Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 28: 28: Gà Trống




"Không được." Đội trưởng đội hai cũng thẳng thắn từ chối cô bé, "Ai cũng có thể ở lại, nhưng em nhất định phải là người đầu tiên quay về.

Thứ nhất em vẫn còn quá nhỏ, thứ hai đây là lệnh của ông ngoại em, đừng làm bọn anh khó xử."
"Em không nhỏ!!" Cù Đào tức giận đến miệng cũng dẩu lên.
Tây Tư Diên nhìn qua có vẻ rất tán thưởng khí khái anh hùng của cô nhỏ, vỗ bờ vai cô bé hỏi cô có thể đi thu thập mũi tên cùng mình không.
Lúc này trong lòng Cù Đào tràn đầy ham muốn được cống hiến cho thế giới tràn ngập yêu thương này.

Cô bé được mọi người cứu thoát khỏi hiểm cảnh, không cam lòng với hình tượng trói buộc, cực độ khát vọng báo đáp chút gì nên mới khăng khăng đòi ở lại.

Tây Tư Diên nhờ giúp đỡ đã chọt đúng tâm sự của Cù Đào, cô bé phấn chấn đồng ý ngay, đi theo anh người nước ngoài đẹp trai nhặt mũi tên rơi xung quanh.
Lão Trương điểm danh mọi người, xác nhận ở đây có tất cả hai mươi lăm người sống sót, chín người của đội lính đánh thuê, chị Lam là người đầu tiên biểu thị mình có thể ở lại.

Vương Anh theo sát phía sau nhường vị trí, lúc trước cậu ta tràn ngập nhiệt tình với việc tụ tập, nhưng có thể thấy sau khi được chứng kiến thân thủ mạnh mẽ dứt khoát của Tây Tư Diên bỗng nhiên tỉnh ra, cho dù ở lại sẽ phải đối mặt với nguy hiểm khắp nơi nhưng chỉ cần có người nước ngoài này ở bên cạnh thì cậu ta còn sợ cái gì? Hơn nữa đội lính đánh thuê còn mang đến đồ ăn nước uống đầy đủ, một khi mạng sống được bảo đảm, sự mềm lòng và nhân tính sẽ xâm chiếm cõi lòng.
Tên lùn có mâu thuẫn với Vương Anh đứng dậy, thổi râu mép trợn mắt không ai phục ai với Vương Anh nhưng cũng đưa ra lựa chọn tương tự.
Tư Điềm cũng đòi ở lại nhưng bị người đàn ông bắt cá sống chết khuyên bảo đẩy lên xe, ở lại mà làm gì, cãi nhau với Tiêu Tê và Tây Tư Diên à? Cù Đào trả lại mũi tên trong tay, cuối cùng cũng nghe lời lên xe chọn rời đi.


Người miễn dịch muốn nói lại thôi mà nhìn Tiêu Tê một cái, yên lặng đi theo lão Trương lên chiếc xe cuối cùng trong đoàn xe.
Cuối cùng những người còn lại phong độ nhường chỗ cho phụ nữ, vài nam giới trẻ tuổi bị thương nhẹ lựa chọn ở lại, Tây Tư Diên nghiêng người dựa vào trên cây khô nhìn theo đoàn xe bọc thép đi xa, anh thiếu ngủ nên tinh thần hơi uể oải, Tiêu Tê nhìn anh một cái, ban đầu định nói lập tức đi ngay nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã đổi thành: "Nghỉ tại chỗ một tiếng sau đó quay lại nhà xe.

Mọi người có muốn một cơ hội làm quen nhau không."
Bọn họ ở đây gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ cần tư lệnh Tiền không phải kẻ mù thì sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện, tuy lão không động được vào xe tăng nhưng tới đây vây bắt mười người còn lại cũng dễ như ăn cháo, cho dù Tiêu Tê tự tin bọn họ thần cản giết thần, nhưng ai biết tư lệnh Tiền sẽ làm cái trò gì?
Tây Tư Diên nghe vậy lập tức nhắm mắt ôm cung ngủ say, đội trưởng đội hai dò hỏi lượng người mà nhà xe Tiêu Tê nói tới có thể chứa sau đó phân phối nhân viên trực và kế hoạch tiếp theo, mệnh lệnh kiểm tra vũ khí của từng người và số lượng đồ ăn, diễn xuất chuyên nghiệp vô cùng.
Ban đầu Vương Anh còn muốn móc nối quan hệ hỏi tình huống trong bệnh viện Sơn Loan xem có thể được đi cửa sau không, kết quả bị vẻ nghiêm túc thận trọng của đội trưởng đội hai dọa cho sợ sệt vô cùng, Tây Tư Diên liền đang ngủ không tiện quấy rối đành dán vào Tiêu Tê dò hỏi.
Trên đường về ngoại trừ năm tên đàn ông cùng đội bình thường tiến lên thì những người khác chậm chạp hết nấc, kéo chân sau mọi người nhưng may mắn không xảy ra tình huống bất ngờ.
Trên đường lúc nghỉ ngơi tên lùn vừa oán giận mệt chết cha vừa tự giễu nói mình thiệt thòi rõ ràng là có dị năng tốc độ, kết quả lại chẳng khác gì thằng cặn bã trước mặt người khác.

Tuy rằng Vương Anh tràn đầy đồng cảm nhưng vì lập trường đối lập nên vẫn khinh thường cười một tiếng xen lẫn hai tiếng thở dốc, điển hình năm mươi bước cười một trăm bước.
Khoảng ba giờ chiều mọi người tới gần nhà xe, mọi người tiến hành chỉnh sửa một lần cuối, Cao Sổ thả máy bay không người lái kiểm tra xem xung quanh có người lảng vảng theo dõi không, Tiêu Tê uống một hớp nước lại cảm giác càng thêm sốt ruột.
"Tôi cảm thấy có chút không đúng." Hắn thấp giọng nói, "Tôi đi quan sát phía trước."
"Sao anh cứ thích đi trước một mình thế? Để lão Tây đi cùng anh?" Cao Sổ cũng hạ thấp giọng nói, tuy rằng anh ta không biết Tiêu Tê đang đề phòng ai nhưng tóm lại cẩn thận làm việc cũng không có sai.
"Tùy." Tiêu Tê nhìn về phía những người khác và tên lùn rồi hô lên với Vương Anh tôi đi WC, hai người ghét bỏ lườm nhay một cái, sau khi gây nên một trận tiếng cười vang hắn mới ngượng ngùng đi ngược lại tìm chỗ giải quyết vấn đề.
Sau khi hắn chào hỏi đội trưởng đội hai thì lập tức tiện đường chạy đi.


Lần này Tây Tư Diên lựa chọn không đuổi theo, anh nuốt miếng bánh mì khô khốc, khống chế hành động của những người còn lại trong đáy mắt.
Mùi máu tanh thoang thoảng truyền vào trong mũi từng chút một, Tiêu Tê lần thứ hai tăng nhanh tốc độ, hắn như một cơn gió lao đi trong cánh rừng mang theo lá rụng lại một lần nữa tung bay.

Hắn không thể nói được cảm giác nôn nóng dưới đáy lòng từ đâu mà có nhưng áp lực cứ đè nặng trước ngực khiến hắn bồn chồn không chịu nổi.
Quả nhiên mùi máu bắt nguồn từ phạm vi xung quanh nhà xe, Tiêu Tê không tùy tiện tới gần, hắn dừng cách mấy chục mét ở ngoài tỉ mỉ nghe ngóng nửa ngày mới chậm rãi đi về phía trước.

Dấu chân trên đất rất hỗn tạp, có tiến vào cũng có lui đi, hắn không kịp đi nhận biết trong đó đến cùng có ai, tay cầm súng mở chốt an toàn rồi nhanh chóng tiến về nơi duy nhất đang phát ra tiếng động.
Phía sau nhà xe, một người đàn ông đang co ro tiến đến gần chỗ nguồn xe, cành cây và lá cây che lấp hơn nửa thân thể hắn, không nhúc nhích, yên tĩnh như một bộ thi thể, Tiêu Tê từ một vài chi tiết nhỏ nhận ra người nọ chính là Gà Trống.
Hắn nghĩ khi bọn lão Trương rời đi nhất định đã không thông báo cho Gà Trống nên gã tìm khắp nơi không được mới quay lại đây chờ họ trở về.
Nhưng mùi máu tanh phả vào mặt khiến Tiêu Tê khó có thể thả lỏng, hắn thử hô lên một tiếng thăm dò nhưng không có được dấu hiệu đáp lại của Gà Trống, hắn cảnh giác quan sát bốn phía sau đó ngồi xổm người xuống xoa vai Gà Trống.
Nhưng khi chạm vào chỉ có lạnh lẽo, Tiêu Tê vội vàng ấn tay lên động mạch trên cổ Gà Trống, nhịp đập nơi đó yếu ớt vô cùng.

Nhìn kỹ lại trên mặt gã phủ đầy vết tích bị quất bằng roi mây, ngón tay thiếu mất ba ngón, máu dưới cằm khô cạn tưới đỏ một mảng bùn đất và cỏ cây xung quanh, "Tỉnh lại đi!" Tiêu Tê vạch mí mắt gã nhưng gã cứng đờ như một cái xác.

Hắn đỡ lấy sau đầu gã rồi tát mạnh lên mặt, "Gà Trống, mở mắt ra!"
Tiêu Tê chưa chạm vào cơ thể Gà Trống sợ bên trong có gãy xương và nội thương.


Hắn gỡ xuống bình nước đựng trong túi đeo vai rót hết vào trong miệng gã, Gà Trống không nuốt khiến nước sạch chảy hết ra từ hai bên khóe miệng.

Tiêu Tê đành phải đẩy cằm gã ra lại phát hiện trong cổ họng đều là cục máu đông, hắn cúi đầu nhìn kỹ lại thì thấy rõ ràng đầu lưỡi gã đã bị cắt mất, hàm răng cũng thiếu hụt hơn nửa.
"Ai làm?!" Tiêu Tê phẫn nộ đến mức gần như không khống chế được giọng của mình, hắn cởi áo khoác phủ lên thân thể lạnh lẽo của Gà Trống, máu và sinh khí đã gần như chảy hết khỏi cơ thể gã chẳng còn lại gì, bởi thủ đoạn tàn nhẫn không còn tính người như vậy.
Tiêu Tê nhanh chóng dọn ra một bãi đất trống xung quanh Gà Trống, đốt lên một đốm lửa từ củi khô và lá cây ngay bên cạnh với hi vọng dùng nhiệt độ của ngọn lửa trì hoãn cái chết.
Ngay khi ánh lửa vừa chấp chới, Gà Trống chậm rãi mở ra hai mắt đỏ ngầu, gã ngẩn ra hồi lâu mới nhận ra ai là người tới, "A a..."
Gã nói không ra lời, lại nhớ tới việc hai người không có cách nào câu thông.

Tiêu Tê bỏ qua đống lửa, lấy chén nước đưa đến bên môi Gà Trống, "Cố gắng lên."
Gà trống a a a mà ngậm miệng, gã từ chối uống nước, nhưng ngay cả động tác nghiêng đầu cũng không làm được, Tiêu Tê sợ gã sặc chỉ có thể đỡ lấy cổ Gà Trống nghe gã phun ra một loạt từ vô nghĩa.
Gã không ngừng nhẹ giọng kêu gào, thanh âm nghẹn ngào từ cổ họng phát ra, Tiêu Tê chăm chú lắng nghe mà không hề để lộ vẻ khó hiểu, hắn gật đầu giữa những quãng nghỉ thể hiện mình đã nghe hiểu.
Cuối cùng Gà Trống hít một hơi thật dài, gã gào lên một tiếng với đôi mắt trợn trừng, Tiêu Tê không nghe được gì nhưng từ ánh mắt gã hắn vẫn hiểu, gã đang nói xin lỗi.
Không biết từ lúc nào Gà Trống đã trốn ở đây, chịu đựng những dằn vặt không dành cho con người và những vết thương chí mạng, nhẫn nhịn đau đớn trước sau cố gắng giữ một hơi tàn chờ đợi.

Gã có ngàn lời muốn nói, cho dù đầu lưỡi bị cắt đi cũng có những tin tức nhất định phải truyền đạt lại, chỉ tiếc khi gã chờ được người lại chỉ phát ra thứ tiếng không ai nghe hiểu.
Tiêu Tê yên lặng giẫm tắt ngọn lửa, một dao cắm thẳng vào huyệt thái dương của Gà Trống rồi mang thi thể ra sườn núi.
Gã muốn nói gì? Mau cứu người thân của gã? Bên trong vẫn còn tin tức chấn động gì? Gã làm gì để bị phát hiện mới thành ra như vậy? Tại sao phải nói xin lỗi?
Tiêu Tê khom lưng đẩy cành lá che chắn ra phát hiện lốp nhà xe đã bị đâm thủng toàn bộ, hắn đẩy hết đồ đạc che chắn ra, kính chống đạn đầy vết xước, khóa cửa cũng có dấu vết bị cạy.
Hắn lao đi nhanh như một viên đạn bắn ra, nếu nơi này đã bị phát hiện nhưng không có ai ở, vậy chỉ có thể là kẻ địch đang mai phục trên đường về.


Dùng mắt thường cũng có thể thấy tang thi trong khu E đang dần tăng lên, chạng vạng trong cuộc họp Thẩm Trạch Đồng suy đoán rất có thể sắp tới sẽ có thi triều đi qua con đường gần nhất ở hướng đông nam.
Trước đây họ đã từng có suy đoán tương tự, cũng tiến hành thăm dò thực địa con đường, tuy rằng thi thi triều không trực tiếp đi qua con đường phía trước bệnh viện nhưng nhóm nhỏ zombie đi lạc qua đó cũng không phải số ít.
Đội trưởng đội ba nhớ tới đội hai đang được mượn đi làm nhiệm vụ, "Không biết khi đội trưởng đội hai trở lại có thể bị nguy hiểm không?"
"Không trùng hợp như vậy chứ?" Điếu thuốc lá trong tay đội trưởng đội bốn quanh năm không dám hút, chỉ ngậm cho đỡ thèm mùi, lâu dần đầu lọc cũng bị ngậm cho thối cả ra.
"Để phòng ngừa lát nữa đội trưởng nhớ nói chuyện với Cù lão, nhắc họ trên đường về nhớ cẩn thận, cố gắng tránh đường lớn đi đường nhỏ." Đội lính đánh thuê không có công cụ do thám, sau khi ra ngoài làm nhiệm vụ có thể trở về hay không đều dựa vào bản lĩnh của mình, may mắn thì có đội khác trợ giúp, nhưng tình huống một đi không trở về cũng nhiều vô số kể.
"Vấn đề tường vây ở chỗ khu D và khu E nhất định phải mau chóng giải quyết, mấy ngày nay trước tiên tăng cường nhân viên phòng thủ, cho đến khi số lượng tang thi khác thường quay lại như trước kia." Thẩm Trạch Đồng gõ gõ bàn, "Tan họp!"
Hai chữ này cũng hấp dẫn lực chú ý của Lâm Hổ ngang với hai chữ ăn cơm, nó như chó đứt xích thè lưỡi lao nhanh về phía cửa, người tới đón nhìn nó chạy mất không phải Khỉ Ốm cũng không phải Lưu Huy mà là Tưởng Nguyệt Ngôn lần đầu thấy cảnh này.
Cô cũng như những người khác, bị Lâm Mèo Con đột nhiên nhiệt tình doạ ngã, Thẩm Trạch Đồng ôm lấy Lâm Hổ, ôn hòa cười với cô: "Sao hôm nay lại là cô?"
"Tối nay Lưu Huy không về, Uyển Ương cũng có việc, Khỉ Ốm thì...!lười trông trẻ con." Tưởng Nguyệt Ngôn le lưỡi, "Còn tôi, hôm nay vừa lúc có ca trực đêm."
Trong bệnh viện đêm nào cũng phải có người trực, mỗi giờ tuần tra một lượt, bảo đảm không phát sinh sự cố bất thường.

ngôn tình tổng tài
"Một cô gái như cô?" Thẩm Trạch Đồng cau mày, tựa hồ câu tiếp theo sẽ quát tháo nhân viên sắp xếp trực đêm, "Còn không làm việc tôi sẽ không được ăn cơm!" Tưởng Nguyệt Ngôn vội vã xua tay ra hiệu mình rất tình nguyện với sắp xếp này, "Hơn nữa không phải nói gần đây bên ngoài rất nguy hiểm sao, phần lớn lính đánh thuê đều đi thủ vệ, tôi chủ động báo danh vào đội tuần tra ban đêm."
"Hơn nữa tôi được phân công tòa cấp cứu phía tây này, các anh đều trú đóng ở đây, còn ở đâu an toàn hơn nữa sao?"
Thẩm Trạch Đồng còn muốn nói điều gì, lại bị Lâm Hổ tóm mặt cắt ngang, "Đói bụng đói bụng đói bụng rồi!!!"
"Lâm heo."
"???".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện