Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 130: Ngoạn hỏa tự phần (hạ) 2
Ngày thứ mười, Vĩnh Nguyên Đế vẫn không thuyên giảm bệnh tình, lại rơi vào mê man như cũ, tâm thần bất thanh tỉnh, dấu hiệu so với lúc đầu còn nặng nề hơn. Dựa vào toa thuốc của Tọa Trì phương trượng viết lại lúc trước, bấy giờ, Thái Y mới đề nghị lấy máu các Hoàng tử đang ở kinh thành làm thuốc dẫn. Tuy vậy thuốc dẫn này phải dùng liên tiếp ba thang, mà Thịnh Vương lại đang đổ bệnh, vì vậy ngay cả Tam Hoàng tử bị Vĩnh Nguyên Đế ghét bỏ cũng được triệu tập, chỉ duy nhất Bát Hòa Vương lúc nguy cấp này thì lại đi đến Liêu Châu hỗ trợ Tương Quốc công. Bởi thế, hôm nay tới Thái Y viện lấy huyết dẫn chỉ có Tam Hoàng tử cùng Cửu Hoàng tử.
Trong Thái Y viện lúc này ngoài Tuyên Quý phi chính là Hiên Hậu. Vốn dĩ Hoàng hậu và Nhất phẩm cung phi buộc phải có mặt trong loại đại sự thế này, chỉ là Vạn Quý phi vì chăm sóc Thịnh Vương mà vắng mặt.
Cửu Hoàng tử bực nhọc đưa tay ra, không phải hắn không yêu phụ hoàng, mà vì hắn nhận thánh chỉ phong làm Hộ Biên Vương đã lâu, Hoàng thượng tuy để hắn cùng ngày nhận phong với Gia Lăng Vương, cuối cùng Gia Lăng Vương đã đến đất phong cả năm, phủ đệ hắn vẫn chưa xây xong, lễ phong bị dời lại, đến giờ vẫn chưa ai gọi hắn một tiếng Vương gia. Tam Hoàng tử thì ngược lại, tuy bị chán ghét, tước cả phong vị, nhưng nếu lần này lập được công giúp phụ hoàng, vẫn có khả năng trở mình.
Thái y lấy máu xong thì vào trong chế thuốc dẫn, Hiên Hậu chán chường quay về, không nhìn Tuyên Quý phi dù chỉ một cái liếc mắt. Có điều chưa ra đến cổng, đã bị hai vị Thái y mời ở lại. Tuyên Quý phi có chút ngạc nhiên, đi vào trong phòng chế thuốc trước, Hiên Hậu cau có mặt mày vào sau.
Trên bàn, hai bát nước sạch có hỗn hợp huyết đều ghi rõ họ tên người trích. Máu của Cửu Hoàng tử cùng Vĩnh Nguyên Đế hòa lại vẹn toàn. Ngược lại, hai phần máu Tam Hoàng tử lại trôi nổi tách rời phần máu phụ hoàng mình.
Hiên Hậu không nói lên lời, từ khi ngồi trên phượng vị đến hiện tại, nàng ta chưa một lần thấy đại sự bậc này. Nhìn qua bên kia, Tuyên Quý phi sắc mặt cũng đại biến. Hiên Hậu lắp bắp:
- Làm sao bây giờ? Phải làm sao?
Tuyên Quý phi xoa xoa mi tâm, suy nghĩ một lúc thì dặn dò:
- Tạm thời đừng để lộ ra ngoài, chuyện này ảnh hưởng uy nghiêm Hoàng thất, phải để Hoàng thượng tự mình quyết định!
Hiên Hậu cảm thấy có lý, cũng không phản đối, lên phượng liễn quay về Khôn Ninh cung, có điều Hiên Hậu là kiểu người không quen giữ bí mật, suy đi tính lại một hồi, lại thì thầm to nhỏ bí mật sai sử Lộ Hà đến Diên Hi cung.
Hoàn Nhan Viên Thuyết tựa người vào nệm ấm, nhìn Lộ Hà lén la lén lút choàng áo kín mít đi vào. Hắn có chút buồn cười, vốn dĩ Hoàng hậu thăm hỏi bệnh tình của Hoàng tử là thường tình, Hiên Hậu lại bày trò như vậy, khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Lộ Hà quy củ quỳ xuống, gương mặt nhỏ nhắn trong tuyết lạnh ửng hồng:
- Tham kiến điện hạ!
Hoàn Nhan Viên Thuyết gật đầu, Lộ Hà nhìn xung quanh một lượt, Huỳnh Kiện công công hiểu ý để tất cả cùng lui, sau khi cửa đã đóng Lộ Hà mới dám bẩm báo:
- Điện hạ, vừa rồi lấy huyết dẫn ở Thái Y viện đã xảy ra đại sự!
Hoàn Nhan Viên Thuyết gật đầu, ra hiệu đang lắng nghe, Lộ Hà mới ngập ngừng nói tiếp:
- Tam Hoàng tử...máu không cùng Hoàng thượng hòa chung...
Hoàn Nhan Viên Thuyết thất kinh, ngồi thẳng dậy:
- Nói rõ ràng đi!
- Tam Hoàng tử không chung huyết thống với Hoàng thượng, hiện tại ngoài Hoàng hậu nương nương, Tuyên Quý phi cũng đã biết. Chuyện vẫn đang được giữ kín!
Hoàn Nhan Viên Thuyết cười lớn, thật tốt, thời cơ cứ thế bất ngờ đến. Tất cả Hoàng tử đều cùng lúc khiến phụ hoàng bất tin, nên hắn, nếu khiến ông khỏe mạnh thanh tỉnh thì chính là điểm sáng duy nhất để phụ hoàng bấu víu. Hoàn Nhan Viên Thuyết đứng dậy, tuy lồng ngực vẫn còn ê ẩm đau, nhưng không còn quá mệt mỏi. Tin tức vừa rồi như tiếp thêm sức mạnh vào cơ thể hắn.
Lộ Hà nghĩ đến Hiên Hậu, vẫn còn một chuyện Hiên Hậu cố tình giấu giếm, bây giờ Thịnh Vương đang vui như thế, nếu nàng nói ra, biết đâu, Thịnh Vương dễ dàng chấp nhận. Lộ Hà lấy hết can đảm:
- Điện hạ, còn việc này...
Hoàn Nhan Viên Thuyết phân phó người chuẩn bị nước tắm, dù sao cũng phải tận hiếu, lúc này không làm thì đợi đến bao giờ. Hắn đã tung tin bản thân bệnh đến bất tỉnh, hiện tại gắng chút sức lực cuối cùng chăm sóc cho phụ hoàng, đám triều thần nếu không ca ngợi hắn thì còn ca ngợi được ai.
Nhìn Lộ Hà quỳ dưới chân bối rối, Hoàn Nhan Viên Thuyết gật đầu:
- Nói đi!
- Điện hạ, Hoàng hậu nương nương hoài thai rồi! Hơn một tháng!
Hoàn Nhan Viên Thuyết sững lại, tâm trạng mấy lượt thay đổi. Hoài thai? Ngay lúc này lại hoài thai? Phụ hoàng sau hai đợt bệnh tật giày vò đã không gần nữ sắc. Hiên Hậu thật điên rồi!
Huỳnh Kiện công công khúm núm sau bình phong bước vào, cúi người:
- Điện hạ, nước tắm đã đủ độ ấm!
Hoàn Nhan Viên Thuyết đỡ hờ Lộ Hà đứng dậy, vì quá gần khoảng cách, làn hơi nam tử tỏa ra xâm chiếm lấy nàng ta, Lộ Hà liền lùi lại, sợ hãi. Hoàn Nhan Viên Thuyết nửa miệng cười, có chút dụ hoặc:
- Bản Vương thường ngày không có cung nữ bên cạnh! Nàng...có thể hầu tắm bản Vương?
Huỳnh Kiện công công biết ý lui ra ngoài. Lộ Hà lắc đầu quầy quậy, nhưng cũng không tỏ ra chống đối. Trong lòng Hoàn Nhan Viên Thuyết dâng lên nhàn nhạt khinh bỉ, bế bổng nàng ta vào bồn tắm. Hắn không phải thèm muốn nữ nhân đến phát cuồng, nhưng dù sao Lộ Hà nhan sắc cũng không tệ, quan trọng hơn, Lộ Hà là cung nữ thiếp thân duy nhất của Hiên Hậu. Mà, cái thai Hiên Hậu, cần phải trừ bỏ.
Hoàn Nhan Viên Thuyết sau khi đổi y phục thì ngay lập tức cho người áp giải Tam Hoàng tử đến Càn Thanh cung. Bài trích máu nhận thân một lần nữa được diễn tả lại, Vĩnh Nguyên Đế một phần vì chưa thanh tỉnh hẳn, phần còn lại vì chứng cứ quá xác đáng, qua lời Thái Y, kể cả Hiên Hậu cùng Tuyên Quý phi đều đã biết, nên theo ý Thịnh Vương, ban chết cho Tam Hoàng tử.
Hoàn Nhan Viên Thuyết nhìn thi thể phủ vải trắng bí mật đem ra khỏi Cấm Thành chôn cất qua quýt, tự thấy đời người sinh tử vô thường. Thi thể kia, từng cùng hắn xưng huynh gọi đệ, nay chỉ vì vài giọt máu, liền chết không kịp trăn trối. Nghe tiếng ho khan của Vĩnh Nguyên Đế, Hoàn Nhan Viên Thuyết liền quay vào:
- Phụ hoàng!
- Trẫm nghe nói con không khỏe, sao còn lao lực!
Hoàn Nhan Viên Thuyết nhu hòa cười:
- Nhi thần có thể làm sao được, cũng chỉ là bệnh cũ...
Vĩnh Nguyên Đế thở dài, nhớ lại chuyện xưa năm đó, lòng dâng lên chua xót:
- Cùng là thủ túc huynh đệ, các con về sau không nên gây khó dễ cho nhau nữa!
Hoàn Nhan Viên Thuyết lờ mờ đoán ra được ý đồ Vĩnh Nguyên Đế, năm xưa Thành Vương hại hắn phải quay về kinh thành trong mùa đông lạnh, gây nên bệnh chứng này, có điều giọng điệu Vĩnh Nguyên Đế không đơn thuần là dặn dò, Hoàn Nhan Viên Thuyết khắp khởi mừng thầm:
- Phụ hoàng, người cũng thấy, nhi thần tuy nuôi quân lực ở đất phong, nhưng chưa từng một lần điều động! Huống hồ, mẫu phi xuất thân từ Bá phủ, trong cung không cao hơn ai, càng không thể làm ra chuyện gì to tát!
Vĩnh Nguyên Đế ngẫm nghĩ hồi lâu, lại không nói gì, cuối cùng lãnh đạm:
- Đêm nay con hồi phủ đi! Trẫm còn có đại sự!
Hoàn Nhan Viên Thuyết không dám hỏi nhiều, ngay trong đêm xuất cung. Đây là thời điểm vô cùng nhạy cảm, việc hạ Mê Thần tán cũng đã dừng hẳn lại.
Qua thêm hai ngày nữa, giữa mùa đông buốt giá, chính ngoại tổ phụ của Thịnh Vương Lại bộ Thượng thư cùng Quang Từ Đại Tổng quản đích thân đến Thịnh Vương phủ tuyên chỉ, lập Nhị Hoàng tử Hoàn Nhan Viên Thuyết thành Đông cung Thái tử. Đại lễ qua năm mới sẽ được tiến hành.
Tin tức này chấn động triều đình, phe cánh Hoàn Nhan Viên Thuyết giờ như hổ mọc thêm cánh, tấu chương chúc mừng, thỉnh an đột ngột tăng lên rất nhiều. Vĩnh Nguyên Đế hiện tại tuy sức khỏe đã tốt hơn, nhưng vẫn không tự mình xử lý được tấu chương nữa, quyền lực chuyển giao dần dần về tay tân Thái tử. Hoàn Nhan Viên Thuyết trở thành trữ quân, không quên Cửu Hoàng tử, liền tổ chức đại lễ để hắn ta danh chính ngôn thuận làm một Hộ Biên Vương. Phe cánh Đông - Châu phong quang vô hạn.
Diên Hương Các.
Tuyên Quý phi tựa người bên cửa sổ, bên ngoài ồn ào bàn luận, chỉ riêng ở đây im lìm lặng lẽ. Hồng Tố chậm rãi tiến vào:
- Nương nương, Thục Trinh Huyện chúa đang đợi bên ngoài!
Gia Hỷ đứng ngoài khách phòng, gió tuy rét, nhưng hiện tại, nàng biết, không đâu lạnh lẽo bằng tâm Tuyên Quý phi. Nàng cẩn thận theo chân Hồng Tố, hành lễ quy củ. Tuyên Quý phi chỉ vào ghế gỗ, trầm mặc:
- Ngồi đi!
- Tạ nương nương!
Tuyên Quý phi nhìn chồng kinh thư Gia Hỷ đem đến, hốc mắt đỏ ửng lên:
- Ngươi, về sau không cần phải chép nữa! Hoàng thượng cũng đã dừng tìm kiếm Lăng Thần rồi!
Gia Hỷ nghe lòng nấc nghẹn, lắc đầu:
- Nương nương! Người đừng mất hi vọng, điện hạ đã hứa sẽ quay về, nhất định sẽ khải hoàn quay về!
Tuyên Quý phi xoay người vào trong, nỗi buồn tỏa ra đậm đặc, đến dáng đi cũng thê lương:
- Ngươi quay về Phùng phủ được rồi! Hiện tại bản cung muốn một mình!
Gia Hỷ thi lễ, nhìn bóng Tuyên Quý phi khuất sau bình phong, thâm tâm dâng lên đắng chát. Hiện tại tân Thái tử vừa được lập, ai nấy đều phải bày tỏ thái độ vui mừng, thiên ân rộng lớn, ngoài kia đâu đâu cũng treo đèn lồng đỏ, chỉ duy nhất nơi này như tích tụ toàn bộ sầu muộn nhân gian, tịch mịch thảm thiết!
Gia Hỷ lên xe ngựa, quay về Phùng phủ. Tây Môn sơn son mở ra, nàng vén rèm nhìn lại Cấm Thành mịt mù mây xám. Cho dù triều đại nàng xuyên qua không tồn tại trong lịch sử, thì toàn bộ nỗi đau bất hạnh của phận người sau bức tường son này đều chân thật. Xe ngựa ngày càng rời xa Hoàng cung, dần hòa lẫn vào đoàn người trên phố, hương bánh mứt năm mới ùa vào, chỉ còn hơn mười ngày nữa. Năm cũ sẽ qua.
Trong Thái Y viện lúc này ngoài Tuyên Quý phi chính là Hiên Hậu. Vốn dĩ Hoàng hậu và Nhất phẩm cung phi buộc phải có mặt trong loại đại sự thế này, chỉ là Vạn Quý phi vì chăm sóc Thịnh Vương mà vắng mặt.
Cửu Hoàng tử bực nhọc đưa tay ra, không phải hắn không yêu phụ hoàng, mà vì hắn nhận thánh chỉ phong làm Hộ Biên Vương đã lâu, Hoàng thượng tuy để hắn cùng ngày nhận phong với Gia Lăng Vương, cuối cùng Gia Lăng Vương đã đến đất phong cả năm, phủ đệ hắn vẫn chưa xây xong, lễ phong bị dời lại, đến giờ vẫn chưa ai gọi hắn một tiếng Vương gia. Tam Hoàng tử thì ngược lại, tuy bị chán ghét, tước cả phong vị, nhưng nếu lần này lập được công giúp phụ hoàng, vẫn có khả năng trở mình.
Thái y lấy máu xong thì vào trong chế thuốc dẫn, Hiên Hậu chán chường quay về, không nhìn Tuyên Quý phi dù chỉ một cái liếc mắt. Có điều chưa ra đến cổng, đã bị hai vị Thái y mời ở lại. Tuyên Quý phi có chút ngạc nhiên, đi vào trong phòng chế thuốc trước, Hiên Hậu cau có mặt mày vào sau.
Trên bàn, hai bát nước sạch có hỗn hợp huyết đều ghi rõ họ tên người trích. Máu của Cửu Hoàng tử cùng Vĩnh Nguyên Đế hòa lại vẹn toàn. Ngược lại, hai phần máu Tam Hoàng tử lại trôi nổi tách rời phần máu phụ hoàng mình.
Hiên Hậu không nói lên lời, từ khi ngồi trên phượng vị đến hiện tại, nàng ta chưa một lần thấy đại sự bậc này. Nhìn qua bên kia, Tuyên Quý phi sắc mặt cũng đại biến. Hiên Hậu lắp bắp:
- Làm sao bây giờ? Phải làm sao?
Tuyên Quý phi xoa xoa mi tâm, suy nghĩ một lúc thì dặn dò:
- Tạm thời đừng để lộ ra ngoài, chuyện này ảnh hưởng uy nghiêm Hoàng thất, phải để Hoàng thượng tự mình quyết định!
Hiên Hậu cảm thấy có lý, cũng không phản đối, lên phượng liễn quay về Khôn Ninh cung, có điều Hiên Hậu là kiểu người không quen giữ bí mật, suy đi tính lại một hồi, lại thì thầm to nhỏ bí mật sai sử Lộ Hà đến Diên Hi cung.
Hoàn Nhan Viên Thuyết tựa người vào nệm ấm, nhìn Lộ Hà lén la lén lút choàng áo kín mít đi vào. Hắn có chút buồn cười, vốn dĩ Hoàng hậu thăm hỏi bệnh tình của Hoàng tử là thường tình, Hiên Hậu lại bày trò như vậy, khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Lộ Hà quy củ quỳ xuống, gương mặt nhỏ nhắn trong tuyết lạnh ửng hồng:
- Tham kiến điện hạ!
Hoàn Nhan Viên Thuyết gật đầu, Lộ Hà nhìn xung quanh một lượt, Huỳnh Kiện công công hiểu ý để tất cả cùng lui, sau khi cửa đã đóng Lộ Hà mới dám bẩm báo:
- Điện hạ, vừa rồi lấy huyết dẫn ở Thái Y viện đã xảy ra đại sự!
Hoàn Nhan Viên Thuyết gật đầu, ra hiệu đang lắng nghe, Lộ Hà mới ngập ngừng nói tiếp:
- Tam Hoàng tử...máu không cùng Hoàng thượng hòa chung...
Hoàn Nhan Viên Thuyết thất kinh, ngồi thẳng dậy:
- Nói rõ ràng đi!
- Tam Hoàng tử không chung huyết thống với Hoàng thượng, hiện tại ngoài Hoàng hậu nương nương, Tuyên Quý phi cũng đã biết. Chuyện vẫn đang được giữ kín!
Hoàn Nhan Viên Thuyết cười lớn, thật tốt, thời cơ cứ thế bất ngờ đến. Tất cả Hoàng tử đều cùng lúc khiến phụ hoàng bất tin, nên hắn, nếu khiến ông khỏe mạnh thanh tỉnh thì chính là điểm sáng duy nhất để phụ hoàng bấu víu. Hoàn Nhan Viên Thuyết đứng dậy, tuy lồng ngực vẫn còn ê ẩm đau, nhưng không còn quá mệt mỏi. Tin tức vừa rồi như tiếp thêm sức mạnh vào cơ thể hắn.
Lộ Hà nghĩ đến Hiên Hậu, vẫn còn một chuyện Hiên Hậu cố tình giấu giếm, bây giờ Thịnh Vương đang vui như thế, nếu nàng nói ra, biết đâu, Thịnh Vương dễ dàng chấp nhận. Lộ Hà lấy hết can đảm:
- Điện hạ, còn việc này...
Hoàn Nhan Viên Thuyết phân phó người chuẩn bị nước tắm, dù sao cũng phải tận hiếu, lúc này không làm thì đợi đến bao giờ. Hắn đã tung tin bản thân bệnh đến bất tỉnh, hiện tại gắng chút sức lực cuối cùng chăm sóc cho phụ hoàng, đám triều thần nếu không ca ngợi hắn thì còn ca ngợi được ai.
Nhìn Lộ Hà quỳ dưới chân bối rối, Hoàn Nhan Viên Thuyết gật đầu:
- Nói đi!
- Điện hạ, Hoàng hậu nương nương hoài thai rồi! Hơn một tháng!
Hoàn Nhan Viên Thuyết sững lại, tâm trạng mấy lượt thay đổi. Hoài thai? Ngay lúc này lại hoài thai? Phụ hoàng sau hai đợt bệnh tật giày vò đã không gần nữ sắc. Hiên Hậu thật điên rồi!
Huỳnh Kiện công công khúm núm sau bình phong bước vào, cúi người:
- Điện hạ, nước tắm đã đủ độ ấm!
Hoàn Nhan Viên Thuyết đỡ hờ Lộ Hà đứng dậy, vì quá gần khoảng cách, làn hơi nam tử tỏa ra xâm chiếm lấy nàng ta, Lộ Hà liền lùi lại, sợ hãi. Hoàn Nhan Viên Thuyết nửa miệng cười, có chút dụ hoặc:
- Bản Vương thường ngày không có cung nữ bên cạnh! Nàng...có thể hầu tắm bản Vương?
Huỳnh Kiện công công biết ý lui ra ngoài. Lộ Hà lắc đầu quầy quậy, nhưng cũng không tỏ ra chống đối. Trong lòng Hoàn Nhan Viên Thuyết dâng lên nhàn nhạt khinh bỉ, bế bổng nàng ta vào bồn tắm. Hắn không phải thèm muốn nữ nhân đến phát cuồng, nhưng dù sao Lộ Hà nhan sắc cũng không tệ, quan trọng hơn, Lộ Hà là cung nữ thiếp thân duy nhất của Hiên Hậu. Mà, cái thai Hiên Hậu, cần phải trừ bỏ.
Hoàn Nhan Viên Thuyết sau khi đổi y phục thì ngay lập tức cho người áp giải Tam Hoàng tử đến Càn Thanh cung. Bài trích máu nhận thân một lần nữa được diễn tả lại, Vĩnh Nguyên Đế một phần vì chưa thanh tỉnh hẳn, phần còn lại vì chứng cứ quá xác đáng, qua lời Thái Y, kể cả Hiên Hậu cùng Tuyên Quý phi đều đã biết, nên theo ý Thịnh Vương, ban chết cho Tam Hoàng tử.
Hoàn Nhan Viên Thuyết nhìn thi thể phủ vải trắng bí mật đem ra khỏi Cấm Thành chôn cất qua quýt, tự thấy đời người sinh tử vô thường. Thi thể kia, từng cùng hắn xưng huynh gọi đệ, nay chỉ vì vài giọt máu, liền chết không kịp trăn trối. Nghe tiếng ho khan của Vĩnh Nguyên Đế, Hoàn Nhan Viên Thuyết liền quay vào:
- Phụ hoàng!
- Trẫm nghe nói con không khỏe, sao còn lao lực!
Hoàn Nhan Viên Thuyết nhu hòa cười:
- Nhi thần có thể làm sao được, cũng chỉ là bệnh cũ...
Vĩnh Nguyên Đế thở dài, nhớ lại chuyện xưa năm đó, lòng dâng lên chua xót:
- Cùng là thủ túc huynh đệ, các con về sau không nên gây khó dễ cho nhau nữa!
Hoàn Nhan Viên Thuyết lờ mờ đoán ra được ý đồ Vĩnh Nguyên Đế, năm xưa Thành Vương hại hắn phải quay về kinh thành trong mùa đông lạnh, gây nên bệnh chứng này, có điều giọng điệu Vĩnh Nguyên Đế không đơn thuần là dặn dò, Hoàn Nhan Viên Thuyết khắp khởi mừng thầm:
- Phụ hoàng, người cũng thấy, nhi thần tuy nuôi quân lực ở đất phong, nhưng chưa từng một lần điều động! Huống hồ, mẫu phi xuất thân từ Bá phủ, trong cung không cao hơn ai, càng không thể làm ra chuyện gì to tát!
Vĩnh Nguyên Đế ngẫm nghĩ hồi lâu, lại không nói gì, cuối cùng lãnh đạm:
- Đêm nay con hồi phủ đi! Trẫm còn có đại sự!
Hoàn Nhan Viên Thuyết không dám hỏi nhiều, ngay trong đêm xuất cung. Đây là thời điểm vô cùng nhạy cảm, việc hạ Mê Thần tán cũng đã dừng hẳn lại.
Qua thêm hai ngày nữa, giữa mùa đông buốt giá, chính ngoại tổ phụ của Thịnh Vương Lại bộ Thượng thư cùng Quang Từ Đại Tổng quản đích thân đến Thịnh Vương phủ tuyên chỉ, lập Nhị Hoàng tử Hoàn Nhan Viên Thuyết thành Đông cung Thái tử. Đại lễ qua năm mới sẽ được tiến hành.
Tin tức này chấn động triều đình, phe cánh Hoàn Nhan Viên Thuyết giờ như hổ mọc thêm cánh, tấu chương chúc mừng, thỉnh an đột ngột tăng lên rất nhiều. Vĩnh Nguyên Đế hiện tại tuy sức khỏe đã tốt hơn, nhưng vẫn không tự mình xử lý được tấu chương nữa, quyền lực chuyển giao dần dần về tay tân Thái tử. Hoàn Nhan Viên Thuyết trở thành trữ quân, không quên Cửu Hoàng tử, liền tổ chức đại lễ để hắn ta danh chính ngôn thuận làm một Hộ Biên Vương. Phe cánh Đông - Châu phong quang vô hạn.
Diên Hương Các.
Tuyên Quý phi tựa người bên cửa sổ, bên ngoài ồn ào bàn luận, chỉ riêng ở đây im lìm lặng lẽ. Hồng Tố chậm rãi tiến vào:
- Nương nương, Thục Trinh Huyện chúa đang đợi bên ngoài!
Gia Hỷ đứng ngoài khách phòng, gió tuy rét, nhưng hiện tại, nàng biết, không đâu lạnh lẽo bằng tâm Tuyên Quý phi. Nàng cẩn thận theo chân Hồng Tố, hành lễ quy củ. Tuyên Quý phi chỉ vào ghế gỗ, trầm mặc:
- Ngồi đi!
- Tạ nương nương!
Tuyên Quý phi nhìn chồng kinh thư Gia Hỷ đem đến, hốc mắt đỏ ửng lên:
- Ngươi, về sau không cần phải chép nữa! Hoàng thượng cũng đã dừng tìm kiếm Lăng Thần rồi!
Gia Hỷ nghe lòng nấc nghẹn, lắc đầu:
- Nương nương! Người đừng mất hi vọng, điện hạ đã hứa sẽ quay về, nhất định sẽ khải hoàn quay về!
Tuyên Quý phi xoay người vào trong, nỗi buồn tỏa ra đậm đặc, đến dáng đi cũng thê lương:
- Ngươi quay về Phùng phủ được rồi! Hiện tại bản cung muốn một mình!
Gia Hỷ thi lễ, nhìn bóng Tuyên Quý phi khuất sau bình phong, thâm tâm dâng lên đắng chát. Hiện tại tân Thái tử vừa được lập, ai nấy đều phải bày tỏ thái độ vui mừng, thiên ân rộng lớn, ngoài kia đâu đâu cũng treo đèn lồng đỏ, chỉ duy nhất nơi này như tích tụ toàn bộ sầu muộn nhân gian, tịch mịch thảm thiết!
Gia Hỷ lên xe ngựa, quay về Phùng phủ. Tây Môn sơn son mở ra, nàng vén rèm nhìn lại Cấm Thành mịt mù mây xám. Cho dù triều đại nàng xuyên qua không tồn tại trong lịch sử, thì toàn bộ nỗi đau bất hạnh của phận người sau bức tường son này đều chân thật. Xe ngựa ngày càng rời xa Hoàng cung, dần hòa lẫn vào đoàn người trên phố, hương bánh mứt năm mới ùa vào, chỉ còn hơn mười ngày nữa. Năm cũ sẽ qua.
Bình luận truyện