Hận Yêu - Hiểu Hiểu
Chương 12: Say rượu nhớ mèo điên
Cô thở dài bước lên xe, không hiểu tên này đang muốn làm gì đây. “Bản hợp đồng của Khách Sạn Lợi Minh, cô có mang theo chứ?”. Cô không nói gì chỉ nhìn anh, gật một cái.
Anh chở cô đi một hồi, rồi đỗ vào một khu spa nổi tiếng, lấy cho cô mặc một chiếc váy ngắn xinh đẹp và trang điểm cho cô thật lỗng lẫy.
Sau khi hoàn tất mọi thứ trên người cô, anh đưa cô đến một khách sạn lớn. “Hôm nay, chúng ta phải tiếp đối tác”. Cô nghe anh nói, mở to đôi mi một hôì rồi khẽ thõng đài xuống. Làm thư Ký cho anh, những chuyện như này, thật là đương nhiên phải xảy ra.
Hai người xuống xe, anh ném nhẹ chiếc chìa khóa xe cho bảo vệ cất xe, sau đó, bàn tay vẫn chực trong chiếc túi quần, bước vào sâu bên trong Khách Sạn, có một quán bar lớn ở bên trong, bà chủ hớn hở vẩy gọi, “Ông Chủ Hạ Thiên, cậu vào đi!”
“Lâu rồi không gặp chị, khách của tôi đã đến chưa?” – Anh khẽ mỉm cười nói với chị ấy.
“Rồi, đang đợi cậu ở trong” – Chị ta, đáp.
“Tiếp đón chu đáo chứ?” – Anh ta đưa tay hỏi.
“Cậu còn phải dặn sao?” – Chị ta cười lớn, nói với anh. Sau đó, đôi đồng tử lóe sáng, nhìn sang cô gái đang bước theo anh “Đây là?”.
“Là Thư Ký mới của tôi”. – Anh quay sang lấy một cánh tay đẩy vai cô lên.
“Quả là Ông Chủ lớn, đến Thư Ký còn xinh đẹp diễm lệ” – Bà chủ cười tươi hơn hoa đưa tay chỉ vào trong, mời hai người vào phòng đã đặt sẵn.
“Hạ Thiên, cậu đến rồi! Đã lâu không gặp!” – Một người đần ông dáng dấp thanh tú đứng lên rôm rả bắt tay với anh.
“Phạm Đức Minh, chào cậu!” – Anh khẽ mỉm cười đáp lại. Thì ra đây là Chủ Tịch của chuỗi khách sạn lớn Lợi Minh của Việt Nam. Anh ta là bạn thời trung học của anh. Lớp anh, thật là lắm nhân tài quá mà.
Anh ta ngồi lại ghế sofa, tay với ra hai hướng có hhai cô tiểu tiên nữ xinh đẹp phục vụ.
Anh cũng bước vào ngồi xuống ghế sofa, Một hồi, thấy anh ta nhìn cô chăm chú, anh khẽ lên tiếng “Đây là, Lệ Băng, Thư Ký của tôi”
“Chà chà, quả là tiên nữ giáng trần, em có thể ngồi với tôi không?” – Anh ta hớn hở nói với cô.
Trong lúc cô đang loay hoay, tiến thoái thì anh lên tiếng “Cô ấy, ngồi đây với tôi” – Anh ta bị đôi mắt của anh bên cạnh như đánh choang một cái khiến cho tỉnh bắn lại. HỪm, một tiếng mạnh, khẽ ngồi đưa đẩy với hai ccô em đang ngồi cạnh. Chả biết đôi mắt đó ám chỉ điều gì, tốt nhất không nên động vào máu điên của thằng cha trước mặt.
Hai cô em khác bbước vào rót rượu và phục vụ cho anh. Anh được thế, đẩy vội cô ra xa, khoác tay hai cô gái đó.
Một hồi, cô khẽ liếc anh rồi lấy bản hợp đồng trong túi xách của cô ra nói với Phạm Đức Minh “Đây là bản hợp đồng của chúng tôi, phiền anh xem qua”.
Anh ta cầm bản hợp đồng, liếc qua lại, rồi vứt xuống bàn, nói với anh “Hôm nọ, Hoàng Khải cũng cớ ý định hợp tác với tôi”. Anh ta nói thêm “Cậu ta được ông trùm khách sạn bên Mỹ nâng đỡ nên tôi cảm thấy yên tâm hơn”.
“Vậy sao?” – anh nâng ly rượu lên khẽ mỉm cười nói.
“Đúng vậy, nhưng tôi lại thích cậu hơn!” – Anh ta liếc cô khẽ nói “Nếu cậu cho tiểu tiên nữ đang ngồi đây tiếp rượu cho tôi, thì tôi sẽ ký luôn hợp đồng này với cậu “
Bản hợp đồng này thậm chí hôm nay chỉ là cho hắn xem qua một lượt, còn việc thông qua và ký kết còn phải có cả một ban hội đồng nắm giữ. Nhưng hắn lại có ý muốn ký kết luôn vì cô, Không ngờ bản thân lại có giá đến như vậy. Cô nhìn anh không nói gì, bộ dạng đáng ghét vẫn chực trêu đùa với mấy em nhỏ. Cô thở hắt ra một tiếng, rồi khẽ cười lớn, cầm uyển chuyển chai rượu lên bước sang ngồi cạnh tiếp đãi anh ta.
“Chủ Tịch Đức Minh, anh hãy xem qua bản hợp đồng này, có gì sai sót chúng tôi sẽ …..” – Cô đang nói bỗng bị cánh tay của hắn bám nhẹ vào vai, hắn chu môi xùy xùy.
“Tiểu ttiên nữ xinh đẹp, chỉ cần em uống với tôi 3 ly”. – Miệng nở to một nụ cười gian ý, đôi tay vẫn định vị ở vai cô, không hơn không kém. Còn chú ý sắc mặt của Ông ChỦ lớn đang ngồi kế bên.
Cô rót rượu kính hắn ly thứ nhất, hắn vỗ tay rầm rỗ khen cô lấy khen để. Tiếp đó ly thứ 2 cũng Cạn.Cô đã thấy hơi tây tây, hai má giống y nnhư hai trái dâu đỏ rực trên khay hoa quả. Cô mỉm cười cợt cợt vảy tay nói “Ly thứ 3 này, có thể đổi thứ khác không?”. Đã say quay cuồng rồi, Bình thường, đâu có dám uống rượu mấy. Nếu có uống cũng chỉ toàn là rượu nhẹ.
“Được, đổi thứ khác, là cháo lưỡi của tiểu tiên nữ nhé!” - Hắn khẽ nhìn say đắm vào mặt cô nói.
“Cháo lưỡi? “ Nửa tỉnh nửa mơ, cô quay nhanh đi “Tôi đâu có biết nấu cháo lưỡi”. Vẻ mặt ngộ xế lồ hơn con hugo của cô đước chưng diện rõ rệt.
“Ý tôi là, chúng ta chơi trò mút môi” – Anh ta khẽ chu chiếc môi ra.
“Mút môi? Không được! “ Cô bật tiếng nói lớn. “Môi của tôi, bị con mèo điên ăn mất rồi”. – Cô vừa nói vừa cười hả hê.
“Hạ Thiên, Cô Thư Ký này của cậu đáng yêu thật đấy!”. – Anh ta quay ra nói với anh, “Tôi đang rất muốn có cô gái này”. Anh ta vừa nói vừa khẽ đưa tay xuống lưng cô.
“Thôi được rồi, để tôi thay cô ấy uống với cậu” – Bàn tay hắn chưa kịp xuống thêm, thì cơ thể cô đã bị anh lôi mạnh ra.
“Hớ hớ, con mèo điên đây này!” – Cô đưa ngón tay rũ rượi lên nói, gương mặt say khướt nhìn lên anh mỉm cười.
“Không cần phải thế đâu!” – Anh ta khẽ mỉm cười nhìn đôi mắt súng đạn của anh. Rồi lấy bản hợp đồng ra, nhanh tay ký vào. Thật là chỉ muốn trêu anh tý thôi, ai ngờ lại “Thời Đại Học, tôi có nghe chuyện của cậu và cô ấy”. – Anh ta để bản hợp đồng xuống bàn rổi mỉm cười chào anh, bước ra ngoài.
“A con mèo, nó bị điên, bắt chuột ……..” – Anh thấy cô hát hò vớ vẩn vội bế bổng cô lên, mang theo bản hợp đồng cùng chiếc túi xách của cô bước ra cửa.
Đang chuẩn bị bế cô bước về, thì một giọng nói hắt ra “Ai đây, thật là oan gia ngõ hẹp” – quay ra thì thấy Dương Thành Minh đang mỉm cười với một số tên đứng đằng sau.
“Mày muốn gì?” – Anh khẽ nói,
“Tao muốn thứ trên tay mày” – Hắn ta cười cợt.
Anh không nói gì đặt cô xuống một trên ghế, mỉm cười khểnh một cái. Chúng đi ra bao vây lấy anh, Mọi người trong quán, biết có biến chạy thật nhanh ra về.
Một bọn xúm lại đánh anh. Sau đó hai thằng thấy bất lợi, bèn lôi cô ra, một thằng cầm chai thủy tinh giơ trên đầu cô, khẽ nói với anh “Mày đứng im! Nếu không, tao sẽ đập chết nó”.
“Mày thử xem!” – Anh dừng lại mỉm cười ủy dị.
Cô lơ mơ thấy một tên đang định tấn công anh từ phía sau, khẽ hét to.”Không phải là mèo điên của tao”. Một phát đạp đầy nội lực vào chân thằng đang cầm chai, khiên tay nó quỵ xuống ôm vội lấy chân nnó. Thêm một phát nội lực vào thằng đang giữ tay cô. Khiến nó buông thả cô ngay lập tức.
Anh thấy cơ thể cô lả lướt ngã xuống, vội chạy nhanh ra đỡ lấy cô. Sau đó, tên Dương Thành Minh từ đâu xông ra định đập cái chai rượu to vào người anh, cô lo mơ hét lớn “Đình Thiên”. Đang định lấy tay ôm lấy anh thì anh vội tránh đi. Thật may là không bị thương,
Anh đứng vội dậy đạp mạnh vào tên đáng ghét đó. Khiến nó đau điếng ôm lấy bụng. Một đám bảo vệ vội đến, tóm gọn mấy tên đó lại. Mặc sự la hét của tên Trung Tá trẻ tuổi máu mặt.
Anh bế cô lên đi qua hắn, khẽ nói “Mày, sắp nhận của tao án tử hình!”. – Hắn trắng nhợt đôi mắt nhìn anh, không kịp tỉnh ra van xin thì anh bế cô đi khuất.
Ra khỏi quầy bar, đi vào một phòng vip của khách sạn mà chị chủ quán đã soạn sẵn. Anh bế cô vào phòng tắm. Lau rửa sạch sẽ những vết bẩn trên người cô.
“Mèo điên của em!”- anh đang định lau lên gương mặt cô, thì bắt gặp nụ cười và câu nói xa xưa của cô. Trong cơn say, cô khẽ mỉm cười vuốt gương mặt anh “Em đã rất nhớ anh” – Vừa nói rất câu, lại một nụ cười nữa chực diện. Anh không kiềm lòng được nữa. Ôm chặt lây cô không rời.
Hai người ân ái trong cơn men tình, mặc dù là lời của cô trong cơn say nhưngg lại khiến anh đau đớn trong hạnh phúc.
Vài tiếng sau, cô dần dần tỉnh lại, thấy đang nằm gọn trong thân thể anh, trên chiếc giường. Còn cái đầu đau như búa bổ. CCô ômn lấy nó, lắc nhẹ qua lại. Anh thấy cô loay hoay, mở mắt, đưa cho cô cốc trà giải rượu trên bàn, Cô cầm lấy nhẹ nhàng uống, sau đó, nhìn ra thân thể anh, có chút bầm tím, khẽ mở to mắt,
“Ai là mèo điên?” – Anh thấy cô đang thẫn thờ đang chạm vào vết bầm trên người anh, anh vội ôm xiết lấy cô hỏi.
“Vết bầm đó, lại là vì em” – Cô nằm gọn trong tay anh, khẽ trả lời.
“dám đánh trống lảng? Em vẫn còn dám gọi tôi là mèo điên hả?” Anh càng nói, càng ôm xiết lấy cô.
Cô không nói gì khẽ mỉm ccười cùng giọt lệ rớt xuống, lấy vòng tay đan xiết vào anh.
Một hồi, anh gọi đồ ăn vào phòng để hai người lót dạ. Anh nhẹ nhàng chăm chút cho cô từng chút ttừng chút không rời.
Những giây phút ở bên anh rất quý giá, dù có muốn trân trọng từng giây lát thôi. Nhưng cũng rất sợ lại tan biến đi như bao lần.
Anh chở cô đi một hồi, rồi đỗ vào một khu spa nổi tiếng, lấy cho cô mặc một chiếc váy ngắn xinh đẹp và trang điểm cho cô thật lỗng lẫy.
Sau khi hoàn tất mọi thứ trên người cô, anh đưa cô đến một khách sạn lớn. “Hôm nay, chúng ta phải tiếp đối tác”. Cô nghe anh nói, mở to đôi mi một hôì rồi khẽ thõng đài xuống. Làm thư Ký cho anh, những chuyện như này, thật là đương nhiên phải xảy ra.
Hai người xuống xe, anh ném nhẹ chiếc chìa khóa xe cho bảo vệ cất xe, sau đó, bàn tay vẫn chực trong chiếc túi quần, bước vào sâu bên trong Khách Sạn, có một quán bar lớn ở bên trong, bà chủ hớn hở vẩy gọi, “Ông Chủ Hạ Thiên, cậu vào đi!”
“Lâu rồi không gặp chị, khách của tôi đã đến chưa?” – Anh khẽ mỉm cười nói với chị ấy.
“Rồi, đang đợi cậu ở trong” – Chị ta, đáp.
“Tiếp đón chu đáo chứ?” – Anh ta đưa tay hỏi.
“Cậu còn phải dặn sao?” – Chị ta cười lớn, nói với anh. Sau đó, đôi đồng tử lóe sáng, nhìn sang cô gái đang bước theo anh “Đây là?”.
“Là Thư Ký mới của tôi”. – Anh quay sang lấy một cánh tay đẩy vai cô lên.
“Quả là Ông Chủ lớn, đến Thư Ký còn xinh đẹp diễm lệ” – Bà chủ cười tươi hơn hoa đưa tay chỉ vào trong, mời hai người vào phòng đã đặt sẵn.
“Hạ Thiên, cậu đến rồi! Đã lâu không gặp!” – Một người đần ông dáng dấp thanh tú đứng lên rôm rả bắt tay với anh.
“Phạm Đức Minh, chào cậu!” – Anh khẽ mỉm cười đáp lại. Thì ra đây là Chủ Tịch của chuỗi khách sạn lớn Lợi Minh của Việt Nam. Anh ta là bạn thời trung học của anh. Lớp anh, thật là lắm nhân tài quá mà.
Anh ta ngồi lại ghế sofa, tay với ra hai hướng có hhai cô tiểu tiên nữ xinh đẹp phục vụ.
Anh cũng bước vào ngồi xuống ghế sofa, Một hồi, thấy anh ta nhìn cô chăm chú, anh khẽ lên tiếng “Đây là, Lệ Băng, Thư Ký của tôi”
“Chà chà, quả là tiên nữ giáng trần, em có thể ngồi với tôi không?” – Anh ta hớn hở nói với cô.
Trong lúc cô đang loay hoay, tiến thoái thì anh lên tiếng “Cô ấy, ngồi đây với tôi” – Anh ta bị đôi mắt của anh bên cạnh như đánh choang một cái khiến cho tỉnh bắn lại. HỪm, một tiếng mạnh, khẽ ngồi đưa đẩy với hai ccô em đang ngồi cạnh. Chả biết đôi mắt đó ám chỉ điều gì, tốt nhất không nên động vào máu điên của thằng cha trước mặt.
Hai cô em khác bbước vào rót rượu và phục vụ cho anh. Anh được thế, đẩy vội cô ra xa, khoác tay hai cô gái đó.
Một hồi, cô khẽ liếc anh rồi lấy bản hợp đồng trong túi xách của cô ra nói với Phạm Đức Minh “Đây là bản hợp đồng của chúng tôi, phiền anh xem qua”.
Anh ta cầm bản hợp đồng, liếc qua lại, rồi vứt xuống bàn, nói với anh “Hôm nọ, Hoàng Khải cũng cớ ý định hợp tác với tôi”. Anh ta nói thêm “Cậu ta được ông trùm khách sạn bên Mỹ nâng đỡ nên tôi cảm thấy yên tâm hơn”.
“Vậy sao?” – anh nâng ly rượu lên khẽ mỉm cười nói.
“Đúng vậy, nhưng tôi lại thích cậu hơn!” – Anh ta liếc cô khẽ nói “Nếu cậu cho tiểu tiên nữ đang ngồi đây tiếp rượu cho tôi, thì tôi sẽ ký luôn hợp đồng này với cậu “
Bản hợp đồng này thậm chí hôm nay chỉ là cho hắn xem qua một lượt, còn việc thông qua và ký kết còn phải có cả một ban hội đồng nắm giữ. Nhưng hắn lại có ý muốn ký kết luôn vì cô, Không ngờ bản thân lại có giá đến như vậy. Cô nhìn anh không nói gì, bộ dạng đáng ghét vẫn chực trêu đùa với mấy em nhỏ. Cô thở hắt ra một tiếng, rồi khẽ cười lớn, cầm uyển chuyển chai rượu lên bước sang ngồi cạnh tiếp đãi anh ta.
“Chủ Tịch Đức Minh, anh hãy xem qua bản hợp đồng này, có gì sai sót chúng tôi sẽ …..” – Cô đang nói bỗng bị cánh tay của hắn bám nhẹ vào vai, hắn chu môi xùy xùy.
“Tiểu ttiên nữ xinh đẹp, chỉ cần em uống với tôi 3 ly”. – Miệng nở to một nụ cười gian ý, đôi tay vẫn định vị ở vai cô, không hơn không kém. Còn chú ý sắc mặt của Ông ChỦ lớn đang ngồi kế bên.
Cô rót rượu kính hắn ly thứ nhất, hắn vỗ tay rầm rỗ khen cô lấy khen để. Tiếp đó ly thứ 2 cũng Cạn.Cô đã thấy hơi tây tây, hai má giống y nnhư hai trái dâu đỏ rực trên khay hoa quả. Cô mỉm cười cợt cợt vảy tay nói “Ly thứ 3 này, có thể đổi thứ khác không?”. Đã say quay cuồng rồi, Bình thường, đâu có dám uống rượu mấy. Nếu có uống cũng chỉ toàn là rượu nhẹ.
“Được, đổi thứ khác, là cháo lưỡi của tiểu tiên nữ nhé!” - Hắn khẽ nhìn say đắm vào mặt cô nói.
“Cháo lưỡi? “ Nửa tỉnh nửa mơ, cô quay nhanh đi “Tôi đâu có biết nấu cháo lưỡi”. Vẻ mặt ngộ xế lồ hơn con hugo của cô đước chưng diện rõ rệt.
“Ý tôi là, chúng ta chơi trò mút môi” – Anh ta khẽ chu chiếc môi ra.
“Mút môi? Không được! “ Cô bật tiếng nói lớn. “Môi của tôi, bị con mèo điên ăn mất rồi”. – Cô vừa nói vừa cười hả hê.
“Hạ Thiên, Cô Thư Ký này của cậu đáng yêu thật đấy!”. – Anh ta quay ra nói với anh, “Tôi đang rất muốn có cô gái này”. Anh ta vừa nói vừa khẽ đưa tay xuống lưng cô.
“Thôi được rồi, để tôi thay cô ấy uống với cậu” – Bàn tay hắn chưa kịp xuống thêm, thì cơ thể cô đã bị anh lôi mạnh ra.
“Hớ hớ, con mèo điên đây này!” – Cô đưa ngón tay rũ rượi lên nói, gương mặt say khướt nhìn lên anh mỉm cười.
“Không cần phải thế đâu!” – Anh ta khẽ mỉm cười nhìn đôi mắt súng đạn của anh. Rồi lấy bản hợp đồng ra, nhanh tay ký vào. Thật là chỉ muốn trêu anh tý thôi, ai ngờ lại “Thời Đại Học, tôi có nghe chuyện của cậu và cô ấy”. – Anh ta để bản hợp đồng xuống bàn rổi mỉm cười chào anh, bước ra ngoài.
“A con mèo, nó bị điên, bắt chuột ……..” – Anh thấy cô hát hò vớ vẩn vội bế bổng cô lên, mang theo bản hợp đồng cùng chiếc túi xách của cô bước ra cửa.
Đang chuẩn bị bế cô bước về, thì một giọng nói hắt ra “Ai đây, thật là oan gia ngõ hẹp” – quay ra thì thấy Dương Thành Minh đang mỉm cười với một số tên đứng đằng sau.
“Mày muốn gì?” – Anh khẽ nói,
“Tao muốn thứ trên tay mày” – Hắn ta cười cợt.
Anh không nói gì đặt cô xuống một trên ghế, mỉm cười khểnh một cái. Chúng đi ra bao vây lấy anh, Mọi người trong quán, biết có biến chạy thật nhanh ra về.
Một bọn xúm lại đánh anh. Sau đó hai thằng thấy bất lợi, bèn lôi cô ra, một thằng cầm chai thủy tinh giơ trên đầu cô, khẽ nói với anh “Mày đứng im! Nếu không, tao sẽ đập chết nó”.
“Mày thử xem!” – Anh dừng lại mỉm cười ủy dị.
Cô lơ mơ thấy một tên đang định tấn công anh từ phía sau, khẽ hét to.”Không phải là mèo điên của tao”. Một phát đạp đầy nội lực vào chân thằng đang cầm chai, khiên tay nó quỵ xuống ôm vội lấy chân nnó. Thêm một phát nội lực vào thằng đang giữ tay cô. Khiến nó buông thả cô ngay lập tức.
Anh thấy cơ thể cô lả lướt ngã xuống, vội chạy nhanh ra đỡ lấy cô. Sau đó, tên Dương Thành Minh từ đâu xông ra định đập cái chai rượu to vào người anh, cô lo mơ hét lớn “Đình Thiên”. Đang định lấy tay ôm lấy anh thì anh vội tránh đi. Thật may là không bị thương,
Anh đứng vội dậy đạp mạnh vào tên đáng ghét đó. Khiến nó đau điếng ôm lấy bụng. Một đám bảo vệ vội đến, tóm gọn mấy tên đó lại. Mặc sự la hét của tên Trung Tá trẻ tuổi máu mặt.
Anh bế cô lên đi qua hắn, khẽ nói “Mày, sắp nhận của tao án tử hình!”. – Hắn trắng nhợt đôi mắt nhìn anh, không kịp tỉnh ra van xin thì anh bế cô đi khuất.
Ra khỏi quầy bar, đi vào một phòng vip của khách sạn mà chị chủ quán đã soạn sẵn. Anh bế cô vào phòng tắm. Lau rửa sạch sẽ những vết bẩn trên người cô.
“Mèo điên của em!”- anh đang định lau lên gương mặt cô, thì bắt gặp nụ cười và câu nói xa xưa của cô. Trong cơn say, cô khẽ mỉm cười vuốt gương mặt anh “Em đã rất nhớ anh” – Vừa nói rất câu, lại một nụ cười nữa chực diện. Anh không kiềm lòng được nữa. Ôm chặt lây cô không rời.
Hai người ân ái trong cơn men tình, mặc dù là lời của cô trong cơn say nhưngg lại khiến anh đau đớn trong hạnh phúc.
Vài tiếng sau, cô dần dần tỉnh lại, thấy đang nằm gọn trong thân thể anh, trên chiếc giường. Còn cái đầu đau như búa bổ. CCô ômn lấy nó, lắc nhẹ qua lại. Anh thấy cô loay hoay, mở mắt, đưa cho cô cốc trà giải rượu trên bàn, Cô cầm lấy nhẹ nhàng uống, sau đó, nhìn ra thân thể anh, có chút bầm tím, khẽ mở to mắt,
“Ai là mèo điên?” – Anh thấy cô đang thẫn thờ đang chạm vào vết bầm trên người anh, anh vội ôm xiết lấy cô hỏi.
“Vết bầm đó, lại là vì em” – Cô nằm gọn trong tay anh, khẽ trả lời.
“dám đánh trống lảng? Em vẫn còn dám gọi tôi là mèo điên hả?” Anh càng nói, càng ôm xiết lấy cô.
Cô không nói gì khẽ mỉm ccười cùng giọt lệ rớt xuống, lấy vòng tay đan xiết vào anh.
Một hồi, anh gọi đồ ăn vào phòng để hai người lót dạ. Anh nhẹ nhàng chăm chút cho cô từng chút ttừng chút không rời.
Những giây phút ở bên anh rất quý giá, dù có muốn trân trọng từng giây lát thôi. Nhưng cũng rất sợ lại tan biến đi như bao lần.
Bình luận truyện