhất đi, lại thêm một lần nước nữa. Ngồi đợi một lúc sau mới rót ra chén nhỏ, đặt ngay ngắn trước mặt Diệp Chí nói “Anh uống đi.”

Diệp Chí vươn tay lấy chén trà, mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, nhấp một ngụm. Hám Sinh nhìn Diệp Chí, lại rót thêm cho anh ta một chén, cười ngây ngốc. Toàn bộ tâm trí Diệp Chí đặt hết vào màn hình máy tính, cứ một lúc lại vươn tay lấy chén trà Hám Sinh vừa rót. Mặc dù không nhìn cô, nhưng rất biết phối hợp với tiết tấu của cô.

Rất nhiều năm về trước đã từng như vậy. Khi đó Hám Sinh vẫn chưa hết tính trẻ con, khi đó cô hơn hai mươi tuổi, tuy rằng ngốc nghếch, nhưng cũng biết mơ mộng như những cô gái ở tuổi thanh xuân. Hai năm chung sống với Đông Dạ Huy ở căn nhà đó, dường như là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời cô. Nhưng cô chẳng mấy khi được vui vẻ, Đông Dạ Huy không thích chạm mặt cô, mỗi lần gặp nhau đều chau mày, mím môi, dường như tức giận, muốn nói lại thôi. Cô đều biết hết, sau này cô mới hiểu được, thật ra có rất nhiều lúc, không phải Đông Dạ Huy cố ý lừa cô, mà chính cô tự lừa dối bản thân mình. Chuyện gì cô cũng đều vờ như không hề hay biết, bởi vì trong thế giới của cô chỉ có người đàn ông này. Nhiều lúc cô rất buồn, có một dạo thi thoảng Đông Dạ Huy thường xuyên không về nhà mà cô vẫn tự mình ảo tưởng anh vẫn ở nhà với cô, sau này chuyện ấy xảy ra thường xuyên hơn, nhưng cô vẫn bình thản không nói gì.

Sau đó Hám Sinh tựa vào thành sô pha bên chân Diệp Chí mà ngủ thiếp đi. Tinh thần của cô không tốt, nhớ lại chuyện cũ càng khiến cô mệt mỏi.

Diệp Chí vẫn không nói gì chỉ cúi mặt làm việc. Anh ta biết lúc nào Hám Sinh sẽ rót trà cho anh ta, anh ta sẽ lấy lên uống rất đúng lúc. Còn biết Hám Sinh vẫn nhìn anh ta, anh ta lại im lặng để cô nhìn. Cho đến khi bên tai vang lên tiếng thở đều đều, anh ta đứng dậy lên tầng cầm một cái chăn mỏng xuống, nhẹ nhàng đắp lên người cô. Động tác nhẹ nhàng không làm cô thức giấc, ánh mắt nhìn cô như nhìn một con vật nhỏ bị thương, tràn ngập vẻ thương tiếc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương sau Đông Dạ Huy sẽ ra mặt, sẽ đổi sang post vào sáng thứ sáu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện