Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 144: Hùng Bá Thiên Hạ (hạ)



Tuyên Thái hậu ngồi sau rèm trúc, đã qua mười ngày, tang phục cũng không cần phải mặc nữa, dù rằng hiện tại cũng chỉ được dùng những màu đơn giản, nhưng ít ra chất vải tốt hơn hẳn, ai cũng biết tang phục vải thô khó chịu, nhưng dám nói ra miệng cũng chỉ có một mình Tần Dư Hoài. Tuyên Thái hậu thở dài, làm người không khéo léo như vậy, sao có thể giữ được tâm Hoàng thượng.

Đức Công công phất phơ phất trần, khuôn miệng luôn luôn cười, trồng cây bao lâu cũng đến ngày hái quả, chủ nhân trở thành Thái Hậu, phận làm hạ nhân như ông gà chó thăng thiên:

- Thái hậu nương nương, có Tô An cầu kiến!

- Cho vào!

Tô An gương mặt quen với sự lạnh nhạt, đối đãi ai đều không nở lấy một nụ cười, Đức Công công không rõ vì sao Tuyên Thái Hậu lại chọn một kẻ như thế hầu hạ ngự tiền, làm là thân tín xếp đặt công khai bên Hoàng thượng. Tô An nghiêm cẩn hành lễ:

- Nô tài đề Thái hậu nương nương thỉnh an!

Tuyên Thái hậu hạ tay, nghi hoặc biểu tình:

- Ai gia không triệu, ngươi đến đây là có việc gấp?

Tô An biết ý đứng dậy, cung kính bẩm báo:

- Hoàng thượng vừa soạn thánh chỉ, muốn lập ra Ngự Quân, muốn phong Thiếu giám Triệu Tử Đoạn trở thành Ngự Tướng nhất phẩm, lại còn đề danh là Cửu Thiên Tuế!

Tuyên Thái Hậu tay ngọc đập bàn gỗ, nước trà tan hoang đổ, tay bà cũng ửng đỏ lên, cung nhân vội vàng quỳ xuống.

- Hàm hồ! Hoàng thượng nghĩ gì mà để một Mạt Quốc hoạn quan quyền hành to lớn như vậy! Loạn rồi!

Tô An cúi đầu, giọng điệu không nóng không lạnh:

- Triệu Thiếu giám đơn giản chỉ là hoạn quan, cho dù được sủng bao nhiêu cũng không thể có được ủng hộ của đại thần, quyền lực thực tế không đáng kể!

Tuyên Thái hậu cau mày, không kiêng kị nói thẳng:

- Nếu hắn là hoạn quan, ai gia nào phiền lòng như vậy! Hắn cùng Hoàng thượng so với Tương Bạt Tân, còn thủ thúc thân tình hơn hẳn!

Tương Bạc Tân là Nhị Công tử Tương gia, hài tử của Tương Đại Nguyên soái và Triệu Ngọc Thư - nghĩa muội Tuyên Thái hậu, mối quan hệ như vậy có thể coi là chí thân, nhưng Hoàng thượng vốn chưa từng để vào mắt. Tô An không nghị luận, Tuyên Thái hậu xoa xoa mi tâm, nhắm mắt dưỡng thần:

- Ngày mai cử ma ma đến Phùng phủ dạy dỗ lễ nghi vậy, Phùng Gia Hỷ vào cung, chuyện này mới có thể dừng!

- Nương nương, ý người là...

Tuyên Thái hậu không cười, miệng cong lên:

- Triệu Tử Đoạn không phải hoạn quan, nhưng có ai dám hạ lệnh nghiệm thân hắn không? Đó chính là đắc tội cùng Hoàng thượng! Nhưng nếu hắn cùng Hoàng hậu tư thông thì sao? Hoàng thượng có yêu quý hai kẻ đó đến mức nào, cũng phải âm thầm ban tử!

Tô An lẳng lặng lui đi, trong cung luôn ca tụng Tuyên Thái hậu làm người chân thực, tính cách bộc trực, nhưng sống trong Cấm Thành, mấy mươi năm làm sao không thay đổi, vốn dĩ, chính tình cảm mẫu tử còn có thể đổi khác, huống hồ gì!

Tô An quay về Vĩnh Hưng cung, cẩn trọng bẩm báo toàn bộ với Hoàng thượng, lúc này, Hoàn Nhan Viên Hạo đang chăm sóc một chậu hoa lớn.

- Ngươi sáng đến Khôn Điện, trưa quay về đây, cùng thờ hai chủ không thấy mệt mỏi sao?

Tô An hơi thở bất ổn, lời của Hoàng thượng nói luôn có hàm ý, tuyệt đối không vì vui mà hỏi, có lẽ, Hoàng thượng thực sự đang bất tín nhiệm hắn:

- Ở hoàn cảnh này, nô tài có thể làm gì được! Hoàng thượng là thiên tử, không riêng gì nô tài, toàn bộ thần dân Đại Quốc đều phải vì người mà ra sức. Còn Thái hậu, chính là người thân cận tôn quý nhất của Hoàng thượng, phận tôi tớ, nô tài liền phải noi theo đạo hiếu của Hoàng thượng mà cung phụng Thái hậu nương nương!

Hoàn Nhan Viên Hạo ngừng tay, thản nhiên ngồi lên tháp, ánh mắt nhìn Tô An thêm phần thú vị, người khôn khéo thế này, mới có thể yên ổn sống dưới hai bậc đứng đầu thiên hạ.

- Trả lời rất tốt! Phủi sạch tội trạng bản thân, còn đề cao hiếu nghĩa, nếu bây giờ Trẫm trừng phạt ngươi hai lòng, thì chính là mất đi một người toàn tâm toàn ý vì chủ tử!

Tô An quỳ xuống, vẫn giữ im lặng, hầu hạ ngự tiền chính là làm bạn cùng hổ, huống hồ gì, hắn còn là người Thái hậu công khai gửi gắm.

Hoàn Nhan Viên Hạo thản nhiên dùng trà, lại muốn thử trí hắn:

- Ngươi nghĩ sao về quyết định của Trẫm?

Tô An lắc đầu, mắt nhìn xuống vạt long bào thêu mười hai đôi rồng lượn:

- Hoàng thượng làm là có suy nghĩ riêng, nô tài nào dám nghị luận!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt nhìn dáng người mảnh mai nghiêm trang kia, cười nhạt:

- Trẫm cho phép ngươi nói, tùy ý, không bị khép tội!

Tô An hơi ngước mắt lên, lại nhanh chóng cúi mặt, ngập ngừng:

- Nô tài không có tình cảm đồng sinh cộng tử như Hoàng thượng cùng với Triệu Thiếu giám, liền thấy việc của Hoàng thượng là không đúng! Thiếu giám không phải người Đại Quốc, chuyện này triều thần chưa rõ nhưng sớm muộn cũng sẽ có người tra ra, huống hồ, thân phận Thiếu giám vô cùng đặc thù, là hoạn quan nhưng không phải hoạn quan! Hoàng thượng có thể tin tưởng mười phần, nhưng Thái hậu chắc chắn sẽ suy nghĩ về âm mưu Thiếu giám đoạt vị. Đây không phải là Thái hậu gây khó dễ, mà chính là lo lắng cho người, tựa như chuyện phản đối lập Hậu vậy! Thái hậu cùng người mẫu tử tình thâm, đối với Thái hậu, bất kì ai cũng không quan trọng như người, cho nên sẽ nhìn nhận người bên cạnh người vô cùng khắc khe!

Tô An ngưng một chút, lại không thấy Hoàng thượng có biểu hiện gì, đánh bạo lời nói:

- Về phần Triệu Thiếu giám, chức danh Ngự Tướng này vốn là chưa từng có, nếu đó là hư danh triều thần liền có thể bỏ qua, nhưng Hoàng thượng lại muốn lập ra Ngự quân, chỉ tuân thủ mệnh lệnh của Ngự Tướng, như vậy là bất thuộc Binh Bộ, bất thuộc Nguyên soái, trở thành thế lực thứ ba. Nếu Triệu Thiếu giám trung tâm, Hoàng thượng có thể dễ dàng quản lý, nhưng nếu có bất trắc, Ngự quân liền uy hiếp đến long ỷ người đang ngồi! Đó là chưa kể đến phong hiệu Cửu Thiên Tuế quá đỗi ngạo mạn kia!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn long châu phát sáng trên tay, phượng mâu tối lại, lời nói ý vị thâm trường:

- Những lời ngươi vừa tâu đều đáng tội chết!

Tô An run khẽ, nuốt hơi thở:

- Nô tài biết tội!

- Trẫm thực ngạc nhiên, một kẻ như ngươi sao lại lưu lạc đến mức trở thành hoạn quan?

Tô An chấp tay, có chút cay đắng:

- Nô tài từ khi sinh ra đã không có nam căn như những người bình thường khác, quê quán nô tài ở tận Tây Châu, hoang sơ nghèo đói, gia đình lại đông huynh đệ, cho nên từ nhỏ liền bị phụ mẫu bán cho kẻ buôn người, sau lọt vào phủ một vị quan, cuối cùng người này thấy nô tài có chút lanh lợi liền đưa vào cung!

Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay đã hắn đứng lên, Tô An cũng thức thời, nhanh chóng pha trà mới. Hoàn Nhan Viên Hạo cười buồn:

- Số phận ngươi vốn không tốt, nhưng ít ra, ngươi có thể sống với chính con người thật của mình! Còn Triệu Tử Đoạn, mãi mãi phải sống dưới thân phận của một hoạn quan, đến cái tên cũng là tên người khác! Cho nên, dù Trẫm ban hắn chức danh gì, cũng chỉ là thêu hoa lên cái thân phận giả tạo kia!

Hoàn Nhan Viên Hạo không nói nữa, nhưng suy nghĩ trong đầu không thể dừng lại. Mạt Quốc Vương chỉ có một con trai, chính là Lịnh Hồ Vương, nay Mạt Quốc không người thừa kế hợp pháp, mười phần xảy ra nội loạn, Triệu Tử Đoạn lại là người Mạt Quốc. Hoàn Nhan Viên Hạo chính là mong muốn hai quốc tộc trở thành một nhà.

Vĩnh Nguyên Đế băng hà mười ngày, tuy chưa nhập lăng, nhưng mọi việc thiết triều cũng đã bắt đầu trở lại. Hoàn Nhan Viên Hạo thực lòng không muốn mẫu tử xa cách, luôn tranh thủ mỗi ngày sau thiết triều đều đến Khôn Điện.

Tuyên Thái hậu chuẩn bị một bàn thiện đầy đủ mỹ vị, lại để Tần Dư Hoài đến hầu, vốn dĩ Hoàn Nhan Viên Hạo thường chỉ uống canh nhẹ trước khi lên triều, nên tan triều liền có chút đói bụng. Huống hồ, Phùng Gia Hỷ chưa nhập cung, bà liền muốn bồi dưỡng chút tình cảm giữa Tần Dư Hoài và Hoàn Nhan Viên Hạo.

Đức Công công ngoài cửa rối rít đi vào:

- Thái hậu nương nương, Tần chủ tử, Hoàng thượng đến rồi!

Tuyên Thái hậu vui mừng đứng dậy, lại nhìn một lượt y trang Tần Dư Hoài đều thấy hợp mắt, mới để nàng ra cửa đón người. Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn mặc hoàng bào, thấy Tần Dư Hoài quỳ xuống hành lễ, liền đưa tay ra đỡ. Tuyên Thái hậu ý cười càng đậm, ra hiệu Tần Dư Hoài, nàng ta hiểu ý, đứng bên cạnh Hoàn Nhan Viên Hạo hầu thiện.

Hoàn Nhan Viên Hạo không quen loại lễ nghi này, nhàn nhạt:

- Nàng ngồi xuống cùng ăn, không cần đa lễ!

Tuyên Thái hậu gật đầu, Tần Dư Hoài mới dám thi lễ ngồi cạnh, tuy vậy nàng ta cả người không thể thoải mái, chân tay thừa thãi. Tuyên Quý phi hàm ý:

- Đều là người một nhà, thế này liền thân mật!

Hoàn Nhan Viên Hạo không trả lời, cũng không tỏ thái độ gì. Tần Dư Hoài ăn uống cũng không dám gây nên tiếng động. Tuyên Thái hậu nhất thời thấy nhạt nhẽo. Bữa cơm cứ thế vô cảm trôi qua.

Nhìn Tần Dư Hoài tiểu thư khuê các vụng về pha trà Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng buồn cười, vốn dĩ Tần Dư Hoài là Phu nhân Tiềm Để, hiện tại cũng sắp trở thành Quý phi, hắn sẽ không bạc đãi cũng cho nàng ta mặt mũi, loại chuyện lấy lòng này, làm không khéo còn phải tác dụng.

Tuyên Thái hậu chuẩn bị dùng điểm tâm thì như nhớ ra điều gì:

- Hoàng thượng sau đăng cơ liền ngự ở cung nào? Vốn dĩ Càn - Khôn hai quẻ ứng với Đế - Hậu...

Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu linh động, mỉm cười lắc đầu:

- Mẫu hậu đang ở Khôn Điện, nếu nhi thần dời vào Càn Cung thì bất hợp lý, vả lại nơi này Tiên đế từng ở, nhi thần tôn kính bất phạm, huống hồ để người phải vất vả chuyển cung, nhi thần liền không đành!

Tuyên Thái hậu cảm động, từ ái ánh mắt:

- Vậy Hoàng thượng định thế nào?

- Nhi thần tính toán bản thân vẫn nên ở Vĩnh Hưng cung, dù sao cũng đã quen thuộc, ngại thay đổi! Ngoài Bát giác Tám điện, Tân Hoàng thành này vẫn còn bốn cung lớn sáu viện nhỏ. Ngoài Vĩnh Hưng cung còn có Vĩnh Lạc cung, Vĩnh Bình cung, Vĩnh An cung. Hoàng hậu, Quý phi tự chọn một cung trong số còn lại. Hậu cung mới mẻ, không quá đông người, cũng không thiếu chỗ. Các Thái phi, Thái Tần vẫn còn ở phần còn lại của Cấm Thành, khi nào Cấm Thành tu sửa xong liền dời vào Từ Ninh cung và Ninh Thọ cung, khi đó mẫu hậu đường hoàng ở Thọ Khang cung. Như vậy sẽ tốt hơn!

Tuyên Thái hậu gật đầu, tính toán như Hoàng thượng, chính là vô cùng chu toàn. Xem ra, so với hậu cung của Vĩnh Nguyên Đế, Hoàn Nhan Viên Hạo sẽ làm tốt hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện