Hạng Gia Đại Thiếu

Chương 47: Bán xe



Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Khiêu khích Tam gia xong Hạng Viễn lập tức trở nên thần thanh khí sảng. Cậu mở sách vở ra, xem qua kiến thức của mấy năm về trước, chương trình của sáu tháng cuối năm tư đại học rất ít, chỉ cần lo thực tập và chuẩn bị luận văn tốt nghiệp mà thôi.

Khác với những ngày về nước thối nát khi xưa, lần trở lại M quốc này, sinh hoạt của Hạng Viễn cực kỳ có quy luật, mỗi ngày thức dậy cậu đều chạy bộ, đánh bóng, sau đó đến trường học tập với bạn bè hoặc hỏi bài giảng viên. Mấy năm trước ấn tượng cậu để lại trong lòng mọi người chính là ương ngạnh bất cần, thế nhưng thật không ngờ chỉ sau một học kỳ trao đổi, lúc trở về đã như thay đổi thành một con người hoàn toàn khác biệt rồi.

Hiện tại Hạng Viễn đã sớm trút bỏ tấm áo khoác lấp lánh của một công tử bột, cậu khiêm nhường lễ độ và kín đáo hơn rất nhiều. Một người thay đổi thực sự hay chỉ là giả bộ nhất thời, lâu ngày, tự nhiên mọi người sẽ nhìn ra được.

Thấy Hạng Viễn thật tâm sửa đổi, mọi người trong khoa cũng quý mến cậu hơn, mấy người bạn học còn đồng ý cho cậu gia nhập nhóm. Có bọn họ trợ giúp, vòng quan hệ của Hạng Viễn liền được mở rộng thêm, cuộc sống trong trường đại học cũng thuận lợi như là cá gặp nước vậy.

Cậu vui, đương nhiên sẽ có người không vui, tỷ như đám người Lưu Thời bị cậu chối từ lúc trước.

Có lẽ vì ngày xưa Hạng Viễn đối với bọn chúng quá tốt, cho nên đám người Lưu Thời căn bản không chấp nhận được lời cự tuyệt của cậu. Không có Hạng Viễn ủng hộ tiền tài cùng sức lực, đương nhiên party của bọn chúng chẳng hoành tráng được bằng trước kia. Không có lợi, đám người xúm lại chung quanh bọn chúng cũng bớt dần, điều này làm cho bọn chúng lại càng bất mãn với Hạng Viễn hơn.

“Anh, anh nói xem, gần đây họ Hạng làm sao vậy?” Một bữa party qua loa kết thúc, Nhị Tử tiến đến bên cạnh Lưu Thời, bất mãn hỏi.

“Làm sao tao biết được?” Lưu Thời ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn ta, trêu chọc, “Sao, không dụ được bông hoa nhỏ mày thèm muốn đã lâu à?”

“Sặc, đừng nói nữa,” Nhị Tử bực bội cào tóc, “Người ta tới là vì Hạng Viễn, vừa nghe nói thằng đó không đến thì liền quay đầu bỏ đi rồi.”

“Họ Hạng đã rời đi cả nửa năm trời, bông hoa nhỏ của mày vẫn để tâm tới nó à?” Tên tóc vàng chớp mắt, nói, “Sao mày không nói cho con nhỏ đó biết, họ Hạng kia là một thằng bê đê?”

“Nó là người của Tam gia, tao nào dám lắm miệng?” Nhị Tử bĩu môi, khó chịu mà oán giận, “Họ Hạng cũng thật quá đáng, mày nói xem, anh em mình đã làm gì có lỗi với nó? Ấy vậy mà nó trở mặt là liền trở mặt ngay, thậm chí gặp nhau cũng không thèm chào hỏi lấy một tiếng.”

Quan trọng nhất là, trước kia quen ăn cơm nhà giàu, bây giờ người ta đột nhiên không cho ăn nữa, loại tâm lý chênh lệch như lòng sông và mặt biển này quả thật rất khó khiến người thích ứng.

“Tìm cơ hội thăm dò nó đi.” Lưu Thời cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng lòng dạ hắn hơi thâm sâu một chút, ít nhất không biểu hiện ra ngoài  mặt.

“Đi!”

Đám người đưa ra quyết định, song không đợi bọn chúng có hành động, Hạng Viễn đã xuất chiêu trước rồi.

“Cái gì? Bảo tôi trả lại xe?” Tóc vàng cầm chìa khóa một con xe thể thao, còn chưa kịp mở cửa đã bị hai vệ sĩ lạnh mặt ngăn cản.

“Đúng, thiếu gia nhà chúng tôi muốn đem chiếc xe đi bán để đổi sang cái khác, cho nên bảo chúng tôi lái xe trở về.”

“Không không không, không đúng, chẳng phải chiếc xe này là do thiếu gia nhà các anh cho tôi sao?” Tóc vàng có chút mịt mờ, đúng là hắn mượn Hạng Viễn con xe đang đi hiện tại, nhưng hắn đã lái nó gần một năm nay, ở trong lòng, hắn đã sớm nhận định là Hạng Viễn tặng cho mình rồi.

“Thiếu gia bảo cho cậu khi nào? Sang tên chưa?” Vệ sĩ đã được Hạng Viễn phân phó từ trước, làm gì có chuyện để tâm đến lời nói của tên Tóc vàng.

“Sang tên thì chưa, nhưng tôi đã chạy nó một thời gian dài như vậy…”

“Nếu cậu muốn, thiếu gia có thể bán lại cho cậu nha.”

“Chuyện này…” Hắn chỉ muốn chiếm không, chứ chẳng muốn bỏ tiền ra mua xe second-hand!

“Nếu cậu không muốn, vậy có thể trả lại chìa khóa xe cho chúng tôi chưa?” Vệ sĩ vươn tay, nhìn thẳng vào mặt tên Tóc vàng.

“Tôi, các anh…” Tóc vàng nhìn bàn tay thô to duỗi ra trước mặt mình, thẹn quá hóa giận, nói, “Mấy người là cái gì chứ, bảo thiếu gia của mấy người trực tiếp ra mặt nói chuyện với tôi đi!”

“Thiếu gia nhà chúng tôi nói, hôm nay phải mang xe về, mượn đồ người khác không trả lại còn có cãi lý hả?” Vệ sĩ cao giọng, bởi vì hắn vẫn nói chuyện bằng tiếng M quốc cho nên có rất nhiều người qua đường bắt đầu chỉ trỏ.

“Hừ, chẳng phải chỉ là một cái xe rách nát thôi à, ông mày thèm đấy chắc?” Tóc vàng tức giận ném chìa khóa xe vào mặt vệ sĩ, quát, “Mở cửa, tao muốn thu dọn đồ đạc của mình.”

Dưới sự chỉ trỏ bàn tán của người qua đường và sự giám sát của hai vệ sĩ, Tóc vàng hùng hùng hổ hổ cướp sạch đồ vật trong xe. Kỳ thực, không phải hắn không mua nổi ô tô thể thao hàng hiệu, mà chẳng qua là hắn chiếm lợi từ chỗ Hạng Viễn đã quen rồi nên mới luyến tiếc bỏ tiền của mình ra thôi.

Mắt thấy Tóc vàng đã lấy hết đồ đạc trong xe ra, vệ sĩ kiểm tra tình trạng xe một chút, chào hỏi Tóc vàng một câu rồi mới lái đi.

Tóc vàng ôm một đống đồ trên tay, nhìn theo bóng xe ngày một xa dần, hung hăng mắng chửi vài tiếng.

“Anh, nhanh lên đến đón em đi! Hôm nay thằng em này của anh phải chịu một nỗi nhục thật lớn!” Sau khi vệ sĩ của Hạng Viễn rời đi, Tóc vàng mới nức nở gọi điện cho Lưu Thời.

“Làm sao?” Lưu Thời không đi học, vừa nhận được điện thoại của Tóc vàng thì không khỏi cảm thấy mơ hồ một chút.

“Là Hạng Viễn! Thằng khốn Hạng Viễn! Nó sai người đến lấy xe của em rồi!”

“Xe của mày?”

“Thì là cái xe Hạng Viễn cho em mượn đó! Nó sai người đến đòi về!” Tóc vàng ủy khuất mà hét lớn lên.

“Vậy bây giờ mày đang ở đâu?”

“Em còn đang ở cổng trường này! Một đống đồ vật rơi rụng ở đây, hôm nay mặt mũi thằng em anh mất sạch cả rồi, anh, anh mau tới đón em!”

“Được, được, mày chờ một lát, tao lập tức đến ngay.”

Chuyện Lưu Thời đi đón Tóc vàng như thế nào, tạm thời không đề cập đến, nhìn vệ sĩ lái con xe thể thao vào khu chung cư, Hạng Viễn ghé đầu sát bên cửa sổ, hớn hở nở nụ cười.

Ai bảo chúng mày thích hưởng lợi, lần này đập đầu vào đá rồi đúng không?

“Sao mà vui vẻ thế?” Tam gia mặc áo bông tắm, chậm rãi bước đến bên cạnh cậu.

“Lấy lại những thứ thuộc về mình, còn có thể không vui sao?” Hạng Viễn cong cong con mắt, vừa tươi cười vừa liếc nhìn hắn rồi mới quay người tiếp tục quan sát phía dưới lầu. Tam gia không hài lòng khi lực chú ý của đối phương không đặt lên người mình, hắn đi đến sau lưng Hạng Viễn, chậm rãi dán thân thể lên mình cậu.

“Anh nặng quá, mau đứng lên đi.” Hạng Viễn bị hắn vây vào trong ngực, thân thể đàn ông cường kiện và tràn đầy sức mạnh nhanh chóng bao trùm lấy cậu, Hạng Viễn cảm thấy những nơi tiếp xúc trên cơ thể hai người đều sắp sửa nóng cháy rồi.

“Nặng lắm à? Hôm qua là ai ôm chặt lấy anh không cho anh nhấc người lên?” Tam gia ghé vào lỗ tai cậu, ái muội thổi hơi nóng.

“Đừng đùa!” Hạng Viễn thoáng cái đỏ ửng vành tai, “Em không phải người tùy tiện!”

“Câu tiếp theo có phải em định nói, em mà tùy tiện lên thì sẽ chẳng phải người?” Vì để theo kịp bước tiến của người yêu, Tam gia cũng chịu khó học hỏi vô cùng.

“Nào nào, đã bảo đừng trêu em rồi mà.” Hạng Viễn xoay xoay trong ngực hắn, chỉ vào con xe thể thao đỗ ở dưới lầu, nói, “Chúng ta bàn về xe cộ trước đi.”

“’Xe’ của anh đã chuẩn bị tốt rồi, em có muốn lái thử một chút không?” Tam gia ái muội thúc thúc vào mông cậu.

“Diệp Quân Niên!” Hạng Viễn không chỉ đỏ ửng vành tai, mà ngay cả hai má cũng như bị lửa đốt cháy, “Tối qua lái cả một đêm còn chưa đã à? Anh muốn quần chết em hả?”

Không ngờ Hạng Viễn sẽ thuận miệng tuôn ra những lời thô tục, Diệp Tam gia có chút giật mình, lập tức cười ra thành tiếng, “Anh rất muốn, nhưng anh lại xót xa em.”

Bởi vì Hạng Viễn ngang nhiên tán tỉnh trong video call nên Diệp Tam gia đã muốn cậu thật nhiều. Vừa tham gia hội nghị ở châu Âu xong, còn không thèm tham gia tiệc chia tay, hắn đã lên máy bay chạy thẳng đến M quốc tìm người yêu bé nhỏ của mình để mà tính sổ.

Gió vàng sương ngọc, củi khô lửa bốc (*), Tam gia đã nghẹn vài ngày, vừa thấy Hạng Viễn làm sao nhịn được, thế là hai người lăn qua lộn lại thật lâu ở trên giường, nếu không phải Hạng Viễn mệt đến ngủ thiếp đi, Tam gia nhất định không tha cho cậu.

(*) Gió vàng sương ngọc xuất phát từ bài thơ Thước kiều tiên của Tần Quán: “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng – Tiện thắng khước, nhân gian vô sổ” (Dịch nghĩa: ‘Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau – Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian’) Đại khái cũng như tiểu biệt thắng tân hôn thôi, lâu ngày không gặp thì nồng nàn tựa củi khô gặp lửa lớn vậy.

“Nói chuyện xe cộ, chiếc xe đang đậu ở dưới lầu kia kìa!” Hạng Viễn xoay người, nhéo tai Tam gia, nhắc nhở.

“Được được, không đùa em nữa.” Đừng nhìn Tam gia ở ngoài oai phong lẫm liệt mà lầm tưởng, trước mặt Đông Đông hắn vẫn thực biết tiến biết lui, “Xe làm sao? Chẳng phải đã đòi về rồi à?”

“Em muốn bán nó.” Tóc vàng đã dùng nó, cậu không thèm nữa đâu.

“Được, anh sai người thu xếp.” Tam gia ôm Hạng Viễn vào trong ngực, nhéo nhéo cái mũi cậu, trêu đùa, “Anh phát hiện bây giờ em không hào phóng bằng trước kia.”

“Hừ, trước kia không kiếm tiền chỉ biết tiêu tiền, hiện tại em đã biết kiếm tiền vất vả thế nào, làm sao còn dám tiêu xài lung tung nữa?” Hạng Viễn liếc hắn một cái, bất mãn nói, “Anh cũng không đúng, ngày xưa em cầm tiền của anh ăn chơi phung phí, sao anh không nhắc nhở em?”

Tam gia cười khổ, “Anh bận công việc, không thể thường xuyên ở bên cạnh em, ngoại trừ cho em tiền, cũng không biết nên làm sao mới tốt.” Chỉ thời điểm Đông Đông tiêu tiền, Tam gia mới có cảm giác người nọ cần mình.

“Anh… Anh thật là!” Hạng Viễn cạn lời mà trừng mắt nhìn hắn, đời trước bị nuôi thành phế vật, mặc dù cũng có nguyên nhân chủ quan ở phía bản thân mình, nhưng người đàn ông này cũng có một phần trách nhiệm chẳng nhỏ đâu.

Hai người im lặng nhìn nhau thật lâu, đối mặt với ánh mắt chất vấn của Hạng Viễn, Tam gia có chút chột dạ chẳng hiểu vì đâu, “Đông Đông?”

“Sao?”

“Chúng ta, không phải đang muốn nói về chuyện bán xe à?”

Hiếm thấy Tam gia mềm giọng mà lảng chuyện, nhất thời Hạng Viễn cảm thấy tăng thêm một chút tự tin. Cậu vừa nhìn chiếc xe kia đã cảm thấy bực mình, nên ngày hôm sau liền sai người đem bán nó đi.

“Đông Đông, em muốn đổi loại xe nào?” Biết hiện tại Hạng Viễn không còn thích xe thể thao nữa, Tam gia liền sai người mang rất nhiều catalog quảng cáo ô tô đến, dự định đích thân chọn lựa giúp đối phương.

“Hệ số an toàn cao một chút, xe bốn chỗ là được rồi, đừng quá xa hoa.” Hạng Viễn không có nghiên cứu sâu về ô tô, cũng không muốn chọn loại xe hàng hiệu gì. Đại học H của M quốc là một ngôi trường danh giá lâu đời, bên trong đều là tàng long ngọa hổ (*), nhân vật trâu bò đến đâu cũng có luôn, trước kia cậu kiêu kiêu ngạo ngạo cho nên không ai để mắt tới, hiện tại dung nhập vào giới mọt sách chân chính mới hay, bản thân mình ngày xưa xấu xí biết bao nhiêu.

(*) Tàng long ngọa hổ: Ngọa là nằm, tàng là ẩn. Ngọa hổ, tàng long là để nói đến những khả năng lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.

“Không cần xe hiệu? Vậy cái này có được không?” Tam gia lật xem catalog, kiên nhẫn dò hỏi. Nửa năm nay Đông Đông thay đổi rất nhiều, Tam gia cũng có chút không nắm được sở thích của đối phương.

“Cái này bao nhiêu tiền?” Hạng Viễn chỉ vào một chiếc xe bốn chỗ thoạt nhìn vô cùng phổ thông.

Tam gia lật lật giá, báo cho Hạng Viễn một con số.

“Hơi đắt nhỉ?”

“Ngoan, xe của Tiểu Vương còn đắt hơn cái xe này.”

“Thật hả?” Hạng Viễn nhíu mày, “Vậy lấy nó đi.”

Tam gia đỡ trán, “Đông Đông, có thể thoáng hơn một tý không?”

“Xe em đi chứ có phải anh đi đâu, quản nhiều thế?” Hạng Viễn ngạo kiều mà liếc hắn một cái, khiến cho Tam gia bật cười thêm lần nữa.

Đúng lúc cả hai đang nói nói cười cười, đột nhiên có người vào báo tin, nói Lưu Thời đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện