Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết

Chương 31: Nữ Phụ Ác Độc Điên Cuồng Yêu (13)



Diệp Vi vậy mà vì cứu Chung Thận đã chết!

Vô số người chen chúc ở cửa khách sạn, thấy trên mặt đất có một vũng máu, thấy Diệp Vi sống chết không rõ được nâng lên xe cứu thương.

Còn có Chung Thận, khi ở trên xe cứu thương, hắn vậy mà thiếu chút nữa đã ngã từ trên xe xuống, may mắn một nhân viên cứu hộ ở bên đã đỡ hắn một phen.

“Rõ ràng là tôi nghe nói Diệp Vi ghi hận Chung Thận yêu người phụ nữ khác, vì muốn phát tiết căm hận với bất mãn trong lòng, cố ý mua truyền thông để đối phó Chung Thận, làm hại thanh danh của Chung Thận bị phá hủy, trực tiếp thiệt hại vài tỷ! Sao cô ấy có thể vì cứu Chung Thận mà chết?”

“Tôi nghe nói việc giải trừ hôn ước cũng là Diệp Vi chủ động đề ra, nhà họ Chung vốn dĩ không đồng ý, là Diệp Vi khăng khăng kiên trì, nói là cô đã không còn tình cảm với Chung Thận, nhà họ Chung mới không thể không đồng ý…… Cho nên vì sao cô ấy sẽ vì Chung Thận mà ngay cả mạng sống cũng từ bỏ??”

“Tôi cho rằng Diệp Vi đối với Chung Thận là vì yêu sinh hận, kế tiếp là không muốn nhìn hắn sống tốt, thù hận hắn, trả thù hắn…… Nhưng cô ấy vậy mà vì cứu Chung Thận đã chết?”

“Nghe nói chiếc xe hơi kia vốn là hướng về phía Chung Thận, đúng lúc Diệp Vi ở bên cạnh thấy được, cho nên cô ấy tiến lên đẩy Chung Thận ra, nhưng bản thân cô ấy lại……”

“Nghe nói là trước khi cô ấy chết, còn đang lo lắng Chung Thận sẽ sợ hãi.”

“Nhìn ra được, Diệp Vi thật sự rất yêu Chung Thận đi, ngoài mặt thể hiện đến không thèm quan tâm, nhưng trong lòng trước nay lại chưa từng buông xuống.”

“Diệp Vi quá đáng thương, yêu một cái người không thương mình.”

“Nhưng tôi nhìn bộ dáng vừa rồi của Chung Thận, không giống như là vô tình với Diệp Vi a?”

“……”

Diệp Vi đã chết, ở sinh nhật của Lưu lão gia tử ngày đó, vì cứu Chung Thận đã chết.

Nghe nói tài xế lái xe cũng đã từng là một ông chủ nhỏ, đáng tiếc sau này bởi vì quyết định sai lầm, khiến cho công ty đi vào đường cùng, cuối cùng bị Chung thị thu mua. Nghe nói hắn ta từng ở dưới tòa nhà Chung thị liên tục mấy tháng chờ Chung Thận, muốn Chung Thận đem công ty trả lại cho hắn ta, đương nhiên cuối cùng không có như ý nguyện, ngay cả mặt của Chung Thận hắn ta chưa từng thấy đã bị bảo vệ đuổi đi.

Bởi vì như vậy, hắn ta vẫn luôn ghi hận Chung Thận, khoảnh khắc thấy Chung Thuận ở trước khách sạn kia, hắn ta cho rằng rốt cuộc hắn ta đã tìm được cơ hội trả thù rồi.

Cho nên xe của hắn ta thẳng tắp lái về phía Chung Thận, đáng tiếc cuối cùng người chết không phải Chung Thận, mà là Diệp Vi.

Diệp Vi đã chết.

Tin tức này khiến người ta ngoài ý muốn lại không ngoài ý muốn, trong nháy mắt nổ tung.

……

Trương Khả Hân vẫn luôn cảm thấy Diệp Vi là một kỹ nữ tâm cơ, cô dối trá lại làm ra vẻ, quen chơi tâm tư sử dụng thủ đoạn, ngay khi còn nhỏ đã thích lợi dụng bệnh tật để tiếp cận Chung Thận, làm Chung Thận chăm sóc cô, sau khi lớn lên càng thay đổi hơn, có một cái gì liền giả bộ bất tỉnh giả vờ đáng thương, dựa vào bản thân có bệnh tim, liền cho rằng người khác phải phải nghe theo, nhường cô mọi chuyện.

Vô số lần cô ta muốn cởi bỏ lớp vỏ dối trá ở ngoài mặt của Diệp Vi xuống, để Chung Thận nhìn kỹ một chút, rốt cuộc vị hôn thê mà hắn tuyển là một người phụ nữ như thế nào.

Thẳng đến khi Diệp Vi chết ở trước mặt cô ta, cô ta vẫn như cũ cho rằng là như thế này, Diệp Vi thậm chí càng đáng sợ hơn những gì cô ta nghĩ!

―― thẳng đến khi sắp chết, cô cũng đang tính toán Chung Thận.

Một lần cuối cùng, cô dùng mạng sống làm mồi câu, khiến Chung Thận cả đời cũng không quên được cô.

Trương Khả Hân đứng ở ngoài phòng cấp cứu, lạnh lùng nhìn người đàn ông không nhúc nhích đứng ở chỗ đó, hai tròng mắt hắn đỏ đậm, sắc mặt tái nhợt, trên người còn có vết máu, trên tay đang nắm chặt một chiếc khăn tay loang lổ vết máu, trên người trên đầu gối cũng dính bụi.

Người đàn ông mạnh mẽ từ trước đến nay, cẩn thận đến không chút cẩu thả, không cho phép bản thân phạm chút nào sai lầm nào, giờ phút này dáng vẻ lộ ra chút chật vật ít thấy.

Cô ta thấy hắn không biết lần thứ mấy đem bác sĩ lắc đầu nói xin lỗi chạy về phòng giải phẫu.

“Cứu cô ấy!”

“Cứu cô ấy!”

“Cứu cô ấy!”

“Cầu xin các người, cứu cô ấy.”

Nhưng cô đã chết, còn chưa đưa đến bệnh viện cũng đã đã chết, cho dù bác sĩ có giỏi tới đâu, cũng không có biện pháp đem người chết cứu sống.

Chung Thận không tin, hắn không tin Diệp Vi đã chết, hắn không thể chấp nhận Diệp Vi đã chết.

“Cứu cô ấy, mau cứu cô ấy!” Hắn cuồng loạn hô to, “Cầu xin các người, cứu cô ấy!”

Cuối cùng vẫn là Ngụy Phượng Quỳnh với cha Diệp chịu không nổi, bọn họ không đành lòng nhìn con gái đã chết còn phải chịu tội, cũng không thể không thấy rõ sự thật trước mắt, con gái của bọn họ đã chết, thật sự đã chết.

“Cút, nhà họ Diệp chúng tôi không chào đón cậu.”

“Nếu không phải vì cậu, Vi Vi nhà chúng tôi sẽ không chết! Là cậu hại chết nó, cậu là hung thủ giết người!”

“Nhà họ Diệp chúng tôi trèo cao không nổi Chung Thận cậu, ở thời điểm Vi Vi con sống cậu để ý tới nó bao nhiêu, ngược lại nó chết lại tới mèo khóc chuột giả từ bi (*), cút ngay, chúng tôi không hiếm lạ!”

(*) Mèo khóc chuột giả từ bi - 猫哭老鼠假慈悲: Tâm địa độc ác, giả bộ từ bi. Nước mắt cá sấu.

Diệp Vi đột nhiên bỏ mạng làm Ngụy Phượng Quỳnh với cha Diệp gần như hỏng mất, tự nhiên Chung Thận thành đối tượng phát tiết của bọn họ.

Nếu không phải vì hắn, Diệp Vi sẽ chết sao? Sẽ không, cô vẫn là tiểu công chúa của nhà bọn họ, kiêu căng chút thì làm sao vậy, tùy hứng chút lại làm sao vậy, bọn họ sẵn lòng cưng chiều che chở, sẵn lòng cho cô tất cả những thứ tốt nhất trên đời!

Nhưng hôm nay, đã hủy hoại tất cả.

Là Chung Thận, là hắn hại chết con gái của bọn họ!

Đã từng là một con rể tốt, hiện giờ biến thành người đáng giận nhất, hận không thể chưa từng quen biết hắn, hận không thể khiến hắn cút đi thật xa, hận không thể khiến hắn vĩnh viễn cũng không có xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Chung Thận bị ghi hận, bị ngăn cách hoàn toàn ở bên ngoài, hiện giờ ngay cả một góc áo của Diệp Vi hắn cũng không thấy, “Con muốn nhìn cô ấy một chút, cầu chú, để cho con thấy mặt cô ấy……”

“Nằm mơ, đời này cậu cũng đừng nghĩ lại nhìn thấy nó!”

Vì thấy mặt Diệp Vi một lần cuối cùng, vì muốn thắp cho Diệp Vi nén hương, mỗi ngày Chung Thận đều sẽ đi đến trước nhà lễ tang, đáng tiếc cuối cùng đều bị cha Diệp cự tuyệt ở ngoài cửa, hắn cũng không đi, thường xuyên vừa đứng ở bên ngoài chính là cả ngày, thẳng đến đêm đã khuya mới một mình rời đi.

Cha Diệp càng thêm nóng giận, khi Diệp Vi còn sống không thấy hắn quý trọng, thậm chí cầu cũng cầu không được một lần làm bạn đơn giản, hiện giờ đã chết lại làm vẻ ta đây như vậy, là làm cho ai xem? Muốn cho bản thân một chút an tâm sao?

Vậy đời này hắn cũng đừng nghĩ sẽ an tâm!

Vì để phòng ngừa Chung Thận mạnh mẽ xông vào, cha Diệp còn tìm tới mấy chục người bảo vệ, đem nhà tang lễ bao quanh bốn phía, ông ấy không cho bất kỳ kẻ nhà họ Chung nào tiến đến phúng viếng, ngay cả cha Chung hàng năm tĩnh dưỡng ở bệnh viện cũng bị ông ấy cự tuyệt ngoài cửa, ông ấy còn tuyên bố ra bên ngoài, nói từ nay về sau, nhà họ Diệp với nhà họ Chung không đội trời chung, có thể nói là không tình không nghĩa.

Có người muốn làm người khuyên giải cũng khuyên nhủ một chút, rốt cuộc Diệp Vi là vì cứu Chung Thận mà chết, cái này đại diện cho mạng sống của Chung Thận cũng là mạng sống của Diệp Vi, hiện tại đối xử với Chung Thận như vậy, Diệp Vi trên trời có linh thiêng, sẽ vui vẻ sao? Đáng tiếc vẫn như cũ đều bị cha Diệp cự tuyệt đuổi đi, lúc này cha Diệp cái gì cũng nghe không vào.

Ngụy Phượng Quỳnh cũng là như thế, cái gì bà ấy cũng không lo được, trong lòng đều là con gái đã chết, bà ấy hận chính bản thân mình vì sao muốn đi đánh bài, nếu mà nói là không có đi đánh bài mà là đi cùng con gái, như vậy bà ấy như thế nào cũng sẽ không trơ mắt nhìn con gái đi tìm chết! Là bà ấy sai rồi, là bà ấy sai, là bà ấy không bảo vệ tốt con gái của mình.

Hai nhà đã từng thân như người một nhà, hiện giờ hoàn toàn trở thành kẻ thù.

……

Ngày Diệp Vi đưa tang ấy, Trương Khả Hân tìm được Chung Thận xa xa theo ở phía sau.

Chẳng qua chỉ là mấy ngày, hốc mắt người đàn ông hãm sâu, đáy mắt là quầng thâm thật lớn, khuôn mặt lạnh lùng lại càng tái nhợt hơn, một đôi mắt không giống ngày trước cái loại mà có thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, mà là một loại yên lặng khác càng làm cho người ta sợ hãi.

Thân hình hắn không hề kiên cường như bạch dương, ngược lại lộ ra một tia còng xuống, hắn cúi đầu, thân thể căng cứng, nắm tay nắm chặt.

Xem ra Diệp Vi chết, với hắn mà nói là đả kích thật lớn.

Thẩm Oánh Oánh với Lưu Hiến đi theo ở phía sau cùng, trong khuỷu tay ôm một bó hoa cúc.

Trương Khả Hân đi qua, nói: “Chung Thận, anh hối hận sao?”

Chung Thận ngẩng đầu nhìn cô ta.

“Nhìn bộ dáng này của anh hẳn là rất hối hận đi? Khẳng định anh không nghĩ tới, rõ ràng Diệp Vi hận anh như vậy, tạo không ít chướng ngại vật cho anh, hận không thể đẩy anh xuống địa ngục, lại có thể vì cứu anh mà ngay cả mạng sống cũng từ bỏ?” Trương Khả Hân đắc ý nở nụ cười, “Tôi muốn nói là Diệp Vi ngốc, thật sự quá ngốc, vì một người không yêu mình mà phấn đấu quên mình, chậc chậc, không đầu óc.”

“Nhưng mà cô ấy cũng không phải không có thu hoạch phải không, nghĩ lại trước kia a, đều là cô ấy đuổi theo anh, hẹn anh đi dạo phố xem phim ăn cơm với cô ấy, ngược lại chính là anh không muốn, đều từ chối. Hiện tại tốt, trái lại, anh xin muốn gặp cô ấy, đáng tiếc a, anh cũng không gặp được, vĩnh viễn cũng không thấy.”

Sắc mặt Chung Thận càng thêm tái nhợt, hắn nhìn Trương Khả Hân, cặp mắt kia lạnh đến có thể chảy ra nước.

Hắn phảng phất lại nghĩ tới ban đêm ngày hôm đó, Diệp Vi cầm ảnh chụp từng tiếng chất vấn hắn, hỏi hắn vì sao sẵn lòng ở một chỗ với người khác, cũng không muốn bồi cô, thậm chí ngay cả việc lớn như chọn lựa áo cưới nhẫn cưới của hôn nhân bọn họ, hắn cũng không muốn rút thời gian ra, đi bồi cô một chút.

Thật sự hắn bận rộn như vậy sao? Hắn vội đến mức ngay cả một chút thời gian cũng lấy không ra sao?

Không phải, hắn chỉ là không thích đi làm loại chuyện này, cho nên cự tuyệt, hắn vốn không nghĩ tới muốn đi bồi cô……

Nghĩ như thế, hắn ngực đau xót, hắn hối hận, chưa từng có hối hận quá như vậy.

Hắn nghẹn giọng nói, vậy mà cảm giác được khoang miệng có một cỗ hương vị tanh ngọt.

“Câm miệng!” Dáng vẻ khuôn mặt hắn âm u, không khỏi làm cho người ta sợ hãi, rồi lại lộ ra một tia yếu ớt.

Trương Khả Hân một chút cũng không sợ, cười đến mức càng thêm làm cho người ta chán ghét hơn, “Tôi nhìn a, hai người các người chính là đáng đời!”

Chung Thận thấp giọng quát: “Đủ rồi, đừng nói nữa.”

Trương Khả Hân nói: “Làm sao vậy, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Các người không phải đáng đời thì là cái gì?”

Lưu Hiến với Thẩm Oánh Oánh đi lên phía trước, Thẩm Oánh Oánh nhìn vẻ mặt thống khổ của Chung Thận, cô ta nhỏ giọng nói với Trương Khả Hân: “Trương tiểu thư, Chung Thận hắn đã rất thống khổ, cô đừng nói……”

Trương Khả Hân cười, vẻ mặt kiêu ngạo khoanh tay trước ngực vẻ mặt: “Cô cũng tới a, đúng lúc, hai người các ngươi cùng nhau xuất hiện, không chắc có thể làm cho Diệp Vi tức giận đến mức sống lại đó, mồ của cô ấy cũng không cần chôn, trực tiếp bò ra còn tiết kiệm sức lực của mọi người nha. Không chắc còn có thể sáng tạo kỳ tích thế giới, ghi lại thưởng trong Guinness (*), các người cảm thấy thế nào?”

(*) Kỷ lục Thế giới Guinness hay Sách Kỷ lục Guinness là một sách tra cứu được xuất bản hàng năm, ghi lại tập hợp các kỷ lục thế giới được công nhận trên toàn thế giới, gồm kỷ lục do loài người thực hiện được và cả kỷ lục của thiên nhiên tạo ra.

Ngay lập tức sắc mặt của Thẩm Oánh Oánh thay đổi một chút, khuôn mặt cô ta tái nhợt, hơi há môi ra, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Cô ta đem bó hoa cúc trong tay đưa cho Lưu Hiến: “Tôi sẽ không đi lên.”

Diệp Vi chán ghét cô ta, cô ta biết, cô ta quả thật không nên đi lên cho Diệp Vi ngột ngạt.

Chỉ là tận mắt nhìn thấy Diệp Vi chết ở trước mặt cô ta, cô ta tận mắt nhìn thấy Diệp Vi đẩy Chung Thận ra, bản thân bị lại xe đâm vào, rốt cuộc cô ta hiểu rõ, Diệp Vi có bao nhiêu yêu Chung Thận. Mà so với cô thì cô ta vĩnh viễn kém hơn.

Lưu Hiến nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nói một tiếng tốt.

Đôi mắt của Trương Khả Hân đảo qua ở trên mấy người bọn họ, xoay người nghênh ngang rời đi, “Được rồi, nhìn các người bị chê cười đủ, tôi nên đi chê cười Diệp Vi.”

Chờ tới khi đứng trước mộ của Diệp Vi, rốt cuộc cô ta không nhịn được bắt đầu trào phúng.

“Uổng phí cô thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời, cô cái đồ ngu xuẩn, cho rằng lấy mạng sống cứu Chung Thận thì hắn thật sự có thể nhớ cô cả đời sao? Thời điểm cô tồn tại cũng không thể đạt được tâm của hắn, đã chết là có thể đạt được sao? Ngay cả khi đạt được thì cô còn có thể hưởng dụng không? Cô còn có thể biến thành quỷ trở về nói chuyện yêu đương quỷ người chưa xong sao?”

“Ngu xuẩn, đã chết thì cái gì cũng không còn, cô xem cô lúc này cô nằm ở trong đó, lấy cái gì đi tranh đoạt với tôi đây? Cô lợi hại thì cô bò ra đây tới đoạt với tôi a, ngược lại cô mau ra đi a!”

“Ha ha, ra không được đi, cái gì cũng không làm được đi, còn phải nhìn ba mẹ cô vì cô chết đi mà đau lòng, cô nói đi, vì một người đàn ông, cô có thua lỗ hay không a?”

“Xứng đáng!”

An tâm nuốt xuống một hơi cuối cùng, Diệp Vi thoát khỏi thân thể của nguyên chủ, linh hồn bay tới giữa không trung.

Cô nhìn mấy người ở trên mặt đất bởi vì cô chết mà loạn thành một đoàn, Lưu Hiến đang điên cuồng gọi người kêu xe cứu thương tới; Thẩm Oánh Oánh đang gọi điện thoại; Trương Khả Hân vẫn luôn đang kêu tên cô; mà Chung Thận, hắn quỳ gối ở chỗ đó, cứng đờ, muốn chạm vào cô, lại bởi vì không biết cô bị thương ở đâu mà không dám hành động thiếu suy nghĩ, chân tay hắn luống cuống, hoàn toàn rối loạn.

Ngụy Phượng Quỳnh rốt cuộc cũng tới, bà ấy thở hồng hộc như chạy trốn, tóc rối loạn, giày cũng rớt một cái, thân thể thoáng có chút mập ra của bà ấy cũng đang run, bà ấy không thể tin được người nằm trên mặt đất kia chính là con gái của mình, nhưng mà sự thật nói cho bà ấy rằng, lẻ loi nằm ở đằng kia, thật sự là Diệp Vi con gái của bà, bà ấy nhào vào trên mặt đất gào khóc, khóc đến như muốn ngất.

Cha Diệp còn chưa đi xa, xe vội vàng trở về, thấy con gái nằm trên mặt đất sống chết chưa rõ với bà xã khóc thút thít, đầu ông ấy đau đến mức muốn nứt ra, lảo đảo vài bước thiếu chút nữa té ngã.

Nhìn Chung Thận với bọn họ như thế mà Diệp Vi còn có thể duy trì bình tĩnh, có thể không chút do dự xoay người rời đi, lúc Ngụy Phượng Quỳnh với cha Diệp tới, Diệp Vi cũng không khỏi có chút buồn bã, cô ở thế giới này đợi chút thời gian, Ngụy Phượng Quỳnh với cha Diệp phụ đối xử với cô vẫn luôn rất tốt, có thể nói là sủng cô không điều kiện, che chở cô, ngay cả khi cô làm sai cái gì thì cũng là làm rất đúng.

Nhìn thấy hai người già nhà họ Diệp khổ sở như vậy cô không có khả năng thờ ơ, rốt cuộc cô lại không phải là một cục đá, đáng tiếc cô không phải là con gái của bọn họ, mà cô có người nhà chân chính đang chờ cô.

May mà Diệp Vi sớm đã có chuẩn bị, cũng không muốn hai người tuổi già thật sự không có nơi nương tựa, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vẫn luôn sống trong đau khổ, cho nên từ sớm đã nghĩ muốn nhận nuôi một đứa trẻ về, cô đi tới Viện phúc lợi xem qua vài lần, tìm một đứa trẻ thân thể khỏe mạnh, cô đem tư liệu đối phương đưa cho luật sư, hy vọng sau khi cô chết có thể đem cái này giao cho hai người già nhà họ Diệp, hy vọng sau khi cô chết có thể mang đến cho bọn họ một chút an ủi với hy vọng đi.

Đây cũng là việc duy nhất cô có thể làm được.

……

Chính thức end tg2. Qua 2 tg đầu, chắc ai cũng nhận ra Diệp Vi bả là một người rất vô tâm vô phế, yên tâm, tình trạng như này còn dài dài luôn á, tui cũng không biết là na9 đã hay còn chưa lên sàn cơ, nhưng mà hãy tin tưởng vào tác giả vì bả ghi là HE =))

Tiếp tục ủng hộ nhaa, nhân tiện là tuyển editor =)).

Lần này tới đón Diệp Vi vẫn như cũ là Giả tổ trưởng: “Chúc mừng, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”

Đối với công việc của bản thân Diệp Vi vẫn là mười phần vừa lòng, tranh công nói: “Giả tổ trưởng yên tâm, lần này là tôi trấn an hảo thể xác và tinh thần của nam chủ trước mới chết, tuyệt đối sẽ không xuất hiện lại sơ suất như lần trước vậy.”

Cùng một sai lầm, cô cũng sẽ không phạm phải hai lần.

Rút ra giáo huấn, tổng kết kinh nghiệm, có thể làm người ta nhanh chóng trưởng thành.

Diệp Vi có thể cho phép người khác nói bản thân làm việc không được tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận nói là thái độ làm việc của bản thân có vấn đề.

Giả tổ trưởng bên này đã bắt được phiếu cho điểm của hệ thống Chủ Thần, Diệp Vi cũng bừng bừng hứng thú mở ra cột tin tức cá nhân.

【 chúc mừng nhân viên đặc biệt cử đi Diệp Vi thành công sắm vai nữ phụ ác độc đi xong chi nhánh cốt truyện. 】

【 Độ hoàn thành nhiệm vụ: 100%】

【 Cho điểm nhiệm vụ: 60】

【 Chủ Thần chuyển lời cho cô: Biểu hiện công tác đáng lo, mong rằng không ngừng cố gắng a! 】

…… 60??

Lại là vừa mới đạt tiêu chuẩn chủ tuyến?!

Lần đánh giá này so với lần trước có thể nói là giống nhau như đúc, cái không giống duy nhất chính là sau khi Chủ Thần chuyển lời cho cô lại nhiều hơn một chữ “A” với dấu chấm than, đủ cho thấy Chủ Thần cảm thấy thất vọng về tình cảm và chờ đợi dành cho cô.

Quả thật cô không dám tin tưởng, thậm chí so với lần trước còn muốn khiếp sợ hơn, “Sao có thể? Vì sao tôi lại là vừa mới đạt tiêu chuẩn? Chỗ nào tôi không làm tốt? Sao tôi có thể không làm tốt?!”

Cô cẩn thận nghĩ nghĩ: “Hẳn là tôi không có lại nhiễu loạn cốt truyện đi? Nam chủ cũng không nói hắn không có bị tôi dọa tới, tổ trưởng cô nói cho tôi, tôi bị trừ tích phân chỗ nào?”

Giả tổ trưởng nâng nâng mắt kính, nói: “Bởi vì tướng chết của cô quá mức xấu xí, khiến cho nam chủ hàng đêm ác mộng, trừ 30.”

Diệp Vi: “???”

Tướng chết quá mức xấu xí?? Hàng đêm ác mộng??!

Giả tổ trưởng nâng cổ tay một phen, nhảy ra một loạt ảnh chụp sau khi cô chết, lại là cô bị trát máu me đầy mặt, mở to một đôi tròng mắt lớn, cặp mắt kia lộ ra từ máu ở trên mặt, ánh mắt như là không cam lòng cứ như vậy đã chết, lại như là bộ dáng cực kỳ đau khổ, đột nhiên vừa thấy, vậy mà như là ác quỷ lấy mạng!

Má nó!

Khủng bố như vậy, khó trách phải hàng đêm ác mộng.

Bản thân Diệp Vi cũng bị khiếp sợ, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng lui về phía sau một bước, cô không cam lòng biểu hiện đến rõ ràng như vậy sao? Tuy rằng cô bị chết quả thật rất dứt khoát, nhưng nghĩ đến là vì người khác mà chết, quả thật cô đặc biệt không cam lòng, cô cũng là một người rất ích kỷ, nếu không phải nhiệm vụ trong người, ngay cả khi là nam chủ chết ở trước mặt cô, chân cô cũng sẽ không động một chút.

Nếu không phải vì công việc, ai sẵn lòng vì một người không yêu mình mà đi tìm chết?

Dù sao cô cũng không quá đề xướng loại cách làm này, cho nên nhân tài ở tổ sắm vai nữ phụ ác độc của bọn họ rất ít, lúc trước lúc sau cũng chỉ có năm sáu người, so không được những tổ nữ phụ nghịch tập với tổ ngược đàn ông cặn bã, rốt cuộc muốn thuận theo cốt truyện, đây cũng không phải người thường có thể làm được, tuy rằng tổ sắm vai nữ phụ ác độc của bọn họ ít người, ngược lại lại có phúc lợi cao nhất.

Tựa như cô lấy 60 % xác suất đi rút thăm trúng thưởng, tỷ lệ trúng thưởng so với những tổ khác cũng phải cao hơn nhiều.

Trừ lần đó ra, cô cũng sợ bản thân chết quá dứt khoát không kịp trấn an nam chủ, cho nên vẫn luôn kiên quyết cố gắng không tức giận, lại không nghĩ bản thân sẽ bị chết khó coi như vậy.

Hiện giờ Diệp Vi đột nhiên không kịp phòng ngừa bị chính mình làm cho hoảng sợ, tâm cũng có chút hoảng hoảng, sau khi bị dọa xong lại cảm thấy không thích hợp, theo lý cố gắng nói: “Tôi lại không phải cố ý, lại nói lúc ấy tôi cũng sắp chết, tôi đã rất nỗ lực duy trì dung mạo, lại không có khả năng lên tẩy cái mặt chết lại, như thế này sao có thể trách tôi chứ? Hơn nữa vẻ mặt đầy không cam lòng này của tôi…… Tổ trưởng cô nghĩ lại tôi mới vài tuổi a, lúc này tôi đã chết thì tôi có thể bằng lòng sao??”

Giả tổ trưởng rất là đồng ý gật đầu nói: “Không thể.”

Diệp Vi vỗ đùi: “Đúng rồi, khẳng định là không cam lòng a, muốn trách cũng chỉ có thể trách ý chí của nam chủ không kiên cường a, tôi kháng nghị!”

Giả tổ trưởng: “Đây là hệ thống chủ quyết định, tôi không có quyền can thiệp.”

Diệp Vi nghiến răng: “Như vậy cũng quá không linh hoạt rồi đi, hệ thống chủ cũng không thể châm chước một chút sao? Tôi bị chết xấu thế này có thể trách tôi sao?”

Giả tổ trưởng: “Cái này quả thật không thể trách cô, nhưng tôi rất xin lỗi.”

Diệp Vi cắn chặt răng, chuẩn bị trở về liền viết kháng nghị, làm khí vận chi tử của thế giới, mới có một chút chuyện nhỏ như vậy đã hàng đêm ác mộng, vậy còn làm chuyện lớn như thế nào? Hẳn là không tính sai khí vận chi tử của thế giới đi?

“Hơn nữa bởi vì trạng thái tử vong của cô quá mức khủng bố, không chỉ có nam chủ hàng đêm ác mộng, nữ chủ nhìn thấy tướng chết của cô, đám người nam phụ với nữ phụ, cũng đều hàng đêm ác mộng, ngủ không yên lòng, nhưng mà lực ảnh hưởng của bọn họ không có lớn như nam chủ, cũng không quan trọng như nam chủ như vậy, cho nên không có trừ tích phân của cô.”

…… Vậy thật đúng là cảm ơn a.:)

“Còn có mười tích phân đâu? Làm sao lại trừ mười tích phân của tôi?”

Giả tổ trưởng nói: “Bởi vì nam chủ hàng đêm ác mộng, đối với việc cô chết canh cánh trong lòng, như thế nào cũng không buông xuống được, khiến cho chủ tuyến cốt truyện lúc sau bị hoãn, trừ mười tích phân.”

…… Cho nên vẫn trách là cô bị chết quá xấu?

Sớm biết rằng như vậy, cô kiên trì cái gì, trực tiếp chết đi cho xong.

Giả tổ trưởng vẫn là rất săn sóc cấp dưới, thấy sắc mặt của Diệp Vi không tốt, lấy ra uy nghiêm thuộc về thủ trưởng nói: “Cô cũng đừng nhụt chí, tốt xấu gì cũng hoàn thành nhiệm vụ, về sau không ngừng cố gắng, tranh thủ nâng cao một bước.”

Diệp Vi có chút tuyệt vọng: “Tôi ở bên này làm việc có tốt có hoãn mỹ thì thế nào, thể xác và tinh thần của nam chủ hắn yếu ớt không kiên cường tôi cũng không có biện pháp a!”

Nói như vậy cũng đúng, Giả tổ trưởng vỗ vỗ bả vai Diệp Vi nói: “Tôi cũng không nghĩ tới khí vận chi tử ở thế giới cô làm nhiệm vụ đều yếu ớt không chị nổi như vậy, tôi thấy vài vị đồng nghiệp khác cũng không có gặp được vai chính chịu không nổi một kích như vậy a?”

Cô ấy là tổ trưởng của tổ nữ phụ ác, tất cả nhân viên cấp dưới đều là sắm vai nữ phụ ác độc, trong đó bất kể là cam tâm tình nguyện hay là không cam tâm tình nguyện chết ở trước mặt nam chủ, số cũng đếm không hết, nhưng cũng không giống Diệp Vi vậy, chết thì chết, không chỉ có có thể xúc phạm tới thể xác và tinh thần của nam chủ, còn có thể liên lụy đến chủ tuyến thế giới.

Vốn là cô ấy rất xem trọng Diệp Vi, không nghĩ tới ngược lại Diệp Vi thành người đội sổ, liên tiếp hai lần nhiệm vụ tích phân đều thấp, thời điểm bình chọn cuối năm, bọn họ cạnh tranh như thế nào với tổ nữ phụ nghịch tập, ngược đàn ông cặn bã a?

Diệp Vi nghĩ nghĩ, có lẽ là cô có chút xui xẻo, cho nên phân công cô nhiệm vụ đến thế giới có nam chủ trong lòng không đủ kiên cường, một chút kích thích cũng không chịu nổi? Tròng mắt cô vừa chuyển, suy nghĩ một biện pháp tốt: “Giả tổ trưởng, ngài xem thời điểm làm nhiệm vụ lần sau, tôi có thể tìm vai nữ phụ rời xa nam chủ hay không? Như vậy cho dù tôi có chết cũng sẽ không ảnh hưởng đến nam chủ, như vậy liền sẽ không ảnh hưởng đến cho điểm nhiệm vụ của tôi, ngài nói đúng không?”

Giả tổ trưởng cảm thấy Diệp Vi nói có chút đạo lý: “Nhiệm vụ đều là từ chủ hệ thống tuyên bố, nhưng mà tôi có thể chú ý một chút, nếu có loại thế giới có cốt truyện này, thì để cô bên trên trước tiên.”

Diệp Vi vui vẻ nói: “Cảm ơn tổ trưởng! Nhất định không phụ lòng kỳ vọng của tổ trưởng!”

Giả tổ là một tổ trưởng tốt luôn luôn lo lắng cho cấp dưới, cô ấy nói: “Lần này cũng không ở lại bảy ngày rồi đi à?”

Diệp Vi vốn là muốn trực tiếp đi luôn, nhưng mà nghĩ đến Ngụy Phượng Quỳnh với cha Diệp, cô không khỏi lại nghĩ tới cha mẹ của mình, liền nói: “Chờ sau khi tôi hạ táng xong rồi đi.”

Lúc này luật sư hẳn là đã đem tư liệu của cô nhi viện đưa đến tay Ngụy Phượng Quỳnh với cha Diệp, đến lúc đó cô cũng có thể an tâm rời đi.

Ngụy Phượng Quỳnh vào buổi tối mỗi ngày đều sẽ mơ thấy Diệp Vi, trong mơ Diệp Vi vẫn đang còn sống, cô có thể khóc sẽ cười, đặc biệt sẽ làm ầm ĩ, thời điểm tính tình đại tiểu thư nổi lên có thể đem nóc nhà cũng xốc lên, có đôi khi cũng có thể đem bà ấy làm cho tức chết. Ở trong mơ, một nhà ba người bọn họ còn đang trong thời gian hạnh phúc, lại chỉ trong chớp mắt, trước mắt bà ấy lại biến thành bầu trời đầy máu, con gái của bà ấy nằm ở trong quan tài, bà ấy gọi như thế nào cũng không gọi cô dậy được, có thể nói là không chút sức sống nào.

Ở trong mơ bà ấy cũng đang khóc, khóc đến đôi mắt cũng muốn mù.

Buổi tối hôm nay bà ấy lại mơ thấy Diệp Vi, lần này bất kể cái gì cũng không giống như những lần trước, bà ấy mơ thấy rốt cuộc bọn họ cũng an táng Diệp Vi, đứng ở trước mộ Diệp Vi an an tĩnh tĩnh nhìn cô, cười với cô, cô cũng cười đến thật vui vẻ, như là đang nói cho bà ấy đừng lo lắng vì cô, cô đang vĩnh biệt với bà ấy.

“Không, không cần đi, Vi Vi, con đừng đi, mau trở lại!”

“Vi Vi, con trở về a! Con trở về!”

“Mẹ không cần con đi, mẹ không nở bỏ con, Vi Vi, con trở về!”

Đang nửa đêm Ngụy Phượng Quỳnh khóc tỉnh lại, cha Diệp ở bên người bà ấy cũng trong khoảnh khắc đó bừng tỉnh từ trong mơ, hai người nước mắt đầy mặt, ngơ ngác nhìn nhau, “Em mơ thấy Vi Vi, em mơ thấy nó tới vĩnh biệt với chúng ta, em xin nó đừng đi, nhưng như thế nào em cũng đuổi theo nó không kịp……”

“Tôi cũng mơ thấy Vi Vi, tôi cũng mơ thấy nó tới vĩnh biệt với tôi.”

Ngụy Phượng Quỳnh với cha Diệp liếc nhau, khiến bọn họ ở cùng một thời gian có giấc mơ giống nhau như đúc, chẳng lẽ trên đời này thật sự có linh hồn sao?

Ngày hôm sau, luật sư mà Diệp Vi tìm tới gặp hai người nhà họ Diệp.

Lại qua mấy ngày, một đứa trẻ tới nhà họ Diệp.

……

Trương Khả Hân cũng mơ thấy Diệp Vi, trong mở Diệp Vi máu tươi đầy mặt bò từ mồ ra, cô một bên bò một bên vẫy tay với cô ta, giống như là muốn kéo cô ta xuống địa ngục với cô……

Trương Khả Hân sợ tới mức tè ra quần chạy rồi chạy, nhưng bất kể cô ta chạy như thế nào, chỉ cần vừa quay đầu lại là có thể thấy bộ dáng Diệp Vi bò từ trong quan tài ra, giống như là bất kể cô ta chạy như thế nào cũng không thoát khỏi cô, nhận thức này làm cho cô ta sợ tới mức oa oa kêu lên, vô cùng sợ hãi, cô ta chạy rồi chạy, mệt đến thở hồng hộc, mắt thấy sắp bị Diệp Vi đuổi kịp, cô ta sợ hãi đến mức la lên một tiếng rồi tỉnh dậy từ trong mơ!

Cô ta chạy nhanh đem đèn trong phòng đèn tất cả đều mở ra, nhưng như thế nào cũng không xua tan được sợ hãi trong lòng của cô ta, cô ta tức muốn hộc máu, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Cô tìm tôi làm gì, muốn tìm thì đi tìm Thẩm Oánh Oánh, là cô ta đoạt Chung Thận của cô chứ không phải tôi!”

“Tục ngữ nói rất đúng, oan có đầu nợ có chủ, cô chết không có quan hệ với tôi, cô tìm tôi có phải tìm lầm người hay không a?”

Đồ kỹ nữ tâm cơ này đã chết còn bắt nạt kẻ yếu, thật quá đáng!

“Được được được, ngày mai tôi liền đi tìm người đốt cho cô biệt thự đốt siêu xe lại đốt thêm mấy cái tiểu thịt tươi tới hầu hạ cô là được chứ gì, ngược lại cầu xin cô đừng tìm tôi, tôi chỉ mắng cô vài câu vậy mà lại mang thù tới nỗi vậy sao?!”

“Tôi nói cho cô biết tương lai tôi cũng sẽ chết, hiện tại cô đừng kiêu ngạo, tương lai tôi muốn tới tìm cô báo thù!”

Một trận gió lạnh thổi qua ngoài cửa sổ, Trương Khả Hân sợ tới mức đang ồn ào một chút lại trốn vào trong chăn, lời nói cũng không dám nói, ngày mai chuẩn bị liền đi tìm hai đạo sĩ tới trừ tà.

……

Mà Diệp Vi ở trong mơ của Chung Thận, vĩnh viễn đang máu chảy đầm đìa nằm trên vũng máu, cô mở to hai mắt nhìn hắn, nói cho hắn đừng sợ.

Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ……

Cái này trở thành ba chữ (*) khó quên nhất trong đời hắn.

(*) - 别害怕 (đừng sợ.)

Cô dùng mạng sống của mình cứu hắn, trước khi chết còn đang lo lắng sẽ làm sợ hắn.

Vô số lần hắn cũng đang hối hận, bởi vì hắn nhớ tới ký ức với Diệp Vi, vậy mà đều là cô đang đuổi theo hắn, hy vọng hắn có thể bồi bồi cô, mà hắn chỉ là cho cái ánh mắt, tùy tiện nói một câu, cô cũng sẽ vui vẻ không thôi, nhưng là hắn luôn cự tuyệt cô.

Hắn đã không có cho cô bất kể ký ức hạnh phúc gì, không có làm bạn, không có chăm sóc, không có vui mừng, thậm chí ở thời điểm cô chết, còn khiến cô đau khổ như vậy.

Cái này trở thành một cây gai trong lòng của hắn, vĩnh viễn cũng quên không được, rút không xong.

Hắn hối hận, nếu thời gian có thể qua lại, hắn nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt, thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô.

Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, mặc cho hắn lại hối hận, ngay cả đi thắp cho Diệp Vi thượng nén hương cũng không thể.

Cha Diệp quá hận hắn, ngay cả trước mộ Diệp Vi cũng mời người trông coi, không cho phép hắn tới gần, chỉ có thể xa xa nhìn một cái.

Trương Khả Hân nói đúng không sai, cô đã từng chạy rồi đuổi theo hắn, hắn ngay cả liếc nhìn một cái cũng khó, hiện giờ trái ngược, hắn mới biết được loại muốn gặp mà không thể thấy này có bao nhiêu dày vò.

Hắn hối hận, cũng đã chậm.

……

Diệp Vi trở lại cục quản lý thời không, cô đi lãnh tiền thưởng với kỳ nghỉ của cô trước, tiền thưởng tồn tại trong tài khoản không nhúc nhích, kỳ nghỉ có thời gian dài như vậy cũng giảm xuống còn hơn nửa tháng, vốn là muốn sau khi hoàn thanh nhiệm vụ cho bản thân thả lỏng một chút, hiện tại xem ra, cái kỳ nghỉ này là sẽ không bao giờ, làm một nhiệm vụ giả vừa mới đạt tiêu chuẩn, cô nơi nào còn có mặt mũi đi nghỉ phép?

Hơn nữa bởi vì điểm quá thấp, tiền thưởng của cô cũng giảm mạnh! Nhìn mấy cái con số lẻ loi, cô nhịn không được càng đau lòng hơn.

Hiện giờ cô chỉ hy vọng nam chủ của thế giới ở nhiệm vụ tiếp theo có thể có chút kiên cường!

Nghĩ đến lập tức lại muốn rút thăm trúng thưởng, cuối cùng Diệp Vi cũng vui vẻ hơn một chút, đáng tiếc là cô vẫn lỡ dịp tốt với hệ thống y học Trung Quốc, lấy ra cái hệ thống họa quốc yêu cơ ra không có gì dùng.

“Thân, chỉ cần trói định bổn hệ thống, vương hầu tướng lĩnh cũng sẽ trở thành bề tôi quỳ dưới váy của ngươi!”

“Thân, có được ta, ngươi sẽ trở thành nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này!”

“Thân, có được ta, tất cả nam nhân trong thiên hạ đều điên vì ngươi cuồng vì ngươi loảng xoảng loảng xoảng vào tù cũng vì ngươi!”

Đầu Diệp Vi đau lên, chưa nói hai lời liền cho nó ném trong bao tro bị bỏ quên.

Trước khi ra làm nhiệm vụ lần này, cô còn qua lại thế giới hiện thực nằm trong chốc lát, nghe mẹ của cô đọc một lát thư, thẳng đến thời điểm muốn đi, mẹ của cô mới thở dài nói: “Diệp Hân muốn kết hôn với Phùng Nặc.”

Diệp Hân vậy mà muốn kết hôn? Đây là chuyện tốt a!

Nhưng mà Phùng Nặc là ai cô không biết, lúc trước cũng chưa nghe nói qua, có lẽ hẳn là bạn trai mới quen trong lúc cô nằm viện.

“Vi Vi, chừng nào thì con mới có thể tỉnh lại?”

“Mau tỉnh lại đi……”

Diệp Vi nghe thấy giọng nói đau khổ lại chưa đầy kỳ vọng của mẹ, trong lòng không khỏi cũng có chút khổ sở, đồng thời cô cũng càng kiên định quyết tâm muốn nỗ lực làm việc.

Cô sẽ tỉnh lại, chỉ cần rút trúng được hệ thống y học Trung Quốc, cô liền có thể lợi dụng hệ thống chưa bệnh cho bản thân, đến lúc đó là cô có thể tỉnh!

……

Cùng lúc đó, Giả tổ trưởng bị hệ thống chủ triệu hoán khẩn cấp, chỉ vì Diệp Vi mới làm nhiệm vụ trở về cốt truyện thế giới vậy mà lại sụp đổ, Chung Thận vậy mà cũng thoát khỏi chủ tuyến cốt truyện, hắn không có ở bên nhau với Thẩm Oánh Oánh, còn xa cách Thẩm Oánh Oánh, Thẩm Oánh Oánh mất đi thế giới chi tử cũng hoàn toàn trở thành vai phụ.

Mắt kính của Giả tổ trưởng trừng cũng muốn rớt ra: “Chuyện này không có khả năng a, lần này tôi đã từng đặc biệt kiểm tra Diệp Vi trải qua chi nhánh cốt truyện, cô không có đã làm sự việc gì vi phạm cốt truyện, chủ tuyến cốt truyện của thế giới như thế nào sẽ loạn?”

Từng có một lần giáo huấn trước, lần này sau khi Diệp Vi hoàn thành nhiệm vụ, Giả tổ trưởng đặc biệt nhìn tiến trình nhiệm vụ một chút, xác định không có chỗ nào khác người rốt cuộc mới an tâm, nơi nào nghĩ đến vậy mà lại làm lỗi?

Mỗi một thế giới nhỏ cũng chỉ có một thế giới chi tử, chủ tuyến cốt truyện tiến hành cũng là quay chung quanh thế giới chi tử, một khi các chi nhánh khác sụp đổ cũng sẽ ảnh hưởng đến chủ tuyến thế giới, như vậy thế giới nhỏ này cũng sẽ lâm vào hỗn loạn tiến tới sụp đổ, nhưng thế giới chi tử lại khác biệt, bởi vì cốt truyện đều là tiến hành quay chung quanh hắn, nếu là hắn ra khỏi cốt truyện, như vậy liền sẽ quay chung quanh hắn một lần nữa sinh thành một tuyến cốt truyện mới.

Hiện giờ Thịnh Chí Minh với Chung Thận đều lần lượt thoát khỏi chủ tuyến thế giới, quả thật vô cùng ngoài dự kiến của bọn họ.

Giả tổ trưởng: “Chẳng lẽ thật sự là bởi vì tâm lý của nam chủ không đủ kiên cường……?”

Hệ thống Chủ Thần: “?”

Đáng tiếc lúc này phân tích cũng không được gì, chỉ có thể chờ sau khi cốt truyện mới xuất hiện thì nhìn lại.

……

Thời điểm Diệp Vi tỉnh lại lần nữa, phát hiện bản thân đang nằm trong một đống biệt thự siêu cấp xa hoa.

Biệt thự này cao chừng năm tầng, cực kỳ rộng mở, trước có hoa viên sau có bãi bóng dưới có bãi đỗ xe, người giúp việc thành đàn, bảo vệ thành hàng.

Diệp Vi cũng nhanh bị cảnh tượng xa hoa lãng phí trước mắt mê hoặc đến hoa mắt, đương nhiên, nếu là nói cô không phải ở trong ổ vai ác, khả năng cô sẽ càng vui vẻ một chút.

Lúc này thân phận của Diệp Vi là “Người phụ nữ vì tiền từ bỏ bạn trai hám làm giàu”, mà người bạn trai bị từ bỏ kia chính là nam chủ của thế giới này.

Thân phận của nam chủ cũng không đơn giản, hắn ở bên ngoài là cha qua đời, đi theo mẹ sinh hoạt ở gia đình trẻ em đơn, trên thực tế lại là con riêng của C thị gia chủ nhà họ Mặc, mà nhà họ Mặc không chỉ có theo thương nghiệp, còn pha lẫn đen, là một gia tộc lớn thống suốt giữa hắc bạch lưỡng đạo, thực lực không phải là nhỏ. Giống vậy, vì tranh đoạt gia sản, bên trong gia tộc này cũng là tinh phong huyết vũ, cũng không sống yên ổn.

Diệp Vi vứt bỏ nam chủ Mặc Vũ, bị vai ác Mặc Uyên cầm hai trăm vạn quyến rũ bỏ chạy với hắn ta.

Tuy rằng Mặc Vũ đi theo mẹ lớn lên, từ nhỏ lại chính trực, là người đàn ông trọng tình trọng nghĩa. Hắn với Mặc Uyên không giống nhau, Mặc Uyên từ nhỏ sinh hoạt ở Mặc gia lừa ta gạt người, tâm tư của người như hắn ta cực kỳ âm hiểm, làm người càng dối trá hơn, từ hai năm trước sau khi bị kẻ thù phế đi một chân, hắn ta càng là trở nên hỉ nộ khó định, đánh chửi cũng là nhẹ, một khi không cẩn thận thiếu cánh tay thiếu chân mới là thật.

Mặc Uyên người đàn ông này tâm tư ghen ghét cũng phi thường nặng, giống như hắn ta sở dĩ lấy hai trăm vạn tới quyến rũ nguyên chủ, cũng chỉ là bởi vì nhất thời hứng thú, muốn nhìn nam chủ đau khổ mà thôi.

Diệp Vi với nam chủ học chung một trường học, là một hoa hậu giảng đường, tuy rằng nam chủ xuất sắc, ở trường học cũng là một nhân vật làm mưa làm gió, thân thế lại là một thư sinh nghèo, hai người ở bên nhau sau cũng bị gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ, là một đôi khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Đáng tiếc Diệp Vi thân là nữ phụ ác độc là người không biết đủ, cô muốn không chỉ là tình yêu, còn muốn quyền lợi, địa vị với tiền tài, cô muốn đứng trên người khác, muốn hưởng không hết vinh hoa phú quý.

Mà cái đó nam chủ không thể cho cô.

Cho nên nguyên chủ ở thời điểm Mặc Uyên vứt cành ôliu tới, hơi quằn quại một chút liền đi theo Mặc Uyên.

Lúc đó Mặc Uyên còn đem bản thân giả dạng làm một thân sĩ, hắn ta đem tất cả mặt âm u của hắn ta giấu dưới gương mặt tuấn mỹ tái nhợt kia, cho nên ngay cả khi hắn ta què một chân, có mặt với gia thế chống đỡ, cũng vẫn như cũ là làm người ta xua như xua vịt tồn tại.

Thiếu gia Mặc Uyên của C thị nhà họ Mặc so sánh với thư sinh nghèo Mặc Vũ, chọn ai vừa nhìn là hiểu ngay.

Diệp Vi đi theo Mặc Uyên, Mặc Vũ tự nhiên đau khổ không thôi.

Mặc Uyên thích nhất chính là nhìn người khác thống khổ, đặc biệt là nhìn Mặc Vũ đau khổ.

Thân là vai ác cho nên từ đó về sau hắn ta liền mở ra con đường tìm chết, hắn ta không chỉ có khắp nơi làm nam chủ khó xử, còn thích mang theo cô nữ phụ ác độc này đi tới trước mặt nam chủ kéo cừu hận, khiến nam chủ hoàn toàn hận bọn họ một đôi cẩu nam nữ này.

Diệp Vi chỉ là nghĩ muốn cách xa nam chủ một chút, lại không nghĩ đã bước vào một cái ổ cướp khác.

Mặc Uyên là một người đàn ông nham hiểm xảo trá, tâm tư mẫn cảm, đặc biệt là sau khi bị phế đi một chân, nếu là ai dám nhìn chân hắn nhiều hơn một cái, là hắn ta có thể trả lại một cái bạt tai cực lớn, không quản bạn là nam hay là nữ, rơi vào trong tay hắn đều không có kết cục tốt.

Bởi vì tính tình của hắn hỉ nộ không định, toàn bộ biệt thự đều vô cùng an tĩnh, không ai dám lớn tiếng nói chuyện, ngay cả thở một ngụm cũng là thật cẩn thận, ngay cả đi nhanh ở trên đường ở trong mắt hắn ta cũng biến thành: A, cô có chân là có thể chạy đúng không? =)))

Trước đó Diệp Vi đi, là chờ đi tìm chết, không nghĩ tới thế giới này trước tiên phải nghĩ biện pháp sống sót thật tốt.

Đương nhiên, Mặc Uyên lại đáng sợ cũng sẽ không thật sự giết người, giết người hắn ta làm sao có thể đấu với Mặc Vũ? Làm thế nào đoạt lấy gia sản? Đây cũng là cái xã hội pháp chế, phạm vào pháp luật là phải bị hình phạt.

Cho nên tạm thời là cô không có nguy hiểm tới tính mạng, hiện giờ cô chỉ cần an tĩnh như gà kín đáo trải qua sinh hoạt xa hoa, trong lòng run sợ lấy tiền tiêu dùng không hết, có việc thời điểm bị Mặc Uyên kéo ra ngoài chọc Mặc Vũ tức giận thì tốt rồi.

Lúc này đây cô quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, vai ác làm cái gì cô liền làm cái đó, không bao giờ lăn lộn mù quáng.

Thời gian mà Diệp Vi xuyên qua, vừa vặn là lúc cầm hai trăm vạn của Mặc Uyên, vào ở biệt thự không bao lâu.

Vị diện này chắc có hai người bị hung hăng ngược luôn á.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện