Hận Yêu - Hiểu Hiểu
Chương 7: Lập trình mèo điên
Lệ Trân vào nhìn thấy cục diện, vội thở dài. Đỡ cô dậy, đặt cô ngồi lên chiếc ghế. Thu dọn mọi thứ. Cô em thấy mấy tấm ảnh khẽ nhìn cô nói: “chị yên tâm, không có chuyện gì đâu, là em đơn phương anh ấy”. Lệ Trân thấy cô cúi đầu khóc lóc nói thêm “Em biết em là gì của anh ấy”
“Em biết?” – Cô ngạc nhiên nói.
“Từ nhỏ, cha luôn yêu thương chị và lạnh nhạt với em. Em đã biết từ lúc đó rồi” – Lệ Trân khẽ mỉm cười vô định nói.
“Em biết sao vẫn còn?” – Cô nhíu mày khóc.
“Em đã thích anh ấy từ hồi nhỏ, lúc anh ấy và chị ở bên nhau” – Cô em nói thêm “mãi sau này, em mới biết chuyện đó, nhưng dù thế nào, dù là lúc chưa biết chuyện, anh ấy vẫn nhất nhất chỉ có chị” – “Chị yên tâm, em sẽ không khiến chị phải lo lắng nữa đâu, Những hành động này chị giống như anh trai và em gái thôi” Cô em giơ mấy tấm ảnh lên cười nhạt.
Một hồi, cô em khẽ nói tiếp, “Chị, nếu anh ấy biết bé Bảo vẫn còn, chắc sẽ không hận chị nữa đâu”.
“Em nhầm rồi, chuyện xảy ra hồi bên Mỹ không chỉ có vậy đâu” – Cô nhắm mắt nấc nghẹn.
Phải rồi, chuyện xảy ra ở bên đó giữa anh và cô vẫn là một bí mật giấu kín trong trái tim cả hai. Mà không một ai dám hé lộ nửa lời. Trừ khi vết thương đã nguôi ngoai mới dám nghĩ lại chuyện đó.
Nhưng hình như thời gian càng làm vết thương ngày một sâu hơn thì phải.
Sáng hôm sau, cô đến Công Ty làm việc như thường lệ. Thứ 7, chỉ làm buổi sáng, nhưng phải họp hội đồng cho những công việc trong tuần qua. Và lần này, kế hoạch thâm nhập vào lĩnh vực khách sạn của anh, cũng cần phải bàn bạc chính xác với hội đồng CEO.
Cô đang sắp xếp tài liệu trên bàn thì nhìn thấy một tờ thiệp mời. Bên trong ghi là “Trân trọng kính mới bạn Hàn Lệ Băng đến tham dự buổi họp lớp tại tầng 1 của Khách Sạn LA vào 18h00 tối chủ nhật ngày ….” Phần sau có ghi địa điểm chính để đi đến khách sạn. Đặc biệt ở phần cuối đề thêm tên chủ nhân của buổi họp mặt này là “Vương Tố Linh”.
Cô cầm tờ thiệp mời, thẫn thờ một hồi, rồi bị tiếng chuông gọi vào văn phòng của anh làm cho giật bắn người.
Cô vào phòng của anh mang café cũng tiện để trình tập tài liệu đầy đủ và chi tiết các kế hoạch mà Phó Chủ Tịch hôm qua đã bàn giao lại cho anh xem qua.
Anh ngồi vẫn bình thản cầm chiếc bút trên tay, ký kết qua lại các văn bản hợp đồng.
“Thưa, Chủ Tịch. Đây là các tài liệu cho cuộc họp hôm nay mà hôm qua Phó Chủ Tịch đã bàn giao lại. Xin anh xem qua”. – Cô nhẹ nhàng tiến lại sát chiếc bàn làm việc của anh, để ly café xuống rồi trên tay đưa ra cho anh tập tài liệu, khẽ nói.
Khuôn mặt anh vẫn không nhìn cô lấy một cái. Chỉ chĩa đôi đồng tử xuống sấp văn bản đang ký rồi đưa tay ra. Bàn tay đang đưa nhẹ nhàng bỗng nhanh chóng nắm thật mạnh vào cổ tay cô. Khiến cô giật bắn mình, nhanh chóng rơi tập tài liệu, chẳng may bị vào ly café. Cô vội vã cầm tập tài liệu lên. Nhanh chóng lấy chiếc khăn lau chúng trong lo lắng.
Tập tài liệu ướt nhẹt và vàng ố. Lau mãi không sạch, lâu nữa ra sẽ bị rách những tờ giấy chứa nội dung bên trong. Các bản film nhựa kèm hình ảnh, cũng bị cốc café nóng làm hỏng bét. Hôm nay dù sao cô cũng phải thuyết trình cho bản kế hoạch này. Tuy văn bản đã học thuộc nhưng tất cả các bản film hình ảnh đã bị hỏng làm sao có thể thuyết trình trùng khớp với các tài liệu văn bản.
Trông bộ dạng bình thản xem như không có chuyện gì của anh, mà cảm thấy ức nghẹn. Là anh đang muốn làm gì đây, thật là chỉ muốn đẩy cô vào tình huống khó xử. không lối thoát.
Lát sau, đống hỗn độn trên đã được giải quyết, chỉ còn tập tài liệu hỏng bét trên tay.
Phó Chủ Tịch gõ cửa văn phòng như ra một hiệu báo đã đến giờ họp. Sau tiếng “vào đi” của Chủ Tịch, Anh ta mở cửa bước vào văn phòng, y như dự đoán anh ta đến báo cho họ đã đến giờ họp. Sao tự nhiên cô lại cảm thấy như bản thân sắp bị đem ra hành quyết.
“Bây giờ, cô định làm gì?” – Vâng, anh đã chính thức dừng ký kết với bộ mặt thản nhiên như đầy ủ dị chĩa vào cô, lên tiếng. Cô không nói gì, chỉ biết cúi đầu.
Phó chủ tịch thấy cục diện khó hiểu. Bèn đi sâu vào bàn của Chủ Tịch thấy các văn bản trên đó đã bị hỏng hết. Một gương mặt thách thức còn một gương mặt cúi ngằm không thể tội lỗi hơn.
“Thần Nghiêm, cậu còn usb chứa các tài liệu này chứ?” – Ngưng chĩa đôi đồng tử thản nhiên nhưng đầy khói lửa vào cô, anh quay sang hỏi cậu bạn Phó Chủ Tịch.
“Không còn, đây là bản duy nhất” – Phó chủ tịch, vừa nói vừa lấy ngón tay đưa lên cằm suy nghĩ, khẽ nói thêm “Nhưng, những hình ảnh tham khảo này vẫn còn trong máy tính xách tay của tôi.
“Được, cậu hãy về lấy máy tính xách tay của cậu” – Anh nói xong với Phó Chủ Tịch, liền quay ra nhìn cô, mỉm cười dị hoặc “Còn cô, tôi sẽ cho cô một cơ hội chuộc lỗi”.
Nói xong, anh đứng dậy, Tiến ra chỗ cô, nhìn vào gương mặt đang thõng dài đôi mi, khẽ nhếch một bên khóe miệng,nói “Để xem thực lực thật sự của nhân tài này có đúng như đồn đại không?”. Anh liền quay đi, nhẹ nhàng bước ra cửa. khiến cô và phó Chủ Tịch cũng vội vã theo sau.
Cô thở dài một cái. Bộ dạng giống như một chú cún con. Không định hướng được chủ nhân đang muốn n làm thêm điều gì để hành hạ mình.
Nhưng thật là khiến người khác cảm thấy mệt mỏi. Anh thì chắn chắn là vui vẻ rồi, vì thú vui của anh là hành hạ cô cho đến chết. Còn cô thì chỉ là một món đồ chơi của anh. Dù mệt mỏi đau đớn bao nhiêu cũng không được phép lên tiếng, hay oán thán mà nếu làm vậy anh sẽ càng hứng thú. Giống như mọi ván cờ, chỉ anh được làm chủ. Còn nô lệ thì không hề biết luật chơi. Kết quả có sai hay đúng đều có kết cục là bị hành hạ.
3 người bước vào phòng họp, như thường lệ, ban hội đồng cấp cao CEO đã có mặt đông đủ thành một vòng tròn lớn. Đây là lần đầu tiên, cô được tham dự buổi họp ban lãnh đạo này.
Họp tầm hơn 1 tiếng, mọi đề án khả thi và công sức của tuần được nêu ra và khuếch trương đầy đủ. Giờ là đến giây phút quan trọng nhất, đó là bàn bạc dự án Khách Sạn.
Phó Chủ Tịch mang máy tính xách tay ra máy chiếu. Để cô chuẩn bị thuyết trình. May mà hai người đã nắm rõ tập tài liệu, nên mong là tất cả mọi thứ trùng khớp hoàn hảo.
Cô thở dài lấy lại tinh thần. Đang bước lên mục thì một giọng quen thuộc cất lên “Khoan đã!”. Anh đứng dậy nhẹ nhàng quay ra chỗ nói “Tôi sẽ thuyết trình cho dự án lần này”. “Còn cô” anh vừa nói vừa chỉ ra chỗ máy chiếu “Việc của cô là ở đó!”.
Lại một tiếng sét nổ qua tai, anh định chơi trò gì đây. Tập tài liệu còn chưa xem qua một lượt mà dám hào hùng phán xét lên thuyết trình. Còn bản thân cô thì chỉ làm quen được với máy chiếu một vài lần. Nhỡ mà sai sót hay không trùng khớp với lời nói của anh thì chắc chắn vài giờ sau sẽ bị anh treo ngược không thương tiếc.
Nhưng thôi, dù sao anh đã cố định đưa cô vào tình huống không thể ác tính hơn thì biết làm sao được.
Anh bước lên mục thuyết trình, còn cô đã sẵn sàng ở máy chiếu.
Thậm chhí là chưa hề đọc qua một lần nhưng anh nói rất chuyên nghiệp, không hổ danh là người đứng đầu một tài sản kỳ cựu.
Và cũng đúng như dự đoán của cô, anh không nói như bản thảo đã soạn sẵn. Mà nói theo đầu óc anh tự sắp xếp. Anh nói đến đâu cô phải sẵn sàng hình ảnh đến đó mà không một sai sót.
Như có thần linh hỗ trợ, hai người làm một cách rất ăn ý. Anh thuyết trình đến đâu, cô nhanh chóng kèm hình ảnh đến đó. Không một sai sót, dù là nhỏ nhặt nhất. Dù trước đó, cô đã học thuộc bản gốc. Vad đương nhiên chỉ có người thứ 3 là Phó Chủ Tịch mới hiểu rõ điều đó. Còn mọi người thì chỉ tưởng kế hoạch đã sắp xếp từ trước. Nghi hoặc của anh ta ngày một rõ rệt hơn. Dù là nhân tài thì cũng không thể hiểu rõ được anh trong vài ba ngày làm việc như vậy được.
Xong xuôi mọi thứ, mọi người đều tán dương kế hoạch của anh. Cô thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc mọi người sắp xếp ra về. Cô ngồi ở máy chiếu, dò xét vào làm lại vài thứ, Cô lấy chiếc di động của mình, mở máy lên và kết nối vào LapTop của Phó Chủ Tịch để lưu lại đề án hoàn hảo vừa lập trình. Nhưng không để ý máy chiếu vẫn đang kết nối cùng LapTop đó.
Bỗng nhiên trên màn hình hiện lên một chú mèo Kitty mặc váy balê trên đầu có 2 sừng quỷ, “Kính chào chủ nhân, tôi là Lion Hạ mèo điên đáng ghét xin được phục vụ chủ nhân Lệ Băng xinh đẹp” – Chú mèo khẽ cúi lạy nói. Sau đó theo đồng phục múa may quay cuồng.
Cả phòng đang chuẩn bị về thì ngừng hết hoạt động, chỉ chỉ trỏ trỏ rồi không giấu được xúc cảm, che miệng cười. Ai cũng biết Lion Hạ là tên tiếng anh của Chủ Tịch.
Cô mở to đôi mắt, vội vã cầm điện thoại lên tắt máy. Thì ra đó là lập trình khởi động của cô. Hình gift này có thể tự xâm nhập và biểu lộ qua bất kỳ hệ thống kết nối nào.
Chủ Tịch gương mặt như không có biểu lộ gì. Mọi thứ trên bàn đã thu xếp xong xuôi. Theo thường lệ đứng dậy ra về văn phòng của mình. Cô mặt đỏ như trái gấc, dõi theo Chủ Tịch và mọi người đi khuất bóng. Không nhịn được cuối cùng vẫn là bật nụ cười lớn ra nước mắt. Trên đời này chỉ có một mình chú mèo này khiến cô vui vẻ. Dù là bản thân không biết vì vụ này sẽ bị hành quyết ra sao.
“Tôi nghĩ cậu và cô ta như có một mối liên kết vô hình” – Phó Chủ Tịch về văn phòng cùng anh, khẽ lên tiếng.
“Tôi và cô ấy đã quen biết từ trước” – Anh đứng khoanh tay trước cửa sổ, hướng đôi đồng tử nhìn ra xa xa, khẽ nói
“Không chỉ đơn giản vậy chứ?” – Phó Chủ Tịch khẽ nói.
“Cậu còn muốn biết thêm điều gì?” – anh mỉm cười nói.
“Không có gì nhiều, nhưng cậu nên nhớ bản thân là hoa đã có chủ” – Phó chủ tịch khẽ liếc anh,mỉm cười nói.
“Tôi không có quyền có thêm mistress?” – Anh mỉm cười giễu cợt nửa thật nửa đùa quay ra nhìn anh ta.
Anh ta trợn tròn đôi mắt, quả nhiên hắn ta không hề chối đẩy mà còn khai nhận thản nhiên việc bản thân gian thông. Nhưng có những chuyện vẫn chỉ như là mơ hồ, không rõ huyền cơ bên trong là gì. Thời gian xa cách biến con người trở nên khác hẳn. Là tình yêu hay do trò chơi cuộc đời đưa đẩy.
Hắn, trước mặt anh ta, giờ không còn là người bạn nối khố năm xưa nữa. 3 năm nay, anh ta đã biết rõ hắn đã biến thành một con người có dã tâm và tàn ác, thủ đoạn khó lường. Nhưng, cuối cùng vẫn không thể biết rõ nguyên nhân hắn trở nên như vậy. Mọi thứ phỏng đoán trước kia, chỉ đơn giản là nghĩ rằng vì tai nạn của cha mẹ hắn. Nhưng bây giờ, nếu cảm giác của anh ta chính xác thì, nguyên nhân ấy đã xuất hiện. Mọi quá khứ không có anh ta của hắn, từ bây giờ sẽ chính thức dần dần được mở bài.
Một hồi, anh ta nói thêm “Cậu đã nhận được thiệp mời, ngày mai tham gia bữa tiệc khai trương ở khách sạn LA chưa?”. Thấy anh không nói gì anh ta khẽ nói tiếp: “cậu đã biết Hoàng Khải về nước?”.
“Cậu ta có vẻ sốt sắng và muốn mọi thứ diễn ra sớm hơn dự định” – Anh nhấc nhẹ hai bên khóe miệng nói.
“Tôi không biết cậu đang muốn nói về điều gì nhưng cậu sẽ đi đến đó với vợ cậu hay ‘mistress’ của cậu?” – Anh ta thở dài lắc đầu nói.
Anh không nói gì chỉ khẽ mỉm cười. Một hồi, đến giờ nghỉ anh ta bước về văn phòng của mình thu xếp ra về.
Lát sau, khi Phó Chủ Tịch đi ra về, Nhóc Tranh Linh cũng về theo luôn. Cô đang vội vã thu xếp đồ thoái lui thì chuông điện thoại gọi vào phòng chủ Tịch réo inh ỏi. Biết là không thể tránh khỏi án từ này, cô thở dài rồi bước vào văn phòng anh.
“Mai, em đi họp lớp hãy dùng những thứ này” – Ngay sau khi cô mở cửa bước vào thì một giọng quen thuộc dõng dạc vang lên. Vừa nói dứt câu một chiếc hộp thậm chí to hơn cả người cô nhanh chóng phi thẳng về phía cô. Cô hốt hoảng vội vã ôm chầm lấy nó.
Trong tay vẫn ôm chiếc hộp chưa dám mở, cô cúi đầu, thõng dài đôi mi khẽ nói “Ngày mai, chắc tôi sẽ không đến đó”. 7 năm trời, sau khi sự cố gia đình xảy ra. Vội vã từ biệt họ để đi xa xôi. Cô đã không còn dám liên lạc gì với bất kỳ ai, giờ gặp lại quả là không biết nên nói gì và nên làm gì.
Mọi người, nếu không lập gia đình thì là đã thành công ngoài mức mong đợi. Còn cô, nếu gặp lại sẽ giới thiệu bản thân và những việc bản thân đã làm trong 7 năm qua là gì?. Là làm đồ chơi trong tay chồng cô bạn thân nhất của mình từ nhỏ sao?. Quả là khó nghĩ. Còn những việc quá khứ của cô được những người bạn đó nắm giữ như lòng bàn tay nữa. Tất cả cô đều không muốn kể lại, hay thậm chí là nhắc đến.
……………………………………………………………………………………
Chap 8
Bù Đắp Vị Yêu
“Sao vậy? Tôi tưởng ngày xưa em nổi tiếng lắm” – Anh nở nụ cười giễu cợt.
Cô không nói gì chỉ khẽ ngước đôi mắt muộn phiền nhìn anh, một hồi rồi quay nhẹ đi.
Cái quá khứ đó, anh nắm trong tay hơn một nửa, đó là điều khiến trái tim cô luôn có cảm giác như bị một con dao nhọn hoắt đâm nát. Ký ức giống như một thiên đường, nhưng khi mở mắt ra tìm về hiện tại, lại trở thành địa ngục nghiệt ngã không thể thoát ra.
“Ngày mai, em phải đi!” – Anh thấy bộ dạng cô, không một chút biểu cảm, nói thêm “Vương Hoàng Khải cũng sẽ có mặt ở đó”.
“Hoàng Khải?” – Cô bỗng ngước mắt lên nhìn anh.
“Quả nhiên, em không biết hắn đã trở về”. – Anh cười dị hoặc, đôi lông mày nhíu lại, như bị kim đâm nhói vào tim “Có cần gọi hắn thân mật vậy không?”
Cô nghe vậy, không nói gì. Lại khẽ thõng đôi mi dài lượt thượt chực diện xuống dưới sàn.
“Vương Tố Linh học cùng em hồi trung học, còn nhớ chứ? ” – anh liếc nhìn cô một hồi, bình tĩnh nói thêm “Sao có thể quên, em gái Vương Hoàng Khải, cô ta và chồng của cô ta Trương Minh Trung là đồng chủ tịch công ty Trung Linh, họ đang mở rộng địa bàn và đương nhiên phải có sự giúp sức của anh trai cô ta”. “Cô ta tổ chức buổi họp lớp long trọng, cùng với lễ khai trương khách sạn LA của hắn để trả ơn ông anh trai yêu quý của mình”.
Cô nghe anh nói một hồi mới ngộ ra. Đúng vậy, lớp của cô, không những có minh tinh Lâm Đan Tiên, mà còn có những quan chức và những doanh nhân rất tầm cỡ thuộc hạng cấp cao. Quả là cơ hội quá tốt để giới thiệu Khách Sạn LA của anh trai cô ta.
Đối với cô, những chuyện ngoài lề không có một chút gọi là quan tâm. Nên sự kiện này có phần lơ mơ là phải. Cô chỉ muốn làm tốt phận sự của bản thân, không hơn cũng không dám kém. Nhưng giờ cô đã lơ mơ hiểu được vì sao anh lại muốn thâm nhập vào thị trường khách sạn. Liệu có gì liên quan đến cô. Mà giờ nghĩ ngợi cũng đâu thể làm được gì. Phải giải quyết mối nguy hại trước mắt đã. Thật là không hiểu tên đáng ghét đứng trước mặt cô đang toan tính điều gì.
Mà giờ đâm lao phải theo lao, anh đã muốn cô đến, cô đâu thể chối từ. Cô khẽ thở dài, vẫn chực ôm chiếc hộp cúi đầu thoái lui. Anh nhìn cô lặng lẽ bước ra cửa. Gương mặt không hé lộ một chút tâm trạng. Đứng lặng quay ra cửa sổ suy nghĩ.
Cô đi ra đóng chiếc cửa văn phòng thở phào một cái. Hôm nay coi như được anh miễn xá cho một án từ nhưng cuối cùng cũng không thể thoát khỏi án từ nữa do chính anh sắp xếp. Ngày mai phải làm gì, phải thế nào giờ không thể suy nghĩ được nữa.
Cô đi ra bàn làm việc thu xếp mọi thứ, trên vai đeo chiếc túi xách, còn 2 tay thì ôm lấy chiếc hộp to. tính trở về nhà, nhưng đang bước ra cửa lại chần chừ gì đó nhìn sang văn phòng anh vẫn sáng.
Cô khẽ cúi xuống tâm trạng không thể muộn phiền hơn. Đi sâu vào cánh cửa văn phòng anh. Người đàn ông này, không biết đang suy nghĩ điều gì. Thực ra, quá khứ, đã vất bỏ những thứ tốt đẹp nhất của cô. Nhưng của anh cũng không ngoại lệ. Chính nó đã biến anh trở thành như vậy. Và người có lỗi hơn hết trong chuyện này chính là cô.
Cô chỉ dám đứng ngoài, xoay lưng dựa vào cánh cửa văn phòng anh. Một hồi suy nghĩ. Bỗng cánh cửa mở vội. Cô theo phản xạ, không giữ được thăng bằng bị ngã về phía sau. Anh vội và đỡ lấy thân hình cô “Muộn rồi, còn không trở về?” – anh bế bổng cô lên như đoán trước được gì đó khẽ nói.
Cô ngước lên như anh, không nói gi chỉ chực diện khuôn mặt muộn phiền cúi xuống. Anh thấy vậy, vội cã bế cô đặt lên chiếc bàn làm việc của cô. Mỉm cười chế giễu nói “Là em không thể rời đi, khi chưa được tôi ân ái đúng không?”. Tiếng nói vừa dứt, anh một tay giật chiếc hộp cô đang ôm, ném thẳng vào chiếc ghế trong bàn làm việc của cô. Sau đó đến cái túi xách cũng được quăng đi nhanh chóng.
Anh vội vã luồng bàn tay vào bầu ngực đầy sức sống của cô, nhẹ nhàng uyển chuyển từng chút từng chút một, cô khẽ nhíu lông mày, thở gấp. Khuôn mặt vẫn ửng đỏ. Một hồi, hàng khuy trên chếc áo sơ mi trắng được tung ra sạch sẽ, anh nhanh chóng tháo nhanh chiếc áo ngực của cô, hai trái đào đầy vết cắn xé chưa lành của anh hôm qua, hiện rõ rệt trắng ngần những chấm màu hồng đỏ trước đôi đồng tử của anh.
Anh nhìn đôi mắt thõng dài xuống của cô, nhíu nhẹ đôi lông mày, mỉm cười vội vã vòng cánh tay đỡ lấy chiếc lưng nhỏ nhắn hao gầy của cô, đặt làn môi vào trái đào ngon lành, ra sức cọ sát, dù mạnh mẽ như muốn nhuốt chửng chúng nhưng vẫn có phần dịu dàng hơn những lần anh giận hờn cô.
Cô không thể làm gì hơn, chỉ khẽ thở gấp, bờ môi cắn chặt ngả người xuống, 2 tay bám chắc vào đôi vai anh. Cảm giác dịu dàng này của anh, thật khiến người ta khó xa rời.
Một hồi, anh lấy một tay, từ từ đẩy một chân cô lên, anh nhẹ nhàng đưa bàn tay qua chiếc quần nhỏ bên trong chiếc váy ôm sát hôm nay cô chưng diện. Ngón tay từ từ thâm nhập vùng nhạy cảm nhất của cô, khiến cô không khỏi co rút cả thân thể. Anh thấy vậy, từ từ đưa làn môi rời khỏi bầu ngực ướt sũng vì nước bọt của anh, đặt vội vã vào làn môi xinh đẹp của cô.
Một hồi, không thoát khỏi được khoái lạc, anh đẩy nhanh cơ thể cô xuống bàn, lấy hai tay xé tung nhưng thước vải còn đọng trên thân hình cô. Anh đỡ lấy eo cô, vật cứng một lần nữa được nhanh chóng thâm nhập vào thân hình nhỏ bé của cô. Khiến chiếc bụng nhỏ bé phồng lên trông thấy. Anh mỉm cười mãn nguyện, Lấy hai tay nhấc bổng cô lên, xoay người sang chiếc tường chắn thủy tinh mờ. Ra vào mạnh mẽ.
Cô chỉ biết ôm chặt lấy anh, cả hai chân và cả hai tay đều bám chặt vào cơ thể anh. Mặc cho anh hoành hành thân thể cô. Vì cô biết dù có giậy giũa hay phản kháng thì cũng chỉ càng ra tăng sự phấn khích trong anh.
Cô đưa đôi mắt đắm say vương chút muộn phiền lên nhìn anh, không kiềm được trái tim. Ôm chặt lấy anh, dựa đầu vào khoanh ngực to lớn của anh, trái tim anh đập mạnh tới mức muốn bắn ra khỏi lồng ngực, nhưng dù có thổn thức đến đâu, gương mặt anh vẫn vậy, vẫn chiỉ một biểu cảm, lạnh lùng khó đoán. cô nhắm đôi mắt cảm nhận anh trong yêu thương, người đàn ông này, chính cô đã khiến anh trở nên sâu xa đến vậy.
Một hồi, yêu thương say đắm, mật ngọt lại nhanh chóng rớt vội vã vào cơ thể cả hai. Đôi chân mệt nhoài rũ cơ thể xuống vòng tay anh. Bàn tay chỉ còn chút sức mạnh yêu thương tàn dư mà nắm chắt lấy đằng lưng áo của anh.
Anh nhẹ nhàng xoay người, bế cô từ từ ngồi xuống dựa lưng vào tấm kính chắn. Hai người ôm xiết lấy nhau, mà không biết hoàng hôn đã khuất bóng từ lúc nào.
Anh bỗng bật cười lả lướt, xoa nhẹ đầu cô. Cái cảm giác này đã lâu lắm rồi, cô chưa cảm nhận được. “Em giỏi lắm, Lệ Băng! Muốn thầy thưởng điều gì nào?” – Câu nói thoáng hiện từ quá khứ xa xưa. Cô khẽ đưa mắt lên nhìn anh. Đôi mắt mà cô bé ngày xưa vẫn chưng diện, khiến anh không kiểm soát được lại xiết chặt cô hơn.
Anh cởi chiếc áo sơmi trên người, Cả chiếc quần lót của cô tứa tung trên sàn. Nhẹ nhàng mặc chúng vào thân thể cô. Anh tiếp tục bế cô đi ra gian rộng lớn của căn phòng. Đặt cô vào một chiếc ghế. Đi ra phía tủ lấy hộp mì đã dự trữ sẵn, hòa với nước nóng. Mang ra nhẹ nhàng đút cho cô ăn. Những điều mà cô tưởng chừng chúng đã biến mất từ rất lâu rồi. Anh giống như anh của ngày xưa, chỉ có nhất nhất chăm sóc cho cô. Dù mọi thứ giờ đã khác nhưng chỉ một chút thôi, cô cũng chỉ muốn giây phút này là mãi mãi.
Sau khi ăn xong mọi thứ, anh vẫn không một lời không một cảm xúc, chỉ còn bộ áo vest và áo balỗ bên trong trên người, bước ra khỏi tầng 77 về nhà. Cô thu gom mọi thứ, và đi xuống gara của Công Ty lấy chiếc xe nhỏ nhắn của mình lái về nhà.
Bước vào nhà khi trên mình chỉ còn chiếc áo sơmi của anh, ôm trên tay chiếc hộp to đùng. Hai cô em ngước nhìn cô, cô khẽ mỉm cười chào chúng, chúng vội vã mỉm cười rồi biết ý không nói gì cúi đầu xuống làm tiếp những công việc của bản thân. Đâu phải một vài lần, nhìn thấy cô trở về nhà trong bộ dạng hồn bay tứ phương, thậm chí trong phòng của cô còn sưu tập hẳn cả tủ áo sơmi của tên đàn ông đó. Hay chiếc hộp to hơn cả cơ thể để bán đồng nát dần cũng được chất thành đồ đống.
Cô đặt chiếc hộp trên tay xuống bàn, rồi bước vội vào phòng tắm, tháo cởi những thứ trên cơ thể rồi ngồi sụp xuống, ôm lấy chúng, nước mắt từ đâu rớt ra không ngớt, hơi ấm và mùi hương của anh, dù có muốn cũng không thể bay hết đi. Vì chúng đã ăn nhập với thể xác của cô làm một. Điều anh muốn là gì, hình như anh không hhiểu được cảm giác những thứ đã mất đi, không dám lấy lại mặc dù rất muốn, là đau đớn đến như thế nào.
Tắm rửa xong xuôi một hồi, cô vừa bước ra thì thấy hai cô em đã mở chiếc hộp với tâm trạng vui vẻ một cách bất thường.
“Wow! đẹp quá!” – Lệ Nhung cất tiếng, trong tay đang cần lên chiếc váy xinh xắn.
“Là đồ ngày mai chị đi họp lớp” – Cô khẽ mỉm cười nói.
“Thật ư? Gặp lại các bạn chắc chị vui lắm” – Lệ Nhung bộ dạng vẫn vui vẻ.
“Chị, thật sự muốn đi?” – Lệ Trân thở dài nói.
“Người đó muốn chị đi” – Cô khẽ cúi đầu nói.
Lệ Trân nghe vậy không nói gì, chỉ thở dài. Lệ Nhung vui vẻ nói “Ngày Mai. em sẽ trang điểm cho chị nhé!”
“Ừ!” – Cô cũng vui vẻ mỉm cười, xoa đầu cô bé.
Cô hơn Lệ Trân 3 tuổi, Lệ Trân hơn Lệ Nhung 2 tuổi, Cô em thứ 3 này đang học năm thứ hai đại học. Đối với mọi chuyện riêng của cô không có chút hứng thú, chỉ một lòng hướng tới học tập để đền bù công sức của cô. Cô bé cũng là niềm tự hào duy nhất của cô trên Thế Gian này.
Cả ngày hôm sau, 3 cô ở nhà quậy tưng bừng vui vẻ, cũng đã lâu rồi cả 3 chị em chưa được vui vẻ như thế này. Lệ Trân thì đã ra trường và làm việc trong nhà hàng của Lệ Hân. Cô em này từ nhỏ đã luôn khiến cô lo lắng. Nhưng giờ thì cả hai cũng đã ổn định. Khiến cô được thở phào nhẹ nhõm. Nếu giờ chúng có bạn trai hay người yêu cũng không phải lo nghĩ gì.
Buổi sáng, bên tòa cung điện của Hạ Gia, anh nằm ngủ li bì rong phòng, ánh sáng xiên qua tấm rèm cửa kính khiến anh tỉnh giấc, nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thẳng vào tấm ảnh đối diện, anh khẽ suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười. Nhấc thân hình cường hào vào phòng tắm.
Một hồi, các cô giúp việc bước vào dọn dẹp, sau khi anh đi ra, đập vào mắt anh là cô vợ xinh đẹp bê đồ ăn sáng lên, đặt xuống chiếc bàn trong phòng anh.
“Anh cố tình tránh để em vào căn phòng này, thì ra là vì nó” – Cô tavừa nhìn bức hình treo tường lớn đối diện giướng ngủ của anh, khẽ nói.
Anh không nói gì chỉ mỉm cười, bước ra ngồi xuống bàn, ăn sáng. Nhẹ nhàng ăn sáng.
“Em tự hỏi, căn phòng đó. Anh đang chứa điều gì” – Cô ta ngồi đối diện anh, chỉ tay vào căn phòng nhỏ anh luôn khóa. Nói thêm “ anh không chứa đồ bắt hợp pháp đó chứ?”
Anh không nói gì chỉ mỉm cười. Một cô giúp việc dọn dẹp không cẩn thận làm rơi một ly nước trên bàn làm việc ccủa anh xuống sàn vỡ tan. Cô giúp việc vội vã cúi đầu van xin. Anh nhẹ nhàng nói “Được rồi, lau dọn cho kỹ”.
Hai cô giúp việc thở phào, nhìn nhau một hồi. Sau đó đứng lên dọn dẹp sạch sẽ.
“hình như hôm nay, ông chủ Hạ Gia tâm trạng vui vẻ thất thường” – Cô ta lắc đầu nhìn anh, thấy anh vẫn chỉ mỉm cười, nói thêm “Không biết có phải vì cô gái kia không?” – Cô ta liếc đôi mắt nhìn sang tấm ảnh lớn vừa nãy.
Gương mặt anh duy nnghĩ gì đó rồi vẫn chỉ chưng diện một nụ cười. Một nụ cười ấm áp mà lâu rồi cô ta mới được nhìn thấy. Cô ta thấy vậy, trong lòng dâng lên khí nóng, nhưng vẫn bình thản nói “Vương Hoàng Khải đã về, anh biết chứ?”
Anh nghe thấy vậy, bỗng nhiên đồ ăn đang đưa lên miệng được bỏ nhanh xuống. Khẽ đưa đôi mắt sắc lẹm gật đầu nhìn cô ta. Cô ta biết đánh trúng vào trái tim anh. Mãn nguyện trong lòng, đứng dậy bước ra ngoài. Bỗng giọng nói quen thuộc của anh, cất lên “Tối nay, anh sẽ đưa em đến đó!”.
“Vâng!” – Cô cảm thấy vui vẻ, khẽ trả lời.
“Em hãy dùng những tthứ tối hôm qua anh đưa cho! Chúng ta sẽ dùng đồ đôi” – Anh khẽ cười ủy dị, nói.
Một lần nữa xúc cảm vui vẻ lại nở rõ trên gương mặt. Cô ta gật nhẹ. bước về phòng.
To Be ConTiNue
“Em biết?” – Cô ngạc nhiên nói.
“Từ nhỏ, cha luôn yêu thương chị và lạnh nhạt với em. Em đã biết từ lúc đó rồi” – Lệ Trân khẽ mỉm cười vô định nói.
“Em biết sao vẫn còn?” – Cô nhíu mày khóc.
“Em đã thích anh ấy từ hồi nhỏ, lúc anh ấy và chị ở bên nhau” – Cô em nói thêm “mãi sau này, em mới biết chuyện đó, nhưng dù thế nào, dù là lúc chưa biết chuyện, anh ấy vẫn nhất nhất chỉ có chị” – “Chị yên tâm, em sẽ không khiến chị phải lo lắng nữa đâu, Những hành động này chị giống như anh trai và em gái thôi” Cô em giơ mấy tấm ảnh lên cười nhạt.
Một hồi, cô em khẽ nói tiếp, “Chị, nếu anh ấy biết bé Bảo vẫn còn, chắc sẽ không hận chị nữa đâu”.
“Em nhầm rồi, chuyện xảy ra hồi bên Mỹ không chỉ có vậy đâu” – Cô nhắm mắt nấc nghẹn.
Phải rồi, chuyện xảy ra ở bên đó giữa anh và cô vẫn là một bí mật giấu kín trong trái tim cả hai. Mà không một ai dám hé lộ nửa lời. Trừ khi vết thương đã nguôi ngoai mới dám nghĩ lại chuyện đó.
Nhưng hình như thời gian càng làm vết thương ngày một sâu hơn thì phải.
Sáng hôm sau, cô đến Công Ty làm việc như thường lệ. Thứ 7, chỉ làm buổi sáng, nhưng phải họp hội đồng cho những công việc trong tuần qua. Và lần này, kế hoạch thâm nhập vào lĩnh vực khách sạn của anh, cũng cần phải bàn bạc chính xác với hội đồng CEO.
Cô đang sắp xếp tài liệu trên bàn thì nhìn thấy một tờ thiệp mời. Bên trong ghi là “Trân trọng kính mới bạn Hàn Lệ Băng đến tham dự buổi họp lớp tại tầng 1 của Khách Sạn LA vào 18h00 tối chủ nhật ngày ….” Phần sau có ghi địa điểm chính để đi đến khách sạn. Đặc biệt ở phần cuối đề thêm tên chủ nhân của buổi họp mặt này là “Vương Tố Linh”.
Cô cầm tờ thiệp mời, thẫn thờ một hồi, rồi bị tiếng chuông gọi vào văn phòng của anh làm cho giật bắn người.
Cô vào phòng của anh mang café cũng tiện để trình tập tài liệu đầy đủ và chi tiết các kế hoạch mà Phó Chủ Tịch hôm qua đã bàn giao lại cho anh xem qua.
Anh ngồi vẫn bình thản cầm chiếc bút trên tay, ký kết qua lại các văn bản hợp đồng.
“Thưa, Chủ Tịch. Đây là các tài liệu cho cuộc họp hôm nay mà hôm qua Phó Chủ Tịch đã bàn giao lại. Xin anh xem qua”. – Cô nhẹ nhàng tiến lại sát chiếc bàn làm việc của anh, để ly café xuống rồi trên tay đưa ra cho anh tập tài liệu, khẽ nói.
Khuôn mặt anh vẫn không nhìn cô lấy một cái. Chỉ chĩa đôi đồng tử xuống sấp văn bản đang ký rồi đưa tay ra. Bàn tay đang đưa nhẹ nhàng bỗng nhanh chóng nắm thật mạnh vào cổ tay cô. Khiến cô giật bắn mình, nhanh chóng rơi tập tài liệu, chẳng may bị vào ly café. Cô vội vã cầm tập tài liệu lên. Nhanh chóng lấy chiếc khăn lau chúng trong lo lắng.
Tập tài liệu ướt nhẹt và vàng ố. Lau mãi không sạch, lâu nữa ra sẽ bị rách những tờ giấy chứa nội dung bên trong. Các bản film nhựa kèm hình ảnh, cũng bị cốc café nóng làm hỏng bét. Hôm nay dù sao cô cũng phải thuyết trình cho bản kế hoạch này. Tuy văn bản đã học thuộc nhưng tất cả các bản film hình ảnh đã bị hỏng làm sao có thể thuyết trình trùng khớp với các tài liệu văn bản.
Trông bộ dạng bình thản xem như không có chuyện gì của anh, mà cảm thấy ức nghẹn. Là anh đang muốn làm gì đây, thật là chỉ muốn đẩy cô vào tình huống khó xử. không lối thoát.
Lát sau, đống hỗn độn trên đã được giải quyết, chỉ còn tập tài liệu hỏng bét trên tay.
Phó Chủ Tịch gõ cửa văn phòng như ra một hiệu báo đã đến giờ họp. Sau tiếng “vào đi” của Chủ Tịch, Anh ta mở cửa bước vào văn phòng, y như dự đoán anh ta đến báo cho họ đã đến giờ họp. Sao tự nhiên cô lại cảm thấy như bản thân sắp bị đem ra hành quyết.
“Bây giờ, cô định làm gì?” – Vâng, anh đã chính thức dừng ký kết với bộ mặt thản nhiên như đầy ủ dị chĩa vào cô, lên tiếng. Cô không nói gì, chỉ biết cúi đầu.
Phó chủ tịch thấy cục diện khó hiểu. Bèn đi sâu vào bàn của Chủ Tịch thấy các văn bản trên đó đã bị hỏng hết. Một gương mặt thách thức còn một gương mặt cúi ngằm không thể tội lỗi hơn.
“Thần Nghiêm, cậu còn usb chứa các tài liệu này chứ?” – Ngưng chĩa đôi đồng tử thản nhiên nhưng đầy khói lửa vào cô, anh quay sang hỏi cậu bạn Phó Chủ Tịch.
“Không còn, đây là bản duy nhất” – Phó chủ tịch, vừa nói vừa lấy ngón tay đưa lên cằm suy nghĩ, khẽ nói thêm “Nhưng, những hình ảnh tham khảo này vẫn còn trong máy tính xách tay của tôi.
“Được, cậu hãy về lấy máy tính xách tay của cậu” – Anh nói xong với Phó Chủ Tịch, liền quay ra nhìn cô, mỉm cười dị hoặc “Còn cô, tôi sẽ cho cô một cơ hội chuộc lỗi”.
Nói xong, anh đứng dậy, Tiến ra chỗ cô, nhìn vào gương mặt đang thõng dài đôi mi, khẽ nhếch một bên khóe miệng,nói “Để xem thực lực thật sự của nhân tài này có đúng như đồn đại không?”. Anh liền quay đi, nhẹ nhàng bước ra cửa. khiến cô và phó Chủ Tịch cũng vội vã theo sau.
Cô thở dài một cái. Bộ dạng giống như một chú cún con. Không định hướng được chủ nhân đang muốn n làm thêm điều gì để hành hạ mình.
Nhưng thật là khiến người khác cảm thấy mệt mỏi. Anh thì chắn chắn là vui vẻ rồi, vì thú vui của anh là hành hạ cô cho đến chết. Còn cô thì chỉ là một món đồ chơi của anh. Dù mệt mỏi đau đớn bao nhiêu cũng không được phép lên tiếng, hay oán thán mà nếu làm vậy anh sẽ càng hứng thú. Giống như mọi ván cờ, chỉ anh được làm chủ. Còn nô lệ thì không hề biết luật chơi. Kết quả có sai hay đúng đều có kết cục là bị hành hạ.
3 người bước vào phòng họp, như thường lệ, ban hội đồng cấp cao CEO đã có mặt đông đủ thành một vòng tròn lớn. Đây là lần đầu tiên, cô được tham dự buổi họp ban lãnh đạo này.
Họp tầm hơn 1 tiếng, mọi đề án khả thi và công sức của tuần được nêu ra và khuếch trương đầy đủ. Giờ là đến giây phút quan trọng nhất, đó là bàn bạc dự án Khách Sạn.
Phó Chủ Tịch mang máy tính xách tay ra máy chiếu. Để cô chuẩn bị thuyết trình. May mà hai người đã nắm rõ tập tài liệu, nên mong là tất cả mọi thứ trùng khớp hoàn hảo.
Cô thở dài lấy lại tinh thần. Đang bước lên mục thì một giọng quen thuộc cất lên “Khoan đã!”. Anh đứng dậy nhẹ nhàng quay ra chỗ nói “Tôi sẽ thuyết trình cho dự án lần này”. “Còn cô” anh vừa nói vừa chỉ ra chỗ máy chiếu “Việc của cô là ở đó!”.
Lại một tiếng sét nổ qua tai, anh định chơi trò gì đây. Tập tài liệu còn chưa xem qua một lượt mà dám hào hùng phán xét lên thuyết trình. Còn bản thân cô thì chỉ làm quen được với máy chiếu một vài lần. Nhỡ mà sai sót hay không trùng khớp với lời nói của anh thì chắc chắn vài giờ sau sẽ bị anh treo ngược không thương tiếc.
Nhưng thôi, dù sao anh đã cố định đưa cô vào tình huống không thể ác tính hơn thì biết làm sao được.
Anh bước lên mục thuyết trình, còn cô đã sẵn sàng ở máy chiếu.
Thậm chhí là chưa hề đọc qua một lần nhưng anh nói rất chuyên nghiệp, không hổ danh là người đứng đầu một tài sản kỳ cựu.
Và cũng đúng như dự đoán của cô, anh không nói như bản thảo đã soạn sẵn. Mà nói theo đầu óc anh tự sắp xếp. Anh nói đến đâu cô phải sẵn sàng hình ảnh đến đó mà không một sai sót.
Như có thần linh hỗ trợ, hai người làm một cách rất ăn ý. Anh thuyết trình đến đâu, cô nhanh chóng kèm hình ảnh đến đó. Không một sai sót, dù là nhỏ nhặt nhất. Dù trước đó, cô đã học thuộc bản gốc. Vad đương nhiên chỉ có người thứ 3 là Phó Chủ Tịch mới hiểu rõ điều đó. Còn mọi người thì chỉ tưởng kế hoạch đã sắp xếp từ trước. Nghi hoặc của anh ta ngày một rõ rệt hơn. Dù là nhân tài thì cũng không thể hiểu rõ được anh trong vài ba ngày làm việc như vậy được.
Xong xuôi mọi thứ, mọi người đều tán dương kế hoạch của anh. Cô thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc mọi người sắp xếp ra về. Cô ngồi ở máy chiếu, dò xét vào làm lại vài thứ, Cô lấy chiếc di động của mình, mở máy lên và kết nối vào LapTop của Phó Chủ Tịch để lưu lại đề án hoàn hảo vừa lập trình. Nhưng không để ý máy chiếu vẫn đang kết nối cùng LapTop đó.
Bỗng nhiên trên màn hình hiện lên một chú mèo Kitty mặc váy balê trên đầu có 2 sừng quỷ, “Kính chào chủ nhân, tôi là Lion Hạ mèo điên đáng ghét xin được phục vụ chủ nhân Lệ Băng xinh đẹp” – Chú mèo khẽ cúi lạy nói. Sau đó theo đồng phục múa may quay cuồng.
Cả phòng đang chuẩn bị về thì ngừng hết hoạt động, chỉ chỉ trỏ trỏ rồi không giấu được xúc cảm, che miệng cười. Ai cũng biết Lion Hạ là tên tiếng anh của Chủ Tịch.
Cô mở to đôi mắt, vội vã cầm điện thoại lên tắt máy. Thì ra đó là lập trình khởi động của cô. Hình gift này có thể tự xâm nhập và biểu lộ qua bất kỳ hệ thống kết nối nào.
Chủ Tịch gương mặt như không có biểu lộ gì. Mọi thứ trên bàn đã thu xếp xong xuôi. Theo thường lệ đứng dậy ra về văn phòng của mình. Cô mặt đỏ như trái gấc, dõi theo Chủ Tịch và mọi người đi khuất bóng. Không nhịn được cuối cùng vẫn là bật nụ cười lớn ra nước mắt. Trên đời này chỉ có một mình chú mèo này khiến cô vui vẻ. Dù là bản thân không biết vì vụ này sẽ bị hành quyết ra sao.
“Tôi nghĩ cậu và cô ta như có một mối liên kết vô hình” – Phó Chủ Tịch về văn phòng cùng anh, khẽ lên tiếng.
“Tôi và cô ấy đã quen biết từ trước” – Anh đứng khoanh tay trước cửa sổ, hướng đôi đồng tử nhìn ra xa xa, khẽ nói
“Không chỉ đơn giản vậy chứ?” – Phó Chủ Tịch khẽ nói.
“Cậu còn muốn biết thêm điều gì?” – anh mỉm cười nói.
“Không có gì nhiều, nhưng cậu nên nhớ bản thân là hoa đã có chủ” – Phó chủ tịch khẽ liếc anh,mỉm cười nói.
“Tôi không có quyền có thêm mistress?” – Anh mỉm cười giễu cợt nửa thật nửa đùa quay ra nhìn anh ta.
Anh ta trợn tròn đôi mắt, quả nhiên hắn ta không hề chối đẩy mà còn khai nhận thản nhiên việc bản thân gian thông. Nhưng có những chuyện vẫn chỉ như là mơ hồ, không rõ huyền cơ bên trong là gì. Thời gian xa cách biến con người trở nên khác hẳn. Là tình yêu hay do trò chơi cuộc đời đưa đẩy.
Hắn, trước mặt anh ta, giờ không còn là người bạn nối khố năm xưa nữa. 3 năm nay, anh ta đã biết rõ hắn đã biến thành một con người có dã tâm và tàn ác, thủ đoạn khó lường. Nhưng, cuối cùng vẫn không thể biết rõ nguyên nhân hắn trở nên như vậy. Mọi thứ phỏng đoán trước kia, chỉ đơn giản là nghĩ rằng vì tai nạn của cha mẹ hắn. Nhưng bây giờ, nếu cảm giác của anh ta chính xác thì, nguyên nhân ấy đã xuất hiện. Mọi quá khứ không có anh ta của hắn, từ bây giờ sẽ chính thức dần dần được mở bài.
Một hồi, anh ta nói thêm “Cậu đã nhận được thiệp mời, ngày mai tham gia bữa tiệc khai trương ở khách sạn LA chưa?”. Thấy anh không nói gì anh ta khẽ nói tiếp: “cậu đã biết Hoàng Khải về nước?”.
“Cậu ta có vẻ sốt sắng và muốn mọi thứ diễn ra sớm hơn dự định” – Anh nhấc nhẹ hai bên khóe miệng nói.
“Tôi không biết cậu đang muốn nói về điều gì nhưng cậu sẽ đi đến đó với vợ cậu hay ‘mistress’ của cậu?” – Anh ta thở dài lắc đầu nói.
Anh không nói gì chỉ khẽ mỉm cười. Một hồi, đến giờ nghỉ anh ta bước về văn phòng của mình thu xếp ra về.
Lát sau, khi Phó Chủ Tịch đi ra về, Nhóc Tranh Linh cũng về theo luôn. Cô đang vội vã thu xếp đồ thoái lui thì chuông điện thoại gọi vào phòng chủ Tịch réo inh ỏi. Biết là không thể tránh khỏi án từ này, cô thở dài rồi bước vào văn phòng anh.
“Mai, em đi họp lớp hãy dùng những thứ này” – Ngay sau khi cô mở cửa bước vào thì một giọng quen thuộc dõng dạc vang lên. Vừa nói dứt câu một chiếc hộp thậm chí to hơn cả người cô nhanh chóng phi thẳng về phía cô. Cô hốt hoảng vội vã ôm chầm lấy nó.
Trong tay vẫn ôm chiếc hộp chưa dám mở, cô cúi đầu, thõng dài đôi mi khẽ nói “Ngày mai, chắc tôi sẽ không đến đó”. 7 năm trời, sau khi sự cố gia đình xảy ra. Vội vã từ biệt họ để đi xa xôi. Cô đã không còn dám liên lạc gì với bất kỳ ai, giờ gặp lại quả là không biết nên nói gì và nên làm gì.
Mọi người, nếu không lập gia đình thì là đã thành công ngoài mức mong đợi. Còn cô, nếu gặp lại sẽ giới thiệu bản thân và những việc bản thân đã làm trong 7 năm qua là gì?. Là làm đồ chơi trong tay chồng cô bạn thân nhất của mình từ nhỏ sao?. Quả là khó nghĩ. Còn những việc quá khứ của cô được những người bạn đó nắm giữ như lòng bàn tay nữa. Tất cả cô đều không muốn kể lại, hay thậm chí là nhắc đến.
……………………………………………………………………………………
Chap 8
Bù Đắp Vị Yêu
“Sao vậy? Tôi tưởng ngày xưa em nổi tiếng lắm” – Anh nở nụ cười giễu cợt.
Cô không nói gì chỉ khẽ ngước đôi mắt muộn phiền nhìn anh, một hồi rồi quay nhẹ đi.
Cái quá khứ đó, anh nắm trong tay hơn một nửa, đó là điều khiến trái tim cô luôn có cảm giác như bị một con dao nhọn hoắt đâm nát. Ký ức giống như một thiên đường, nhưng khi mở mắt ra tìm về hiện tại, lại trở thành địa ngục nghiệt ngã không thể thoát ra.
“Ngày mai, em phải đi!” – Anh thấy bộ dạng cô, không một chút biểu cảm, nói thêm “Vương Hoàng Khải cũng sẽ có mặt ở đó”.
“Hoàng Khải?” – Cô bỗng ngước mắt lên nhìn anh.
“Quả nhiên, em không biết hắn đã trở về”. – Anh cười dị hoặc, đôi lông mày nhíu lại, như bị kim đâm nhói vào tim “Có cần gọi hắn thân mật vậy không?”
Cô nghe vậy, không nói gì. Lại khẽ thõng đôi mi dài lượt thượt chực diện xuống dưới sàn.
“Vương Tố Linh học cùng em hồi trung học, còn nhớ chứ? ” – anh liếc nhìn cô một hồi, bình tĩnh nói thêm “Sao có thể quên, em gái Vương Hoàng Khải, cô ta và chồng của cô ta Trương Minh Trung là đồng chủ tịch công ty Trung Linh, họ đang mở rộng địa bàn và đương nhiên phải có sự giúp sức của anh trai cô ta”. “Cô ta tổ chức buổi họp lớp long trọng, cùng với lễ khai trương khách sạn LA của hắn để trả ơn ông anh trai yêu quý của mình”.
Cô nghe anh nói một hồi mới ngộ ra. Đúng vậy, lớp của cô, không những có minh tinh Lâm Đan Tiên, mà còn có những quan chức và những doanh nhân rất tầm cỡ thuộc hạng cấp cao. Quả là cơ hội quá tốt để giới thiệu Khách Sạn LA của anh trai cô ta.
Đối với cô, những chuyện ngoài lề không có một chút gọi là quan tâm. Nên sự kiện này có phần lơ mơ là phải. Cô chỉ muốn làm tốt phận sự của bản thân, không hơn cũng không dám kém. Nhưng giờ cô đã lơ mơ hiểu được vì sao anh lại muốn thâm nhập vào thị trường khách sạn. Liệu có gì liên quan đến cô. Mà giờ nghĩ ngợi cũng đâu thể làm được gì. Phải giải quyết mối nguy hại trước mắt đã. Thật là không hiểu tên đáng ghét đứng trước mặt cô đang toan tính điều gì.
Mà giờ đâm lao phải theo lao, anh đã muốn cô đến, cô đâu thể chối từ. Cô khẽ thở dài, vẫn chực ôm chiếc hộp cúi đầu thoái lui. Anh nhìn cô lặng lẽ bước ra cửa. Gương mặt không hé lộ một chút tâm trạng. Đứng lặng quay ra cửa sổ suy nghĩ.
Cô đi ra đóng chiếc cửa văn phòng thở phào một cái. Hôm nay coi như được anh miễn xá cho một án từ nhưng cuối cùng cũng không thể thoát khỏi án từ nữa do chính anh sắp xếp. Ngày mai phải làm gì, phải thế nào giờ không thể suy nghĩ được nữa.
Cô đi ra bàn làm việc thu xếp mọi thứ, trên vai đeo chiếc túi xách, còn 2 tay thì ôm lấy chiếc hộp to. tính trở về nhà, nhưng đang bước ra cửa lại chần chừ gì đó nhìn sang văn phòng anh vẫn sáng.
Cô khẽ cúi xuống tâm trạng không thể muộn phiền hơn. Đi sâu vào cánh cửa văn phòng anh. Người đàn ông này, không biết đang suy nghĩ điều gì. Thực ra, quá khứ, đã vất bỏ những thứ tốt đẹp nhất của cô. Nhưng của anh cũng không ngoại lệ. Chính nó đã biến anh trở thành như vậy. Và người có lỗi hơn hết trong chuyện này chính là cô.
Cô chỉ dám đứng ngoài, xoay lưng dựa vào cánh cửa văn phòng anh. Một hồi suy nghĩ. Bỗng cánh cửa mở vội. Cô theo phản xạ, không giữ được thăng bằng bị ngã về phía sau. Anh vội và đỡ lấy thân hình cô “Muộn rồi, còn không trở về?” – anh bế bổng cô lên như đoán trước được gì đó khẽ nói.
Cô ngước lên như anh, không nói gi chỉ chực diện khuôn mặt muộn phiền cúi xuống. Anh thấy vậy, vội cã bế cô đặt lên chiếc bàn làm việc của cô. Mỉm cười chế giễu nói “Là em không thể rời đi, khi chưa được tôi ân ái đúng không?”. Tiếng nói vừa dứt, anh một tay giật chiếc hộp cô đang ôm, ném thẳng vào chiếc ghế trong bàn làm việc của cô. Sau đó đến cái túi xách cũng được quăng đi nhanh chóng.
Anh vội vã luồng bàn tay vào bầu ngực đầy sức sống của cô, nhẹ nhàng uyển chuyển từng chút từng chút một, cô khẽ nhíu lông mày, thở gấp. Khuôn mặt vẫn ửng đỏ. Một hồi, hàng khuy trên chếc áo sơ mi trắng được tung ra sạch sẽ, anh nhanh chóng tháo nhanh chiếc áo ngực của cô, hai trái đào đầy vết cắn xé chưa lành của anh hôm qua, hiện rõ rệt trắng ngần những chấm màu hồng đỏ trước đôi đồng tử của anh.
Anh nhìn đôi mắt thõng dài xuống của cô, nhíu nhẹ đôi lông mày, mỉm cười vội vã vòng cánh tay đỡ lấy chiếc lưng nhỏ nhắn hao gầy của cô, đặt làn môi vào trái đào ngon lành, ra sức cọ sát, dù mạnh mẽ như muốn nhuốt chửng chúng nhưng vẫn có phần dịu dàng hơn những lần anh giận hờn cô.
Cô không thể làm gì hơn, chỉ khẽ thở gấp, bờ môi cắn chặt ngả người xuống, 2 tay bám chắc vào đôi vai anh. Cảm giác dịu dàng này của anh, thật khiến người ta khó xa rời.
Một hồi, anh lấy một tay, từ từ đẩy một chân cô lên, anh nhẹ nhàng đưa bàn tay qua chiếc quần nhỏ bên trong chiếc váy ôm sát hôm nay cô chưng diện. Ngón tay từ từ thâm nhập vùng nhạy cảm nhất của cô, khiến cô không khỏi co rút cả thân thể. Anh thấy vậy, từ từ đưa làn môi rời khỏi bầu ngực ướt sũng vì nước bọt của anh, đặt vội vã vào làn môi xinh đẹp của cô.
Một hồi, không thoát khỏi được khoái lạc, anh đẩy nhanh cơ thể cô xuống bàn, lấy hai tay xé tung nhưng thước vải còn đọng trên thân hình cô. Anh đỡ lấy eo cô, vật cứng một lần nữa được nhanh chóng thâm nhập vào thân hình nhỏ bé của cô. Khiến chiếc bụng nhỏ bé phồng lên trông thấy. Anh mỉm cười mãn nguyện, Lấy hai tay nhấc bổng cô lên, xoay người sang chiếc tường chắn thủy tinh mờ. Ra vào mạnh mẽ.
Cô chỉ biết ôm chặt lấy anh, cả hai chân và cả hai tay đều bám chặt vào cơ thể anh. Mặc cho anh hoành hành thân thể cô. Vì cô biết dù có giậy giũa hay phản kháng thì cũng chỉ càng ra tăng sự phấn khích trong anh.
Cô đưa đôi mắt đắm say vương chút muộn phiền lên nhìn anh, không kiềm được trái tim. Ôm chặt lấy anh, dựa đầu vào khoanh ngực to lớn của anh, trái tim anh đập mạnh tới mức muốn bắn ra khỏi lồng ngực, nhưng dù có thổn thức đến đâu, gương mặt anh vẫn vậy, vẫn chiỉ một biểu cảm, lạnh lùng khó đoán. cô nhắm đôi mắt cảm nhận anh trong yêu thương, người đàn ông này, chính cô đã khiến anh trở nên sâu xa đến vậy.
Một hồi, yêu thương say đắm, mật ngọt lại nhanh chóng rớt vội vã vào cơ thể cả hai. Đôi chân mệt nhoài rũ cơ thể xuống vòng tay anh. Bàn tay chỉ còn chút sức mạnh yêu thương tàn dư mà nắm chắt lấy đằng lưng áo của anh.
Anh nhẹ nhàng xoay người, bế cô từ từ ngồi xuống dựa lưng vào tấm kính chắn. Hai người ôm xiết lấy nhau, mà không biết hoàng hôn đã khuất bóng từ lúc nào.
Anh bỗng bật cười lả lướt, xoa nhẹ đầu cô. Cái cảm giác này đã lâu lắm rồi, cô chưa cảm nhận được. “Em giỏi lắm, Lệ Băng! Muốn thầy thưởng điều gì nào?” – Câu nói thoáng hiện từ quá khứ xa xưa. Cô khẽ đưa mắt lên nhìn anh. Đôi mắt mà cô bé ngày xưa vẫn chưng diện, khiến anh không kiểm soát được lại xiết chặt cô hơn.
Anh cởi chiếc áo sơmi trên người, Cả chiếc quần lót của cô tứa tung trên sàn. Nhẹ nhàng mặc chúng vào thân thể cô. Anh tiếp tục bế cô đi ra gian rộng lớn của căn phòng. Đặt cô vào một chiếc ghế. Đi ra phía tủ lấy hộp mì đã dự trữ sẵn, hòa với nước nóng. Mang ra nhẹ nhàng đút cho cô ăn. Những điều mà cô tưởng chừng chúng đã biến mất từ rất lâu rồi. Anh giống như anh của ngày xưa, chỉ có nhất nhất chăm sóc cho cô. Dù mọi thứ giờ đã khác nhưng chỉ một chút thôi, cô cũng chỉ muốn giây phút này là mãi mãi.
Sau khi ăn xong mọi thứ, anh vẫn không một lời không một cảm xúc, chỉ còn bộ áo vest và áo balỗ bên trong trên người, bước ra khỏi tầng 77 về nhà. Cô thu gom mọi thứ, và đi xuống gara của Công Ty lấy chiếc xe nhỏ nhắn của mình lái về nhà.
Bước vào nhà khi trên mình chỉ còn chiếc áo sơmi của anh, ôm trên tay chiếc hộp to đùng. Hai cô em ngước nhìn cô, cô khẽ mỉm cười chào chúng, chúng vội vã mỉm cười rồi biết ý không nói gì cúi đầu xuống làm tiếp những công việc của bản thân. Đâu phải một vài lần, nhìn thấy cô trở về nhà trong bộ dạng hồn bay tứ phương, thậm chí trong phòng của cô còn sưu tập hẳn cả tủ áo sơmi của tên đàn ông đó. Hay chiếc hộp to hơn cả cơ thể để bán đồng nát dần cũng được chất thành đồ đống.
Cô đặt chiếc hộp trên tay xuống bàn, rồi bước vội vào phòng tắm, tháo cởi những thứ trên cơ thể rồi ngồi sụp xuống, ôm lấy chúng, nước mắt từ đâu rớt ra không ngớt, hơi ấm và mùi hương của anh, dù có muốn cũng không thể bay hết đi. Vì chúng đã ăn nhập với thể xác của cô làm một. Điều anh muốn là gì, hình như anh không hhiểu được cảm giác những thứ đã mất đi, không dám lấy lại mặc dù rất muốn, là đau đớn đến như thế nào.
Tắm rửa xong xuôi một hồi, cô vừa bước ra thì thấy hai cô em đã mở chiếc hộp với tâm trạng vui vẻ một cách bất thường.
“Wow! đẹp quá!” – Lệ Nhung cất tiếng, trong tay đang cần lên chiếc váy xinh xắn.
“Là đồ ngày mai chị đi họp lớp” – Cô khẽ mỉm cười nói.
“Thật ư? Gặp lại các bạn chắc chị vui lắm” – Lệ Nhung bộ dạng vẫn vui vẻ.
“Chị, thật sự muốn đi?” – Lệ Trân thở dài nói.
“Người đó muốn chị đi” – Cô khẽ cúi đầu nói.
Lệ Trân nghe vậy không nói gì, chỉ thở dài. Lệ Nhung vui vẻ nói “Ngày Mai. em sẽ trang điểm cho chị nhé!”
“Ừ!” – Cô cũng vui vẻ mỉm cười, xoa đầu cô bé.
Cô hơn Lệ Trân 3 tuổi, Lệ Trân hơn Lệ Nhung 2 tuổi, Cô em thứ 3 này đang học năm thứ hai đại học. Đối với mọi chuyện riêng của cô không có chút hứng thú, chỉ một lòng hướng tới học tập để đền bù công sức của cô. Cô bé cũng là niềm tự hào duy nhất của cô trên Thế Gian này.
Cả ngày hôm sau, 3 cô ở nhà quậy tưng bừng vui vẻ, cũng đã lâu rồi cả 3 chị em chưa được vui vẻ như thế này. Lệ Trân thì đã ra trường và làm việc trong nhà hàng của Lệ Hân. Cô em này từ nhỏ đã luôn khiến cô lo lắng. Nhưng giờ thì cả hai cũng đã ổn định. Khiến cô được thở phào nhẹ nhõm. Nếu giờ chúng có bạn trai hay người yêu cũng không phải lo nghĩ gì.
Buổi sáng, bên tòa cung điện của Hạ Gia, anh nằm ngủ li bì rong phòng, ánh sáng xiên qua tấm rèm cửa kính khiến anh tỉnh giấc, nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thẳng vào tấm ảnh đối diện, anh khẽ suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười. Nhấc thân hình cường hào vào phòng tắm.
Một hồi, các cô giúp việc bước vào dọn dẹp, sau khi anh đi ra, đập vào mắt anh là cô vợ xinh đẹp bê đồ ăn sáng lên, đặt xuống chiếc bàn trong phòng anh.
“Anh cố tình tránh để em vào căn phòng này, thì ra là vì nó” – Cô tavừa nhìn bức hình treo tường lớn đối diện giướng ngủ của anh, khẽ nói.
Anh không nói gì chỉ mỉm cười, bước ra ngồi xuống bàn, ăn sáng. Nhẹ nhàng ăn sáng.
“Em tự hỏi, căn phòng đó. Anh đang chứa điều gì” – Cô ta ngồi đối diện anh, chỉ tay vào căn phòng nhỏ anh luôn khóa. Nói thêm “ anh không chứa đồ bắt hợp pháp đó chứ?”
Anh không nói gì chỉ mỉm cười. Một cô giúp việc dọn dẹp không cẩn thận làm rơi một ly nước trên bàn làm việc ccủa anh xuống sàn vỡ tan. Cô giúp việc vội vã cúi đầu van xin. Anh nhẹ nhàng nói “Được rồi, lau dọn cho kỹ”.
Hai cô giúp việc thở phào, nhìn nhau một hồi. Sau đó đứng lên dọn dẹp sạch sẽ.
“hình như hôm nay, ông chủ Hạ Gia tâm trạng vui vẻ thất thường” – Cô ta lắc đầu nhìn anh, thấy anh vẫn chỉ mỉm cười, nói thêm “Không biết có phải vì cô gái kia không?” – Cô ta liếc đôi mắt nhìn sang tấm ảnh lớn vừa nãy.
Gương mặt anh duy nnghĩ gì đó rồi vẫn chỉ chưng diện một nụ cười. Một nụ cười ấm áp mà lâu rồi cô ta mới được nhìn thấy. Cô ta thấy vậy, trong lòng dâng lên khí nóng, nhưng vẫn bình thản nói “Vương Hoàng Khải đã về, anh biết chứ?”
Anh nghe thấy vậy, bỗng nhiên đồ ăn đang đưa lên miệng được bỏ nhanh xuống. Khẽ đưa đôi mắt sắc lẹm gật đầu nhìn cô ta. Cô ta biết đánh trúng vào trái tim anh. Mãn nguyện trong lòng, đứng dậy bước ra ngoài. Bỗng giọng nói quen thuộc của anh, cất lên “Tối nay, anh sẽ đưa em đến đó!”.
“Vâng!” – Cô cảm thấy vui vẻ, khẽ trả lời.
“Em hãy dùng những tthứ tối hôm qua anh đưa cho! Chúng ta sẽ dùng đồ đôi” – Anh khẽ cười ủy dị, nói.
Một lần nữa xúc cảm vui vẻ lại nở rõ trên gương mặt. Cô ta gật nhẹ. bước về phòng.
To Be ConTiNue
Bình luận truyện