Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 18: Ai Mới Là Người Nghèo ?



Ngồi một mình buồn chán , Hàn Vân cảm giác có hơi thất vọng , bỏ thời gian 2 đêm chạy đến khu vực Hoàng Yên nói để tìm sao rơi , cuối cùng lại chẳng được lợi lộc gì . Nơi viên thiên thạch nhỏ rơi xuống là một vùng đồi hoang vu , cỏ rậm um tùm không thấy lối đi , hắn lần theo dấu vết , không dễ dàng tìm được 2 mảnh thiên thạch , lại phải bỏ kha khá thời gian ra để đục đẽo , hi vọng tìm được chút Không Gian Thạch , nhưng mà cuộc sống hắn có vẻ không quá may mắn , 2 mảnh thiên thạch kia quá nhỏ , chẳng có một chút dấu hiệu nào của Không Gian Thạch cả .

" Hàn Vân , anh còn ngồi thừ ra đấy ? Mau tới cầm đống giấy tờ này đưa đến bưu điện giúp tôi , hôm nay cho phép anh nghỉ sớm " - Lâm Tiêu Du giọng vút cao đánh thức Hàn Vân tâm trí còn đang trêи mây .

" n , vậy được rồi "

Được nghỉ sớm , vậy thì còn gì bằng a . Hắn nhìn đồng hồ có 2h45 chiều , còn hơn 2 giờ nữa mới đến thời gian tan ca , đưa ra bưu điện một chuyến cùng lắm là 30p mà thôi , được về nhà sớm cũng tốt .

Gật gật đầu , tới nhận hàng của Lâm Tiêu Du , nghe cô dặn dò vài câu rồi đi mất bóng dáng .

" Hừ , chỉ vậy là nhanh " .

" Hàn Vân về sớm cũng đâu làm gì , cậu không cần phải vậy "

" Kệ hắn đi Tuyết Linh , cho hắn về sớm phụ dì Hoa làm việc nhà còn hơn là ở đây ngồi trơ trơ như vậy "

" … "



Dương Lưu ở trong thang máy , trêи trán còn quấn băng trắng , sắc mặt hắn u ám giống như mây trời trước giông bão .

3 ngày ở bệnh viện , hắn nghĩ nát óc vẫn chưa thể hiểu nổi vì sao lúc đó lại mất lý trí đánh Hạ Yến , lại còn tàn nhẫn đến mức tự làm bản thân mình sợ hãi . Đúng thật là tính cách ghen tuông của ả khiến người ta khó chịu , nhưng không đến mức phải ra tay , nhất là những con người sống có suy nghĩ như hắn thì đây càng là việc không thể xảy ra . Hạ gia biết được vụ việc này dường như rất tức giận , đánh tin tức cho Dương gia , trưởng bối nghe xong cũng làm lớn , tới cả bệnh viện trách móc Dương Lưu một phen , dù cho hắn có giải thích ra sao thì không một ai tin tưởng cả , chỉ nói hắn ngu dốt , không biết suy nghĩ .

Dù sao thì hôn ước với Hạ Yến là nền tảng chính để hai nhà Hạ - Dương gần gũi , cả Dương gia đã phải triệu tập một số người có quyền họp về vấn đề này , phần đa người đều cảm thấy không ổn , ngày trước Dương Lưu thể hiện ra là người có tài , ai ai cũng nói hắn có thể gánh vác được cả gia tộc lên vai , là mầm mống của tương lai Dương gia , hiện tại những người này lại cho rằng hắn chưa đủ chín chắn , muốn tước bỏ một số cổ phần trong tay hắn . Những cổ phần lớn này là do bản thân tài năng lấy , bọn họ có quyền gì mà đòi phán xét chứ ? Dương Lưu cười lạnh , thứ gì trong tay hắn thì đừng mong ai lấy được .

Tạm thời bỏ qua lý do ra tay với Hạ Yến , Dương Lưu nghiến răng , tất cả chuyện này cũng có một phần là do Diệp Tuyết Linh không biết sống chết , nếu con đàn bà này không tỏ vẻ thanh cao , tránh xa thì hắn đâu phải dây dưa gì nhiều . Từ ngày Diệp Tuyết Linh mới vào công ty , Dương Lưu không để ý nhiều lắm , nhưng tới lúc lên được đến Trưởng Phòng thì tài năng lãnh đạo trong công việc của cô gái này được bộc lộ ra , hắn thân trọng người tài , con ả này lại có vẻ ngoài đặc biệt xuất chúng , thu về làm dưới trướng thì là điều tốt không thể bàn . Nếu từ đầu không có hôn ước với Hạ gia , Dương Lưu còn muốn cưới Diệp Tuyết Linh về làm chính thất . Nhưng chuyện đã đến nước này , Hạ gia không thể đắc tội , Hạ Yến đầu óc ngu si kia chỉ cần dỗ dành chắc là không sao , cùng lắm thì đưa chút lòng thành cho cô ta cảm động là được rồi . Còn Diệp Tuyết Linh , bảo hắn từ bỏ chắc chắn là không rồi , nếu dây dưa thêm nữa Hạ gia chắc chắn chú ý tới , chỉ còn một con đường để đưa quân bài này tới tay hắn .

" Lệ Ca , anh chuẩn bị xong chưa ? " - Đưa điện thoại lên , nói .

" Đã hoàn thành , chỉ cần người tới nữa là đủ , Dương đệ đệ , phần còn lại là do bản thân ngươi đấy " - m thanh vang ra từ trong điện thoại .

" Được rồi , không lâu nữa đâu "

Tắt máy , lại gọi đến một số liên lạc khác .

" Alo "

" Tuyết Linh , Là anh Dương Lưu "

" Dương tổng có việc gì vậy ? "

" Chẳng là anh có việc muốn bàn bạc với em … "

Dương Lưu chợt im lặng , đầu dây bên kia không kiên nhẫn nói :

" Nói đi "

" Việc này rất dài , à , thế này nhé , chốc nữa tan ca anh chờ em dưới cổng , chúng ta tìm nơi nói chuyện "

" Có liên quan đến công việc không ? Nếu không tôi xin phép từ chối "

Nghe người kia lạnh nhạt nói , hắn giận dữ , khuôn mặt vặn vẹo , nhưng vẫn giữ giọng nói ôn tồn , trầm ấm :

" Tất nhiên rồi ! Cùng với một chút sự việc của Hạ Yến hôm trước "

Hạ Yến ? Nghĩ tới lý do Dương Lưu ra tay đánh ả , rất có thể liên quan tới bản thân , Diệp Tuyết Linh do dự một chút mới khó khăn đưa ra lời đồng ý .

" Được " - Sau đó cúp máy , cúi đầu xuống bàn làm việc .

Nghe thấy lời mời đã thành công , Dương Lưu mới vui vẻ bước ra khỏi thang máy , còn hoa hồng với một chút đồ lặt vặt , hắn muốn chuẩn bị thêm .



Tại trước cổng bưu điện thành phố , Hàn Vân tay ôm một bịch tài liệu được bọc giấy từ trêи xe bus bước xuống , hơn 3h chiều , bưu điện vẫn hoạt động bình thường , đi vào thông báo với tiếp viên một chút , có cả người phụ trách ra nhận hàng , có lẽ Lâm Tiêu Du gọi điện tới báo trước rồi , hắn chỉ cần cầm lấy một tờ giấy chứng thực về .

Đi ngang qua tiệm bánh kem nhỏ , nhớ lại hồi còn bé Tuyết Linh rất thích ăn bánh kem , hình như là loại trà xanh , hắn ghé vào mua một chiếc không lớn , cũng lo sợ cô không thích ăn nữa , nhà chẳng có ai ăn , mua cái lớn về có chút hơi thừa .

" Ủa đại ca , thật là trùng hợp , sao anh lại rảnh chạy đi mua bánh kem ở nơi xa thế này ? "

Một cánh tay khoác qua vay hắn , người đến ai cũng đoán được .

" Thích ! Được không ? "

" Vậy là không được rồi … " - Ngạc nhiên nhìn xuống màu trà xanh của bánh , nói tiếp : " Là anh mua cho Tuesday hả ? Mã cô nương đúng không ? Đúng là đại ca của ta , ẩn ý sâu sắc như vậy cũng nghĩ ra được , ta cá là cô vợ bé này vừa ăn vừa rơi nước mắt đấy … "

" Tuesday là cái *éo gì ? Chú mày lại đụng chạm đến học vấn của anh đấy! "

" Không không không " - Tạ Thanh Phong luống cuống .

" Em không chê anh thất học , nhưng mà chỉ số IQ của anh cao quá , chắc chắn nghe không hiểu "

" Biết thế rồi còn bắn tiếng tây làm cái *éo gì ? Mà trường chú mày gần đây đúng không ? "

" Đúng rồi đại ca , qua chút nữa bên kia đường là thấy , phòng trọ của em cũng ngay đây " - Ngập ngừng một chút lại nói thêm : " Nhưng em *éo mời anh về phòng đâu , lỡ anh hớt tay trêи tán Hạ Vũ , đội cho em cái nón xanh thì sao ? Nhìn anh dạo này đẹp trai thế này … "

" Bốp "

Hàn Vân không nhịn nữa , tát một cái vào gáy Tạ Thanh Phong .

" Thân là Tu Chân Giả , cái mẹ gì cũng gái gú lên đầu , chú mày không định tăng tiến tu vi nữa à ? "

Tạ Thanh Phong nghe tới đây lại cảm thấy uất ức , đại ca à , em chỉ có riêng Hạ Vũ thôi , sao anh không đái một bãi rồi soi mình dưới đó , nhìn lại bản thân đi …. Lại suy nghĩ chút , đại ca mình nhiều gái xinh theo như vậy , chắc sẽ không vì Hạ Vũ mà tặng nhau nón xanh đâu . Nghĩ xong mới yên tâm đưa Hàn Vân về phòng trọ .

" Phong ca đã về , ân , còn có … Hàn đại ca ? "

Cửa mở ra , Hạ Vũ ngạc nhiên , trêи người cô gái trẻ mặc một chiếc váy ngủ mỏng dính , mắt thường nhìn cũng có chút xuyên qua , thấy được thân thể da thịt đầy đặn bên trong . Nhận ra ánh mắt hai người có chút lạ , cô xấu hổ đưa tay cố gắng che đậy rồi chạy vào phòng nhỏ .

" Bốp " - Gáy của Tạ Thanh Phong ăn thêm một cái tát nữa .

" Đường đường là vợ sắp cưới , ở chung với nhau rồi mà còn cho người ta ăn mặc thiếu vải như thế ? Gia cảnh chú mày có tệ đến mức đấy đâu hả Thanh Phong ? À , Ừ … thì chú mày nghèo thật . Nhưng mà cũng không thể để người ta ăn mặc vậy được . "

" … " " Đại ca , em biết anh giàu có , nhưng cũng đừng sỉ nhục người ta như vậy được không ? " - Tạ Thanh Phong tổn thương sâu sắc .

" Với lại chiếc váy nhỏ đó anh biết bao nhiêu không ? 3000 đấy , vải lụa thượng hạng , rất mềm mại , và đặc biệt là … mặc như không mặc " - Câu cuối nói ra , mặt tên này có chút bỉ ổi .

" 3000 ? "

" Chính nó , anh không nghe lầm đâu "

Hàn Vân có chút câm nín , 3000 ? Bộ quần áo trêи người hắn có 70 tệ một chiếc ngoài rạp chợ , đến đôi giày real dưới chân hắn mới có 1100 , chiếc váy ngủ ngắn chưa hết ʍôиɠ , vải còn mỏng dính này mà những 3000 ?

" Mua một cái ? "

" Không , em mua một hộp , là 10 chiếc cho Hạ Vũ mặc , nhiều lúc hưng phấn quá lỡ tay xé nhẹ cái đã rách , cũng mất 2 3 chiếc rồi "

Đầu hắn to ra , 10 cái váy , 3 vạn ? , mỗi lần hưng phấn lỡ tay là mất 3000 ? Trước lời nói của Tạ Thanh Phong , Hàn Vân cảm thấy mình mới đúng là một tên nhà nghèo đích thực ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện