Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 43: Thơ Xuân Đối Tình (hạ)



Gia Hỷ mỉm cười ngồi xuống bàn, ngắm nhìn trân quý mỹ thực mỹ tửu. Yến hội sôi động náo nhiệt, Thịnh Vương liếc mắt ngắm nàng một cái, vẫy tay Lữ Định Ân đến đem bức họa đồ viết đủ hai vế đối còn ướt mực cho Quang Từ công công.

Lữ Định Ân vừa quay lại đã nghe Thịnh Vương nhỏ giọng:

- Ngươi xem biểu muội ngươi quả thật khôn khéo, biết ý đồ bản Vương khi đưa ra câu đối dễ dàng, nàng liền tự khắc cũng chọn một câu vô cùng đơn giản.

Lữ Định Ân tay nắm thành quyền nhìn Phùng Gia Hỷ đang nhăn mặt thử một hớp rượu cay. Từ bao giờ hắn mới nhận thấy nàng đẹp như vậy, năm xưa nàng một mực thủy chung chờ đợi hắn, hắn chỉ nhìn nàng là cô bé nhút nhát rụt rè, mỗi khi nàng gọi tên hắn đều đem theo ý mong chờ, môi hơi mím lại. Thế mà bây giờ, nàng nhìn hắn vô cùng xa lạ, vóc dáng yểu điệu thanh tao kia không vì hắn mà ngóng chờ nữa, tựa hồ chút tình cảm đấy chỉ có hắn tự ảo tưởng mà thôi.

Gia Hỷ đang chăm chú hướng mắt đến món bánh trong suốt bên trong có nhân đỏ tươi hấp dẫn, Vịnh Đan hiểu ý liền gấp vào chén cho nàng. Gia Hỷ hớn hở muốn thử thì thấy ánh mắt Lữ Định Ân chầm chầm nhìn nàng. Trong lòng Gia Hỷ không rõ tư vị gì, Lữ Định Ân cùng nàng bất quá nói chuyện ba câu, đoạn tình xưa nghĩa cũ với nữ chủ thân thể này nàng cũng nên thay nàng ấy chấm dứt.

Phía trên kia, một tiếng cười khanh khách vang đến:

- Hoàng thúc, thần nữ nghĩ ra rồi!

Hoàng thượng yêu chiều nhìn Ngọc Vũ Công chúa, đây là đích nữ Tam Vương gia nổi tiếng xinh đẹp kiêu ngạo. Tam Vương gia không hề có con trai chỉ có hai nữ nhi, một là đích nữ Ngọc Vũ được sắc phong Vương Thành Công chúa, hai là thứ nữ Triện An Quận chúa.

Hoàng Thượng chuẩn, Ngọc Vũ lấy quạt che nửa khuôn miệng, hào hứng ngâm:

- Liễu ám hoa minh xuân chính bán

Châu liên bích hợp ảnh thành song.

Hoàng thượng cười ha hả, câu đối có ý tứ vui mừng, lại tinh tế diễn tả tình yêu đôi lứa. Phía dưới mấy vị tiểu thư Công chúa che miệng cười, mà những ai tình trong như đã cũng liếc mắt nhau.

Hoàng thượng phất tay:

- Khá lắm, khá lắm, nghe qua câu đối, Trẫm như sống lại nhiều năm trước!

Hoàng thượng đột nhiên sa sầm nét mặt, đáy mắt mang chút ưu tư, rất lâu sau mới nhìn Quang Từ công công:

- Hôm nay Linh Tê đài có đốt đèn?

Quang Từ công công khựng lại một giây rồi vội vàng trả lời:

- Bẩm Hoàng thượng, cả Cảnh Dương cung chưa bao giờ vắng ánh đèn!

Vạn Quý phi nắm chặt khăn, Cảnh Dương cung là nơi ở của Tương Khuynh Thành - mẫu thân Thành Hầu. Linh Tê đài kia khi Hoàng thượng mới đăng cơ đã xây dựng cho riêng ả.

Bây giờ ả ra ngoài cung vẫn tìm cách quyến rũ Hoàng thượng, mới đây nhân ban hôn Thành Hầu, Tương Khuynh Thành đã tấn vị thành Hoa Quý Tần. Có ai bị đuổi ra nhân gian còn được ưu ái như ả không.

Đáy mắt Vạn Quý phi ánh lên tia hiểm độc:

- Nếu Hoàng thượng nhớ thương muội muội, chi bằng đón muội muội về cung. Chuyện đã qua lâu, cung nhân cũ cũng không còn ai nhớ!

Tâm trạng Hoàng thượng ngay lập tức liền không tốt, Vạn Quý phi cố tình nhắc lại sự vụ nhiều năm trước. Hoa Quý Tần khi đó còn là Phó Hậu - danh vị Hoàng thượng sủng ái đến mức tự đặt ra cho nàng - ỷ thế làm càn, đem chuyện nhi tử gặp nạn vong thân nóng giận đoạt mạng phi tần khác. Hoàng thượng ho nhẹ một cái lại phất tay:

- Bỏ đi!

Lại nhìn Ngọc Vũ Công chúa:

- Ban thưởng! Cả Công chúa lẫn Thục Trinh Huyện chúa!

Nghe nhắc đến mình, Gia Hỷ vội vàng nuốt miếng bánh xuống họng, lấy tư thái thong thả nhất hành lễ:

- Tạ ơn Hoàng thượng!

Hoàng thượng vừa lòng nhìn biểu hiện yến tiệc, lại như vô tình nói chuyện:

- Câu đối có thể khiến lòng người hoài niệm như vậy cũng là may mắn. Trẫm muốn đem cái hỉ khí này ban xuống.

Phía dưới tiệc liền xao động:

- Hoàng thượng nhân từ!

- Được rồi! Được rồi! Lệ phi, chất nữ trong nhà đã được bao xuân?

Chậ Lệ phi tươi cười đứng dậy:

- Tạ Hoàng thượng quan tâm, thần thiếp đúng là có một chất nữ vừa cập kê! Chính là Quận chúa đây!

Vừa nói Châu Lệ phi vừa chỉ tay vào Châu Dư Lộ.

Hoàng thượng nhìn theo cánh tay Lệ phi gật đầu ra chiều vừa ý lắm:

- Tam Hoàng tử lập phủ đã lâu, nhưng cả Quận công phủ vẫn chưa có người quản gia vụ, lại không người nâng khăn sửa túi. Trẫm thấy chất nữ ái phi cùng hắn rất xứng đôi!

Châu Dự Lộ cúi mặt ngượng ngùng, cho dù nàng không thích cái hôn sự này nhưng cũng không thể nào có lá gan từ chối, sấm sét mưa móc đều là thiên ân.

Vạn Quý phi cũng phụ họa, vuốt mông ngựa đế vương là chức nghiệp một đời của phi tần:

- Đến cả Thành Hầu cũng đã được ban hôn, Huy Quận công không nên chậm trễ nữa!

Hoàng thượng gật đầu, mấy ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn gỗ quý đen óng:

- Đã vậy, hôm nay Trẫm ban hôn Châu Quận chúa và Huy Quận công, qua năm mới sẽ cử hành hôn lễ!

Phía dưới lại xôn xao:

- Hoàng thượng thánh minh!

Châu Dư Lộ cùng Huy Quận công tiến ra giữa sảnh, Châu Dư Lộ nhẹ nhàng quỳ xuống, miệng vừa mở ra:

- Tạ...

Thì đã nghe Huy Quận công bừng bừng phẫn nộ:

- Phụ Hoàng! Nhi thần không muốn!

Vạn Quý phi sau một khắc giật mình thì trấn tĩnh, nụ cười trên khóe môi lóe ra rồi rất nhanh thu lại:

- Quận công nói gì vậy? Lời của Hoàng thượng sao có thể cãi lại?

Hoàng thượng hừ một tiếng, Quang Từ công công nhìn biểu hiện vạn tuế gia liền khuyên giải:

- Quận công gia, người mau mau tạ tội đi!

Huy Quận công ngang bướng:

- Ta không muốn cưới Châu Dư Lộ. Ta không có lỗi ta không tạ tội!

Hoàng thượng nóng giận bừng bừng, toàn bộ đại sảnh vội vàng quỳ rạp xuống:

- Hoàng thượng bớt giận!

Gương mặt Châu Dư Lộ thoát trắng thoát đỏ, đả kích này với một nữ nhân phải gọi là quá lớn.

Hoàng thượng tiến xuống sảnh:

- Từ xưa đến nay hôn sự là do phụ mẫu định đoạt, há có thể để ngươi làm xằng bậy?

Thịnh Vương cau mày, giọng nói đầy lo lắng:

- Tam Hoàng đệ, mau mau xin phụ hoàng tha lỗi! Lại an ủi Châu Quận chúa đi!

Lời nói Thịnh Vương như đổ thêm dầu vào lửa. Huy Quận công hét lên, giọng điệu bất bình khinh bỉ:

- Nói tới nói lui là Hoàng huynh muốn ta đồng ý cưới Châu Dư Lộ để huynh rảnh tay nạp Phùng Đại tiểu thư?

Thịnh Vương cười nhạt:

- Ta có ý tốt khuyên can đệ, đệ lại đem suy nghĩ vặn vẹo của mình mà gán lên người khác. Ta cùng Vận Minh Huyện chúa lưỡng tình tương duyệt, chưa đầy nửa tháng sẽ đại hôn, ở đâu ra chuyện ta cùng Thục Trinh Huyện chúa? Đệ thật hồ đồ, đem danh tiết Thục Trinh Huyện chúa ra làm trò đùa?

Hoàng thượng mặt càng đen lại:

- Đủ rồi!

Huy Quận công bò bằng đầu gối đến:

- Phụ Hoàng. Xin người ban hôn nhi thần và Thục Trinh Huyện chúa!

Gia Hỷ hiển nhiên biết rõ hàng trăm ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng, nhưng chuyện này là chuyện nhà của Hoàng thượng, nàng còn chưa có quyền lên tiếng ở đây.

Gia Hỷ cúi mặt càng sâu, cố lộ rõ thân mình đang run rẩy, tựa hồ chuyện này quá sức chịu đựng của một nữ nhân chưa ra khỏi cửa như nàng.

Hoàng thượng không nói gì, cả sảnh điện yên lặng như tờ, đến cả tiếng ngọn nến đang cháy phừng phừng cũng có thể nghe rõ được.

Thái tử hít một hơi dài, nhìn sang Huy Quận Công, hắn bất ngờ tiến đến, thẳng một bạt tai giáng xuống Huy Quận Công.

Thịnh Vương dư quang trong mắt lóe lên, nhanh chóng nhìn về hướng Vạn Quý phi, nhưng miệng vẫn thất thanh:

- Điện hạ!

Một khắc đó, Thái Hòa điện sững sờ. Hoàng Thượng nhíu mày. Huy Quận công ôm gương mặt sưng vù nhìn Thái tử:

- Hoàng huynh làm cái gì vậy?

Thái tử quỳ thụp xuống, dập đầu trước Hoàng thượng:

- Nhi thần bất kính, nhưng Tam Hoàng đệ theo nhi thần đã lâu, nay có thể gây ra chuyện như thế này, nhi thần cảm thấy vô cùng có lỗi!

Lại quay sang nhìn Huy Quận công:

- Đệ cãi lời phụ hoàng đó là trọng tội bất hiếu, đệ từ chối hôn sự với thanh mai trúc mã mười phần quen biết là bất nghĩa, đệ ép uổng nữ nhi quan viên thành thiếp thất là bất nhân. Mau dập đầu tạ tội với phụ hoàng!

Thịnh Vương nhìn gương mặt gai góc của Huy Quận công kín đáo nhếch môi cười, Tam Hoàng đệ của hắn là người ngang bướng ngu ngốc thế nào hắn còn không rõ. Hôm nay chưa nháo đủ đâu.

Huy Quận công không tạ tội, hắn quay sang nhìn Phùng Gia Hỷ đang quỳ trên mặt đất, thống thiết nói:

- Gia Hỷ, nàng nói đi, nàng thật sự không muốn thành thê tử ta? Ta từng cứu nàng một mạng!

Gia Hỷ thở dài, đã động đến nàng rồi. Phùng Gia Hỷ cẩn trọng ra giữa đại sảnh, quỳ xuống dập đầu, giọng nói nàng mong manh có phần khiếp nhược vang lên:

- Cầu Hoàng thượng cho thần nữ được nói!

Hoàng thượng gật đầu, ừ một tiếng. Gia Hỷ vành mắt dần đỏ lên:

- Bẩm Hoàng thượng, Quận công gia tuy có ơn cứu mạng thần nữ, nhưng từ đó đến nay chưa nhìn thấy mấy lần, chưa từng gặp mặt riêng biệt, chưa nói được mấy câu. Thiết nghĩ Quận công gia thuận tay cứu người, thần nữ có thể nguyện kiếp này làm trâu ngựa đền ơn. Nhưng Quận công gia muốn thần nữ dùng thân báo đáp, thần nữ làm không được!

Vạn Quý phi hơi ngước mặt:

- Ngươi cho rằng Tam Hoàng tử là không xứng với ngươi?

Hoàng thượng nhìn sang bên cạnh một chút, cũng không nói gì, có ý muốn Gia Hỷ trả lời câu hỏi của Vạn Quý phi. Hoàng thượng có thể không đồng ý chuyện Huy Quận công chối bỏ hôn sự với Châu gia, nhưng cũng không để một nữ nhân làm nhục uy nghiêm hoàng thất.

Gia Hỷ không ngẩng đầu lên, lệ đã rơi đầy mặt:

- Thần nữ nào dám! Chỉ là hôn sự do phụ mẫu định đoạt, thần nữ không có quyền lên tiếng. Hơn nữa hôm nay Hoàng thượng đã ban hôn Châu Quận chúa và Quận công gia, dẫu là Quận công có ý nhưng miệng đời đàm tiếu, thần nữ không thể sống nổi nếu trên lưng gánh danh đoạt hôn phu người khác. Nữ tử thanh danh quan trọng hơn tính mạng. Chuyện hôm nay ồn ào truyền ra ngoài, thần nữ thà rằng ba thước lụa đi xuống cửu tuyền, để không ô nhục danh hào Thục Trinh mà Hoàng thượng đã ban.

Ý của Gia Hỷ rất rõ ràng, từ trước đến giờ ta với ngươi chưa hề thân mật, chưa gặp riêng tư, chưa có tình ý, nếu như trước đây ngươi đến phủ cầu thân phụ mẫu, ta tuân theo mệnh cha mẹ mà định ra hôn sự, nhưng ngươi đã không làm. Nay ngươi được ban hôn lại muốn ép uổng ta vào phủ làm thiếp. Quân tử cứu người không tư lợi, ngươi dùng chuyện cứu người muốn ta lấy thân báo đáp. Ta không dám kháng chỉ, nhưng thà chết còn hơn để tôn nghiêm bản thân bị xâm phạm.

Hoàng thượng phất tay, phía dưới cũng đứng dậy:

- Tạ ơn Hoàng thượng!

Tuy vậy không ai dám ngồi, gương mặt thiên tử đăm đăm khó chịu, đến ngọn nến cũng chẳng dám cháy mạnh. Hoàng thượng nhìn Huy Quận công vẫn ương bướng quỳ ở đó, lắc đầu nhìn Thái tử:

- Ngươi đưa hắn về! Giúp hắn bình tâm.

Thái tử thở ra một hơi, như vậy Hoàng thượng cũng không định trách tội Huy Quận công:

- Thần tuân chỉ!

Hoàng thượng nhìn Lệ phi mặt trắng bệch không huyết sắc đứng đó, ngẫm nghĩ lại nói:

- Chuẩn bị một đôi ngọc như ý, ngày mai kèm theo thánh chỉ ban hôn Huy Quận Công và Châu gia Quận chúa!

Thái tử đứng cạnh Huy Quận công vội vàng đá chân hắn, Huy Quận công bị lời nói của Phùng Gia Hỷ mà choáng váng, hiện tại không nghe ra cái gì. Châu Dư Lộ quỳ xuống tạ ơn, Huy Quận công cũng dập đầu.

Hoàng thượng mỉm cười:

- Được rồi, tất cả ngồi đi!

Phía dưới lại đồng loạt:

- Hoàng thượng nhân từ!

Bấy giờ vũ cơ mới dâng ca múa lên, nhưng cũng chẳng ai để tâm xem cả. Mọi người đều vì chuyện vừa rồi suy nghĩ ít nhiều. Có người nhìn Gia Hỷ thương cảm, họa vô đơn chí, nhưng cũng có kẻ vui sướng khi người khác gặp nạn. Ở đây là Hoàng cung, tai vách mạch rừng nhiều vô kể, chỉ sợ chưa tàn tiệc, chuyện đã lan ra khắp hang cùng ngõ hẻm kinh thành.

Gia Hỷ nhạt nhẽo uống rượu suông chờ qua tiệc. Đến khi tiệc tàn, nàng đã say không biết gì. Hôm nay coi như nàng là người bị hại, có say một chút cũng được thông cảm. Vịnh Đan và Bối Lan cẩn trọng đỡ nàng ra xe ngựa thì đụng phải Thịnh Vương.

Thịnh Vương nhìn bộ dạng của Gia Hỷ, âm thầm lắc đầu, phân phó Lữ Định Ân:

- Tuy hôm nay các đường lớn kinh thành đều tăng cường tuần tra, nhưng dù gì cũng đã trễ, ngươi đưa Thục Trinh Huyện chúa hồi phủ.

Lữ Định Ân chấp tay thành quyền nhận lệnh. Thịnh Vương cũng lên xe rời đi. Mà Lữ Định Ân cưỡi ngựa bên cạnh xe Gia Hỷ. Trong lòng hắn âm ỉ khó chịu cùng tiếc nuối, hôm nay, hắn chỉ sợ rằng nàng sẽ bị gả cho Huy Quận Công mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện