Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 7: Lấy Lại Hồi Môn (trung)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liên Thành Hầu Hoàn Nhan Viên Hạo đã vào kinh từ hai ngày trước, cũng chỉ là ngao du, không phải công vụ nên không gấp rút, ngược lại vô cùng thư thái. Liên Thành Hầu này là Hoàng tử thứ năm của Hoàng thượng, trên còn có một Hoàng tỉ cùng mẹ chính là Hòa Cát Trưởng Công chúa. Có điều, Liên Thành Hầu từ khi sinh ra không được may mắn lắm.
Sinh mẫu Liên Thành Hầu khi hạ sinh hắn ra còn là một Phó Hậu. Hoa Phó Hậu với tước vị Tường phượng phẩm danh bất hư truyền trong thiên hạ, bởi vì sinh một đôi rồng là Ngũ Hoàng tử cùng Lục Hoàng tử nên được Hoàng thượng vô cùng yêu chiều. Chỉ là hậu cung hiểm ác, Lục Hoàng tử bị ám hại mà mất mạng, sự việc đó kéo theo nhiều phi tần cũng vong thân. Hoa Phó Hậu thì bị giáng làm Tần vị, đuổi ra khỏi cung, biệt giam ở tận Liêu Châu.
Thấm thoát đã trải qua nhiều năm, bây giờ Liên Thành Hầu cũng sắp đến tuổi định thân, là một Hoàng tử, nhưng tước vị của hắn còn thấp hơn cả Hoài Nam Vương gia, vốn chỉ là cháu trai của Hoàng thượng, lại có phụ thân phạm trọng tội. Càng không thể so sánh với Nhị Thịnh Vương, nhi tử của Vạn Quý phi, đang vinh hiển làm một thân vương với đất phong bao la rộng lớn Giang Châu.
Liên Thành Hầu chuyến này cũng là cố tình hồi kinh mua ít vật dụng mà Liên Thành không có, đem về chuẩn bị Hoa Tần từ Liêu Châu đến Mi Châu. Đó là lý do ngoài mặt, thật sự chuyến này đi Hoàn Nhan Viên Hạo muốn liên kết một ít đại thần, lấy chút tin tức kinh thành, tạo một thế lực vững chắc.
Một trong những người mà Hoàn Nhan Viên Hạo muốn liên hiệp chính là Thượng thư Bộ binh Phùng Triều. Phùng Triều tuy Tứ phẩm nhưng đã là Thượng thư một bộ, Hoàng thượng cũng đã có chỉ ý để trong năm nay ông ta được thăng tiến Chính Tam phẩm. Hoàn Nhan Viên Hạo biết vị Thượng thư này có một nữ nhi dòng đích dưới gối Hàn phu nhân, nhưng hắn không có ý định định thân. Một phần hiện tại hắn là một Hoàng tử thất sủng, Phùng Thượng thư cũng không mặn mà hôn sự.
Liên Thành Hầu đã hẹn trước, bây giờ vừa đúng giờ thì đến trước cổng lớn Phùng phủ nhưng thay vì gia nhân canh cổng uy phong như mọi ngày, Phùng phủ loạn thành một đoàn, từ hậu viện, khói lửa dày đặc xông lên. Hắn nhíu mày, Phùng Thượng thư ắt hẳn cần giúp đỡ rồi, thuận tiện bán một cái nhân tình cũng tốt.
Tĩnh U viên bốc cháy dữ dội, giữa mùa đông, cây cối trơ khô mấy nhánh càng thêm bắt lửa, Đại lão gia đứng đó, vẫn chưa nhìn thấy Gia Hỷ đâu, bây giờ hắt nước vào đám lửa không khác gì rắc muối bỏ bể, mấy phòng đều tập trung ở đây, xa xa bên ngoài, Phùng Dạ Vân đỡ lão phu nhân đứng xem, Phùng Dạ Vân nỉ non:
- Tổ mẫu, thật tội nghiệp Đại tỉ đi, Tĩnh U viên nằm một góc hoa viên, cách thật xa các phòng. Dù gì Đại tỉ là người Đại phòng, ngay cả Tứ tỉ cũng được ở cạnh Đại thẩm đi!
Phùng Dạ Vân len lén chấm nước mắt, nàng hiểu rất rõ tâm tính lão phu nhân, từ nhỏ nàng đã được nuôi trong viện lão phu nhân, đến khi trưởng thành mới ra viện riêng, mẫu thân là thứ xuất thì đã sao, chỉ cần mẫu thân nàng nắm quyền quản gia, lại được lão phu nhân tin tưởng, cả Phùng phủ này khác nào thiên hạ của mẫu tử nàng! Bởi vậy, mọi lúc, nàng đều hoặc lộ liễu, hoặc ngấm ngầm gió thổi bên tai để lão phu nhân thêm ghét bỏ Đại phu nhân!
Từ trong Tĩnh U viên, có tiếng hét thất thanh:
- Cứu với!
Lão phu nhân tất bật đi vào.
Gia Hỷ chưa bao giờ nghĩ kế hoạch của mình lại thảm bại như vậy, nàng đốt cháy Tĩnh U viên, nhưng không phải một trận đại hỏa hoạn như thế này. Nàng chỉ muốn Tĩnh U viên hư hại một chút, sau có thể moi tiền từ chỗ Đại phu nhân sửa chữa nơi này, từ đó có thể đòi một phần đồ cưới của mẫu thân nàng về, nào ngờ lửa càng ngày càng lớn, Gia Hỷ ôm gương lưu ly trong tay, gương càng ngày càng nóng lên, nhưng nàng không thể buông bỏ, nàng lao vào lửa chẳng phải để lấy chiếc gương này sao. Đây là vật duy nhất mẫu thân nàng để lại, nếu có mất mạng cũng là truyền tiếng hiếu thảo đi!
Gia Hỷ mơ hồ thấy không đúng, biết đâu sau khi chết nàng có thể xuyên lại về hiện đại, ý nghĩ đó bùng lên, khiến nàng càng thêm tin tưởng. Nhưng chết cháy có phải quá đau đớn không! Gia Hỷ sợ hãi, một trần nhà xà ngang rớt xuống, chặn mất cửa vào, Gia Hỷ nghe tim đập thình thịch.
Lúc này từ trên phần mái, có ai đó đang mở một phần ngói thông thoáng, sau đó dùng khinh công mà đưa nàng theo phần ngói đó ra ngoài. Người này ôm nàng trong vòng tay, nhưng có bọc một chăn bông thấm đầy nước, cũng không tiếp xúc da thịt, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi vô cùng anh tuấn, y phục tím thẫm thêu họa tiết đen mờ chìm theo, nhìn kĩ là hình rồng, Gia Hỷ hơi thất kinh, hình rồng dù nổi dù chìm cũng chỉ có thể là người Hoàng tộc. Phùng gia không có quan hệ thân thích với hoàng thân nào, vậy đây là ai?
Thiếu niên nọ hạ người nhẹ nhàng xuống đất, Đại lão gia vội đến cảm tạ. Gia Hỷ được Vịnh Đan, Vịnh Đóa đỡ, cả người nàng quấn trong chăn bông lạnh sũng nước. Vội vã được đám tì nữ dìu về một phòng trống trong viện Đại phu nhân, lúc này nàng mới vì kinh sợ mà ngất đi.
Đại lão gia chấp tay trước mặt:
- Tạ ơn Hầu gia ra tay kịp thời, cứu mạng gia nữ!
Liên Thành Hầu gương mặt hơi ám khói, nhưng khí chất tỏa ra không thay đổi, dù gì cũng là Hoàng tử nuôi dạy trong cung từ nhỏ, thần thái kiêu bạc cao ngạo không phải ai cũng có thể có được, hắn sờ sống mũi cao thẳng, thấy có vệt than đen, cười nói:
- Thượng thư đại nhân đừng khách khí, bản Hầu thấy việc tự nhiên giúp đỡ, không nghĩ nhiều.
Lão phu nhân thấy con trai mình cung kính gọi đây là Hầu gia cũng vội vàng lên tiếng:
- Hầu gia đến phủ lại gặp những chuyện thế này thật không phải!
Liên Thành Hầu chấp tay trả lễ:
- Kính lão đắc thọ, bản Hầu khiến lão phu nhân phiền lòng thật có lỗi!
Lại nhìn sang bên cạnh lão phu nhân:
- Vị tiểu thư này là?
Phùng Dạ Vân thanh tao thi lễ:
- Tiểu nữ Phùng Dạ Vân, là nhi nữ của Phùng Phó tướng thành Tây Thần Đô.
Liên Thành Hầu từ tốn bảo nàng đứng dậy, hóa ra đây là tiểu thư Tứ phòng họ Phùng. Đã đến nhà người khác cũng nên tìm hiểu qua đôi chút, nên hắn có thể phỏng đoán thân phận từng người. Đại lão gia vội vàng mời Liên Thành Hầu đi rửa mặt thay áo, lại cho người cẩn thận chuẩn bị tiếp đãi. Lửa ở Tĩnh U viên cháy nửa buổi cũng đã tàn, Liên Thành Hầu gật đầu, phong phạm hơn người đi theo Đại lão gia.
Lão phu nhân nhìn sang Tứ phu nhân:
- Con chuẩn bị trà bánh tiếp đãi Hầu gia! Sau đó sang viện của ta, có chuyện này muốn dặn dò con.
Tứ phu nhân đon đả:
- Thưa mẹ, con dâu biết rồi ạ!
Vì đã qua buổi trưa mà mọi người cũng chưa dùng gì, nên Đại phu nhân chuẩn bị một ít điểm tâm đưa đến từng phòng. Riêng khách phòng của Liên Thành Hầu, Đại phu nhân cho người sang bên phòng Gia Hỷ bảo nàng buổi tối sang tạ ơn.
Đại phu nhân vẫy tay gọi Phùng Gia Hảo đến:
- Buổi trưa con đã thấy Liên Thành Hầu?
Phùng Gia Hảo gật đầu, Đại phu nhân lại tiếp lời:
- Nguyễn thị có ý sắp xếp một cái hôn sự cho Phùng Dạ Vân với Hầu gia!
Phùng Gia Hảo bĩu môi một cái, khinh thường:
- Thì sao chứ, Tứ phu nhân là thứ xuất, cho dù Phùng Dạ Vân có là đích xuất Tứ phòng thì vẫn bị thân phận Tứ phu nhân kéo lại!
Đại phu nhân cười cười, vuốt tóc Phùng Gia Hảo:
- Con đã hiểu chuyện hơn rồi đấy, không nghe buổi chiều lão phu nhân nói gì sao, cho Nguyễn thị chuẩn bị tiếp đãi Hầu gia, thì Phùng Dạ Vân có lý do xuất hiện trước mặt Hầu gia nhiều hơn.
Phùng Gia Hảo thẻ thọt:
- Con nghe nói Liên Thành Hầu có mẫu thân là một cung tần có tội nên bị đưa đi ra ngoài, người như vậy, liệu tương lai có vững chắc?
Đại phu nhân nhìn ra cửa, trời chuyển âm u, có lẽ sắp mưa, sau mỗi trận cháy lớn đều thường có mưa to, hồi lâu mới nói:
- Mẫu thân hết sức giúp con một mối hôn tốt, nếu lão phu nhân đã có ý đẩy sang Phùng Dạ Vân thì có lẽ lão bà đó biết rõ về Liên Thành Hầu, đợi sau khi phụ thân con bàn xong công vụ ta sẽ ướm lời, phụ thân con ắt hẳn lo lắng cho con.
Phùng Gia Hảo gật gật đầu, lại sửa soạn xiêm y để chuẩn bị bữa tối dự cơm khách.
Bên phòng Gia Hỷ, nàng cũng vừa mới tỉnh dậy toàn thân ê ẩm, trên tay có một vệt bỏng đã được băng bó, cả người chỉ kinh sợ chứ không có gì quá nghiêm trọng. Nàng uống hết bát thuốc đen đắng của đại phu kê, cảm thấy đỡ hơn, Vịnh Đan đưa mứt đường cho nàng ngậm để tiêu vị đắng trong miệng, Vịnh Đan lấy khăn ấm lau mặt Gia Hỷ, lại lấy một khăn khác lau cả tay chân. Hà ma ma vội vội vàng vàng đi vào:
- Tiểu thư, người không biết đâu, công tử cứu người vừa rồi là Hầu gia Liên Thành!
Gia Hỷ nhớ lại gương mặt anh tuấn dìu nàng ra khỏi đám cháy bốn bề, y phục bằng vải vóc thượng hạng, thêu rồng đen chìm ẩn theo thớ vải, cảm thấy thân phận cũng đúng là một Hầu gia.
Hà ma ma liến thoắng không ngừng:
- Đại phu nhân cho người đến thông báo, tiểu thư khi nào tỉnh thì đi cùng phu nhân tạ ơn Hầu gia!
Gia Hỷ gật đầu, để Hà ma ma ra ngoài, nhìn quanh một lượt, nơi nàng ở là một căn phòng cũng tốt, tuy hơi nhỏ, chỉ có giường gỗ và bàn trà, thêm một bàn trống gần cửa sổ, trên có để bình hoa nhỏ, gương lưu ly của nàng cũng được bày trên đó. Gia Hỷ nhấc tay chân đau nhức lên, Vịnh Đan đã chuẩn bị sẵn nước liền dìu nàng vào phòng tắm. Gia Hỷ ngâm mình trong nước một hồi, liền nói với Vịnh Đan:
- Cứ bảo Vịnh Đóa sang bên Đại phu nhân, bảo rằng ta sức khỏe không thể tự mình hôm nay tạ ơn Hầu gia.
Vịnh Đan gật đầu, lại nói thêm:
- Tiểu thư cứ nghỉ ngơi, tốt nhất nên tránh gặp gỡ vị Liên Thành Hầu này, trưa nay nô tì thấy thái độ cả Đại phu nhân và Tứ phu nhân đều muốn kéo một cái hôn sự!
Đại phu nhân nghe Gia Hỷ báo lại sẽ không đến tạ ơn Liên Thành Hầu liền cười thầm, cho ma ma sang trang điểm Phùng Gia Hảo thật lộng lẫy rồi sang khách phòng gặp Liên Thành Hầu.
Tứ phu nhân Nguyễn thị đang ở trong bếp, cẩn thận nhìn thực đơn, lão phu nhân muốn Nguyễn thị làm cơm tối đãi khách, lại là khách quý, hiển nhiên Nguyễn thị nào từ chối, nếu làm tốt, chẳng phải uy danh của Nguyễn thị trong phủ sẽ tăng cao hay sao, vả lại sáng nay vừa nhận tiếp quản nhà bếp, bây giờ đã có cơ hội trổ tài, Nguyễn thị
mừng còn không hết.
Nguyễn thị gạt mấy món tầm thường sang một bên, quyết định làm một bàn ăn Tứ Linh(1) long, ly, quy, phụng. Lại tất bật chuẩn bị thêm một nồi lẩu hoa cúc(2), mùa đông hoa cúc không nở, Nguyễn thị phải đến vườn hoa trồng trong nhà ấm của phủ khác, mua với giá cực kì đắt đỏ, lại giấu giếm không nói ra Liên Thành Hầu đến phủ, cứ thế vất vả mãi cũng làm xong một bàn cơm.
_______________________
(1) Bàn cơm Tứ linh
(2) Lẩu Hoa cúc
Liên Thành Hầu Hoàn Nhan Viên Hạo đã vào kinh từ hai ngày trước, cũng chỉ là ngao du, không phải công vụ nên không gấp rút, ngược lại vô cùng thư thái. Liên Thành Hầu này là Hoàng tử thứ năm của Hoàng thượng, trên còn có một Hoàng tỉ cùng mẹ chính là Hòa Cát Trưởng Công chúa. Có điều, Liên Thành Hầu từ khi sinh ra không được may mắn lắm.
Sinh mẫu Liên Thành Hầu khi hạ sinh hắn ra còn là một Phó Hậu. Hoa Phó Hậu với tước vị Tường phượng phẩm danh bất hư truyền trong thiên hạ, bởi vì sinh một đôi rồng là Ngũ Hoàng tử cùng Lục Hoàng tử nên được Hoàng thượng vô cùng yêu chiều. Chỉ là hậu cung hiểm ác, Lục Hoàng tử bị ám hại mà mất mạng, sự việc đó kéo theo nhiều phi tần cũng vong thân. Hoa Phó Hậu thì bị giáng làm Tần vị, đuổi ra khỏi cung, biệt giam ở tận Liêu Châu.
Thấm thoát đã trải qua nhiều năm, bây giờ Liên Thành Hầu cũng sắp đến tuổi định thân, là một Hoàng tử, nhưng tước vị của hắn còn thấp hơn cả Hoài Nam Vương gia, vốn chỉ là cháu trai của Hoàng thượng, lại có phụ thân phạm trọng tội. Càng không thể so sánh với Nhị Thịnh Vương, nhi tử của Vạn Quý phi, đang vinh hiển làm một thân vương với đất phong bao la rộng lớn Giang Châu.
Liên Thành Hầu chuyến này cũng là cố tình hồi kinh mua ít vật dụng mà Liên Thành không có, đem về chuẩn bị Hoa Tần từ Liêu Châu đến Mi Châu. Đó là lý do ngoài mặt, thật sự chuyến này đi Hoàn Nhan Viên Hạo muốn liên kết một ít đại thần, lấy chút tin tức kinh thành, tạo một thế lực vững chắc.
Một trong những người mà Hoàn Nhan Viên Hạo muốn liên hiệp chính là Thượng thư Bộ binh Phùng Triều. Phùng Triều tuy Tứ phẩm nhưng đã là Thượng thư một bộ, Hoàng thượng cũng đã có chỉ ý để trong năm nay ông ta được thăng tiến Chính Tam phẩm. Hoàn Nhan Viên Hạo biết vị Thượng thư này có một nữ nhi dòng đích dưới gối Hàn phu nhân, nhưng hắn không có ý định định thân. Một phần hiện tại hắn là một Hoàng tử thất sủng, Phùng Thượng thư cũng không mặn mà hôn sự.
Liên Thành Hầu đã hẹn trước, bây giờ vừa đúng giờ thì đến trước cổng lớn Phùng phủ nhưng thay vì gia nhân canh cổng uy phong như mọi ngày, Phùng phủ loạn thành một đoàn, từ hậu viện, khói lửa dày đặc xông lên. Hắn nhíu mày, Phùng Thượng thư ắt hẳn cần giúp đỡ rồi, thuận tiện bán một cái nhân tình cũng tốt.
Tĩnh U viên bốc cháy dữ dội, giữa mùa đông, cây cối trơ khô mấy nhánh càng thêm bắt lửa, Đại lão gia đứng đó, vẫn chưa nhìn thấy Gia Hỷ đâu, bây giờ hắt nước vào đám lửa không khác gì rắc muối bỏ bể, mấy phòng đều tập trung ở đây, xa xa bên ngoài, Phùng Dạ Vân đỡ lão phu nhân đứng xem, Phùng Dạ Vân nỉ non:
- Tổ mẫu, thật tội nghiệp Đại tỉ đi, Tĩnh U viên nằm một góc hoa viên, cách thật xa các phòng. Dù gì Đại tỉ là người Đại phòng, ngay cả Tứ tỉ cũng được ở cạnh Đại thẩm đi!
Phùng Dạ Vân len lén chấm nước mắt, nàng hiểu rất rõ tâm tính lão phu nhân, từ nhỏ nàng đã được nuôi trong viện lão phu nhân, đến khi trưởng thành mới ra viện riêng, mẫu thân là thứ xuất thì đã sao, chỉ cần mẫu thân nàng nắm quyền quản gia, lại được lão phu nhân tin tưởng, cả Phùng phủ này khác nào thiên hạ của mẫu tử nàng! Bởi vậy, mọi lúc, nàng đều hoặc lộ liễu, hoặc ngấm ngầm gió thổi bên tai để lão phu nhân thêm ghét bỏ Đại phu nhân!
Từ trong Tĩnh U viên, có tiếng hét thất thanh:
- Cứu với!
Lão phu nhân tất bật đi vào.
Gia Hỷ chưa bao giờ nghĩ kế hoạch của mình lại thảm bại như vậy, nàng đốt cháy Tĩnh U viên, nhưng không phải một trận đại hỏa hoạn như thế này. Nàng chỉ muốn Tĩnh U viên hư hại một chút, sau có thể moi tiền từ chỗ Đại phu nhân sửa chữa nơi này, từ đó có thể đòi một phần đồ cưới của mẫu thân nàng về, nào ngờ lửa càng ngày càng lớn, Gia Hỷ ôm gương lưu ly trong tay, gương càng ngày càng nóng lên, nhưng nàng không thể buông bỏ, nàng lao vào lửa chẳng phải để lấy chiếc gương này sao. Đây là vật duy nhất mẫu thân nàng để lại, nếu có mất mạng cũng là truyền tiếng hiếu thảo đi!
Gia Hỷ mơ hồ thấy không đúng, biết đâu sau khi chết nàng có thể xuyên lại về hiện đại, ý nghĩ đó bùng lên, khiến nàng càng thêm tin tưởng. Nhưng chết cháy có phải quá đau đớn không! Gia Hỷ sợ hãi, một trần nhà xà ngang rớt xuống, chặn mất cửa vào, Gia Hỷ nghe tim đập thình thịch.
Lúc này từ trên phần mái, có ai đó đang mở một phần ngói thông thoáng, sau đó dùng khinh công mà đưa nàng theo phần ngói đó ra ngoài. Người này ôm nàng trong vòng tay, nhưng có bọc một chăn bông thấm đầy nước, cũng không tiếp xúc da thịt, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi vô cùng anh tuấn, y phục tím thẫm thêu họa tiết đen mờ chìm theo, nhìn kĩ là hình rồng, Gia Hỷ hơi thất kinh, hình rồng dù nổi dù chìm cũng chỉ có thể là người Hoàng tộc. Phùng gia không có quan hệ thân thích với hoàng thân nào, vậy đây là ai?
Thiếu niên nọ hạ người nhẹ nhàng xuống đất, Đại lão gia vội đến cảm tạ. Gia Hỷ được Vịnh Đan, Vịnh Đóa đỡ, cả người nàng quấn trong chăn bông lạnh sũng nước. Vội vã được đám tì nữ dìu về một phòng trống trong viện Đại phu nhân, lúc này nàng mới vì kinh sợ mà ngất đi.
Đại lão gia chấp tay trước mặt:
- Tạ ơn Hầu gia ra tay kịp thời, cứu mạng gia nữ!
Liên Thành Hầu gương mặt hơi ám khói, nhưng khí chất tỏa ra không thay đổi, dù gì cũng là Hoàng tử nuôi dạy trong cung từ nhỏ, thần thái kiêu bạc cao ngạo không phải ai cũng có thể có được, hắn sờ sống mũi cao thẳng, thấy có vệt than đen, cười nói:
- Thượng thư đại nhân đừng khách khí, bản Hầu thấy việc tự nhiên giúp đỡ, không nghĩ nhiều.
Lão phu nhân thấy con trai mình cung kính gọi đây là Hầu gia cũng vội vàng lên tiếng:
- Hầu gia đến phủ lại gặp những chuyện thế này thật không phải!
Liên Thành Hầu chấp tay trả lễ:
- Kính lão đắc thọ, bản Hầu khiến lão phu nhân phiền lòng thật có lỗi!
Lại nhìn sang bên cạnh lão phu nhân:
- Vị tiểu thư này là?
Phùng Dạ Vân thanh tao thi lễ:
- Tiểu nữ Phùng Dạ Vân, là nhi nữ của Phùng Phó tướng thành Tây Thần Đô.
Liên Thành Hầu từ tốn bảo nàng đứng dậy, hóa ra đây là tiểu thư Tứ phòng họ Phùng. Đã đến nhà người khác cũng nên tìm hiểu qua đôi chút, nên hắn có thể phỏng đoán thân phận từng người. Đại lão gia vội vàng mời Liên Thành Hầu đi rửa mặt thay áo, lại cho người cẩn thận chuẩn bị tiếp đãi. Lửa ở Tĩnh U viên cháy nửa buổi cũng đã tàn, Liên Thành Hầu gật đầu, phong phạm hơn người đi theo Đại lão gia.
Lão phu nhân nhìn sang Tứ phu nhân:
- Con chuẩn bị trà bánh tiếp đãi Hầu gia! Sau đó sang viện của ta, có chuyện này muốn dặn dò con.
Tứ phu nhân đon đả:
- Thưa mẹ, con dâu biết rồi ạ!
Vì đã qua buổi trưa mà mọi người cũng chưa dùng gì, nên Đại phu nhân chuẩn bị một ít điểm tâm đưa đến từng phòng. Riêng khách phòng của Liên Thành Hầu, Đại phu nhân cho người sang bên phòng Gia Hỷ bảo nàng buổi tối sang tạ ơn.
Đại phu nhân vẫy tay gọi Phùng Gia Hảo đến:
- Buổi trưa con đã thấy Liên Thành Hầu?
Phùng Gia Hảo gật đầu, Đại phu nhân lại tiếp lời:
- Nguyễn thị có ý sắp xếp một cái hôn sự cho Phùng Dạ Vân với Hầu gia!
Phùng Gia Hảo bĩu môi một cái, khinh thường:
- Thì sao chứ, Tứ phu nhân là thứ xuất, cho dù Phùng Dạ Vân có là đích xuất Tứ phòng thì vẫn bị thân phận Tứ phu nhân kéo lại!
Đại phu nhân cười cười, vuốt tóc Phùng Gia Hảo:
- Con đã hiểu chuyện hơn rồi đấy, không nghe buổi chiều lão phu nhân nói gì sao, cho Nguyễn thị chuẩn bị tiếp đãi Hầu gia, thì Phùng Dạ Vân có lý do xuất hiện trước mặt Hầu gia nhiều hơn.
Phùng Gia Hảo thẻ thọt:
- Con nghe nói Liên Thành Hầu có mẫu thân là một cung tần có tội nên bị đưa đi ra ngoài, người như vậy, liệu tương lai có vững chắc?
Đại phu nhân nhìn ra cửa, trời chuyển âm u, có lẽ sắp mưa, sau mỗi trận cháy lớn đều thường có mưa to, hồi lâu mới nói:
- Mẫu thân hết sức giúp con một mối hôn tốt, nếu lão phu nhân đã có ý đẩy sang Phùng Dạ Vân thì có lẽ lão bà đó biết rõ về Liên Thành Hầu, đợi sau khi phụ thân con bàn xong công vụ ta sẽ ướm lời, phụ thân con ắt hẳn lo lắng cho con.
Phùng Gia Hảo gật gật đầu, lại sửa soạn xiêm y để chuẩn bị bữa tối dự cơm khách.
Bên phòng Gia Hỷ, nàng cũng vừa mới tỉnh dậy toàn thân ê ẩm, trên tay có một vệt bỏng đã được băng bó, cả người chỉ kinh sợ chứ không có gì quá nghiêm trọng. Nàng uống hết bát thuốc đen đắng của đại phu kê, cảm thấy đỡ hơn, Vịnh Đan đưa mứt đường cho nàng ngậm để tiêu vị đắng trong miệng, Vịnh Đan lấy khăn ấm lau mặt Gia Hỷ, lại lấy một khăn khác lau cả tay chân. Hà ma ma vội vội vàng vàng đi vào:
- Tiểu thư, người không biết đâu, công tử cứu người vừa rồi là Hầu gia Liên Thành!
Gia Hỷ nhớ lại gương mặt anh tuấn dìu nàng ra khỏi đám cháy bốn bề, y phục bằng vải vóc thượng hạng, thêu rồng đen chìm ẩn theo thớ vải, cảm thấy thân phận cũng đúng là một Hầu gia.
Hà ma ma liến thoắng không ngừng:
- Đại phu nhân cho người đến thông báo, tiểu thư khi nào tỉnh thì đi cùng phu nhân tạ ơn Hầu gia!
Gia Hỷ gật đầu, để Hà ma ma ra ngoài, nhìn quanh một lượt, nơi nàng ở là một căn phòng cũng tốt, tuy hơi nhỏ, chỉ có giường gỗ và bàn trà, thêm một bàn trống gần cửa sổ, trên có để bình hoa nhỏ, gương lưu ly của nàng cũng được bày trên đó. Gia Hỷ nhấc tay chân đau nhức lên, Vịnh Đan đã chuẩn bị sẵn nước liền dìu nàng vào phòng tắm. Gia Hỷ ngâm mình trong nước một hồi, liền nói với Vịnh Đan:
- Cứ bảo Vịnh Đóa sang bên Đại phu nhân, bảo rằng ta sức khỏe không thể tự mình hôm nay tạ ơn Hầu gia.
Vịnh Đan gật đầu, lại nói thêm:
- Tiểu thư cứ nghỉ ngơi, tốt nhất nên tránh gặp gỡ vị Liên Thành Hầu này, trưa nay nô tì thấy thái độ cả Đại phu nhân và Tứ phu nhân đều muốn kéo một cái hôn sự!
Đại phu nhân nghe Gia Hỷ báo lại sẽ không đến tạ ơn Liên Thành Hầu liền cười thầm, cho ma ma sang trang điểm Phùng Gia Hảo thật lộng lẫy rồi sang khách phòng gặp Liên Thành Hầu.
Tứ phu nhân Nguyễn thị đang ở trong bếp, cẩn thận nhìn thực đơn, lão phu nhân muốn Nguyễn thị làm cơm tối đãi khách, lại là khách quý, hiển nhiên Nguyễn thị nào từ chối, nếu làm tốt, chẳng phải uy danh của Nguyễn thị trong phủ sẽ tăng cao hay sao, vả lại sáng nay vừa nhận tiếp quản nhà bếp, bây giờ đã có cơ hội trổ tài, Nguyễn thị
mừng còn không hết.
Nguyễn thị gạt mấy món tầm thường sang một bên, quyết định làm một bàn ăn Tứ Linh(1) long, ly, quy, phụng. Lại tất bật chuẩn bị thêm một nồi lẩu hoa cúc(2), mùa đông hoa cúc không nở, Nguyễn thị phải đến vườn hoa trồng trong nhà ấm của phủ khác, mua với giá cực kì đắt đỏ, lại giấu giếm không nói ra Liên Thành Hầu đến phủ, cứ thế vất vả mãi cũng làm xong một bàn cơm.
_______________________
(1) Bàn cơm Tứ linh
(2) Lẩu Hoa cúc
Bình luận truyện