Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 116: Nam đạo nữ xương
Gia Hỷ đi vào giữa câu nói của hai phòng, nàng cẩn thận đến cạnh giường, Ngũ phu nhân đang lặng lẽ lau nước mắt, mà tổ mẫu đúng thật vừa mới mất, thân thể vẫn còn hơi ấm. Gia Hỷ ngồi xuống, nắm lấy tay Ngũ gia đang trầm mặc:
- Thúc đừng đau buồn quá!
Gia Hỷ nói lời này chính là ám chỉ Ngũ gia đừng để người khác nắm nhược điểm, trong các đạo lấy hiếu làm đầu, Ngũ gia đã vào quan trường, với lão phu nhân yêu ghét thế nào cũng chỉ nên để trong lòng mà thôi. Ngũ gia gật đầu, nhìn ra phía cửa:
- Hai tẩu ấy độc miệng nhưng không thể làm gì Hỷ nhi được, đừng nóng giận mà ảnh hưởng bản thân!
Gia Hỷ khẽ cười, lão phu nhân mất, trong nhà cũng sắp phân gia, nàng cần gì phải chấp nhất bọn họ nữa. Đợi đến qua trưa thì Đại lão gia, Nhị lão gia, Tam lão gia, Tứ lão gia đều lần lượt từ bên ngoài về. Lúc này mới bắt đầu phát tang, đổi rèm trắng thay lồng đèn. Vốn dĩ bệnh tình lão phu nhân cả năm nay thất thường lên xuống, nên trong phủ cũng đã chuẩn bị cái lễ tang này từ trước, hiện tại tuy có bối rối nhưng không quá cập rập.
Phùng phủ có đại tang, liền rất nhiều người đến viếng. Ngày thứ hai, Thành Vương đích thân đưa Phùng Trắc phi quay về phủ. Phùng Gia Hảo y phục gấm trắng, toàn thân đeo bạch ngọc, mặt cũng đánh phấn dày. Cho dù không phù hợp lắm, nhưng nàng ta là Trắc phi Vương phủ, cũng chẳng ai dám nói gì.
Thành Vương đạm mạc lấy ba nén hương viếng, Phùng Thượng thư tuy đau lòng, nhưng vẫn khách khí:
- Điện hạ, mời sang bên này trò chuyện!
Thành Vương ôn nhu nhìn Phùng Gia Hảo:
- Nàng đi tìm các tỉ muội, cũng đừng quá xúc động!
Đại lão gia thấy Thành Vương đối xử với Phùng Gia Hảo tương kính như tân, nên yên lòng, tâm tình thả lỏng hơn.
Phùng Gia Hảo nhìn bóng Thành Vương vừa khuất, liền không thu liễm điệu bộ nữa, trân tráo vòng ra hậu viện, lại thuận miệng hỏi Vu ma ma:
- Phùng Gia Hỷ đâu?
Vu ma ma chấm qua nước mắt:
- Đại tiểu thư đêm qua không ngủ, hiện tại vẫn còn ở trong viện!
Phùng Gia Hảo ngúng nguẩy bước đi, hôm nay Thành Vương tự mình đưa nàng quay về, chứng tỏ nàng được sủng ái, bởi thế, Phùng Gia Hảo càng muốn đến trước mặt Gia Hỷ tỏ thái độ. Phùng Gia Hảo tự mình tiến vào khách phòng, chỉ thấy Bối Lan ở đó, liền xẵng giọng:
- Chủ nhân ngươi đâu? Hay là thấy ta về đây nên trốn mất?
Gia Hỷ phía sau bình phong vừa đổi tang phục, nàng hừ lạnh, đây chính là cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Nàng không bôi phấn không cài thoa, chỉ cố định tóc bằng một cây trâm ngà voi đơn giản. Gia Hỷ điềm đạm ra ngoài, không nở nụ cười:
- Nhị muội!
Phùng Gia Hảo vuốt ve chuỗi trân châu trên cổ, môi nhếch lên:
- Đáng tiếc cho tỉ, một Huyện chúa cao quý, cuối cùng lại không được gả đi, hiện tại không gả, ba năm nữa càng không có cơ hội gả!
Gia Hỷ nhàn nhạt rót trà:
- Tổ mẫu mất thân còn chưa lạnh, phận làm chất nữ như ta tâm tình nào để ý đến loại chuyện nam nữ đó!
Phùng Gia Hảo ngồi xuống, quan sát nơi này một hồi, chỉ thấy vô cùng tinh tế thanh nhã, so với viện nàng ở Thành Vương phủ một chút cũng không thua kém. Phùng Gia Hảo giấu nỗi bực bội:
- Hôm nay điện hạ bỏ cả công vụ đưa ta hồi phủ viếng tổ mẫu vì sợ ta buồn, tỉ cũng nên tìm một đấng lang quân tốt, tổ mẫu trên trời linh thiêng, nhất định không muốn tỉ trở thành ni cô đâu! Ha ha ha!
Gia Hỷ quạt ngọc che miệng, mày liễu thoáng cau:
- Điện hạ đúng là quan tâm muội muội, nên Hàn thị chết đi, cũng chẳng để muội muội về nhìn mặt lần cuối!
Phùng Gia Hảo đứng bật dậy, chỉ tay năm ngón:
- Ngươi! Không được nói mẫu thân như thế!
Gia Hỷ cười lạnh:
- Mẫu thân? Ai là mẫu thân ta? Ta chỉ có duy nhất một mẫu thân bài vị đang ở trong từ đường, còn Hàn thị, đến cả tang lễ cũng không tổ chức, so với thiếp thất càng thua kém! Người như vậy, chỉ có thể là mẫu thân ngươi!
Phùng Gia Hảo uất ức, mặt tái đi:
- Ngươi nhớ cho kỹ, hôm nay ta đã là Trắc phi Thành Vương phủ, ngươi dám đắc tội?
Gia Hỷ lãnh đạm, kiêu ngạo nâng mi mắt:
- Thì sao, ta chính là Tam phẩm Huyện chúa, cùng ngươi không hề thua kém, trong khi đó, ngươi còn là muội muội của ta! Hàn thị bị hưu, bên ngoài không biết nhưng chính ngươi phải rõ, đích thứ phân biệt, ngươi bây giờ khác gì thứ xuất?
Phùng Gia Hảo dù móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay vẫn không thể kiếm chế nộ khí, lao đến Gia Hỷ định cấu xé. Có điều đây là viện Gia Hỷ, nha hoàn bà tử liền kéo Phùng Gia Hảo ra. Gia Hỷ nhìn nàng ta đầu tóc rối loạn, bình thản quay vào trong:
- Tiễn khách!
Phùng Gia Hảo ấm ức tức tối vòng qua hoa viên chọn đường vắng vẻ, bộ dáng nàng ta hiện tại không thể gặp người, liền đến khuê phòng khi chưa gả để chỉnh trang lại. Phùng Gia Hảo lau qua mặt mũi, chưa kịp vấn lại tóc đã nghe tiếng gõ cửa.
Hạnh Lộ ngập ngừng:
- Trắc phi, là Hàn biểu thiếu gia!
Phùng Gia Hảo thoáng ngạc nhiên:
- Biểu ca!
Hàn Bình ngồi đối diện Phùng Gia Hảo, than vãn kể khổ:
- Biểu muội bây giờ xem ra thật tốt đi, là Trắc phi cao quý lại còn được điện hạ quan tâm, khi nãy ta lén lút qua sảnh lớn, thấy Thành Vương đang cùng cô trượng hăng say trò chuyện!
Phùng Gia Hảo siết chặt khăn lụa, Thành Vương bề ngoài như vậy nhưng đã cấm túc nàng tới sáu tháng, hiện tại đến viên phòng còn chưa. Chỉ mong lần này phụ thân có chút xúc tiến, Thành Vương nể mặt mà bớt lạnh nhạt với nàng.
Phùng Gia Hảo nhìn Hàn Bình:
- Hôm nay biểu ca tìm gặp ta là có gì?
Hàn Bình thở dài, chỉ vào một bên chân què:
- Muội xem, người tàn tật như ta cuộc sống trăm đường khổ ải, con đường hoạn lộ coi như bị chặt đứt, Hàn gia vốn coi ta là hi vọng lại nhẫn tâm không đếm xỉa gì tới nữa...
Phùng Gia Hảo nghe hắn kể lể thì mệt mỏi, phất phất tay:
- Vậy tóm lại biểu ca cần gì?
Hàn Bình giơ hai bàn tay lên, hấp háy mắt:
- Mười vạn lượng bạc!
Phùng Gia Hảo kinh hoảng:
- Muội có thể kiếm đâu ra nhiều ngân lượng như thế?
Hàn Bình nghe từ chối thì hằn học:
- Muội ở Vương phủ chỉ thua một cái chính thê, điện hạ là chân chính Hoàng tử, thôn trang nhiều như vậy, muội lại không tơ hào được gì?
Phùng Gia Hảo cười khổ:
- Thật là không có! Hiện tại muội chỉ đem theo một ngàn lượng, hay biểu ca cầm đỡ!
Hàn Bình tỏ thái độ:
- Muội coi ta là ăn mày? Ta muốn mượn muội chút vốn để làm ăn, không phải là xin xỏ gì muội! Muội bây giờ cao quý liền quên ngay gốc gác của mình!
Phùng Gia Hảo lắc đầu, chân thật nói:
- Đồ cưới muội cộng lại cũng không đến con số lớn như vậy, mười vạn lượng bạc còn hơn cả thuế muối một châu, muội lấy đâu ra nhiều đến thế!
Hàn Bình nheo nheo mắt, nhẩn nha:
- Cả kinh thành này còn chưa ai biết muội là con một phụ nhân bị hưu, hiện tại chẳng còn là đích nữ cao quý nữa, từ đường Phùng gia cũng không còn chứa mẫu thân muội!
Phùng Gia Hảo trợn tròn mắt, nổi giận:
- Huynh im ngay!
- Ta không im đấy! Muội không có được số bạc đó, đừng trách ta, ngay cả ca ca muội chỉ là con một tên đạo tặc ta cũng rõ ràng!
Phùng Gia Hảo nghẹn lời, run run:
- Huynh?
Lại sợ hãi ra lệnh Hạnh Lộ:
- Đóng cửa lại, ra ngoài canh chừng tránh để người khác nghe được!
Hàn Bình thản nhiên:
- Trước khi ta đến đây cũng đã thủ sẵn một chút phòng thân! Muội đừng nghĩ đến chuyện giết ta diệt khẩu, chỉ cần ta chết đi, ngày mai cả kinh thành này sẽ biết mẫu thân muội là người thế nào, giết chính thê đoạt phu quân, hồng hạnh xuất tường, lăng loàn trắc nết, đến chết còn bị hưu, không có bài vị tử tế! Muội nghĩ xem, khi ấy muội còn yên ổn làm một Trắc phi không? Hay muội sẽ giống như cô mẫu, bị nhục nhã hưu về, tệ hơn chính là ban chết để chứng minh trong sạch!
Phùng Gia Hảo thật sự sợ hãi, cay đắng nhìn Hàn Bình:
- Muội và biểu ca lớn lên cùng nhau, sao lại ép buộc đến độ này! Muội thật sự không có số tiền đó! Huynh có giết muội cũng không lôi ra được mười vạn lượng!
Hàn Bình suy nghĩ hồi lâu, mới nói:
- Nếu không lấy được một lần, biểu ca liền vì chút tình xưa nghĩa cũ mà chia thành nhiều phần vậy! Coi như vì cô mẫu trên trời!
Phùng Gia Hảo rút trong người ra toàn bộ chỉ chưa đến hai ngàn lượng. Hàn Bình liền khó chịu:
- Ít như vậy sao?
Phùng Gia Hảo gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Muội sẽ cố gắng hơn!
Hàn Bình chòng chọc nhìn biểu muội xinh đẹp đang buồn rầu trên tháp, tang phục giản dị càng tăng thêm nét điềm đạm, tóc Phùng Gia Hảo chưa kịp vấn, thả dài trên lưng, trông yếu nhược mong manh khó tả. Hàn Bình đột ngột ôm lấy Phùng Gia Hảo:
- Biểu muội, ta là vạn bất đắc dĩ, muội đừng oán hận ta!
Phùng Gia Hảo kinh hoảng, thân thể cứng đờ:
- Biểu ca...ta không oán hận huynh! Mau bỏ ta ra!
Hàn Bình càng siết chặt thân người nàng:
- Muội là khinh thị một kẻ tàn phế như ta!
Phùng Gia Hảo cố gắng đẩy cánh tay cứng như gọng kìm, khó nhọc:
- Muội không có, làm gì có! Biểu ca đã nghĩ nhiều!
Hàn Bình bỗng nhiên giận giữ, nghiến răng:
- Muội có, đích thị muội coi ta như một con cẩu què đến xin xỏ ăn vạ tống tiền muội!
Bàn tay hắn thô to túm lấy tóc Phùng Gia Hảo lôi lên giường, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Mẫu nữ muội đã hủy hoại đời ta như thế nào có biết không? Có biết không?
Phùng Gia Hảo cuống quí, giẫy giụa đánh trả:
- Buông ta ra! Buông ra!
Hàn Bình không đủ kiên nhẫn, vung tay giáng một bạc tai xuống gương mặt Phùng Gia Hảo, lại đá thêm mấy cước vào bụng nàng ta:
- La đi, la lên đi, cho cả kinh thành này biết Trắc phi Thành Vương phủ trong đại tang tổ mẫu trèo lên người biểu ca như thế nào!
Phùng Gia Hảo đau đớn, lê lết ôm lấy chân Hàn Bình:
- Biểu ca, ta xin huynh, đừng làm như vậy, đừng tạo nghiệt!
Hàn Bình nâng cằm Phùng Gia Hảo, mắt long lên một tia bất mãn:
- Muội muội, đây đâu phải lần đầu ta làm loại chuyện này? Muội quên Phùng Điển Dung rồi hay sao?
Hàn Bình thoát y phục, lột trần Phùng Gia Hảo đang ôm bụng nức nở trên giường, tàn độc hạ thêm vài cước:
- Ngươi đau sao? Đau sao? Mẫu thân ngươi để tên chột mắt đánh gãy chân ta liệu có thấy đau?
Hàn Bình Trấn áp Phùng Gia Hảo, lại vớ lấy đại bút* thẳng hạ thân nàng ta mà hành hạ. Phùng Gia Hảo đột ngột bị phá thân, lại vừa chịu đánh đập, đau đớn muốn ngất xỉu. Hàn Bình nhìn vết máu trên cán gỗ, phát hiện ra Phùng Gia Hảo còn xử nữ, tâm tư thâm độc thêm mấy phần.
Phùng Gia Hảo không thể để lộ, không thể gọi người, chỉ đành cắn răng chịu đựng nhục nhã. Đến khi Hàn Bình buông nàng ta ra, máu đã nhuộm đỏ nệm giường, tràn xuống hai chân. Hàn Bình thản nhiên khoác áo, lại còn đe dọa:
- Tạm thời ta cầm hai ngàn lượng này trước, mùng một mười lăm mỗi tháng, ta sẽ nhắn địa điểm để ngươi đem tiền đến! Nhớ lấy, đừng cố giở trò gì, nếu không ngươi liền thân bại danh liệt!
_____________________
Chú thích:
Đại bút
- Thúc đừng đau buồn quá!
Gia Hỷ nói lời này chính là ám chỉ Ngũ gia đừng để người khác nắm nhược điểm, trong các đạo lấy hiếu làm đầu, Ngũ gia đã vào quan trường, với lão phu nhân yêu ghét thế nào cũng chỉ nên để trong lòng mà thôi. Ngũ gia gật đầu, nhìn ra phía cửa:
- Hai tẩu ấy độc miệng nhưng không thể làm gì Hỷ nhi được, đừng nóng giận mà ảnh hưởng bản thân!
Gia Hỷ khẽ cười, lão phu nhân mất, trong nhà cũng sắp phân gia, nàng cần gì phải chấp nhất bọn họ nữa. Đợi đến qua trưa thì Đại lão gia, Nhị lão gia, Tam lão gia, Tứ lão gia đều lần lượt từ bên ngoài về. Lúc này mới bắt đầu phát tang, đổi rèm trắng thay lồng đèn. Vốn dĩ bệnh tình lão phu nhân cả năm nay thất thường lên xuống, nên trong phủ cũng đã chuẩn bị cái lễ tang này từ trước, hiện tại tuy có bối rối nhưng không quá cập rập.
Phùng phủ có đại tang, liền rất nhiều người đến viếng. Ngày thứ hai, Thành Vương đích thân đưa Phùng Trắc phi quay về phủ. Phùng Gia Hảo y phục gấm trắng, toàn thân đeo bạch ngọc, mặt cũng đánh phấn dày. Cho dù không phù hợp lắm, nhưng nàng ta là Trắc phi Vương phủ, cũng chẳng ai dám nói gì.
Thành Vương đạm mạc lấy ba nén hương viếng, Phùng Thượng thư tuy đau lòng, nhưng vẫn khách khí:
- Điện hạ, mời sang bên này trò chuyện!
Thành Vương ôn nhu nhìn Phùng Gia Hảo:
- Nàng đi tìm các tỉ muội, cũng đừng quá xúc động!
Đại lão gia thấy Thành Vương đối xử với Phùng Gia Hảo tương kính như tân, nên yên lòng, tâm tình thả lỏng hơn.
Phùng Gia Hảo nhìn bóng Thành Vương vừa khuất, liền không thu liễm điệu bộ nữa, trân tráo vòng ra hậu viện, lại thuận miệng hỏi Vu ma ma:
- Phùng Gia Hỷ đâu?
Vu ma ma chấm qua nước mắt:
- Đại tiểu thư đêm qua không ngủ, hiện tại vẫn còn ở trong viện!
Phùng Gia Hảo ngúng nguẩy bước đi, hôm nay Thành Vương tự mình đưa nàng quay về, chứng tỏ nàng được sủng ái, bởi thế, Phùng Gia Hảo càng muốn đến trước mặt Gia Hỷ tỏ thái độ. Phùng Gia Hảo tự mình tiến vào khách phòng, chỉ thấy Bối Lan ở đó, liền xẵng giọng:
- Chủ nhân ngươi đâu? Hay là thấy ta về đây nên trốn mất?
Gia Hỷ phía sau bình phong vừa đổi tang phục, nàng hừ lạnh, đây chính là cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Nàng không bôi phấn không cài thoa, chỉ cố định tóc bằng một cây trâm ngà voi đơn giản. Gia Hỷ điềm đạm ra ngoài, không nở nụ cười:
- Nhị muội!
Phùng Gia Hảo vuốt ve chuỗi trân châu trên cổ, môi nhếch lên:
- Đáng tiếc cho tỉ, một Huyện chúa cao quý, cuối cùng lại không được gả đi, hiện tại không gả, ba năm nữa càng không có cơ hội gả!
Gia Hỷ nhàn nhạt rót trà:
- Tổ mẫu mất thân còn chưa lạnh, phận làm chất nữ như ta tâm tình nào để ý đến loại chuyện nam nữ đó!
Phùng Gia Hảo ngồi xuống, quan sát nơi này một hồi, chỉ thấy vô cùng tinh tế thanh nhã, so với viện nàng ở Thành Vương phủ một chút cũng không thua kém. Phùng Gia Hảo giấu nỗi bực bội:
- Hôm nay điện hạ bỏ cả công vụ đưa ta hồi phủ viếng tổ mẫu vì sợ ta buồn, tỉ cũng nên tìm một đấng lang quân tốt, tổ mẫu trên trời linh thiêng, nhất định không muốn tỉ trở thành ni cô đâu! Ha ha ha!
Gia Hỷ quạt ngọc che miệng, mày liễu thoáng cau:
- Điện hạ đúng là quan tâm muội muội, nên Hàn thị chết đi, cũng chẳng để muội muội về nhìn mặt lần cuối!
Phùng Gia Hảo đứng bật dậy, chỉ tay năm ngón:
- Ngươi! Không được nói mẫu thân như thế!
Gia Hỷ cười lạnh:
- Mẫu thân? Ai là mẫu thân ta? Ta chỉ có duy nhất một mẫu thân bài vị đang ở trong từ đường, còn Hàn thị, đến cả tang lễ cũng không tổ chức, so với thiếp thất càng thua kém! Người như vậy, chỉ có thể là mẫu thân ngươi!
Phùng Gia Hảo uất ức, mặt tái đi:
- Ngươi nhớ cho kỹ, hôm nay ta đã là Trắc phi Thành Vương phủ, ngươi dám đắc tội?
Gia Hỷ lãnh đạm, kiêu ngạo nâng mi mắt:
- Thì sao, ta chính là Tam phẩm Huyện chúa, cùng ngươi không hề thua kém, trong khi đó, ngươi còn là muội muội của ta! Hàn thị bị hưu, bên ngoài không biết nhưng chính ngươi phải rõ, đích thứ phân biệt, ngươi bây giờ khác gì thứ xuất?
Phùng Gia Hảo dù móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay vẫn không thể kiếm chế nộ khí, lao đến Gia Hỷ định cấu xé. Có điều đây là viện Gia Hỷ, nha hoàn bà tử liền kéo Phùng Gia Hảo ra. Gia Hỷ nhìn nàng ta đầu tóc rối loạn, bình thản quay vào trong:
- Tiễn khách!
Phùng Gia Hảo ấm ức tức tối vòng qua hoa viên chọn đường vắng vẻ, bộ dáng nàng ta hiện tại không thể gặp người, liền đến khuê phòng khi chưa gả để chỉnh trang lại. Phùng Gia Hảo lau qua mặt mũi, chưa kịp vấn lại tóc đã nghe tiếng gõ cửa.
Hạnh Lộ ngập ngừng:
- Trắc phi, là Hàn biểu thiếu gia!
Phùng Gia Hảo thoáng ngạc nhiên:
- Biểu ca!
Hàn Bình ngồi đối diện Phùng Gia Hảo, than vãn kể khổ:
- Biểu muội bây giờ xem ra thật tốt đi, là Trắc phi cao quý lại còn được điện hạ quan tâm, khi nãy ta lén lút qua sảnh lớn, thấy Thành Vương đang cùng cô trượng hăng say trò chuyện!
Phùng Gia Hảo siết chặt khăn lụa, Thành Vương bề ngoài như vậy nhưng đã cấm túc nàng tới sáu tháng, hiện tại đến viên phòng còn chưa. Chỉ mong lần này phụ thân có chút xúc tiến, Thành Vương nể mặt mà bớt lạnh nhạt với nàng.
Phùng Gia Hảo nhìn Hàn Bình:
- Hôm nay biểu ca tìm gặp ta là có gì?
Hàn Bình thở dài, chỉ vào một bên chân què:
- Muội xem, người tàn tật như ta cuộc sống trăm đường khổ ải, con đường hoạn lộ coi như bị chặt đứt, Hàn gia vốn coi ta là hi vọng lại nhẫn tâm không đếm xỉa gì tới nữa...
Phùng Gia Hảo nghe hắn kể lể thì mệt mỏi, phất phất tay:
- Vậy tóm lại biểu ca cần gì?
Hàn Bình giơ hai bàn tay lên, hấp háy mắt:
- Mười vạn lượng bạc!
Phùng Gia Hảo kinh hoảng:
- Muội có thể kiếm đâu ra nhiều ngân lượng như thế?
Hàn Bình nghe từ chối thì hằn học:
- Muội ở Vương phủ chỉ thua một cái chính thê, điện hạ là chân chính Hoàng tử, thôn trang nhiều như vậy, muội lại không tơ hào được gì?
Phùng Gia Hảo cười khổ:
- Thật là không có! Hiện tại muội chỉ đem theo một ngàn lượng, hay biểu ca cầm đỡ!
Hàn Bình tỏ thái độ:
- Muội coi ta là ăn mày? Ta muốn mượn muội chút vốn để làm ăn, không phải là xin xỏ gì muội! Muội bây giờ cao quý liền quên ngay gốc gác của mình!
Phùng Gia Hảo lắc đầu, chân thật nói:
- Đồ cưới muội cộng lại cũng không đến con số lớn như vậy, mười vạn lượng bạc còn hơn cả thuế muối một châu, muội lấy đâu ra nhiều đến thế!
Hàn Bình nheo nheo mắt, nhẩn nha:
- Cả kinh thành này còn chưa ai biết muội là con một phụ nhân bị hưu, hiện tại chẳng còn là đích nữ cao quý nữa, từ đường Phùng gia cũng không còn chứa mẫu thân muội!
Phùng Gia Hảo trợn tròn mắt, nổi giận:
- Huynh im ngay!
- Ta không im đấy! Muội không có được số bạc đó, đừng trách ta, ngay cả ca ca muội chỉ là con một tên đạo tặc ta cũng rõ ràng!
Phùng Gia Hảo nghẹn lời, run run:
- Huynh?
Lại sợ hãi ra lệnh Hạnh Lộ:
- Đóng cửa lại, ra ngoài canh chừng tránh để người khác nghe được!
Hàn Bình thản nhiên:
- Trước khi ta đến đây cũng đã thủ sẵn một chút phòng thân! Muội đừng nghĩ đến chuyện giết ta diệt khẩu, chỉ cần ta chết đi, ngày mai cả kinh thành này sẽ biết mẫu thân muội là người thế nào, giết chính thê đoạt phu quân, hồng hạnh xuất tường, lăng loàn trắc nết, đến chết còn bị hưu, không có bài vị tử tế! Muội nghĩ xem, khi ấy muội còn yên ổn làm một Trắc phi không? Hay muội sẽ giống như cô mẫu, bị nhục nhã hưu về, tệ hơn chính là ban chết để chứng minh trong sạch!
Phùng Gia Hảo thật sự sợ hãi, cay đắng nhìn Hàn Bình:
- Muội và biểu ca lớn lên cùng nhau, sao lại ép buộc đến độ này! Muội thật sự không có số tiền đó! Huynh có giết muội cũng không lôi ra được mười vạn lượng!
Hàn Bình suy nghĩ hồi lâu, mới nói:
- Nếu không lấy được một lần, biểu ca liền vì chút tình xưa nghĩa cũ mà chia thành nhiều phần vậy! Coi như vì cô mẫu trên trời!
Phùng Gia Hảo rút trong người ra toàn bộ chỉ chưa đến hai ngàn lượng. Hàn Bình liền khó chịu:
- Ít như vậy sao?
Phùng Gia Hảo gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Muội sẽ cố gắng hơn!
Hàn Bình chòng chọc nhìn biểu muội xinh đẹp đang buồn rầu trên tháp, tang phục giản dị càng tăng thêm nét điềm đạm, tóc Phùng Gia Hảo chưa kịp vấn, thả dài trên lưng, trông yếu nhược mong manh khó tả. Hàn Bình đột ngột ôm lấy Phùng Gia Hảo:
- Biểu muội, ta là vạn bất đắc dĩ, muội đừng oán hận ta!
Phùng Gia Hảo kinh hoảng, thân thể cứng đờ:
- Biểu ca...ta không oán hận huynh! Mau bỏ ta ra!
Hàn Bình càng siết chặt thân người nàng:
- Muội là khinh thị một kẻ tàn phế như ta!
Phùng Gia Hảo cố gắng đẩy cánh tay cứng như gọng kìm, khó nhọc:
- Muội không có, làm gì có! Biểu ca đã nghĩ nhiều!
Hàn Bình bỗng nhiên giận giữ, nghiến răng:
- Muội có, đích thị muội coi ta như một con cẩu què đến xin xỏ ăn vạ tống tiền muội!
Bàn tay hắn thô to túm lấy tóc Phùng Gia Hảo lôi lên giường, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Mẫu nữ muội đã hủy hoại đời ta như thế nào có biết không? Có biết không?
Phùng Gia Hảo cuống quí, giẫy giụa đánh trả:
- Buông ta ra! Buông ra!
Hàn Bình không đủ kiên nhẫn, vung tay giáng một bạc tai xuống gương mặt Phùng Gia Hảo, lại đá thêm mấy cước vào bụng nàng ta:
- La đi, la lên đi, cho cả kinh thành này biết Trắc phi Thành Vương phủ trong đại tang tổ mẫu trèo lên người biểu ca như thế nào!
Phùng Gia Hảo đau đớn, lê lết ôm lấy chân Hàn Bình:
- Biểu ca, ta xin huynh, đừng làm như vậy, đừng tạo nghiệt!
Hàn Bình nâng cằm Phùng Gia Hảo, mắt long lên một tia bất mãn:
- Muội muội, đây đâu phải lần đầu ta làm loại chuyện này? Muội quên Phùng Điển Dung rồi hay sao?
Hàn Bình thoát y phục, lột trần Phùng Gia Hảo đang ôm bụng nức nở trên giường, tàn độc hạ thêm vài cước:
- Ngươi đau sao? Đau sao? Mẫu thân ngươi để tên chột mắt đánh gãy chân ta liệu có thấy đau?
Hàn Bình Trấn áp Phùng Gia Hảo, lại vớ lấy đại bút* thẳng hạ thân nàng ta mà hành hạ. Phùng Gia Hảo đột ngột bị phá thân, lại vừa chịu đánh đập, đau đớn muốn ngất xỉu. Hàn Bình nhìn vết máu trên cán gỗ, phát hiện ra Phùng Gia Hảo còn xử nữ, tâm tư thâm độc thêm mấy phần.
Phùng Gia Hảo không thể để lộ, không thể gọi người, chỉ đành cắn răng chịu đựng nhục nhã. Đến khi Hàn Bình buông nàng ta ra, máu đã nhuộm đỏ nệm giường, tràn xuống hai chân. Hàn Bình thản nhiên khoác áo, lại còn đe dọa:
- Tạm thời ta cầm hai ngàn lượng này trước, mùng một mười lăm mỗi tháng, ta sẽ nhắn địa điểm để ngươi đem tiền đến! Nhớ lấy, đừng cố giở trò gì, nếu không ngươi liền thân bại danh liệt!
_____________________
Chú thích:
Đại bút
Bình luận truyện