Hãn Thích
Quyển 1 - Chương 196-2: Thái Sơn tặc đột kích (3) (2)
Tân Bình nghe nói cảm thấy có chút hồ đồ. Không chỉ có Tân Bình hồ đồ mà ngay cả Hàn Hoảng và Hoa Ngạn cũng đều cảm thấy khó hiểu.
Tám trăm quân tốt thì có lợi gì?
- Tên Lưu Mạnh Ngạn này không phải chạy rồi chứ.
Tân Bình cả giận nói:
- Nếu hắn muốn chạy thì chỉ cần dẫn theo bộ khúc của hắn là được, cần gì phải dẫn theo tám trăm binh mã chứ?
- Vậy hắn dẫn theo tám trăm binh mã làm gì?
Đúng vậy, tám trăm binh mã thì có lợi gì? Chẳng lẽ Lưu Sấm nghĩ chỉ với tám trăm binh mã có thể đoạt được thành Bàn Dương sao? Tân Bình thật không biết nên làm sao … Năm Kiến An thứ hai, cuối tháng tám.
Thái Sơn tặc gồm Quách Tổ, Vương Doanh người Đông Lai đột nhiên tập trung mấy vạn tên thừa dịp lúc Viên Đàm chinh phạt Điền Giai liền cướp lấy Bàn Dương, sau khi hợp với binh Điền Giai đã phục kích Viên Thượng, vây Viên Thượng trong thành Vu Lăng, ngày đêm công thành.
Thái Sơn tặc này từ đâu mà đến? Điều này không ai biết được.
Tuy nhiên sau khi những tên tặc này chiếm giữ Bàn Dương thì Quách Tổ suất bộ vây thành Vu Lăng, Vương Doanh người Đông Lai thì trấn thủ ở Bàn Dương.
Huyện thành Bàn Dương sau này được gọi là Truy Xuyên. Được thiết lập từ thời Tây Hán, đã có hơn bốn trăm năm lịch sử. Thị trấn này diện tích không lớn, nhân khẩu cũng không nhiều lắm nhưng một trấn nhỏ này cũng là con đường phải qua từ Tề Quận tiến nhập quận Thái Sơn.
Vương Doanh ngồi trong phủ nha đắc ý uống rượu. Trong công đường có ca cơ nhảy múa hát ca, dung mạo khá đẹp. Ngẫm lại ông trời cũng công bằng với y, mấy tháng trước y từ Đông Lai trốn đến quận Thái Sơn, đầu nhập làm thủ hạ của Lã Càn.
Vì y khá hiểu biết tình hình ở Đông Lai và Bắc Hải khá rõ nên Thái Thú Lã Càn ở Thái Sơn đối với y cũng khá xem trọng, thăng quan tiến chức nhanh chóng.
Lúc đầu y cho rằng mình muốn nổi dậy còn cần chút thời gian, lại không nghĩ đột nhiên nhận được mệnh lệnh của Lã Càn khiến y cùng vị khác là Kỵ Đốc Quách Tổ, giả mạo Thái Sơn tặc hỗ trợ Điền Giai chống lại Viên Đàm. Đúng vậy, tên gọi là Thái Sơn tặc chính là do Lã Càn giả mạo.
Tuy nhiên Quách Tổ lúc trước đích thật từng làm Thái Sơn tặc.
Sau đó y lại quy hàng Lã Càn, trở thành thuộc hạ của Lã Càn làm Kỵ Đốc, nhưng khá ít người biết đến y.
Vương Doanh, Quách Tổ gần như không ai biết cả.
Nên Lã Càn sai bảo hai người này làm Thái Sơn tặc, xuất binh trợ chiến cho Điền Giai, lão tính toán thế nào nhất định sẽ thuận lợi.
Ít nhất trong tình huống trước mắt Tào Tháo không có khả năng đối kháng với Viên Thiệu, nhưng sự hiện hữu của Điền Giai có thể trợ giúp Tào Tháo chống lại Viên Đàm, để lão tranh thủ thời gian dẹp yên kẻ địch bốn bề. Cho nên, cho dù Tào Tháo biết rõ không thể đắc tội với Viên Thiệu nhưng vẫn lệnh cho Lã Càn xuất binh tương trợ.
Lã Càn từng làm Thái Sơn tặc, nên khi được Tào Tháo giao cho mệnh lệnh này cũng rất khéo léo mà thực hiện. Vì thế sau khi suy nghĩ gã quyết định cho Vương Doanh và Quách Tổ giả mạo Thái Sơn tặc … Dù sao nếu Viên Thiệu truy cứu, Tào Tháo tuyệt đối không thừa nhận.
Nói chung lần này xuất binh khá thuận lợi.
Dựa vào việc Viên Thượng bị vây nhốt, thế cục Tế Nam Quốc lập tức phát sinh biến hóa cực lớn. Viên Đàm ở bắc lộ dù có đánh thần tốc nhưng lại bị Điền Giai kiên quyết chống cự, chỉ cần có thể bắt được Viên Thượng thì Điền Giai có thể có tư cách đàm phán với Viên Thiệu. Cho nên Điền Giai cũng khá sốt ruột mới thúc giục Quách Tổ hãy nhanh chóng công phá Vu Lăng.
Tuy nhiên việc này lại không phải là việc của Vương Doanh.
Thậm chí Vương Doanh biết binh mã Lâm Truy không đủ.
Xương Quốc chỉ hơn ngàn người căn bản không thể nào thành công được. Huyện thành Bàn Dương tuy không lớn nhưng khá chắc chắn, với binh lực tám ngàn Thái Sơn tặc trong tay y, nếu đối phương không có mấy vạn binh mã căn bản không thể công phá. Nhưng Vương Doanh cũng vẫn phái thám báo tìm hiểu tin tức ở Lâm Truy, theo thám báo tìm hiểu tin tức báo về đích thật binh lực ở Lâm Truy không đủ. Tuy nhiên có một vài tin tức khiến y phải chú ý, chính là Tân Bình đã mời Lưu Sấm đến chỉnh đốn và sắp đặt binh mã chuẩn bị xuất binh cứu viện Viên Thượng.
Lưu Sấm? Vương Doanh nghe đến tên này không khỏi đau đầu.
Tuy y chưa từng chính diện giao phong với Lưu Sấm nhưng lại có một lần giao đấu với Thái Sử Từ … Mà một lần đó, Vương Doanh thất bại thảm hại.
Nếu là Lưu Sấm lãnh binh chỉ sợ có chút phiền phức. Vì thế Vương Doanh lệnh cho thám báo tiếp tục tìm hiểu tin tức, lại biết được tin Lưu Sấm ở ngoại thành Lâm Truy luyện binh, dường như chưa có bất kỳ động tĩnh nào.
Sách có câu "không bột đố gột nên hồ".
Dù cho Lưu Sấm có lợi hại thế nào nhưng trong tay hắn không có binh tướng, chỉ sợ việc này khó có thể thành công được. Vương Doanh cũng yên lòng cả ngày trong phủ uống rượu mua vui.
Ngay khi y say khướt chợt thấy bên ngoài có một võ tướng trẻ đi vào. Võ tướng này ước chừng khoảng 24-25 gì đó, răng trắng môi hồng, tướng mạo khá tuấn tú. Khi gã đi vào nội đường ngửi thấy mùi rượu nồng nặc không khỏi nhăn mày lại, lại thấy có ca vũ thì càng tỏ vẻ không hài lòng. Tuy nhiên gã vẫn đi lên trước lớn tiếng nói:
- Hạ Hầu Lan bái kiến Kỵ Đốc.
Âm thanh vang dội khiến âm thanh ca hát hơi bị chậm lại. Vẻ mặt Vương Doanh không hài lòng, xua tay ra hiệu đội ca múa dừng lại sau đó nhíu mày nói:
- Hành Nhược, có chuyện gì vậy?
- Khởi bẩm Kỵ Đốc, thám báo đưa tin binh mã Lâm Truy đã xuất phát.
Vương Doanh nghe nói không khỏi giật mình kinh hãi, lập tức tỉnh rượu.
Y mở to hai mắt nhìn Hạ Hầu Lan:
- Bọn họ xuất phát khi nào?
- Trưa hôm nay.
- Nói như thế chậm nhất trong giờ ngọ ngày mai mới có thể đến Xương Quốc, rồi sau đó tiến đến Bàn Dương?
Hạ Hầu Lan ngẫm nghĩ một chút:
- Nhược cho rằng hành trình sẽ đi như thế.
- Vậy ngươi có biết rốt cuộc có bao nhiêu binh mã không?
- Khoảng mấy nghìn người.
Vương Doanh nghe nói vậy liền lộ ra vẻ thoải mái:
- Mấy ngàn binh mã thì làm được chuyện gì? Dù có tới cũng đừng mơ mà công phá thành Bàn Dương.
- Kỵ Đốc, viện binh Lâm Truy đến Bàn Dương có lẽ nóng lòng muốn tiếp viện cho Vu Lăng. Kỵ Đốc sao không nhân cơ hội này xuất bộ binh phục kích, có thể đánh tan quân địch, rồi từ đó Viên Đàm tất nhiên sẽ không dám công kích nữa, sẽ ngồi xuống thảo luận cùng Điền Giai, nhiệm vụ của chúng ta cũng có thể gọi là hoàn thành.
Vương Doanh nghe được tức giận vô cùng.
Ngươi chỉ là một tên kỵ quân nho nhỏ má dám giáo huấn gã nên làm thế nào? Khi gã ở Đông Lai làm Giáo Úy, ngươi còn chưa làm gì.
Kỵ Đốc chính là chủ tướng Đốc Soái kỵ quân. Tuy nhiên vì kỵ quân Thái Sơn không nhiều lắm nên Kỵ Đốc thực chất chỉ là hư chức. Mà chủ kỵ, tính chất cũng tương tự như là Thiên tướng, thuộc bộ khúc Đốc kỵ.
Hạ Hầu Lan này năm nay mới tìm được nơi nương tựa là Lã Càn, tuy nhiên so với Vương Doanh vẫn sớm hơn một chút. Tính tình gã cương trực, lại tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, nghe nói vốn là thuộc hạ của Viên Thiệu nhưng vì đắc tội với chủ tướng nên lúc này mới rời khỏi Hà Bắc, qua sông tìm cơ hội mới, chính thế mới tìm đến Lã Càn.
Chỉ có điều Lã Càn đường đường là thái thú quận Thái Sơn, nào có nhiều thời gian mà bận tâm đến cấp dưới. Hạ Hầu Lan hoàn toàn không có người giới thiệu, chỉ dựa vào kinh nghiệm lý lịch, nếu nói về danh khí thậm chí thanh danh còn thua Vương Doanh.
Người như thế nếu không có cơ hội thì Lã Càn không thể nào biết đến được.
Cho nên Hạ Hầu Lan ở quận Thái Sơn cũng vẫn là người không có tiếng tăm gì, người biết đến gã cũng không nhiều lắm … Lần này Lã Càn lệnh Vương Doanh cùng Quách Tổ giả Thái Sơn tặc xuất binh hiệp trợ Điền Giai, thuận tay đưa Hạ Hầu Lan đi cùng, quyền chỉ huy đều nằm trong tay Vương Doanh.
Có lẽ vì tính tình thẳng thắn, muốn nhanh chóng lập công nên Hạ Hầu Lan nhiều lần can gián nhưng cũng không được Vương Doanh tiếp thu.
Nghe Hạ Hầu Lan nói xong, Vương Doanh không khỏi cười lạnh một tiếng.
- Hành Nhược, không phải ta không muốn chủ động xuất binh, ngươi cũng biết viện binh của Lâm Truy là ai thống soái không?
Y vỗ án, lớn tiếng quát:
- Là Lưu Sấm, Bắc Hải Tướng Lưu Sấm, ngươi đã từng giao thủ với hắn chưa? Không biết người này lợi hại à. Ngay cả Hao Hổ Lã Bố cũng không làm gì được người này. Ngay cả huyện Lang Gia cũng từng xuất binh chinh phạt nhưng đã bị hắn đánh cho toàn quân bị diệt. Một nhân vật như vậy sao có thể để người như ngươi mang binh phục kích chứ? Ngay cả kiến thức đó cũng không có mà chỉ nghĩ đến lập công, không nghĩ nên đợi quân địch yếu sức rồi tấn công không hơn chủ động đánh ra sao? Thành Bàn Dương tường cao dày, chỉ cần thủ vững không ra, đợi Kỵ Đốc Quách đánh hạ Vu Lăng thì Lưu Sấm tất biết thua mà lui, làm chi phí sức? Đúng là người không hiểu đạo lý … Nên làm tốt chuyện của chính mình đi, đừng có đứng trước mặt mỗ gia mà dạy đỗ ta, còn không mau đi ra ngoài cho ta!
Tám trăm quân tốt thì có lợi gì?
- Tên Lưu Mạnh Ngạn này không phải chạy rồi chứ.
Tân Bình cả giận nói:
- Nếu hắn muốn chạy thì chỉ cần dẫn theo bộ khúc của hắn là được, cần gì phải dẫn theo tám trăm binh mã chứ?
- Vậy hắn dẫn theo tám trăm binh mã làm gì?
Đúng vậy, tám trăm binh mã thì có lợi gì? Chẳng lẽ Lưu Sấm nghĩ chỉ với tám trăm binh mã có thể đoạt được thành Bàn Dương sao? Tân Bình thật không biết nên làm sao … Năm Kiến An thứ hai, cuối tháng tám.
Thái Sơn tặc gồm Quách Tổ, Vương Doanh người Đông Lai đột nhiên tập trung mấy vạn tên thừa dịp lúc Viên Đàm chinh phạt Điền Giai liền cướp lấy Bàn Dương, sau khi hợp với binh Điền Giai đã phục kích Viên Thượng, vây Viên Thượng trong thành Vu Lăng, ngày đêm công thành.
Thái Sơn tặc này từ đâu mà đến? Điều này không ai biết được.
Tuy nhiên sau khi những tên tặc này chiếm giữ Bàn Dương thì Quách Tổ suất bộ vây thành Vu Lăng, Vương Doanh người Đông Lai thì trấn thủ ở Bàn Dương.
Huyện thành Bàn Dương sau này được gọi là Truy Xuyên. Được thiết lập từ thời Tây Hán, đã có hơn bốn trăm năm lịch sử. Thị trấn này diện tích không lớn, nhân khẩu cũng không nhiều lắm nhưng một trấn nhỏ này cũng là con đường phải qua từ Tề Quận tiến nhập quận Thái Sơn.
Vương Doanh ngồi trong phủ nha đắc ý uống rượu. Trong công đường có ca cơ nhảy múa hát ca, dung mạo khá đẹp. Ngẫm lại ông trời cũng công bằng với y, mấy tháng trước y từ Đông Lai trốn đến quận Thái Sơn, đầu nhập làm thủ hạ của Lã Càn.
Vì y khá hiểu biết tình hình ở Đông Lai và Bắc Hải khá rõ nên Thái Thú Lã Càn ở Thái Sơn đối với y cũng khá xem trọng, thăng quan tiến chức nhanh chóng.
Lúc đầu y cho rằng mình muốn nổi dậy còn cần chút thời gian, lại không nghĩ đột nhiên nhận được mệnh lệnh của Lã Càn khiến y cùng vị khác là Kỵ Đốc Quách Tổ, giả mạo Thái Sơn tặc hỗ trợ Điền Giai chống lại Viên Đàm. Đúng vậy, tên gọi là Thái Sơn tặc chính là do Lã Càn giả mạo.
Tuy nhiên Quách Tổ lúc trước đích thật từng làm Thái Sơn tặc.
Sau đó y lại quy hàng Lã Càn, trở thành thuộc hạ của Lã Càn làm Kỵ Đốc, nhưng khá ít người biết đến y.
Vương Doanh, Quách Tổ gần như không ai biết cả.
Nên Lã Càn sai bảo hai người này làm Thái Sơn tặc, xuất binh trợ chiến cho Điền Giai, lão tính toán thế nào nhất định sẽ thuận lợi.
Ít nhất trong tình huống trước mắt Tào Tháo không có khả năng đối kháng với Viên Thiệu, nhưng sự hiện hữu của Điền Giai có thể trợ giúp Tào Tháo chống lại Viên Đàm, để lão tranh thủ thời gian dẹp yên kẻ địch bốn bề. Cho nên, cho dù Tào Tháo biết rõ không thể đắc tội với Viên Thiệu nhưng vẫn lệnh cho Lã Càn xuất binh tương trợ.
Lã Càn từng làm Thái Sơn tặc, nên khi được Tào Tháo giao cho mệnh lệnh này cũng rất khéo léo mà thực hiện. Vì thế sau khi suy nghĩ gã quyết định cho Vương Doanh và Quách Tổ giả mạo Thái Sơn tặc … Dù sao nếu Viên Thiệu truy cứu, Tào Tháo tuyệt đối không thừa nhận.
Nói chung lần này xuất binh khá thuận lợi.
Dựa vào việc Viên Thượng bị vây nhốt, thế cục Tế Nam Quốc lập tức phát sinh biến hóa cực lớn. Viên Đàm ở bắc lộ dù có đánh thần tốc nhưng lại bị Điền Giai kiên quyết chống cự, chỉ cần có thể bắt được Viên Thượng thì Điền Giai có thể có tư cách đàm phán với Viên Thiệu. Cho nên Điền Giai cũng khá sốt ruột mới thúc giục Quách Tổ hãy nhanh chóng công phá Vu Lăng.
Tuy nhiên việc này lại không phải là việc của Vương Doanh.
Thậm chí Vương Doanh biết binh mã Lâm Truy không đủ.
Xương Quốc chỉ hơn ngàn người căn bản không thể nào thành công được. Huyện thành Bàn Dương tuy không lớn nhưng khá chắc chắn, với binh lực tám ngàn Thái Sơn tặc trong tay y, nếu đối phương không có mấy vạn binh mã căn bản không thể công phá. Nhưng Vương Doanh cũng vẫn phái thám báo tìm hiểu tin tức ở Lâm Truy, theo thám báo tìm hiểu tin tức báo về đích thật binh lực ở Lâm Truy không đủ. Tuy nhiên có một vài tin tức khiến y phải chú ý, chính là Tân Bình đã mời Lưu Sấm đến chỉnh đốn và sắp đặt binh mã chuẩn bị xuất binh cứu viện Viên Thượng.
Lưu Sấm? Vương Doanh nghe đến tên này không khỏi đau đầu.
Tuy y chưa từng chính diện giao phong với Lưu Sấm nhưng lại có một lần giao đấu với Thái Sử Từ … Mà một lần đó, Vương Doanh thất bại thảm hại.
Nếu là Lưu Sấm lãnh binh chỉ sợ có chút phiền phức. Vì thế Vương Doanh lệnh cho thám báo tiếp tục tìm hiểu tin tức, lại biết được tin Lưu Sấm ở ngoại thành Lâm Truy luyện binh, dường như chưa có bất kỳ động tĩnh nào.
Sách có câu "không bột đố gột nên hồ".
Dù cho Lưu Sấm có lợi hại thế nào nhưng trong tay hắn không có binh tướng, chỉ sợ việc này khó có thể thành công được. Vương Doanh cũng yên lòng cả ngày trong phủ uống rượu mua vui.
Ngay khi y say khướt chợt thấy bên ngoài có một võ tướng trẻ đi vào. Võ tướng này ước chừng khoảng 24-25 gì đó, răng trắng môi hồng, tướng mạo khá tuấn tú. Khi gã đi vào nội đường ngửi thấy mùi rượu nồng nặc không khỏi nhăn mày lại, lại thấy có ca vũ thì càng tỏ vẻ không hài lòng. Tuy nhiên gã vẫn đi lên trước lớn tiếng nói:
- Hạ Hầu Lan bái kiến Kỵ Đốc.
Âm thanh vang dội khiến âm thanh ca hát hơi bị chậm lại. Vẻ mặt Vương Doanh không hài lòng, xua tay ra hiệu đội ca múa dừng lại sau đó nhíu mày nói:
- Hành Nhược, có chuyện gì vậy?
- Khởi bẩm Kỵ Đốc, thám báo đưa tin binh mã Lâm Truy đã xuất phát.
Vương Doanh nghe nói không khỏi giật mình kinh hãi, lập tức tỉnh rượu.
Y mở to hai mắt nhìn Hạ Hầu Lan:
- Bọn họ xuất phát khi nào?
- Trưa hôm nay.
- Nói như thế chậm nhất trong giờ ngọ ngày mai mới có thể đến Xương Quốc, rồi sau đó tiến đến Bàn Dương?
Hạ Hầu Lan ngẫm nghĩ một chút:
- Nhược cho rằng hành trình sẽ đi như thế.
- Vậy ngươi có biết rốt cuộc có bao nhiêu binh mã không?
- Khoảng mấy nghìn người.
Vương Doanh nghe nói vậy liền lộ ra vẻ thoải mái:
- Mấy ngàn binh mã thì làm được chuyện gì? Dù có tới cũng đừng mơ mà công phá thành Bàn Dương.
- Kỵ Đốc, viện binh Lâm Truy đến Bàn Dương có lẽ nóng lòng muốn tiếp viện cho Vu Lăng. Kỵ Đốc sao không nhân cơ hội này xuất bộ binh phục kích, có thể đánh tan quân địch, rồi từ đó Viên Đàm tất nhiên sẽ không dám công kích nữa, sẽ ngồi xuống thảo luận cùng Điền Giai, nhiệm vụ của chúng ta cũng có thể gọi là hoàn thành.
Vương Doanh nghe được tức giận vô cùng.
Ngươi chỉ là một tên kỵ quân nho nhỏ má dám giáo huấn gã nên làm thế nào? Khi gã ở Đông Lai làm Giáo Úy, ngươi còn chưa làm gì.
Kỵ Đốc chính là chủ tướng Đốc Soái kỵ quân. Tuy nhiên vì kỵ quân Thái Sơn không nhiều lắm nên Kỵ Đốc thực chất chỉ là hư chức. Mà chủ kỵ, tính chất cũng tương tự như là Thiên tướng, thuộc bộ khúc Đốc kỵ.
Hạ Hầu Lan này năm nay mới tìm được nơi nương tựa là Lã Càn, tuy nhiên so với Vương Doanh vẫn sớm hơn một chút. Tính tình gã cương trực, lại tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, nghe nói vốn là thuộc hạ của Viên Thiệu nhưng vì đắc tội với chủ tướng nên lúc này mới rời khỏi Hà Bắc, qua sông tìm cơ hội mới, chính thế mới tìm đến Lã Càn.
Chỉ có điều Lã Càn đường đường là thái thú quận Thái Sơn, nào có nhiều thời gian mà bận tâm đến cấp dưới. Hạ Hầu Lan hoàn toàn không có người giới thiệu, chỉ dựa vào kinh nghiệm lý lịch, nếu nói về danh khí thậm chí thanh danh còn thua Vương Doanh.
Người như thế nếu không có cơ hội thì Lã Càn không thể nào biết đến được.
Cho nên Hạ Hầu Lan ở quận Thái Sơn cũng vẫn là người không có tiếng tăm gì, người biết đến gã cũng không nhiều lắm … Lần này Lã Càn lệnh Vương Doanh cùng Quách Tổ giả Thái Sơn tặc xuất binh hiệp trợ Điền Giai, thuận tay đưa Hạ Hầu Lan đi cùng, quyền chỉ huy đều nằm trong tay Vương Doanh.
Có lẽ vì tính tình thẳng thắn, muốn nhanh chóng lập công nên Hạ Hầu Lan nhiều lần can gián nhưng cũng không được Vương Doanh tiếp thu.
Nghe Hạ Hầu Lan nói xong, Vương Doanh không khỏi cười lạnh một tiếng.
- Hành Nhược, không phải ta không muốn chủ động xuất binh, ngươi cũng biết viện binh của Lâm Truy là ai thống soái không?
Y vỗ án, lớn tiếng quát:
- Là Lưu Sấm, Bắc Hải Tướng Lưu Sấm, ngươi đã từng giao thủ với hắn chưa? Không biết người này lợi hại à. Ngay cả Hao Hổ Lã Bố cũng không làm gì được người này. Ngay cả huyện Lang Gia cũng từng xuất binh chinh phạt nhưng đã bị hắn đánh cho toàn quân bị diệt. Một nhân vật như vậy sao có thể để người như ngươi mang binh phục kích chứ? Ngay cả kiến thức đó cũng không có mà chỉ nghĩ đến lập công, không nghĩ nên đợi quân địch yếu sức rồi tấn công không hơn chủ động đánh ra sao? Thành Bàn Dương tường cao dày, chỉ cần thủ vững không ra, đợi Kỵ Đốc Quách đánh hạ Vu Lăng thì Lưu Sấm tất biết thua mà lui, làm chi phí sức? Đúng là người không hiểu đạo lý … Nên làm tốt chuyện của chính mình đi, đừng có đứng trước mặt mỗ gia mà dạy đỗ ta, còn không mau đi ra ngoài cho ta!
Bình luận truyện