Hầm Táo Ký

Chương 18: Ngu xuẩn



Trong lòng Đường Táo rất buồn bực. Mệt nàng đem người này trở thành sư nương tương lai của nàng mà đối xử tôn trọng lấy lòng, hóa ra…. Lại là một nam nhân!

Nàng tinh tế đánh giá Mộ Hành đứng trước mặt, thấy người này như nữ tử một thân váy đỏ rực rữ như lửa, chỉ mỗi tội là không có ngực. Hơn  nữa nếu nghiêm túc quan sát kỹ ngũ quan của hắn, vẫn mơ hồ có thể nhìn ra được chút tuấn lãng của nam tử.

Hắn là nam tử, như vậy liền không phải là sư nương của nàng. Nghĩ đến đây, không biết vì sao, tâm tình Đường Táo tự nhiên thoải mái ra không ít.

“Ngươi nam giả nữ trang  đến tột cùng có nguyên nhân gì?” Đường Táo nghĩ nghĩ, suy đoán nói: “Chẳng lẽ ngươi… ngươi muốn hại sư phụ ta?” Hắn nam giả nữ trang, lại lộ diện trước mặt sư phụ như vậy, ý đồ này là muốn tiếp cận với sư phụ. Nếu là nữ tử, có thể nói là ái mộ sư phụ, chỉ là người trước mắt này là nam tử, chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy không có chuyện gì tốt.

Sư phụ đã nói qua với nàng, nếu gặp người xấu, không cần động thủ, chỉ cần nhớ rõ bộ dạng của người nọ, sau đó trở về nói cho sư phụ biết, sư phụ sẽ tự  mình xử lý hắn.

Nàng còn nhớ rõ vị tiên quân ba năm trước kia, muốn mưu hại sư phụ, còn bắt cóc nàng, cuối cùng bị sư phụ giết chết…. Nếu nàng đem chuyện này nói cho sư phụ, nhất định sư phụ sẽ giết chết Mộ Hành mất.

Nàng đột nhiên có chút không đành lòng.

Mộ Hành không nghĩ tới, Tiểu Táo yêu thoạt nhìn ngu si này lại không hề ngu dốt như hắn nghĩ, thân phận trước mắt bị vạch trần, hắn không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu là ngày thường, hắn sẽ giết Tiểu Táo yêu này để diệt khẩu, nhưng… Mộ  Hành nhìn nàng, nhìn qua chỉ mới là một cô nương mười lăm mười sáu tuổi, so với tiểu sư muội của hắn còn nhỏ hơn một hai tuổi, hắn làm sao có thể xuống tay được?

Quả thực là khó xử hắn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Mộ Hành không có biện pháp, đành nói sư thật: “Ta đúng là nam tử, chỉ là…. Ta thấy cô nương không phải là loại người gian tà giả dối, ở chỗ này không được hợp cho lắm, nếu ngươi muốn học tập pháp thuật, nên đến Thường Vũ Sơn của ta….”

“Ta có sư phụ, vì sao phải đi theo ngươi, nếu hôm nay ngươi không nói rõ nguyên do, ta sẽ không tha cho ngươi!” Ngữ khí của Đường Táo tăng thêm một ít. Tuy nàng nhát gan, pháp thuật không tinh, nhưng nếu có người muốn gây thương tổn cho sư phụ, nàng nhất định sẽ dốc hết sức lực.

—– Nàng tuyệt đối không cho phép có người dám gây thương tổn cho sư phụ nàng.

Quả thật là bị nói như trút nước vào mặt. Mộ Hành không có kiên nhẫn, ha hả cười, nói: “Hắn là hạng người yêu tà, thế mà ngươi còn kính trọng hắn như thế, ngươi bị ngu sao?”

Lục giới ai mà không biết Ma tôn Trọng Vũ tính tình không đoán được, giết người không chớp mắt, Tiểu Táo yêu này thế nào mà lại nhận hắn làm sư phụ, quả thực là ngu ngốc.

“Sư phụ ta đường đường là một tiên quân, mới không phải là hạng người yêu tà, không được nói sư phụ ta như vậy!” Sư phụ là điểm mấu chốt của nàng, nàng mặc kệ người khác nói nàng như nào, nhưng không được phép động tới sư phụ của nàng.

Tiên quân?

Như nghe được một câu chuyện cười, Mộ Hành nhếch nhếch môi, nói: “Chỉ có tiểu yêu ngu xuẩn như ngươi mới coi hắn là tiên quân, hắn rõ ràng là Ma….”

Lời còn chưa nói xong, liền thấy một đạo bạch quang nhanh chóng đánh về phía Mộ Hành. Bạch quang lạnh thấu xương này Đường Táo rất quen thuộc, chỉ là, nếu bị đánh trúng, Mộ Hành này chỉ sợ sẽ hồn bay phách tán, nghĩ đến đây, Đường Táo lập tức đẩy người bên cạnh qua một bên, có lẽ là do pháp thuật nàng sử dụng có chút mạnh, Mộ Hành nhất thời không kịp phòng bị cứ thế bị đẩy ngã ở trên đất.

Chỉ là ngay sau đó —–

“Ngươi đang làm cái gì vậy?”Cánh tay truyền đến một trận đau đớn, Đường Táo nhíu mày, nghe thanh âm này, liền lập tức ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang ở trong ngực sư phụ.

Mà sư phụ, vẻ mặt xanh lét đang nhìn nàng chằm chằm.

Lúc này Trọng Vũ phi thường tức giận, mày nhăn lại gay gắt, hai cánh tay bắt lấy Đường Táo không có nửa phần dịu dàng, nghe thấy thanh âm của tiểu đồ nhi kêu đau mới hơi buông lỏng ra.

“Sư phụ.” Đường Táo không nghĩ tới, mình đẩy Mộ Hành một cái, đạo bạch quang kia liền đánh về phía nàng.

Đây là lần thứ hai Mộ Hành nhìn thấy Trọng Vũ, điều làm hắn kinh ngạc chính là —– một đại ma đầu giết người không chớp mắt như vậy, lại lo lắng cho Tiểu Táo yêu  này. Chẳng lẽ…hắn thật sư đem nàng dưỡng thành đồ nhi?

Suy nghĩ một chút, liền thấy ánh mắt Trọng Vũ hướng về phía  mình, ánh mắt này quá mức khiếp người, Mộ Hành theo bản năng run rẩy, trong lòng có chút hoảng loạn, lúc này muốn sử dụng pháp thuật cũng không kịp rồi, huống hồ…. hắn nào phải đối thủ của Ma tôn Trọng Vũ.

Thôi thôi, cùng lắm thì chết.

Đường Táo đứng ở trước mặt sư phụ, có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt hắn, thấy ánh mắt sư phụ lạnh thấu xương, liền vội vàng nắm chặt lấy bàn tay của sư phụ, nhỏ giọng năn nỉ nói: “Sư phụ, người đừng giết hắn có được không?”

Dựa vào tính tình của Trọng Vũ, nào sẽ bỏ qua cho người này. Nhưng khi nghe thấy thanh âm của tiểu đồ nhi, Trọng Vũ cúi người xuống, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, hai bàn tay của nàng nắm lấy bàn tay của hắn có chút lạnh. Có lẽ nghĩ tới điều gì đom hắn cười cười duỗi tay ra xoa đầu tiểu đồ nhi, ôn nhu nói: “Vi sư nghe theo Tiểu Táo.”

—– tiểu đồ nhi nhát gan, sao hắn có thể giết người trước mặt nàng được?

Sư phụ đáp ứng một cách sảng khoái, làm Đường Táo có chút thụ sủng nhược kinh, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của sư phụ: “….. Vậy nhốt lại  trước đi.”

Đường Táo nhìn Mộ Hành trên mặt đất, thầm nghĩ:  Trước nhốt lại, so với mất đi tính mạng còn tốt hơn nhiều.

Bầu không khí trong Thừa Hoa Điện không giống với những người thường, Đường Táo an tĩnh ngồi trên ghế, hơi hơi cúi đầu, tâm tình có chút bất an. Tuy rằng sư phụ không giết Mộ Hành, chỉ là… không biết đem hắn nhốt đến nơi nào rồi…

Sư phụ đang cùng Phù Yến sư thúc nói chính sự trong Trắc điện, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ ở chỗ này.

Nàng không biết có chuyện gì, mà có nhiều người muốn gậy thương tổn cho sư phụ nàng đên vậy, hơn nữa…. Mộ Hành còn nói sư phụ là người tà ác. Sao có thể như thế được? Sư phụ đối xử với nàng tốt như vậy, sao có thể là người xấu được? Nếu có cũng chỉ là tính tình lãnh đạm một chút mà thôi.

Đường Táo cong cong môi, ngay sau đó nụ cười liền cứng lại ở khóe miệng, trong lòng vẫn cảm thấy rất kỳ quái.

Không biết từ khi nào, trước mắt lại xuất hiện thêm một đôi giày đen, ánh mắt Đường Táo theo dọc hướng giày đi lên, nhìn sư phụ đứng trước mặt nàng, môi liền cong lên, thấp giọng gọi một tiếng: “Sư phụ.”

“Ân.” Mặt Trọng Vũ không có biểu cảm gì, môi mỏng mím chặt đến gắt gao, thanh âm nặng nề.

“Phù Yến sư thúc đi rồi sao?” Đường Tảo hỏi.

Trọng Vũ gật gật đầu.

“Kia….” Đường Táo do dự một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt của sư phụ, nói: “Mộ Hành kia, thật sự muốn hại sư phụ sao?”

Mộ Hành? Trọng Vũ nghe thấy vậy, sắc mặt rốt cuộc cũng có một ít biến hóa, chẳng qua không trả lời vấn đề của tiểu đồ nhi, mà hỏi: “Ngươi quen hắn?”

Đường Táo lắc đầu, nói đúng sư thật: “Hôm nay đồ nhi mới cùng hắn nói chuyện.” Nếu không phải chuyện liên quan đến sư phụ, nàng nào dám chủ động cùng hắn nói chuyện chứ.

Tiểu đồ nhi thật ngoan, Trọng Vũ rất vừa lòng.

Hắn ngồi vào một bên, đem tiểu đồ nhi bế lên đặt vào trong lòng ngực mình. Đường Táo có chút kinh ngạc, chỉ là xuất phát theo bản năng nên không dám phản kháng sư phụ, liền ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi hắn, an tĩnh cúi đầu, hai bên sườn tóc của sư phụ chạm vào mặt nàng, có chút ngứa…. hương vị trên người sư phụ, lại cực kỳ dễ ngửi.

—- Không có việc gì, làm nàng an tâm.

“Về sau không được tùy tiện nói chuyện cùng người xa lạ.” Trọng Vũ nghiêm túc nói. Lần này may mà hắn phát hiện sớm, nếu lại muộn một chút, e rằng tiểu đồ nhi của hắn lại gặp bất lợi,

Đường Táo biết sư phụ đang quan tâm đến mình, chỉ là không được nói chuyện cùng người xa lạ…. ý là không cho nàng kết bằng hữu sao? Trong lòng Đường Táo có chút không nguyện ý, do dự trong chốc lát, giương mắt lên nhìn sư phụ, ngoan ngoãn nói: “Sư phụ, đồ nhi sẽ tự bảo hộ chính mình thật tốt.”

Trọng Vũ gật đầu, ánh mắt cũng nhu hòa đi không ít, đôi tay thon dài sờ sờ thân mình mềm mại của tiểu đồ nhi, một tay đưa lên vỗ về lưng nàng.

Sư phụ quá ôn nhu, Đường Táo có chút không thích ứng được, lại có chút tham lam cảm giác này, nàng vươn tay ôm lấy cổ sư phụ, đem đầu gác ở vai hắn, ngữ khí yêu kiều nói một tiếng:” Sư phụ.”

Tiểu đồ nhi dựa vào lòng ngực mình, bên tai là hô hấp mềm mại của nàng, ấm áp đến lạ thường. Cánh môi mềm mại không cẩn thận xoẹt qua vành tai hắn, làm hắn không nhịn được run lên một cái. Nghe tiểu đồ nhi gọi hắn như vậy, trong lòng Trọng Vũ cảm thấy vui sướng, hai tay siết lại thật chặt. Có lẽ là bị ôm chặt quá, bộ ngực mềm mại của tiểu đồ nhi liền dính sát vào ngực hắn, làm hắn không nhịn được cọ cọ thêm vài cái, càng kỳ quái chính là….

—— hắn cảm thấy có chút nóng.

Trọng Vũ nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc: Mới vừa rồi vẫn lạnh, sao bỗng chốc lại nóng lên như vậy?

Hơn nửa ngày, rốt cuộc Đường Táo cũng tìm được nơi nhốt Mộ Hành.

Nguyên là một hồng y mỹ nhân giờ phút này nhìn qua có chút chật vật, bất quá cũng không bị thương chỗ nào, Đường Táo cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi. Thời điểm Mộ Hành nhìn thấy nàng, có chút kinh ngạc, cười cười nói: “Như thế nào? Đặc biệt tới xem ta?”

Hiện giờ trở thành tù nhân, hắn đã sớm có chuẩn bị, trong lòng cũng không có cảm giác gì lớn lắm.

Đường Táo lắc lắc đầu. “Ta tới thả ngươi ra ngoài,.”

Mộ Hành có chút kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Nếu ngươi thả ta, sư phụ ngươi chẳng phải là sẽ trách phạt ngươi sao?” Hắn tất nhiên sẽ không tin tên Ma tôn kia sẽ chịu bỏ qua cho hắn.

Nói đến sư phụ, Đường Táo cong cong môi, vẻ mặt sùng bái nói: “Sư phụ ta rất thương ta, hắn sẽ không trách phạt ta đâu.” Nếu bị phạt, nàng cũng không dám oán hận nửa cậu, nàng lo lắng…. sư phụ sẽ tức giận.

Nếu như thường ngày, tất nhiên Mộ Hành sẽ không tin, chỉ là hôm qua biết được Trọng Vũ quan tâm Tiểu Táo yêu này như thế, hắn cũng chứng kiến tận mắt. Tuy rằng hắn không có hảo cảm gì đối với tên Ma tôn này, nhưng lại không thể không thừa nhận —– hắn có lẽ là sư phụ yêu quý đồ nhi nhất.

Chỉ là việc đem hắn thả ra, lại là một chuyện khác.

“Ngươi phải đáp ứng ta, về sau đừng tới đây nữa.” Sư phụ rất lợi hại, nàng đều biết. Nhưng nếu có lần tiếp theo, chỉ sợ nàng cũng không cứu nổi tên Mộ Hành này.

Chỉ cần thả hắn đi, hiện giờ nói gì hắn cũng đều đáp ứng, bất quá….

Mộ Hành mỉm cười nói: “Vậy sao ngươi không bảo ta không được gây tổn hại đến sư phụ ngươi nữa?”

Đường Táo cười, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thành thật nói: “Lấy tu vi của ngươi, không gây tổn hại đến sư phụ ta.”

Mộ Hành: “…..”

Đang lúc Mộ Hành đang chịu đả kích nặng nề, Đường Táo lại mở miệng, “Hôm nay ta thả ngươi đi, chỉ là…. Ta muốn ngươi trả lời ta một vấn đề, có thể chứ?”

“Ngươi hỏi đi.” Điều nàng muốn hỏi, hắn cũng biết.

Đường Táo suy nghĩ, nhìn vào đôi mắt đẹp của Mộ Hành, chậm rãi nói: “Sư phụ ta…. Đến tột cùng là người nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện