Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 18: Mỹ Nhân Tình Tửu (thượng)
Gia Hỷ thả lỏng người, tối nay sẽ có cơm giao thừa, buổi sáng, Tạ ma ma đã sang đây thông báo hết thời hạn cấm túc, Gia Hỷ hậu đãi bà một bao lì xì thật dày, Tạ ma ma quả nhiên lộ ra ít tin tức, Phùng Gia Hòa cũng được miễn cấm túc. Bởi vì Phùng Gia Hòa ăn năn hối cải, sơ suất dù sao cũng của hạ nhân, Phùng Gia Hòa lại quỳ trước cửa phòng ba ngày không ăn không uống, còn thêu tranh chữ Vương Hi Chi dâng lên Vương gia, thêu bách thọ đồ đến lão phu nhân, nàng ta hiếu tâm tận lực như vậy, không miễn cấm túc có phải quá khắc khe không.
Gia Hỷ nghe Tạ ma ma nói, cũng gật đầu cho rằng phải:
- Tứ muội thật có lòng, Hoài Nam Vương gia còn ở trong cung, nếu như có vị quý nhân nào nhìn trúng, tứ muội biết đâu có thể có một mối hôn tốt!
Tạ ma ma thu lại nụ cười, hơi ngẩn người rồi đi về. Lời của Gia Hỷ sao bà có thể không hiểu, Phùng Gia Hòa có lòng riêng, dâng lên tổ mẫu là một mảnh từ tâm, còn dâng lên Vương gia, chính là đeo bám không tha đi.
Gia Hỷ phất phơ tà áo vào trong ngồi, giở hộp trang sức, một gói mê tình hương hiện ra, Phùng Gia Hòa nhét cái này vào viện nàng hôm đó chẳng phải khi sự việc thành sẽ khiến nàng chịu tội, nàng vừa bị Hàn thiếu gia làm nhục lại phạm thượng Vương gia, hãm hại muội muội, mấy tội này cộng lại, trong danh môn quý tộc, sợ rằng chỉ có đường chết. Hàn thị còn không tìm cách bức tử nàng để lấy số hồi môn đó ư. Gia Hỷ lạnh run, ngắm nhìn gói mê tình hương ẩn ý:
- Vịnh Đan, vứt thứ này đi, loại này quá thông dụng, khó dùng dễ phát hiện, tốt nhất đổ xuống hồ sen, người ngoài cũng không thể nhìn ra được.
Vịnh Đan nhét bọc thuốc vào ngực áo, vừa quay đi lại nghe Gia Hỷ nói:
- Em cũng cùng Hà ma ma nên tạo quan hệ rộng rãi hơn một chút với hạ nhân các viện khác. Chủ tử nào cũng có tâm phòng nhưng hạ nhân thì tham tiền, đặc biệt là những kẻ làm việc thấp kém, thường xuyên bị đánh đập!
Vịnh Đan hiểu ý tiểu thư muốn làm gì, đây là tạo một mạng lưới riêng, có chuyện sẽ dùng đến, mua một chút thông tin bán một chút nhân tình. Vịnh Đan sau lần thấy Gia Hỷ ra tay âm độc với Vịnh Đóa cũng đã hiểu tiểu thư bây giờ không giống như xưa, nàng đã rũ bỏ nhu nhược đi rồi.
Gia Hỷ mở tủ lấy xiêm y, nàng không còn chịu khổ, một tủ đầy những lăng la tơ lụa, từ khi nàng cho Binh bộ vay bạc, thì lão phu nhân cũng tăng tiền tiêu vặt nàng lên bốn mươi lượng một tháng, vượt qua cả Phùng Gia Hảo. Gần ngang bằng với các phu nhân. Gia Hỷ biết sòng bạc điền trang hồi môn bây giờ là của mình nhưng chẳng phải của mình, để mua một cái an toàn, nàng chẳng phải đều đem cho Liên Thành Hầu kiểm soát, mỗi năm nhận phân lượng cũng không phải là ít, nhưng trực tiếp không thể mua đứt bán đoạn được.
Muốn làm gì cho bản thân vẫn nên suy tính cẩn trọng, hiện tại nàng có tầm một vạn lạng bạc làm vốn riêng, nếu so với giá nhà đất kinh thành thì chưa chắc đã mua được một cái sân viện đâu a, nghĩ cũng thật thảm thiết. Nhưng nữ tử vô lo, sau kết hôn đều phải sang nhà chồng làm dâu, làm gì cần nàng lo đến chuyện nhà cửa. Có điều Gia Hỷ là người hiện đại, nàng lại nghĩ chẳng may hòa ly, thì nàng sẽ ôm con đi đâu cơ chứ, Phùng phủ mấy năm nữa phân gia rồi, nàng coi như tứ cố vô thân.
Hàn ma ma hớt hải chạy vào trong, theo sau là mấy hạ nhân khiên một rương lớn, Hà ma ma cười tươi tắn:
- Đây là quà tết mà Liên Thành Hầu gửi tặng, Liên Thành Hầu cũng thật rộng tay, phủ nào có mối giao hảo đều đưa đến không ít đồ tốt.
Gia Hỷ nhìn vào trong rương, cũng là các dạng gấm vóc, đồ chơi nữ nhi, son phấn hương liệu, còn có một chiếc quạt ngọc tròn, trên vẽ hoa đào cực kì tinh xảo, quạt hơi trong suốt, có thể thấy chất ngọc vô cùng tốt. Gia Hỷ nhặt quạt ngọc lên, còn lại đều cho Vịnh Đan ghi sổ cẩn thận, đưa vào kho cất giữ.
Hà ma ma tủm tỉm vui vẻ:
- Liên Thành Hầu cũng gửi đến lão phu nhân và đại phòng một phần, các phòng khác đều chỉ vật tượng trưng, Nhị tiểu thư cũng không có, người xem, có khi nào Hầu gia đặt mối hôn với người!
Gia Hỷ ngắm quạt ngọc, lắc lắc tóc mai:
- Cũng không rõ, nhưng ta khó mà có thể làm chính thế Hầu phủ, cao lắm cũng chỉ quý thiếp, lại xa kinh thành, hôn sự này ta không muốn.
Hà ma ma thấy nàng nói cũng có lý, liền không nhắc đến nữa. Đợi Vịnh Đan quay lại, Gia Hỷ mới gọi hai người vào trong:
- Ma ma, cũng là cuối năm rồi, đây là quà tết ta chuẩn bị ma ma, hai bộ y phục này cho ma ma, tuy không phải thượng hạng nhưng đều là chất tốt, còn có ba mươi lượng bạc, không nhiều, nhưng cũng đủ ma ma và người nhà ăn tết sung túc.
Hà ma ma cúi đầu, y phục bằng gấm, so với hạ nhân như bà, tìm đâu ra chất vải đẹp thế này, ba mươi lượng bạc, cũng đủ gia đình tiêu trong mấy tháng. Nghĩ đến đứa cháu ở nhà mới sinh, có thêm tiền, nó sẽ được ăn uống tốt hơn.
Gia Hỷ cũng đưa đến Vịnh Đan hai bộ y phục, lại lấy ra một cái trâm vàng:
- Dù gì cũng là nữ nhi, không nên quá sơ sài, ngoài trâm này cũng có mấy đóa hoa lụa rất đẹp, ta thấy nha đầu các muội ưa thích nên lần trước đánh một bộ trang sức cũng làm cho muội, đây còn một hộp phấn dưỡng nhan. Cứ lấy mà dùng.
Nữ nhi tuổi này không giống như mấy phụ nhân, tiền làm ra nếu không có gia đình các nàng cũng chỉ mua son phấn, Gia Hỷ chọn đồ đều tốt, Vịnh Đan trong lòng thật cảm động. Nhìn trời cũng sắp tối, Vịnh Đan liền cho người đem nước vào phòng tắm, đây là chiều ba mươi, trong nước tắm, ngoài cánh hoa bình thường còn có vỏ cam quýt và mấy loại lá có hương thơm, Gia Hỷ ngâm người đến khi nước sắp lạnh mới bước ra, thật sảng khoái.
Gia Hỷ thay xiêm y màu hồng nhạt, khoác áo lông, tay cầm quạt ngọc, ung dung đến trước viện lão phu nhân, dung nhan nàng không tệ, khí huyết đều tốt, môi bóng má hồng, trên tóc cài thêm mấy lượt hoa tươi, tuyệt nhiên không bị cấm túc mà suy giảm, hoặc không vì hạ nhân phản bội mà đau lòng.
Gia Hỷ nhìn Vịnh Đan hơi run run một cái, nhỏ giọng:
- Sẵn sàng chưa?
Vịnh Đan gật đầu, vẻ mặt nhuốm màu quyết tâm. Gia Hỷ ung dung:
- Nếu chờ người hạ thủ mới ngăn chặn chẳng phải quá bị động sao, nàng ta không chết, chính là tiểu thư nhà em chết, đây là lúc nàng ta thất thế nhất, không nên bỏ lỡ.
Vinh Đan cồm cộm lọ dược trong tay áo, chần chừ:
- Tiểu thư...
Gia Hỷ ngắt lời:
- Lần trước nếu việc nàng ta hoàn thành, vây giờ tiểu thư em đã nhận ba thước lụa trắng rồi!
Vịnh Đan không nói gì nữa, nếu tiểu thư nàng chết, những người làm như nàng cũng sẽ mất mạng, nàng còn muốn trả thù a, đại tẩu nàng ngày đó không tiếc tay bán rẻ nàng lấy năm lượng bạc, chỉ năm lượng bạc, để không phải nuôi một kẻ báo cơm như nàng, để không phải lo đồ cưới, nàng phải báo thù cả Thái tử, kẻ đã khiến phụ thân nàng mất mạng.
Gia Hỷ nhìn tia oán hận trong mắt Vịnh Đan, âm thầm hài lòng, Vịnh Đan không phải là đèn cạn dầu, người có nhiều thù hằn mới có thể đủ nhẫn tâm hại người. Có điều tâm tư Vịnh Đan không nhỏ, Gia Hỷ nàng cũng nên tìm thêm tì nữ trung tâm thôi.
Gia Hỷ đi vào viện, Vu ma ma mời nàng vào trong, Gia Hỷ đi từng bước nhỏ không gây tiếng động, quỳ xuống hành lễ:
- Tổ mẫu, cháu gái làm người buồn lòng, nay đến nhận lỗi, cháu gái biết sai, từ nay không tái phạm nữa!
Lão phu nhân cho Vu ma ma nâng nàng dậy, gật đầu hài lòng:
- Đều là lỗi của hạ nhân, con cũng đừng nên tự trách gì nhiều!
Vu ma ma đặt trà lên mặt bàn, như không ẩn ý hỏi nàng:
- Đại tiểu thư, nô tì nghe nói người để mấy ma ma thô sử bán Vịnh Đóa vào thanh lâu!
Gia Hỷ biết chắc những việc xảy ra trong phủ không thoát nổi mắt của lão phu nhân, nhưng nàng cũng không lường được Vu ma ma lại hỏi thẳng thừng như vậy, Gia Hỷ nhíu mày, tỏ vẻ oan uổng:
- Cháu gái nào có biết, cháu gái chỉ dặn dò bán Vịnh Đóa vào một nơi nhàn nhã, nào ngờ, bị hiểu lầm thành...
Lão phu nhân nào không hiểu Gia Hỷ đang chối cãi, nhưng hạ nhân ám hại chủ như vậy, tha mạng đã là phúc, dù Gia Hỷ có giết chết người bà cũng không quản, một nữ nhi chưa cập kê có suy nghĩ ngoan độc như vậy, không phải là do mẹ cả dồn ép hay sao, nghĩ đến Tứ phòng vẫn phải chịu Đại phòng chèn ép, bà thở dài. Một mẫu thân nhưng không yêu các con như nhau, bà luôn thiên vị Tứ phòng, cái Ngũ phòng kia, coi như bỏ đi.
Gia Hỷ uống chưa hết tách trà thì Phùng Dạ Vân đến, xinh đẹp thanh thuần, xiêm y xanh nhạt cài trâm ngọc bích phối hợp tuyệt mỹ, thấy nàng, Phùng Dạ Vân liền liếng loắt:
- Đại tỉ cũng ở đây, chúc mừng đại tỉ đã hoàn thành chịu phạt!
Gia Hỷ cười cười:
- Ngũ muội lúc nào cũng vui vẻ, như chim hoàng oanh, năm mới ai nấy gặp muội cũng đều lây phúc khí đi.
Phùng Dạ Vân nhào lên tháp, ôm lấy vai lão phu nhân:
- Là muội may mắn ngày ngày bên cạnh tổ mẫu, mới có cái phúc khí đó!
Không khí đang vui vẻ thì Đại phòng đến, theo sau Hàn thị là Phùng Gia Hảo và Phùng Gia Hòa, cùng Đại lão gia là Đại thiếu gia và Hàn thiếu gia. Lão phu nhân xoay chuyển thái độ, lạnh nhạt bảo ngồi, dù gì nếu Hàn thị không đem cái thiếu gia họ mẹ về thì cũng không gây nên loạn vừa rồi. Lão phu nhân vốn đã ghét bỏ Hàn thị đã lâu, nay càng không vừa mắt.
Tứ phòng đến sau một khắc, Nguyễn thị một tay dắt Tứ thiếu gia, ma ma đứng sau ôm Ngũ thiếu gia, mà Nguyễn Tĩnh Hoa quy củ một thân áo vàng kim lộng lẫy bên cạnh, Tứ lão gia cũng vui vẻ đem đến một giỏ trái cây đầy:
- Sáng nay con đang thủ thành, thì có một tên lính lệ ngày xưa được con cứu một mạng đem đến hậu tạ, năm nào cũng cố gắng đem trái cây từ quê nương tử hắn ở vùng nóng mất bao nhiêu thời gian, thật có lòng!
Mùa đông lạnh, rau cỏ trái cây vốn quý giá, giỏ trái cây này Tứ phòng đem hết cho lão phu nhân là vô cùng hiếu thảo, lão phu nhân cười không ngậm được miệng.
Tam lão gia cũng đến, thứ xuất thì thứ xuất, nhưng vẫn chung phủ với lão phu nhân, ngoại trừ chuyện tiền bạc không hanh thông, ra ngoài cũng không bị làm khó, mà lão phu nhân cũng không phân biệt đối xử gì. Tam phu nhân đưa Phùng Tú Mai và Phùng Tú Mi ra chào tổ mẫu, hai tỉ muội này giống nhau như đúc, nhìn qua thật khó phân biệt. Lão phu nhân nhìn hai chất nữ đáng yêu, mới hỏi:
- Qua năm mới cả hai được mấy tuổi?
Tam phu nhân cười cười:
- Mẫu thân, hai nha đầu này qua năm đều là mười tuổi.
Lão phu nhân gật đầu, nhìn Tam lão gia một cái:
- Mấy năm nay nhìn xem có mối hôn nào tốt thì đính ước là vừa, còn nếu muốn tuyển tú cũng nên mời ma ma.
Ngũ phòng đến sau cùng, Ngũ phu nhân ốm liệt giường không dậy được, nên Ngũ lão gia mới đưa Phùng Bạch Thảo đến một mình. Ngũ phu nhân này số khổ, bị cưỡng hiếp mới thành thê người ta, mẹ chồng coi khinh, phu quân bạc tình, một cái nữ nhi cũng là con tiểu thiếp đi.
Gia Hỷ ngắm nhìn người thúc thúc lần đầu gặp mặt này, trông có vẻ không giống với loại quần là áo lượt công tử lưu manh, một thân áo xanh sẫm, gương mặt hài hoà, ngũ quan anh tuấn, bất quá cũng chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu. Người như vậy lại là kẻ vào ra tửu lầu, thua nợ sòng bạc, bức tử thê người khác ư. Quả thật không nên trông mặt mà bắt hình dong. Vốn là nên gọi Ngũ lão gia, nhưng nhìn bộ dáng trẻ trung anh tuấn, nên ai nấy đều đồng loạt sửa miệng, chỉ gọi là Ngũ gia.
Lão phu nhân vốn đau sủng đứa con này, nay thấy Ngũ gia bộ dạng tốt đẹp quay về nhà ăn tết, thân mình lại gầy hơn mới oán thán:
- Nương tử ngươi là một cái siêu thuốc, không ốm thì đau, đến sinh con cũng không được, Ngũ nhi tốt đẹp thế này, ngày đó không phải trúng tà cũng không thú về làm thê!
Đại lão gia nhíu mày:
- Kìa, mẫu thân, hôm nay vui vẻ không nên nói những chuyện này!
Lão phu nhân thu tức tối trên mặt, gật đầu một cái, lại vẫy tay Ngũ gia:
- Đến đây với nương!
Vịnh Đan đã về từ lúc nào, âm thầm đứng sau Gia Hỷ, quay lại thấy nàng gật đầu một cái, Gia Hỷ kín đáo cười, đợi đến mấy canh giờ nữa thôi.
- Lão phu nhân, đã chuẩn bị xong, người muốn khai tiệc ở đâu ạ?
Lão phu nhân nhìn Vu ma ma một cái:
- Tiệc nhà thôi, làm tại viện này, trời đang lạnh, ta cũng không muốn đến Ngọc Thực viện làm gì.
Lão phu nhân đi trước, mọi người lục đục theo sau, tất cả đều ngồi vào một bàn dài, nam nữ hai bên riêng biệt, vị trí đầu bàn dành cho lão phu nhân. Hàn thị vừa gắp miếng đầu tiên lên đã nôn khan, lão phu nhân nhíu mày:
- Sao thế?
Hàn thị đứng dậy, miệng có ý cười:
- Con dâu hoài thai bốn tháng rồi ạ, chỉ là không để ý, bây giờ mới nhận ra, đã qua thời gian nguy hiểm!
Lão phu nhân sững lại một giây rồi cười vui vẻ:
- Đại hỉ, đại hỉ, lâu rồi phủ ta mới có tin vui.
Lão phu nhân có thể không thích Hàn thị, nhưng cháu bà, bà không thể nào ghét bỏ, đây lại còn là dòng đích. Gia Hỷ nhìn qua bụng Hàn thị một cái, chợt thấy ánh mắt của Tứ phu nhân thâm hiểm dừng lại tại đó, xem ra Hàn thị những ngày sau càng phải bận rộn rồi.
Gia Hỷ nghe Tạ ma ma nói, cũng gật đầu cho rằng phải:
- Tứ muội thật có lòng, Hoài Nam Vương gia còn ở trong cung, nếu như có vị quý nhân nào nhìn trúng, tứ muội biết đâu có thể có một mối hôn tốt!
Tạ ma ma thu lại nụ cười, hơi ngẩn người rồi đi về. Lời của Gia Hỷ sao bà có thể không hiểu, Phùng Gia Hòa có lòng riêng, dâng lên tổ mẫu là một mảnh từ tâm, còn dâng lên Vương gia, chính là đeo bám không tha đi.
Gia Hỷ phất phơ tà áo vào trong ngồi, giở hộp trang sức, một gói mê tình hương hiện ra, Phùng Gia Hòa nhét cái này vào viện nàng hôm đó chẳng phải khi sự việc thành sẽ khiến nàng chịu tội, nàng vừa bị Hàn thiếu gia làm nhục lại phạm thượng Vương gia, hãm hại muội muội, mấy tội này cộng lại, trong danh môn quý tộc, sợ rằng chỉ có đường chết. Hàn thị còn không tìm cách bức tử nàng để lấy số hồi môn đó ư. Gia Hỷ lạnh run, ngắm nhìn gói mê tình hương ẩn ý:
- Vịnh Đan, vứt thứ này đi, loại này quá thông dụng, khó dùng dễ phát hiện, tốt nhất đổ xuống hồ sen, người ngoài cũng không thể nhìn ra được.
Vịnh Đan nhét bọc thuốc vào ngực áo, vừa quay đi lại nghe Gia Hỷ nói:
- Em cũng cùng Hà ma ma nên tạo quan hệ rộng rãi hơn một chút với hạ nhân các viện khác. Chủ tử nào cũng có tâm phòng nhưng hạ nhân thì tham tiền, đặc biệt là những kẻ làm việc thấp kém, thường xuyên bị đánh đập!
Vịnh Đan hiểu ý tiểu thư muốn làm gì, đây là tạo một mạng lưới riêng, có chuyện sẽ dùng đến, mua một chút thông tin bán một chút nhân tình. Vịnh Đan sau lần thấy Gia Hỷ ra tay âm độc với Vịnh Đóa cũng đã hiểu tiểu thư bây giờ không giống như xưa, nàng đã rũ bỏ nhu nhược đi rồi.
Gia Hỷ mở tủ lấy xiêm y, nàng không còn chịu khổ, một tủ đầy những lăng la tơ lụa, từ khi nàng cho Binh bộ vay bạc, thì lão phu nhân cũng tăng tiền tiêu vặt nàng lên bốn mươi lượng một tháng, vượt qua cả Phùng Gia Hảo. Gần ngang bằng với các phu nhân. Gia Hỷ biết sòng bạc điền trang hồi môn bây giờ là của mình nhưng chẳng phải của mình, để mua một cái an toàn, nàng chẳng phải đều đem cho Liên Thành Hầu kiểm soát, mỗi năm nhận phân lượng cũng không phải là ít, nhưng trực tiếp không thể mua đứt bán đoạn được.
Muốn làm gì cho bản thân vẫn nên suy tính cẩn trọng, hiện tại nàng có tầm một vạn lạng bạc làm vốn riêng, nếu so với giá nhà đất kinh thành thì chưa chắc đã mua được một cái sân viện đâu a, nghĩ cũng thật thảm thiết. Nhưng nữ tử vô lo, sau kết hôn đều phải sang nhà chồng làm dâu, làm gì cần nàng lo đến chuyện nhà cửa. Có điều Gia Hỷ là người hiện đại, nàng lại nghĩ chẳng may hòa ly, thì nàng sẽ ôm con đi đâu cơ chứ, Phùng phủ mấy năm nữa phân gia rồi, nàng coi như tứ cố vô thân.
Hàn ma ma hớt hải chạy vào trong, theo sau là mấy hạ nhân khiên một rương lớn, Hà ma ma cười tươi tắn:
- Đây là quà tết mà Liên Thành Hầu gửi tặng, Liên Thành Hầu cũng thật rộng tay, phủ nào có mối giao hảo đều đưa đến không ít đồ tốt.
Gia Hỷ nhìn vào trong rương, cũng là các dạng gấm vóc, đồ chơi nữ nhi, son phấn hương liệu, còn có một chiếc quạt ngọc tròn, trên vẽ hoa đào cực kì tinh xảo, quạt hơi trong suốt, có thể thấy chất ngọc vô cùng tốt. Gia Hỷ nhặt quạt ngọc lên, còn lại đều cho Vịnh Đan ghi sổ cẩn thận, đưa vào kho cất giữ.
Hà ma ma tủm tỉm vui vẻ:
- Liên Thành Hầu cũng gửi đến lão phu nhân và đại phòng một phần, các phòng khác đều chỉ vật tượng trưng, Nhị tiểu thư cũng không có, người xem, có khi nào Hầu gia đặt mối hôn với người!
Gia Hỷ ngắm quạt ngọc, lắc lắc tóc mai:
- Cũng không rõ, nhưng ta khó mà có thể làm chính thế Hầu phủ, cao lắm cũng chỉ quý thiếp, lại xa kinh thành, hôn sự này ta không muốn.
Hà ma ma thấy nàng nói cũng có lý, liền không nhắc đến nữa. Đợi Vịnh Đan quay lại, Gia Hỷ mới gọi hai người vào trong:
- Ma ma, cũng là cuối năm rồi, đây là quà tết ta chuẩn bị ma ma, hai bộ y phục này cho ma ma, tuy không phải thượng hạng nhưng đều là chất tốt, còn có ba mươi lượng bạc, không nhiều, nhưng cũng đủ ma ma và người nhà ăn tết sung túc.
Hà ma ma cúi đầu, y phục bằng gấm, so với hạ nhân như bà, tìm đâu ra chất vải đẹp thế này, ba mươi lượng bạc, cũng đủ gia đình tiêu trong mấy tháng. Nghĩ đến đứa cháu ở nhà mới sinh, có thêm tiền, nó sẽ được ăn uống tốt hơn.
Gia Hỷ cũng đưa đến Vịnh Đan hai bộ y phục, lại lấy ra một cái trâm vàng:
- Dù gì cũng là nữ nhi, không nên quá sơ sài, ngoài trâm này cũng có mấy đóa hoa lụa rất đẹp, ta thấy nha đầu các muội ưa thích nên lần trước đánh một bộ trang sức cũng làm cho muội, đây còn một hộp phấn dưỡng nhan. Cứ lấy mà dùng.
Nữ nhi tuổi này không giống như mấy phụ nhân, tiền làm ra nếu không có gia đình các nàng cũng chỉ mua son phấn, Gia Hỷ chọn đồ đều tốt, Vịnh Đan trong lòng thật cảm động. Nhìn trời cũng sắp tối, Vịnh Đan liền cho người đem nước vào phòng tắm, đây là chiều ba mươi, trong nước tắm, ngoài cánh hoa bình thường còn có vỏ cam quýt và mấy loại lá có hương thơm, Gia Hỷ ngâm người đến khi nước sắp lạnh mới bước ra, thật sảng khoái.
Gia Hỷ thay xiêm y màu hồng nhạt, khoác áo lông, tay cầm quạt ngọc, ung dung đến trước viện lão phu nhân, dung nhan nàng không tệ, khí huyết đều tốt, môi bóng má hồng, trên tóc cài thêm mấy lượt hoa tươi, tuyệt nhiên không bị cấm túc mà suy giảm, hoặc không vì hạ nhân phản bội mà đau lòng.
Gia Hỷ nhìn Vịnh Đan hơi run run một cái, nhỏ giọng:
- Sẵn sàng chưa?
Vịnh Đan gật đầu, vẻ mặt nhuốm màu quyết tâm. Gia Hỷ ung dung:
- Nếu chờ người hạ thủ mới ngăn chặn chẳng phải quá bị động sao, nàng ta không chết, chính là tiểu thư nhà em chết, đây là lúc nàng ta thất thế nhất, không nên bỏ lỡ.
Vinh Đan cồm cộm lọ dược trong tay áo, chần chừ:
- Tiểu thư...
Gia Hỷ ngắt lời:
- Lần trước nếu việc nàng ta hoàn thành, vây giờ tiểu thư em đã nhận ba thước lụa trắng rồi!
Vịnh Đan không nói gì nữa, nếu tiểu thư nàng chết, những người làm như nàng cũng sẽ mất mạng, nàng còn muốn trả thù a, đại tẩu nàng ngày đó không tiếc tay bán rẻ nàng lấy năm lượng bạc, chỉ năm lượng bạc, để không phải nuôi một kẻ báo cơm như nàng, để không phải lo đồ cưới, nàng phải báo thù cả Thái tử, kẻ đã khiến phụ thân nàng mất mạng.
Gia Hỷ nhìn tia oán hận trong mắt Vịnh Đan, âm thầm hài lòng, Vịnh Đan không phải là đèn cạn dầu, người có nhiều thù hằn mới có thể đủ nhẫn tâm hại người. Có điều tâm tư Vịnh Đan không nhỏ, Gia Hỷ nàng cũng nên tìm thêm tì nữ trung tâm thôi.
Gia Hỷ đi vào viện, Vu ma ma mời nàng vào trong, Gia Hỷ đi từng bước nhỏ không gây tiếng động, quỳ xuống hành lễ:
- Tổ mẫu, cháu gái làm người buồn lòng, nay đến nhận lỗi, cháu gái biết sai, từ nay không tái phạm nữa!
Lão phu nhân cho Vu ma ma nâng nàng dậy, gật đầu hài lòng:
- Đều là lỗi của hạ nhân, con cũng đừng nên tự trách gì nhiều!
Vu ma ma đặt trà lên mặt bàn, như không ẩn ý hỏi nàng:
- Đại tiểu thư, nô tì nghe nói người để mấy ma ma thô sử bán Vịnh Đóa vào thanh lâu!
Gia Hỷ biết chắc những việc xảy ra trong phủ không thoát nổi mắt của lão phu nhân, nhưng nàng cũng không lường được Vu ma ma lại hỏi thẳng thừng như vậy, Gia Hỷ nhíu mày, tỏ vẻ oan uổng:
- Cháu gái nào có biết, cháu gái chỉ dặn dò bán Vịnh Đóa vào một nơi nhàn nhã, nào ngờ, bị hiểu lầm thành...
Lão phu nhân nào không hiểu Gia Hỷ đang chối cãi, nhưng hạ nhân ám hại chủ như vậy, tha mạng đã là phúc, dù Gia Hỷ có giết chết người bà cũng không quản, một nữ nhi chưa cập kê có suy nghĩ ngoan độc như vậy, không phải là do mẹ cả dồn ép hay sao, nghĩ đến Tứ phòng vẫn phải chịu Đại phòng chèn ép, bà thở dài. Một mẫu thân nhưng không yêu các con như nhau, bà luôn thiên vị Tứ phòng, cái Ngũ phòng kia, coi như bỏ đi.
Gia Hỷ uống chưa hết tách trà thì Phùng Dạ Vân đến, xinh đẹp thanh thuần, xiêm y xanh nhạt cài trâm ngọc bích phối hợp tuyệt mỹ, thấy nàng, Phùng Dạ Vân liền liếng loắt:
- Đại tỉ cũng ở đây, chúc mừng đại tỉ đã hoàn thành chịu phạt!
Gia Hỷ cười cười:
- Ngũ muội lúc nào cũng vui vẻ, như chim hoàng oanh, năm mới ai nấy gặp muội cũng đều lây phúc khí đi.
Phùng Dạ Vân nhào lên tháp, ôm lấy vai lão phu nhân:
- Là muội may mắn ngày ngày bên cạnh tổ mẫu, mới có cái phúc khí đó!
Không khí đang vui vẻ thì Đại phòng đến, theo sau Hàn thị là Phùng Gia Hảo và Phùng Gia Hòa, cùng Đại lão gia là Đại thiếu gia và Hàn thiếu gia. Lão phu nhân xoay chuyển thái độ, lạnh nhạt bảo ngồi, dù gì nếu Hàn thị không đem cái thiếu gia họ mẹ về thì cũng không gây nên loạn vừa rồi. Lão phu nhân vốn đã ghét bỏ Hàn thị đã lâu, nay càng không vừa mắt.
Tứ phòng đến sau một khắc, Nguyễn thị một tay dắt Tứ thiếu gia, ma ma đứng sau ôm Ngũ thiếu gia, mà Nguyễn Tĩnh Hoa quy củ một thân áo vàng kim lộng lẫy bên cạnh, Tứ lão gia cũng vui vẻ đem đến một giỏ trái cây đầy:
- Sáng nay con đang thủ thành, thì có một tên lính lệ ngày xưa được con cứu một mạng đem đến hậu tạ, năm nào cũng cố gắng đem trái cây từ quê nương tử hắn ở vùng nóng mất bao nhiêu thời gian, thật có lòng!
Mùa đông lạnh, rau cỏ trái cây vốn quý giá, giỏ trái cây này Tứ phòng đem hết cho lão phu nhân là vô cùng hiếu thảo, lão phu nhân cười không ngậm được miệng.
Tam lão gia cũng đến, thứ xuất thì thứ xuất, nhưng vẫn chung phủ với lão phu nhân, ngoại trừ chuyện tiền bạc không hanh thông, ra ngoài cũng không bị làm khó, mà lão phu nhân cũng không phân biệt đối xử gì. Tam phu nhân đưa Phùng Tú Mai và Phùng Tú Mi ra chào tổ mẫu, hai tỉ muội này giống nhau như đúc, nhìn qua thật khó phân biệt. Lão phu nhân nhìn hai chất nữ đáng yêu, mới hỏi:
- Qua năm mới cả hai được mấy tuổi?
Tam phu nhân cười cười:
- Mẫu thân, hai nha đầu này qua năm đều là mười tuổi.
Lão phu nhân gật đầu, nhìn Tam lão gia một cái:
- Mấy năm nay nhìn xem có mối hôn nào tốt thì đính ước là vừa, còn nếu muốn tuyển tú cũng nên mời ma ma.
Ngũ phòng đến sau cùng, Ngũ phu nhân ốm liệt giường không dậy được, nên Ngũ lão gia mới đưa Phùng Bạch Thảo đến một mình. Ngũ phu nhân này số khổ, bị cưỡng hiếp mới thành thê người ta, mẹ chồng coi khinh, phu quân bạc tình, một cái nữ nhi cũng là con tiểu thiếp đi.
Gia Hỷ ngắm nhìn người thúc thúc lần đầu gặp mặt này, trông có vẻ không giống với loại quần là áo lượt công tử lưu manh, một thân áo xanh sẫm, gương mặt hài hoà, ngũ quan anh tuấn, bất quá cũng chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu. Người như vậy lại là kẻ vào ra tửu lầu, thua nợ sòng bạc, bức tử thê người khác ư. Quả thật không nên trông mặt mà bắt hình dong. Vốn là nên gọi Ngũ lão gia, nhưng nhìn bộ dáng trẻ trung anh tuấn, nên ai nấy đều đồng loạt sửa miệng, chỉ gọi là Ngũ gia.
Lão phu nhân vốn đau sủng đứa con này, nay thấy Ngũ gia bộ dạng tốt đẹp quay về nhà ăn tết, thân mình lại gầy hơn mới oán thán:
- Nương tử ngươi là một cái siêu thuốc, không ốm thì đau, đến sinh con cũng không được, Ngũ nhi tốt đẹp thế này, ngày đó không phải trúng tà cũng không thú về làm thê!
Đại lão gia nhíu mày:
- Kìa, mẫu thân, hôm nay vui vẻ không nên nói những chuyện này!
Lão phu nhân thu tức tối trên mặt, gật đầu một cái, lại vẫy tay Ngũ gia:
- Đến đây với nương!
Vịnh Đan đã về từ lúc nào, âm thầm đứng sau Gia Hỷ, quay lại thấy nàng gật đầu một cái, Gia Hỷ kín đáo cười, đợi đến mấy canh giờ nữa thôi.
- Lão phu nhân, đã chuẩn bị xong, người muốn khai tiệc ở đâu ạ?
Lão phu nhân nhìn Vu ma ma một cái:
- Tiệc nhà thôi, làm tại viện này, trời đang lạnh, ta cũng không muốn đến Ngọc Thực viện làm gì.
Lão phu nhân đi trước, mọi người lục đục theo sau, tất cả đều ngồi vào một bàn dài, nam nữ hai bên riêng biệt, vị trí đầu bàn dành cho lão phu nhân. Hàn thị vừa gắp miếng đầu tiên lên đã nôn khan, lão phu nhân nhíu mày:
- Sao thế?
Hàn thị đứng dậy, miệng có ý cười:
- Con dâu hoài thai bốn tháng rồi ạ, chỉ là không để ý, bây giờ mới nhận ra, đã qua thời gian nguy hiểm!
Lão phu nhân sững lại một giây rồi cười vui vẻ:
- Đại hỉ, đại hỉ, lâu rồi phủ ta mới có tin vui.
Lão phu nhân có thể không thích Hàn thị, nhưng cháu bà, bà không thể nào ghét bỏ, đây lại còn là dòng đích. Gia Hỷ nhìn qua bụng Hàn thị một cái, chợt thấy ánh mắt của Tứ phu nhân thâm hiểm dừng lại tại đó, xem ra Hàn thị những ngày sau càng phải bận rộn rồi.
Bình luận truyện