Hàng Xóm Nhỏ
Chương 19
Khi Hoa Thất đem cơm tối tới, chị Lý hết lời khuyên can cậu.
“Em à, em tốt như thế, sao lại đâm đầu vào thằng này chứ. Em xem chị có kém nó chỗ nào đâu. Kiếm tiền nhiều hơn, mặt mũi chẳng thua nó, mà nó thì cả bó tuổi rồi.”
“Chị Lý, chị còn già hơn em một tuổi đấy.”
“Nó lại còn trăng hoa, bạn gái cũ xếp thành hàng.”
“Hả?” Hoa Thất nhìn về phía Trịnh Lĩnh.
“Chỉ có mấy người thôi, đâu có nhiều vậy. Đẹp trai quá cũng phiền mà. Cả bó tuổi vẫn có người theo đuổi.”
“Ngực người sau còn to hơn người trước, não người sau cũng phẳng hơn não người trước.”
“Ầy chị Lý, cơm nước nhanh lên rồi làm việc đi, đêm nay có muốn về nhà không hả.” Trịnh Lĩnh đẩy chị Lý đi.
Phòng ăn chỉ còn lại hai người, Trịnh Lĩnh quơ tay trước mặt Hoa Thất: “Em đang nghĩ gì thế? Đừng giận nhé.”
“Em không giận. Nhưng mà, dài nhất là bao lâu, ngắn nhất là bao lâu?”
“Dài nhất là hai năm rưỡi, ngắn nhất là một tuần. Đều là anh bị đá.”
“Tức là anh có vấn đề lớn đấy. Nguyên nhân là gì?”
“Không giỏi dỗ dành.”
“Em thấy anh giỏi khoản đấy lắm mà…”
“Trước đây không biết, giờ thì biết. Nhưng chẳng còn thời gian hay sức lực mà dỗ dành.”
“Nhưng em thấy anh dỗ em nhiều phết đấy chứ.”
“Là bởi anh thích em mà. Chỉ cần một nụ cười của em, dù anh phải tốn cả ngày cũng thấy đáng lắm.”
“Lại nói ngọt rồi.”
“Chẳng lẽ anh không được phép nói ngọt sao?”
Hoa Thất chuyển đề tài: “Bao giờ dự án này của các anh mới xong?”
“Phải một hai tuần nữa, chắc chắn là xong trước tết.” Trịnh Lĩnh đứng dậy: “Đi nào, anh tiễn em về nhà rồi quay lại đây. Coi như vận động để tiêu cơm.”
Hai người ra khỏi công ty. Ngoài trời, tuyết đã bắt đầu rơi, còn kèm thêm cả gió lạnh. Hoa Thất rụt cổ lại.
Trịnh Lĩnh dựng cổ áo lên cho cậu, rồi kéo tay cậu, bỏ vào trong túi áo của mình.
Trịnh Lĩnh hỏi Hoa Thất: “Em từng có bạn gái chưa?”
“Chưa.”
“Thế còn bạn trai?”
Hoa Thất hỏi lại: “Anh không nhìn ra sao?” Trịnh Lĩnh không đáp. Hoa Thất bảo: “Cũng chưa á…”
Trịnh Lĩnh mỉm cười: “Nhìn ra chứ, nhưng anh muốn nghe chính miệng em nói.”
“Chưa có ai hết, anh là người đầu tiên!”
Trịnh Lĩnh bật cười, nghiêng người qua, hôn lên tai cậu.
Cổ Hoa Thất lại rụt vào thêm.
“Tết này em có về quê không?” Trịnh Lĩnh hỏi.
“Không về.” Nhớ tới cha mẹ ở quê, Hoa Thất lại tức giận.
“Thế tết này, em về nhà anh nhé.”
“Hả? Thế không ổn lắm. Năm hết tết đến, cha mẹ anh biết thì sao?”
“Hôm nay anh gọi điện cho ba mẹ, nói là anh mới có người yêu. Ba mẹ anh sẽ không khiến em buồn đâu. Em đừng lo.”
“Tim mạch thần kinh của hai bác có ổn không…”
“Khỏe lắm, em cứ yên tâm đùa thoải mái. Anh có dắt trẻ trâu tóc tai dị hợm về thì họ cũng chịu được.”
“Có nhất thiết không…”
“Nhưng mà anh muốn họ gặp em, để họ biết anh đã tìm được người yêu tốt đến mức nào.”
“Em muốn hỏi là có nhất thiết phải hóa trang thành trẻ trâu không…”
“Ngoan!” Trịnh Lĩnh hôn chụt một cái. Về đến nhà rồi.
“Em à, em tốt như thế, sao lại đâm đầu vào thằng này chứ. Em xem chị có kém nó chỗ nào đâu. Kiếm tiền nhiều hơn, mặt mũi chẳng thua nó, mà nó thì cả bó tuổi rồi.”
“Chị Lý, chị còn già hơn em một tuổi đấy.”
“Nó lại còn trăng hoa, bạn gái cũ xếp thành hàng.”
“Hả?” Hoa Thất nhìn về phía Trịnh Lĩnh.
“Chỉ có mấy người thôi, đâu có nhiều vậy. Đẹp trai quá cũng phiền mà. Cả bó tuổi vẫn có người theo đuổi.”
“Ngực người sau còn to hơn người trước, não người sau cũng phẳng hơn não người trước.”
“Ầy chị Lý, cơm nước nhanh lên rồi làm việc đi, đêm nay có muốn về nhà không hả.” Trịnh Lĩnh đẩy chị Lý đi.
Phòng ăn chỉ còn lại hai người, Trịnh Lĩnh quơ tay trước mặt Hoa Thất: “Em đang nghĩ gì thế? Đừng giận nhé.”
“Em không giận. Nhưng mà, dài nhất là bao lâu, ngắn nhất là bao lâu?”
“Dài nhất là hai năm rưỡi, ngắn nhất là một tuần. Đều là anh bị đá.”
“Tức là anh có vấn đề lớn đấy. Nguyên nhân là gì?”
“Không giỏi dỗ dành.”
“Em thấy anh giỏi khoản đấy lắm mà…”
“Trước đây không biết, giờ thì biết. Nhưng chẳng còn thời gian hay sức lực mà dỗ dành.”
“Nhưng em thấy anh dỗ em nhiều phết đấy chứ.”
“Là bởi anh thích em mà. Chỉ cần một nụ cười của em, dù anh phải tốn cả ngày cũng thấy đáng lắm.”
“Lại nói ngọt rồi.”
“Chẳng lẽ anh không được phép nói ngọt sao?”
Hoa Thất chuyển đề tài: “Bao giờ dự án này của các anh mới xong?”
“Phải một hai tuần nữa, chắc chắn là xong trước tết.” Trịnh Lĩnh đứng dậy: “Đi nào, anh tiễn em về nhà rồi quay lại đây. Coi như vận động để tiêu cơm.”
Hai người ra khỏi công ty. Ngoài trời, tuyết đã bắt đầu rơi, còn kèm thêm cả gió lạnh. Hoa Thất rụt cổ lại.
Trịnh Lĩnh dựng cổ áo lên cho cậu, rồi kéo tay cậu, bỏ vào trong túi áo của mình.
Trịnh Lĩnh hỏi Hoa Thất: “Em từng có bạn gái chưa?”
“Chưa.”
“Thế còn bạn trai?”
Hoa Thất hỏi lại: “Anh không nhìn ra sao?” Trịnh Lĩnh không đáp. Hoa Thất bảo: “Cũng chưa á…”
Trịnh Lĩnh mỉm cười: “Nhìn ra chứ, nhưng anh muốn nghe chính miệng em nói.”
“Chưa có ai hết, anh là người đầu tiên!”
Trịnh Lĩnh bật cười, nghiêng người qua, hôn lên tai cậu.
Cổ Hoa Thất lại rụt vào thêm.
“Tết này em có về quê không?” Trịnh Lĩnh hỏi.
“Không về.” Nhớ tới cha mẹ ở quê, Hoa Thất lại tức giận.
“Thế tết này, em về nhà anh nhé.”
“Hả? Thế không ổn lắm. Năm hết tết đến, cha mẹ anh biết thì sao?”
“Hôm nay anh gọi điện cho ba mẹ, nói là anh mới có người yêu. Ba mẹ anh sẽ không khiến em buồn đâu. Em đừng lo.”
“Tim mạch thần kinh của hai bác có ổn không…”
“Khỏe lắm, em cứ yên tâm đùa thoải mái. Anh có dắt trẻ trâu tóc tai dị hợm về thì họ cũng chịu được.”
“Có nhất thiết không…”
“Nhưng mà anh muốn họ gặp em, để họ biết anh đã tìm được người yêu tốt đến mức nào.”
“Em muốn hỏi là có nhất thiết phải hóa trang thành trẻ trâu không…”
“Ngoan!” Trịnh Lĩnh hôn chụt một cái. Về đến nhà rồi.
Bình luận truyện