Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 91: Phúc Họa Vô Lượng (hạ)



Phùng Hậu đi ngang qua nhà kho, nơi giam giữ Hàn thị, bên trong om om tối, không một hạ nhân nào. Hôm qua, Phùng Gia Hảo không chịu cực nổi mà đã ngất đi khi quỳ trước viện lão phu nhân cầu xin cho mẫu thân.

Phùng Điển Dung vẫn nằm trên giường bệnh, cơ thể nàng vốn tổn thương không quá nhiều, nhưng Điển Dung sợ hãi ánh mắt đám nha hoàn bà tử nhìn vào, nên không dám gặp ai, ngây ngô giả ốm!

Phùng Hậu đẩy cửa phòng, hắn nhìn mấy hộp gỗ dài trên bàn, là đồ chơi mà các tỉ muội khác đưa đến để Điển Dung tránh buồn chán. Phùng Hậu ngồi xuống cạnh nàng:

- Dung nhi, ngày mai ca ca chính thức được áo mão vinh qui bái tổ, muội có vui không?

Phùng Điển Dung gật đầu, nụ cười hé trên làn môi bệch bạc như giấy. Phùng Hậu không biết nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay muội muội mình.

Hồi lâu, Phùng Điển Dung gượng gạo:

- Ca ca, mấy ngày nữa, muội sẽ rời khỏi đây!

Phùng Hậu nghe tim rơi một nhịp nặng nề:

- Muội có thể đi đâu? Đây là nhà của muội!

- Mẫu thân nói muội sẽ quay về thôn trang ở Mi Châu!

Phùng Hậu siết chặt bàn tay, gân máu nổi lên:

- Không được! Tên Hàn Bình đó có thể thong thả ra khỏi phủ! Sao muội lại phải trốn chạy?

Phùng Điển Dung im lặng, ý của mẫu thân chính là muốn nàng quy y cửa phật, nhưng nàng không thể mở miệng, ca ca nàng yêu thương nàng đến vậy, biết chuyện chắc chắn sẽ khiến mẫu thân khó xử!

Phùng Điển Dung gượng cười:

- Muội thấy như vậy cũng tốt, chuyện này làm lớn ra, phụ thân cùng huynh trong quan trường sao còn mặt mũi! Mẫu thân nói, Thành Vương đã sắp xếp vị trí cho huynh rồi, ba năm nữa, cầm chắc một cái Tướng Quân! Muội không muốn cản bước tiến của huynh!

Phùng Hậu thấy nước mắt mình rơi xuống, tựa như mấy năm về trước, cảm giác đau xót đó cuốn lấy tim gan hắn, bóp nghẹt lồng ngực.

- Tại sao muội lúc nào cũng phải hi sinh vì ta? Ta không đáng, muội phải có cuộc sống của riêng mình! Ta sẽ giết Hàn Bình, giết Phùng Gia Hảo!

Phùng Điển Dung ôm lấy hắn, vòng tay mảnh mai không bao trọn được tấm lưng vững chãi của người luyện võ. Giọng nàng thì thào, khàn khàn yếu nhược:

- Không lẽ ca ca còn muốn giết cả mẫu thân! Muội không hận ai cả, là mệnh muội không tốt!

Phùng Hậu đỡ muội muội nằm xuống, khe khẽ hát, hắn đã từng có một cuộc sống tốt đẹp ở Mi Châu, nơi khô cằn sỏi đá, nơi nóng bức gấp mấy lần kinh kì. Nhưng ở đó, hắn cùng muội muội có thể tự do tự tại...

Phùng Điển Dung đã ngủ trên vai hắn.

Phùng Hậu rời đi, thẳng đến gặp Nhị phu nhân. Bà đang cẩn thận ghi chép từng khoảng một sổ sách.

Phùng Hậu ngồi xuống, giọng lạnh lẽo:

- Hàn thị đã thất thế, trở thành phế nhân, mẫu thân có thấy đủ?

Nhị phu nhân hơi cau mày, tay vẫn không dừng lại:

- Đó là quả báo, Hàn thị làm nhiều chuyện ác, kết cục sẽ không tốt đẹp!

Phùng Hậu vẫn không ngẩng đầu lên:

- Người có bao giờ nghĩ ác báo sẽ đổ xuống chính người không?

Nhị phu nhân cau mày, gấp sổ lại:

- Dung nhi vừa nói gì với con?

Phùng Hậu bật cười, ánh mắt cực độ thê lương:

- Nương, con là nhi tử người, bao nhiêu năm qua con không hiểu được lòng người sao? Dung nhi nàng nói sẽ đến thôn trang Mi Châu, người nghĩ con sẽ tin được mấy phần? Người muốn nàng chết, cũng nên chết tại đây, trong gia đình mình, không phải một nơi đất khách xa lạ!

Nhị phu nhân che giấu biểu hiện, trên mặt lộ rõ thất vọng:

- Con luôn nghĩ ta độc ác như vậy sao? Dung nhi dù sao cũng là nữ nhi ta rứt ruột sinh ra!

- Người không độc ác, vậy ai mới độc ác? Chuyện năm đó, có mẫu thân nào làm như người không? Người nói Hàn thị độc ác, nhưng câu cuối cùng nói ra, chính là bảo vệ Phùng Gia Hảo! Người có bằng Hàn thị không?

Nhị phu nhân không kìm nén được giận giữ, giáng thẳng cái tát hết lực lên gương mặt Phùng Hậu:

- Ngươi điên rồi sao? Mẫu thân làm bao nhiêu chuyện? Không phải vì ngươi? Dung nhi dù sao cũng không sống qua được mười tám tuổi!

Phùng Hậu nghe tanh nồng dâng lên vòm họng, khóe môi rỉ ra ít máu tươi:

- Nương, nàng chỉ có thể sống mười tám năm, sao nương không để nàng sống vui vẻ nhất, mà phải bức nhục nàng như vậy?

Nhị phu nhân bật khóc, toàn bộ vẻ điềm tĩnh thường ngày đều bị xóa sạch:

- Đáng lẽ ta nên giết nó từ khi mới sinh ra! Lời nói của tiên sinh năm đó cuối cùng vẫn không sai được, ngươi sẽ coi trọng muội muội mình hơn tất thảy, gia đình này tan nát vào tay muội muội ngươi!

Phùng Hậu chán chường, quay người ra ngoài, giọng nói mang theo trách cứ cùng bất lực:

- Người khiến gia đình ta tan nát không phải muội muội, không phải con, mà là mẫu thân! Chính tham vọng của người đã đốt cháy tình thân giữa chúng ta!

Bóng áo Phùng Hậu thấp thoáng trong cái nắng tháng tư dần biến mất.

Nhị phu nhân thẫn thờ, một đời bà, điều gì cũng nghĩ cho nhi tử và trượng phu, bà muốn cả hai có quyền thế, bà muốn toàn bộ gia sản để lại cho Phùng Hậu, thế nhưng hắn lại trách bà ác độc!

Điều sai lầm duy nhất, chính là mười lăm năm trước không đủ can đảm giết chết Phùng Điển Dung. Năm đó, bà bụng bầu vượt mặt cùng trượng phu dắt theo con trai mới hơn hai tuổi đường xa vạn dặm đi Mi Châu nhậm chức.

Trong đêm, xe ngựa bị hỏng cả nhà đành phải vào một đạo miếu trú chân. Đạo miếu có một vị cao nhân, người này liền coi hết tướng số Nhị phòng, đến khi nhìn cái thai trong bụng Nhị phu nhân ông ta liền khẳng định:

"Phu nhân, đây chắc chắn là nữ hài, nếu nàng ta xuất hiện, trong nhà liền xảy ra chuyện trái luân thường đạo lý! Không được để huynh muội nàng gần nhau, may ra tạm thời tránh khỏi! Đứa bé trai này, lại có số mệnh danh chấn thiên hạ!"

Nhị phu nhân khi đó không tin mấy phần, chỉ là đến khi Phùng Điển Dung được hai tuổi liền phát sinh bệnh nặng, bao nhiêu đại phu cũng không chữa được, chứng bệnh này khiến cho thân thể nàng cạn kiệt sinh lực, đến năm mười tám tuổi liền chết yểu!

Phùng Hậu lau đi nước mắt, giữ khuôn mặt tươi tỉnh nhất vào khuê phòng Điển Dung. Hắn biết trên đời không có ca ca nào thường xuyên lui tới giường muội muội như hắn, cũng không huynh muội nào lại thân mật cử chỉ như vậy.

Nhưng hắn chưa bao giờ cho đó là sai trái, là điều phải che giấu, tình cảm này tự nhiên xuất phát từ đáy lòng, là tất cả những gì hắn trân trọng.

Phùng Hậu nhìn tì nữ đang đứng hầu, nhẹ giọng phân phó:

- Giúp tiểu thư sắp xếp y trang, ngày mai nàng sẽ rời khỏi kinh thành đến Mi Châu!

Phùng Hậu nắm lấy tay Điển Dung hao gầy, nàng vẫn còn ngủ, hắn khẽ khàng:

- Nếu mẫu thân muốn để muội đi, ca ca cũng sẽ đi, nửa bước cùng muội không rời!

Không như năm đó, như nhiều năm trước. Phùng Điển Dung vừa mới mười tuổi, liền bị mẫu thân đưa đến hầu hạ một lão quái nhân võ kiệt, đổi lại phương thuốc khai phá huyệt đạo đả thông kinh mạch bí truyền.

Nhưng hắn thật sự đã làm mẫu thân thất vọng, mẫu thân hắn không hề thấy phương thuốc ấy không khiến hắn có được nội lực phi phàm, võ công siêu đẳng như mẫu thân hắn mong muốn! Bởi vì hắn cật lực che giấu, chưa bao giờ để lộ thực lực bản thân, bởi vì hắn tin rằng hắn càng tài năng, thì giá trị muội muội trong lòng mẫu thân càng thấp kém! Rồi mẫu thân sẽ nghĩ đến lời tiên tri kia, sợ muội muội đoạt tâm hắn, mà bức tử nàng ấy!

Chuyện khuất nhục kia, năm ấy Điển Dung vì bị kê đơn, tỉnh lại liền mơ hồ không nhớ rõ, hắn cùng mẫu thân lại tích cực che giấu, nàng vẫn chưa hề biết được, vẫn nghĩ bản thân thất tiết vì Hàn Bình.

Thành Vương phủ.

Triệu Tử Đoạn lẳng lặng đi vào thư phòng, dâng lên một danh sách dài:

- Chủ nhân, người còn muốn nạp thêm ai không?

Hoàn Nhan Viên Hạo lướt nhanh qua, nhưng không phải nhìn tên các tiểu thư trên giấy mà là chú ý đến gia thế từng người một.

- Không cần! Vương phi không sinh được, mẫu phi đã chọn đủ hai người, cùng Gia Hỷ là là ba, thêm người nữa bản Vương lại mang tiếng háo sắc vứt bỏ thê tử!

Triệu Tử Đoạn thu lại danh sách, nhàn nhạt báo cáo:

- Đêm qua, Thịnh Vương lén lút vào khuê phòng Thục Trinh Huyện chúa!

Hoàn Nhan Viên Hạo hơi có ý cười, Thịnh Vương này, cách hành xử có khác gì phụ hoàng hắn ngày trước. Hắn hiển nhiên không dám đánh giá phụ hoàng, nhưng lại rất muốn nhục mạ Thịnh Vương.

- Nàng không yêu bản Vương, nhận lời bản Vương chỉ là một sự trao đổi, bản Vương cho nàng danh phận, cho nàng nghi lễ không kém rước Vương phi, nên nàng mới đồng ý!

Triệu Tử Đoạn khó chịu trong lòng ngực:

- Như người nói, là nàng đã yêu Thịnh Vương?

Hoàn Nhan Viên Hạo đứng dậy, thản nhiên:

- Có thể lắm, nàng không động lòng thì chỉ cần lấy danh nghĩa là người của bản Vương để hô hoán hạ nhân bắt một tên tặc tử đột nhập!

Triệu Tử Đoạn mơ hồ nhìn gương mặt không chút biểu cảm của chủ nhân, bên cạnh Thành Vương nhiều năm như vậy, đến tận thời điểm này, hắn mới biết bản thân không hiểu gì về chủ nhân. Cuối cùng chủ nhân có chút tâm nào dành cho Huyện chúa, hay đúng như lời đã nói ra, cả hai chỉ đang tiến hành một cuộc giao dịch.

- Vương gia, nếu nàng gả vào Vương phủ, nhưng tâm lại dành cho Thịnh Vương, người không sợ nàng trở thành nội gián?

Hoàn Nhan Viên Hạo lắc đầu, đôi mắt thẫm màu lại, hoàn toàn không có tia sáng, môi hơi nhếch lên:

- Nàng sẽ bảo toàn lợi ích bản thân! Nàng lưu luyến hắn, nhưng không bao giờ vì hắn mà khiến mình gặp nguy hiểm!

Cũng như nàng đem ngọc phù đến Mi Châu vậy, nàng bán đi một cái nhân tình, để đợi hắn đáp trả nhân tình. Hoàn Nhan Viên Hạo tiến gần đến cửa sổ, nơi có vài khóm cúc vàng đã đơm nụ:

- Ngươi có biết trong tình yêu, thế nào là một kẻ bất hạnh không?

Triệu Tử Đoạn hơi sững lại, bối rối:

- Người đến sau?

Hoàn Nhan Viên Hạo phủ định, giọng nói trầm mặc khác thường:

- Là kẻ không có được tình yêu!

Triệu Tử Đoạn lo lắng, thốt lên tiếng an ủi:

- Chủ nhân!

Hoàn Nhan Viên Hạo phất phất tay, hơi thở có phần nặng nề:

- Sai sử bà mối đến Phùng phủ, Giang phủ, Tần phủ. Chuẩn bị đầy đủ lễ nghi, chọn ngày tốt rước Trắc phi trước, sau mới là hai Phu nhân.

Triệu Tử Đoạn nhận mệnh lẳng lặng lui đi.

________________

Ta vừa mới update Wattpad, và nhận ra thật là sai lầm, lần update này chỉ có thêm quảng cáo vào giữa truyện thôi, nên các nàng đừng ai dại dột update nhé!!!

Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).

https://my.w.tt/qRUPDC4sVP

Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenbathu, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện