HÀNG TRÍ NỮ XỨNG, ONLINE CHỜ CHẾT

Chương 5: Nữ Phụ Tham Sống Sợ Chết (5)



Diệp Vi không tìm được Vương Nhược Nghiên ở phòng bệnh, hỏi tiểu hộ sĩ mới biết được Vương Nhược Nghiên ở dưới lầu tản bộ, cô đi theo rồi đi qua tìm.

Tiểu trợ lý vẻ mặt sốt ruột ở bên cạnh khuyên: “Diệp Vi tỷ, Lưu tỷ nói chị tốt nhất vẫn là đừng nên rời khỏi phòng bệnh, nếu như bị người khác quyết tâm chụp được thì làm sao bây giờ a, hiện tại là thời điểm mấu chốt, chị không thể lại bị tung ra những mặt xấu……”

Ngoài bệnh viện có không ít phóng viên cùng fans, vì muốn chụp được tư liệu trực tiếp, thậm chí có người muốn giả dạng thành người bệnh, người nhà người bệnh, hộ sĩ trộm tiến vào, hoặc lại đến nhà cao tầng bên cạnh, có đôi khi chụp được mấy bóng người mơ hồ cũng có thể bị đưa lên hot search.

Diệp Vi bị mệnh lệnh rõ ràng cấm không được tùy tiện rời đi.

Ở phòng bệnh còn tốt, trụ sở phòng bệnh của bọn họ ở bệnh viện đế đô có phòng bệnh vip cao nhất, là nơi có tiền cũng không nhất định có thể ở lại, ngay cả khi Diệp Vi là nhân vật công chúng, cũng là kéo phúc của Thịnh Chí Minh, mới may mắn trụ một trụ —— Thịnh gia không chỉ có làm thương mại, cũng có làm chính trị, Thịnh lão gia tử là khai quốc tướng quân, địa vị không phải bàn cãi.

Trong phòng bệnh không chỉ cần điều kiện phương tiện hoàn thiện, ngay cả nhân viên y tế ra vào cũng cần xoát người mới có thể đi vào, đây cũng là nguyên nhân Diệp Vi nhiều ngày chưa bị phóng viên mạnh mẽ quấy rầy.

Hiện giờ Diệp Vi thế nhưng phải rời khỏi tòa nhà bệnh viện được bảo vệ an toàn đầy đủ, tiểu trợ lý làm sao có thể không nóng nảy?

Tuy rằng hiện tại thời gian đã đã khuya, nhưng nhỡ ra thì sao?

“Diệp Vi tỷ, chị không thể đi ra ngoài!”

“Câm miệng! Em còn dám ra lệnh cho chị?”

“Em không có……”

“Lại nói trừ tiền lương của em.”

“……”

Lúc này ở bên ngoài Vương Nhược Nghiên đang tản bộ trong vườn ngắm ánh trăng, ban ngày người nhiều qua lại quá mức ầm ĩ, cô ta không dám đi ra, sợ sẽ gặp được phóng viên, chỉ có thể nhân lúc thời điểm đêm khuya tĩnh lặng đi ra bên ngoài một chút, hít thở không khí mới mẻ một chút.

Ăn mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình ở trong bóng đêm càng làm cho cô ta thêm vẻ suy nhược gầy ốm, nhưng thân hình gầy yếu như vậy thế mà có dũng khí quên mình vì người khác, làm người khác càng thêm đau lòng vì cô ta, thương tiếc cô ta, kinh ngạc cảm thán người phụ nữ tài giỏi không kém các đấng mày râu, là nữ trung hào kiệt.

Diệp Vi lại không giống nhau, cô mỗi ngày ăn được ngủ được uống được, không chỉ có cân nặng thêm, ngay cả khí sắc cũng vô cùng tốt, thêm việc dung mạo của cô vốn thiên về vẻ xinh của hồ ly tinh, thoạt nhìn cả người diễm quang bắn ra bốn phía, xinh đẹp cực kỳ.

Giờ phút này, thời điểm đứng ở bên người Vương Nhược Nghiên, càng thêm vẻ chướng mắt.

Diệp Vi lập tức đi đến trước mặt Vương Nhược Nghiên, từ trên cao nhìn xuống cô ta, mang theo một cỗ ngạo mạn không có đầu óc: “Tiểu Vương, cô không nghỉ ngơi cho tốt, một mình ở chỗ này làm gì? Tôi nói cho cô biết, nhanh đem vết thương dưỡng tốt, không cần làm phân tâm Chí Minh. Hắn là của tôi.”

Vương Nhược Nghiên kinh ngạc há miệng thở dốc, nghiêm túc lại cường ngạnh nói: “Diệp lão sư, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi không có nghĩ đoạt Chí Minh với cô, Chí Minh là bạn bè của tôi.”

Cô đứng lên, giống như khinh thường cùng Diệp Vi nhiều lời, xoay người liền rời đi.

Như thế này sao được? Cô còn chưa có phát huy đâu!

Diệp Vi đương nhiên không cam lòng, tiến lên một bước bắt lấy tay cô ta nói: “Tốt nhất là như vậy, nếu cô đối với Chí Minh không có ý muốn khác, thì cách hắn xa một chút.”

Vương Nhược Nghiên nói: “Chí Minh là bạn bè của tôi, vì cái gì muốn tôi cách xa hắn một chút? Lại nói, tôi nghĩ cô cũng không phải thật sự thích Chí Minh đi, cô nhìn trúng chỉ là tiền của hắn, nhìn trúng hắn vì có thể giúp cô bắt được tài nguyên cô muốn mà thôi, hiện tại Chí Minh không cần cô, cô luống cuống phải không?”

Diệp Vi bị nói trúng tâm tư, thẹn quá hóa giận: “Cô câm miệng! Chí Minh sao có thể không cần tôi? Chiều nay Chí Minh còn nói tôi đừng sợ rồi sẽ bảo hộ tôi đó, lúc ấy cô cũng có ở đấy, cũng nghe được đi. Cô xem, Chí Minh vẫn còn thích tôi! Cô chẳng lẽ không biết sao, 《 hậu cung 》là lễ vật Chí Minh đưa tôi.”

"Chí Minh đưa cô lễ vật trân quý như vậy, vì cái gì cô đối với hắn như vậy?”

“Tôi đối với hắn như thế nào?”

“……”

Vương Nhược Nghiên cắn môi, cô cảm thấy Diệp Vi quả thật không thể nói lý, nói chuyện không hề có đạo lý, cũng chưa thấy qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy.

Nếu không phải gương mặt này quá mức xuất sắc, Thịnh Chí Minh như thế nào sẽ coi trọng cô ta?

Cô nhíu mày, trong lòng tự nhiên có chút không thoải mái, không chỉ có chán ghét Diệp Vi, còn có chút chán ghét cái đồ đại củ cải hoa tâm Thịnh Chí Minh kia.

Vương Nhược Nghiên hiện tại không muốn thấy Diệp Vi, cũng không muốn thấy Thịnh Chí Minh: “Tùy cô muốn nói như thế nào, buông ra, tôi phải đi về nghỉ ngơi.”

Như này không có đủ a, loại trình độ này còn chưa đủ làm cư dân mạng một tát chụp chết cô.

Cô ngang ngược nói: “Không cần đi, tôi nói còn chưa nói xong đâu!”

“Buông ra!” Vương Nhược Nghiên trong lòng không kiên nhẫn, đột nhiên dùng sức ném cánh tay Diệp Vi bắt lấy tay cô ta ra, lại không cẩn thận liên lụy đến miệng vết thương ở bả vai ——

“A!”

Cô ta ăn đau thét lên một tiếng kinh hãi, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, trực tiếp ngã xuống ngồi trên mặt đất.

Trợ lý của Vương Nhược Nghiên là Tiểu Bàn tránh ở một bên chụp lén, lập tức vọt qua đây, một phen đẩy Diệp Vi ra: “Diệp Vi cô thật quá đáng, vết thương của Nhược Nghiên tỷ còn chưa tốt! Chị ấy suy yếu như vậy, cô làm sao có thể đẩy chị ấy?”

Vương Nhược Nghiên nói muốn đi dạo một mình, muốn hắn không cần đi theo, hắn không yên tâm, cho nên vẫn luôn lặng lẽ núp ở phía sau, thời điểm Diệp Vi xuất hiện hắn vốn định lập tức đi qua, nhưng mà giây tiếp theo hắn liền thay đổi chú ý.

Diệp Vi khẳng định sẽ khi dễ Vương Nhược Nghiên, lúc trước ở đoàn phim còn thiếu những cái đó sao? Nếu hắn đem video Diệp Vi khi dễ Vương Nhược Nghiên phát ra……

Tưởng tượng như vậy, Tiểu Bàn lấy di động tránh ra ở một bên, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, chụp được hình ảnh Diệp Vi khi dễ Vương Nhược Nghiên rồi!

Tiểu Bàn trong lòng đắc ý, Diệp Vi sẽ hối hận vì hành động của cô ta ngày hôm nay.

Mắt thấy mục đích đạt thành, Tiểu Bàn lúc này mới chạy tới nâng Vương Nhược Nghiên dậy, một bên chỉ trích Diệp Vi không có tính người.

Trợ lý của Diệp Vi cũng vội muốn chết, tình huống trước mắt này cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, cô muốn kéo Diệp Vi đi nhưng Diệp Vi vốn không để ý tới cô, ném tay cô ra còn cảm thấy cô vướng bận.

“Gây trở ngại công việc của chị, chị muốn trừ tiền lương của em.”

“……???”

Không có biện pháp, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Lưu tỷ, để cô ấy chạy nhanh tới đây cứu mạng!!

Kỳ thật bản thân Diệp Vi cũng kinh ngạc một chút, nữ chủ làm sao có thể ngã xuống, cô ta làm sao có thể yếu ớt như vậy? Chẳng lẽ là do cô quá lợi hại nữ chủ không thừa nhận được, xem ra cô nên làm bản thân rơi chậm lại mấy cái cấp bậc, đừng làm thiểu năng trí tuệ, trực tiếp làm não tàn đi.

Hơn nữa có sẵn thành quả này cô là thu hay là không thu đây?

Thu! Không thu sẽ trắng không có gì thu!

Diệp Vi mới vừa do dự hai giây, liền thấy nam chủ khoác áo dạ đen từ trong gió lạnh đi ra, thân hình hắn thon dài, khuôn mặt lạnh lùng, hai tròng mắt tối tăm lạnh lùng đảo qua đảo lại, nhìn không ra nửa điểm cảm xúc.

Tiểu Bàn vừa thấy Thịnh Chí Minh thế nhưng lại tới, trên mặt lộ ra rõ sự vui mừng, giống như là tìm được cứu tinh rồi: “Thịnh tổng, ngài tới rồi, ngài đến xem Nhược Nghiên tỷ, miệng vết thương của chị ấy giống như nứt ra rồi.”

Vương Nhược Nghiên đau đến hút khí lạnh, cô suy yếu nhìn Thịnh Chí Minh, miễn cưỡng lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi không có việc gì, mọi người đừng lo lắng.”

Tiểu Bàn đau lòng nói: “Còn nói không có việc gì, vết thương chị chịu chính là dao, thật vất vả mới tốt một chút, đã bị người nào đó……”

Hắn ta cố ý chỉ nhìn chằm chằm Diệp Vi.

Diệp Vi tiếp nhận suất diễn lên sân khấu, xoắn ngón tay bắt đầu công việc nói: “Chí Minh, Tiểu Vương là tự cô ấy ngã xuống, em không có đẩy cô ấy. Thật sự, anh tin tưởng em đi, em thật sự thật sự không có đẩy cô ấy, Tiểu Vương chính là ân nhân cứu mạng của anh, đó cũng chính là ân nhân cứu mạng của em, em cảm ơn cô ấy còn chưa kịp, như thế nào sẽ đẩy cô ấy đi?”

Thịnh Chí Minh trực tiếp đi đến bên người Vương Nhược Nghiên, ngồi xổm xuống, thấy sắc mặt tái nhợt của cô, biểu tình càng thêm lạnh nhạt: “Vậy em không có việc gì ở chỗ này làm gì?”

Diệp Vi: “……”

Diệp Vi ấp a ấp úng: “…… Em, em không có làm cái gì a, em ở đây khoe ân ái nha.”

Thịnh Chí Minh: “……???”

Vương Nhược Nghiên: “……???”

Tiểu Bàn: “……???”

Diệp Vi tươi cười ngượng ngùng lại xinh đẹp: “Em chính là muốn nói cho Tiểu Vương, tình cảm của chúng ta vẫn thật sự rất tốt.”

Thịnh Chí Minh: “……”:)

Lời này thật sự là không sai, vừa rồi nói nhiều như vậy, giống như thật sự là ở đây khoe ân ái?

Diệp Vi trừng mắt cảnh cáo liếc nhìn Vương Nhược Nghiên một cái: “Em cũng rất kỳ quái a, cũng không biết vì cái gì, nói tâm tình cô ấy thoạt nhìn không tốt, sau đó liền đau đến mức ngã xuống đất, nhưng không có quan hệ với em.”

Vương Nhược Nghiên bị nói trúng tâm tư, có chút kinh hoảng nhìn về phía Thịnh Chí Minh, lại thấy Thịnh Chí Minh nhìn Diệp Vi, biểu tình trên mặt thoạt nhìn cũng không tốt, nhưng không phải phiền chán, càng không phải chán ghét, giống như là một loại suy nghĩ cặn kẽ.

Cô thất vọng rũ đôi mắt xuống, khuôn mặt tái nhợt làm người thương tiếc: “Chí Minh, Diệp Vi nói không sai, miệng vết thương của em vỡ ra không có liên quan tới cô ấy. Anh không cần hiểu lầm.”

Tiểu Bàn lớn tiếng nói: “Không có hiểu lầm, Nhược Nghiên tỷ chị không cần nói chuyện vì Diệp Vi, vừa rồi em đều thấy.”

Vương Nhược Nghiên nói: “Đừng nói nữa.”

Tiểu Bàn trừng mắt nhìn Diệp Vi không tình nguyện ngậm miệng.

Diệp Vi lập tức đắc ý nở nụ cười, đem thuộc tính não tàn của nữ phụ ác độc phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, đi tới ôm cánh tay Thịnh Chí Minh: “Anh xem đi, Tiểu Vương đã giải thích là không có quan hệ với em! Tin tưởng em đi Chí Minh?”

Thịnh Chí Minh né tránh Diệp Vi đụng vào, lạnh như băng phân phó nói: “Về phòng đợi đi, không có việc gì đừng ra khỏi cửa.”

Diệp Vi: “…… Được.”

Thịnh Chí Minh nhíu mày, lại cảm thấy ánh mắt Diệp Vi giờ phút này có chút kỳ quái, giống như là thất vọng?

…… Thất vọng cái gì?

Cô có thể không thất vọng sao? Cô thật sự thất vọng, Thịnh Chí Minh sao không thay đổi thái độ một chút, táo bạo một chút đi? Cô chuẩn bị tốt tư thế ngã sấp cũng chưa được phát huy!

Làm nam chủ yêu quý nữ chủ, ngay cả làm nữ chủ hết giận cũng không làm được sao?

—— Thịnh Chí Minh cũng không phải là người đàn ông biết thương hương tiếc ngọc, ngược lại, hắn cực kỳ lãnh khốc, nếu không lúc sau cũng sẽ không ghét bỏ nguyên chủ, đối với cô chẳng quan tâm, ngay cả tình cảm bên gối cũng quên đến không còn một mảnh.

Diệp Vi đột nhiên có chút hoảng sợ, cái này không trách nam chủ được, muốn trách là trách cô a! Làm công việc của nữ phụ ác độc cô còn chưa có phát huy đến mức tận cùng! Đây là sai lầm trong công việc của cô!

Xong rồi xong rồi, thưởng công nhân ưu tú tràn ngập nguy cơ.

Thịnh Chí Minh không nghĩ tới phản ứng của Diệp Vi nữa, hắn một tay đem Vương Nhược Nghiên từ trên mặt đất ôm lên.

Người đàn ông cao lớn uy mãnh, người phụ nữ nhỏ xinh đáng yêu, thoạt nhìn xứng đôi cực kỳ.

Thịnh Chí Minh thấy Diệp Vi đứng đó không nhúc nhích, sắc mặt lạnh lùng, nhíu mày nói: “Thất thần làm gì, trở về.”

Diệp Vi ngồi xổm không nhúc nhích, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không cam lòng.

Thịnh Chí Minh lại không hề nhìn cô, ôm Vương Nhược Nghiên trực tiếp rời đi.

Thân hình nhỏ xinh của người phụ nữ chôn ở trong ngực người đàn ông, nhắm mắt lại hô hấp mỏng manh, “Chí Minh, em không có việc gì, anh đừng lo lắng……”

“Tốt, đừng nói chuyện.”

“Được.”

Tiểu Bàn đắc ý dào dạt quay đầu lại nhìn Diệp Vi, không có Thịnh Chí Minh che chở thì Diệp Vi tính là cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện