Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 199-1: Tự giết lẫn nhau



Ban đêm, dưới chân Nguyên Sơn, ngoài thành Tề Trường.

Mấy vạn Thái Sơn tặc hạ doanh trại ngoài thành Tề Trường vốn đã bị bỏ hoang.

Bên trong doanh trại đèn đuốc sáng trưng, nhưng canh phòng cũng không tính là nghiêm ngặt. Đám Thái Sơn tặc vốn đã tình trạng kiệt sức, sau khi ăn xong cơm tối, liền chui vào lều ngủ say sưa.

Cũng khó trách, một đường chạy trốn từ Vu Lăng tới đây, đám Thái Sơn tặc không ngừng thấp thỏm lo âu.

Phía sau là mấy vạn đại quân, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị đánh lén. Mà đường chính đã bị đoạn. Muốn quay về quận Thái Sơn, chỉ có thể đi theo con đường núi.

Qua vậy có thể thấy được bọn họ hoảng sợ như thế nào. Cũng không phải do thanh danh của Lưu Sấm quá vang dội. Mà là Quách Tổ và Điền Cung lo lắng quá mức, đã khiến cho thủ hạ cũng tùy theo mà bối rối.

Tới Nguyên Sơn, chỉ cần qua núi là tới quận Thái Sơn. Những Thái Sơn tặc này như trút được gánh nặng, đều thở phào nhẹ nhõm.

Không chỉ là Thái Sơn tặc thở phào, mà ngay cả Quách Tổ và Điền Cung cũng đều thả lỏng, ngồi trong lều lớn uống rượu.

Mấy ngày lui binh, hai người đều cảm thấy rất vất vả. Hiện giờ cuối cùng đã ổn định, khiến cho tảng đá treo trong lòng bọn họ đã buông xuống, nhàn nhã tự tại thưởng thức rượu ngon.

Ban đêm càng ngày càng thâm. Quách Tổ và Điền Cung còn đang nâng ly cạn chén.

- Trường Hầu, sáng sớm ngày mai ngươi lĩnh đội qua núi trước. Ta thu thập xong đồ quân nhu sẽ đuổi kịp theo sau.

Điền Cung vừa nghe, vội vàng phản đối:

- Tông Nguyên, điều này sao có thể được? Vẫn nên để ta cản phía sau, ngươi dẫn quân đi trước. Như thế cũng tốt thông báo cho binh mã của quận Thái Sơn.

Đừng thấy Quách Tổ nói rất chân thành, nhưng Điền Cung sao có thể tin tưởng Quách Tổ sẽ nguyện ý áp trận? Lần này y đi theo Quách Tổ trốn tới quận Thái Sơn, về sau phải tìm chỗ dựa vững chắc. Nếu đắc tội với Quách Tổ, chỉ sợ sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Điền Cung cũng không phải là người ngu xuẩn. Y biết một khi đã tiến vào quận Thái Sơn, muốn được ngang vai ngang vế với Quách Tổ, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Dù sao, Quách Tổ chính là người có vai vế trong quận Thái Sơn.

Mà y vừa đi, Điền Giai tất bạiNói cách khác, từ hiện tại bắt đầu, y, Điền Cung nhất định phải hạ thấp tư thế. Người ở dưới mái hiên, có thể nào không cúi đầu? Điền Cung hiểu rõ điều này, nên ngữ khí đã bắt đầu tỏ vẻ tôn kính với Quách Tổ.

Quách Tổ khẽ mỉm cười, liền không lên tiếng nữa.

Y cũng rất hài lòng với thái độ của Điền Cung. Trong mắt của y, Điền Cung biểu lộ như vậy mới là điều đứng đắn.

- Đã như vậy, thì nhờ Trường Hầu rồi.

- Đâu có, đâu có, về sau kính xin Tông Nguyên có thể chiếu cố nhiều hơn.

Hai người hư tình giả ý nói chuyện, bất giác đã qua giờ Hợi. Đột nhiên có tiêng trống trận ù ù vang lên. Quách Tổ và Điền Cung ngẩn ra, nhìn nhau, Quách Tổ nói:

- Nửa đêm nửa hôm ai gõ trống làm gì vậy?

Y vừa muốn cất bước ra ngoài, thì có một gã tiểu giáo xông vào lều lớn.

- Khởi bẩm tướng quân, việc lớn không tốt. Xung quanh xuất hiện rất nhiều Viên quân, đã vây quanh chúng ta. Mong tướng quân nhanh chóng đưa ra quyết định.

- Cái gì?

Quách Tổ lập tức hoảng sợ, đứng lên, lớn tiếng quát:

- Điều này sao có thể?

Y và Điền Cung gần như là sóng vai lao ra lều lớn. Đã thành toàn bộ doanh trại đã loạn thành một đoàn. Trên tường thành, trong Nguyên Sơn, ánh đuốc nối thảnh một hàng dài, giống như đom đóm trong đêm vậy, không ngừng lay động. Theo đó là tiếng trống vang trời.

- Không tốt, chắc chắn có Viên quân phục kích ở đây.

Sắc mặt Quách Tổ đại biến, vội vàng hô quát:

- Người tới, chuẩn bị ngựa và thương cho ta.

Đúng lúc này, phía sau doanh trại đột nhiên có ánh lửa ngút trời, tiếng kêu nổi lên bốn phía.

Có quân tốt báo lại:

- Ba đội kỵ binh của Viên quân xông vào trong doanh, sau khi thiêu đốt xong quân nhu liền đánh tới trung quân.

Điền Cung nghe thấy vậy, vội vàng lớn tiếng nói:

- Tông Nguyên, ngươi nhanh chóng dẫn binh rút lui, ta sẽ cản ở phía sau.

Quách Tổ vội vàng đáp ứng, trong lòng cực kỳ hoảng sợ. Những Viên quân này ở đâu ra vậy? Vì sao thám báo từ đầu tới cuối không phát hiện ra? Ánh đuốc khắp núi đồi kia, đủ để chứng minh số lượng Viên quân chưa chắc đã kém hơn bên ta.

- Truyền lệnh tam quân, nhanh chóng vào núi, trước khi Viên quân xông tới phải vượt qua đường món Nguyên Sơn.

Trong lúc bối rối, Quách Tổ phát ra một mệnh lệnh.

Thái Sơn tặc lập tức hành quân vào trong núi. Quách Tổ xoay người lên ngựa, hướng bốn phía nhìn nhìn, đột nhiên hỏi:

- Trường Hầu đâu rồi?

- Vừa rồi Điền tướng quân đã dẫn người chạy tới trung quân.

Quách Tổ chớp mắt một cái, đột nhiên quát to:

- Không tốt.

Vừa rồi Điền Cung nói thật dễ nghe, vì y cản quân địch ở phía sau. Nhưng lại thừa dịp lúc y hạ mệnh lệnh, chỉ sợ người này đã mang theo người của mình vọt vào đường mòn Nguyên Sơn. Nghĩ tới đây, Quách Tổ sao còn dám chậm trễ, vội vàng dẫn theo người, đi tới hướng đường mòn trong núi.

Y còn chưa rời khỏi đại doanh, chợt nghe phía sau truyền tới tiếng la khóc và tiếng kêu gào thảm thiết.

- Không xong, Viên quân giết tới đây rồi.

Quách Tổ vội vàng ghìm ngựa lại để nhìn. Chỉ thấy ba đội kỵ binh giống như sóng biển lao tới, từ hậu quân giết thẳng tới chỗ trung quân. Qua ánh lửa, một vị đại tướng mặc áo giáp màu đen, dưới háng là Tượng Long Mã, tay cầm Bàn Long Bát Âm Chùy. Hắn dẫn đầu kỵ binh, Bát Âm Chùy phát ra tiếng như tiếng gào rít như tiếng khóc thảm thiết. Những nơi hắn đi qua, không có một người nào có thể ngăn cản.

- Dĩnh Xuyên Lưu Sấm ở đây, Quách Tổ còn không mau để mạng lại!

Lưu Sấm? Quách Tổ vừa nghe, giật nảy mình, cả người lạnh toát, không nói hai lời liền thúc ngựa rời đi.

Sao tên này lại xuất hiện ở đây? Không phải nói hắn đang ở Bàn Dương cơ mà? Quách Tổ càng nghĩ, càng cảm thấy sợ hãi, càng cảm thấy bối rối. Thậm chí y còn không nhìn xem ba đội kỵ binh rốt cuộc có bao nhiêu người, dẫn theo binh lính của mình rời đi. Mà ba đội kỵ binh kia, sau khi lọt vào đại doanh của Thái Sơn tặc, liền không ngừng đốt lửa xung quanh. Rất nhiều người đều mang theo bình dầu hỏa bên cạnh. Đổ dầu hỏa khắp nơi rồi ném bó đuốc vào, lửa lập tức cháy hừng hực. Toàn bộ đại doanh của Thái Sơn tặc, trong nháy mắt biến thành một biển lửa. Còn Thái Sơn tặc thì chạy trốn tứ phía.

Quách Tổ dẫn theo binh lính, liều mạng chạy về phía trước.

Nhưng tiếng vó ngựa ở phía sau càng ngày càng gần. Y vụng trộm quay đầu nhìn phía sau, chỉ Tượng Long Mã đã gần theo sát.

- Ngăn hắn lại!

Quách Tổ ghìm ngựa, xách thương, ra vẻ quay lại giao thủ với Lưu Sấm. Mười mấy tên tùy tùng vội vàng theo y quay đầu ngựa lại, không đợi Quách Tổ lao ra, đám tùy tùng đã phóng ngựa ngăn cản Lưu Sấm. Vị đại tướng trên con ngựa kia chính là Lưu Sấm. Mắt thấy hơn hai mươi tướng quân giặc quay lại, hắn không chút sợ hãi nào, hét lớn một tiếng, Bát Âm Chùy vung lên, một tên tặc tướng lập tức rơi xuống ngựa. Thừa dịp tặc tướng còn chưa xúm lại, hắn lấy ra ba chiếc phi tiêu từ cái túi treo ở hông, vung tay lên, lập tức bắn chết ba gã tặc tướng.

- Quách Tổ, ngươi dám phạm tới thành trì của ta, nên chịu chết đi.

Theo tiếng kêu vang như sấm sét của Lưu Sấm, Bát Âm Chùy không ngừng vung lên, Tượng Long Mã dũng mãnh lao tới, tạo thành một đường máu từ những tướng tặc. Tuy nhiên, lúc này Quách Tổ đã trốn vào tiền quân. Lưu Sấm thấy vậy, cũng không đuổi theo, mà quay lại giết đám loạn quân.

Trận tập kích đêm này, giằng co ước chừng hơn một canh giờ.

Viên quân tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Những Thái Sơn tặc vừa mới ổn định trận tuyến, đã không thấy bóng dáng của Viên quân đâu cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện